Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn
Nhìn đám người đang chậm rãi di chuyển bên trong sơn cốc, gần như trên thân từng người đều toát ra một cỗ đại thè khôn tả, tuy rằng đại thể này chỉ hình thành một tầng mỏng manh ngưng tụ trên người Lạc Tâm Vũ, nhưng cũng khiến cho Đại sư Kiếm Hoàng như rất Như Mạng cũng cảm thấy chần động trong lòng. Đây quả thật là đại thế mà chỉ có tông môn cấp Kim Thiên mới có. ..
Thần sắc trên mặt biến đổi liên hồi rất Như Mạng nói:
– Lạc Đại sư. xin các vị đừng ngại tới Lạc Nhạn sơn của ta một chuyến, chúng ta sẽ phái đệ tử tông môn đến hộ tống tông dân quý tông đi qua.
– Vậy đa tạ rất Đại sư. Tử Dương Kiếm Hoàng gật gật đầu.
Sau nửa canh giờ, một mảng điểm sáng màu xanh rát lớn dàng lên trên bàu trời Lạc Nhạn sơn mạch, bắn nhanh về phía này với tốc độ kinh người.
Khi đến gần, bọn Lạc Tâm Vũ mới phát hiện ra, đây là vô số Lạc rất Nhạn lớn có nhỏ có. Tuy Lạc rất Nhạn chỉ là linh thú nhất giai, nhưng trên hàng trăm con Lạc rất Nhạn trước mặt, mỗi con đều chở theo một vị Kiếm Giả trên lưng. Một số Lạc rất Nhạn lại mở ra sải cánh rộng chừng mười trượng, hiển nhiên đã tiến lên linh thú nhị giai.
Bầy Lạc rất Nhạn này bay trên không hết sức chỉnh tề, hiển nhiên đã được luyện tập một thời gian dài mới có thể làm được như vậy.
– Được rồi, Lạc Đại sư theo chúng ta đi đi thôi. Nơi đây. Lạc Nhạn kiếm đội của chúng ta sẽ bảo vệ, xin các vị cứ yên lòng.
rất Như Mạng kín đáo lộ ra vẻ ngạo nghễ, hiển nhiên lúc này hết sức hài lòng với vẻ kinh ngạc trên mặt bọn Tử Dương Kiếm Hoàng. Tử Dương Kiếm Hoàng gật gật đầu:
– Vậy xin rất Đại sư dẫn đường.
Sau thời gian tàn một nên nhang, trên Lạc Nhạn phong, từng con Lạc rất Nhạn tam giai triển khai hai cánh dài trên mười trượng vờn quanh đáp xuống, tiếng nhạn kêu vang dậy chín tầng mây. Thấy khoảng hai mươi con Lạc rất Nhạn tam giai đáp xuống, dù là Mộc Thanh Nguyên cũng không khỏi cất giọng cảm thán:
– Lạc rất Nhạn tam giai!
– Xem ra, tối thiểu quý tông cũng có một tên ngự thú sư thượng phẩm. Tử Dương Kiếm Hoàng ngẫm nghĩ một chút. sau đó mới nói.
– Lạc Đại sư khách sáo rồi, nếu quý tông muốn. Lạc Nhạn tông có thể cung cấp nhạn giống cho quý tông, cùng một tên ngự thú sư trung phẩm.
– Sư thúc. ..
rất Tiêm Nhu cau mày.
– Ta tự biết chừng mực.
rất Như Mạng trầm giọng nói. sau đó xoay người mĩm cười nhìn bọn Tử Dương Kiếm Hoàng:
– Các vị, mởi!
Lúc này, mười mấy đạo kiếm quang bay tới hạ xuống trên Lạc Nhạn phong.
Trên giới Kim Thiên xa xôi xuyên qua không gian vô tận, ở cuối giới. Lục Thanh chậm rãi mở hai mắt. Đập vào mắt hắn trước tiên là cây cối hoang dã um tùm, khí tức Man Hoang nồng đậm thấm vào tận tâm can phe phủ. Đau, đau khắp toàn thân không chịu nổi. .. Giờ phút này. Lục Thanh cảm thấy Kiếm Cốt trên người như muốn nứt vỡ, nhìn kỹ bên trong, rất nhiều đường nứt rõ ràng hiện ra trên Kiếm cốt màu tím trắng. Lúc này lại có một tầng ánh máu màu vàng tím vờn quanh Kiếm cốt, Theo thời gian trôi qua, nhưng vết nứt kia chậm rãi khép lại.
