Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 425: Lôi Trì nhập đạo (Thượng)

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Lục Thanh phất nhẹ tay một cái, kiếm thiếp bằng Tử ngọc bay vào tay lão già. Sự khống chế lực trời đất tinh diệu của đối phương khiến cho Lục Thanh thấy mặc cảm.

Hơi mở ra một chút, lão già liền ngẩng đầu lên nói:

– Kiếm Hoàng Tử Dương của quý tông tu vi tinh thâm chắc là đã vượt qua hai lần lôi kiếp.

“Kiếm Hoàng Tử Dương?” Lục Thanh thầm nghĩ chắc đó là danh hiệu của sư thúc tổ.

– Ngày thường, sư thúc tổ vẫn không để ý tới chuyện của tông môn nên vãn bối cũng không biết. – Lục Thanh lập tức mở miệng nói, âm thanh không hề có chút kiêu ngạo hay nịnh bợ.

Lão già gật đầu, nói:

– Tới cấp độ này của chúng ta đúng là có thể sống thêm được vài năm. Vì vậy mà nếu có thể đạt tới cảnh giới đó đúng là không còn gì tốt hơn. Nhưng đạo trời khó hiểu, thực sự là không thể với tới. Lục tiểu hữu! Cậu có hiểu được không?

“Lục tiểu hữu?”

Lúc này, đám Kiếm Vương đại sư ngồi ở phía dưới không giấu được sự kinh ngạc. Trong trí nhớ của họ thì điện chủ chưa từng gọi ai trìu mến như vậy, kể cả là con cháu. Cách xưng hô này chỉ sợ có một ý nghĩ sâu xa, nhưng muốn đưa hắn lên độ cao gần bằng mình.

Vào lúc này, ánh mắt của mười vị đại sư đều nhìn về phía này khiến cho Lục Thanh cảm thấy áp lực rất lớn. Nhưng lúc này, trên người họ đang gánh vác toàn bộ đại thế của Tử Hà tông nên những ánh mắt đó nhanh chóng bị nó đánh nát.

Trong đó, hai vị đại sư Kiếm Tông dường như hiểu được thứ gì đó nên ánh mắt nhìn Lục Thanh có chút gì đó ngưng trọng.

– Lúc trước, Thanh Phàm điện đã ra kiếm dụ rằng chỉ cần các người có thể tới đây trong vòng hai tháng thì quá trình tiến cấp chỉ cần thời gian năm năm là Tử Hà tông của các ngươi có thể đưa tông môn bước với thế giới Kim Thiên. Tuy rằng, các ngươi đã dựa vào linh thú, nhưng nó cũng thuộc về các ngươi, coi như một phần thực lực. Vì vậy mà cũng không vi phạm kiếm dụ.

Dừng lại một chút, lão già lại móc từ trong lòng ra một thanh tiểu kiếm màu vàng. Thanh tiểu kiếm đó cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ dài khoảng hai tấc. Tuy nhiên, khi nó vừa xuất hiện, Lục Thanh cảm nhận được Kiếm Chủng trong cơ thể liền dao động. Nói chính xác là trong thanh kiếm đó có một chút oai nghiêm của trời đất cuốn hút.

Lão già phất tay bắn thanh tiểu kiếm vào trong tay Lục Thanh rồi nói:

– Đây là Kim Thiên phó lệnh! Sau nửa năm, Thanh Phàm điện sẽ có người tới Tử Hà tông các ngươi. Tới lúc đó đem cái phó lệnh này đổi lấy Kim Thiên lệnh. Sau năm năm, Tử Hà tông các ngươi có thể bước vào giới Kim Thiên.

– Đa tạ điện chủ. – Sáu người Lục Thanh cúi đầu, hành lễ.

Lão già không nói gì, trầm ngâm một lúc khiến cho không khí trong Thanh Phàm điện hoàn toàn yên tĩnh. Ba người trung niên đứng bên cạnh lão già chẳng thèm để ý tới năm người Nhiếp Thanh Thiên, ánh mắt chỉ tập trung vào người Lục Thanh. Trong mắt của ba người bọn họ có một chút gì đó vừa hâm một, vừa ghen tị, bất đắc dĩ, lại thêm cả một chút uy nghiêm.

Dưới ánh mắt của ba người, Lục Thanh cảm nhận được đại thế của Tử Hà tông đang có trên người trở nên tán loạn.

Lục Thanh cảm thấy hoảng sợ vì không ngờ rằng Kiếm Hoàng lại có được uy năng như vậy. Chỉ riêng ánh mắt của họ đã áp thế đại thế của cả một tông. Tuy rằng không phải cố ý nhưng cũng đủ khiến cho Lục Thanh hiểu thêm về sự đáng sợ của Kiếm Hoàng.

Một lúc lâu sau, lão già kia mới mở miệng nói:

– Nếu hôm nay các ngươi đã tới, lão phu sẽ cho các ngươi một chút tạo hóa.

Lão lại yên lặng nhìn lướt qua sáu người Lục Thanh. Đặc biệt là Long Tuyết, lão già hơi dừng lại một chút định nói gì đó nhưng rồi không mở miệng.

– Nhị điện chủ! Năm nay trong Lôi Trì có đầy Thiên lôi hay không?

Một người trung niên đứng bên cạnh, mở miệng nói:

– Đại điện chủ! Ý của ngài là. ..

– Không biết ba vị cảm thấy thế nào? – Lão già quay đầu nhìn hai người còn lại.

Cả ba vị điện chủ đều im lặng trầm từ. Lão già thấy vậy cũng không quấy rầy, im lặng chờ đợi quyết định của họ.

– Lôi Trì?

Sáu người Lục Thanh đều cảm thấy ngạc nhiên bởi nơi đó không ngờ lại có thể giữ được Thiên Lôi.

Lục Thanh hơi cảm nhận được ánh mắt của mười gã đại sư bên cạnh không hay lắm. Có điều bọn họ e ngại điều gì đó nên vẫn giữ im lặng.

Một lúc sau, ba vị điện chủ liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu.

Lần này, Lục Thanh cảm thấy những ánh mắt xung quanh chợt rung động mấy cái. Nếu hồn thức của hắn không mạnh thì không thể phát hiện ra điều đó.

“Không biết Lôi Trì là thứ gì mà khiến cho mười vị đại sư lại mất bình tĩnh như vậy. ” Lục Thanh nghĩ thầm. Đồng thời, hắn còn cảm nhận được có mấy ánh mắt khó chịu. Có điều với sự có mặt của bốn vị điện chủ nên họ không làm gì cả.

Lão già nhìn sáu người Lục Thanh, nói:

– Trên núi Thanh Phàm có một Lôi Trì chính là do tông sư của thần điện trên Kiếm Thần sơn ở giới Tử Hoàng, tập hợi ba lần lôi kiếp của Kiếm Hoàng mà tạo ra, trong đó có ẩn chứa quy tắc của trời. Hôm nay, các ngươi cứ về khách viện mà nghỉ ngơi cho tốt. Để ngày mai Lôi Trì đầy đủ sẽ cho các ngươi tới đó một lần. Còn việc có thể chịu được bao nhiêu thời gian, hiểu được nhiều hay ít thì còn phụ thuộc vào các ngươi.

Lần này, sáu người Lục Thanh cùng cả kinh. Không ngờ Lôi Trì lại do tông sư của Kiếm Thần sơn ra tay. Ba lần lôi kiếp, quy tắc của trời đất? Vào lúc này, sáu người Lục Thanh cũng hiểu được ánh mắt của mười vị đại sư kia tại sao lại như vậy. Có thể chạm tới lực Lôi kiếp, tiếp xúc với quy luật của thiên đạo thì giá trị của Lôi Trì không thể tính toán được.

Hơn nữa, từ lời nói của đại điện chủ thì Lôi Trì hình như phải cần thời gian một năm mới có thể đầy lại. Nó cũng không thể sử dụng một cách vô hạn. Nói cách khác, nhóm người của Lục Thanh rất có thể đã chiếm vị trí của người khác vào năm nay.

Lục Thanh có chút bất đắc dĩ. Hắn không ngờ tới Thanh Phàm điện lại va chạm với lợi ích của các vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nhưng có thể bước vào Lôi Trì, cơ hội như vậy đối với sự lĩnh ngộ cảnh giới chắc chắn là rất lớn, có thể nâng cao thực lực. Đặc biệt là uy hiếp sau bốn năm nữa, cho dù biết trước nhưng Lục Thanh cũng không chấp nhận buông xuôi.

– Được rồi! Trên đường tới đây các ngươi chịu nhiều mỏi mệt. Hôm nay hãy nghỉ ngơi cho thật tốt để cho tinh thần ổn định thì ngày mai mới có thể có được kết quả cao nhất. – Lão già lại mở miệng nói.

– Đại điện chủ! Ta có chuyện muốn nói.

“Đến rồi!”

Lúc trước, Lục Thanh đã cảm thấy có hai ánh mắt không tốt đang định mở miệng nhưng rồi họ cố nhịn. Nhưng tới giờ phút này, sau khi mọi việc đã định, họ cũng không kìm được nữa.

Đây là một vị Kiếm Vương trung thiên vị, thân hình gầy yếu. Nhưng cũng có người nào dám nghi ngờ lực lượng mạnh mẽ đang ẩn chứa trong thân thể y. Từ sự dao động của khí hệ Thổ xung quanh, Lục Thanh biết đây là một vị Kiếm Vương tu luyện kiếm khí hệ Thổ.

– A! Không biết cửu trưởng lão có gì muốn nói. – Lão già liếc mắt nhìn rồi lên tiếng.

Người đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi mới mở miệng nói:

– Không biết năm nay sẽ an bài tám người bọn ta thế nào?

– Các ngươi? Năm nay thì thôi. Sang năm vào lại. – Lão già nhíu mày, mở miệng nói.

– Nhưng căn cứ và quy định của điện thì Lôi Trì chỉ được dùng cho trưởng lão trong điện để lĩnh ngộ. Mong đại điện chủ quyết định lại. Ta đã đợi một năm, có rất nhiều thể ngộ cần nhanh chóng xác định. – Một câu nói của người đó lôi tất cả những người khác vào trong. Cũng không ai mở miệng hiển nhiên là đồng ý với lời nói của y.

– Điện quy là quy định do điện chủ đưa ra nên cung có thể thay đổi. Có điều ý của trưởng lão, lão phu cũng hiểu được. Năm nay các ngươi chịu thiệt một lần đi. Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói ra. Chỉ cần không khó khăn quá, lão phu có thể bồi thường cho các ngươi. – lão già nhìn người đó, hơi trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói như vậy.

Trong mắt vị trưởng lão đó xuất hiện một chút lạnh lẽo. Tuy rằng nó chỉ thoáng lóe lên rồi biết mất. Nhưng bây giờ, Lục Thanh đã hiểu được căn nguyên của trời đất nên cảm nhận được rất rõ sự thay đổi xung quanh. Cho dù sát khí của người đó ẩn giấu rất tốt, nhưng Lục Thanh vẫn cảm ứng được.

Ánh mắt của Lục Thanh hơi lạnh đi. Hắn đã đoán được yêu cầu mà người đó định nói ra là cái gì.

– Tại hạ cũng không có yêu cầu gì. Chỉ có điều từng nghe đồn rằng trong số Kiếm Sứ Kim Thiên của Tử Hà tông có một người tu luyện Phong Lôi kiếm khí. Đó là một thiên tài. Thậm chí ở dãy núi linh thú từng đánh bại một người mới bước vào Kiếm vương tiểu thiên vị. Trên Bích Lạc hải làm cho hai gã Kiếm Vương trung thiên vị của Sinh Tử môn phải bại. Vì vậy mà tại hạ ngứa tay muốn luận bàn với người đó một lần để cho tại hạ xem người có thể bước vào Lôi Trì có được thực lực thế nào. Có như thế, ta không có ý kiến gì nữa.

– Đại điện chủ! Ngài thấy thế nào?

– Chắc là không có vấn đề gì. Lục Thanh đã đạt tới cảnh giới Kiếm xuất pháp tùy, qua phá căn nguyên (xuất kiếm tùy ý, xuyên phá căn nguyên của mọi thứ). Căn cứ theo những tin tức nhận được thì Quân Mạc Vấn của Thần Phong vực đã chết trong tay hắn.

– Sao có thể như vậy? Quân Mạc Vấn đã đạt tới Kiếm Vương trung thiên vị, tu luyện Sát Lục kiếm khí mà vẫn chết trong tay hắn?

– Đúng thế! Nhưng đó cũng chỉ là sự suy đoán mà thôi. Trận chiến đó mặc dù không có ai nhìn thấy kết quả nhưng sau đó hai đại chủ vực của Thần Phong vực đều biến mất. Rất có thể là chết trong tay Lục Thanh.

– Ý của điện chủ là. ..

– Đồng ý với y đi. Thuận tiện xem thực lực của Lục Thanh như thế nào. Đối với thực lực của hắn, lão phu cảm thấy rất hứng thú.

Bốn người truyền âm một lúc rồi lão già nhìn về phía Lục Thanh, nói:

– Không biết ý của Lục tiểu hữu như thế nào? Nếu cảm thấy khó xử thì thôi.

Lục Thanh rùng mình một cái rồi bước ra. Mặc dù lời nói của lão già như quan tâm tới hắn nhưng với đại thế của Tử Hà tông trên người, cho dù là khiêu chiến như thế nào, hắn cũng không thể lùi bước. Một câu nói đó đã chặn kín đường lui của Lục Thanh. Có điểm khó xử? Có ai tin được điều đó? Nếu không chấp nhận thì chắc chắn chỉ có được sự cười nhạo mà thôi

Lục Thanh phất nhẹ tay một cái, kiếm thiếp bằng Tử ngọc bay vào tay lão già. Sự khống chế lực trời đất tinh diệu của đối phương khiến cho Lục Thanh thấy mặc cảm.

Hơi mở ra một chút, lão già liền ngẩng đầu lên nói:

– Kiếm Hoàng Tử Dương của quý tông tu vi tinh thâm chắc là đã vượt qua hai lần lôi kiếp.

“Kiếm Hoàng Tử Dương?” Lục Thanh thầm nghĩ chắc đó là danh hiệu của sư thúc tổ.

– Ngày thường, sư thúc tổ vẫn không để ý tới chuyện của tông môn nên vãn bối cũng không biết. – Lục Thanh lập tức mở miệng nói, âm thanh không hề có chút kiêu ngạo hay nịnh bợ.

Lão già gật đầu, nói:

– Tới cấp độ này của chúng ta đúng là có thể sống thêm được vài năm. Vì vậy mà nếu có thể đạt tới cảnh giới đó đúng là không còn gì tốt hơn. Nhưng đạo trời khó hiểu, thực sự là không thể với tới. Lục tiểu hữu! Cậu có hiểu được không?

“Lục tiểu hữu?”

Lúc này, đám Kiếm Vương đại sư ngồi ở phía dưới không giấu được sự kinh ngạc. Trong trí nhớ của họ thì điện chủ chưa từng gọi ai trìu mến như vậy, kể cả là con cháu. Cách xưng hô này chỉ sợ có một ý nghĩ sâu xa, nhưng muốn đưa hắn lên độ cao gần bằng mình.

Vào lúc này, ánh mắt của mười vị đại sư đều nhìn về phía này khiến cho Lục Thanh cảm thấy áp lực rất lớn. Nhưng lúc này, trên người họ đang gánh vác toàn bộ đại thế của Tử Hà tông nên những ánh mắt đó nhanh chóng bị nó đánh nát.

Trong đó, hai vị đại sư Kiếm Tông dường như hiểu được thứ gì đó nên ánh mắt nhìn Lục Thanh có chút gì đó ngưng trọng.

– Lúc trước, Thanh Phàm điện đã ra kiếm dụ rằng chỉ cần các người có thể tới đây trong vòng hai tháng thì quá trình tiến cấp chỉ cần thời gian năm năm là Tử Hà tông của các ngươi có thể đưa tông môn bước với thế giới Kim Thiên. Tuy rằng, các ngươi đã dựa vào linh thú, nhưng nó cũng thuộc về các ngươi, coi như một phần thực lực. Vì vậy mà cũng không vi phạm kiếm dụ.

Dừng lại một chút, lão già lại móc từ trong lòng ra một thanh tiểu kiếm màu vàng. Thanh tiểu kiếm đó cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ dài khoảng hai tấc. Tuy nhiên, khi nó vừa xuất hiện, Lục Thanh cảm nhận được Kiếm Chủng trong cơ thể liền dao động. Nói chính xác là trong thanh kiếm đó có một chút oai nghiêm của trời đất cuốn hút.

Lão già phất tay bắn thanh tiểu kiếm vào trong tay Lục Thanh rồi nói:

– Đây là Kim Thiên phó lệnh! Sau nửa năm, Thanh Phàm điện sẽ có người tới Tử Hà tông các ngươi. Tới lúc đó đem cái phó lệnh này đổi lấy Kim Thiên lệnh. Sau năm năm, Tử Hà tông các ngươi có thể bước vào giới Kim Thiên.

– Đa tạ điện chủ. – Sáu người Lục Thanh cúi đầu, hành lễ.

Lão già không nói gì, trầm ngâm một lúc khiến cho không khí trong Thanh Phàm điện hoàn toàn yên tĩnh. Ba người trung niên đứng bên cạnh lão già chẳng thèm để ý tới năm người Nhiếp Thanh Thiên, ánh mắt chỉ tập trung vào người Lục Thanh. Trong mắt của ba người bọn họ có một chút gì đó vừa hâm một, vừa ghen tị, bất đắc dĩ, lại thêm cả một chút uy nghiêm.

Dưới ánh mắt của ba người, Lục Thanh cảm nhận được đại thế của Tử Hà tông đang có trên người trở nên tán loạn.

Lục Thanh cảm thấy hoảng sợ vì không ngờ rằng Kiếm Hoàng lại có được uy năng như vậy. Chỉ riêng ánh mắt của họ đã áp thế đại thế của cả một tông. Tuy rằng không phải cố ý nhưng cũng đủ khiến cho Lục Thanh hiểu thêm về sự đáng sợ của Kiếm Hoàng.

Một lúc lâu sau, lão già kia mới mở miệng nói:

– Nếu hôm nay các ngươi đã tới, lão phu sẽ cho các ngươi một chút tạo hóa.

Lão lại yên lặng nhìn lướt qua sáu người Lục Thanh. Đặc biệt là Long Tuyết, lão già hơi dừng lại một chút định nói gì đó nhưng rồi không mở miệng.

– Nhị điện chủ! Năm nay trong Lôi Trì có đầy Thiên lôi hay không?

Một người trung niên đứng bên cạnh, mở miệng nói:

– Đại điện chủ! Ý của ngài là. ..

– Không biết ba vị cảm thấy thế nào? – Lão già quay đầu nhìn hai người còn lại.

Cả ba vị điện chủ đều im lặng trầm từ. Lão già thấy vậy cũng không quấy rầy, im lặng chờ đợi quyết định của họ.

– Lôi Trì?

Sáu người Lục Thanh đều cảm thấy ngạc nhiên bởi nơi đó không ngờ lại có thể giữ được Thiên Lôi.

Lục Thanh hơi cảm nhận được ánh mắt của mười gã đại sư bên cạnh không hay lắm. Có điều bọn họ e ngại điều gì đó nên vẫn giữ im lặng.

Một lúc sau, ba vị điện chủ liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu.

Lần này, Lục Thanh cảm thấy những ánh mắt xung quanh chợt rung động mấy cái. Nếu hồn thức của hắn không mạnh thì không thể phát hiện ra điều đó.

“Không biết Lôi Trì là thứ gì mà khiến cho mười vị đại sư lại mất bình tĩnh như vậy. ” Lục Thanh nghĩ thầm. Đồng thời, hắn còn cảm nhận được có mấy ánh mắt khó chịu. Có điều với sự có mặt của bốn vị điện chủ nên họ không làm gì cả.

Lão già nhìn sáu người Lục Thanh, nói:

– Trên núi Thanh Phàm có một Lôi Trì chính là do tông sư của thần điện trên Kiếm Thần sơn ở giới Tử Hoàng, tập hợi ba lần lôi kiếp của Kiếm Hoàng mà tạo ra, trong đó có ẩn chứa quy tắc của trời. Hôm nay, các ngươi cứ về khách viện mà nghỉ ngơi cho tốt. Để ngày mai Lôi Trì đầy đủ sẽ cho các ngươi tới đó một lần. Còn việc có thể chịu được bao nhiêu thời gian, hiểu được nhiều hay ít thì còn phụ thuộc vào các ngươi.

Lần này, sáu người Lục Thanh cùng cả kinh. Không ngờ Lôi Trì lại do tông sư của Kiếm Thần sơn ra tay. Ba lần lôi kiếp, quy tắc của trời đất? Vào lúc này, sáu người Lục Thanh cũng hiểu được ánh mắt của mười vị đại sư kia tại sao lại như vậy. Có thể chạm tới lực Lôi kiếp, tiếp xúc với quy luật của thiên đạo thì giá trị của Lôi Trì không thể tính toán được.

Hơn nữa, từ lời nói của đại điện chủ thì Lôi Trì hình như phải cần thời gian một năm mới có thể đầy lại. Nó cũng không thể sử dụng một cách vô hạn. Nói cách khác, nhóm người của Lục Thanh rất có thể đã chiếm vị trí của người khác vào năm nay.

Lục Thanh có chút bất đắc dĩ. Hắn không ngờ tới Thanh Phàm điện lại va chạm với lợi ích của các vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nhưng có thể bước vào Lôi Trì, cơ hội như vậy đối với sự lĩnh ngộ cảnh giới chắc chắn là rất lớn, có thể nâng cao thực lực. Đặc biệt là uy hiếp sau bốn năm nữa, cho dù biết trước nhưng Lục Thanh cũng không chấp nhận buông xuôi.

– Được rồi! Trên đường tới đây các ngươi chịu nhiều mỏi mệt. Hôm nay hãy nghỉ ngơi cho thật tốt để cho tinh thần ổn định thì ngày mai mới có thể có được kết quả cao nhất. – Lão già lại mở miệng nói.

– Đại điện chủ! Ta có chuyện muốn nói.

“Đến rồi!”

Lúc trước, Lục Thanh đã cảm thấy có hai ánh mắt không tốt đang định mở miệng nhưng rồi họ cố nhịn. Nhưng tới giờ phút này, sau khi mọi việc đã định, họ cũng không kìm được nữa.

Đây là một vị Kiếm Vương trung thiên vị, thân hình gầy yếu. Nhưng cũng có người nào dám nghi ngờ lực lượng mạnh mẽ đang ẩn chứa trong thân thể y. Từ sự dao động của khí hệ Thổ xung quanh, Lục Thanh biết đây là một vị Kiếm Vương tu luyện kiếm khí hệ Thổ.

– A! Không biết cửu trưởng lão có gì muốn nói. – Lão già liếc mắt nhìn rồi lên tiếng.

Người đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi mới mở miệng nói:

– Không biết năm nay sẽ an bài tám người bọn ta thế nào?

– Các ngươi? Năm nay thì thôi. Sang năm vào lại. – Lão già nhíu mày, mở miệng nói.

– Nhưng căn cứ và quy định của điện thì Lôi Trì chỉ được dùng cho trưởng lão trong điện để lĩnh ngộ. Mong đại điện chủ quyết định lại. Ta đã đợi một năm, có rất nhiều thể ngộ cần nhanh chóng xác định. – Một câu nói của người đó lôi tất cả những người khác vào trong. Cũng không ai mở miệng hiển nhiên là đồng ý với lời nói của y.

– Điện quy là quy định do điện chủ đưa ra nên cung có thể thay đổi. Có điều ý của trưởng lão, lão phu cũng hiểu được. Năm nay các ngươi chịu thiệt một lần đi. Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói ra. Chỉ cần không khó khăn quá, lão phu có thể bồi thường cho các ngươi. – lão già nhìn người đó, hơi trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói như vậy.

Trong mắt vị trưởng lão đó xuất hiện một chút lạnh lẽo. Tuy rằng nó chỉ thoáng lóe lên rồi biết mất. Nhưng bây giờ, Lục Thanh đã hiểu được căn nguyên của trời đất nên cảm nhận được rất rõ sự thay đổi xung quanh. Cho dù sát khí của người đó ẩn giấu rất tốt, nhưng Lục Thanh vẫn cảm ứng được.

Ánh mắt của Lục Thanh hơi lạnh đi. Hắn đã đoán được yêu cầu mà người đó định nói ra là cái gì.

– Tại hạ cũng không có yêu cầu gì. Chỉ có điều từng nghe đồn rằng trong số Kiếm Sứ Kim Thiên của Tử Hà tông có một người tu luyện Phong Lôi kiếm khí. Đó là một thiên tài. Thậm chí ở dãy núi linh thú từng đánh bại một người mới bước vào Kiếm vương tiểu thiên vị. Trên Bích Lạc hải làm cho hai gã Kiếm Vương trung thiên vị của Sinh Tử môn phải bại. Vì vậy mà tại hạ ngứa tay muốn luận bàn với người đó một lần để cho tại hạ xem người có thể bước vào Lôi Trì có được thực lực thế nào. Có như thế, ta không có ý kiến gì nữa.

– Đại điện chủ! Ngài thấy thế nào?

– Chắc là không có vấn đề gì. Lục Thanh đã đạt tới cảnh giới Kiếm xuất pháp tùy, qua phá căn nguyên (xuất kiếm tùy ý, xuyên phá căn nguyên của mọi thứ). Căn cứ theo những tin tức nhận được thì Quân Mạc Vấn của Thần Phong vực đã chết trong tay hắn.

– Sao có thể như vậy? Quân Mạc Vấn đã đạt tới Kiếm Vương trung thiên vị, tu luyện Sát Lục kiếm khí mà vẫn chết trong tay hắn?

– Đúng thế! Nhưng đó cũng chỉ là sự suy đoán mà thôi. Trận chiến đó mặc dù không có ai nhìn thấy kết quả nhưng sau đó hai đại chủ vực của Thần Phong vực đều biến mất. Rất có thể là chết trong tay Lục Thanh.

– Ý của điện chủ là. ..

– Đồng ý với y đi. Thuận tiện xem thực lực của Lục Thanh như thế nào. Đối với thực lực của hắn, lão phu cảm thấy rất hứng thú.

Bốn người truyền âm một lúc rồi lão già nhìn về phía Lục Thanh, nói:

– Không biết ý của Lục tiểu hữu như thế nào? Nếu cảm thấy khó xử thì thôi.

Lục Thanh rùng mình một cái rồi bước ra. Mặc dù lời nói của lão già như quan tâm tới hắn nhưng với đại thế của Tử Hà tông trên người, cho dù là khiêu chiến như thế nào, hắn cũng không thể lùi bước. Một câu nói đó đã chặn kín đường lui của Lục Thanh. Có điểm khó xử? Có ai tin được điều đó? Nếu không chấp nhận thì chắc chắn chỉ có được sự cười nhạo mà thôi

Chọn tập
Bình luận