Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 293: Vô đề

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Giờ phút này, trong lòng hai gã Kiếm Chủ của Ngũ Độc tông cùng Chân Dục tông thật sự hoảng sợ. Bọn họ thấy Kiếm Khí quỷ dị của mình ở trước mặt Long Tuyết lại không có tác dụng gì. Gã Kiếm Chủ của Chân Dục tông thầm cảm thấy, thần thức trong thức hải của đối phương tựa hồ như biển rộng mênh mông, tùy ý Mê thú do Chân Dục Kiếm Khí của hắn có ngưng tụ có động tác như thế nào, đêu giống như ném đá xuống biển, có đi không về.

Cơ hồ chỉ dùng chút lực Băng Phượng đã làm con rắn màu đen bắn ra, hai cánh vỗ ra, một cơn lốc mang theo hàn khí lạnh lẹo đem con rắn đông lại. Kêu thảm một tiếng, gã Kiếm Chủ của Ngũ Độc tông giống như viên đá bị ném đi bắn ngược ra ngoài. Ở hai mắt hắn chảy ra hai dòng máu tươi xanh biếc, hiển nhiên là đã mù.

Chiếc cánh to lớn lại quét qua, Kiếm Chủng bị Hàn Băng Kiếm Ý áp chế, hơn nữa ngay từ đầu đã bị khí thế của Long Tuyết tập trung, sắc mặt gã Kiếm Chủ của Chân Dục tông trắng bệch. Hắn chỉ kịp nỗ lực giơ kiếm lên đón đỡ, thân thể liền bị đánh bay đi.

Giờ phút này, Băng Phượng sau khi phá vỡ hai chiêu kiếm pháp tinh thâm do hai gã Kiếm Chủ thi triển, thân thể chỉ rút nhỏ lại một vòng, nhưng tựa hồ khí thế càng thêm cô đọng. Sải cánh to lớn quét ra, đem vài tên đệ tử của Ngũ Độc tông và Chân Dục tông đánh bay ra ngoài. Sau đó Băng Phượng liền xoay người, hướng tới hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông ở sau lưng lao tới.

Hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông lập tức biến sắc, xoay người tránh ra chỗ khác, Thất Tình Kiếm Ý bốc lên, đem Hàn Băng Kiếm Ý ngăn chặn giữa hư không. Thừa dịp này, Tư Đồ Tư Dư, Diệp Cô Hàn cùng Dịch Nhược Vũ liền chạy tới bên cạnh Triệu Thiên Diệp.

Không hề nghĩ ngợi, từ trên người Diệp Cô Hàn, một làn Huyền Băng Kiếm Ý giống như muốn băng phong hết thảy dâng lên. Chung quanh chợt nổi lên từng cơn gió lạnh buốt, băng sương ngưng kết.

Theo động tác của Diệp Cô Hàn, Phi Tuyết kiếm trong tay hắn lóe lên, trong trời đất vô cùng khí Huyền Băng hội tụ lại. Nhiệt độ trong không gian vài dặm rất nhanh hạ xuống. Chỗ mặt đất lúc trước bị Lạc Tâm Vũ biến thành nham thạch nóng chảy liền thoát ra rất nhiều làn khói nhẹ che lấp không trung.

Diệp Cô Hàn thi triển Phi Thiên Kiếm Phân Quan bộ, thần hình trở lên mơ hồ. Lát sau ở chỗ hắn đứng đã có sáu thân ảnh giống hết nhau.

Hưu!

Ở trước mỗi một thân ảnh đều ngưng tụ ra một băng trùy dài mười trượng. Mỗi cái băng trùy trong suốt đều tản ra khí lạnh buốt xương, mũi nhọn lóe ra hàn mang chói lọi.

Cánh tay Diệp Cô Hàn vung lên, Phi Tuyết kiếm liền hóa thành vô số bóng kiếm. Từng đạo băng trùy lập tức hóa thành một đóa băng hoa. Mỗi một cánh hoa đều tản ra tia khí sắc bén cùng hơi lạnh thấu xương. Sáu đóa băng hoa bao chùm phạm vi mười trượng gào thét đánh tới hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông.

Ở một bên, Tư Đồ Tư Dư cùng Dịch Nhược Vũ cùng đồng thời ra tay, Chân Hỏa Kiếm Khí màu hồng nóng cháy cùng Hàn Băng Kiếm Khí tỏa ra hơi lạnh bốn phía bắn nhanh ra. Hơi nóng cùng lạnh trên hư không ma sát vào nhau lóe ra tia sét màu tím. Chân Hỏa cùng Hàn Băng cùng nhau gào thét đánh tới trước mặt một trong hai gã Kiếm Chủ. Từng làn sóng vô hình tản ra xung quanh, không gian vặn vẹo.

Gã Kiếm Chủ này quyết định thật nhanh, trường kiếm trong tay liên tiếp đâm ra. Thất Tình Kiếm Khí bốc lên tản ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Kiếm Khí ngưng tụ lại, nhất thời hóa thành một thanh cự kiếm cao bảy tám trượng. Trên thân cự kiếm tản ra dao động rất quỷ dị, tuy rằng không thể so được với đóa Thất Tình Kiếm Liên, nhưng cũng không phải hai người Dịch Nhược Vũ có thể ngăn cản được.

Lúc này, Triệu Thiên Diệp cũng nhanh chóng vung kiếm lên. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Viu!

Phong Lôi Kiếm Ý phóng thẳng lên cao, khí thế trên người Triệu Thiên Diệp tăng vọ mấy phần. Trên mũi Phong Lôi kiếm trong tay hắn, Phong Lôi Kiếm Khí kéo dài tới chín trượng. Tay phải khẽ nâng lên, chân phải lui về sau một bước, thân thể Triệu Thiên Diệp bày ra một tư thế kỳ dị.

Trong nháy mắt, theo động tác của Triệu Thiên Diệp, chung quanh Phong Lôi kiếm trống rỗng xuất hiện vô số điểm sáng xanh tím, khí Phong Lôi chung quanh nhanh chóng tụ tập lại. Lúc này, bốn người Ninh Hoàn Chân cảm thấy, những điểm sáng xanh tím này đều như có sinh mệnh, giống như những đứa trẻ tinh nghịch nhảy nhót xung quanh Phong Lôi kiếm.

Ngay sau đó, toàn thân Triệu Thiên Diệp bộc phát ra Phong Lôi Kiếm Khí cường đại. Mặt đất dưới chân hắn bị Kiếm Khí chấn khai, trong phút chốc nứt ra vô số cái khe lan tỏa như mạng nhện. Vô số đất đá vỡ vụn trôi nổi lên hư không, trên mỗi tảng đất đá vụn đều có rất nhiều điểm sáng xanh tím tụ tập.

Triêu Thiên Diệp hét lớn một tiếng, Phong Lôi kiếm đánh ra, trong nháy mắt những điểm sáng bắt đầu ngưng tụ lại.

Răng Rắc.

Trong ánh mặt kinh ngạc của mọi người, một đạo lôi điện cao chừng hai mươi trượng bao quanh Phong Lôi kiếm trong tay Triệu Thiên Diệp. Xung quanh đạo lôi điện, một đạo Phong Nhận hoàn sắc bén thò ra thụt vào, đem không khí chung quanh xé rách thành mảnh nhỏ.

Thức thứ mười của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Phong Lôi dẫn.

Triệu Thiên Diệp phóng ra Phong Lôi Kiếm Ý miễn cưỡng ngăn cản Thất Tình Kiếm Ý của gã Kiếm Chủ. Sau lưng hắn, Tư Đồ Tư Dư và Dịch Nhược Vũ hai người nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi lùi lại mấy bước.

Hưu

Hưu

Thanh cự kiếm do Thất Tình Kiếm Khí ngưng tụ hóa thành lưu quang xuyên thủng sáu đóa băng hoa do Diệp Cô Hàn thi triển.

Sáu đóa băng hoa do Huyền Băng Kiếm Khí ngưng tụ thành, mặt trên có thần thức ý niệm của Diệp Cô Hàn bám theo. Trong nháy mắt sáu đóa băng hoa bị phá vỡ căn bản không cho hắn thời gian kịp phản ứng.

Phốc!

Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Cô Hàn lập tức nằm xụi lơ trên mặt đất. Thần thức bị phá, Huyền Băng Kiếm Ý tự nhiên cũng tán loạn theo. Nhất thời Phong Lôi Kiếm Ý của Triệu Thiên Diệp phải đứng mũi chịu sào. Cự kiếm bảy màu thế không giảm, hung hăng đánh thẳng vào đạo lôi điện bao quanh Triệu Thiên Diệp.

Ngâm!

Thanh cự kiếm tản ra thần quang màu hồng mãnh liệt, thần quang không có mang theo nhiệt lượng gì, nhưng Triệu Thiên Diệp lại cảm thấy một cỗ dao động kỳ dị lao thẳng vào thức hải của hắn.

Ông.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Triệu Thiên Diệp chỉ cảm thấy thức hải mình một trận rung động. Một cỗ cảm giác không hiểu xông thẳng vào trong lòng của hắn. Tâm thần lập tức nổi lên sóng gió, ý chí Kiếm Đạo cũng tùy theo mà sắp sụp đổ.

Ý chí Kiếm Đạo sụp đổ, nguyên bản Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo dựa vào đó nhất thời tiêu tán. Trong mắt gã Kiếm Chủ kia của Vô Tình tông chợt lóe lên thần mang chói mắt.

Ba

Nhất thời trong hư không truyền ra tiếng vỡ vun khó hiểu. Triệu Thiên Diệp như bị sét đánh trúng, cả người trở lên uể oải, Phong Lôi kiếm cũng rời khỏi tay. Tử Điện cùng Tốn Phong cùng tiêu tán vào trong trời đất.

Thần Kiếm xẹt qua hư không để lại một vệ sáng, theo gã Kiếm Chủ Vô Tình tông huy động cự kiếm bảy màu vỡ ra hóa thành từng điểm sáng xuyên qua không gian, về tới trước mặt hắn lại một lần nữa ngưng kết lên. Một thanh cự kiếm tản ra thần quang bảy màu cao hơn ba mươi trượng nhô lên cao. Gã Kiếm Chủ này lại quay đầu xông tới chỗ tên Kiếm Chủ đang dây dưa cùng Băng Phượng do Long Tuyết thi triển. Cự kiếm nhắm thẳng đầu Băng Phượng chém xuống.

Không ngờ chiến đấu bên đó lại chấm dứt nhanh như vậy, Long Tuyết miễn cưỡng khống chế Băng Phượng thu lại một cánh bên phải. Cự kiếm bảy màu trong nháy mắt đã chém đứt cánh bên trái của Băng Phượng đến tận sườn.

Mà lúc trước Chân Dục Kiếm Khí không hề có chút tác dụng nào với Long Tuyết, nhưng không nghĩ tới tựa hồ Thất Tình Kiếm Khí lại chấn động mạnh tới tâm thần của nàng. Trong hư không, rốt cuộc Băng Phượng không thể duy trì nổi thân hình, trong nháy mắt bị chém thành hai nửa, vô số đạo Hàn Băng Kiếm Khí nổ tung bắn ra xung quanh.

Phốc

Long Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lại như không có biểu tình gì. Nhưng Diệc Nguyệt Qua quan sát kỹ lại thấy, từ trong hai mắt Long Tuyết rõ ràng có hai giọt lệ sắp tràn ra.

Thân hình Long Tuyết bị đánh lui tới bên cạnh Triệu Thiên Diệp, thanh kiếm trong tay đã bị đánh bay đi. Vài lần nàng muốn cố gắng đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy được. Ánh mắt nàng có chút ngưng trệ, rốt cục nằm yên trên mặt đất, cũng không nhúc nhích nữa.

Cách đó không xa, tâm trạng của Niếp Thanh Thiên rất nóng nảy. Thanh kiếm trong tay hắn dựng lên, Tốn Phong Kiếm Khí trên mũi kiếm cấp tốc xoay tròn. Vươn tay ra, cả người Niếp Thanh Thiên quay ra vẽ lên một đường cong quỷ dị. Lập tức từ trong hư không vô số điểm sáng màu xanh tụ tập đến. Trong phút chốc một đạo Phong Nhận hoàn cao chừng ba mươi trượng, mũi rộng bốn trượng ngưng kết thành hình bao quanh Tốn Phong kiếm.

Phong Nhận hoàn có màu xanh trong suốt, mặt trên có từng đạo Tốn Phong Kiếm Khí xoay tròn. “Tốn Phong Phá!” Trầm quát một tiếng, Niếp Thanh Thiên lập tức chém ra. Gã Kiếm Chủ Thật Thương tông đứng trước mặt hắn liên tục lui lại vài bước. Hai mắt Niếp Thanh Thiên lóe lên, Tốn Phong kiếm trong tay tiếp tục đẩy ra.

Hưu

Phong Nhận hoàn xuyên qua không khí mà không hề có tiếng xé gió vang lên. Dòng không khí bị mũi Phong Nhận hoàn sắc bén xé rách dạt sang hai bên, chân không hiện ra. Hai bên Phong Nhận hoàn, ánh sáng màu xanh lóe ra không ngừng, tia khí sắc bén chỉ xuống.

Phốc

Ánh mắt của gã Kiếm Chủ Thất Thương tông vô cùng kinh hãi, ánh sáng màu xanh trướt mặt hắn càng ngày càng dày, giống như trong trời đất chỉ có một loại màu sắc này. Hắn không thể hiểu được vì cái gì mà Thất Thương Kiếm Khí không thể ảnh hưởng tới Niếp Thanh Thiên. Hắn lại không hề chú ý tới ở giữa mi tâm Niếp Thanh Thiên có một chút ánh sáng màu bạc lóe lên rồi biến mất.

Đến tận đây, trong bảy tông môn, đã có một Kiếm Chủ đâu tiên bỏ mạng.

Hư không giậm chân, thân hình Niếp Thanh Thiên nhanh chóng xuyên qua không gian một trăm trượng. Tốn Phong kiếm lại nở rộ ra ánh sáng màu xanh chói mắt, cũng đồng dạng chiếu sáng khuôn mặt đang tái nhợt của Niếp Thanh Thiên. Trong Kiếm Chủng của hắn, Tốn Phong Kiếm Nguyên tiêu hao chỉ còn lại không tới ba thành. Mà hai gã Kiếm Chủ ở phía trước, không có người nào yếu hơn hắn.

Trên mặt Niếp Thanh Thiên lộ ra nụ cười khổ liếc nhìn về chỗ linh quang năm màu bao quanh người Lục Thanh, ánh mắt dần trở lên kiên định.

Hây

Niếp Thanh Thiên thét dài một tiếng, chiến ý tân trời cùng Tốn Phong Kiếm Ý sắc én cuồng bạo giống như đạt tới đỉnh phong. Khí áp mãnh liệt đè ép phá vỡ không khí, chân không lan tràn. Trong mặt Niếp Thanh Thiên, hai đạo Tốn Phong Kiếm Khí trong suốt bắn ra.

Ông.

Giống như cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của Niếp Thanh Thiên, Tốn Phong kiếm trong tay hắn cũng phát ra tiếng ngâm cao vút. Sắc mặt Niếp Thanh Thiên ngưng lại, Kiếm Nguyên còn lại ba thành trong Kiếm Chủng lập tức quán trú vào Tốn Phong kiếm. Niếp Thanh Thiên nâng kiếm chỉ về phía hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông, mũi kiếm vễ lên một vòng tròn kì dị.

Theo vòng tròn được vẽ lên, từng tiếng gió rít đinh tai vang lên, cơn gió nhẹ thổi lên nhanh chóng hóa thành một cơn lốc mãnh liệt, khí Tốn Phong tự động tụ tập lại.

Giờ phút này, trong lòng hai gã Kiếm Chủ của Ngũ Độc tông cùng Chân Dục tông thật sự hoảng sợ. Bọn họ thấy Kiếm Khí quỷ dị của mình ở trước mặt Long Tuyết lại không có tác dụng gì. Gã Kiếm Chủ của Chân Dục tông thầm cảm thấy, thần thức trong thức hải của đối phương tựa hồ như biển rộng mênh mông, tùy ý Mê thú do Chân Dục Kiếm Khí của hắn có ngưng tụ có động tác như thế nào, đêu giống như ném đá xuống biển, có đi không về.

Cơ hồ chỉ dùng chút lực Băng Phượng đã làm con rắn màu đen bắn ra, hai cánh vỗ ra, một cơn lốc mang theo hàn khí lạnh lẹo đem con rắn đông lại. Kêu thảm một tiếng, gã Kiếm Chủ của Ngũ Độc tông giống như viên đá bị ném đi bắn ngược ra ngoài. Ở hai mắt hắn chảy ra hai dòng máu tươi xanh biếc, hiển nhiên là đã mù.

Chiếc cánh to lớn lại quét qua, Kiếm Chủng bị Hàn Băng Kiếm Ý áp chế, hơn nữa ngay từ đầu đã bị khí thế của Long Tuyết tập trung, sắc mặt gã Kiếm Chủ của Chân Dục tông trắng bệch. Hắn chỉ kịp nỗ lực giơ kiếm lên đón đỡ, thân thể liền bị đánh bay đi.

Giờ phút này, Băng Phượng sau khi phá vỡ hai chiêu kiếm pháp tinh thâm do hai gã Kiếm Chủ thi triển, thân thể chỉ rút nhỏ lại một vòng, nhưng tựa hồ khí thế càng thêm cô đọng. Sải cánh to lớn quét ra, đem vài tên đệ tử của Ngũ Độc tông và Chân Dục tông đánh bay ra ngoài. Sau đó Băng Phượng liền xoay người, hướng tới hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông ở sau lưng lao tới.

Hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông lập tức biến sắc, xoay người tránh ra chỗ khác, Thất Tình Kiếm Ý bốc lên, đem Hàn Băng Kiếm Ý ngăn chặn giữa hư không. Thừa dịp này, Tư Đồ Tư Dư, Diệp Cô Hàn cùng Dịch Nhược Vũ liền chạy tới bên cạnh Triệu Thiên Diệp.

Không hề nghĩ ngợi, từ trên người Diệp Cô Hàn, một làn Huyền Băng Kiếm Ý giống như muốn băng phong hết thảy dâng lên. Chung quanh chợt nổi lên từng cơn gió lạnh buốt, băng sương ngưng kết.

Theo động tác của Diệp Cô Hàn, Phi Tuyết kiếm trong tay hắn lóe lên, trong trời đất vô cùng khí Huyền Băng hội tụ lại. Nhiệt độ trong không gian vài dặm rất nhanh hạ xuống. Chỗ mặt đất lúc trước bị Lạc Tâm Vũ biến thành nham thạch nóng chảy liền thoát ra rất nhiều làn khói nhẹ che lấp không trung.

Diệp Cô Hàn thi triển Phi Thiên Kiếm Phân Quan bộ, thần hình trở lên mơ hồ. Lát sau ở chỗ hắn đứng đã có sáu thân ảnh giống hết nhau.

Hưu!

Ở trước mỗi một thân ảnh đều ngưng tụ ra một băng trùy dài mười trượng. Mỗi cái băng trùy trong suốt đều tản ra khí lạnh buốt xương, mũi nhọn lóe ra hàn mang chói lọi.

Cánh tay Diệp Cô Hàn vung lên, Phi Tuyết kiếm liền hóa thành vô số bóng kiếm. Từng đạo băng trùy lập tức hóa thành một đóa băng hoa. Mỗi một cánh hoa đều tản ra tia khí sắc bén cùng hơi lạnh thấu xương. Sáu đóa băng hoa bao chùm phạm vi mười trượng gào thét đánh tới hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông.

Ở một bên, Tư Đồ Tư Dư cùng Dịch Nhược Vũ cùng đồng thời ra tay, Chân Hỏa Kiếm Khí màu hồng nóng cháy cùng Hàn Băng Kiếm Khí tỏa ra hơi lạnh bốn phía bắn nhanh ra. Hơi nóng cùng lạnh trên hư không ma sát vào nhau lóe ra tia sét màu tím. Chân Hỏa cùng Hàn Băng cùng nhau gào thét đánh tới trước mặt một trong hai gã Kiếm Chủ. Từng làn sóng vô hình tản ra xung quanh, không gian vặn vẹo.

Gã Kiếm Chủ này quyết định thật nhanh, trường kiếm trong tay liên tiếp đâm ra. Thất Tình Kiếm Khí bốc lên tản ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Kiếm Khí ngưng tụ lại, nhất thời hóa thành một thanh cự kiếm cao bảy tám trượng. Trên thân cự kiếm tản ra dao động rất quỷ dị, tuy rằng không thể so được với đóa Thất Tình Kiếm Liên, nhưng cũng không phải hai người Dịch Nhược Vũ có thể ngăn cản được.

Lúc này, Triệu Thiên Diệp cũng nhanh chóng vung kiếm lên. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Viu!

Phong Lôi Kiếm Ý phóng thẳng lên cao, khí thế trên người Triệu Thiên Diệp tăng vọ mấy phần. Trên mũi Phong Lôi kiếm trong tay hắn, Phong Lôi Kiếm Khí kéo dài tới chín trượng. Tay phải khẽ nâng lên, chân phải lui về sau một bước, thân thể Triệu Thiên Diệp bày ra một tư thế kỳ dị.

Trong nháy mắt, theo động tác của Triệu Thiên Diệp, chung quanh Phong Lôi kiếm trống rỗng xuất hiện vô số điểm sáng xanh tím, khí Phong Lôi chung quanh nhanh chóng tụ tập lại. Lúc này, bốn người Ninh Hoàn Chân cảm thấy, những điểm sáng xanh tím này đều như có sinh mệnh, giống như những đứa trẻ tinh nghịch nhảy nhót xung quanh Phong Lôi kiếm.

Ngay sau đó, toàn thân Triệu Thiên Diệp bộc phát ra Phong Lôi Kiếm Khí cường đại. Mặt đất dưới chân hắn bị Kiếm Khí chấn khai, trong phút chốc nứt ra vô số cái khe lan tỏa như mạng nhện. Vô số đất đá vỡ vụn trôi nổi lên hư không, trên mỗi tảng đất đá vụn đều có rất nhiều điểm sáng xanh tím tụ tập.

Triêu Thiên Diệp hét lớn một tiếng, Phong Lôi kiếm đánh ra, trong nháy mắt những điểm sáng bắt đầu ngưng tụ lại.

Răng Rắc.

Trong ánh mặt kinh ngạc của mọi người, một đạo lôi điện cao chừng hai mươi trượng bao quanh Phong Lôi kiếm trong tay Triệu Thiên Diệp. Xung quanh đạo lôi điện, một đạo Phong Nhận hoàn sắc bén thò ra thụt vào, đem không khí chung quanh xé rách thành mảnh nhỏ.

Thức thứ mười của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Phong Lôi dẫn.

Triệu Thiên Diệp phóng ra Phong Lôi Kiếm Ý miễn cưỡng ngăn cản Thất Tình Kiếm Ý của gã Kiếm Chủ. Sau lưng hắn, Tư Đồ Tư Dư và Dịch Nhược Vũ hai người nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi lùi lại mấy bước.

Hưu

Hưu

Thanh cự kiếm do Thất Tình Kiếm Khí ngưng tụ hóa thành lưu quang xuyên thủng sáu đóa băng hoa do Diệp Cô Hàn thi triển.

Sáu đóa băng hoa do Huyền Băng Kiếm Khí ngưng tụ thành, mặt trên có thần thức ý niệm của Diệp Cô Hàn bám theo. Trong nháy mắt sáu đóa băng hoa bị phá vỡ căn bản không cho hắn thời gian kịp phản ứng.

Phốc!

Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Cô Hàn lập tức nằm xụi lơ trên mặt đất. Thần thức bị phá, Huyền Băng Kiếm Ý tự nhiên cũng tán loạn theo. Nhất thời Phong Lôi Kiếm Ý của Triệu Thiên Diệp phải đứng mũi chịu sào. Cự kiếm bảy màu thế không giảm, hung hăng đánh thẳng vào đạo lôi điện bao quanh Triệu Thiên Diệp.

Ngâm!

Thanh cự kiếm tản ra thần quang màu hồng mãnh liệt, thần quang không có mang theo nhiệt lượng gì, nhưng Triệu Thiên Diệp lại cảm thấy một cỗ dao động kỳ dị lao thẳng vào thức hải của hắn.

Ông.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Triệu Thiên Diệp chỉ cảm thấy thức hải mình một trận rung động. Một cỗ cảm giác không hiểu xông thẳng vào trong lòng của hắn. Tâm thần lập tức nổi lên sóng gió, ý chí Kiếm Đạo cũng tùy theo mà sắp sụp đổ.

Ý chí Kiếm Đạo sụp đổ, nguyên bản Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo dựa vào đó nhất thời tiêu tán. Trong mắt gã Kiếm Chủ kia của Vô Tình tông chợt lóe lên thần mang chói mắt.

Ba

Nhất thời trong hư không truyền ra tiếng vỡ vun khó hiểu. Triệu Thiên Diệp như bị sét đánh trúng, cả người trở lên uể oải, Phong Lôi kiếm cũng rời khỏi tay. Tử Điện cùng Tốn Phong cùng tiêu tán vào trong trời đất.

Thần Kiếm xẹt qua hư không để lại một vệ sáng, theo gã Kiếm Chủ Vô Tình tông huy động cự kiếm bảy màu vỡ ra hóa thành từng điểm sáng xuyên qua không gian, về tới trước mặt hắn lại một lần nữa ngưng kết lên. Một thanh cự kiếm tản ra thần quang bảy màu cao hơn ba mươi trượng nhô lên cao. Gã Kiếm Chủ này lại quay đầu xông tới chỗ tên Kiếm Chủ đang dây dưa cùng Băng Phượng do Long Tuyết thi triển. Cự kiếm nhắm thẳng đầu Băng Phượng chém xuống.

Không ngờ chiến đấu bên đó lại chấm dứt nhanh như vậy, Long Tuyết miễn cưỡng khống chế Băng Phượng thu lại một cánh bên phải. Cự kiếm bảy màu trong nháy mắt đã chém đứt cánh bên trái của Băng Phượng đến tận sườn.

Mà lúc trước Chân Dục Kiếm Khí không hề có chút tác dụng nào với Long Tuyết, nhưng không nghĩ tới tựa hồ Thất Tình Kiếm Khí lại chấn động mạnh tới tâm thần của nàng. Trong hư không, rốt cuộc Băng Phượng không thể duy trì nổi thân hình, trong nháy mắt bị chém thành hai nửa, vô số đạo Hàn Băng Kiếm Khí nổ tung bắn ra xung quanh.

Phốc

Long Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lại như không có biểu tình gì. Nhưng Diệc Nguyệt Qua quan sát kỹ lại thấy, từ trong hai mắt Long Tuyết rõ ràng có hai giọt lệ sắp tràn ra.

Thân hình Long Tuyết bị đánh lui tới bên cạnh Triệu Thiên Diệp, thanh kiếm trong tay đã bị đánh bay đi. Vài lần nàng muốn cố gắng đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy được. Ánh mắt nàng có chút ngưng trệ, rốt cục nằm yên trên mặt đất, cũng không nhúc nhích nữa.

Cách đó không xa, tâm trạng của Niếp Thanh Thiên rất nóng nảy. Thanh kiếm trong tay hắn dựng lên, Tốn Phong Kiếm Khí trên mũi kiếm cấp tốc xoay tròn. Vươn tay ra, cả người Niếp Thanh Thiên quay ra vẽ lên một đường cong quỷ dị. Lập tức từ trong hư không vô số điểm sáng màu xanh tụ tập đến. Trong phút chốc một đạo Phong Nhận hoàn cao chừng ba mươi trượng, mũi rộng bốn trượng ngưng kết thành hình bao quanh Tốn Phong kiếm.

Phong Nhận hoàn có màu xanh trong suốt, mặt trên có từng đạo Tốn Phong Kiếm Khí xoay tròn. “Tốn Phong Phá!” Trầm quát một tiếng, Niếp Thanh Thiên lập tức chém ra. Gã Kiếm Chủ Thật Thương tông đứng trước mặt hắn liên tục lui lại vài bước. Hai mắt Niếp Thanh Thiên lóe lên, Tốn Phong kiếm trong tay tiếp tục đẩy ra.

Hưu

Phong Nhận hoàn xuyên qua không khí mà không hề có tiếng xé gió vang lên. Dòng không khí bị mũi Phong Nhận hoàn sắc bén xé rách dạt sang hai bên, chân không hiện ra. Hai bên Phong Nhận hoàn, ánh sáng màu xanh lóe ra không ngừng, tia khí sắc bén chỉ xuống.

Phốc

Ánh mắt của gã Kiếm Chủ Thất Thương tông vô cùng kinh hãi, ánh sáng màu xanh trướt mặt hắn càng ngày càng dày, giống như trong trời đất chỉ có một loại màu sắc này. Hắn không thể hiểu được vì cái gì mà Thất Thương Kiếm Khí không thể ảnh hưởng tới Niếp Thanh Thiên. Hắn lại không hề chú ý tới ở giữa mi tâm Niếp Thanh Thiên có một chút ánh sáng màu bạc lóe lên rồi biến mất.

Đến tận đây, trong bảy tông môn, đã có một Kiếm Chủ đâu tiên bỏ mạng.

Hư không giậm chân, thân hình Niếp Thanh Thiên nhanh chóng xuyên qua không gian một trăm trượng. Tốn Phong kiếm lại nở rộ ra ánh sáng màu xanh chói mắt, cũng đồng dạng chiếu sáng khuôn mặt đang tái nhợt của Niếp Thanh Thiên. Trong Kiếm Chủng của hắn, Tốn Phong Kiếm Nguyên tiêu hao chỉ còn lại không tới ba thành. Mà hai gã Kiếm Chủ ở phía trước, không có người nào yếu hơn hắn.

Trên mặt Niếp Thanh Thiên lộ ra nụ cười khổ liếc nhìn về chỗ linh quang năm màu bao quanh người Lục Thanh, ánh mắt dần trở lên kiên định.

Hây

Niếp Thanh Thiên thét dài một tiếng, chiến ý tân trời cùng Tốn Phong Kiếm Ý sắc én cuồng bạo giống như đạt tới đỉnh phong. Khí áp mãnh liệt đè ép phá vỡ không khí, chân không lan tràn. Trong mặt Niếp Thanh Thiên, hai đạo Tốn Phong Kiếm Khí trong suốt bắn ra.

Ông.

Giống như cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của Niếp Thanh Thiên, Tốn Phong kiếm trong tay hắn cũng phát ra tiếng ngâm cao vút. Sắc mặt Niếp Thanh Thiên ngưng lại, Kiếm Nguyên còn lại ba thành trong Kiếm Chủng lập tức quán trú vào Tốn Phong kiếm. Niếp Thanh Thiên nâng kiếm chỉ về phía hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông, mũi kiếm vễ lên một vòng tròn kì dị.

Theo vòng tròn được vẽ lên, từng tiếng gió rít đinh tai vang lên, cơn gió nhẹ thổi lên nhanh chóng hóa thành một cơn lốc mãnh liệt, khí Tốn Phong tự động tụ tập lại.

Chọn tập
Bình luận
× sticky