Yên lặng nhìn Lục Thanh, trong lòng Nhan Như Ngọc có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
– Ngươi trưởng thành rồi.
Nét mặt ôn hòa, Lục Thanh nhìn mẫu thân rồi nói:
– Con trưởng thành.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy đều mỉm cười. Bọn họ đều hy vọng vào vị trấn thủ tương lai đang đứng trước mặt.
Nhìn về phía Lục Tẫn, Lục Thanh thở dài nói:
– Năm trăm năm trước, vì nguyên nhân đấu kiếm với Thanh Phàm Chú Kiếm sư của Thanh Ngọc tông thất bại mà Tiên Tĩnh minh công tình nguyện trục xuất chứ không để danh dự của Lục gia bị rơi xuống. Năm trăm năm qua, mặc dù huyết thống giữa chúng ta nhạt dần nhưng cuối cùng vẫn có chung tổ tiên. Người xưa từng có câu:”vốn cùng một gốc rễ, tại sao lại phải tranh đấu với nhau”, chưa kể đến việc liên kết với ngoại nhân mưu đồ tổ nghiệp ngàn năm của Lục gia.
Dừng lại một chút, Lục Thanh lại nói:
– Ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt để cho Tiên Tĩnh minh công dưới suối vàng lại không được yên nghỉ. Các ngươi lập lời thề Kiếm Thần, ta sẽ để cho các ngươi đi.
Lời thề Kiếm Thần, nhờ Kiếm Thần làm chứng. Người luyện kiếm mà vi phạm thì vĩnh viễn không thể tăng tiến tu vi, phải chịu hình phạt hình thần câu diệt. Hơn năm vạn năm qua, chưa từng có một người nào may mắn chạy thoát. Tất cả đều bị ứng nghiệm. Đây là lời thề nghiêm khắc nhất trên thập vạn đại sơn. Trong khoảng khắc khi người ta vi phạm, người có tu vi dưới cảnh giới Kiếm Hồn sẽ bị lời thề bộc phát mà tan nát hồn phách. Chưa cần phải nói tới vô số cao thủ của Kiếm Thần điện đuổi giết. Điều này còn đáng sợ hơn là chết.
Dù sao thì người chết, hồn phách không tiêu tán còn có thể tiến vào luân hồi. Nhưng người vi phạm lời thề Kiếm Thần cho dù có tự sát thì hồn phách cũng bị Kiếm Thần điện tìm bằng được mà đánh nát. Ngay cả tư cách tiến vào luân hồi cũng không còn. Vì vậy mà lời thề Kiếm Thần có thể nói là linh nghiệm nhất trên Thập Vạn đại sơn.
Hai người Lục Tẫn mới nghe thấy vậy cảm thấy sửng sốt, nét mặt chợt già đi mấy phần. Cả hai chẳng nói thêm câu nào cũng quỳ xuống trước mặt mọi người lập lời thề Kiếm Thần. Đồng dạng, Lục Thanh lại một lần nữa thấy được ý chí mạnh mẽ của Kiếm Thần. Đám người Đoạn Thanh Vân đứng bên, ánh mắt ngưng trọng. Tu vi của bọn họ cũng có thể cảm nhận được uy năng của Kiếm Thần.
Sau đó, Lục Thanh nhìn về phía sáu gã Kiếm Giả do Hoàng Phủ Dự bí mật bồi dưỡng. Như cảm thấy bị Lục Thanh nhìn thấu suy nghĩ, cả sáu gã lập tức đưa ra lời thề Kiếm Thần, đồng ý ở lại, thủ vệ Lục gia. Cuối cùng thì nguy cơ lần này cũng đã được giải quyết xong.