Bên trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, Thức Kiếm màu trắng sáng ngàn trượng cũng trở nên ảm đạm, hồn thức tổn hao nhiều. Ngay cả lực hồn phách của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng viên mãn cũng trở nên ảm đạm, lực hồn phách vốn có màu vàng tinh thuần nay chỉ còn lại có một tầng mỏng manh, ẩn sâu trong thức hải.
Kiếm Ý cùng lực hồn phách thật là hùng mạnh! Chủ nhân Quỷ giới. ., đây là sức mạnh của chủ nhân Quỷ giới ư?
Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, thanh cự kiếm kia chắt chứa Kiếm Ý hùng mạnh vô biên, may là vẫn còn ẩn tàng bên trong chưa phóng xuất ra hết. Sức mạnh ấy chính là một cổ lực hồn phách hết sức tinh thuần, còn cỗ lực pháp tắc mênh mông kia, hắn cũng chưa từng thấy qua. Nhìn xung quanh một vòng. Lục Thanh phát hiện ra dường như mình lọt vào trong một cái tổ rất lớn.
Đây là một gốc Man Hoang cổ mộc cao chừng năm trăm trượng, e rằng cây này đã có vạn năm tuổi, linh khí hệ Mộc toát ra nồng đậm vô cùng.
Khẽ đưa mắt nhìn sang nơi khác. Lục Thanh lại phát hiện bên cạnh mình còn có ba quả trứng lớn, vỏ trứng có màu vàng nhạt, có rất nhiều hoa văn ký hiệu huyền ảo, từ trong đó toát ra một cỗ khí tức sinh mạng mạnh mẽ.
Tuy nhiên lúc này Lục Thanh không thể nào nhúc nhích. Hiện giờ Kiếm cốt hắn đã vỡ, chỉ có thề nhờ Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh chậm rãi chữa trị. Nếu tính ra, nguyên dịch thiên địa trong cơ thể hắn vô cùng hùng hậu, lại thêm khí Man Hoang nơi này nồng đậm, cũng đã tiếp cận với sự tồn tại của bản nguyên thế giới, rất phù hợp với Kiếm thể Bạch Linh của hắn, có lẽ khoảng chừng hơn tháng nữa, hắn có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Bên trong Thân Đình thức hải Kiếm Hồn Kinh đang vận chuyển. Thức Kiếm cũng đang khôi phục với tốc độ kinh người.
– Bùng. ..
Trên Thức Kiếm ngàn trượng, chữ Đạo màu xanh phát tán hào quang xanh biếc, chiếu sáng toàn bộ thức hải.
Mãi tới hôm nay. Lục Thanh vẫn không hiểu chữ Đạo này rốt cục là gì, dường như trong đó ẩn chứa sức mạnh khó hiểu. Chữ Đạo này hắn nhận được lúc trước ở Hư Không Kiếm Cốc, Thanh Phàm Kiếm cốc, chữ Đạo này xuất hiện thế nào, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng. Nhưng rốt cục chữ Đạo này đại biểu cho cái gì, có ý nghĩa thế nào, hắn lại không biết. Nhưng từ khi có chữ Đạo xuất hiện trên Thức Kiếm của mình. Lục Thanh phát hiện ra Thức hải của mình vẫn duy trì thanh tĩnh, dường như không còn sợ bất cứ ngoại ma nào.
Đột ngột Lục Thanh khẽ cau mày, một tiếng chim hót uy nghiêm trong không trung ngoài xa vang lên, tiếng hót này còn ở ngoài xa mấy trăm dặm, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Lục Thanh đã cảm thấy một bóng đen khổng lồ che lấp vũng trời phía trên mình.
Đây là. ..
Lục Thanh đưa mắt nhìn lên không.
