Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 944: Khó bề phân biệt

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Đối mặt với cái nhìn của Lục Thanh, Kiếm Thần vẫn tỏ ra hết sức tự nhiên, dường như trên đời này, không có thứ gì có thể khiến cho y động lòng.

Hai người Diệp Vô Tâm lúc này đã đi tới bên cạnh Lục Thanh. Đối với Kiếm Thần trước mặt, hai người vô cùng kiêng kỵ. Nếu nói trên đời này còn có người nào có thể khiến cho Phong Thần Diệp Vô Tâm không thể ra tay, cũng chỉ có mình Kiếm Thần mà thôi.

Về phần Ma Đạo nhị Linh, đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của bọn họ, bản thân bọn chúng đại biểu cho một đạo riêng biệt, có được sức mạnh vô cùng to lớn, uy năng vô biên.

Nhìn Lục Thanh một lúc lâu, rốt cục Kiếm Thần nở một nụ cười:

– Không biết Lục tiểu hữu có thể đi cùng lão phu một chuyến hay không, thật ra lão phu có vài lời muốn nói cùng Lục tiểu hữu…

Lục Thanh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng đưa mắt nhìn về phía Liệt Viêm:

– Thả Liệt Diễm ra đây!

Liệt Viêm nghiến rằng nghiến lợi, trầm giọng nói:

– Lục Thanh, tuy rằng ngươi là Kiếm Thánh, nhưng cũng không thể khinh người quá đáng. Liệt Diễm nàng vốn là người của Phượng tộc ta, huống chi lúc trước là nàng tự nguyện theo ta trở về. Nếu như Kiếm Thánh ngươi muốn là địch của Phượng tộc ta, cho dù toàn bộ Phượng tộc tự bạo, cũng quyết không thỏa hiệp!

Hàn Kiếm Thánh của Huyền Âm tông cau mày lộ vẻ không vui, lão không biết tên Liệt Viêm này rốt cục vì ở Thú vực quá lâu cho nên đầu óc đã bị hỏng mất, hay còn lời gì khó nói. Hiện tại Kiếm Thần đã ra mặt như vậy mà vẫn khăng khăng cố chấp, chẳng lẽ y không sợ họa diệt tộc hay sao?

Mà lúc này, đối với sự khiêu khích của Liệt Viêm, Kiếm Thần cũng không thèm để ý. Có lẽ người có thể cùng y so đo cũng chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo, còn hung thú thập giai như Liệt Viêm dù hùng mạnh tới đâu, y cũng không coi ra gì.

Bất quá giờ phút này, Kiếm Thần vẫn lên tiếng nói:

– Bốn vị, chuyện hôm nay xóa bỏ đi thôi.

– Lời của Kiếm Thần, đương nhiên chúng ta nghe theo.

Lăng Nguyên gật gật đầu, lập tức đưa ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lục Thanh một cái, bốn đạo kiếm quang bắn ra bốn phía, xé rách hư không, biến mất không thấy.

– Hàn Kiếm Thánh!

Liệt Viêm thấy vậy lập tức biến sắc.

– Từ hôm nay trở đi, Phượng tộc không còn là hộ tông Thú tộc của Huyền Âm tông ta nữa. Các ngươi hãy dời đi khỏi núi Hỏa Phượng.

Rất xa vọng lại thanh âm của Hàn Kiếm Thánh. Biến hóa trong phút chốc khiến cho thần sắc Liệt Viêm trở nên hết sức khó coi.

Lúc này y đã trở nên tiến thối lưỡng nan. Liệt Diễm là bậc Hoàng giả của Phượng tộc y, nếu có thể dung hợp được huyết mạch của nàng, nói không chừng y có thể kích phát thành công huyết mạch CổPhượng Hoàng, trở thành một Cổ Phượng Hoàng có uy năng thông thiên triệt địa trong Phượng tộc, có thể sánh ngang Kiếm Thánh, thậm chí còn có thể vượt qua. Sự hấp dẫn lớn như vậy, làm sao Liệt Viêm có thể buông tay cho được?

– Thả người!

Ánh mắt Lục Thanh rơi vào thân thể Liệt Viêm, ánh mắt linh hoạt sắc bén như vạn thanh Thánh Kiếm xuyên thủng hư không, áp lực vô biên khiến cho thân thể Liệt Viêm phải trầm xuống, không còn có thể đứng thẳng giữa không trung.

– Ngươi khinh người quá đáng!

Liệt Viêm nghiến răng nghiến lợi, giơ chiếc lông phượng màu vàng trên tay lên. Chân Hỏa Cổ Phượng Hoàng mãnh liệt lại bừng cháy. Nhưng lần này không phải là điều động lực Thế Giới trong đó, mà là thiêu đốt hoàn toàn, lực Thế Giới thiêu đốt sinh ra lực hủy diệt.

Trước mặt Liệt Viêm lập tức vang lên một tiếng phượng gáy long trời lở đất. Kiếm Thần ở xa xa cũng lộ vẻ kinh ngạc, sinh ra chút tò mò đối với Cổ Phượng Hoàng sinh ra cùng thời với Tổ Long trong truyền thuyết này.

Chân Hỏa Cổ Phượng Hoàng màu vàng thiêu đốt, lực Thế giới trào dâng, bao trùm xung quanh Liệt Viêm.

Khác với lúc trước, lần này lông phượng màu vàng chậm rãi tan ra, hóa thành nhiều đốm phượng huyết màu vàng tinh thuần, rót vào thân thể Liệt Viêm.

Tiếng phượng gáy lại vang lên, tuy rằng trong thân thể Lục Thanh đã không còn huyết mạch Chân Long, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được cảm giác hưởng ứng từ trong huyết mạch của mình, dường như có hung thú kinh thiên sắp sửa thức tỉnh. Uy nghiêm mênh mông rộng lớn tới nỗi hai người Diệp Vô Tâm cũng phải ngưng thần chú ý.

Cánh phượng màu vàng khổng lồ mở rộng, đây là một con phượng màu vàng khổng lồ chừng vạn trượng. Thân phượng giống như được đúc thành từ vàng ròng, lóe ra nhiều điểm sáng vàng. Trên bộ lông, Chân Hỏa CổPhượng Hoàng đang cháy bừng lên mãnh liệt. Nhiệt độ mãnh liệt tỏa ra đốt cháy hư không, từng đạo Hỗn Độn màu xám hiện ra.

Từ trên thân phượng màu vàng khổng lồ vang lên giọng nói ồm ồm.

– Chỉ cần ngươi có thể thắng được chân thân Cổ Phượng Hoàng của ta, vậy ngươi có thể mang Liệt Diễm đi!

Lục Thanh bước tới một bước, gương mặt lạnh lẽo, thân hình trong nháy mắt cao lên ngàn trượng. Thân thực chất Kiếm thể to như thần linh, Kiếm Ý Phong Mang mênh mông hoành hành ngang ngược trong không trung, toát ra một cỗ khí tức tang thương cổ kính.

– A, không ngờ có được khí thế như vậy, khá, khá lắm!

Sắc mặt Kiếm Thần hơi ngưng trọng, cất tiếng ngợi khen.

Đối mặt với thân khổng lồ ngàn trượng của Lục Thanh, tuy rằng chân thân Cổ Phượng Hoàng của Liệt Viêm cao vạn trượng, nhưng khí thế uy nghiêm mênh mông vẫn còn kém mấy bậc. Không có tâm Trấn Thế, cho dù là dựa vào ngoại lực tạm thời đạt tới lực lượng của Thánh Giả, rốt cục cũng không phải là Thánh Giả chân chính, cho nên khí thế uy nghiêm của Liệt Viêm kém hơn không chỉ một bậc mà thôi.

– Tử Vong Chân Hỏa!

Tiếng phượng kêu kinh thiên động địa vang khắp đất trời ngay tức khắc, từ trong mỏ phượng màu vàng, một đạo lưu quang màu vàng to chừng ngón tay cái bắn nhanh ra.

Chỉ trong thoảng chốc, dường như tất cả màu sắc trong trời đất đều bị trấn áp, đạo lưu quang màu vàng rực rỡ hết sức tinh thuần kia, dù là mặt trời cũng phải lu mờ ánh sáng. Lực Thế Giới nồng đậm thiêu đốt, sinh ra một luồng sức mạnh đốt cháy cả hư không, nhắm về phía Lục Thanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

– Cẩn thận!