Sau đó, bọn họ cởi trói cho hai người Lục Tẫn rời đi. Khi đi ra, Lục Khung cũng ẵm luôn cả thi thể nhi tử Lục Thiên. Do hắn trước đại viện bị kình khí trong lúc chiến đấu bắn ra xung quanh lan tới nên tử vong. Vào lúc này, Lục Khung không còn khí thế như lúc ban đầu nữa, chỉ còn bóng lưng cô độc từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Sau đó, Lục Thanh nhìn về phía đám người Dịch lão, cảm kích mà nói:
– Đa tạ các vị! Trong lúc Lục gia gặp nguy đã không để ý đến nguy hiểm mà cứu viện. Lục gia chúng ta vô cùng cảm kích. – Nói xong, hắn vái mọi người một cái thật sâu. Đám trấn vệ cũng vội vàng hoàn lễ. Vào lúc này, Lục Thanh cũng biết sau khi phụ thân Lục Vân của hắn qua đời, toàn bộ Triêu Dương trấn đã hoàn toàn quy phục.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện Triêu Dương trấn cũng từ từ trở lại bình thường. Lục Thanh và bốn người Đoạn Thanh Vân ở Lục gia uống rượu đến sáng. Đám người Đoạn Thanh Vân cũng được nếm Bích Ngọc kê cùng với Thanh Dương liệt tửu. Sau khi Đoạn Thanh Vân biết đó là tửu lâu của Lục gia hắn càng gọi thả cửa khiến cho mọi người phải dở khóc dở cười.
Đến ngày hôm sau, đám người Đoạn Thanh Vân lần lượt rời đi. Còn chưa tới mười ngày nữa là hết năm, đám đệ tử trên ngũ phong cũng từ từ xuống núi. Dù sao thì tu luyện kiếm đạo cũng không phải là tu luyện vô tình đạo. Luân thường đạo lý hàng ngày cũng được ẩn dấu trong kiếm đạo. Sau hôm đó, Lục Thanh nhanh chóng nắm giữ toàn bộ Hứa gia ở Triêu Dương trấn. Hứa gia cũng hoàn toàn suy yếu thành một gia đình bình thường. Mà Lục Thanh đọc thi thư từ bé nên cũng không đuổi tận giết tuyệt. Hơn nữa, không có Hứa Định Thư – Một gã Kiếm Giả duy nhất thì bọn họ làm sao có lực mà phản kháng.
Đến lúc này, toàn bộ Triêu Dương coi như đã nằm trong tay Lục gia.
Hai ngày sau, Lục Thanh ngồi bên cạnh mẫu thân Nhan Như Ngọc mà kể lại những gì đã gặp trong nửa năm qua. Nhan Như Ngọc ngồi yên lặng lắng nghe, Mỗi khi đến những chỗ nguy hiểm, nàng chỉ lặng lẽ rơi lệ. Đồng thời, nàng cũng cảm ơn liệt tổ liệt tông phù hồ nên khí vận của Lục gia vẫn chưa dứt.
Cứ thế hai ngày qua đi, tâm cảnh của Lục Thanh hoàn toàn tĩnh lặng. Được sống trong khung cảnh ấm áp của gia đình, thần niệm lại càng thông suốt. Ngay cả Luyện Hồn quyết trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng có sự thăng tiến. Hôm nay nếu hắn phát tán thần thức ra ngoài cũng đã bao phủ khoảng cách mười bảy, mười tám trượng. Tuy nhiên vẫn chưa đột phá tới cảnh giới Dưỡng Hồn. Cấm Nguyên tán trên người Nhan Như Ngọc đã được Lục Thanh dùng một mẩu nhân sâm cùng với Tử Điện kiếm nguyên mà hóa giải.
Đến ngày thừ ba, Lục Thanh đeo cái bao bố mà Hoàng lão phó thác, cưỡi Ô Huyết mã ngày đi năm trăm dặm của Hứa gia mà chạy về phía Triêu Dương thành.
Triêu Dương thành là một trong năm thành lớn của Tử Hà tông, nó thuộc về Triêu Dương phong. Xung quanh thành có một số tiểu trấn, gần chục cái thôn. Thành chủ là một trong số các hộ pháp của Triêu Dương phong, Hộ pháp Viêm Liệt.
Là một trong năm thành lớn của Tử Hà tông, Triêu Dương thành có cả ngàn năm lịch sử. Những viên gạch trên tường thành cũng bám đầy lớp rêu xanh. Tường thành cao hơn mười trượng, cho dù là Kiếm Khách cũng khó có thể vượt qua. Cưỡi Ô Huyết mã, Lục Thanh nhìn dấu vết loang lổ trên tường thành mà cảm nhận sự trang nghiêm, cổ kính của nó.
Đây là ý chí tích lũy hàng ngàn năm của một ngôi thành cổ, cái mà Triêu Dương trấn không thể nào so sánh được. Lục Thanh cảm thán một tiếng. Hắn nhìn người gác cổng thành cũng có tu vi Kiếm Nô, thậm chí trong số đó còn có cả hai gã Kiếm Thị.
Sau khi đưa ra yêu bài chứng minh thân phận của bản thân, Lục Thanh liền dắt Ô Huyết mã đi vào thành. Triêu Dương thành rất lớn, ước chừng phải có chu vi tới mười dặm. Bên trong thành tiếng người huyên náo, nhộn nhịp. Các loại quán xá mọc lên san sát ven đường thành một hàng dài không nhìn thấy điểm cuối.
Tuy nhiên Lục Thanh cũng chẳng để ý lắm. Hắn đi thẳng về phía thành Nam. Đó là nơi tập trung phường thị của Triêu Dương thành. Nơi đây, người người qua lại tấp nập. Phường thị là nơi chuyên dành cho việc giao dịch, mua bán. Ở lối vào có một tòa lầu cao tới hai mươi trượng. Sau khi gửi ngựa, Lục Thanh liền đi vào trong.
Ở đây có đủ các loại cửa hàng mua bán. So với phường thị ở Triêu Dương trấn thì nó nhiều hơn gấp mấy lần. Tuy nhiên, Lục Thanh phát hiện ra cửa hàng chú kiếm và cửa hàng khoánh thạch đã chiếm tới năm phần. Những cửa hàng đó rất to và rộng, bên trong có đủ các chủng loại nhưng không khiến cho Lục Thanh chú ý. Hắn đi thẳng về phía Bắc của phường thị.
Tới nơi, có thể thấy đây là một vị trí không tốt. Người qua lại nơi đây cũng không đông mà cửa hàng cũng thưa thớt. Nhiều chỗ còn gần như bị bỏ hoang, trên cánh cửa đầy bụi và mạng nhện chứng tỏ rất lâu không có người ra vào.
Hắn đi thẳng vào một cái ngõ nhỏ rộng khoảng chừng năm, sáu người. Bên trong ngõ có thể nghe thấy loáng thoáng thành âm của tiếng chùy đập sắt. Đúng là nơi này rồi. Lục Thanh sờ sờ cái bao sau lưng rồi bước vào trong.
Trong ngõ hoàn toàn khác với bên ngoài. Nó rất sạch sẽ. Trên mặt đá còn có dấu vết của nước, hiển nhiên là có người dùng nước để rửa. Tuy nhiên có thể do trời đông giá rét nên hơn nửa bị ngưng kết thành một lớp băng mỏng, trơn trượt.
Tuy nhiên đó cũng không phải là điều mà Lục Thanh quan tâm. Với tu vi và khả năng khống chế lực đạo của hắn lúc này thì đi trên mặt đường trong ngõ hoàn toàn vững vàng. Cái duy nhất khiến cho hắn để ý chính là tiếng chuy đang vang vọng trong ngõ.
Trong tiếng chùy xé gió phảng phất như có một thứ lực lượng kỳ dị, chậm rãi bao trùm tâm thần của Lục Thanh khiến cho hắn như muốn chìm đắm vào trong đó. Đến hôm nay, tâm cảnh của hắn đã được lột xác nên tâm thần cũng có thể nói là hết sức ổn định.
Tuy nhiên càng đi sâu vào trong ngõ, tiếng chùy xé gió càng lúc càng nhiều. Âm thanh vang vọng trong đó từ từ gây ra một thứ áp lực cho tinh thần. Lục Thanh chỉ cảm thấy Thức Hải của mình như dừng lại, thần thức biến thành dòng khí mát mẻ như gặp phải kẻ địch cứ run run. Trong lòng Lục Thanh cũng không biết tại sao cứ cảm thấy lạnh gáy.
