Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 306: Hồn dung thiên địa, thiên địa uy

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

“Đây là thực lực đã bước ra từng bước.” Lạc Tâm Vũ lẩm bẩm nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Thanh có chút phức tạp khó hiểu.

“Tiểu tử ngươi có thời gian nghĩ những thứ đó, không bằng đem thời gian đó để tu luyện ngộ đạo. Trên con đường Kiếm Đạo không phải dùng để hâm mộ người khác. Đến biển thèm cá không bằng về nhà đan lưới.”

“Đến biển thèm cá không bằng về nhà đan lưới.” Lạc Tâm Vũ than nhẹ một câu. Nói xong hắn lập tức cung tay thi lễ với lão nhân: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

Lão nhân phất phất tay xem như nhận lễ của Lạc Tâm Vũ. Lúc này ánh mắt của lão gần như đều tập trung đến trên người Lục Thanh.

“Tiểu tử này thật kì quái. Thần thức mạnh mà thân thể cũng rất mạnh mẽ. Mà hắn còn có cảnh giới như vầy nữa chứ. Thật là khó tưởng tượng.”

Dừng lại một chút, lao nhân lại quay đầu nói: “Các ngươi là đệ tử của tông môn nào?”

“Chúng ta là đệ tử của Tử Hà tông, một tông môn cấp Thanh Phàm.” Lạc Tâm Vũ cung kính trả lời, nhưng hắn có chút nghi hoặc. Khẳng định là Ngũ Hành Kiếm Tôn không hề biết tới các tông môn tồn tại. Bên ngoài đã trải qua năm vạn năm kể từ thời kì hoang dã thượng cổ. Lúc đó không hề có các tông môn tồn tại, mà chỉ có Kiếm Thần điện là chủ đạo. Trong thời gian năm vạn năm các tông môn dần hình thành. Nói cách khác thì khẳng định trong thời gian này đã có người tiến vào nói cho lão nhân sự tình ở bên ngoài.

Là ai được? Lạc Tâm Vũ đương nhiên không có khả năng biết được. Mà lúc này Lục Thanh đã ra tay.

Ở dưới bàn tay Lục Thanh, một thanh kiếm do khí Phong Lôi ngưng tụ thành. Hắn nhẹ nhàng bước lên một bước, thần hình như xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã tới trước mặt Kiếm Khôi.

Kiếm không có mũi nhọn.

Thanh Phong Lôi kiếm này có hình dáng giống hệ Luyện Tâm kiếm. Theo động tác của Lục Thanh, Phong Lôi kiếm chém tới trước mặt Kiếm Khôi.

Thật nhanh!

Lạc Tâm Vũ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân ảnh Lục Thanh đã biến mất trong mắt hắn. Hai mắt Long Tuyết sáng ngời, nhìn chăm chú vào động tác của Lục Thanh.

“Tiểu tử cảnh giới đã đạt, mà lĩnh ngộ cũng thật nhanh.” Lão nhân ở một bên tán thưởng nói.

Không sai, vừa mới rồi Lục Thanh nghe Long Tuyết nói cùng với bản thân hắn tự lĩnh ngộ, kiếm pháp của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng đại thành.

“Đáng tiếc là vẫn còn kém một chút. Nếu cho tiểu tử này lĩnh ngộ thêm khoảng mười bữa nửa tháng nữa thì có thể tranh cao thấp với Kiếm Khôi. Hiện tại còn kém một chút.”

Giống như cảm nhận được Phong Lôi kiếm trong tay Lục Thanh có ẩn chứa lực lượng to lớn, trong tay Kiếm Khôi trực tiếp hiện ra một thanh trường kiếm có linh quang năm màu lưu chuyển. Ngũ Hành kiếm trong tay Kiếm Khôi chém về phía Lục Thanh.

Xuy

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, Lục Thanh cùng Kiếm Khôi giao chiêu có vẻ rất quỷ dị. Chỉ có khi mới giao nhau hai thanh kiếm còn phát tiếng xé giớ chói tai, còn về sau không hề có một tiếng động nào nữa. Thân hình hai người hóa thành từng luồng sáng di động trong hư không. Lạc Tâm Vũ phải thả ra thần thức mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ động tác của hai người. Tốc độ của hai người thực sự quá nhanh.

Chân không bị thoát phá mà không hề có một chút tiếng động vang lên. Chỉ khi hai thanh kiếm ngẫu nhiên giao nhau mới phát ra tiếng Kiếm Khí rít lên.

Thần thức của Lục Thanh dung nhập vào trong trời đất, tâm thần của hắn bình tĩnh dị thường. Tuy rằng hắn bị Kiếm Khôi ép xuống hạ phong, nhưng hắn đối với lĩnh ngộ cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng lại không ngừng tăng lên. Thần thức cùng một chút linh hồn lực của Lục Thanh dung nhập trong trời đất, mỗi một động tác của Kiếm Khôi trong mắt hắn đều trở lên thong thả.

Hiện giờ hắn mới lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm pháp này, nên không thể đem lực lượng thân thể dung hợp vào trong đường kiếm được. Hắn mới lĩnh ngộ được bước đầu nên khi truyền vào lực đạo không thể khống chế làm cho đường kiếm vô thanh vô tức được. Hắn còn cần thời gian để quen thuộc cảnh giới kiếm pháp này mới được.

Mà ngắn ngửi giao đấu mấy chiêu lại khiến Lục Thanh có hiểu biết càng thêm sâu với khí Ngũ Hành. Khí Ngũ Hành lưu chuyển tựa hồ có ẩn chứa một quy tắc kì dị. Nếu chỉ có một loại Kiếm Khí trong Ngũ Hành thì uy lực rất nhỏ, nhưng lúc này Ngũ Hành hợp nhất lại phát ra lực lượng rất mạnh mẽ. Thông qua Phong Lôi kiếm trên tay, Lục Thanh cảm thụ được năm loại lực lượng truyền tới. Năm loại Kiếm Khí này lấy một loại ý cảnh tuần hoàn sinh sôi liên miên không dứt mà hợp lại.

Xuy

Nhiều tia khí sắc bén bắn ra làm ống tay áo của Lục Thanh vỡ vụn. Nhưng thân thể hắn tương đương với thanh kiếm cửu phẩm, vô cùng cứng rắn nên đối với những tia khí bên ngoài của Ngũ Hành Kiếm Khí, hắn cũng không thèm để ý tới. Trên cánh tay hắn hiện lên một tầng sáng màu trắng. Nếu đổi lại là một thanh kiếm bát phẩm, sợ là đã vỡ vụn.

Lục Thanh thét dài một tiếng, một chân của hắn đạp mạnh xuống đất. Thân hình Lục Thanh như lưu tinh bắn ra sau. Kiếm Khôi cũng đồng thời ngừng động tác lại, bắn trở về chỗ cũ.

Ánh mắt Lục Thanh chợt lóe lên, Luyện Tâm kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ.

Ngâm

Một tiếng long ngâm to lớn vang lên. Một hư ảnh giao long màu xanh tím to lớn từ trên Luyện Tâm kiếm bốc lên. Trên người giao long có Tử Điện cùng Tốn Phong quấn quanh đem hư ảnh giao long ngưng tụ như thực.

Giao long vũ động, một tiếng long ngâm trong trẻo từ Phong Lôi được phong ấn trên Luyện Tâm kiếm phát ra. Chiếc đuôi to lớn của giao long đung đưa, rồi lại trở về trong Luyện Tâm kiếm. Trong nháy mắt đó, từ trên Luyện Tâm kiếm bộc phát ra thần quang chói mắt. Một cỗ Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo như muốn xé rách trời đất từ trên người Lục Thanh bạo phát ra. Phong Lôi Kiếm Ý vô cùng bá đạo hướng thẳng lên trời cao. Trước mặt Lục Thanh một đoàn khí Tốn Phong trống rỗng xuất hiện cùng với Tử Điện to bằng cánh tay quấn quanh.

Luyện Tâm kiếm trong tay lục Thanh đột nhiên biến mất. Trước mặt hắn lại xuất hiện một tầng sóng gợn chân không. Không gian chung quanh bị chấn động rung lên. Trong nháy mắt trước mặt Lục Thanh xuất hiện một chiếc Lôi Chùy dài tám trượng do Tử Điện ngưng tụ thành, bên trong còn có Phong Lôi Kiếm Khí sắc bén. Bên ngoài thân chùy, khí Tồn Phong hóa thành phong nhận hoàn sắc bén, Tủ Điện quấn quanh như long xà.

Thức thứ mười sáu của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Phong Xà Lôi Chùy.

Cơ hồ là theo bản năng, Lục Thanh miễn cưỡng vận dụng một tia linh hồn lực rót vào trong Lôi Chùy.

Một tiếng kiếm ngâm cao vút chấn động linh hồn vang lên. Lạc Tâm Vũ kinh hãi nhìn Lục Thanh ở trước mặt. Hắn cảm giác tiếng kiếm ngâm như vang lên trong linh hồn chính mình. Mà thanh Lôi Chùy đột nhiên biến mất trong cảm giác của hắn.

Lôi Chùy biến mất, giống như là bị dung nhập vào không gian xung quanh. Theo động tác của Lục Thanh, khí Phong Lôi trong trời đất nổi lên cuồn cuộn. Uy áp tản ra như là đất trời ra oai. Áp lực bàng bạc bản ra, tuy rằng không có nhắm vào Lạc Tâm Vũ, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy mình bị áp bách đến không thể động đậy.

“Hải tiểu tư!” Hai mắt lão nhân sáng ngời, nhịn không được mở miệng khen: “Tuy chỉ là vô ý thức nhưng cũng đã chạm đến cánh cửa của cảnh giới Kiếm Hồn.”

Lại nhìn tới Kiếm Khôi. Đối mặt với một kiếm của Lục Thanh có mang theo uy nghiêm của trời đất, trên người nó tản ra thần quang năm màu rực rỡ. Một tiếng kiếm ngâm chói tai từ trên người Kiếm Khôi vang lên. Lập tức hư ảnh một thanh kiếm năm màu hóa ra, Kiếm Ý cuồn cuộn như trường giang đại hải liên miên không dứt.

Nhưng lúc này, bất luận Kiếm Ý của Kiếm Khôi có mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể so sánh với của Lục Thanh có mang theo uy thế vô tận của trời đất được. Tuy rằng Lục Thanh chỉ vô ý thức mà thi triển ra, nhưng cũng không thể tùy tiện mà tiếp được.

Ngũ Hành Kiếm Khí vẽ lên từng quỹ tích huyền ảo, khí Ngũ Hành trong không gian ngưng tụ lại. Trong nháy mắt hiện lên một bức màn quỷ dị. Ở mặt trên bức màn phân biệt rõ ràng năm loại Kiếm Khí các hệ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Ở giữa bức màn lại có một vùng sáng to bằng nắm tay tản ra quang mang màu trắng chói mắt. Kiếm Khí dao động khủng bố từ mặt trên bức màn khuếch tán ra. Tuy còn không so được với uy thế của Lôi Chùy, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Vù vù.

Trong không gian giữa Lục Thanh và Kiếm Khôi, không khí bị phá vỡ hình thành chân không vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn. Lồi Chùy cũng bức màn năm màu va chạm vào nhau.

Ầm ầm.

Một làn sóng Kiếm Khí khủng bố lan tràn ra bốn phía chớp mắt đã tới trước mặt ba người Lạc Tâm Vũ.

Lão nhân hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Ngưng!”

Lát sau làn sóng Kiếm Khí lan tới trước mặt ba người liền ngưng trệ lại.

Hai người Lạc Tâm Vũ cảm thấy một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ từ trên người lão nhân bốc lên.

“Tụ!” Lạo nhân lại tiếp tục vung lên. Trong ánh mắt khiếp sợ của hai người Lạc Tâm Vũ, nguyên bản làn sóng Kiếm Khí lan tới liền biến mất. Mà chân không do Kiếm Khí phá vỡ ra cũng nhanh chóng khép lại. Chỉ sau thời gian một hơi thở, hư không liền khôi phục lại như ban đầu.

Lạc Tâm Vũ cùng Long Tuyết liếc nhìn nhau, không biết nói gì cho tốt. Lục lượng của lão nhân thực sự quá quỷ dị. Chẳng lẽ đây là lực lượng của lĩnh vực?

Một tiếng kiếm ngâm thật lớn vang lên hấp dẫn ánh mắt hai người trở lại.

Thắng rồi sao?

Quả nhiên, khi bụi mù tan hết, giữa sân chỉ còn sót lại thân hình đang đứng thẳng của một mình Lục Thanh. Trước mặt hắn, một cái hố to rộng mấy trăm trượng hình thành. Khói đen nhàn nhạt bốc lên từ miệng hố.

Sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, nhưng hắn vô cùng vui vẻ. Vừa nãy, khi linh hồn hắn dung nhập trời đất, hắn có cảm giác như bản thân vừa chạm tới một vùng đất mới. Tuy rằng hắn bị Kiếm Ý của Kiếm Khôi gây nên một chút tổn thương, nhưng trong mắt hắn đó chỉ là việc nhỏ không đáng kể.

“Tốt! Tốt lắm!” Lão nhân mở miệng nói. Lục này hai người Lạc Tâm Vũ phát hiện ánh mắt lão nhân nhìn về Lục Thanh biến hóa rất lớn. Ánh mắt lão nhìn Lục Thanh như là nhìn thấy một bảo vật vậy. Điều này làm cho Lục Thanh cảm thấy một trận không thoải mái, cả người co rụt lại.

“Tốt! Khảo nghiệm thứ ba cũng không cần tiến hành nữa. Chính là ngươi!” Lão nhân hít một hơi, mở miệng nói.

Ba người nghe vậy đều sửng sốt.

“Còn Long Tuyết thì sao? Nàng còn chưa tiếp nhận khảo nghiệm.” Lạc Tâm Vũ chỉ vào Long Tuyết, kinh ngạc hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Lão nhân đảo mắt nhìn Long Tuyết, lắc đầu nói: “Vốn nàng cũng không có trong danh sách khảo nghiệm. Tự nhiên truyền thừa không đến phiên nàng. Ngươi đã thất bại, mà tiểu tử kia đã hoàn thành khảo nghiệm thứ hai. Ngươi cho rằng còn phải tiến hành khảo nghiệm thứ ba sao?”

“Đây là thực lực đã bước ra từng bước.” Lạc Tâm Vũ lẩm bẩm nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Thanh có chút phức tạp khó hiểu.

“Tiểu tử ngươi có thời gian nghĩ những thứ đó, không bằng đem thời gian đó để tu luyện ngộ đạo. Trên con đường Kiếm Đạo không phải dùng để hâm mộ người khác. Đến biển thèm cá không bằng về nhà đan lưới.”

“Đến biển thèm cá không bằng về nhà đan lưới.” Lạc Tâm Vũ than nhẹ một câu. Nói xong hắn lập tức cung tay thi lễ với lão nhân: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

Lão nhân phất phất tay xem như nhận lễ của Lạc Tâm Vũ. Lúc này ánh mắt của lão gần như đều tập trung đến trên người Lục Thanh.

“Tiểu tử này thật kì quái. Thần thức mạnh mà thân thể cũng rất mạnh mẽ. Mà hắn còn có cảnh giới như vầy nữa chứ. Thật là khó tưởng tượng.”

Dừng lại một chút, lao nhân lại quay đầu nói: “Các ngươi là đệ tử của tông môn nào?”

“Chúng ta là đệ tử của Tử Hà tông, một tông môn cấp Thanh Phàm.” Lạc Tâm Vũ cung kính trả lời, nhưng hắn có chút nghi hoặc. Khẳng định là Ngũ Hành Kiếm Tôn không hề biết tới các tông môn tồn tại. Bên ngoài đã trải qua năm vạn năm kể từ thời kì hoang dã thượng cổ. Lúc đó không hề có các tông môn tồn tại, mà chỉ có Kiếm Thần điện là chủ đạo. Trong thời gian năm vạn năm các tông môn dần hình thành. Nói cách khác thì khẳng định trong thời gian này đã có người tiến vào nói cho lão nhân sự tình ở bên ngoài.

Là ai được? Lạc Tâm Vũ đương nhiên không có khả năng biết được. Mà lúc này Lục Thanh đã ra tay.

Ở dưới bàn tay Lục Thanh, một thanh kiếm do khí Phong Lôi ngưng tụ thành. Hắn nhẹ nhàng bước lên một bước, thần hình như xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã tới trước mặt Kiếm Khôi.

Kiếm không có mũi nhọn.

Thanh Phong Lôi kiếm này có hình dáng giống hệ Luyện Tâm kiếm. Theo động tác của Lục Thanh, Phong Lôi kiếm chém tới trước mặt Kiếm Khôi.

Thật nhanh!

Lạc Tâm Vũ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân ảnh Lục Thanh đã biến mất trong mắt hắn. Hai mắt Long Tuyết sáng ngời, nhìn chăm chú vào động tác của Lục Thanh.

“Tiểu tử cảnh giới đã đạt, mà lĩnh ngộ cũng thật nhanh.” Lão nhân ở một bên tán thưởng nói.

Không sai, vừa mới rồi Lục Thanh nghe Long Tuyết nói cùng với bản thân hắn tự lĩnh ngộ, kiếm pháp của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng đại thành.

“Đáng tiếc là vẫn còn kém một chút. Nếu cho tiểu tử này lĩnh ngộ thêm khoảng mười bữa nửa tháng nữa thì có thể tranh cao thấp với Kiếm Khôi. Hiện tại còn kém một chút.”

Giống như cảm nhận được Phong Lôi kiếm trong tay Lục Thanh có ẩn chứa lực lượng to lớn, trong tay Kiếm Khôi trực tiếp hiện ra một thanh trường kiếm có linh quang năm màu lưu chuyển. Ngũ Hành kiếm trong tay Kiếm Khôi chém về phía Lục Thanh.

Xuy

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, Lục Thanh cùng Kiếm Khôi giao chiêu có vẻ rất quỷ dị. Chỉ có khi mới giao nhau hai thanh kiếm còn phát tiếng xé giớ chói tai, còn về sau không hề có một tiếng động nào nữa. Thân hình hai người hóa thành từng luồng sáng di động trong hư không. Lạc Tâm Vũ phải thả ra thần thức mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ động tác của hai người. Tốc độ của hai người thực sự quá nhanh.

Chân không bị thoát phá mà không hề có một chút tiếng động vang lên. Chỉ khi hai thanh kiếm ngẫu nhiên giao nhau mới phát ra tiếng Kiếm Khí rít lên.

Thần thức của Lục Thanh dung nhập vào trong trời đất, tâm thần của hắn bình tĩnh dị thường. Tuy rằng hắn bị Kiếm Khôi ép xuống hạ phong, nhưng hắn đối với lĩnh ngộ cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng lại không ngừng tăng lên. Thần thức cùng một chút linh hồn lực của Lục Thanh dung nhập trong trời đất, mỗi một động tác của Kiếm Khôi trong mắt hắn đều trở lên thong thả.

Hiện giờ hắn mới lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm pháp này, nên không thể đem lực lượng thân thể dung hợp vào trong đường kiếm được. Hắn mới lĩnh ngộ được bước đầu nên khi truyền vào lực đạo không thể khống chế làm cho đường kiếm vô thanh vô tức được. Hắn còn cần thời gian để quen thuộc cảnh giới kiếm pháp này mới được.

Mà ngắn ngửi giao đấu mấy chiêu lại khiến Lục Thanh có hiểu biết càng thêm sâu với khí Ngũ Hành. Khí Ngũ Hành lưu chuyển tựa hồ có ẩn chứa một quy tắc kì dị. Nếu chỉ có một loại Kiếm Khí trong Ngũ Hành thì uy lực rất nhỏ, nhưng lúc này Ngũ Hành hợp nhất lại phát ra lực lượng rất mạnh mẽ. Thông qua Phong Lôi kiếm trên tay, Lục Thanh cảm thụ được năm loại lực lượng truyền tới. Năm loại Kiếm Khí này lấy một loại ý cảnh tuần hoàn sinh sôi liên miên không dứt mà hợp lại.

Xuy

Nhiều tia khí sắc bén bắn ra làm ống tay áo của Lục Thanh vỡ vụn. Nhưng thân thể hắn tương đương với thanh kiếm cửu phẩm, vô cùng cứng rắn nên đối với những tia khí bên ngoài của Ngũ Hành Kiếm Khí, hắn cũng không thèm để ý tới. Trên cánh tay hắn hiện lên một tầng sáng màu trắng. Nếu đổi lại là một thanh kiếm bát phẩm, sợ là đã vỡ vụn.

Lục Thanh thét dài một tiếng, một chân của hắn đạp mạnh xuống đất. Thân hình Lục Thanh như lưu tinh bắn ra sau. Kiếm Khôi cũng đồng thời ngừng động tác lại, bắn trở về chỗ cũ.

Ánh mắt Lục Thanh chợt lóe lên, Luyện Tâm kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ.

Ngâm

Một tiếng long ngâm to lớn vang lên. Một hư ảnh giao long màu xanh tím to lớn từ trên Luyện Tâm kiếm bốc lên. Trên người giao long có Tử Điện cùng Tốn Phong quấn quanh đem hư ảnh giao long ngưng tụ như thực.

Giao long vũ động, một tiếng long ngâm trong trẻo từ Phong Lôi được phong ấn trên Luyện Tâm kiếm phát ra. Chiếc đuôi to lớn của giao long đung đưa, rồi lại trở về trong Luyện Tâm kiếm. Trong nháy mắt đó, từ trên Luyện Tâm kiếm bộc phát ra thần quang chói mắt. Một cỗ Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo như muốn xé rách trời đất từ trên người Lục Thanh bạo phát ra. Phong Lôi Kiếm Ý vô cùng bá đạo hướng thẳng lên trời cao. Trước mặt Lục Thanh một đoàn khí Tốn Phong trống rỗng xuất hiện cùng với Tử Điện to bằng cánh tay quấn quanh.

Luyện Tâm kiếm trong tay lục Thanh đột nhiên biến mất. Trước mặt hắn lại xuất hiện một tầng sóng gợn chân không. Không gian chung quanh bị chấn động rung lên. Trong nháy mắt trước mặt Lục Thanh xuất hiện một chiếc Lôi Chùy dài tám trượng do Tử Điện ngưng tụ thành, bên trong còn có Phong Lôi Kiếm Khí sắc bén. Bên ngoài thân chùy, khí Tồn Phong hóa thành phong nhận hoàn sắc bén, Tủ Điện quấn quanh như long xà.

Thức thứ mười sáu của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Phong Xà Lôi Chùy.

Cơ hồ là theo bản năng, Lục Thanh miễn cưỡng vận dụng một tia linh hồn lực rót vào trong Lôi Chùy.

Một tiếng kiếm ngâm cao vút chấn động linh hồn vang lên. Lạc Tâm Vũ kinh hãi nhìn Lục Thanh ở trước mặt. Hắn cảm giác tiếng kiếm ngâm như vang lên trong linh hồn chính mình. Mà thanh Lôi Chùy đột nhiên biến mất trong cảm giác của hắn.

Lôi Chùy biến mất, giống như là bị dung nhập vào không gian xung quanh. Theo động tác của Lục Thanh, khí Phong Lôi trong trời đất nổi lên cuồn cuộn. Uy áp tản ra như là đất trời ra oai. Áp lực bàng bạc bản ra, tuy rằng không có nhắm vào Lạc Tâm Vũ, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy mình bị áp bách đến không thể động đậy.

“Hải tiểu tư!” Hai mắt lão nhân sáng ngời, nhịn không được mở miệng khen: “Tuy chỉ là vô ý thức nhưng cũng đã chạm đến cánh cửa của cảnh giới Kiếm Hồn.”

Lại nhìn tới Kiếm Khôi. Đối mặt với một kiếm của Lục Thanh có mang theo uy nghiêm của trời đất, trên người nó tản ra thần quang năm màu rực rỡ. Một tiếng kiếm ngâm chói tai từ trên người Kiếm Khôi vang lên. Lập tức hư ảnh một thanh kiếm năm màu hóa ra, Kiếm Ý cuồn cuộn như trường giang đại hải liên miên không dứt.

Nhưng lúc này, bất luận Kiếm Ý của Kiếm Khôi có mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể so sánh với của Lục Thanh có mang theo uy thế vô tận của trời đất được. Tuy rằng Lục Thanh chỉ vô ý thức mà thi triển ra, nhưng cũng không thể tùy tiện mà tiếp được.

Ngũ Hành Kiếm Khí vẽ lên từng quỹ tích huyền ảo, khí Ngũ Hành trong không gian ngưng tụ lại. Trong nháy mắt hiện lên một bức màn quỷ dị. Ở mặt trên bức màn phân biệt rõ ràng năm loại Kiếm Khí các hệ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Ở giữa bức màn lại có một vùng sáng to bằng nắm tay tản ra quang mang màu trắng chói mắt. Kiếm Khí dao động khủng bố từ mặt trên bức màn khuếch tán ra. Tuy còn không so được với uy thế của Lôi Chùy, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Vù vù.

Trong không gian giữa Lục Thanh và Kiếm Khôi, không khí bị phá vỡ hình thành chân không vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn. Lồi Chùy cũng bức màn năm màu va chạm vào nhau.

Ầm ầm.

Một làn sóng Kiếm Khí khủng bố lan tràn ra bốn phía chớp mắt đã tới trước mặt ba người Lạc Tâm Vũ.

Lão nhân hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Ngưng!”

Lát sau làn sóng Kiếm Khí lan tới trước mặt ba người liền ngưng trệ lại.

Hai người Lạc Tâm Vũ cảm thấy một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ từ trên người lão nhân bốc lên.

“Tụ!” Lạo nhân lại tiếp tục vung lên. Trong ánh mắt khiếp sợ của hai người Lạc Tâm Vũ, nguyên bản làn sóng Kiếm Khí lan tới liền biến mất. Mà chân không do Kiếm Khí phá vỡ ra cũng nhanh chóng khép lại. Chỉ sau thời gian một hơi thở, hư không liền khôi phục lại như ban đầu.

Lạc Tâm Vũ cùng Long Tuyết liếc nhìn nhau, không biết nói gì cho tốt. Lục lượng của lão nhân thực sự quá quỷ dị. Chẳng lẽ đây là lực lượng của lĩnh vực?

Một tiếng kiếm ngâm thật lớn vang lên hấp dẫn ánh mắt hai người trở lại.

Thắng rồi sao?

Quả nhiên, khi bụi mù tan hết, giữa sân chỉ còn sót lại thân hình đang đứng thẳng của một mình Lục Thanh. Trước mặt hắn, một cái hố to rộng mấy trăm trượng hình thành. Khói đen nhàn nhạt bốc lên từ miệng hố.

Sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, nhưng hắn vô cùng vui vẻ. Vừa nãy, khi linh hồn hắn dung nhập trời đất, hắn có cảm giác như bản thân vừa chạm tới một vùng đất mới. Tuy rằng hắn bị Kiếm Ý của Kiếm Khôi gây nên một chút tổn thương, nhưng trong mắt hắn đó chỉ là việc nhỏ không đáng kể.

“Tốt! Tốt lắm!” Lão nhân mở miệng nói. Lục này hai người Lạc Tâm Vũ phát hiện ánh mắt lão nhân nhìn về Lục Thanh biến hóa rất lớn. Ánh mắt lão nhìn Lục Thanh như là nhìn thấy một bảo vật vậy. Điều này làm cho Lục Thanh cảm thấy một trận không thoải mái, cả người co rụt lại.

“Tốt! Khảo nghiệm thứ ba cũng không cần tiến hành nữa. Chính là ngươi!” Lão nhân hít một hơi, mở miệng nói.

Ba người nghe vậy đều sửng sốt.

“Còn Long Tuyết thì sao? Nàng còn chưa tiếp nhận khảo nghiệm.” Lạc Tâm Vũ chỉ vào Long Tuyết, kinh ngạc hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Lão nhân đảo mắt nhìn Long Tuyết, lắc đầu nói: “Vốn nàng cũng không có trong danh sách khảo nghiệm. Tự nhiên truyền thừa không đến phiên nàng. Ngươi đã thất bại, mà tiểu tử kia đã hoàn thành khảo nghiệm thứ hai. Ngươi cho rằng còn phải tiến hành khảo nghiệm thứ ba sao?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky