Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 547: Nhất trọng lôi kiếp

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Pháp tắc của nhất kiếp Kiếm Hoàng!

Pháp tắc phân chia mạnh yếu cũng giống như kiếm khí, thuộc tính khác biệt cũng tạo thành sự mạnh yếu khác nhau khi hai bên đối đầu. Mà Tử Hỏa pháp tắc này của trung niên nhân tuy chỉ là thuộc tính, nhưng dường như nó cũng là một trong số những thuộc tính đứng đầu của pháp tắc.

Thái Dương Tử Hỏa mặc dù không phải là Thái Dương Chân Hỏa, nhưng cũng rất bá đạo, so với Tử Dương Chân Hỏa của Lạc Thiên Phong cũng không hề có chút thua kém.

Pháp tắc vừa được thi triển ra, chỉ cần có thể ngưng tụ được thực chất thần quang pháp tắc là có thể vận dụng. Tuy nhiên pháp tắc này nhiều nhất chỉ dùng để trấn áp đối thủ, chỉ tới khi đạt nhị kiếp Kiếm Hoàng thì mới có thể đem uy lực của nó phát huy ra. Tử Hỏa pháp tắc do trung niên nhân thi triển ra cũng chỉ có vẻ bề ngoài của nó mà thôi.

Chỉ thoáng cái quanh người Lục Thanh chợt vang lên những tiếng kiếm ngân xé gió liên tục. Những tiếng kiếm ngân này lúc mới bắt đầu thì chỉ giống như một dòng suốt nhỏ chảy, rất dễ nghe, nhưng chỉ chốc lát đã trở lên giống như tiếng thác làm chấn động cửu thiên.

Cùng lúc đó, từ trên người Lục Thanh nguyên bổn kim sắc Phong Mang Khí đang quanh quẩn gần người thì bắn ra. Càng lúc càng có nhiều kim sắc Phong Mang Khí ly khai cơ thể, ngưng tụ ở trước mặt thành một thanh Phong Mang Khí Kiếm giống như thực chất.

Phốc!!!!

Vô số Phong Mang Khí Kiếm thoáng cái đã va chạm với Tử Hỏa pháp tắc, không gian xung quanh không ngừng run rẩy.

Hai mắt trợn tròn lên, trung niên nhân tiến lên trước một bước, nguyên bổn Tử Hỏa pháp tắc đang bao vây lấy Lục Thanh lúc này đã tiêu tán vào hư không theo Phong Mang Khí Kiếm. Không gian xung quanh vốn cũng đang run rẩy thì cuối cùng cũng không bị xé rách ra, mà sau một thời gian ngắn nữa nó lại khôi phục như thường.

– Hay cho Phong Mang Khí, kiếm đạo thần thông của người này thật không tồi, chuyện hôm nay tới đây thôi! – Ánh mắt trung niên nhân sau một lúc biến ảo thì cười nói.

– Phục sư huynh!

– Cường long không áp địa đầu xà, đợi cho tới khi chuyện ở biên giới kết thúc, chúng ta hãy tính tiếp! – Thanh âm của trung niên nhân trực tiếp vang lên ở trong thức hải của bạch y trung niên nhân.

Đè nén sát khí trong lòng xuống, Lục Thanh tiếp tục quay trở về Băng Điện, vừa rồi hắn thật sự muốn giết chết hai người này. Hắn cũng không biết rõ đối phương có thật sự đến tử Bạch Linh Điện hay không, cho dù hắn đem toàn lực ra cũng không thể giết chết cả hai người này, lúc ấy phiền toái do Bạch Linh Điện gây ra thật khó có thể chống cự nổi.

Cân nhắc lợi hại, nếu như đối phương đã ngừng lại thì Lục Thanh cũng không muốn tiếp tục phát tác, bất quá trong đầu hắn đang tính toán. Đợi sau này khi có thời gian sẽ đem Ngũ Hành Liên Thiên kiếm trận ở trên Tuyết Phong khôi phục lại, tránh cho những vị khách không mời tự đến.

– Lục đại sư thật là hăng hái! Làm sao lại ở đây cùng người ta giao thủ thế? – Đúng lúc này, từ phía xa truyền tới một đạo thanh âm hùng hậu.

