Một tiếng ngâm khẽ vang lên từ hạt châu Phong Lôi. Âm thanh mặc dù rất nhỏ nhưng giống như vang lên giữa linh hồn. Vào lúc này, Lục Thanh chỉ cảm thấy hồn phách của mình cũng bắt đầu run rẩy. Mà trong sự run rẩy đó có cả chút hưng phấn nhưng hắn cũng không hiểu tại sao.
Tiên thiên Phong Lôi châu tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng đó nhuộm toàn bộ không gian xung quanh thành một màu xanh tím. Ngoài ánh sáng, thanh tiểu kiếm tản ra một vàng ánh sáng màu xanh nhạt, ngăn cản ánh sáng màu xanh tím ở bên ngoài.
Một lúc sau, ánh sáng biến mất để lộ ra thân hình Lục Thanh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Mà hạt châu Phong Lôi cũng biến mất không còn dấu vết. Đồng thời, không gian Động Hư phía sau nó cũng tan biến hoàn toàn.
Thanh tiểu kiếm run rẩy, tỏa ra những tia sáng màu xanh, biểu lộ sự kinh ngạc của Diệp lão.
Sau chừng một nén hương, từ trên người Lục Thanh tỏa ra một làn khí Phong Lôi vô cùng tinh khiết. Làn khí Phong Lôi đó trong con mắt của Diệp lão, mặc dù mức độ tinh khiết chưa được bằng khí tiên thiên của Phong Lôi nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Đồng thời, từ trên người Lục Thanh, một làn Kiếm Nguyên dao động mạnh mẽ tản ra ngoài. So với trước đó, Kiếm Nguyên dao động còn mạnh hơn trước mấy lần, hơn nữa lại càng thêm ngưng đọng. Ngay cả Phong Lôi kiếm khí hiện ra so với trước đó, màu sắc trong suốt như ngọc của nó chẳng khác gì thủy tinh, tỏa ra những tia sáng nhàn nhạt.
Không hề có cái gì tác động, Lục Thanh từ từ bay lên tới tận trăm trượng. Tử Điện và cơn lốc xung quanh tự động tránh sang hai bên. Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng khí thế của Lục Thanh tản ra càng lúc càng thịnh, vượt qua trạng thái Kiếm Sư đỉnh phong của hắn trước đó.
Khí thế mạnh mẽ giống như một con ngựa hoang tuột cương, bám theo Lục Thanh mà bốc lên trời cao. Nhất thời, Tử Điện và những cơn lốc từ xa bị hút lại khiến cho phía trên Lục Thanh mười trượng xuất hiện một đám mây sấm rộng hơn mười trượng. Hơi nước bốc lên mù mịt, giống như sắp sửa có một trận mưa to.
Lúc này, Luyện Tâm kiếm đang nằm ngang chợt bay lên, phát ra một tiếng rồng gầm. Ngay sau đó, hình ảnh một con giao long từ thân kiếm bay lên, quấn lấy Lục Thanh vào bên trong.
Đột nhiên, hai mắt Lục Thanh chợt mở, bắn ra hai đạo Phong Lôi kiếm khí dài cả trượng đánh nát cả những tia sét và khí Tốn Phong ở phía trước.
Đôi môi khẽ động, từ trong miệng Lục Thanh chợt vang lên một tiếng hú dài. Mới bắt đầu, tiếng hú giống như một dòng suối nhỏ đang chảy cuồn cuộn. Nhưng sau đó, khi âm thanh tiếng hú tăng cao liền chẳng khác gì một tiếng gầm. Tiếng hú cuồn cuộn giống như một dòng sông rộng đang chảy xiết.
Mất thời gian khoàng chừng nửa nén nhang, tiếng hú mới từ từ im bặt. Một làn Kiếm Ý như muốn chẻ đôi trời đất từ trên người Lục Thanh bay ra ngoài. Làn Kiếm Ý đó so với khi Lục Thanh chưa độ kiếp càng thêm bá đạo. Trong đó ẩn chứa sự bạo ngược của sấm chớp cùng với sự nhẹ nhàng của gió nhưng không kém phần cuồng bạo. Kiếm Ý vô hình dẫn theo khí Phong Lôi dầy đặc trong không trung, hóa thành một thanh kiếm cao hơn mười trượng, cắt nát đám mây trên đầu Lục Thanh.
Ý thức chìm vào trong Đan Điền. Vào lúc này, không gian trong đó vốn mờ mịt đã biến thành một thế giới với hai màu xanh tím. Phía trên Kiếm Chủng, tiên thiên Phong Lôi châu đang lơ lửng, xoay theo một quỹ tích vòng tròn xung quanh Kiếm Chủng. Thi thoảng, nó lạ phun ta một đạo khí tiên thiên Phong Lôi để rèn luyện Kiếm Chủng.
Phong Lôi Kiếm Chủng lúc này vô cùng thật. Nó thu nhỏ lại chỉ còn bảy tấc, bên trong Phong Lôi Kiếm Nguyên ẩn chứa. Thấp thoáng có cả Phong Lôi Kiếm Ý từ trong Kiếm Chủng phát ra. Bây giờ, Phong Lôi Kiếm Chủng chẳng khác gì một thanh thần kiếm, đang tỏa ra khí thế kinh người.
Quỹ tích vận chuyển theo tầng thứ sáu của Phong Lôi quyết hoàn toàn thông suốt. Phong Lôi Kiếm Nguyên đi theo con đường mới mở ra những kinh mạch bí mật, làm cho thân thể dễ chịu. Vào lúc này, Lục Thanh cảm thấy thân thể tương đương với một thanh kiếm bát phẩm còn mạnh hơn vài phần, gần như mức cuối cùng của bát phẩm. Nội phủ ngũ tạng lại càng thêm cứng rắn. Mức độ cứng rắn phải nói tới Kim thiết nhưng bây giờ, chúng cũng không còn kém nhiều lắm.
“Đây là lực lượng của Kiếm Chủ hay sao?” Lục Thanh cảm nhận sự thay đổi của thân thể. Vào lúc này, mặt đất chẳng còn có sự trói buộc khiến cho hắn cứ lơ lửng trong trời đất. Ý thức của bản thân thoải mái mà tản ra xa.
Trong Thức Hải, dải ngân hà của thần thức lại mở rộng ra một vòng. Chỉ với thần thức bây giờ, mặc dù chưa đột phá giai đoạn Luyện Thần nhưng cũng đã vượt qua phần lớn Kiếm Chủ trung thiên vị. Tuy còn chưa tới Kiếm Chủ đại thiên vị nhưng cũng không còn kém xa nữa.
Mặc dù không rõ lắm tại sao lại không có tâm ma kiếp cũng đã tiến cấp nhưng vào lúc này, Kiếm Nguyên tinh khiết cùng với Kiếm Chủng đã nói rõ tất cả. Tuy nhiên, đối với tiên thiên Phong Lôi châu đang lơ lửng bên trên Kiếm Chủng, Lục Thanh không hề có biện pháp. Mặc dù hắn vẫn cảm thấy bản thân đối với nó có một mối liên lạc nào đó, bản thân có thể thoát khỏi khu vực Phong Lôi này lúc này cũng được. Nhưng nếu muốn có động tác khác hay là xuất nó ra ngoài đều không được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Lục Thanh liền hạ xuống. Thanh tiểu kiếm có Diệp lão liền bắn tới, nhưng Lục Thanh không hề có phản ứng để mặc cho Diệp lão vòng quanh người mấy vòng.
– Làm sao lại có thể như vậy? Không ngờ lại có thể tự động nhận chủ. – Âm thanh của Diệp lão chỉ có một sự quái dị và khó hiểu. Đồng thời còn có một chút yếu ớt.
– Sư phụ! Ngài làm sao vậy? – Lục Thanh cảm thấy sự khác lạ của Diệp lão, vội vàng hỏi.
– Hừ! – Diệp lão có chút tức giận:
– Tại cái tên tiểu tử ngươi bộp chộp làm hại lão phu phải liều mạng với tiên thiên Phong Lôi châu một nhát, khiến cho lực lượng mới hồi phục được một thành đã bị đánh tan hơn nửa.
Mặc dù âm thanh của Diệp lão như vậy, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được sự quan tâm ẩn giấu sâu trong đó. Nét mặt hắn hiện rõ sự xin lỗi, nói:
– Con sai rồi.
– Không! – Diệp lão ngăn Lục Thanh lại, rồi mở miệng nói:
– Trước đây, ngươi chưa bao giờ như vậy. Nhưng trạng thái của ngươi lúc trước lại không thật. Có chuyện gì xảy ra?
Không hề giấu diếm, Lục Thanh kể lại toàn bộ quá trình từ lúc hắn nghe thấy tiếng kêu gọi, cho tới tình hình trong Đan Điền đều nói ra hết.
– A… – Diệp lão thốt lên một tiếng rồi im lặng. Tuy nhiên, Lục Thanh chợt nhìn thấy trên thân kiếm tỏa ra chút ánh sáng rồi biến mất.
Không hề có phản ứng nào khác, thanh tiểu kiếm trở mình rồi tự động chui vào Không Giới trong bàn tay phải của Lục Thanh. Đối với Không Giới, Diệp lão chẳng cần Lục Thanh phải tác động vẫn có thể tự mình chui vào bên trong.
Thấy tình hình như vậy, Lục Thanh cũng biết Diệp lão đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng nhìn phản ứng của lão thì rõ ràng là không muốn nói ra. Lục Thanh cũng không cất tiếng hỏi. Nếu như tiên thiên Phong Lôi châu đã coi Đan Điền hắn là nhà thì Lục Thanh cũng chẳng còn cách nào khác. Ít nhất bây giờ, cũng chưa có chuyện gì rắc rối xảy ra, thậm chí nó còn giúp hắn tinh luyện Kiếm Chủng và Kiếm Nguyên.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Lục Thanh liền thúc dục Phong Lôi châu. Trong phút chốc, hắn cảm thấy thần thức của mình giống như bị một cái không gian Động Hư hút lấy, thoáng cái đã mất đi bốn thành.
Lục Thanh cả kinh vội vàng vận chuyển Luyện Hồn quyết, bổ sung thần thức bị tiêu hao. Cũng may, thần thức của hắn chỉ bị mất tới sáu thành liền dừng lại. Mà lúc này, Phong Lôi châu đang lơ lửng trên Kiếm Chủng chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt. Lục Thanh chỉ cảm thấy hai mắt nhòa đi một cái, thế giới trước mặt liền thay đổi.
Hiện ra trước mặt hắn vẫn là đỉnh núi hoang như trước, chỉ có không khí xung quanh bị đốt nóng. Ngọn lửa vẫn đang đốt cháy khu rừng xung quanh. Tuy nhiên, dòng suối bao quanh khu vực đã ngăn chặn sự lan tràn của nó.
Vào lúc này, nhìn thế giới xung quanh, Lục Thanh cảm thấy dường như mọi thứ trở nên phong phú hơn rất nhiều. Từ ngọn lửa đang cháy hừng hực xung quanh, hắn có thể thấy lờ mờ làn khí hệ Hỏa màu hồng. Trên mặt đất, cho dù dưới chân hắn đang là đỉnh núi cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng đất yếu ớt. Cây cối xung quanh cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh mờ nhạt như sắp sửa bị dập tắt. Còn dòng suối thì bốc lên một làn khí màu lam.
Nếu như trước kia, cho dù với sự lĩnh ngộ đối với các loại thuộc tính của Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được. Nhưng nếu không sử dụng thần thức, với đôi mắt thường thì hắn không thể nhìn thấy.
Hôm nay, sau khi vượt qua Phong Lôi kiếp, mặc dù tình trạng có chút quái dị, nhưng tu vi và cảnh giới Kiếm Chủ đã thực sự đột phá. Sau khi trải qua sự khảo nghiệm của trời đất, cho dù chỉ với đôi mắt thường, hắn cũng có thể nhìn thấy các loại khí một cách rõ ràng. Tuy nhiên, các Kiếm Chủ khác có như vậy hay không thì Lục Thanh cũng không dám khẳng định. Bởi vì, sự lĩnh ngộ của hắn đối với lực lượng các thuộc tính hoàn toàn không tương xứng với cảnh giới.
Cảm nhận một cách cẩn thận thế giới xung quanh, ý chí của trời đất vẫn bám lấy hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một chút hơi thở rất mỏng. Kiếm Nguyên mạnh mẽ từ trong thân thể bốc lên. Từ vị trí của Lục Thanh một cơn lốc xoáy màu xanh cao mấy trượng tản ra xung quanh, đánh nát toàn bộ chút ý chí của trời đất còn sót lại.
Ầm… Ầm…
Trên bầu trời, một tiếng sấm vang lên, rõ ràng trời đất có chút không hài lòng đối với hành động của Lục Thanh, nhưng cũng không có hành động nào khác. Theo lời nói của Diệp lão thì trời đất có pháp tắc. Cho dù ý chí của trờ đất có muốn mạnh lên thì cũng phải căn cứ theo pháp tắc.
Thân thể lúc này hết sức nhẹ nhàng. Lục Thanh liền từ từ bay lên cao. Đây cũng là thần thông của Kiếm Chủ – Chuẩn đại sư.
Một tiếng ngâm khẽ vang lên từ hạt châu Phong Lôi. Âm thanh mặc dù rất nhỏ nhưng giống như vang lên giữa linh hồn. Vào lúc này, Lục Thanh chỉ cảm thấy hồn phách của mình cũng bắt đầu run rẩy. Mà trong sự run rẩy đó có cả chút hưng phấn nhưng hắn cũng không hiểu tại sao.
Tiên thiên Phong Lôi châu tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng đó nhuộm toàn bộ không gian xung quanh thành một màu xanh tím. Ngoài ánh sáng, thanh tiểu kiếm tản ra một vàng ánh sáng màu xanh nhạt, ngăn cản ánh sáng màu xanh tím ở bên ngoài.
Một lúc sau, ánh sáng biến mất để lộ ra thân hình Lục Thanh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Mà hạt châu Phong Lôi cũng biến mất không còn dấu vết. Đồng thời, không gian Động Hư phía sau nó cũng tan biến hoàn toàn.
Thanh tiểu kiếm run rẩy, tỏa ra những tia sáng màu xanh, biểu lộ sự kinh ngạc của Diệp lão.
Sau chừng một nén hương, từ trên người Lục Thanh tỏa ra một làn khí Phong Lôi vô cùng tinh khiết. Làn khí Phong Lôi đó trong con mắt của Diệp lão, mặc dù mức độ tinh khiết chưa được bằng khí tiên thiên của Phong Lôi nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Đồng thời, từ trên người Lục Thanh, một làn Kiếm Nguyên dao động mạnh mẽ tản ra ngoài. So với trước đó, Kiếm Nguyên dao động còn mạnh hơn trước mấy lần, hơn nữa lại càng thêm ngưng đọng. Ngay cả Phong Lôi kiếm khí hiện ra so với trước đó, màu sắc trong suốt như ngọc của nó chẳng khác gì thủy tinh, tỏa ra những tia sáng nhàn nhạt.
Không hề có cái gì tác động, Lục Thanh từ từ bay lên tới tận trăm trượng. Tử Điện và cơn lốc xung quanh tự động tránh sang hai bên. Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng khí thế của Lục Thanh tản ra càng lúc càng thịnh, vượt qua trạng thái Kiếm Sư đỉnh phong của hắn trước đó.
Khí thế mạnh mẽ giống như một con ngựa hoang tuột cương, bám theo Lục Thanh mà bốc lên trời cao. Nhất thời, Tử Điện và những cơn lốc từ xa bị hút lại khiến cho phía trên Lục Thanh mười trượng xuất hiện một đám mây sấm rộng hơn mười trượng. Hơi nước bốc lên mù mịt, giống như sắp sửa có một trận mưa to.
Lúc này, Luyện Tâm kiếm đang nằm ngang chợt bay lên, phát ra một tiếng rồng gầm. Ngay sau đó, hình ảnh một con giao long từ thân kiếm bay lên, quấn lấy Lục Thanh vào bên trong.
Đột nhiên, hai mắt Lục Thanh chợt mở, bắn ra hai đạo Phong Lôi kiếm khí dài cả trượng đánh nát cả những tia sét và khí Tốn Phong ở phía trước.
Đôi môi khẽ động, từ trong miệng Lục Thanh chợt vang lên một tiếng hú dài. Mới bắt đầu, tiếng hú giống như một dòng suối nhỏ đang chảy cuồn cuộn. Nhưng sau đó, khi âm thanh tiếng hú tăng cao liền chẳng khác gì một tiếng gầm. Tiếng hú cuồn cuộn giống như một dòng sông rộng đang chảy xiết.
Mất thời gian khoàng chừng nửa nén nhang, tiếng hú mới từ từ im bặt. Một làn Kiếm Ý như muốn chẻ đôi trời đất từ trên người Lục Thanh bay ra ngoài. Làn Kiếm Ý đó so với khi Lục Thanh chưa độ kiếp càng thêm bá đạo. Trong đó ẩn chứa sự bạo ngược của sấm chớp cùng với sự nhẹ nhàng của gió nhưng không kém phần cuồng bạo. Kiếm Ý vô hình dẫn theo khí Phong Lôi dầy đặc trong không trung, hóa thành một thanh kiếm cao hơn mười trượng, cắt nát đám mây trên đầu Lục Thanh.
Ý thức chìm vào trong Đan Điền. Vào lúc này, không gian trong đó vốn mờ mịt đã biến thành một thế giới với hai màu xanh tím. Phía trên Kiếm Chủng, tiên thiên Phong Lôi châu đang lơ lửng, xoay theo một quỹ tích vòng tròn xung quanh Kiếm Chủng. Thi thoảng, nó lạ phun ta một đạo khí tiên thiên Phong Lôi để rèn luyện Kiếm Chủng.
Phong Lôi Kiếm Chủng lúc này vô cùng thật. Nó thu nhỏ lại chỉ còn bảy tấc, bên trong Phong Lôi Kiếm Nguyên ẩn chứa. Thấp thoáng có cả Phong Lôi Kiếm Ý từ trong Kiếm Chủng phát ra. Bây giờ, Phong Lôi Kiếm Chủng chẳng khác gì một thanh thần kiếm, đang tỏa ra khí thế kinh người.
Quỹ tích vận chuyển theo tầng thứ sáu của Phong Lôi quyết hoàn toàn thông suốt. Phong Lôi Kiếm Nguyên đi theo con đường mới mở ra những kinh mạch bí mật, làm cho thân thể dễ chịu. Vào lúc này, Lục Thanh cảm thấy thân thể tương đương với một thanh kiếm bát phẩm còn mạnh hơn vài phần, gần như mức cuối cùng của bát phẩm. Nội phủ ngũ tạng lại càng thêm cứng rắn. Mức độ cứng rắn phải nói tới Kim thiết nhưng bây giờ, chúng cũng không còn kém nhiều lắm.
“Đây là lực lượng của Kiếm Chủ hay sao?” Lục Thanh cảm nhận sự thay đổi của thân thể. Vào lúc này, mặt đất chẳng còn có sự trói buộc khiến cho hắn cứ lơ lửng trong trời đất. Ý thức của bản thân thoải mái mà tản ra xa.
Trong Thức Hải, dải ngân hà của thần thức lại mở rộng ra một vòng. Chỉ với thần thức bây giờ, mặc dù chưa đột phá giai đoạn Luyện Thần nhưng cũng đã vượt qua phần lớn Kiếm Chủ trung thiên vị. Tuy còn chưa tới Kiếm Chủ đại thiên vị nhưng cũng không còn kém xa nữa.
Mặc dù không rõ lắm tại sao lại không có tâm ma kiếp cũng đã tiến cấp nhưng vào lúc này, Kiếm Nguyên tinh khiết cùng với Kiếm Chủng đã nói rõ tất cả. Tuy nhiên, đối với tiên thiên Phong Lôi châu đang lơ lửng bên trên Kiếm Chủng, Lục Thanh không hề có biện pháp. Mặc dù hắn vẫn cảm thấy bản thân đối với nó có một mối liên lạc nào đó, bản thân có thể thoát khỏi khu vực Phong Lôi này lúc này cũng được. Nhưng nếu muốn có động tác khác hay là xuất nó ra ngoài đều không được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Lục Thanh liền hạ xuống. Thanh tiểu kiếm có Diệp lão liền bắn tới, nhưng Lục Thanh không hề có phản ứng để mặc cho Diệp lão vòng quanh người mấy vòng.
– Làm sao lại có thể như vậy? Không ngờ lại có thể tự động nhận chủ. – Âm thanh của Diệp lão chỉ có một sự quái dị và khó hiểu. Đồng thời còn có một chút yếu ớt.
– Sư phụ! Ngài làm sao vậy? – Lục Thanh cảm thấy sự khác lạ của Diệp lão, vội vàng hỏi.
– Hừ! – Diệp lão có chút tức giận:
– Tại cái tên tiểu tử ngươi bộp chộp làm hại lão phu phải liều mạng với tiên thiên Phong Lôi châu một nhát, khiến cho lực lượng mới hồi phục được một thành đã bị đánh tan hơn nửa.
Mặc dù âm thanh của Diệp lão như vậy, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được sự quan tâm ẩn giấu sâu trong đó. Nét mặt hắn hiện rõ sự xin lỗi, nói:
– Con sai rồi.
– Không! – Diệp lão ngăn Lục Thanh lại, rồi mở miệng nói:
– Trước đây, ngươi chưa bao giờ như vậy. Nhưng trạng thái của ngươi lúc trước lại không thật. Có chuyện gì xảy ra?
Không hề giấu diếm, Lục Thanh kể lại toàn bộ quá trình từ lúc hắn nghe thấy tiếng kêu gọi, cho tới tình hình trong Đan Điền đều nói ra hết.
– A… – Diệp lão thốt lên một tiếng rồi im lặng. Tuy nhiên, Lục Thanh chợt nhìn thấy trên thân kiếm tỏa ra chút ánh sáng rồi biến mất.
Không hề có phản ứng nào khác, thanh tiểu kiếm trở mình rồi tự động chui vào Không Giới trong bàn tay phải của Lục Thanh. Đối với Không Giới, Diệp lão chẳng cần Lục Thanh phải tác động vẫn có thể tự mình chui vào bên trong.
Thấy tình hình như vậy, Lục Thanh cũng biết Diệp lão đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng nhìn phản ứng của lão thì rõ ràng là không muốn nói ra. Lục Thanh cũng không cất tiếng hỏi. Nếu như tiên thiên Phong Lôi châu đã coi Đan Điền hắn là nhà thì Lục Thanh cũng chẳng còn cách nào khác. Ít nhất bây giờ, cũng chưa có chuyện gì rắc rối xảy ra, thậm chí nó còn giúp hắn tinh luyện Kiếm Chủng và Kiếm Nguyên.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Lục Thanh liền thúc dục Phong Lôi châu. Trong phút chốc, hắn cảm thấy thần thức của mình giống như bị một cái không gian Động Hư hút lấy, thoáng cái đã mất đi bốn thành.
Lục Thanh cả kinh vội vàng vận chuyển Luyện Hồn quyết, bổ sung thần thức bị tiêu hao. Cũng may, thần thức của hắn chỉ bị mất tới sáu thành liền dừng lại. Mà lúc này, Phong Lôi châu đang lơ lửng trên Kiếm Chủng chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt. Lục Thanh chỉ cảm thấy hai mắt nhòa đi một cái, thế giới trước mặt liền thay đổi.
Hiện ra trước mặt hắn vẫn là đỉnh núi hoang như trước, chỉ có không khí xung quanh bị đốt nóng. Ngọn lửa vẫn đang đốt cháy khu rừng xung quanh. Tuy nhiên, dòng suối bao quanh khu vực đã ngăn chặn sự lan tràn của nó.
Vào lúc này, nhìn thế giới xung quanh, Lục Thanh cảm thấy dường như mọi thứ trở nên phong phú hơn rất nhiều. Từ ngọn lửa đang cháy hừng hực xung quanh, hắn có thể thấy lờ mờ làn khí hệ Hỏa màu hồng. Trên mặt đất, cho dù dưới chân hắn đang là đỉnh núi cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng đất yếu ớt. Cây cối xung quanh cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh mờ nhạt như sắp sửa bị dập tắt. Còn dòng suối thì bốc lên một làn khí màu lam.
Nếu như trước kia, cho dù với sự lĩnh ngộ đối với các loại thuộc tính của Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được. Nhưng nếu không sử dụng thần thức, với đôi mắt thường thì hắn không thể nhìn thấy.
Hôm nay, sau khi vượt qua Phong Lôi kiếp, mặc dù tình trạng có chút quái dị, nhưng tu vi và cảnh giới Kiếm Chủ đã thực sự đột phá. Sau khi trải qua sự khảo nghiệm của trời đất, cho dù chỉ với đôi mắt thường, hắn cũng có thể nhìn thấy các loại khí một cách rõ ràng. Tuy nhiên, các Kiếm Chủ khác có như vậy hay không thì Lục Thanh cũng không dám khẳng định. Bởi vì, sự lĩnh ngộ của hắn đối với lực lượng các thuộc tính hoàn toàn không tương xứng với cảnh giới.
Cảm nhận một cách cẩn thận thế giới xung quanh, ý chí của trời đất vẫn bám lấy hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một chút hơi thở rất mỏng. Kiếm Nguyên mạnh mẽ từ trong thân thể bốc lên. Từ vị trí của Lục Thanh một cơn lốc xoáy màu xanh cao mấy trượng tản ra xung quanh, đánh nát toàn bộ chút ý chí của trời đất còn sót lại.
Ầm… Ầm…
Trên bầu trời, một tiếng sấm vang lên, rõ ràng trời đất có chút không hài lòng đối với hành động của Lục Thanh, nhưng cũng không có hành động nào khác. Theo lời nói của Diệp lão thì trời đất có pháp tắc. Cho dù ý chí của trờ đất có muốn mạnh lên thì cũng phải căn cứ theo pháp tắc.
Thân thể lúc này hết sức nhẹ nhàng. Lục Thanh liền từ từ bay lên cao. Đây cũng là thần thông của Kiếm Chủ – Chuẩn đại sư.