Đó là một con chim khổng lồ toàn thân màu vàng, hai cánh giang rộng dài chừng trăm trượng, hình dáng trông như một con đại bàng bình thường, chỉ có điều trên đầu nó còn có thêm một chiếc sừng màu trắng. Chiếc sừng này có hình xoắn ốc, bề ngoài có nhưng đạo cương phong màu trắng vờn quanh. Linh thú tứ giai!
Từ trên thân con chim này, Lục Thanh cảm nhận được rõ ràng mức độ tu vi của nó. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được khí tức quen thuộc: khí Chân Long.
Không sai chính là khí Chân Long, tuy rằng hết sức mỏng manh, nhưng đối với tu vi của Lục Thanh hiện tại thì không thể nào giấu điếm.
Linh thú này có huyết mạch Chân Long. Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách nào mình lại nằm trong cái tổ này, xem ra con linh điểu này đã xem mình là đồng Tộc. Chẳng qua trên người nó. Lục Thanh đồng thời cảm thấy một cỗ khí tức không kém huyết mạch Chần Long chút nào. Đó là. ..
Từ sâu trong huyết mạch của Lục Thanh, lúc này nháy mắt dâng lên một cảm giác bài xích chán ghét, một bóng dáng linh thú bất chợt hiện ra rõ ràng trong đầu hắn. Kim Sí Đại Bằng, huyết mạch của Kim Sí Đại Bằng cửu giai!
Lục Thanh lập tức bừng hiểu. Nghe đồn rằng, trước kia vào thời kỳ thượng cổ Man Hoang, bộ tộc Đại Bằng là kẻ địch trời sinh của Chân Long nhất tộc Cũng theo lời đồn, vương giả của bộ tộc Đại Bằng là Thú Hoàng Kim Sí Đại Bằng thập giai dùng Chân Long làm thức ăn, thậm chí trong thời kỳ thượng cổ Man Hoang vốn ít có linh thú hùng mạnh, dù là Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không thể trêu vào. Chỉ có bậc Thánh giả Kiếm Đạo trong truyền thuyết mới có thể hơn được nó một bậc. Dù là bậc Hoàng giả trong loài chim là Tam Túc Kim ô. Phượng Hoàng nhất tộc, cũng không thể hơn được bộ tộc Đại Bằng.
Có thể nói rằng trong thời kỳ thượng cổ Man Hoang, bộ tộc Đại Bằng chính là chủng tộc hùng mạnh hiếm có trong linh Thú. Tương truyền Đại Bằng giương cánh ra rộng xới chín vạn dặm, là vua về tốc độ trong linh thú.
Nhưng Lục Thanh cảm thấy nghi hoặc trong lòng, linh thú tứ giai trước mắt hắn, làm sao đồng thời có được cả huyết mạch Chân Long và huyết mạch Đại Bằng? Chẳng lẽ lúc trước. .. Trong lòng hắn sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng ngay tức khắc, hắn lại cảm thấy sững sờ.
Bởi vì sau khi linh điểu này đáp xuống tổ, lập tức khẽ đưa cái mỏ màu vàng nhạt tới cọ cọ trên người Lục Thanh vài cái, đồng thời một đạo linh thức khẽ xâm nhập vào trong Thức hải của Lục Thanh:
-Hài tử, mẹ đã về!
Lục Thanh sững sờ quét mắt nhìn quanh, lập tức nhìn thấy vài miếng vỏ trứng màu vàng nhạt. Chẳng lẽ nó xem mình là con mới sinh ra? Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, nhưng nếu nó đã hiểu lẩm như vậy, vậy con nó ở đâu? Lục Thanh lập tức dùng Chân Long Nhãn phát tán ra hào quang màu tím trắng, lập tức hư không vô tận bị kéo tới sát bên mình.
Ngoài hai ngàn dặm, có vài tên Kiếm Chủ đang ngự không bay đi, mà ở giữa bọn này còn có một chiếc lưới bằng tơ tằm màu bạc, trong đó có một con linh điểu màu vàng nhạt cao chừng một trượng, đúng là vừa mới sinh ra, đang giãy dụa với vẻ bất lực. Quả nhiên là bọn chúng!
Không chần chữ. Lục Thanh bên truyền âm với linh điểu trước mặt:
– Ta không phải là hài tử của ngươi, hài tử của ngươi vừa bị vài người bắt đi, hiện tại đang ở một nơi về phía Nam cách đây khoảng hai ngàn dặm. Ngươi mau đi cứu nó, để ta trông chừng nơi đây.