“Người này cuối cùng là ai? Chẳng lẽ Hoàng lão muốn ta tìm người đó sao? Thật đáng sợ.” – Lục Thanh thầm nghĩ.
Trước mặt hắn khoảng mười trượng có một căn phòng dùng để chú kiếm. Căn phòng đó cũng chỉ được xây từ đá mà thôi. Tuy nhiên do thời gian lâu rồi nên trên bức tường có một màu xám nhạt khiến cho người ta có cảm giác nặng nề. Ở trên nóc nhà, từng làn khí màu xám từ từ chui qua nóc bay lên.
Đúng là nơi này. Sau khi Lục Thanh tới gần, Luyện Tâm kiếm sau lưng hắn gần như mất đi sự khống chế, bắt đầu run rẩy. Đồng thời nó phát ra những tiếng ngân nho nhỏ. Sau khi Lục Thanh vượt qua khoảng cách mười trượng, tiếng kiếm ngân không không đứt đoạn mà còn cao hơn nữa. Thậm chí, Lục Thanh còn càm thấy Luyện Tâm kiếm ở sau lưng bắt đầu nóng lên.
Niệm Vân kiếm được bọc trong tấm vải bố cũng có chút dao động. Một luồng kiếm khí mang theo hơi nóng từ phía sau lưng hắn bốc lên nhưng bị Lục Thanh có gắng kìm nén. Lúc này, trong lòng Lục Thanh cảm thấy kinh hãi. Bởi hắn đột nhiên nghĩ tới trong Húc Nhật tâm kinh có một câu nói:
Người có được kiếm ý, có thể thông qua thần niệm mà kết nối với ý thức của kiếm.
“Đây là phản ứng của Luyện Tâm và Niệm Vân hay sao?” – Lục Thanh thầm nghĩ trong đầu. Lúc này, mỗi bước chân của hắn đều hết sức khó khăn. Trong lòng hắn như có một tảng đá nặng. Không khí xung quanh gần như ngưng kết không hề lưu động. Tiếng chùy vẫn vang lên như trước, mặc dù nghe thong thả nhưng có thể cảm thấy lực đạo của nó đã tăng lên. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Yên lặng nhìn Lục Thanh, trong lòng Nhan Như Ngọc có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
– Ngươi trưởng thành rồi.
Nét mặt ôn hòa, Lục Thanh nhìn mẫu thân rồi nói:
– Con trưởng thành.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy đều mỉm cười. Bọn họ đều hy vọng vào vị trấn thủ tương lai đang đứng trước mặt.
Nhìn về phía Lục Tẫn, Lục Thanh thở dài nói:
– Năm trăm năm trước, vì nguyên nhân đấu kiếm với Thanh Phàm Chú Kiếm sư của Thanh Ngọc tông thất bại mà Tiên Tĩnh minh công tình nguyện trục xuất chứ không để danh dự của Lục gia bị rơi xuống. Năm trăm năm qua, mặc dù huyết thống giữa chúng ta nhạt dần nhưng cuối cùng vẫn có chung tổ tiên. Người xưa từng có câu:”vốn cùng một gốc rễ, tại sao lại phải tranh đấu với nhau”, chưa kể đến việc liên kết với ngoại nhân mưu đồ tổ nghiệp ngàn năm của Lục gia.
Dừng lại một chút, Lục Thanh lại nói:
– Ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt để cho Tiên Tĩnh minh công dưới suối vàng lại không được yên nghỉ. Các ngươi lập lời thề Kiếm Thần, ta sẽ để cho các ngươi đi.
Lời thề Kiếm Thần, nhờ Kiếm Thần làm chứng. Người luyện kiếm mà vi phạm thì vĩnh viễn không thể tăng tiến tu vi, phải chịu hình phạt hình thần câu diệt. Hơn năm vạn năm qua, chưa từng có một người nào may mắn chạy thoát. Tất cả đều bị ứng nghiệm. Đây là lời thề nghiêm khắc nhất trên thập vạn đại sơn. Trong khoảng khắc khi người ta vi phạm, người có tu vi dưới cảnh giới Kiếm Hồn sẽ bị lời thề bộc phát mà tan nát hồn phách. Chưa cần phải nói tới vô số cao thủ của Kiếm Thần điện đuổi giết. Điều này còn đáng sợ hơn là chết.
