Mà lúc này, từ trong miệng trung niên nữ tử phát ra một tiếng gầm nhẹ không giống tiếng người phát ra, ngay sau đó ma khí nồng đậm trên người tán phát, một cỗ khí thế khủng bố tản ra.
Ầm
Nước biển chung quanh theo ma khí tản ra bắt đầu khởi động lên. Từng cơn sóng ngầm mãnh liệt dâng trào.
Giờ phút này, nguyên bản thanh Thần Kiếm màu lam nhạt đã bị ma khí nhuộm dần, đúng là hóa thành một thanh huyết kiếm đỏ tươi. Ma khí nồng đậm phát ra, nước biển chung quanh cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Mà lúc này, Kiếm Cương từ trên thanh Thần Kiếm bắn thấu ra dĩ nhiên đã hoàn toàn trở thành màu hồng yêu dị. Đây cũng chính là Tâm Ma Kiếm Cương theo như lời của Diệp lão. Kiếm Cương vừa xuất hiện, ma khí nồng đậm liền phô tán ra.
Lục Thanh nhíu mày lại, hắn cảm thấy tựa hồ ma khí này theo gợn sóng nước biển mà hướng tới chính mình xâm nhập.
Lập tức từ trên người Lục Thanh hiện lên một tầng lôi quang nồng đậm, không bao lâu đã đem ma khí dung nhập trong nước biển ở xung quanh người Lục Thanh tinh lọc sạch sẽ.
Lại nhìn đến trung niên nữ tử. Theo thanh huyết kiếm vũ động, nước biển trong phạm vi hai trăm trượng cư nhiên bị dẫn động lên, hóa thành một cái lốc xoáy màu đỏ to lớn. Tâm Ma Kiếm Cương cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh truyền vào, đung là không có gì giữ lại. Hiển nhiên tuy rằng trung niên nữ tử đã muốn hoàn toàn bị ma hóa, nhưng cũng vẫn biết biết chính mình còn lại thời gian không nhiều lắm. Đây căn bản là không lo lắng cho cơ thể chính mình, vừa ra tay đó là một kiếm liều chết.
Trung niên nữ tử hoàn toàn ma hóa, trong một khắc này đến hồn thức cũng trở lên cường đại hơn rất nhiều. Vô tận Trọng Thủy trong Bích Lạc hải cư nhiên không trấn áp được hồn thức của nàng dẫn động lực trời đất. Lần này Lục Thanh chỉ cảm giác được, lực trời đất trong phạm vi chín dặm bắt đầu điên cuồng hướng tới trung niên nữ tử tụ tập lại. Không gian xung quanh tối đen đúng là trống rỗng sinh ra nhiều điểm ma khí màu hồng yêu dị.
Ma khí mãnh liệt, đến Lục Thanh cũng không dám cam đoan là mình tới gần sẽ không bị xâm nhập.
“Như thế nào có thể?” Lục Thanh có chút khó thể tin mở miệng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Ma do tâm sinh. Chỉ cần thế giới này còn có con người tồn tại, trong trời đất liền còn tồn tại vô cùng vô tận Tâm Ma khí, cũng chính là ma khí. Ma khí, không đâu không có, có thể nói ma khí là một loại tồn tại đặc thù, cơ hồ có rất ít thứ có thể khắc chế nó. Đương nhiên, hôn thức dung nhập ma khí chính là có thể bỏ qua Trọng Thủy trấn áp, có thể điều động lực trời đất như trước.” Diệp lão mở miệng giải thích.
Dừng một chút, Diệp lão lại tiếp tục nói: “Ta sẽ phá vỡ hạn chế của Bích Lạc hải này, còn lại thì phải trông vào ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Thanh liền cảm thấy một cỗ uy áp mênh mông không thể chống cự từ trong Không Giới truyền ra. Một tầng sóng gợn màu xanh nhạt hướng về bốn phía khuếch tán ra, cơ hồ trong nháy mắt liền biến mất ở phương xa.