Linh điểu trợn cặp mắt khổng lồ nhìn Lục Thanh, linh điểu tứ giai này dường như nhất thời chưa hiểu.
Thấy ánh mắt hết sức ngây thơ trong sáng của linh điểu. Lục Thanh thoáng động trong lòng. Tâm linh của linh điểu này hết sức tinh thuần, không biết làm sao trưởng thành được tới mức này. Nếu như hắn đoán không sai nơi này đã là tầng một của Man Hoang Kiếm Mộ. Lục Thanh thầm kêu khổ, đồng thời truyền âm cho linh điểu nhưng lời vừa rồi thêm lần nữa.
Lần này linh điêu không còn do dự, đôi cánh vàng thật lớn vỗ mạnh một cái. Lục Thanh cảm thấy từng đợt khí Động Hư nhè nhẹ hội tụ tới dưới cánh của nó. Ngay sau đó, linh điểu lập tức biến mất giữa không trung.
Tốc độ thật nhanh. .. Chân Long Nhãn của Lục Thanh xuyên qua hư không, chỉ trong thoáng chốc đã phát hiện ra, linh thú kia đã xuất hiện ở một nơi ngoài năm trăm dặm. Tốc độ như vậy xuất hiện trên thân một con linh thú tứ giai, quả thật là kinh thế hãi tục. Dù là Tông sư Kiếm Đế e rằng cũng không nhanh hơn nó bao nhiều.
Trên không cách đây hai ngàn dặm.
– Đại sư huynh, Long Bằng Điểu này quả thật đáng sợ như vậy ư, vì sao chúng ta lại phải chạy đi?
Bốn người cùng nhau nâng chiếc lưới tơ tằm, một tên thanh niên trong đó nghi hoặc hỏi.
– Đúng vậy, Đại sư huynh; Long Bằng Điểu bất quá chỉ là linh thú tứ giai, bằng vào bốn người chúng ta, chẳng lẽ không địch nổi nó?
Nhìn đám người đang chậm rãi di chuyển bên trong sơn cốc, gần như trên thân từng người đều toát ra một cỗ đại thè khôn tả, tuy rằng đại thể này chỉ hình thành một tầng mỏng manh ngưng tụ trên người Lạc Tâm Vũ, nhưng cũng khiến cho Đại sư Kiếm Hoàng như rất Như Mạng cũng cảm thấy chần động trong lòng. Đây quả thật là đại thế mà chỉ có tông môn cấp Kim Thiên mới có. ..
Thần sắc trên mặt biến đổi liên hồi rất Như Mạng nói:
– Lạc Đại sư. xin các vị đừng ngại tới Lạc Nhạn sơn của ta một chuyến, chúng ta sẽ phái đệ tử tông môn đến hộ tống tông dân quý tông đi qua.
– Vậy đa tạ rất Đại sư. Tử Dương Kiếm Hoàng gật gật đầu.
Sau nửa canh giờ, một mảng điểm sáng màu xanh rát lớn dàng lên trên bàu trời Lạc Nhạn sơn mạch, bắn nhanh về phía này với tốc độ kinh người.
Khi đến gần, bọn Lạc Tâm Vũ mới phát hiện ra, đây là vô số Lạc rất Nhạn lớn có nhỏ có. Tuy Lạc rất Nhạn chỉ là linh thú nhất giai, nhưng trên hàng trăm con Lạc rất Nhạn trước mặt, mỗi con đều chở theo một vị Kiếm Giả trên lưng. Một số Lạc rất Nhạn lại mở ra sải cánh rộng chừng mười trượng, hiển nhiên đã tiến lên linh thú nhị giai.
Bầy Lạc rất Nhạn này bay trên không hết sức chỉnh tề, hiển nhiên đã được luyện tập một thời gian dài mới có thể làm được như vậy.
– Được rồi, Lạc Đại sư theo chúng ta đi đi thôi. Nơi đây. Lạc Nhạn kiếm đội của chúng ta sẽ bảo vệ, xin các vị cứ yên lòng.
rất Như Mạng kín đáo lộ ra vẻ ngạo nghễ, hiển nhiên lúc này hết sức hài lòng với vẻ kinh ngạc trên mặt bọn Tử Dương Kiếm Hoàng. Tử Dương Kiếm Hoàng gật gật đầu:
– Vậy xin rất Đại sư dẫn đường.
Sau thời gian tàn một nên nhang, trên Lạc Nhạn phong, từng con Lạc rất Nhạn tam giai triển khai hai cánh dài trên mười trượng vờn quanh đáp xuống, tiếng nhạn kêu vang dậy chín tầng mây. Thấy khoảng hai mươi con Lạc rất Nhạn tam giai đáp xuống, dù là Mộc Thanh Nguyên cũng không khỏi cất giọng cảm thán:
– Lạc rất Nhạn tam giai!
– Xem ra, tối thiểu quý tông cũng có một tên ngự thú sư thượng phẩm. Tử Dương Kiếm Hoàng ngẫm nghĩ một chút. sau đó mới nói.
– Lạc Đại sư khách sáo rồi, nếu quý tông muốn. Lạc Nhạn tông có thể cung cấp nhạn giống cho quý tông, cùng một tên ngự thú sư trung phẩm.
– Sư thúc. ..
rất Tiêm Nhu cau mày.
– Ta tự biết chừng mực.
rất Như Mạng trầm giọng nói. sau đó xoay người mĩm cười nhìn bọn Tử Dương Kiếm Hoàng:
– Các vị, mởi!
Lúc này, mười mấy đạo kiếm quang bay tới hạ xuống trên Lạc Nhạn phong.
Trên giới Kim Thiên xa xôi xuyên qua không gian vô tận, ở cuối giới. Lục Thanh chậm rãi mở hai mắt. Đập vào mắt hắn trước tiên là cây cối hoang dã um tùm, khí tức Man Hoang nồng đậm thấm vào tận tâm can phe phủ. Đau, đau khắp toàn thân không chịu nổi. .. Giờ phút này. Lục Thanh cảm thấy Kiếm Cốt trên người như muốn nứt vỡ, nhìn kỹ bên trong, rất nhiều đường nứt rõ ràng hiện ra trên Kiếm cốt màu tím trắng. Lúc này lại có một tầng ánh máu màu vàng tím vờn quanh Kiếm cốt, Theo thời gian trôi qua, nhưng vết nứt kia chậm rãi khép lại.
Bên trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, Thức Kiếm màu trắng sáng ngàn trượng cũng trở nên ảm đạm, hồn thức tổn hao nhiều. Ngay cả lực hồn phách của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng viên mãn cũng trở nên ảm đạm, lực hồn phách vốn có màu vàng tinh thuần nay chỉ còn lại có một tầng mỏng manh, ẩn sâu trong thức hải.
Kiếm Ý cùng lực hồn phách thật là hùng mạnh! Chủ nhân Quỷ giới. ., đây là sức mạnh của chủ nhân Quỷ giới ư?
Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, thanh cự kiếm kia chắt chứa Kiếm Ý hùng mạnh vô biên, may là vẫn còn ẩn tàng bên trong chưa phóng xuất ra hết. Sức mạnh ấy chính là một cổ lực hồn phách hết sức tinh thuần, còn cỗ lực pháp tắc mênh mông kia, hắn cũng chưa từng thấy qua. Nhìn xung quanh một vòng. Lục Thanh phát hiện ra dường như mình lọt vào trong một cái tổ rất lớn.
Đây là một gốc Man Hoang cổ mộc cao chừng năm trăm trượng, e rằng cây này đã có vạn năm tuổi, linh khí hệ Mộc toát ra nồng đậm vô cùng.
Khẽ đưa mắt nhìn sang nơi khác. Lục Thanh lại phát hiện bên cạnh mình còn có ba quả trứng lớn, vỏ trứng có màu vàng nhạt, có rất nhiều hoa văn ký hiệu huyền ảo, từ trong đó toát ra một cỗ khí tức sinh mạng mạnh mẽ.
Tuy nhiên lúc này Lục Thanh không thể nào nhúc nhích. Hiện giờ Kiếm cốt hắn đã vỡ, chỉ có thề nhờ Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh chậm rãi chữa trị. Nếu tính ra, nguyên dịch thiên địa trong cơ thể hắn vô cùng hùng hậu, lại thêm khí Man Hoang nơi này nồng đậm, cũng đã tiếp cận với sự tồn tại của bản nguyên thế giới, rất phù hợp với Kiếm thể Bạch Linh của hắn, có lẽ khoảng chừng hơn tháng nữa, hắn có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Bên trong Thân Đình thức hải Kiếm Hồn Kinh đang vận chuyển. Thức Kiếm cũng đang khôi phục với tốc độ kinh người.
– Bùng. ..
Trên Thức Kiếm ngàn trượng, chữ Đạo màu xanh phát tán hào quang xanh biếc, chiếu sáng toàn bộ thức hải.
Mãi tới hôm nay. Lục Thanh vẫn không hiểu chữ Đạo này rốt cục là gì, dường như trong đó ẩn chứa sức mạnh khó hiểu. Chữ Đạo này hắn nhận được lúc trước ở Hư Không Kiếm Cốc, Thanh Phàm Kiếm cốc, chữ Đạo này xuất hiện thế nào, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng. Nhưng rốt cục chữ Đạo này đại biểu cho cái gì, có ý nghĩa thế nào, hắn lại không biết. Nhưng từ khi có chữ Đạo xuất hiện trên Thức Kiếm của mình. Lục Thanh phát hiện ra Thức hải của mình vẫn duy trì thanh tĩnh, dường như không còn sợ bất cứ ngoại ma nào.
Đột ngột Lục Thanh khẽ cau mày, một tiếng chim hót uy nghiêm trong không trung ngoài xa vang lên, tiếng hót này còn ở ngoài xa mấy trăm dặm, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Lục Thanh đã cảm thấy một bóng đen khổng lồ che lấp vũng trời phía trên mình.
Đây là. ..
Lục Thanh đưa mắt nhìn lên không.
Đó là một con chim khổng lồ toàn thân màu vàng, hai cánh giang rộng dài chừng trăm trượng, hình dáng trông như một con đại bàng bình thường, chỉ có điều trên đầu nó còn có thêm một chiếc sừng màu trắng. Chiếc sừng này có hình xoắn ốc, bề ngoài có nhưng đạo cương phong màu trắng vờn quanh. Linh thú tứ giai!
Từ trên thân con chim này, Lục Thanh cảm nhận được rõ ràng mức độ tu vi của nó. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được khí tức quen thuộc: khí Chân Long.
Không sai chính là khí Chân Long, tuy rằng hết sức mỏng manh, nhưng đối với tu vi của Lục Thanh hiện tại thì không thể nào giấu điếm.
Linh thú này có huyết mạch Chân Long. Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách nào mình lại nằm trong cái tổ này, xem ra con linh điểu này đã xem mình là đồng Tộc. Chẳng qua trên người nó. Lục Thanh đồng thời cảm thấy một cỗ khí tức không kém huyết mạch Chần Long chút nào. Đó là. ..
Từ sâu trong huyết mạch của Lục Thanh, lúc này nháy mắt dâng lên một cảm giác bài xích chán ghét, một bóng dáng linh thú bất chợt hiện ra rõ ràng trong đầu hắn. Kim Sí Đại Bằng, huyết mạch của Kim Sí Đại Bằng cửu giai!
Lục Thanh lập tức bừng hiểu. Nghe đồn rằng, trước kia vào thời kỳ thượng cổ Man Hoang, bộ tộc Đại Bằng là kẻ địch trời sinh của Chân Long nhất tộc Cũng theo lời đồn, vương giả của bộ tộc Đại Bằng là Thú Hoàng Kim Sí Đại Bằng thập giai dùng Chân Long làm thức ăn, thậm chí trong thời kỳ thượng cổ Man Hoang vốn ít có linh thú hùng mạnh, dù là Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không thể trêu vào. Chỉ có bậc Thánh giả Kiếm Đạo trong truyền thuyết mới có thể hơn được nó một bậc. Dù là bậc Hoàng giả trong loài chim là Tam Túc Kim ô. Phượng Hoàng nhất tộc, cũng không thể hơn được bộ tộc Đại Bằng.
