Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNghi lễ bái sư cũng chẳng có gì rườm rà, chỉ đơn giản là dâng trà, lễ bái bài vị tổ sư. Sau khi làm xong những việc đó, Lục Thanh chính thức trở thành Đại đệ tử thứ mười sáu trên Triêu Dương phong. Hắn mới mười hai tuổi nên chính là tiểu sư đệ. Vị sư huynh gần hắn nhất khi bái sư cũng là mười ba tuổi. Bây giờ, tuổi của người đó đã là mười lăm, lớn hơn Lục Thanh ba tuổi.
Sau khi dặn dò đám đệ tử giúp đỡ Lục Thanh, Huyền Thanh lại mở miệng nói:
– Người nào đồng ý chia một gian phòng cho Lục Thanh?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Với tuổi của Lục Thanh mà nói thì tu vi cũng mới chỉ đạt tới Kiếm thị là cùng. Mà mỗi người ở đây tu vi thấp nhất thì cũng đã Trúc Cơ thành công, đạt tới Kiếm giả. Vì vậy mà bảo phân cho Lục Thanh một căn phòng, hay sống cùng với hắn, lại còn phải tốn thời gian chỉ điểm, trong khi không thân không thích thì có người nào lại đi làm cái việc ngốc nghếch đó?
Thấy không có người nào lên tiếng, Huyền Thanh liền nhíu mày. Lão vừa định mở miệng răn dạy thì mập mạp đang đứng ở nhóm bên trái liền đi ra. Đối với động tác của mập mạp lúc nãy, Huyền Thanh hiển nhiên là nhìn thấy. Nhưng việc đệ tử ganh đua nhau có đôi khi lại khiến tu vi tăng lên nhanh chóng. Hơn nữa, mập mạp bình thường cũng là một người thích đùa, nên Huyền Thanh cũng không muốn răn dạy hắn trước mặt mọi người.
Mập mạp bước lên, chắp tay nói:
– Trong tử trúc viện của đệ tử còn có một gian phòng trống. Nếu Lục sư đệ không ngại có thể đến đó ở với ta và Triệu sư huynh. – Nói xong, hắn liền nhìn sang Lục Thanh, hỏi:
– Không biết ý sư đệ thế nào? – Vừa nói, hai tròng mắt hắn vừa đảo đảo, rõ ràng không thèm để ý tới sự có mặt của Huyền Thanh. Nhưng Huyền Thanh cũng không tức giận, ngược lại trong mắt có một sự vui mừng.
Tuy nhiên, nhìn trong ánh mắt của mập mạp, ngoài sự giảo hoạt vẫn có một chút gì đó ấm áp khiến cho Lục Thanh cũng cảm thấy vui vẻ. Vừa rồi, hắn có thể thấy được nét mặt mọi người nên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng họ. Vì vậy mà đối với mập mạp, hảo cảm trong lòng hắn đã tăng lên rất nhiều. Vương Lâm liền gật đầu đồng ý, nói:
– Đa tạ sư huynh! Ta đến Tử Trúc viện.
Thấy Lục Thanh đã có chỗ, Huyền Thanh cũng chẳng lãng phí thời gian nữa. Lão căn dặn mập mạp đưa Lục Thanh tới Tử Trúc viện sắp xếp chỗ ở. Đồng thời, nói cho Lục Thanh biết một số quy định của Triêu Dương phong. Sau đó, tất cả mọi người liền giải tán, chỉ để lại một mình Huyền Thanh đứng một mình ở đó, yên lặng nhìn bức họa trước mặt, không biết nghĩ cái gì.
Sau khi ra khỏi Triêu Dương đại điện, đám đệ tử của Triêu Dương phong túm năm tụm ba mà đi thành từng tốp. Mập mạp, Lục Thanh đi theo sau hai thanh niên ước chừng mười tám, mười chín tuổi. Cả hai đều mặc một bộ võ phục màu xám. Một người có một đôi mày kiếm, khuôn mặc anh tuấn. Mái tóc dài trên đầu được búi lại bằng một cây Tử Trúc trâm. Trên lưng hắn đeo một thanh trường kiếm tử kim sắc dài bốn thước. Trên thanh trường kiếm như tỏa ra một luồng hơi thở lăng lệ. Với ánh mắt của Lục Thanh thì thanh trường kiếm này dùng tử kim phối hợp với tinh thiết trăm năm mà chú tạo ra. Mặc dù nó chưa phải là Thanh phàm thần kiếm, nhưng cũng chẳng kém nhiều lắm. Trong đám đệ tử trẻ tuổi của Tử Hà tông, có được một thanh kiếm như vậy chắc chắn tu vi phải ở trong nhóm đứng đầu. Mà một vị sư huynh khác, lưng cũng đeo một thanh trường kiếm màu xanh. Thanh trường kiếm này so với thanh kia thì kém hơn một chút. Nó chỉ dùng thanh đồng thượng đẳng pha trộn với đồng đen trăm năm để chú tạo thành. Có điều, nó cũng được coi là một thanh kiếm tốt.