Cước bộ hơi dừng lại, Lục Thanh lập tức xoay người về phía sau.

Hai người trung niên nhân đồng thời ngẩn người ra, bởi vì bọn họ không thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, nói cách khác tu vi của đối phương không kém hơn bọn họ.

Một đạo bạch sắc kiếm quang xuất hiện từ cuối chân trời, sau mười tức thời gian nó vượt qua khoảng cách mười dặm tới trước mặt ba người.

– Đại điện chủ! – Lục Thanh lập tức hành lễ chào.

– Lục đại sư khách khí rồi! – Người vừa đến mỉm cười nói.

Đây không phải ai khác chính là đại điện chủ Thanh Phàm Điện.

– Đại điện chủ? – Hai người trung niên nhân lập tức đưa ánh mắt tập trung lại trên người lão giả.

– Trường Sinh kiếm khí, Vĩnh Sanh pháp tắc! Ngươi là đại điện chủ Thanh Phàm Điện Mọc Thanh Nguyên sao?

– Chính là lão phu. Không biết hai vị Kiếm HOàng đại sư là nhân gĩ từ giới nào? Tại hạ mắt mũi vụng về không nhận được ra hai vị. – Mộc Thanh Nguyên vuốt ve chùm râu của mình, mở miệng nói.

– Chúng ta đến từ Bạch Linh Điện. – Bạch diện trung niên nhân ở bên cạnh mở miệng nói.

– Bạch Linh Điện? – Sắc mặt Mộc Thanh Nguyên chợt trở nên ngưng trọng, lập tức chú ý hơn tới hai người:

– Có thể xuất ra Kiếm Ấn không?

Không nói gì, trung niên nhân vung tay phải lên, trong bàn tay nhất thời xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu trắng không biết được làm bằng chất liệu gì? Nó dần bay tới tay của Mộc Thanh Nguyên.

Đồng thời, Mộc Thanh Nguyên cũng xuất ra một thanh tiểu kiếm màu xanh đưa sang cho trung niên nhân.

Đây là phương pháp phân biệt của Kiếm Thần Điện, Lục Thanh ở một bên theo dõi cũng không mở miệng nói gì.

Một lát sau, hai thanh tiểu kiếm đều quay trở về tay chủ nhân của nó.

– Nguyên lai là hai vị trưởng lão đích thân tới, không biết có phải là vì chuyện xảy ra ở biên giới không? – Mộc Thanh Nguyên nhận lại Kiếm Ấn rồi mở miệng hỏi.

Thân là điện chủ một giới, tu vi lại cao hơn bọn họ, cho nên hai người trung niên nhân nhất thời thu liễm lại vài phần cao ngạo của mình.

– Mộc điện chủ đoán đúng. Hai người chúng ta vâng mệnh điện chủ tới đây, hy vọng có thể hóa giải một chút mê cục ở biên giới, đem hung thủ nhanh chóng trừng trị. – Bạch diện trung niên nhân mở miệng nói:

– Cũng hy vọng Mộc điện chủ khi ấy sẽ phái người tới trợ giúp một chút.

– Đây là điều hiển nhiên. Hai vị đại sư yên tâm, ở vùng biên giới đã có tám vị trưởng lão của Thanh Phàm Điện liên tục tới dò xét, đến lúc đó chỉ cần vận dụng Truyền Ảnh kiếm trận, để cho bọn họ toàn lực phối hợp với hai vị đại sư.

Nghe Mộc Thanh Nguyên nói như thế, sắc mặt hai người trung niên nhân mới trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

– Như vậy thì đa tạ Mộc điện chủ! – Vị trung niên nhân bên cạnh mở miệng nói.

Lập tức lại nghĩ tới điều gì, bạch diện trung niên nhân mở miệng nói:

– Không biết Mộc điện chủ nửa năm qua đã chuẩn bị tốt chưa?

Mộc Thanh Nguyên hơi ngẩn người ra một chút, sau đó lập tức nói:

– Đã chuẩn bị tốt rồi.