Hai người Diệp Vô Tâm không khỏi quát to, đạo lưu quang này gần như là Liệt Viêm đã dốc hết toàn lực.

Chỉ một đòn này, đã dốc hết toàn lực của chiếc lông Cổ Phượng Hoàng kia, uy lực không nhỏ chút nào, đủ để hủy thiên diệt địa.

Càng khiến người ta khiếp sợ chính là, tốc độ xuyên qua hư không và độ ngưng luyện của nó, e rằng với Kiếm Thánh thông thường cũng phải bị tồn thương.

Sắc mặt Lục Thanh ngưng trọng, trên thân hình bất động của hắn lúc này nổi lên một tầng kiếm quang màu xám bạc Kiếm Ý Thời Không lan tràn ra. Thời Không xung quanh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.

Kiếm quang màu xám bạc ngưng tụ, xung quanh Lục Thanh hiện ra một dòng sông Thời Không rất lớn. Ngay tức khắc, lưu quang màu vàng kia lập tức va chạm với dòng sông Thời Không.

Lập tức lưu quang màu vàng bị cuốn vào trong Hành Lang Thời Không vô tận. Thời Không vô tận vặn vẹo uốn khúc, khiến cho đạo lưu quang màu vàng kia cũng bị vặn vẹo theo bên trong dòng sông Thời Không.

Sau khi phá nát hàng chục đạo Hành Lang Thời Không như vậy, đạo lưu quang màu vàng kia rốt cục mới tan đi.

– Không có khả năng!

Tiếng kinh hô vang lên từ chân thân Cổ Phượng Hoàng vạn trượng. Mà lúc này. Lục Thanh cũng bước về phía trước, chân vừa hạ xuống, đã tới trước mặt Liệt Viêm.

Một quyền khổng lồ mang theo kiếm quang màu xám bạc xé rách hư không, lộ ra Hỗn Độn màu xám. Bên trong Hỗn Độn còn có lôi đình Hỗn Độn màu xám chớp động không ngừng, ngay sau đó nện lên người Liệt Viêm.

Dường như hàng ngàn hàng vạn Thời Không đang vỡ nát, chân thân Cổ Phượng Hoàng vạn trượng đồng thời hóa thành tro bụi bị không gian Hỗn Độn màu xám nuốt chửng vào trong.

Hung thú thập giai, tộc trưởng Phượng tộc Liệt Viêm, đã chết !

Lục Thanh không ngừng tay, thân hình thu nhỏ trở lại bình thường, vung tay áo lên một cái. Ngay tức khắc, trên đỉnh núi Hỏa Phượng, đại điện Phượng tộc trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi để lộ ra mọi người bên trong.

– Không đúng!

Diệp Vô Tâm biến sắc:

– Đám người kia đều bị giam cầm!

Lục Thanh nhìn lại, cũng phát hiện ra điểm này. Mười đại trưởng lão Phượng tộc đang đứng ngây ra tại chỗ, một thân hồn phách chân linh, kể cả thú đan đều bị giam cầm trong cơ thể, không thể động đậy mảy may.

Giờ phút này chẳng những là ba người Lục Thanh, ngay cả Kiếm Thần cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng bốn Kiếm Thánh này không thường xuyên tra xét, nhưng người có thể không coi bọn họ ra gì, giam cầm mười đại trưởng lão Phượng tộc, bắt Liệt Diễm đi một cách âm thầm lặng lẽ như vậy, tối thiểu có thực lực cũng không dưới bọn họ.

Huống chi còn có Kiếm Thần ở nơi đây, xem thần sắc của Kiếm Thần. Lục Thanh biết rằng người nọ cũng đã qua mặt được Kiếm Thần.

– Chỉ có lực Thế Giới đơn thuần!

Ngay tức khắc, Thủy Thiên Nhu lên tiếng nói:

– Không thể phán đoán là người phương nào…

Ngừng một chút. Thủy Thiên Nhu lại nói với vẻ nghi hoặc:

– Có thể nào là bốn tên kia…

Diệp Vô Tâm lắc lắc đầu:

– Bốn tên kia không thể có bản lãnh như vậy, e rằng còn có một người khác. Bất quá…

Trong mắt Diệp Vô Tâm lộ vẻ khó hiểu:

– Người này có thực lực không thua gì chúng ta, vì sao lại muốn bắt đi một Hỏa Phượng cửu giai nho nhỏ như vậy? Không biết là có mục đích gì, e rằng trong chuyện này còn có âm mưu, nên cẩn thận là hơn !

Lục Thanh bên cạnh khẽ cau mày, kiếm chỉ điểm ra, lập tức có một Thời Không Luân Bàn ngưng tụ thành thực chất hiện ra. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc chậm rãi xoay tròn trước mặt bốn người, dường như chất chứa vô tận huyền ảo bên trong.

– Thời Không Luân Bàn!

Kiếm Thần khẽ kêu lên, ánh mắt y nhìn Lục Thanh lại sáng hơn khi trước.

-Két.., két…

Không bao lâu sau, từ giữa Thời Không Luân Bàn nứt ra một khe hở màu xám bạc. Khe hở này dần dần mở rộng, sau đó trở thành một mặt kính màu xám bạc, kiếm quang màu xám bạc lưu chuyển trên mặt.

– Thời Không Lưu Tố!

Theo tiếng quát khẽ của Lục Thanh mặt kính màu xám bạc kia lập tức lưu chuyển, một bức họa Thời Không lập tức lưu chuyển rất nhanh trên mặt kính, quay ngược Thời Không lui trở lại. Từng dòng sông Thời Không hiện ra, theo khí tức mà Lục Thanh quen thuộc, từng dòng sông Thời Không không ngừng mai một, dần dần kéo khí tức mà Lục Thanh quen thuộc kia tới trước người.

Nhưng ngay sau đó, ba người Diệp Vô Tâm chợt thấy sắc mặt Lục Thanh đại biến. Trong khoảnh khắc.,Thời Không Luân Bàn kêu lên một tiếng phịch, vỡ nát ra, mà tâm thần Lục Thanh cũng run lên bần bật, phun ra một ngụm nghịch huyết. Đối với Kiếm thể Thánh Kiếm mà nói chút thương tích ấy không đáng kể gì, nhưng giờ phút này vẻ mặt Lục Thanh tỏ ra vô cùng khiếp sợ. Chuyện như vậy từ trước tới nay chưa từng xảy ra.

Đối mặt với cái nhìn của Lục Thanh, Kiếm Thần vẫn tỏ ra hết sức tự nhiên, dường như trên đời này, không có thứ gì có thể khiến cho y động lòng.

Hai người Diệp Vô Tâm lúc này đã đi tới bên cạnh Lục Thanh. Đối với Kiếm Thần trước mặt, hai người vô cùng kiêng kỵ. Nếu nói trên đời này còn có người nào có thể khiến cho Phong Thần Diệp Vô Tâm không thể ra tay, cũng chỉ có mình Kiếm Thần mà thôi.

Về phần Ma Đạo nhị Linh, đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của bọn họ, bản thân bọn chúng đại biểu cho một đạo riêng biệt, có được sức mạnh vô cùng to lớn, uy năng vô biên.

Nhìn Lục Thanh một lúc lâu, rốt cục Kiếm Thần nở một nụ cười:

– Không biết Lục tiểu hữu có thể đi cùng lão phu một chuyến hay không, thật ra lão phu có vài lời muốn nói cùng Lục tiểu hữu…

Lục Thanh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng đưa mắt nhìn về phía Liệt Viêm:

– Thả Liệt Diễm ra đây!

Liệt Viêm nghiến rằng nghiến lợi, trầm giọng nói:

– Lục Thanh, tuy rằng ngươi là Kiếm Thánh, nhưng cũng không thể khinh người quá đáng. Liệt Diễm nàng vốn là người của Phượng tộc ta, huống chi lúc trước là nàng tự nguyện theo ta trở về. Nếu như Kiếm Thánh ngươi muốn là địch của Phượng tộc ta, cho dù toàn bộ Phượng tộc tự bạo, cũng quyết không thỏa hiệp!

Hàn Kiếm Thánh của Huyền Âm tông cau mày lộ vẻ không vui, lão không biết tên Liệt Viêm này rốt cục vì ở Thú vực quá lâu cho nên đầu óc đã bị hỏng mất, hay còn lời gì khó nói. Hiện tại Kiếm Thần đã ra mặt như vậy mà vẫn khăng khăng cố chấp, chẳng lẽ y không sợ họa diệt tộc hay sao?