Lúc này, vẻ mặt hai người đều hết sức thân thiện nhìn Lục Thanh. Mập mạp quay sang Lục Thanh giới thiệu:
– Ta tên là Đoạn Thanh Vân, lục sư huynh của ngươi. Bình thường ngươi có thể gọi ta là mập sư huynh! Còn người đeo tử kiếm bên cạnh chính là tam sư huynh của ngươi – Triệu Thiên Diệp. Người cầm thanh kiếm màu xanh chính là thất sư huynh – Dư Cập Hóa. Sau này, tất cả chúng ta đều ở trong Tử Trúc viện. Nếu như tu luyện gặp chuyện gì khó khăn thì cứ nói. Chúng ta sẽ cố hết sức giúp ngươi.
– Đúng thế! Mập mạp ngươi bình thường cũng không được đàng hoàng cho lắm. Nhưng lần này cũng làm được một việc tốt. – Dư Cập Hóa đứng một bên mở miệng trêu đùa.
Đoạn Thanh Vân nghe vậy cảm thấy xấu hổ, nói:
– Cập Hóa ngươi nói thế chẳng phải là bêu xấu ta hay sao?
Triệu Thiên Diệp đứng một bên, cũng nói:
– Nhưng ta thấy rằng Cập Hóa cũng không nói sai…
– Oái! – Nhất thời, Đoạn Thanh Vân cũng không biết nói thế nào. Triệu Thiên Diệp và Dư Cập Hóa nhìn nhau, cùng cười ha hả. Khiến cho đám đệ tử đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy sự thân thiện của mọi người, Lục Thanh không khỏi hy vọng vào cuộc sống sắp tới. Ngay cả lòng tin của hắn cũng dần dần được tăng lên. Lần lượt thi lễ với ba người, Lục Thanh thành khẩn nói:
– Sau này phải nhờ ba vị sư huynh chỉ điểm cho.
– A! Chỉ điểm cho hả? Ta có được không? – Ngay khi Lục Thanh dứt lời, một thanh âm lạnh lùng chợt vang lên. Bốn người quay đầu lại nhìn…
– Là ngươi? – Đoạn Thanh Vân lạnh lùng nói.
Thì ra là hắn. Lục Thanh thầm nhủ trong lòng. Người đó đúng là người trừng mắt với Đoạn Thanh Vân ở trong đại điện. Đi sau hắn có bốn tên đệ tử trẻ tuổi. Hiển nhiên hắn chính là người cầm đầu.
Đoạn Thanh Vân bước lên, chắn trước mặt Lục Thanh, nói:
– Thái Vân! Hôm nay Lục sư đệ mới nhập môn, ta cũng không muốn đấu khẩu với ngươi. Ngươi hãy đi đi.
Hàn quang trong mắt Thái Vân lóe lên, vỗ vỗ cánh tay trái, mỉm cười nói:
– Sao hôm nay ngươi hiền lành thế? Ha ha! Ngươi cứ yên tâm. Lục sư đệ vừa mới tới Triêu Dương phong. Ta là sư huynh tất nhiên phải đối xử tốt với đệ ấy. Vì vậy mới đến để làm quen. Với ngươi, ta không có hứng thú.
Nét mặt Đoạn Thanh Vân vẫn lạnh như băng, cười nói:
– Làm quen? Lúc trên đại điện sao ngươi không làm theo lời sư phụ nói? Theo ta biết thì trong Thanh Tâm viện của ngươi còn có mấy gian phòng trống nữa kia mà?
– Ngươi nói thế là…
– Thái Vân! Có việc gì thì để lúc khác. Bây giờ, chúng ta đang vội… – Ngay lúc Thái Vân đang định nói, Triệu Thiên Diệp chợt mở miệng, ngắt lời.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Triệu Thiên Diệp, nụ cười trên mặt Thái Vân tắt ngấm. Toàn thân hắn cảm giác được có một nguồn áp lực nào đó, giống như một cái búa đánh thẳng vào tâm thần, khiến cho hắn ứng phó rất vất vả. Vốn định nói thêm vài câu nữa, nhưng dưới ánh mắt của Triệu Thiên Diệp, hắn lại không thể nào mở miệng ra được. Đợi cho đến khi hắn tỉnh táo lại, bốn người đã bỏ đi một đoạn xa rồi.
Một gã đệ tử bên cạnh có chút lo lắng, quan tâm nói:
– Cửu sư huynh! Ngươi không sao chứ? – Nhưng lúc này, sắc mặt Thái Vân trắng bệch, ánh mắt âm trầm. Một lúc sau, hắn mới trở lại bình thường, nói:
– Đi. – Hắn xoay người bỏ đi. Bốn người phía sau, khẽ nhếch mép cười nhanh chóng đi theo.
Mặt bên của Triêu Dương cung có hơn mười khu nhà. Mỗi khu nhà được bố trí không giống nhau, nhưng đều hết sức trang nhã. Các loại kỳ hoa, dị thảo được trồng khắp nơi. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít. Đây thực sự là chỗ để ở rất tốt. Lần đầu tiên đi tới nơi đây, Lục Thanh không khỏi sững sờ. Tuy nhiên trong lòng lại có một chút nghi hoặc.
Thấy được sự nghi hoặc của Lục Thanh, Dư Cập Hóa mỉm cười, nói:
– Có phải thấy lạ khi ở đây có nhiều khu nhà như vậy nhưng lại không sắp xếp được cho ngươi mà phải hỏi người khác đúng không?
Luc Thanh nghe thấy vậy liền hơi đỏ mặt. Dù sao, bị người ta đoán trúng suy nghĩ trong đầu, cho dù là ai cũng không được tự nhiên. Tuy vậy, hắn vẫn gật đầu, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Dư Cập Hóa. Cắm trường kiếm vào dây lưng, Dư Cập Hóa nhìn Lục Thanh, trầm giọng nói:
– Là do thực lực! Chỉ khi nào đạt tới Kiếm sư mới có được chỗ ở cho riêng mình. Trong số đệ tử Triêu Dương phong chúng ta, cũng chỉ có Đại sư huynh mới có được một chỗ ở riêng biệt.
– Đại sư huynh? – Lục Thanh ngạc nhiên nói,
– Vừa rồi, hắn không đến đại điện. – Đoạn Thanh Vân đứng bên chen miệng nói vào. Trên mặt xuất hiện một sự sùng kính, khiến cho Lục Thanh có chút kinh ngạc. Không biết Đại sư huynh là người như thế nào?
Dư Cập Hóa lại nói tiếp:
– Đại sư huynh tên là Nhiếp Thanh Thiên. Nhập môn vào năm mười ba tuổi, tu luyện Húc Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong chúng ta. Mười bốn tuổi Trúc Cơ thành công đạt tới cấp bậc kiếm giả. Hai năm sau, Húc Nhật thập tam kiếm cứ nửa năm lại tăng thêm một tia sáng. Sau đó thành công đột phá cảnh giới kiếm đạo thứ hai đạt tới Kiếm khách. Nửa năm sau lại một lần nữa sử dụng Thanh Phong túy kiếm kỹ chấn áp tất cả mọi người, trở thành đại sư huynh của Triêu Dương phong chúng ta. Ba năm sau, dưới sự chỉ điểm của sư phụ lại một lần nữa đột phá tới đẳng cấp Kiếm Sư. Có thể nói là một trong mười đại cao thủ trẻ tuổi của Tử Hà tông chúng ta. Cho đến lần tỉ thí gần đây, không một người nào có thể chịu nổi quá năm mươi chiêu của Đại sư huynh. Vừa rồi, sở dĩ hắn không tới đại điện là bởi vì…
Nói tới đây, Dư Cập Hóa dừng lại một chút, hai mắt lóe lên ánh sáng. Triệu Thiên Diệp đứng bên cũng hết sức nghiêm túc. Nét mặt của hai người khiến cho Lục Thanh chẳng hiểu chút nào, hoang mang trong lòng.
– Tại sao?
Trên mặt dần xuất hiện một chút ngưỡng mộ, Dư Cập Hóa nói:
– Bởi vì sau lần tỉ thí đó, hắn đã bắt đầu bế quan để…
– Lĩnh ngộ kiếm ý thuộc về hắn.
– Cái gì?
Đoạn Thanh Vân và Lục Thanh đều cảm thấy hoảng sợ. Kiếm ý đó là thứ mà vào lúc này, bọn họ không hề dám mơ tưởng. Mà Nhiếp Thanh Thiên rõ ràng mới chỉ có mười chín tuổi đã chạm vào cánh cửa đó. Chẳng lẽ, đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài và người bình thường hay sao? Người khác khổ công cố gắng bốn, năm năm vẫn không thể đột phá cảnh giới, nhưng Nhiếp Thanh Thiên lại hết sức dễ dàng.
Lục Thanh thầm nhớ kĩ cái tên đó. Trong lòng hắn cảm thấy boàng hoàng, tự hỏi trong vòng năm năm mình có thể vượt qua bọn họ hay sao? Cảnh giới như thế lúc này vẫn chỉ là sự trong mơ đối với hắn. Cho dù, hắn tự tin vào tư chất của bản thân nhưng đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy ngơ ngác.
– Vì vậy Lục sư đệ phải nhớ kỹ! Trên Triêu Dương phong tất cả đều căn cứ vào thực lực mà quyết định. Bao nhiêu thủ đoạn ở đây cũng không giải quyết vấn đề gì. Hy vọng ngươi có thể hiểu, chỉ có thực lực tăng lên mới là tốt nhất. Ngươi gia nhập vào Tử Trúc viện của chúng ta. Ngày thường, có gì khó khăn cứ tới tìm bọn ta. Chỉ có điều, không nên sanh sự với người khác. – Nói xong, Dư Cập Hóa liền liếc mắt nhìn Đoạn Thanh Vân mọt cái. Mập mạp hơi ngượng ngùng, quay đầu đi chỗ khác, nhìn đám cây cối chúng quanh, như không nghe thấy gì hết.
Nghi lễ bái sư cũng chẳng có gì rườm rà, chỉ đơn giản là dâng trà, lễ bái bài vị tổ sư. Sau khi làm xong những việc đó, Lục Thanh chính thức trở thành Đại đệ tử thứ mười sáu trên Triêu Dương phong. Hắn mới mười hai tuổi nên chính là tiểu sư đệ. Vị sư huynh gần hắn nhất khi bái sư cũng là mười ba tuổi. Bây giờ, tuổi của người đó đã là mười lăm, lớn hơn Lục Thanh ba tuổi.
Sau khi dặn dò đám đệ tử giúp đỡ Lục Thanh, Huyền Thanh lại mở miệng nói:
– Người nào đồng ý chia một gian phòng cho Lục Thanh?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Với tuổi của Lục Thanh mà nói thì tu vi cũng mới chỉ đạt tới Kiếm thị là cùng. Mà mỗi người ở đây tu vi thấp nhất thì cũng đã Trúc Cơ thành công, đạt tới Kiếm giả. Vì vậy mà bảo phân cho Lục Thanh một căn phòng, hay sống cùng với hắn, lại còn phải tốn thời gian chỉ điểm, trong khi không thân không thích thì có người nào lại đi làm cái việc ngốc nghếch đó?
Thấy không có người nào lên tiếng, Huyền Thanh liền nhíu mày. Lão vừa định mở miệng răn dạy thì mập mạp đang đứng ở nhóm bên trái liền đi ra. Đối với động tác của mập mạp lúc nãy, Huyền Thanh hiển nhiên là nhìn thấy. Nhưng việc đệ tử ganh đua nhau có đôi khi lại khiến tu vi tăng lên nhanh chóng. Hơn nữa, mập mạp bình thường cũng là một người thích đùa, nên Huyền Thanh cũng không muốn răn dạy hắn trước mặt mọi người.
Mập mạp bước lên, chắp tay nói:
– Trong tử trúc viện của đệ tử còn có một gian phòng trống. Nếu Lục sư đệ không ngại có thể đến đó ở với ta và Triệu sư huynh. – Nói xong, hắn liền nhìn sang Lục Thanh, hỏi:
– Không biết ý sư đệ thế nào? – Vừa nói, hai tròng mắt hắn vừa đảo đảo, rõ ràng không thèm để ý tới sự có mặt của Huyền Thanh. Nhưng Huyền Thanh cũng không tức giận, ngược lại trong mắt có một sự vui mừng.
Tuy nhiên, nhìn trong ánh mắt của mập mạp, ngoài sự giảo hoạt vẫn có một chút gì đó ấm áp khiến cho Lục Thanh cũng cảm thấy vui vẻ. Vừa rồi, hắn có thể thấy được nét mặt mọi người nên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng họ. Vì vậy mà đối với mập mạp, hảo cảm trong lòng hắn đã tăng lên rất nhiều. Vương Lâm liền gật đầu đồng ý, nói:
– Đa tạ sư huynh! Ta đến Tử Trúc viện.
Thấy Lục Thanh đã có chỗ, Huyền Thanh cũng chẳng lãng phí thời gian nữa. Lão căn dặn mập mạp đưa Lục Thanh tới Tử Trúc viện sắp xếp chỗ ở. Đồng thời, nói cho Lục Thanh biết một số quy định của Triêu Dương phong. Sau đó, tất cả mọi người liền giải tán, chỉ để lại một mình Huyền Thanh đứng một mình ở đó, yên lặng nhìn bức họa trước mặt, không biết nghĩ cái gì.
Sau khi ra khỏi Triêu Dương đại điện, đám đệ tử của Triêu Dương phong túm năm tụm ba mà đi thành từng tốp. Mập mạp, Lục Thanh đi theo sau hai thanh niên ước chừng mười tám, mười chín tuổi. Cả hai đều mặc một bộ võ phục màu xám. Một người có một đôi mày kiếm, khuôn mặc anh tuấn. Mái tóc dài trên đầu được búi lại bằng một cây Tử Trúc trâm. Trên lưng hắn đeo một thanh trường kiếm tử kim sắc dài bốn thước. Trên thanh trường kiếm như tỏa ra một luồng hơi thở lăng lệ. Với ánh mắt của Lục Thanh thì thanh trường kiếm này dùng tử kim phối hợp với tinh thiết trăm năm mà chú tạo ra. Mặc dù nó chưa phải là Thanh phàm thần kiếm, nhưng cũng chẳng kém nhiều lắm. Trong đám đệ tử trẻ tuổi của Tử Hà tông, có được một thanh kiếm như vậy chắc chắn tu vi phải ở trong nhóm đứng đầu. Mà một vị sư huynh khác, lưng cũng đeo một thanh trường kiếm màu xanh. Thanh trường kiếm này so với thanh kia thì kém hơn một chút. Nó chỉ dùng thanh đồng thượng đẳng pha trộn với đồng đen trăm năm để chú tạo thành. Có điều, nó cũng được coi là một thanh kiếm tốt.
Lúc này, vẻ mặt hai người đều hết sức thân thiện nhìn Lục Thanh. Mập mạp quay sang Lục Thanh giới thiệu:
– Ta tên là Đoạn Thanh Vân, lục sư huynh của ngươi. Bình thường ngươi có thể gọi ta là mập sư huynh! Còn người đeo tử kiếm bên cạnh chính là tam sư huynh của ngươi – Triệu Thiên Diệp. Người cầm thanh kiếm màu xanh chính là thất sư huynh – Dư Cập Hóa. Sau này, tất cả chúng ta đều ở trong Tử Trúc viện. Nếu như tu luyện gặp chuyện gì khó khăn thì cứ nói. Chúng ta sẽ cố hết sức giúp ngươi.
– Đúng thế! Mập mạp ngươi bình thường cũng không được đàng hoàng cho lắm. Nhưng lần này cũng làm được một việc tốt. – Dư Cập Hóa đứng một bên mở miệng trêu đùa.
Đoạn Thanh Vân nghe vậy cảm thấy xấu hổ, nói:
– Cập Hóa ngươi nói thế chẳng phải là bêu xấu ta hay sao?
Triệu Thiên Diệp đứng một bên, cũng nói:
– Nhưng ta thấy rằng Cập Hóa cũng không nói sai…
– Oái! – Nhất thời, Đoạn Thanh Vân cũng không biết nói thế nào. Triệu Thiên Diệp và Dư Cập Hóa nhìn nhau, cùng cười ha hả. Khiến cho đám đệ tử đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy sự thân thiện của mọi người, Lục Thanh không khỏi hy vọng vào cuộc sống sắp tới. Ngay cả lòng tin của hắn cũng dần dần được tăng lên. Lần lượt thi lễ với ba người, Lục Thanh thành khẩn nói:
– Sau này phải nhờ ba vị sư huynh chỉ điểm cho.
– A! Chỉ điểm cho hả? Ta có được không? – Ngay khi Lục Thanh dứt lời, một thanh âm lạnh lùng chợt vang lên. Bốn người quay đầu lại nhìn…
– Là ngươi? – Đoạn Thanh Vân lạnh lùng nói.
Thì ra là hắn. Lục Thanh thầm nhủ trong lòng. Người đó đúng là người trừng mắt với Đoạn Thanh Vân ở trong đại điện. Đi sau hắn có bốn tên đệ tử trẻ tuổi. Hiển nhiên hắn chính là người cầm đầu.
Đoạn Thanh Vân bước lên, chắn trước mặt Lục Thanh, nói:
– Thái Vân! Hôm nay Lục sư đệ mới nhập môn, ta cũng không muốn đấu khẩu với ngươi. Ngươi hãy đi đi.
Hàn quang trong mắt Thái Vân lóe lên, vỗ vỗ cánh tay trái, mỉm cười nói:
– Sao hôm nay ngươi hiền lành thế? Ha ha! Ngươi cứ yên tâm. Lục sư đệ vừa mới tới Triêu Dương phong. Ta là sư huynh tất nhiên phải đối xử tốt với đệ ấy. Vì vậy mới đến để làm quen. Với ngươi, ta không có hứng thú.
Nét mặt Đoạn Thanh Vân vẫn lạnh như băng, cười nói:
– Làm quen? Lúc trên đại điện sao ngươi không làm theo lời sư phụ nói? Theo ta biết thì trong Thanh Tâm viện của ngươi còn có mấy gian phòng trống nữa kia mà?
– Ngươi nói thế là…
– Thái Vân! Có việc gì thì để lúc khác. Bây giờ, chúng ta đang vội… – Ngay lúc Thái Vân đang định nói, Triệu Thiên Diệp chợt mở miệng, ngắt lời.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Triệu Thiên Diệp, nụ cười trên mặt Thái Vân tắt ngấm. Toàn thân hắn cảm giác được có một nguồn áp lực nào đó, giống như một cái búa đánh thẳng vào tâm thần, khiến cho hắn ứng phó rất vất vả. Vốn định nói thêm vài câu nữa, nhưng dưới ánh mắt của Triệu Thiên Diệp, hắn lại không thể nào mở miệng ra được. Đợi cho đến khi hắn tỉnh táo lại, bốn người đã bỏ đi một đoạn xa rồi.
Một gã đệ tử bên cạnh có chút lo lắng, quan tâm nói:
– Cửu sư huynh! Ngươi không sao chứ? – Nhưng lúc này, sắc mặt Thái Vân trắng bệch, ánh mắt âm trầm. Một lúc sau, hắn mới trở lại bình thường, nói:
– Đi. – Hắn xoay người bỏ đi. Bốn người phía sau, khẽ nhếch mép cười nhanh chóng đi theo.
Mặt bên của Triêu Dương cung có hơn mười khu nhà. Mỗi khu nhà được bố trí không giống nhau, nhưng đều hết sức trang nhã. Các loại kỳ hoa, dị thảo được trồng khắp nơi. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít. Đây thực sự là chỗ để ở rất tốt. Lần đầu tiên đi tới nơi đây, Lục Thanh không khỏi sững sờ. Tuy nhiên trong lòng lại có một chút nghi hoặc.
Thấy được sự nghi hoặc của Lục Thanh, Dư Cập Hóa mỉm cười, nói:
– Có phải thấy lạ khi ở đây có nhiều khu nhà như vậy nhưng lại không sắp xếp được cho ngươi mà phải hỏi người khác đúng không?
Luc Thanh nghe thấy vậy liền hơi đỏ mặt. Dù sao, bị người ta đoán trúng suy nghĩ trong đầu, cho dù là ai cũng không được tự nhiên. Tuy vậy, hắn vẫn gật đầu, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Dư Cập Hóa. Cắm trường kiếm vào dây lưng, Dư Cập Hóa nhìn Lục Thanh, trầm giọng nói:
– Là do thực lực! Chỉ khi nào đạt tới Kiếm sư mới có được chỗ ở cho riêng mình. Trong số đệ tử Triêu Dương phong chúng ta, cũng chỉ có Đại sư huynh mới có được một chỗ ở riêng biệt.
– Đại sư huynh? – Lục Thanh ngạc nhiên nói,
– Vừa rồi, hắn không đến đại điện. – Đoạn Thanh Vân đứng bên chen miệng nói vào. Trên mặt xuất hiện một sự sùng kính, khiến cho Lục Thanh có chút kinh ngạc. Không biết Đại sư huynh là người như thế nào?
Dư Cập Hóa lại nói tiếp:
– Đại sư huynh tên là Nhiếp Thanh Thiên. Nhập môn vào năm mười ba tuổi, tu luyện Húc Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong chúng ta. Mười bốn tuổi Trúc Cơ thành công đạt tới cấp bậc kiếm giả. Hai năm sau, Húc Nhật thập tam kiếm cứ nửa năm lại tăng thêm một tia sáng. Sau đó thành công đột phá cảnh giới kiếm đạo thứ hai đạt tới Kiếm khách. Nửa năm sau lại một lần nữa sử dụng Thanh Phong túy kiếm kỹ chấn áp tất cả mọi người, trở thành đại sư huynh của Triêu Dương phong chúng ta. Ba năm sau, dưới sự chỉ điểm của sư phụ lại một lần nữa đột phá tới đẳng cấp Kiếm Sư. Có thể nói là một trong mười đại cao thủ trẻ tuổi của Tử Hà tông chúng ta. Cho đến lần tỉ thí gần đây, không một người nào có thể chịu nổi quá năm mươi chiêu của Đại sư huynh. Vừa rồi, sở dĩ hắn không tới đại điện là bởi vì…
Nói tới đây, Dư Cập Hóa dừng lại một chút, hai mắt lóe lên ánh sáng. Triệu Thiên Diệp đứng bên cũng hết sức nghiêm túc. Nét mặt của hai người khiến cho Lục Thanh chẳng hiểu chút nào, hoang mang trong lòng.
– Tại sao?
Trên mặt dần xuất hiện một chút ngưỡng mộ, Dư Cập Hóa nói:
– Bởi vì sau lần tỉ thí đó, hắn đã bắt đầu bế quan để…
– Lĩnh ngộ kiếm ý thuộc về hắn.
– Cái gì?
Đoạn Thanh Vân và Lục Thanh đều cảm thấy hoảng sợ. Kiếm ý đó là thứ mà vào lúc này, bọn họ không hề dám mơ tưởng. Mà Nhiếp Thanh Thiên rõ ràng mới chỉ có mười chín tuổi đã chạm vào cánh cửa đó. Chẳng lẽ, đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài và người bình thường hay sao? Người khác khổ công cố gắng bốn, năm năm vẫn không thể đột phá cảnh giới, nhưng Nhiếp Thanh Thiên lại hết sức dễ dàng.
Lục Thanh thầm nhớ kĩ cái tên đó. Trong lòng hắn cảm thấy boàng hoàng, tự hỏi trong vòng năm năm mình có thể vượt qua bọn họ hay sao? Cảnh giới như thế lúc này vẫn chỉ là sự trong mơ đối với hắn. Cho dù, hắn tự tin vào tư chất của bản thân nhưng đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy ngơ ngác.
– Vì vậy Lục sư đệ phải nhớ kỹ! Trên Triêu Dương phong tất cả đều căn cứ vào thực lực mà quyết định. Bao nhiêu thủ đoạn ở đây cũng không giải quyết vấn đề gì. Hy vọng ngươi có thể hiểu, chỉ có thực lực tăng lên mới là tốt nhất. Ngươi gia nhập vào Tử Trúc viện của chúng ta. Ngày thường, có gì khó khăn cứ tới tìm bọn ta. Chỉ có điều, không nên sanh sự với người khác. – Nói xong, Dư Cập Hóa liền liếc mắt nhìn Đoạn Thanh Vân mọt cái. Mập mạp hơi ngượng ngùng, quay đầu đi chỗ khác, nhìn đám cây cối chúng quanh, như không nghe thấy gì hết.