Dù sao thì người chết, hồn phách không tiêu tán còn có thể tiến vào luân hồi. Nhưng người vi phạm lời thề Kiếm Thần cho dù có tự sát thì hồn phách cũng bị Kiếm Thần điện tìm bằng được mà đánh nát. Ngay cả tư cách tiến vào luân hồi cũng không còn. Vì vậy mà lời thề Kiếm Thần có thể nói là linh nghiệm nhất trên Thập Vạn đại sơn.
Hai người Lục Tẫn mới nghe thấy vậy cảm thấy sửng sốt, nét mặt chợt già đi mấy phần. Cả hai chẳng nói thêm câu nào cũng quỳ xuống trước mặt mọi người lập lời thề Kiếm Thần. Đồng dạng, Lục Thanh lại một lần nữa thấy được ý chí mạnh mẽ của Kiếm Thần. Đám người Đoạn Thanh Vân đứng bên, ánh mắt ngưng trọng. Tu vi của bọn họ cũng có thể cảm nhận được uy năng của Kiếm Thần.
Sau đó, Lục Thanh nhìn về phía sáu gã Kiếm Giả do Hoàng Phủ Dự bí mật bồi dưỡng. Như cảm thấy bị Lục Thanh nhìn thấu suy nghĩ, cả sáu gã lập tức đưa ra lời thề Kiếm Thần, đồng ý ở lại, thủ vệ Lục gia. Cuối cùng thì nguy cơ lần này cũng đã được giải quyết xong.
Sau đó, bọn họ cởi trói cho hai người Lục Tẫn rời đi. Khi đi ra, Lục Khung cũng ẵm luôn cả thi thể nhi tử Lục Thiên. Do hắn trước đại viện bị kình khí trong lúc chiến đấu bắn ra xung quanh lan tới nên tử vong. Vào lúc này, Lục Khung không còn khí thế như lúc ban đầu nữa, chỉ còn bóng lưng cô độc từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Sau đó, Lục Thanh nhìn về phía đám người Dịch lão, cảm kích mà nói:
– Đa tạ các vị! Trong lúc Lục gia gặp nguy đã không để ý đến nguy hiểm mà cứu viện. Lục gia chúng ta vô cùng cảm kích. – Nói xong, hắn vái mọi người một cái thật sâu. Đám trấn vệ cũng vội vàng hoàn lễ. Vào lúc này, Lục Thanh cũng biết sau khi phụ thân Lục Vân của hắn qua đời, toàn bộ Triêu Dương trấn đã hoàn toàn quy phục.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện Triêu Dương trấn cũng từ từ trở lại bình thường. Lục Thanh và bốn người Đoạn Thanh Vân ở Lục gia uống rượu đến sáng. Đám người Đoạn Thanh Vân cũng được nếm Bích Ngọc kê cùng với Thanh Dương liệt tửu. Sau khi Đoạn Thanh Vân biết đó là tửu lâu của Lục gia hắn càng gọi thả cửa khiến cho mọi người phải dở khóc dở cười.
Đến ngày hôm sau, đám người Đoạn Thanh Vân lần lượt rời đi. Còn chưa tới mười ngày nữa là hết năm, đám đệ tử trên ngũ phong cũng từ từ xuống núi. Dù sao thì tu luyện kiếm đạo cũng không phải là tu luyện vô tình đạo. Luân thường đạo lý hàng ngày cũng được ẩn dấu trong kiếm đạo. Sau hôm đó, Lục Thanh nhanh chóng nắm giữ toàn bộ Hứa gia ở Triêu Dương trấn. Hứa gia cũng hoàn toàn suy yếu thành một gia đình bình thường. Mà Lục Thanh đọc thi thư từ bé nên cũng không đuổi tận giết tuyệt. Hơn nữa, không có Hứa Định Thư – Một gã Kiếm Giả duy nhất thì bọn họ làm sao có lực mà phản kháng.
Đến lúc này, toàn bộ Triêu Dương coi như đã nằm trong tay Lục gia.
Hai ngày sau, Lục Thanh ngồi bên cạnh mẫu thân Nhan Như Ngọc mà kể lại những gì đã gặp trong nửa năm qua. Nhan Như Ngọc ngồi yên lặng lắng nghe, Mỗi khi đến những chỗ nguy hiểm, nàng chỉ lặng lẽ rơi lệ. Đồng thời, nàng cũng cảm ơn liệt tổ liệt tông phù hồ nên khí vận của Lục gia vẫn chưa dứt.
Cứ thế hai ngày qua đi, tâm cảnh của Lục Thanh hoàn toàn tĩnh lặng. Được sống trong khung cảnh ấm áp của gia đình, thần niệm lại càng thông suốt. Ngay cả Luyện Hồn quyết trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng có sự thăng tiến. Hôm nay nếu hắn phát tán thần thức ra ngoài cũng đã bao phủ khoảng cách mười bảy, mười tám trượng. Tuy nhiên vẫn chưa đột phá tới cảnh giới Dưỡng Hồn. Cấm Nguyên tán trên người Nhan Như Ngọc đã được Lục Thanh dùng một mẩu nhân sâm cùng với Tử Điện kiếm nguyên mà hóa giải.
Đến ngày thừ ba, Lục Thanh đeo cái bao bố mà Hoàng lão phó thác, cưỡi Ô Huyết mã ngày đi năm trăm dặm của Hứa gia mà chạy về phía Triêu Dương thành.
Triêu Dương thành là một trong năm thành lớn của Tử Hà tông, nó thuộc về Triêu Dương phong. Xung quanh thành có một số tiểu trấn, gần chục cái thôn. Thành chủ là một trong số các hộ pháp của Triêu Dương phong, Hộ pháp Viêm Liệt.
Là một trong năm thành lớn của Tử Hà tông, Triêu Dương thành có cả ngàn năm lịch sử. Những viên gạch trên tường thành cũng bám đầy lớp rêu xanh. Tường thành cao hơn mười trượng, cho dù là Kiếm Khách cũng khó có thể vượt qua. Cưỡi Ô Huyết mã, Lục Thanh nhìn dấu vết loang lổ trên tường thành mà cảm nhận sự trang nghiêm, cổ kính của nó.
Đây là ý chí tích lũy hàng ngàn năm của một ngôi thành cổ, cái mà Triêu Dương trấn không thể nào so sánh được. Lục Thanh cảm thán một tiếng. Hắn nhìn người gác cổng thành cũng có tu vi Kiếm Nô, thậm chí trong số đó còn có cả hai gã Kiếm Thị.
Sau khi đưa ra yêu bài chứng minh thân phận của bản thân, Lục Thanh liền dắt Ô Huyết mã đi vào thành. Triêu Dương thành rất lớn, ước chừng phải có chu vi tới mười dặm. Bên trong thành tiếng người huyên náo, nhộn nhịp. Các loại quán xá mọc lên san sát ven đường thành một hàng dài không nhìn thấy điểm cuối.
Tuy nhiên Lục Thanh cũng chẳng để ý lắm. Hắn đi thẳng về phía thành Nam. Đó là nơi tập trung phường thị của Triêu Dương thành. Nơi đây, người người qua lại tấp nập. Phường thị là nơi chuyên dành cho việc giao dịch, mua bán. Ở lối vào có một tòa lầu cao tới hai mươi trượng. Sau khi gửi ngựa, Lục Thanh liền đi vào trong.
Ở đây có đủ các loại cửa hàng mua bán. So với phường thị ở Triêu Dương trấn thì nó nhiều hơn gấp mấy lần. Tuy nhiên, Lục Thanh phát hiện ra cửa hàng chú kiếm và cửa hàng khoánh thạch đã chiếm tới năm phần. Những cửa hàng đó rất to và rộng, bên trong có đủ các chủng loại nhưng không khiến cho Lục Thanh chú ý. Hắn đi thẳng về phía Bắc của phường thị.
Tới nơi, có thể thấy đây là một vị trí không tốt. Người qua lại nơi đây cũng không đông mà cửa hàng cũng thưa thớt. Nhiều chỗ còn gần như bị bỏ hoang, trên cánh cửa đầy bụi và mạng nhện chứng tỏ rất lâu không có người ra vào.
