Hào quang của dạ minh châu rực rỡ huy hoàng, chiếu sáng toàn Lục gia trang, từ trên không nhìn xuống giống như một khối ngọc tuyệt mỹ được khảm dưới mặt đất.
Thế Tử Hoàng màu đỏ tím hộ trì trên trời thật giống như tiên cảnh chốn nhân gian, sặc sỡ chói mắt. Lúc này đại viện mười dặm của Lục gia trang vẫn yên tĩnh như trước, nhưng không khí có hơi thay đổi. ở bàn trên. Tử Uyển một tay chống đầu, một tay cắn hạt dưa, bàn tay mềm mại trắng muốt như ngọc của nàng đã hấp dẫn không ít ảnh mắt nhưng đệ tử trẻ tuổi của Lục gia, dù là một số đệ tử kiệt xuất của sáu phong, mắt cũng ngời sáng.
Có thể tỏ ra bình tĩnh tự nhiên trong tình cảnh hiện tại, xem xung quanh như không có người, chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là nàng này có thực lực ngạo tuyệt nhân quần.
Hôm nay là tiệc mừng thọ Thái phu nhân của Lục gia trang một trăm ba mươi tuổi, gần như tất cả cường giả Kiếm Đạo của Kim Thiên tông đều tề tựu nơi này. Trước mặt đại thế do nhiều người hội tụ lại như vậy, dù tâm tính có chất phác ngây ngô đi nữa, cũng không thể tỏ ra thản nhiên như vậy, tối thiểu cũng phải có thực lực làm chỗ dựa.
Ánh trăng mới vừa lên, sau nửa canh giờ, trên bầu trời Lục gia trang, thế Tử Hoàng càng thêm nồng đậm, gần như trở thành màu tím đen. Giờ phút này* ngay cả Kiếm Giả dưới cảnh giới Kiếm Hồn cũng có thế cảm nhận được thế Tử Hoàng bốc lên như nước thủy triều này.
Phía dưới. ở sáu bàn chính, bọn Lôi Thiên tỏ ra ngưng trọng. Lúc này bọn họ có linh cảm vô cùng mạnh mẽ, rằng có một luồng sức mạnh mênh mông rộng lớn như trời biển đang tới gần. Mà Tử Uyển vốn đang uể oải cắn hạt dưa cũng phải khẽ cau mày, ánh mắt nhìn chăm chú ra thật xa, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Đến khi trăng lên giữa trời, tiệc mừng thọ vẫn chưa Bất đầu, nhưng các vị phong chủ cùng các đệ từ may mắn được tham dự không ai dám nói gì. Ngay cả sáu bàn chính cũng không có nửa lời xì xào bàn tán.
Tuy rằng Tử Hà Kiếm Phong thiếu ba người, ngay cả Tông chủ Lạc Tâm Vũ cũng không thấy mặt, nhưng mấy người Tử Dương Kiếm Đế cũng tỏ ra ung dung nhàn nhã, không có vẻ gì là nôn nóng.
– Đại thế!
Đột ngột vài tên phong chủ hô to một tiếng, trong tình cảnh yên tĩnh như vậy, tiếng kêu của chúng vang khắp mười dặm đại viện Lục gia trang, truyền vào tai từng người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Mọi người nghe tiếng vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chín tầng trời, thế Tử Hoàng vốn màu tím đen bất chợt được bao phủ bởi một lớp hào quang màu xám bạc. Lớp hào quang này hết sức nhu hòa, giống như Thời Không vô tận. Nhìn đại thế trên trong tràn ngập, trong mắt rất nhiều Kiếm Giả không khôi nhìn thấy vô số hình ảnh chớp động, thế giới trước mặt dường như đột ngột chuyển động, ảo ảnh qua vô số năm tháng trôi vùn vụt, chớp mắt như đã ngàn năm.
-Ong…
Gần như ngay lập tức, một tiếng kiếm ngâm vang lên cao vút mạnh mẽ. Tiếng kiếm ngâm này nửa như Ma nửa như Đạo, có Tiên thiên Ma khí, cũng có Hạo Nhiên Chính Khí, hai luồng khí tức đan vào nhau, lập tức thức tỉnh mọi người, sắc mặt Tử Uyển tỏ ra ngưng trọng nhưng không hề bối rối, tuy vậy trong lòng nàng đang đậy sóng ngập trời. Tuyệt thế cường giả như vậy, theo như nàng thấy chỉ trong thời gian một cái chớp mắt cũng đã đủ để quyết định sinh tử. Nếu tuyệt thế cường giả này ra tay với nàng, dù nàng không chết cũng phải trọng thường.
-Là ai?!
Tử Uyển quát to một tiếng, khí thế mạnh mẽ uy nghiêm cùng một cỗ lực Tiểu Thế Giới kỳ quái bùng lên khắp Lục gia trang. Khí chất nghiêm trang bất khả xâm phạm lập tức khiến cho rất nhiều Kiếm Giả trong đại viện cảm thấy rùng mình. Mà bọn Lôi Thiên tỏ ra dường như sắp gặp đại địch, biến hóa đột ngột của đại thế như vậy đã mang tới nguy* cơ lớn lao cho bọn họ chưa từng có từ trước tới nay.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bọn Lôi Thiên chấn động trong lòng, trong lúc nhất thời tâm thân rung động kịch liệt. Nói như vậy, người đang tới chính là…
– Xin hỏi là vị tiền bối nào tới thăm Kim Thiên tông ta, nếu như có điều chậm trễ tiếp nghinh, nhưng mong thứ lỗi! Xin hiện thân tương kiến, để chúng ta có thể hết tình địa chủ!
Lôi Thiên đứng dậy nói to, sắc mặt lộ vẻ cung kính.
Các phong chủ đều lộ vẻ rung động. Tốn Lôi Kiếm Tôn Lôi Thiên là một trong tứ đại Kiếm Tôn của bọn họ, một thân thực lực tu vi đã đạt tới Kiếm Tôn trung thiên vị đỉnh Phong, ngay cả lão cũng phải gọi tiền bối chẳng lẽ là…
Kiếm Tổ Tuyệt Thế!
Có Kiếm Tổ Tuyệt Thế tới đây!
Giờ phút này, thần kiếm sau lưng các đệ tử đều ra khôi vỏ, lực thiên địa, lực Thiên Đạo, kiếm quang pháp tắc vô biên tràn ngập không gian. Nhưng tất cả trước mặt thần quang màu xám bạc trên chín tầng trời đều có vẻ vô cùng nhỏ bé, hào quang ảm đạm, dường như ngay tức khắc sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
– Rống…
Trong khi Lôi Thiên còn đang nói ở phương xa vô tận, một tiếng long ngâm như từ ngàn xưa vọng lại, tràn ngập khí tức tang thương cổ kính, tiến nhập vào lòng mỗi người.
– Rống…
Lại có một tiếng long ngâm nữa vang lên, hàn quang chớp động. Bên cạnh Liệt Diễm, một tên trung niên áo trắng sắc mặt tỏ ra nặng nề, toàn thân run rẩy, dường như đang khó nhọc chịu đựng long uy như từ trên chín tầng trời giáng xuống kia.
Chân Long nhất tộc!
Rất nhiều Kiếm Giả chấn động, trên mặt lộ vẻ không thê nào tin được. Vì sao hôm nay lại có Chân Long nhất tộc tới đây? Nhưng bọn Lôi Thiên như nhớ lại chuyện gì, tuy rằng trên mặt cũng lộ vẻ chấn động, nhưng lại pha lẫn vẻ vui mừng.
– Bùng…
Rốt cục ở giữa sáu ngọn kiếm Phong, một mảng không gian mở ra, lộ ra không gian Động Hư đen ngòm, tất cả đều bị cắn nuốt không còn, một cái đầu rồng màu vàng khổng lồ từ giữa hiện ra.
Mắt rồng màu vàng tinh thuần tràn ngập khí tức tang thương cổ kính, hai sừng rồng chĩa thẳng lên trời, lộ ra tám đoạn, đoạn thứ chín đang mơ hồ phát triển. Phía sau đầu rồng to bằng ngọn núi nhỏ này là Long thân khổng lồ kéo dài vạn trượng, trên bốn chiếc long trảo cường tráng có tám ngón, ngón thứ chín mới vừa nhú ra một chút, tràn đầy chân lực phong mang màu vàng. Long thân khổng lồ vắt ngang không trung, long uy ngạo tuyệt Thiên hạ ăn sâu vào lòng Kiếm Giả.
Mà lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào phía trên đầu rồng. Giữa hai sừng rồng có năm người đang đứng.
Người đứng ngoài cùng bên trái rõ ràng là vị Tông chủ Kim Thiên tông tới chậm, kế đó là Cương Phong Kiếm Tôn Nhiếp Thanh Thiên. Người ngoài cùng bên phải là Phong Lôi Kiếm Tôn Triệu Thiên Diệp, kế đỏ là một nữ tử áo trắng xanh, tuyệt diễm mỹ lệ, sắc đẹp của nàng dường như không thuộc chốn nhân gian.
Hai nàng Tử Uyển đến trước tuy rằng cũng có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nữ tử áo trắng này lại thêm phần phiêu diêu thoát tục. Khí chất này là nguyên nhân căn Bàn thu hút rất nhiều Kiếm Giả có mặt tại đây.
Nhưng đa số ánh mắt tập trung vào người ở giữa.
Áo xanh pháp phới bay theo gió, mái tóc dài màu xám bạc có vẻ khác với bức họa trong tông môn, nhưng đôi mắt sáng như sao kia không hề thay đổi. Chỉ có điều trong đôi mắt ấy hiện tại chớp động một tầng Thần quang màu xám bạc, giống như có Thời Không vô tận lưu chuyển, làm cho người ta không nhịn được chìm sâu vào trong đó.
Trong mắt nhưng Tông sư Kiếm Phách như bọn Lôi Thiên. Lục Thanh không chỉ có như vậy mà thôi. Một thân khí tức của hắn đúng là không chút hòa hợp cùng thiên địa xung quanh, giống như không thuộc về một vùng trời đất này vậy. Trên người hắn có một khí chất thản nhiên, không hề bị vạn vật làm trở ngại, khí chất này mang theo uy áp khiến cho rất nhiều Tông sư Kiếm Phách cảm thấy khuất phục.
Thiên Đạo như bàn cờ, chúng sinh như quân cờ. Nếu siêu thoát rồi tuy rằng không thể đánh cờ, nhưng có thể đạt được tâm cảnh cao tuyệt hơn đời. Bọn Lôi Thiên thân là quân cờ, tuy rằng mơ hồ có chút lãnh ngộ nhưng cũng là bất lực. Giờ phút này nhìn thấy Lục Thanh, tự nhiên trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác kinh sợ, không phải vì thực lực tu vi, mà là chênh lệch về địa vị thân phận. Trong đạo kém một bước, ngoài đạo lại kém một bước, coi như cách xa ngàn dặm.
Ánh sáng vàng chớp động, Long thân vạn trượng kia thu nhỏ lại, cuối cùng hóa Thành Lục Phong Lôi đứng bên cạnh Triệu Thiên Diệp. Sáu người từ trên không tà tà hạ xuống mặt đất
– Lục huynh!
Trong mắt Lôi Thiên toát ra vẻ vô cùng cảm thán.
– Các vị vẫn khỏe.
Lục Thanh nở nụ cười, tuy rằng không rõ ràng, nhưng khiến cho người ta cảm nhận được vẻ ung dung bình thản. Mái tóc màu xám bạc của hắn bồng bềnh như sóng, phản chiếu ra Thời Không vô tận, giống như một dòng sông Thời Không đang nổi sóng mênh mông, khiến cho ai nấy cảm thấy chấn động trong lòng.
Nhất cử nhất động đều thu hút mọi người, tuy rằng không lộ ra chút Kiếm Ý nào, nhưng Lục Thanh đứng ở đó, trong mắt mọi người giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế, đội trời đạp đất, trời đất không thể hủy diệt.
Đây là cảnh giới của cường giả tuyệt thế!
Rất nhiều Kiếm Giả cũng thấy cảm thán trong lòng, vẻ ngưỡng mộ trên mắt ngày càng nồng đậm.
Lục Thanh thoáng động trong lòng, lên tiếng nói:
– Nửa năm sau, ta sẽ giảng kiếm ở Luận Kiếm cốc ba năm, kẻ nào muốn đều có thể tới nghe!
Bọn Lôi Thiên nghe vậy sững sờ, nhưng ngay sau đó lộ vẻ mừng như điên dại. Với cảnh giới tu vi hiện tại của Lục Thanh, hắn giảng kiếm ba năm, dù là bọn Lôi Thiên cũng có thể đạt được thu hoạch không tầm thường. Thu hoạch này đủ để rút ngắn vài chục năm, thậm chí cả trăm năm lãnh ngộ của bọn họ. Dù sao Lục Thanh hiện tại đã là bậc Kiếm Tổ Tuyệt Thế.
Mà Kiếm Tổ Tuyệt Thế hiện tại ở Kiếm Thần đại lục, chính là chỗ dựa cuối cùng của đại thế mỗi tông môn.
Tiếng người bàn tán đột ngột lặng xuống, các đệ tử Kim Thiên tông đã định ra kế hoạch trong lòng, chờ cho tiệc mừng thọ chấm dứt, bọn họ sẽ lập tức chạy tới Luận Kiếm cốc, chiếm một vị trí thật tốt ở đó. Bọn họ biết rõ ràng đây là một cơ duyên lớn lao hiếm có, ngoài chuyện sẽ có lãnh ngộ lớn lao, nếu trong vòng ba năm tới có biểu hiện xuất thần, được hộ tông trướng lão hãi lòng thu làm đệ tử, như vậy con đường Kiếm Đạo sau này chắc chắn là vô hạn lượng. Cứ nhìn ba tên đệ tử của hộ tông trưởng lão cũng có thể biết được. ai nấy đều đã trở thành Kiếm Hoàng hùng mạnh của tông môn, một thân thực lực tu vi xếp hàng đầu trong các đời đệ tử.
Tất cả biểu hiện của mọi người đều lọt vào trong mắt của Lục Thanh, ý nghĩ này đã nảy sinh ra trên đường hắn trở về. Hắn đã quyết định, bất kể là vì ứng phó thiên địa quay ngược lại, hay muốn năng cao thực lực Kiếm Giả trong tông, lần giảng kiếm ba năm này rất cần tiến hành.
Chỉ có năng cao thực lực đệ tử tông môn mới có thế đối mặt với vô số biến hóa có thể xảy ra. Đến khi thiên địa quay ngược lại. Lục Thanh không tin rằng chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân là có thế vượt qua. Nếu không, với thực lực của Kiếm Thần và hai vị kia,đã sớm bị tiêu diệt trong lần thiên địa quay ngược lại kỳ trước.
Hào quang của dạ minh châu rực rỡ huy hoàng, chiếu sáng toàn Lục gia trang, từ trên không nhìn xuống giống như một khối ngọc tuyệt mỹ được khảm dưới mặt đất.
Thế Tử Hoàng màu đỏ tím hộ trì trên trời thật giống như tiên cảnh chốn nhân gian, sặc sỡ chói mắt. Lúc này đại viện mười dặm của Lục gia trang vẫn yên tĩnh như trước, nhưng không khí có hơi thay đổi. ở bàn trên. Tử Uyển một tay chống đầu, một tay cắn hạt dưa, bàn tay mềm mại trắng muốt như ngọc của nàng đã hấp dẫn không ít ảnh mắt nhưng đệ tử trẻ tuổi của Lục gia, dù là một số đệ tử kiệt xuất của sáu phong, mắt cũng ngời sáng.
Có thể tỏ ra bình tĩnh tự nhiên trong tình cảnh hiện tại, xem xung quanh như không có người, chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là nàng này có thực lực ngạo tuyệt nhân quần.
Hôm nay là tiệc mừng thọ Thái phu nhân của Lục gia trang một trăm ba mươi tuổi, gần như tất cả cường giả Kiếm Đạo của Kim Thiên tông đều tề tựu nơi này. Trước mặt đại thế do nhiều người hội tụ lại như vậy, dù tâm tính có chất phác ngây ngô đi nữa, cũng không thể tỏ ra thản nhiên như vậy, tối thiểu cũng phải có thực lực làm chỗ dựa.
Ánh trăng mới vừa lên, sau nửa canh giờ, trên bầu trời Lục gia trang, thế Tử Hoàng càng thêm nồng đậm, gần như trở thành màu tím đen. Giờ phút này* ngay cả Kiếm Giả dưới cảnh giới Kiếm Hồn cũng có thế cảm nhận được thế Tử Hoàng bốc lên như nước thủy triều này.
Phía dưới. ở sáu bàn chính, bọn Lôi Thiên tỏ ra ngưng trọng. Lúc này bọn họ có linh cảm vô cùng mạnh mẽ, rằng có một luồng sức mạnh mênh mông rộng lớn như trời biển đang tới gần. Mà Tử Uyển vốn đang uể oải cắn hạt dưa cũng phải khẽ cau mày, ánh mắt nhìn chăm chú ra thật xa, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Đến khi trăng lên giữa trời, tiệc mừng thọ vẫn chưa Bất đầu, nhưng các vị phong chủ cùng các đệ từ may mắn được tham dự không ai dám nói gì. Ngay cả sáu bàn chính cũng không có nửa lời xì xào bàn tán.
Tuy rằng Tử Hà Kiếm Phong thiếu ba người, ngay cả Tông chủ Lạc Tâm Vũ cũng không thấy mặt, nhưng mấy người Tử Dương Kiếm Đế cũng tỏ ra ung dung nhàn nhã, không có vẻ gì là nôn nóng.
– Đại thế!
Đột ngột vài tên phong chủ hô to một tiếng, trong tình cảnh yên tĩnh như vậy, tiếng kêu của chúng vang khắp mười dặm đại viện Lục gia trang, truyền vào tai từng người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Mọi người nghe tiếng vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chín tầng trời, thế Tử Hoàng vốn màu tím đen bất chợt được bao phủ bởi một lớp hào quang màu xám bạc. Lớp hào quang này hết sức nhu hòa, giống như Thời Không vô tận. Nhìn đại thế trên trong tràn ngập, trong mắt rất nhiều Kiếm Giả không khôi nhìn thấy vô số hình ảnh chớp động, thế giới trước mặt dường như đột ngột chuyển động, ảo ảnh qua vô số năm tháng trôi vùn vụt, chớp mắt như đã ngàn năm.
-Ong…
Gần như ngay lập tức, một tiếng kiếm ngâm vang lên cao vút mạnh mẽ. Tiếng kiếm ngâm này nửa như Ma nửa như Đạo, có Tiên thiên Ma khí, cũng có Hạo Nhiên Chính Khí, hai luồng khí tức đan vào nhau, lập tức thức tỉnh mọi người, sắc mặt Tử Uyển tỏ ra ngưng trọng nhưng không hề bối rối, tuy vậy trong lòng nàng đang đậy sóng ngập trời. Tuyệt thế cường giả như vậy, theo như nàng thấy chỉ trong thời gian một cái chớp mắt cũng đã đủ để quyết định sinh tử. Nếu tuyệt thế cường giả này ra tay với nàng, dù nàng không chết cũng phải trọng thường.
-Là ai?!
Tử Uyển quát to một tiếng, khí thế mạnh mẽ uy nghiêm cùng một cỗ lực Tiểu Thế Giới kỳ quái bùng lên khắp Lục gia trang. Khí chất nghiêm trang bất khả xâm phạm lập tức khiến cho rất nhiều Kiếm Giả trong đại viện cảm thấy rùng mình. Mà bọn Lôi Thiên tỏ ra dường như sắp gặp đại địch, biến hóa đột ngột của đại thế như vậy đã mang tới nguy* cơ lớn lao cho bọn họ chưa từng có từ trước tới nay.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bọn Lôi Thiên chấn động trong lòng, trong lúc nhất thời tâm thân rung động kịch liệt. Nói như vậy, người đang tới chính là…
– Xin hỏi là vị tiền bối nào tới thăm Kim Thiên tông ta, nếu như có điều chậm trễ tiếp nghinh, nhưng mong thứ lỗi! Xin hiện thân tương kiến, để chúng ta có thể hết tình địa chủ!
Lôi Thiên đứng dậy nói to, sắc mặt lộ vẻ cung kính.
Các phong chủ đều lộ vẻ rung động. Tốn Lôi Kiếm Tôn Lôi Thiên là một trong tứ đại Kiếm Tôn của bọn họ, một thân thực lực tu vi đã đạt tới Kiếm Tôn trung thiên vị đỉnh Phong, ngay cả lão cũng phải gọi tiền bối chẳng lẽ là…
Kiếm Tổ Tuyệt Thế!
Có Kiếm Tổ Tuyệt Thế tới đây!
Giờ phút này, thần kiếm sau lưng các đệ tử đều ra khôi vỏ, lực thiên địa, lực Thiên Đạo, kiếm quang pháp tắc vô biên tràn ngập không gian. Nhưng tất cả trước mặt thần quang màu xám bạc trên chín tầng trời đều có vẻ vô cùng nhỏ bé, hào quang ảm đạm, dường như ngay tức khắc sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
– Rống…
Trong khi Lôi Thiên còn đang nói ở phương xa vô tận, một tiếng long ngâm như từ ngàn xưa vọng lại, tràn ngập khí tức tang thương cổ kính, tiến nhập vào lòng mỗi người.
– Rống…
Lại có một tiếng long ngâm nữa vang lên, hàn quang chớp động. Bên cạnh Liệt Diễm, một tên trung niên áo trắng sắc mặt tỏ ra nặng nề, toàn thân run rẩy, dường như đang khó nhọc chịu đựng long uy như từ trên chín tầng trời giáng xuống kia.
Chân Long nhất tộc!
Rất nhiều Kiếm Giả chấn động, trên mặt lộ vẻ không thê nào tin được. Vì sao hôm nay lại có Chân Long nhất tộc tới đây? Nhưng bọn Lôi Thiên như nhớ lại chuyện gì, tuy rằng trên mặt cũng lộ vẻ chấn động, nhưng lại pha lẫn vẻ vui mừng.
– Bùng…
Rốt cục ở giữa sáu ngọn kiếm Phong, một mảng không gian mở ra, lộ ra không gian Động Hư đen ngòm, tất cả đều bị cắn nuốt không còn, một cái đầu rồng màu vàng khổng lồ từ giữa hiện ra.
Mắt rồng màu vàng tinh thuần tràn ngập khí tức tang thương cổ kính, hai sừng rồng chĩa thẳng lên trời, lộ ra tám đoạn, đoạn thứ chín đang mơ hồ phát triển. Phía sau đầu rồng to bằng ngọn núi nhỏ này là Long thân khổng lồ kéo dài vạn trượng, trên bốn chiếc long trảo cường tráng có tám ngón, ngón thứ chín mới vừa nhú ra một chút, tràn đầy chân lực phong mang màu vàng. Long thân khổng lồ vắt ngang không trung, long uy ngạo tuyệt Thiên hạ ăn sâu vào lòng Kiếm Giả.
Mà lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào phía trên đầu rồng. Giữa hai sừng rồng có năm người đang đứng.
Người đứng ngoài cùng bên trái rõ ràng là vị Tông chủ Kim Thiên tông tới chậm, kế đó là Cương Phong Kiếm Tôn Nhiếp Thanh Thiên. Người ngoài cùng bên phải là Phong Lôi Kiếm Tôn Triệu Thiên Diệp, kế đỏ là một nữ tử áo trắng xanh, tuyệt diễm mỹ lệ, sắc đẹp của nàng dường như không thuộc chốn nhân gian.
Hai nàng Tử Uyển đến trước tuy rằng cũng có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nữ tử áo trắng này lại thêm phần phiêu diêu thoát tục. Khí chất này là nguyên nhân căn Bàn thu hút rất nhiều Kiếm Giả có mặt tại đây.
Nhưng đa số ánh mắt tập trung vào người ở giữa.
Áo xanh pháp phới bay theo gió, mái tóc dài màu xám bạc có vẻ khác với bức họa trong tông môn, nhưng đôi mắt sáng như sao kia không hề thay đổi. Chỉ có điều trong đôi mắt ấy hiện tại chớp động một tầng Thần quang màu xám bạc, giống như có Thời Không vô tận lưu chuyển, làm cho người ta không nhịn được chìm sâu vào trong đó.
Trong mắt nhưng Tông sư Kiếm Phách như bọn Lôi Thiên. Lục Thanh không chỉ có như vậy mà thôi. Một thân khí tức của hắn đúng là không chút hòa hợp cùng thiên địa xung quanh, giống như không thuộc về một vùng trời đất này vậy. Trên người hắn có một khí chất thản nhiên, không hề bị vạn vật làm trở ngại, khí chất này mang theo uy áp khiến cho rất nhiều Tông sư Kiếm Phách cảm thấy khuất phục.
Thiên Đạo như bàn cờ, chúng sinh như quân cờ. Nếu siêu thoát rồi tuy rằng không thể đánh cờ, nhưng có thể đạt được tâm cảnh cao tuyệt hơn đời. Bọn Lôi Thiên thân là quân cờ, tuy rằng mơ hồ có chút lãnh ngộ nhưng cũng là bất lực. Giờ phút này nhìn thấy Lục Thanh, tự nhiên trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác kinh sợ, không phải vì thực lực tu vi, mà là chênh lệch về địa vị thân phận. Trong đạo kém một bước, ngoài đạo lại kém một bước, coi như cách xa ngàn dặm.
Ánh sáng vàng chớp động, Long thân vạn trượng kia thu nhỏ lại, cuối cùng hóa Thành Lục Phong Lôi đứng bên cạnh Triệu Thiên Diệp. Sáu người từ trên không tà tà hạ xuống mặt đất
– Lục huynh!
Trong mắt Lôi Thiên toát ra vẻ vô cùng cảm thán.
– Các vị vẫn khỏe.
Lục Thanh nở nụ cười, tuy rằng không rõ ràng, nhưng khiến cho người ta cảm nhận được vẻ ung dung bình thản. Mái tóc màu xám bạc của hắn bồng bềnh như sóng, phản chiếu ra Thời Không vô tận, giống như một dòng sông Thời Không đang nổi sóng mênh mông, khiến cho ai nấy cảm thấy chấn động trong lòng.
Nhất cử nhất động đều thu hút mọi người, tuy rằng không lộ ra chút Kiếm Ý nào, nhưng Lục Thanh đứng ở đó, trong mắt mọi người giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế, đội trời đạp đất, trời đất không thể hủy diệt.
Đây là cảnh giới của cường giả tuyệt thế!
Rất nhiều Kiếm Giả cũng thấy cảm thán trong lòng, vẻ ngưỡng mộ trên mắt ngày càng nồng đậm.
Lục Thanh thoáng động trong lòng, lên tiếng nói:
– Nửa năm sau, ta sẽ giảng kiếm ở Luận Kiếm cốc ba năm, kẻ nào muốn đều có thể tới nghe!
Bọn Lôi Thiên nghe vậy sững sờ, nhưng ngay sau đó lộ vẻ mừng như điên dại. Với cảnh giới tu vi hiện tại của Lục Thanh, hắn giảng kiếm ba năm, dù là bọn Lôi Thiên cũng có thể đạt được thu hoạch không tầm thường. Thu hoạch này đủ để rút ngắn vài chục năm, thậm chí cả trăm năm lãnh ngộ của bọn họ. Dù sao Lục Thanh hiện tại đã là bậc Kiếm Tổ Tuyệt Thế.
Mà Kiếm Tổ Tuyệt Thế hiện tại ở Kiếm Thần đại lục, chính là chỗ dựa cuối cùng của đại thế mỗi tông môn.
Tiếng người bàn tán đột ngột lặng xuống, các đệ tử Kim Thiên tông đã định ra kế hoạch trong lòng, chờ cho tiệc mừng thọ chấm dứt, bọn họ sẽ lập tức chạy tới Luận Kiếm cốc, chiếm một vị trí thật tốt ở đó. Bọn họ biết rõ ràng đây là một cơ duyên lớn lao hiếm có, ngoài chuyện sẽ có lãnh ngộ lớn lao, nếu trong vòng ba năm tới có biểu hiện xuất thần, được hộ tông trướng lão hãi lòng thu làm đệ tử, như vậy con đường Kiếm Đạo sau này chắc chắn là vô hạn lượng. Cứ nhìn ba tên đệ tử của hộ tông trưởng lão cũng có thể biết được. ai nấy đều đã trở thành Kiếm Hoàng hùng mạnh của tông môn, một thân thực lực tu vi xếp hàng đầu trong các đời đệ tử.
Tất cả biểu hiện của mọi người đều lọt vào trong mắt của Lục Thanh, ý nghĩ này đã nảy sinh ra trên đường hắn trở về. Hắn đã quyết định, bất kể là vì ứng phó thiên địa quay ngược lại, hay muốn năng cao thực lực Kiếm Giả trong tông, lần giảng kiếm ba năm này rất cần tiến hành.
Chỉ có năng cao thực lực đệ tử tông môn mới có thế đối mặt với vô số biến hóa có thể xảy ra. Đến khi thiên địa quay ngược lại. Lục Thanh không tin rằng chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân là có thế vượt qua. Nếu không, với thực lực của Kiếm Thần và hai vị kia,đã sớm bị tiêu diệt trong lần thiên địa quay ngược lại kỳ trước.