Lưu Lập lái một chiếc BMW seri 5, có thể dùng vô số món đồ trang sức, thứ hàng hiệu đắt tiền tặng một đống cô nữ sinh đại học chưa được thấy thế giới bên ngoài lớn thế nào, đổi lấy tấm thân trẻ trung đầy sức sống của họ.
Nếu đổi lại một hoàn cảnh khác, đổi một thân phận khác, đôi trai tài gái sắc như Tô Xán và Tống Chân trong trường chỉ là loại không biết trời cao đất dầy, ái tình ngây ngô chẳng địch lại được thế giới tôn sùng vật chất. Cô gái mà chàng trai coi như châu báu bốn năm trời không nỡ đụng chạm, đợi ngày tình yêu kết trái, cuối cùng thành công cụ phát tiết dục vọng trong gian phòng khách sạn có sao nào đó.
Nhưng đôi nam tử trước mắt này rõ ràng không phải nam sinh ngây thơ trong trường, nữ nhân mỹ lệ bên cạnh hắn không phải hoa khôi chấp nhận được bao để đổi lấy ít vật chất. Ý nghĩ xấu xa của hắn vì thế chỉ giới hạn trong đầu, không dám lộ ra chút nào, nếu không khả năng bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, hủy hoại căn cơ mà hắn phấn đấu tới giờ.
Đó là chênh lệch thực lực đẳng cấp trong thế giới hiện thực.
Nhìn thấy thái độ Tống Chân chuyển biến, Lưu Lập không não tàn tới mức dám tiếp tục làm khó Tô Xán và Triệu Hạo, thái độ lập tức trở nên thân thiết, vội đứng dậy mời hai người ngồi.
– Chuyện này là sao đây?
Tô Xán ngồi xuống hỏi Tống Chân:
– Không phải tôi nói sẽ tiếp nhận một công ty sao, chính là nó đấy. Nếu biết trước đối phương là anh thì chúng ta chẳng cần tới tận đây ăn cơm nữa, trong trường có quán cà phê mà, tiện hơn.
Tống Chân cười tủm tỉm, một tay chống quai hàm, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn Tô Xán, một thân âu phục màu đen thẳng tắp, cầu vai làm vóc dáng vốn cao nhưng hơi gầy của y trông thâm phần mạnh mẽ, áo sơ mi trắng, với cà vạt đỏ sọc ngang, phối hợp với đường nét khuôn mặt, trông trang trọng mà không gò bó.
Rất biết cách ăn mặc, khác hẳn với cách ăn mặc nhếch nhác trong trường, Tống Chân lúc nãy thoáng ngây người không chỉ vì bất ngờ gặp Tô Xán mà thôi, giọng có chút ám muội:
– Nhưng mà nếu hai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê, anh nói xem liệu có bị người khác hiểu lầm là hẹn hò không?
Triệu Hạo và Lưu Lập ở bên cạnh im như thóc, không dám nói vào câu nào.
Tô Xán thầm nghĩ cô gái này thật lợi hợi, nửa đùa nửa thật, chưa nói hóa giải lúng túng vừa rồi, quan trong hơn tỏ thế yếu trước, Tô Xán không khỏi đề cao cảnh giác, nếu không phải móc hầu bao trả tiền vượt giá.
– Tôi thấy chắc là không có đâu.
Tô Xán lắc đầu, mỉm cười tự nhiên thái độ coi lời vừa rồi của Tống Chân chỉ là nói đùa:
– Đương nhiên là không rồi, mỹ nữ trong trường nhiều, mà xem ra anh cũng quen biết rộng lắm.
Tống Chân hơi bĩu môi, lời này ám chỉ hôm đó đang nói chuyện với Tô Xán lại bị nữ nhân kia xen ngang.
Lưu Lập nghe hai bọn họ đối đáp như không còn ai khác trong phòng thì người, lúc thì nhìn Tô Xán, lát lại liếc Tống Chân, muốn nói nhưng lại không dám. Triệu Hạo thì nhìn Tô Xán với nụ cười quỷ quyệt, trong lòng nghĩ sớm biết Tô thiếu gia có thực lực bắn hạ mỹ nữ như thế, lần sau mình không cần vất vả như vậy rồi.
Tô Xán định giải thích thì Tống Chân cười nhẹ, con ngươi tím nhạt thoáng qua vẻ ma mãnh:
– Thích cái đẹp là bản tính của con người mà, anh không cần giải thích với tôi đâu, chúng ta tiếp tục đàm phán chuyện hợp tác tiếp theo đi.
Cú phanh gấp này làm Tô Xán chuẩn bị giải thích nghẹn luôn lại, lúc này giải thích thành vẽ rắn thêm chân, vả lại lần trước bị Tống Chân hiểu lầm mình có ý tứ với cô nhóc, càng bôi càng đen thôi.
Không giải thích có lẽ Tống Chân nghĩ người có cả đống tiền như mình lại ngoan ngoãn ở lại trường chì vì một tấm bằng thôi sao? Chắc chắn có mưu đồ khác? Nói không chừng là vì mê mệt tài nguyên mỹ nữ khắp nơi trong trường đi.
Nhưng mà kể ra nói cũng đúng, trong trường cũng nói mình là người chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn mà, chỉ có điều mỹ nhân ở đây chỉ có một thôi.
– Các anh nói, các anh sẽ cung cấp nguồn nội dung âm nhạc, sau đó do chúng tôi chế tác thành nhạc chuông, rồi do China Telecom cho thu phí tải về để kiếm tiền? Hiện giờ Đúng là China Telecom và China Unicom có ý tưởng và đề án này, nhưng nhạc chuông chỉ là mảng nghiệp vụ rất nhỏ của công ty chúng tôi. Nội dung các anh cung cấp cũng không phải là không thể thay thế, chúng tôi có thể tự cung ứng nội dung, hoàn toàn đá các anh ra khỏi miếng bánh này.
Tống Chân mỉm cười chuyển đề tài đột ngột, vừa rồi Tô Xán nhẹ nhàng ứng phó với lời ám muội của cô, quả nhiên là tên công tử phong lưu không hơn không kém, ở Mỹ cũng suýt làm minh xao động. Nghĩ tới nữ sinh thanh lệ gặp được hôm khai trường kia bị Tô Xán họa hại, nội tâm như hồ nước phẳng lặng của Tống Chân không yên, cô cũng không hiểu rốt cuộc mình đang tức giận cái gì, có điều chuyện nào ra chuyện nấy, không hề ảnh hưởng cô trong công việc.
– Đây chính là điều tôi muốn nói, trước đó chúng tôi mua bản quyền trong lĩnh vực kỹ thuật mới của rất nhiều nghệ sĩ đang nổi, hiện giờ chúng tôi đã nắm trong tay hơn 2.000 hợp đồng. Nguồn tài nguyên này là độc nhất vô nhị, người khác không thể thay thế.
Triệu Hạo nói những lời này không khỏi kiêu ngạo, thành quả này đúng là chắc là vô tiền khoáng hậu rồi.
– Tức là chỉ hơn 2000 bài hát? Vậy mà nhiều sao?
Tống Chân cười nhạt:
– Tôi còn tưởng anh tới từ quốc gia ít người nào đó chứ, Đài Loan, Hong Kong, Đại Lục, mỗi nghệ sĩ đang hot anh đều có bản quyền lĩnh vực kỹ thuật mới của họ?
Mặc dù hiện bản quyền kỹ thuật số còn chưa được coi trọng, một số ca sĩ loại hai chỉ cần vài chục nghìn là có được bản quyền, cũng có cái giá bị đẩy cao tới vài trăm nghìn, Triệu Hạo làm trong ngành âm nhạc, hắn biết mình nắm trong tay nguồn tài nguyên to lớn ra sao, nhưng thực sự trong mắt người ngoài, hơn hai nghìn bài hát ở quốc gia tỷ người này, nói ra cũng thấy buồn cười.
Tài chính có thể dùng trong tay Tô Xán ngày một ít đi, không thể vô lý điều động lợi nhuận từ Đôn Hoàng được, không thể thu thêm nhiều bản quyền nữa, cho nên hai người phải lấy tài nguyên trong tay ra, thông qua nghiệp vụ này lấy thêm tài chính.
Tô Xán không bối rối trước lời hỏi vặn của Tống Chân, giọng vững vàng trình bày:
– Đừng xem thường tương lai của nghiệp vụ này, nó rất có thể là bước đột phá cho Tấn Thông, hai nghìn bản quyền trong tay chúng tôi nghe có vẻ ít, nhưng là bài hát được lựa chọn, thích hợp làm nhạc chuông, tôi tin không có công ty nào sở hữu nhiều bản quyền có giá trị như chúng tôi.
– Còn nữa cô Tống nói bản thân có thể tự mua bản quyền về chế tác, tôi nghĩ giống như vì sao chúng tôi không làm SP vậy, vì chúng tôi không có nguồn lực ở phương diện này, phía cô cũng thế, không am hiểu như công ty ghi âm truyền thống như chúng tôi, không mối quan hệ trong nghề, các vị có dám nói sẽ làm tốt hơn chúng tôi được sao? Còn nữa các vị cũng đâu phải là SP duy nhất, chúng tôi cũng có thể đá các vị đi, tìm người có tầm nhìn đánh giá nghiệp vụ này cao hơn. Các vị nhắm vào chúng tôi như thế là không thỏa đáng, các vị không cần đề phòng chúng tôi, một đối tác CP nội dung ưu tú, như vậy các vị sẽ càng có nhiều tinh lực nâng cao ưu thế cạnh tranh của mình, đấu lại với các SP khác. Nếu các vị trăm phương nghìn kế chặn lấy lợi nhuận từ phía chúng tôi, khắt khe với đối tác lại buông lỏng đối thủ, không còn tinh lực nào để cạnh tranh với đối thủ nữa.
Tô Xán nhìn thẳng vào Tống Chân, nói rõ ràng:
– Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, chúng ta không phải là đối thủ, nếu các vị lấy tư thái gây khó dễ này với đối tác của mình, thì đó là cách tiếp cận sai lầm.
– Anh nói đúng, chúng ta không phải là đối thủ, nhưng đừng tự tin khẳng định mình là đối tác hợp tác tốt nhất.
Tống Chân nhíu mày hồi lâu nói:
– Chúng tôi phủ quyết hợp tác là do có nguyên nhân không thể hợp tác.