Có thể nói rằng trong thời kỳ thượng cổ Man Hoang, bộ tộc Đại Bằng chính là chủng tộc hùng mạnh hiếm có trong linh Thú. Tương truyền Đại Bằng giương cánh ra rộng xới chín vạn dặm, là vua về tốc độ trong linh thú.
Nhưng Lục Thanh cảm thấy nghi hoặc trong lòng, linh thú tứ giai trước mắt hắn, làm sao đồng thời có được cả huyết mạch Chân Long và huyết mạch Đại Bằng? Chẳng lẽ lúc trước. .. Trong lòng hắn sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng ngay tức khắc, hắn lại cảm thấy sững sờ.
Bởi vì sau khi linh điểu này đáp xuống tổ, lập tức khẽ đưa cái mỏ màu vàng nhạt tới cọ cọ trên người Lục Thanh vài cái, đồng thời một đạo linh thức khẽ xâm nhập vào trong Thức hải của Lục Thanh:
-Hài tử, mẹ đã về!
Lục Thanh sững sờ quét mắt nhìn quanh, lập tức nhìn thấy vài miếng vỏ trứng màu vàng nhạt. Chẳng lẽ nó xem mình là con mới sinh ra? Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, nhưng nếu nó đã hiểu lẩm như vậy, vậy con nó ở đâu? Lục Thanh lập tức dùng Chân Long Nhãn phát tán ra hào quang màu tím trắng, lập tức hư không vô tận bị kéo tới sát bên mình.
Ngoài hai ngàn dặm, có vài tên Kiếm Chủ đang ngự không bay đi, mà ở giữa bọn này còn có một chiếc lưới bằng tơ tằm màu bạc, trong đó có một con linh điểu màu vàng nhạt cao chừng một trượng, đúng là vừa mới sinh ra, đang giãy dụa với vẻ bất lực. Quả nhiên là bọn chúng!
Không chần chữ. Lục Thanh bên truyền âm với linh điểu trước mặt:
– Ta không phải là hài tử của ngươi, hài tử của ngươi vừa bị vài người bắt đi, hiện tại đang ở một nơi về phía Nam cách đây khoảng hai ngàn dặm. Ngươi mau đi cứu nó, để ta trông chừng nơi đây.
Linh điểu trợn cặp mắt khổng lồ nhìn Lục Thanh, linh điểu tứ giai này dường như nhất thời chưa hiểu.
Thấy ánh mắt hết sức ngây thơ trong sáng của linh điểu. Lục Thanh thoáng động trong lòng. Tâm linh của linh điểu này hết sức tinh thuần, không biết làm sao trưởng thành được tới mức này. Nếu như hắn đoán không sai nơi này đã là tầng một của Man Hoang Kiếm Mộ. Lục Thanh thầm kêu khổ, đồng thời truyền âm cho linh điểu nhưng lời vừa rồi thêm lần nữa.
Lần này linh điêu không còn do dự, đôi cánh vàng thật lớn vỗ mạnh một cái. Lục Thanh cảm thấy từng đợt khí Động Hư nhè nhẹ hội tụ tới dưới cánh của nó. Ngay sau đó, linh điểu lập tức biến mất giữa không trung.
Tốc độ thật nhanh. .. Chân Long Nhãn của Lục Thanh xuyên qua hư không, chỉ trong thoáng chốc đã phát hiện ra, linh thú kia đã xuất hiện ở một nơi ngoài năm trăm dặm. Tốc độ như vậy xuất hiện trên thân một con linh thú tứ giai, quả thật là kinh thế hãi tục. Dù là Tông sư Kiếm Đế e rằng cũng không nhanh hơn nó bao nhiều.
Trên không cách đây hai ngàn dặm.
– Đại sư huynh, Long Bằng Điểu này quả thật đáng sợ như vậy ư, vì sao chúng ta lại phải chạy đi?
Bốn người cùng nhau nâng chiếc lưới tơ tằm, một tên thanh niên trong đó nghi hoặc hỏi.
– Đúng vậy, Đại sư huynh; Long Bằng Điểu bất quá chỉ là linh thú tứ giai, bằng vào bốn người chúng ta, chẳng lẽ không địch nổi nó?