Mà lúc này, đối với sự khiêu khích của Liệt Viêm, Kiếm Thần cũng không thèm để ý. Có lẽ người có thể cùng y so đo cũng chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo, còn hung thú thập giai như Liệt Viêm dù hùng mạnh tới đâu, y cũng không coi ra gì.

Bất quá giờ phút này, Kiếm Thần vẫn lên tiếng nói:

– Bốn vị, chuyện hôm nay xóa bỏ đi thôi.

– Lời của Kiếm Thần, đương nhiên chúng ta nghe theo.

Lăng Nguyên gật gật đầu, lập tức đưa ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lục Thanh một cái, bốn đạo kiếm quang bắn ra bốn phía, xé rách hư không, biến mất không thấy.

– Hàn Kiếm Thánh!

Liệt Viêm thấy vậy lập tức biến sắc.

– Từ hôm nay trở đi, Phượng tộc không còn là hộ tông Thú tộc của Huyền Âm tông ta nữa. Các ngươi hãy dời đi khỏi núi Hỏa Phượng.

Rất xa vọng lại thanh âm của Hàn Kiếm Thánh. Biến hóa trong phút chốc khiến cho thần sắc Liệt Viêm trở nên hết sức khó coi.

Lúc này y đã trở nên tiến thối lưỡng nan. Liệt Diễm là bậc Hoàng giả của Phượng tộc y, nếu có thể dung hợp được huyết mạch của nàng, nói không chừng y có thể kích phát thành công huyết mạch CổPhượng Hoàng, trở thành một Cổ Phượng Hoàng có uy năng thông thiên triệt địa trong Phượng tộc, có thể sánh ngang Kiếm Thánh, thậm chí còn có thể vượt qua. Sự hấp dẫn lớn như vậy, làm sao Liệt Viêm có thể buông tay cho được?

– Thả người!

Ánh mắt Lục Thanh rơi vào thân thể Liệt Viêm, ánh mắt linh hoạt sắc bén như vạn thanh Thánh Kiếm xuyên thủng hư không, áp lực vô biên khiến cho thân thể Liệt Viêm phải trầm xuống, không còn có thể đứng thẳng giữa không trung.

– Ngươi khinh người quá đáng!

Liệt Viêm nghiến răng nghiến lợi, giơ chiếc lông phượng màu vàng trên tay lên. Chân Hỏa Cổ Phượng Hoàng mãnh liệt lại bừng cháy. Nhưng lần này không phải là điều động lực Thế Giới trong đó, mà là thiêu đốt hoàn toàn, lực Thế Giới thiêu đốt sinh ra lực hủy diệt.

Trước mặt Liệt Viêm lập tức vang lên một tiếng phượng gáy long trời lở đất. Kiếm Thần ở xa xa cũng lộ vẻ kinh ngạc, sinh ra chút tò mò đối với Cổ Phượng Hoàng sinh ra cùng thời với Tổ Long trong truyền thuyết này.

Chân Hỏa Cổ Phượng Hoàng màu vàng thiêu đốt, lực Thế giới trào dâng, bao trùm xung quanh Liệt Viêm.

Khác với lúc trước, lần này lông phượng màu vàng chậm rãi tan ra, hóa thành nhiều đốm phượng huyết màu vàng tinh thuần, rót vào thân thể Liệt Viêm.

Tiếng phượng gáy lại vang lên, tuy rằng trong thân thể Lục Thanh đã không còn huyết mạch Chân Long, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được cảm giác hưởng ứng từ trong huyết mạch của mình, dường như có hung thú kinh thiên sắp sửa thức tỉnh. Uy nghiêm mênh mông rộng lớn tới nỗi hai người Diệp Vô Tâm cũng phải ngưng thần chú ý.

Cánh phượng màu vàng khổng lồ mở rộng, đây là một con phượng màu vàng khổng lồ chừng vạn trượng. Thân phượng giống như được đúc thành từ vàng ròng, lóe ra nhiều điểm sáng vàng. Trên bộ lông, Chân Hỏa CổPhượng Hoàng đang cháy bừng lên mãnh liệt. Nhiệt độ mãnh liệt tỏa ra đốt cháy hư không, từng đạo Hỗn Độn màu xám hiện ra.

Từ trên thân phượng màu vàng khổng lồ vang lên giọng nói ồm ồm.

– Chỉ cần ngươi có thể thắng được chân thân Cổ Phượng Hoàng của ta, vậy ngươi có thể mang Liệt Diễm đi!

Lục Thanh bước tới một bước, gương mặt lạnh lẽo, thân hình trong nháy mắt cao lên ngàn trượng. Thân thực chất Kiếm thể to như thần linh, Kiếm Ý Phong Mang mênh mông hoành hành ngang ngược trong không trung, toát ra một cỗ khí tức tang thương cổ kính.

– A, không ngờ có được khí thế như vậy, khá, khá lắm!

Sắc mặt Kiếm Thần hơi ngưng trọng, cất tiếng ngợi khen.

Đối mặt với thân khổng lồ ngàn trượng của Lục Thanh, tuy rằng chân thân Cổ Phượng Hoàng của Liệt Viêm cao vạn trượng, nhưng khí thế uy nghiêm mênh mông vẫn còn kém mấy bậc. Không có tâm Trấn Thế, cho dù là dựa vào ngoại lực tạm thời đạt tới lực lượng của Thánh Giả, rốt cục cũng không phải là Thánh Giả chân chính, cho nên khí thế uy nghiêm của Liệt Viêm kém hơn không chỉ một bậc mà thôi.

– Tử Vong Chân Hỏa!

Tiếng phượng kêu kinh thiên động địa vang khắp đất trời ngay tức khắc, từ trong mỏ phượng màu vàng, một đạo lưu quang màu vàng to chừng ngón tay cái bắn nhanh ra.

Chỉ trong thoảng chốc, dường như tất cả màu sắc trong trời đất đều bị trấn áp, đạo lưu quang màu vàng rực rỡ hết sức tinh thuần kia, dù là mặt trời cũng phải lu mờ ánh sáng. Lực Thế Giới nồng đậm thiêu đốt, sinh ra một luồng sức mạnh đốt cháy cả hư không, nhắm về phía Lục Thanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

– Cẩn thận!

Hai người Diệp Vô Tâm không khỏi quát to, đạo lưu quang này gần như là Liệt Viêm đã dốc hết toàn lực.

Chỉ một đòn này, đã dốc hết toàn lực của chiếc lông Cổ Phượng Hoàng kia, uy lực không nhỏ chút nào, đủ để hủy thiên diệt địa.

Càng khiến người ta khiếp sợ chính là, tốc độ xuyên qua hư không và độ ngưng luyện của nó, e rằng với Kiếm Thánh thông thường cũng phải bị tồn thương.

Sắc mặt Lục Thanh ngưng trọng, trên thân hình bất động của hắn lúc này nổi lên một tầng kiếm quang màu xám bạc Kiếm Ý Thời Không lan tràn ra. Thời Không xung quanh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.

Kiếm quang màu xám bạc ngưng tụ, xung quanh Lục Thanh hiện ra một dòng sông Thời Không rất lớn. Ngay tức khắc, lưu quang màu vàng kia lập tức va chạm với dòng sông Thời Không.

Lập tức lưu quang màu vàng bị cuốn vào trong Hành Lang Thời Không vô tận. Thời Không vô tận vặn vẹo uốn khúc, khiến cho đạo lưu quang màu vàng kia cũng bị vặn vẹo theo bên trong dòng sông Thời Không.

Sau khi phá nát hàng chục đạo Hành Lang Thời Không như vậy, đạo lưu quang màu vàng kia rốt cục mới tan đi.

– Không có khả năng!

Tiếng kinh hô vang lên từ chân thân Cổ Phượng Hoàng vạn trượng. Mà lúc này. Lục Thanh cũng bước về phía trước, chân vừa hạ xuống, đã tới trước mặt Liệt Viêm.

Một quyền khổng lồ mang theo kiếm quang màu xám bạc xé rách hư không, lộ ra Hỗn Độn màu xám. Bên trong Hỗn Độn còn có lôi đình Hỗn Độn màu xám chớp động không ngừng, ngay sau đó nện lên người Liệt Viêm.

Dường như hàng ngàn hàng vạn Thời Không đang vỡ nát, chân thân Cổ Phượng Hoàng vạn trượng đồng thời hóa thành tro bụi bị không gian Hỗn Độn màu xám nuốt chửng vào trong.

Hung thú thập giai, tộc trưởng Phượng tộc Liệt Viêm, đã chết !

Lục Thanh không ngừng tay, thân hình thu nhỏ trở lại bình thường, vung tay áo lên một cái. Ngay tức khắc, trên đỉnh núi Hỏa Phượng, đại điện Phượng tộc trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi để lộ ra mọi người bên trong.

– Không đúng!

Diệp Vô Tâm biến sắc:

– Đám người kia đều bị giam cầm!

Lục Thanh nhìn lại, cũng phát hiện ra điểm này. Mười đại trưởng lão Phượng tộc đang đứng ngây ra tại chỗ, một thân hồn phách chân linh, kể cả thú đan đều bị giam cầm trong cơ thể, không thể động đậy mảy may.

Giờ phút này chẳng những là ba người Lục Thanh, ngay cả Kiếm Thần cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng bốn Kiếm Thánh này không thường xuyên tra xét, nhưng người có thể không coi bọn họ ra gì, giam cầm mười đại trưởng lão Phượng tộc, bắt Liệt Diễm đi một cách âm thầm lặng lẽ như vậy, tối thiểu có thực lực cũng không dưới bọn họ.

Huống chi còn có Kiếm Thần ở nơi đây, xem thần sắc của Kiếm Thần. Lục Thanh biết rằng người nọ cũng đã qua mặt được Kiếm Thần.

– Chỉ có lực Thế Giới đơn thuần!

Ngay tức khắc, Thủy Thiên Nhu lên tiếng nói:

– Không thể phán đoán là người phương nào…

Ngừng một chút. Thủy Thiên Nhu lại nói với vẻ nghi hoặc:

– Có thể nào là bốn tên kia…

Diệp Vô Tâm lắc lắc đầu:

– Bốn tên kia không thể có bản lãnh như vậy, e rằng còn có một người khác. Bất quá…

Trong mắt Diệp Vô Tâm lộ vẻ khó hiểu:

– Người này có thực lực không thua gì chúng ta, vì sao lại muốn bắt đi một Hỏa Phượng cửu giai nho nhỏ như vậy? Không biết là có mục đích gì, e rằng trong chuyện này còn có âm mưu, nên cẩn thận là hơn !

Lục Thanh bên cạnh khẽ cau mày, kiếm chỉ điểm ra, lập tức có một Thời Không Luân Bàn ngưng tụ thành thực chất hiện ra. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc chậm rãi xoay tròn trước mặt bốn người, dường như chất chứa vô tận huyền ảo bên trong.

– Thời Không Luân Bàn!

Kiếm Thần khẽ kêu lên, ánh mắt y nhìn Lục Thanh lại sáng hơn khi trước.

-Két.., két…

Không bao lâu sau, từ giữa Thời Không Luân Bàn nứt ra một khe hở màu xám bạc. Khe hở này dần dần mở rộng, sau đó trở thành một mặt kính màu xám bạc, kiếm quang màu xám bạc lưu chuyển trên mặt.

– Thời Không Lưu Tố!

Theo tiếng quát khẽ của Lục Thanh mặt kính màu xám bạc kia lập tức lưu chuyển, một bức họa Thời Không lập tức lưu chuyển rất nhanh trên mặt kính, quay ngược Thời Không lui trở lại. Từng dòng sông Thời Không hiện ra, theo khí tức mà Lục Thanh quen thuộc, từng dòng sông Thời Không không ngừng mai một, dần dần kéo khí tức mà Lục Thanh quen thuộc kia tới trước người.

Nhưng ngay sau đó, ba người Diệp Vô Tâm chợt thấy sắc mặt Lục Thanh đại biến. Trong khoảnh khắc.,Thời Không Luân Bàn kêu lên một tiếng phịch, vỡ nát ra, mà tâm thần Lục Thanh cũng run lên bần bật, phun ra một ngụm nghịch huyết. Đối với Kiếm thể Thánh Kiếm mà nói chút thương tích ấy không đáng kể gì, nhưng giờ phút này vẻ mặt Lục Thanh tỏ ra vô cùng khiếp sợ. Chuyện như vậy từ trước tới nay chưa từng xảy ra.

Chọn tập
Bình luận