Theo gợn sóng màu xanh nhạt biến mất, Lục Thanh liền cảm thấy cả người mình như nhẹ bẫng đi. Hồn thức của hắn lập tức bao phủ trong phạm vi chín dặm. Cảm thụ được lực trời đất mênh mông mãnh liệt, Lục Thanh không khỏi mở miệng lẩm bẩm nói: “Đây là lực lượng của Kiếm Vương đỉnh phong sao?”
Lập tức hai luồng thần quang màu xanh tím từ trong mắt Lục Thanh bắn ra. Trong đáy biển tối đen chợt lóe ra ánh sáng màu xanh tím chói mắt rồi biến mất.
Ầm ầm
Hồn thức bàng bạc cảm ứng trời đất xung quanh, trên bầu trời Bích Lạc hải, Lôi Vân phạm vi chín dặm trong nháy mắt ngưng tụ ra. Thiên Lôi cùng Thiên Phong xẹt qua hư không, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống Bích Lạc hải.
Trong thời gian ngắn, Thiên Lôi cùng Thiên Phong mãnh liệt trực tiếp xuyên thấu qua nghìn trượng nước biển, đem Lục Thanh bao phủ.
Cả người Lục Thanh chấn động, toàn thân bốc lên một tầng sáng xanh nhạt, Thiên Lôi cùng Thiên Phong rất nhanh bao chùm quanh tầng sáng trên da thịt Lục Thanh.
Đây là do Diệp lão ra tay, Lục Thanh cũng biết bằng vào thân kiếm cửu phẩm đỉnh phong của hắn, căn bản không có khả năng thừa nhận Thiên Lôi cùng Thiên Phong do cảnh giới Kiếm Vương đỉnh phong tiếp dẫn xuống. Lúc này được Diệp lão thi triển ra một tầng sáng màu xanh nhạt bao phủ ngăn cách với Thiên Lôi và Thiên Phong mới chịu được.
Một tiếng long ngâm to lớn từ trong miệng Lục Thanh phát ra. Sau khi lĩnh ngộ thức thứ mười chín của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, hơn nữa Lục Thanh có khế ước cùng Phong Lôi, trên người tự nhiên cũng lây dính một ít chân long khí. Lúc này chân long khí từ trong miệng hắn phát ra, liền hóa thành tiếng long ngâm kinh thiên, thậm chí còn bốc lên một tia long uy nhàn nhạt.
Theo tu vi cùng hồn thức của Lục Thanh đạt tới Kiếm Vương đỉnh phong bùng nổ, tiếng long ngâm tựa như tích thiên hải lãng truyền ra. Chung quanh Lục Thanh một mảnh chân không rộng mấy trượng bị âm lãng chấn động vặn vẹo. Mà theo tiếng long ngâm liên miên không dứt, chân không vừa mới hình thành cũng bắt đầu chấn dộng lên. Từng vết rạn dày đặc cả chân không.
“Chân long khí, long uy, nhân tộc?” Ở xa xa, Bạch Chương có chút không thể tin được nhìn chằm chằm Lục Thanh.
Ngay sau đó, Bạch Chương liền cảm thấy xúc tu của mình khẽ bị chấn động.
“Ngươi là?” Bạch Chương vừa cúi đầu nhìn, lập tức hai con ngươi màu trắng trừng lớn: “Người thừa kế của Vương chúng ta, ngươi rốt cuộc cũng đã đến đây.”
Nhìn thấy Phong Lôi hóa thành thân hình bốn mươi trượng đang lay lay xúc tu của mình, Bạch Chương không khỏi kinh hô. Nó cảm ứng thấy huyết mạch chân long trên người Phong Lôi tinh thuần dị thường, thậm chí nó còn cảm nhận được một cỗ khí tức hoang dã.
“Hoang dã dị chủng, cư nhiên Long Mãng lại có thuộc tính Phong Lôi. Trách không được có thể chấn động di cốt của Vương.” Bạch Chương không khỏi cảm thán nói. Bất quá ánh mắt nó rất nhanh nhìn chăm chú vào chỗ mi tâm của Phong Lôi, một dấu chấm đỏ to bằng nắm tay.
“Ký kết khế ước!” Bạch Chương không khỏi sửng sốt, lập tức nghiêm mặt với Phong Lôi nói: “Tuy rằng là Bình Đẳng Khế Ước, nhưng tiếp nhận truyền thừa của Vương, về sau chắc chắn ngài sẽ trở thành chân long cường đại. Hãy giải trừ khế ước cùng nhân tộc đi.”
Vốn Phong Lôi đang lôi kéo xúc tu, nghe thấy lời nói của Bạch Chương liền lắc đầu liên tục, lộ vẻ không muốn.
“Này…!” Bạch Chương không khỏi cười khổ nói: “Uy nghiêm của chân long không thể để khế ước trói buộc được. Từ thời kỳ hoang dã thượng cổ tới bây giờ, cũng không có chân long nào nguyện ý cùng nhân tộc ký kết khế ước. Ngươi đứa nhỏ này như thế nào cố chấp như vậy.”
Nhưng mặc kệ Bạch Chương nói như thế nào, Phong Lôi vẫn không ngừng lắc đầu, kiên quyết không đồng ý. Thậm chí đến cuối cùng còn cùng Bạch Chương rớt ra khoảng cách mấy trượng, xem ra rõ ràng là đã tức giận.
Thấy Phong Lôi như thế, Bạch Chương cũng chỉ biết thở dài một hơi, ánh mắt lại xoay chuyền nhìn tới Lục Thanh.
Lúc này Thiên Lôi cùng Thiên Phong bao quanh Lục Thanh bắt đầu dâng lên hư ảnh một con chân long màu xanh tím dài trăm trượng xoay quanh.
Mà khi hư ảnh chân long vừa hiện ra, Thiên Lôi cùng Thiên Phong bắt đầu tụ tập lại bày ra bộ dáng của Luyện Tâm Kiếm. Chuôi Phong Lôi cự kiếm này khổng lồ vô cùng, cao tới ba trăm trượng. Khi thanh cự kiếm vừa ngưng tụ ra, thân ảnh Lục Thanh cũng lập tức hiện ra. Giờ phút này toàn thân Lục Thanh được Phong Lôi thần quang màu tím trắng như thực chất bao quanh, giống như Lôi Thần giáng lâm, uy nghiêm tràn ngập mở ra.
Lực trời đất trong phạm vi chín dặm theo ý niệm của Lục Thanh mà toàn bộ dẫn vào trong Phong Lôi cự kiếm.
Mắt thường có thể thấy được tốc độ chuôi Phong Lôi cự kiếm rất nhanh rút nhỏ xuống. Từ ba trăm trượng rút nhỏ thành Phong Lôi Thần Kiếm dài một trăm trượng, trông ngưng đọng như thật. Thậm chí ở mặt trên còn xuất hiện hoa văn giống hệt Luyện Tâm kiếm.
Ngâm
Phong Lôi Kiếm Ý cơ hồ muốn xé rách trời đất bốc lên, đồng thời dung nhập vào trong Phong Lôi Thần Kiếm.
Được Thiên Lôi cùng Thiên Phong bá đạo quán chú vào, lúc này Luyện Tâm kiếm không khỏi phát ra tiếng kiếm ngâm kinh thiên. Ở bên trên hư ảnh chân long màu tím trắng ngửa mặt lên trời tê rống.
Ngâm
Bởi vì là chỗ phong ấn Phong Lôi, linh thức của Luyện Tâm kiếm cũng lây dính không ít chân long khí, thậm chí so với Lục Thanh còn nhiều hơn. Lần này linh thức hóa thành hư ảnh chân long, lại được Lục Thanh quán chú lực trời đất vào, long uy đúng là phóng đại vô số lần.
Ngay trong khoảng khắc đó, bỗng nhiên từ dưới chân Lục Thanh trăm trượng dưới đáy biển, chợt truyền ra tiếng long ngâm rung động hồn phách. Tiếng long ngâm này không tạo nên tiếng vang gì, mà trực tiếp vang lên trong đầu Lục Thanh, tuy rằng trong đó ẩn chứa uy nghiêm to lớn không thể kháng cự, nhưng lại khiến cho Lục Thanh có cảm giác thân cận. Không cần phải nói, đây là bởi vì Lục Thanh đã lây dính một ít chân long khí.
Nhưng trung niên nữ tử lại không có may mắn như vậy. Vỗn phía trước nàng chính là bị cỗ long uy này chấn động Kiếm Chủng, đánh tan Kiếm Hồn. Lúc này sau khi nhập ma, cỗ long uy này lại khiến nàng căm thù tới tận xương tủy.
“Đáng giận!” Cúi đầu rống lên một tiếng khàn khàn, kiếm thức trên tay trung niên nữ tử có chút đình trệ lại, thiếu chút nữa bị phản phệ trở lại. Bất quá ma khí bị long uy chấn cho xơ xác cũng ngoan cố dị thường, rất nhanh lại tụ tập tới trên người trung niên nữ tử.
Huyết kiếm vũ động, lốc xoáy màu hồng phạm vi hai trăm trượng kia bắt đầu xoay tròn kịch liệt. Ma khí ở bên trong không ngừng tụ lại, Tâm Ma Kiếm Cương ở giữa như giao long về biển, xuyên qua du đãng phát ra tiếng rít thê lương.
Trong trung ương lốc xoáy ma khí nồng đậm cơ hồ ngưng trọng thành thực chất. Mặt nước chung quanh biển sâu nghìn trượng cũng bắt đầu xoay tròn lên.
Một cỗ hấp lực khổng lồ lan tràn ra bốn phía.
Ô ô
Cảm nhận được lực xé rách của nước biển tràn đến, Phong Lôi không chút do dự lao đến cắp Bạch Chương lên lao đi. Đồng thời trong đôi con ngươi màu xanh tím có chút lo lắng nhìn chằm chằm vào Lục Thanh.
Mà lúc này, từ trong miệng trung niên nữ tử phát ra một tiếng gầm nhẹ không giống tiếng người phát ra, ngay sau đó ma khí nồng đậm trên người tán phát, một cỗ khí thế khủng bố tản ra.
Ầm
Nước biển chung quanh theo ma khí tản ra bắt đầu khởi động lên. Từng cơn sóng ngầm mãnh liệt dâng trào.
Giờ phút này, nguyên bản thanh Thần Kiếm màu lam nhạt đã bị ma khí nhuộm dần, đúng là hóa thành một thanh huyết kiếm đỏ tươi. Ma khí nồng đậm phát ra, nước biển chung quanh cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Mà lúc này, Kiếm Cương từ trên thanh Thần Kiếm bắn thấu ra dĩ nhiên đã hoàn toàn trở thành màu hồng yêu dị. Đây cũng chính là Tâm Ma Kiếm Cương theo như lời của Diệp lão. Kiếm Cương vừa xuất hiện, ma khí nồng đậm liền phô tán ra.
Lục Thanh nhíu mày lại, hắn cảm thấy tựa hồ ma khí này theo gợn sóng nước biển mà hướng tới chính mình xâm nhập.
Lập tức từ trên người Lục Thanh hiện lên một tầng lôi quang nồng đậm, không bao lâu đã đem ma khí dung nhập trong nước biển ở xung quanh người Lục Thanh tinh lọc sạch sẽ.
Lại nhìn đến trung niên nữ tử. Theo thanh huyết kiếm vũ động, nước biển trong phạm vi hai trăm trượng cư nhiên bị dẫn động lên, hóa thành một cái lốc xoáy màu đỏ to lớn. Tâm Ma Kiếm Cương cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh truyền vào, đung là không có gì giữ lại. Hiển nhiên tuy rằng trung niên nữ tử đã muốn hoàn toàn bị ma hóa, nhưng cũng vẫn biết biết chính mình còn lại thời gian không nhiều lắm. Đây căn bản là không lo lắng cho cơ thể chính mình, vừa ra tay đó là một kiếm liều chết.
Trung niên nữ tử hoàn toàn ma hóa, trong một khắc này đến hồn thức cũng trở lên cường đại hơn rất nhiều. Vô tận Trọng Thủy trong Bích Lạc hải cư nhiên không trấn áp được hồn thức của nàng dẫn động lực trời đất. Lần này Lục Thanh chỉ cảm giác được, lực trời đất trong phạm vi chín dặm bắt đầu điên cuồng hướng tới trung niên nữ tử tụ tập lại. Không gian xung quanh tối đen đúng là trống rỗng sinh ra nhiều điểm ma khí màu hồng yêu dị.
Ma khí mãnh liệt, đến Lục Thanh cũng không dám cam đoan là mình tới gần sẽ không bị xâm nhập.
“Như thế nào có thể?” Lục Thanh có chút khó thể tin mở miệng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Ma do tâm sinh. Chỉ cần thế giới này còn có con người tồn tại, trong trời đất liền còn tồn tại vô cùng vô tận Tâm Ma khí, cũng chính là ma khí. Ma khí, không đâu không có, có thể nói ma khí là một loại tồn tại đặc thù, cơ hồ có rất ít thứ có thể khắc chế nó. Đương nhiên, hôn thức dung nhập ma khí chính là có thể bỏ qua Trọng Thủy trấn áp, có thể điều động lực trời đất như trước.” Diệp lão mở miệng giải thích.
Dừng một chút, Diệp lão lại tiếp tục nói: “Ta sẽ phá vỡ hạn chế của Bích Lạc hải này, còn lại thì phải trông vào ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Thanh liền cảm thấy một cỗ uy áp mênh mông không thể chống cự từ trong Không Giới truyền ra. Một tầng sóng gợn màu xanh nhạt hướng về bốn phía khuếch tán ra, cơ hồ trong nháy mắt liền biến mất ở phương xa.
Theo gợn sóng màu xanh nhạt biến mất, Lục Thanh liền cảm thấy cả người mình như nhẹ bẫng đi. Hồn thức của hắn lập tức bao phủ trong phạm vi chín dặm. Cảm thụ được lực trời đất mênh mông mãnh liệt, Lục Thanh không khỏi mở miệng lẩm bẩm nói: “Đây là lực lượng của Kiếm Vương đỉnh phong sao?”
Lập tức hai luồng thần quang màu xanh tím từ trong mắt Lục Thanh bắn ra. Trong đáy biển tối đen chợt lóe ra ánh sáng màu xanh tím chói mắt rồi biến mất.
Ầm ầm
Hồn thức bàng bạc cảm ứng trời đất xung quanh, trên bầu trời Bích Lạc hải, Lôi Vân phạm vi chín dặm trong nháy mắt ngưng tụ ra. Thiên Lôi cùng Thiên Phong xẹt qua hư không, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống Bích Lạc hải.
Trong thời gian ngắn, Thiên Lôi cùng Thiên Phong mãnh liệt trực tiếp xuyên thấu qua nghìn trượng nước biển, đem Lục Thanh bao phủ.
Cả người Lục Thanh chấn động, toàn thân bốc lên một tầng sáng xanh nhạt, Thiên Lôi cùng Thiên Phong rất nhanh bao chùm quanh tầng sáng trên da thịt Lục Thanh.
Đây là do Diệp lão ra tay, Lục Thanh cũng biết bằng vào thân kiếm cửu phẩm đỉnh phong của hắn, căn bản không có khả năng thừa nhận Thiên Lôi cùng Thiên Phong do cảnh giới Kiếm Vương đỉnh phong tiếp dẫn xuống. Lúc này được Diệp lão thi triển ra một tầng sáng màu xanh nhạt bao phủ ngăn cách với Thiên Lôi và Thiên Phong mới chịu được.
Một tiếng long ngâm to lớn từ trong miệng Lục Thanh phát ra. Sau khi lĩnh ngộ thức thứ mười chín của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, hơn nữa Lục Thanh có khế ước cùng Phong Lôi, trên người tự nhiên cũng lây dính một ít chân long khí. Lúc này chân long khí từ trong miệng hắn phát ra, liền hóa thành tiếng long ngâm kinh thiên, thậm chí còn bốc lên một tia long uy nhàn nhạt.
Theo tu vi cùng hồn thức của Lục Thanh đạt tới Kiếm Vương đỉnh phong bùng nổ, tiếng long ngâm tựa như tích thiên hải lãng truyền ra. Chung quanh Lục Thanh một mảnh chân không rộng mấy trượng bị âm lãng chấn động vặn vẹo. Mà theo tiếng long ngâm liên miên không dứt, chân không vừa mới hình thành cũng bắt đầu chấn dộng lên. Từng vết rạn dày đặc cả chân không.
“Chân long khí, long uy, nhân tộc?” Ở xa xa, Bạch Chương có chút không thể tin được nhìn chằm chằm Lục Thanh.
Ngay sau đó, Bạch Chương liền cảm thấy xúc tu của mình khẽ bị chấn động.
“Ngươi là?” Bạch Chương vừa cúi đầu nhìn, lập tức hai con ngươi màu trắng trừng lớn: “Người thừa kế của Vương chúng ta, ngươi rốt cuộc cũng đã đến đây.”
Nhìn thấy Phong Lôi hóa thành thân hình bốn mươi trượng đang lay lay xúc tu của mình, Bạch Chương không khỏi kinh hô. Nó cảm ứng thấy huyết mạch chân long trên người Phong Lôi tinh thuần dị thường, thậm chí nó còn cảm nhận được một cỗ khí tức hoang dã.
“Hoang dã dị chủng, cư nhiên Long Mãng lại có thuộc tính Phong Lôi. Trách không được có thể chấn động di cốt của Vương.” Bạch Chương không khỏi cảm thán nói. Bất quá ánh mắt nó rất nhanh nhìn chăm chú vào chỗ mi tâm của Phong Lôi, một dấu chấm đỏ to bằng nắm tay.
“Ký kết khế ước!” Bạch Chương không khỏi sửng sốt, lập tức nghiêm mặt với Phong Lôi nói: “Tuy rằng là Bình Đẳng Khế Ước, nhưng tiếp nhận truyền thừa của Vương, về sau chắc chắn ngài sẽ trở thành chân long cường đại. Hãy giải trừ khế ước cùng nhân tộc đi.”
Vốn Phong Lôi đang lôi kéo xúc tu, nghe thấy lời nói của Bạch Chương liền lắc đầu liên tục, lộ vẻ không muốn.
“Này…!” Bạch Chương không khỏi cười khổ nói: “Uy nghiêm của chân long không thể để khế ước trói buộc được. Từ thời kỳ hoang dã thượng cổ tới bây giờ, cũng không có chân long nào nguyện ý cùng nhân tộc ký kết khế ước. Ngươi đứa nhỏ này như thế nào cố chấp như vậy.”
Nhưng mặc kệ Bạch Chương nói như thế nào, Phong Lôi vẫn không ngừng lắc đầu, kiên quyết không đồng ý. Thậm chí đến cuối cùng còn cùng Bạch Chương rớt ra khoảng cách mấy trượng, xem ra rõ ràng là đã tức giận.
Thấy Phong Lôi như thế, Bạch Chương cũng chỉ biết thở dài một hơi, ánh mắt lại xoay chuyền nhìn tới Lục Thanh.
Lúc này Thiên Lôi cùng Thiên Phong bao quanh Lục Thanh bắt đầu dâng lên hư ảnh một con chân long màu xanh tím dài trăm trượng xoay quanh.
Mà khi hư ảnh chân long vừa hiện ra, Thiên Lôi cùng Thiên Phong bắt đầu tụ tập lại bày ra bộ dáng của Luyện Tâm Kiếm. Chuôi Phong Lôi cự kiếm này khổng lồ vô cùng, cao tới ba trăm trượng. Khi thanh cự kiếm vừa ngưng tụ ra, thân ảnh Lục Thanh cũng lập tức hiện ra. Giờ phút này toàn thân Lục Thanh được Phong Lôi thần quang màu tím trắng như thực chất bao quanh, giống như Lôi Thần giáng lâm, uy nghiêm tràn ngập mở ra.
Lực trời đất trong phạm vi chín dặm theo ý niệm của Lục Thanh mà toàn bộ dẫn vào trong Phong Lôi cự kiếm.
Mắt thường có thể thấy được tốc độ chuôi Phong Lôi cự kiếm rất nhanh rút nhỏ xuống. Từ ba trăm trượng rút nhỏ thành Phong Lôi Thần Kiếm dài một trăm trượng, trông ngưng đọng như thật. Thậm chí ở mặt trên còn xuất hiện hoa văn giống hệt Luyện Tâm kiếm.
Ngâm
Phong Lôi Kiếm Ý cơ hồ muốn xé rách trời đất bốc lên, đồng thời dung nhập vào trong Phong Lôi Thần Kiếm.
Được Thiên Lôi cùng Thiên Phong bá đạo quán chú vào, lúc này Luyện Tâm kiếm không khỏi phát ra tiếng kiếm ngâm kinh thiên. Ở bên trên hư ảnh chân long màu tím trắng ngửa mặt lên trời tê rống.
Ngâm
Bởi vì là chỗ phong ấn Phong Lôi, linh thức của Luyện Tâm kiếm cũng lây dính không ít chân long khí, thậm chí so với Lục Thanh còn nhiều hơn. Lần này linh thức hóa thành hư ảnh chân long, lại được Lục Thanh quán chú lực trời đất vào, long uy đúng là phóng đại vô số lần.
Ngay trong khoảng khắc đó, bỗng nhiên từ dưới chân Lục Thanh trăm trượng dưới đáy biển, chợt truyền ra tiếng long ngâm rung động hồn phách. Tiếng long ngâm này không tạo nên tiếng vang gì, mà trực tiếp vang lên trong đầu Lục Thanh, tuy rằng trong đó ẩn chứa uy nghiêm to lớn không thể kháng cự, nhưng lại khiến cho Lục Thanh có cảm giác thân cận. Không cần phải nói, đây là bởi vì Lục Thanh đã lây dính một ít chân long khí.
Nhưng trung niên nữ tử lại không có may mắn như vậy. Vỗn phía trước nàng chính là bị cỗ long uy này chấn động Kiếm Chủng, đánh tan Kiếm Hồn. Lúc này sau khi nhập ma, cỗ long uy này lại khiến nàng căm thù tới tận xương tủy.
“Đáng giận!” Cúi đầu rống lên một tiếng khàn khàn, kiếm thức trên tay trung niên nữ tử có chút đình trệ lại, thiếu chút nữa bị phản phệ trở lại. Bất quá ma khí bị long uy chấn cho xơ xác cũng ngoan cố dị thường, rất nhanh lại tụ tập tới trên người trung niên nữ tử.
Huyết kiếm vũ động, lốc xoáy màu hồng phạm vi hai trăm trượng kia bắt đầu xoay tròn kịch liệt. Ma khí ở bên trong không ngừng tụ lại, Tâm Ma Kiếm Cương ở giữa như giao long về biển, xuyên qua du đãng phát ra tiếng rít thê lương.
Trong trung ương lốc xoáy ma khí nồng đậm cơ hồ ngưng trọng thành thực chất. Mặt nước chung quanh biển sâu nghìn trượng cũng bắt đầu xoay tròn lên.
Một cỗ hấp lực khổng lồ lan tràn ra bốn phía.
Ô ô
Cảm nhận được lực xé rách của nước biển tràn đến, Phong Lôi không chút do dự lao đến cắp Bạch Chương lên lao đi. Đồng thời trong đôi con ngươi màu xanh tím có chút lo lắng nhìn chằm chằm vào Lục Thanh.