Hắn đi thẳng vào một cái ngõ nhỏ rộng khoảng chừng năm, sáu người. Bên trong ngõ có thể nghe thấy loáng thoáng thành âm của tiếng chùy đập sắt. Đúng là nơi này rồi. Lục Thanh sờ sờ cái bao sau lưng rồi bước vào trong.
Trong ngõ hoàn toàn khác với bên ngoài. Nó rất sạch sẽ. Trên mặt đá còn có dấu vết của nước, hiển nhiên là có người dùng nước để rửa. Tuy nhiên có thể do trời đông giá rét nên hơn nửa bị ngưng kết thành một lớp băng mỏng, trơn trượt.
Tuy nhiên đó cũng không phải là điều mà Lục Thanh quan tâm. Với tu vi và khả năng khống chế lực đạo của hắn lúc này thì đi trên mặt đường trong ngõ hoàn toàn vững vàng. Cái duy nhất khiến cho hắn để ý chính là tiếng chuy đang vang vọng trong ngõ.
Trong tiếng chùy xé gió phảng phất như có một thứ lực lượng kỳ dị, chậm rãi bao trùm tâm thần của Lục Thanh khiến cho hắn như muốn chìm đắm vào trong đó. Đến hôm nay, tâm cảnh của hắn đã được lột xác nên tâm thần cũng có thể nói là hết sức ổn định.
Tuy nhiên càng đi sâu vào trong ngõ, tiếng chùy xé gió càng lúc càng nhiều. Âm thanh vang vọng trong đó từ từ gây ra một thứ áp lực cho tinh thần. Lục Thanh chỉ cảm thấy Thức Hải của mình như dừng lại, thần thức biến thành dòng khí mát mẻ như gặp phải kẻ địch cứ run run. Trong lòng Lục Thanh cũng không biết tại sao cứ cảm thấy lạnh gáy.
“Người này cuối cùng là ai? Chẳng lẽ Hoàng lão muốn ta tìm người đó sao? Thật đáng sợ.” – Lục Thanh thầm nghĩ.
Trước mặt hắn khoảng mười trượng có một căn phòng dùng để chú kiếm. Căn phòng đó cũng chỉ được xây từ đá mà thôi. Tuy nhiên do thời gian lâu rồi nên trên bức tường có một màu xám nhạt khiến cho người ta có cảm giác nặng nề. Ở trên nóc nhà, từng làn khí màu xám từ từ chui qua nóc bay lên.
Đúng là nơi này. Sau khi Lục Thanh tới gần, Luyện Tâm kiếm sau lưng hắn gần như mất đi sự khống chế, bắt đầu run rẩy. Đồng thời nó phát ra những tiếng ngân nho nhỏ. Sau khi Lục Thanh vượt qua khoảng cách mười trượng, tiếng kiếm ngân không không đứt đoạn mà còn cao hơn nữa. Thậm chí, Lục Thanh còn càm thấy Luyện Tâm kiếm ở sau lưng bắt đầu nóng lên.
Niệm Vân kiếm được bọc trong tấm vải bố cũng có chút dao động. Một luồng kiếm khí mang theo hơi nóng từ phía sau lưng hắn bốc lên nhưng bị Lục Thanh có gắng kìm nén. Lúc này, trong lòng Lục Thanh cảm thấy kinh hãi. Bởi hắn đột nhiên nghĩ tới trong Húc Nhật tâm kinh có một câu nói:
Người có được kiếm ý, có thể thông qua thần niệm mà kết nối với ý thức của kiếm.
“Đây là phản ứng của Luyện Tâm và Niệm Vân hay sao?” – Lục Thanh thầm nghĩ trong đầu. Lúc này, mỗi bước chân của hắn đều hết sức khó khăn. Trong lòng hắn như có một tảng đá nặng. Không khí xung quanh gần như ngưng kết không hề lưu động. Tiếng chùy vẫn vang lên như trước, mặc dù nghe thong thả nhưng có thể cảm thấy lực đạo của nó đã tăng lên. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL