Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 830: Tông sư Nhược Thủy môn

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trong sân Lục gia trang

Sáu bóng người to cao ngồi quanh một chiếc bàn đá- xung quanh bày đầy vò rượu, mùi rượu nồng đậm bay khắp sân.

– Hiện tại tông môn cơ bản đã đi vào chính đạo, chuyện kế tiếp phải làm là tích lũy. Uống xong nửa bình Thanh Dương liệt tửu. Lạc Tâm Vũ lên tiếng nói.

Từ sau lần đầu tiến tiếp xúc với rượu ở Tư Quá nhai Lạc Tâm Vũ chưa từng rời bỏ nó-

Lục Thanh gật gật đầu:

– Trong sơn mạch của giới Kim Thiên, có một ít thôn xóm nhân tộc rải rác. Chờ vài năm sau, tu vi của các đệ tử nâng cao, để cho bọn chúng ra ngoài lịch lãm. Nếu như thích hợp, có thể hấp thu được một chút, cũng có thể thêm được một phần tích lũy.

– Đúng rồi, gần đây Tử Lôi tông vừa truyền kiếm tấn tới, mời Thất đệ đi Tử Lôi tông một chuyến.

Trên mắt Lục Thanh lò vẻ kinh ngạc, bèn hỏi

– Có nói là chuyện gì không?

– Hừ. ..

Bất chợt Lạc Tâm Vũ lộ ra vẻ kỳ quái:

– Đại hội Huyền Thiên! Lại là đại hội Huyền Thiên!

Lục Thanh chớp động thần quang trong mắt, gật gật đầu nhìn Lạc Tâm Vũ:

– Nhị ca, huynh kế thừa y bất của Ngũ Hành Kiếm Tôn, có từng nghe qua đại hội Huyền Thiên này chưa?

Lạc Tâm Vũ cười khổ lắc lắc đầu:

– Đây cũng là chuyện mà ta vô cùng nghi hoặc, đại hội Huyền Thiên quả thật có tồn tại trong ký ức truyền thừa, nhưng nơi đó lại bị phong ấn, trừ phi ta đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, nếu không không thể giải khai.

Dừng một chút, Lạc Tâm Vũ tiếp tục nói:

– Bất quá nếu như ta đoán không sai đại hội Huyền Thiên này chỉ có Tông sư Kiếm Phách mới có tư cách biết và tham dự.

– Đại hội Huyền Thiên. ..

Lục Thanh khẽ thì thào, bất chợt trong đầu hắn nhớ lại lời của Diệp Vô Tâm khi trước:

– Sau trăm năm, thiên địa quay ngược lại, có biến hóa lớn, chu kỳ trăm năm vừa tới, con phải quay về đây một lần. Dải Ngàn hà thủy linh bên ngoài kia chính là cửa vào, chỉ cần con tới. Thủy sư thúc sẽ cảm ứng được. Còn tới lúc đó sẽ có thay đối gì, hiện tại vi sư cũng không biết rõ, nhưng con chỉ cần biết rằng, trong thời gian trăm năm này, hãy cố gắng nâng cao cảnh giới. Hiện giờ đạo của con đã bất đồng, làm thế nào để nắm bắt, vi sư cũng không thể chỉ điểm. Nhưng con phải nhớ kỹ, chỉ có bản tâm công chính, ma đạo mới có thể bất xâm! Nghĩ gì làm nấy!

Thiên địa quay ngược lại! Chỉ còn thời gian không tới trăm năm! Lục Thanh hít sâu một hơi:

– Phải nhanh chóng bồi dường đệ tử, nhưng phong khác cũng phải mau chóng phân ra. Đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, lập tức cho tuyển nhận đệ tử, về phần nhân tuyển phong chủ, sẽ chọn lựa từ trong Kiếm Chủ. Đạt tới đại thiên vị sẽ trở thành phong chủ, tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng, sẽ chính thức khai sơn lập đạo.

Lạc Tâm Vũ cau mày hỏi lại:

– Phải chăng như vậy quá nhanh?

– Đúng vậy, Tử Hà tông ta vừa lập tông, cho dù củng cố tích lũy cũng không cần gấp gáp như vậy. Nếu như cường ép đề thăng, nền tảng không ổn, ắt sẽ để lại hậu hoạn.

Dư Cập Hóa tiếp lời.

– Không có thời gian. ..

Lục Thanh thở dài một tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm.

-Cái gì?

Năm người Lạc Tâm Vũ đồng thời sửng sốt

– Sau trăm năm, thiên địa sẽ có đại biến.

– Làm sao có thể như vậy được?

Đoạn Thanh Vân mở to hai mắt.

Bất quá Lạc Tâm Vũ dường như nhớ lại chuyện gì, trên mặt lộ vẽ nghi hoặc:

– Chuyện này dường như ký ức truyền thừa cũng có nhắc tới, bất quá chỉ có một câu. ..

– Là câu gì?

Ánh mắt Đoạn Thanh Vân sáng rực.

– Trước khi thiên địa quay ngược, cố gắng đề thăng tu vi. Ngay tức khắc, dường như cũng đã hiểu rõ, Lạc Tâm Vũ gật gật đầu:

– Yên tâm đi, chuyện này tạ sẽ nói cùng các vị sư thúc, sư thúc tổ.

Lạc Tâm Vũ ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

– Hai tiêu đồ đệ của đệ. ..

Trước đại hội Huyền Thiên, giao chúng cho huynh.

Lạc Tâm Vũ tu luyện kiếm khí Ngũ Hành, tự nhiên là nhân tuyển tốt nhất đề dạy dỗ cho hai tên đồ đệ của Lục Thanh có thể chất hệ Hỏa và hệ Thủy- Thậm chí Lục Thanh còn có ý nhường hai đồ đệ này cho Lạc Tâm Vũ, bất quá hiện tại có rất nhiều chuyện vẫn chưa xong, đưa Lạc Tâm Vũ dạy cũng là quá nhanh

Tông vực Tử Lôi tông, trên Tử Lôi phong.

Tử Lôi phong là một trong chín ngọn núi ở Tử Lôi tông, cũng là ngọn núi mà đời đời Chưởng tông cư ngụ, đứng hàng đệ nhất trong chín ngọn núi của Tử Lôi tông.

Tử Lôi phong cao tám ngàn trượng, xuyên qua chín tầng mây, giống như một thanh cự kiếm chọc trời. Từ trên đó toát ra một cỗ dao động Kiếm Ý khiến cho người ta run sợ.

Đây chính là đại thế tích lũy của một tông, tông môn có lịch sử lâu đời như Tử Lôi tông, vạn năm trở lên, đã rèn nên ý chí Kiếm Đạo hội tụ không tan trên ngọn chủ phong. Dù là Kiếm Giả thông thường, lúc đối diện chín ngọn núi lớn như vậy, nếu có tâm trí không kiên định cũng sẽ bị đoạt mất tâm thần, chấn nhiếp hồn phách.

Trên đỉnh Tử Lôi phong lúc này bày ra một chiếc bàn ngọc trắng, quanh bàn có tám chiếc ghế ngọc. Mà trong đó, bảy chiếc ghế đã có người ngồi, chỉ còn một ghế còn trống.

– Lôi huynh, đã truyền kiếm tấn hay chưa? Minh Thiên Hà mở miệng hỏi. Lôi Thiên gật gật đầu:

Với tốc độ của Lục huynh, có lẽ cũng sắp tới rồi.

– Bùng. ..

Lôi Thiên vừa dứt lời, trong không trung lập tức có một tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ. Bất chợt không gian vặn vẹo, một bóng người màu xanh hiện ra trên không.

Nhìn bảy người trước mắt, nơi này ngoại trừ lão tổ năm tông ra, còn lại hai lão nhân Lục Thanh chưa từng gặp qua. Trên người cả hai đều lộ ra khí thế hùng mạnh; ý chí Kiếm Đạo hiện ra trên đầu, trong ý chí Kiếm Đạo màu xanh sẫm đồng thời ẩn chứa nhiều điểm sáng vàng.

– Ngươi là Lục Thanh?

Lục Thanh vừa xuất hiện, một lão nhân trong đó nhìn hắn chăm chú, sau đó trầm giọng quát

Lục Thanh đưa mắt nhìn lão nhân này. Người này mặc võ phục bó sát màu trắng, dáng người gầy gò, sau lưng là một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh trung phẩm, lực Lĩnh Vực nồng đậm dao động trên người, mơ hồ dung nhập vào trong kiếm nguyên. Kiếm Đế đỉnh phong!

Lục Thanh chỉ liếc qua một cái đã nhìn thấu cảnh giới tu vi của người này, chính là người có tu vi cao nhất ở đây, ngoại trừ Lôi Thiên, lại là một kẻ đắc đạo.

Tuy nhiên giọng điệu của đối phương đầy trịch thượng, nhưng Lục Thanh cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào.

– Chẳng hay các hạ có gì chỉ giáo?

Lục Thanh không hề che giấu, giọng nói lộ vẻ sắc bén. Hào quang chớp động trong mắt, lão nhân trầm giọng nói:

Phải chăng Nhược Thủy môn ở giới Thanh Phàm là do ngươi ra tay?

Lục Thanh khẽ cau mày, thấy vậy, lão nhân lại trầm giọng nói:

– Nhược Thủy môn kể cả Tông chủ, bốn tên Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đã chết trong tay ngươi, còn có năm tên hậu bối đệ tử cấp Kiếm Chủ!

-Bích lão!

Lôi Thiên quát lớn, cạnh đó, năm người Nhiếp Bích Tâm cũng trở tay không kịp, không ngờ giờ phút này lại xảy ra chuyện như vậy.

– Rốt cục lão là người phương nào?

Lục Thanh nhẹ nhàng hỏi thần sắc tỏ ra điềm tĩnh tự nhiên.

– Ngươi hỏi lão phu là người phương nào? Lão nhân cười lạnh một tiếng:

– Lão phu là Mạch chủ nhất mạch Tán Tu giới Kim Thiên Bích Thanh Thủy, sáu trăm năm trước, lão phu là hộ tông trưởng lão của Nhược Thủy môn. Tuy rằng lúc trước tự trục xuất khỏi tông môn, định rằng về sau không tương trợ nữa, nhưng cũng không cho phép có người bắt nạt. Hiện giờ Nhược Thủy môn bị đánh rớt xuống cấp Thanh Phàm, hết thảy đều do một tay ngươi gây ra.

Ánh mắt Bích Thanh Thủy càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, nhìn Lục Thanh chằm chằm:

– Đừng tường rằng lão phu không biết, lúc trước lão phu từng chôn một viên Thủy Kính châu hạ phẩm bên bờ Bích Lạc hải. Ngươi giết năm tên hậu bối của ta, ngay cả Tông chủ và ba trưởng lão cũng chết sau khi ngươi tới Bích Lạc hải toàn tông tan nát. Lúc trước Thủy Kính châu còn chiếu thấy hai tên Kiếm Vương của Sinh Tử môn, tuy nhiên sau đó bọn chúng trọng thương chạy ra khỏi Bích Lạc hải. Toàn bộ Bích Lạc hải cũng chỉ có một mình ngươi. Sau khi các nàng xuống Táng Long uyên, không còn thấy trở lên nữa!

Sát khí bốc lên ngút trời Bích Thanh Thủy quát lớn:

– Tông sư Kiếm Phách dám làm dám chịu, chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận hay sao?

Trong mắt Lục Thanh lóe lên một đạo hàn quang, giọng lạnh lùng đáp:

– Lão đã có Thủy Kính châu chiếu rọi bốn phía Bích Lạc hải như vậy hẳn lão cũng biết rằng năm tên hậu bối của lão đã làm khó bọn ta ra sao. Bọn chúng chết đi, chính là gieo gió gặt bão, về phần Tông chủ Nhược Thủy môn và ba tên trưởng lão, ta có thể cho lão biết, chỉ có Tông chủ là chết dưới tay ta, bởi vì nàng ta nhập ma dưới đáy biển, muốn động thủ giết ta. Bắt đắc dĩ, ta phải vặn dụng bí pháp thần thông tru sát. Thị phi đúng sai có lẽ lão cũng hiểu rõ ràng, đừng nói lời xằng bậy!

– Ngươi. ..

Mặt Bích Thanh Thủy lúc xanh lúc trắng. Lão tung hoành giới Kim Thiên mấy trăm năm, chưa từng bị một tên hậu bối trách móc như vậy. Đối với chuyện Lục Thanh hống hách tru sát Nguyên Thiên tông khi trước, lão đã bất mãn vô cùng, trong lòng không tin Lục Thanh còn trẻ như vậy đã đạt tới tu vi Kiếm Tôn Lúc này gặp mặt Lục Thanh, nhớ tới năm trước trở về giới Thanh Phàm. Nhìn thấy thảm trạng của Nhược Thủy môn, lửa giận ngút trời lập tức không nhịn được tuôn ra.

– Giỏi cho thẳng lỏi, đừng tưởng tiến cấp Kiếm Tôn rồi, trên đời này không ai có thể trị được ngươi. Chưa vào giới Bạch Linh, ngươi còn chưa biết đất rộng trời cao, dù là tại giới Kim Thiên này, lão phu cũng không chấp nhận cho ngươi làm càn. Nếu đã gây ra nhân quả, vậy lão phu hôm nay thay mặt Nhược Thủy môn phong ấn ngươi mười năm. Đại hội Huyền Thiên, ngươi cũng không cần đi nữa!

-Bích lão!

-Bích lão!

– Bích lão quỷ!

Sáu người Lôi Thiên gần như đồng thời mở miệng nói.

– Không cần nhiều lời. ý ta đã quyết, các ngươi không cần cầu tình cho hắn!

Bích Thanh Thủy lật tay trái, một chiếc ấn màu xanh xám chừng ba tấc hiện ra trong tay.

– Nhược Thủy Ẩn!

Nhiếp Bích Tâm quát một tiếng, Chính Khí trong mắt chớp động, tiến về phía Lục Thanh.

– Nhiếp huynh dừng bước!

Lúc này chỉ thấy Lục Thanh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

– Xem ra Nguyên Thiên tông còn chưa đủ phân lượng.

– Lục huynh, cân nhắc cho thật kỹ!

Lôi Thiên nhìn lục thanh, trong mắt lộ vẻ nôn nóng. Không phải do tâm cảnh của lão không đủ, lâm nguy rối loạn, mà là thật sự kiêng kỵ với Bích Thanh Thủy.

Lục Thanh lắc lắc đầu, trong mắt hắn lộ vẻ vô cùng kiên quyết. Dù là tâm cảnh bằng phẳng của hắn, lúc này cũng đã bị khơi lên lửa giận trong lòng. Luyện Tâm kiếm sau lưng đồng thời phát ra tiếng kêu ong ong run rẩy. Sau lưng Bích Thanh Thủy, thanh thần kiếm cấp Bạch Linh trung phẩm của lão cất tiếng tranh phong, nhưng rõ ràng tiếng kiếm ngâm của nó đã rơi vào thế kém.

Trong sân Lục gia trang

Sáu bóng người to cao ngồi quanh một chiếc bàn đá- xung quanh bày đầy vò rượu, mùi rượu nồng đậm bay khắp sân.

– Hiện tại tông môn cơ bản đã đi vào chính đạo, chuyện kế tiếp phải làm là tích lũy. Uống xong nửa bình Thanh Dương liệt tửu. Lạc Tâm Vũ lên tiếng nói.

Từ sau lần đầu tiến tiếp xúc với rượu ở Tư Quá nhai Lạc Tâm Vũ chưa từng rời bỏ nó-

Lục Thanh gật gật đầu:

– Trong sơn mạch của giới Kim Thiên, có một ít thôn xóm nhân tộc rải rác. Chờ vài năm sau, tu vi của các đệ tử nâng cao, để cho bọn chúng ra ngoài lịch lãm. Nếu như thích hợp, có thể hấp thu được một chút, cũng có thể thêm được một phần tích lũy.

– Đúng rồi, gần đây Tử Lôi tông vừa truyền kiếm tấn tới, mời Thất đệ đi Tử Lôi tông một chuyến.

Trên mắt Lục Thanh lò vẻ kinh ngạc, bèn hỏi

– Có nói là chuyện gì không?

– Hừ. ..

Bất chợt Lạc Tâm Vũ lộ ra vẻ kỳ quái:

– Đại hội Huyền Thiên! Lại là đại hội Huyền Thiên!

Lục Thanh chớp động thần quang trong mắt, gật gật đầu nhìn Lạc Tâm Vũ:

– Nhị ca, huynh kế thừa y bất của Ngũ Hành Kiếm Tôn, có từng nghe qua đại hội Huyền Thiên này chưa?

Lạc Tâm Vũ cười khổ lắc lắc đầu:

– Đây cũng là chuyện mà ta vô cùng nghi hoặc, đại hội Huyền Thiên quả thật có tồn tại trong ký ức truyền thừa, nhưng nơi đó lại bị phong ấn, trừ phi ta đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, nếu không không thể giải khai.

Dừng một chút, Lạc Tâm Vũ tiếp tục nói:

– Bất quá nếu như ta đoán không sai đại hội Huyền Thiên này chỉ có Tông sư Kiếm Phách mới có tư cách biết và tham dự.

– Đại hội Huyền Thiên. ..

Lục Thanh khẽ thì thào, bất chợt trong đầu hắn nhớ lại lời của Diệp Vô Tâm khi trước:

– Sau trăm năm, thiên địa quay ngược lại, có biến hóa lớn, chu kỳ trăm năm vừa tới, con phải quay về đây một lần. Dải Ngàn hà thủy linh bên ngoài kia chính là cửa vào, chỉ cần con tới. Thủy sư thúc sẽ cảm ứng được. Còn tới lúc đó sẽ có thay đối gì, hiện tại vi sư cũng không biết rõ, nhưng con chỉ cần biết rằng, trong thời gian trăm năm này, hãy cố gắng nâng cao cảnh giới. Hiện giờ đạo của con đã bất đồng, làm thế nào để nắm bắt, vi sư cũng không thể chỉ điểm. Nhưng con phải nhớ kỹ, chỉ có bản tâm công chính, ma đạo mới có thể bất xâm! Nghĩ gì làm nấy!

Thiên địa quay ngược lại! Chỉ còn thời gian không tới trăm năm! Lục Thanh hít sâu một hơi:

– Phải nhanh chóng bồi dường đệ tử, nhưng phong khác cũng phải mau chóng phân ra. Đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, lập tức cho tuyển nhận đệ tử, về phần nhân tuyển phong chủ, sẽ chọn lựa từ trong Kiếm Chủ. Đạt tới đại thiên vị sẽ trở thành phong chủ, tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng, sẽ chính thức khai sơn lập đạo.

Lạc Tâm Vũ cau mày hỏi lại:

– Phải chăng như vậy quá nhanh?

– Đúng vậy, Tử Hà tông ta vừa lập tông, cho dù củng cố tích lũy cũng không cần gấp gáp như vậy. Nếu như cường ép đề thăng, nền tảng không ổn, ắt sẽ để lại hậu hoạn.

Dư Cập Hóa tiếp lời.

– Không có thời gian. ..

Lục Thanh thở dài một tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm.

-Cái gì?

Năm người Lạc Tâm Vũ đồng thời sửng sốt

– Sau trăm năm, thiên địa sẽ có đại biến.

– Làm sao có thể như vậy được?

Đoạn Thanh Vân mở to hai mắt.

Bất quá Lạc Tâm Vũ dường như nhớ lại chuyện gì, trên mặt lộ vẽ nghi hoặc:

– Chuyện này dường như ký ức truyền thừa cũng có nhắc tới, bất quá chỉ có một câu. ..

– Là câu gì?

Ánh mắt Đoạn Thanh Vân sáng rực.

– Trước khi thiên địa quay ngược, cố gắng đề thăng tu vi. Ngay tức khắc, dường như cũng đã hiểu rõ, Lạc Tâm Vũ gật gật đầu:

– Yên tâm đi, chuyện này tạ sẽ nói cùng các vị sư thúc, sư thúc tổ.

Lạc Tâm Vũ ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

– Hai tiêu đồ đệ của đệ. ..

Trước đại hội Huyền Thiên, giao chúng cho huynh.

Lạc Tâm Vũ tu luyện kiếm khí Ngũ Hành, tự nhiên là nhân tuyển tốt nhất đề dạy dỗ cho hai tên đồ đệ của Lục Thanh có thể chất hệ Hỏa và hệ Thủy- Thậm chí Lục Thanh còn có ý nhường hai đồ đệ này cho Lạc Tâm Vũ, bất quá hiện tại có rất nhiều chuyện vẫn chưa xong, đưa Lạc Tâm Vũ dạy cũng là quá nhanh

Tông vực Tử Lôi tông, trên Tử Lôi phong.

Tử Lôi phong là một trong chín ngọn núi ở Tử Lôi tông, cũng là ngọn núi mà đời đời Chưởng tông cư ngụ, đứng hàng đệ nhất trong chín ngọn núi của Tử Lôi tông.

Tử Lôi phong cao tám ngàn trượng, xuyên qua chín tầng mây, giống như một thanh cự kiếm chọc trời. Từ trên đó toát ra một cỗ dao động Kiếm Ý khiến cho người ta run sợ.

Đây chính là đại thế tích lũy của một tông, tông môn có lịch sử lâu đời như Tử Lôi tông, vạn năm trở lên, đã rèn nên ý chí Kiếm Đạo hội tụ không tan trên ngọn chủ phong. Dù là Kiếm Giả thông thường, lúc đối diện chín ngọn núi lớn như vậy, nếu có tâm trí không kiên định cũng sẽ bị đoạt mất tâm thần, chấn nhiếp hồn phách.

Trên đỉnh Tử Lôi phong lúc này bày ra một chiếc bàn ngọc trắng, quanh bàn có tám chiếc ghế ngọc. Mà trong đó, bảy chiếc ghế đã có người ngồi, chỉ còn một ghế còn trống.

– Lôi huynh, đã truyền kiếm tấn hay chưa? Minh Thiên Hà mở miệng hỏi. Lôi Thiên gật gật đầu:

Với tốc độ của Lục huynh, có lẽ cũng sắp tới rồi.

– Bùng. ..

Lôi Thiên vừa dứt lời, trong không trung lập tức có một tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ. Bất chợt không gian vặn vẹo, một bóng người màu xanh hiện ra trên không.

Nhìn bảy người trước mắt, nơi này ngoại trừ lão tổ năm tông ra, còn lại hai lão nhân Lục Thanh chưa từng gặp qua. Trên người cả hai đều lộ ra khí thế hùng mạnh; ý chí Kiếm Đạo hiện ra trên đầu, trong ý chí Kiếm Đạo màu xanh sẫm đồng thời ẩn chứa nhiều điểm sáng vàng.

– Ngươi là Lục Thanh?

Lục Thanh vừa xuất hiện, một lão nhân trong đó nhìn hắn chăm chú, sau đó trầm giọng quát

Lục Thanh đưa mắt nhìn lão nhân này. Người này mặc võ phục bó sát màu trắng, dáng người gầy gò, sau lưng là một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh trung phẩm, lực Lĩnh Vực nồng đậm dao động trên người, mơ hồ dung nhập vào trong kiếm nguyên. Kiếm Đế đỉnh phong!

Lục Thanh chỉ liếc qua một cái đã nhìn thấu cảnh giới tu vi của người này, chính là người có tu vi cao nhất ở đây, ngoại trừ Lôi Thiên, lại là một kẻ đắc đạo.

Tuy nhiên giọng điệu của đối phương đầy trịch thượng, nhưng Lục Thanh cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào.

– Chẳng hay các hạ có gì chỉ giáo?

Lục Thanh không hề che giấu, giọng nói lộ vẻ sắc bén. Hào quang chớp động trong mắt, lão nhân trầm giọng nói:

Phải chăng Nhược Thủy môn ở giới Thanh Phàm là do ngươi ra tay?

Lục Thanh khẽ cau mày, thấy vậy, lão nhân lại trầm giọng nói:

– Nhược Thủy môn kể cả Tông chủ, bốn tên Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đã chết trong tay ngươi, còn có năm tên hậu bối đệ tử cấp Kiếm Chủ!

-Bích lão!

Lôi Thiên quát lớn, cạnh đó, năm người Nhiếp Bích Tâm cũng trở tay không kịp, không ngờ giờ phút này lại xảy ra chuyện như vậy.

– Rốt cục lão là người phương nào?

Lục Thanh nhẹ nhàng hỏi thần sắc tỏ ra điềm tĩnh tự nhiên.

– Ngươi hỏi lão phu là người phương nào? Lão nhân cười lạnh một tiếng:

– Lão phu là Mạch chủ nhất mạch Tán Tu giới Kim Thiên Bích Thanh Thủy, sáu trăm năm trước, lão phu là hộ tông trưởng lão của Nhược Thủy môn. Tuy rằng lúc trước tự trục xuất khỏi tông môn, định rằng về sau không tương trợ nữa, nhưng cũng không cho phép có người bắt nạt. Hiện giờ Nhược Thủy môn bị đánh rớt xuống cấp Thanh Phàm, hết thảy đều do một tay ngươi gây ra.

Ánh mắt Bích Thanh Thủy càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, nhìn Lục Thanh chằm chằm:

– Đừng tường rằng lão phu không biết, lúc trước lão phu từng chôn một viên Thủy Kính châu hạ phẩm bên bờ Bích Lạc hải. Ngươi giết năm tên hậu bối của ta, ngay cả Tông chủ và ba trưởng lão cũng chết sau khi ngươi tới Bích Lạc hải toàn tông tan nát. Lúc trước Thủy Kính châu còn chiếu thấy hai tên Kiếm Vương của Sinh Tử môn, tuy nhiên sau đó bọn chúng trọng thương chạy ra khỏi Bích Lạc hải. Toàn bộ Bích Lạc hải cũng chỉ có một mình ngươi. Sau khi các nàng xuống Táng Long uyên, không còn thấy trở lên nữa!

Sát khí bốc lên ngút trời Bích Thanh Thủy quát lớn:

– Tông sư Kiếm Phách dám làm dám chịu, chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận hay sao?

Trong mắt Lục Thanh lóe lên một đạo hàn quang, giọng lạnh lùng đáp:

– Lão đã có Thủy Kính châu chiếu rọi bốn phía Bích Lạc hải như vậy hẳn lão cũng biết rằng năm tên hậu bối của lão đã làm khó bọn ta ra sao. Bọn chúng chết đi, chính là gieo gió gặt bão, về phần Tông chủ Nhược Thủy môn và ba tên trưởng lão, ta có thể cho lão biết, chỉ có Tông chủ là chết dưới tay ta, bởi vì nàng ta nhập ma dưới đáy biển, muốn động thủ giết ta. Bắt đắc dĩ, ta phải vặn dụng bí pháp thần thông tru sát. Thị phi đúng sai có lẽ lão cũng hiểu rõ ràng, đừng nói lời xằng bậy!

– Ngươi. ..

Mặt Bích Thanh Thủy lúc xanh lúc trắng. Lão tung hoành giới Kim Thiên mấy trăm năm, chưa từng bị một tên hậu bối trách móc như vậy. Đối với chuyện Lục Thanh hống hách tru sát Nguyên Thiên tông khi trước, lão đã bất mãn vô cùng, trong lòng không tin Lục Thanh còn trẻ như vậy đã đạt tới tu vi Kiếm Tôn Lúc này gặp mặt Lục Thanh, nhớ tới năm trước trở về giới Thanh Phàm. Nhìn thấy thảm trạng của Nhược Thủy môn, lửa giận ngút trời lập tức không nhịn được tuôn ra.

– Giỏi cho thẳng lỏi, đừng tưởng tiến cấp Kiếm Tôn rồi, trên đời này không ai có thể trị được ngươi. Chưa vào giới Bạch Linh, ngươi còn chưa biết đất rộng trời cao, dù là tại giới Kim Thiên này, lão phu cũng không chấp nhận cho ngươi làm càn. Nếu đã gây ra nhân quả, vậy lão phu hôm nay thay mặt Nhược Thủy môn phong ấn ngươi mười năm. Đại hội Huyền Thiên, ngươi cũng không cần đi nữa!

-Bích lão!

-Bích lão!

– Bích lão quỷ!

Sáu người Lôi Thiên gần như đồng thời mở miệng nói.

– Không cần nhiều lời. ý ta đã quyết, các ngươi không cần cầu tình cho hắn!

Bích Thanh Thủy lật tay trái, một chiếc ấn màu xanh xám chừng ba tấc hiện ra trong tay.

– Nhược Thủy Ẩn!

Nhiếp Bích Tâm quát một tiếng, Chính Khí trong mắt chớp động, tiến về phía Lục Thanh.

– Nhiếp huynh dừng bước!

Lúc này chỉ thấy Lục Thanh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

– Xem ra Nguyên Thiên tông còn chưa đủ phân lượng.

– Lục huynh, cân nhắc cho thật kỹ!

Lôi Thiên nhìn lục thanh, trong mắt lộ vẻ nôn nóng. Không phải do tâm cảnh của lão không đủ, lâm nguy rối loạn, mà là thật sự kiêng kỵ với Bích Thanh Thủy.

Lục Thanh lắc lắc đầu, trong mắt hắn lộ vẻ vô cùng kiên quyết. Dù là tâm cảnh bằng phẳng của hắn, lúc này cũng đã bị khơi lên lửa giận trong lòng. Luyện Tâm kiếm sau lưng đồng thời phát ra tiếng kêu ong ong run rẩy. Sau lưng Bích Thanh Thủy, thanh thần kiếm cấp Bạch Linh trung phẩm của lão cất tiếng tranh phong, nhưng rõ ràng tiếng kiếm ngâm của nó đã rơi vào thế kém.

Chọn tập
Bình luận