– Đại điện chủ của ta gần đây sinh ra cảm ứng gần như thời gian không còn nhiều lắm, lần này có lẽ sẽ là cơ hội cuối cùng.

– Cơ hội cuối cùng? – Nghe đến đó, ánh mắt Mộc Thanh Nguyên không khỏi hoảng sợ:

– Đại điện chủ thật sự nói như vậy?

– Không sai! – Trung niên nhân liếc mắt nhìn Lục Thanh đứng đó không xa nói:

– Cho nên Mộc điện chủ cần phải tận tâm mới được, đừng để cho đám Ma tể tử có cơ hội.

Mộc Thanh Nguyên vội vàng nói:

– Hai vị đại sư yên tâm. Thanh Phàm Điện tuy không nói sẽ hoàn toàn nắm chắc, nhưng ít nhất cũng không để cho đám Ma tể tử ẩn dấu có cơ hội.

– Ồ? – Trung niên nhân nghe vậy thì sửng sốt nói:

– Mộc điện chủ chẳng lẽ lần này có trợ lực gì sao?

– Đại sư yên tâm. Mộc mỗ tất nhiên là sẽ có dự liệu.

Cách đó không xa, Lục Thanh đứng yên lặng trong tuyết, tựa hồ như bản thân hắn đã hoàn toàn dung nhập vào tự nhiên, không còn chút tiếng động.

Ba người nói chuyện với nhau được Lục Thanh nghe rõ toàn bộ.

Ma tể tử?

Chẳng lẽ là đám Ma đạo kiếm giả sao? Lục Thanh cũng không cho rằng ba người bọn họ nói là Nhân đạo kiếm giả, và Thiên đạo kiếm giả. Mặc dù Nhân đạo kiếm giả được xem là ma đạo, nhưng thân là Kiếm Hồn cảnh đại sư tất nhiên là sẽ không có thành kiến gì với bọn họ, chỉ là cách gọi bất đồng mà thôi.

Hơi rùng mình, xem ra nửa năm bế quan của hắn, Thanh Phàm Giới cũng xảy ra không ít đại sự.

– Lục đại sư. Chúc mừng tu vi của ngươi đã viên mãn, xem ra thời gian độ kiếp cũng chỉ trong vòng ba ngày tới đây. – Lúc này, Mộc Thanh Nguyên quay sang phía Lục Thanh nói.

Có Mộc Thanh Nguyên ở giữa, chút không hài lòng khi trước của hai vị trung niên nhân với Lục Thanh cũng được thu liễm đi, với tâm cảnh của Lục Thanh thì hiển nhiên cũng không so đo nhiều với bọn họ.

– Đại điện chủ khách khí rồi. – Lục Thanh lãnh đạm nói.

– Hai vị Kiếm Hoàng đại sư lần này tới biên giới trì hoãn hai ba ngày chắc cũng không thành vấn đều, không biết có thể ở lại đây cùng xem lễ độ kiếp của Lục đại sư không? – Mộc Thanh Nguyên quay sang hai người bọn họ nói.

– Cũng tốt. – Hai người dứt khoát đáp ứng.

Dù đã trở thành Kiếm Hoàng, nhưng lôi kiếp sau này cũng không phải là không gặp nữa, có thể tham quan học tập được vài lần, tuy là Nhất trọng lôi kiếp thì đối với những lôi kiếp sau này cũng có trợ giúp rất lớn.

– Ha ha. .. . Không biết Lục đại sư có thấy tiện không?

– Đại điện chủ có thể đến, Lục mỗ xin hoan nghênh. Mời ba vị. – Nói xong, Lục Thanh dẫn đầu bay lên, phi hành về phía Tử Hà Phong.

Vì có Mộc Thanh Nguyên ở đây, cho nên hai vị Kiếm Hoàng đại sư kia đối với hành động này của Lục Thanh chỉ nhíu mày một chút, sau đó cũng tiếp bước theo Mộc Thanh Nguyên bám sát Lục Thanh.

Khi trước không cẩn thận cảm ứng, lúc này thấy Lục Thanh sử dụng Phong Lôi kiếm cương cho nên cả hai nhất thời chấn động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

– Phong Lôi thuộc tính không ngờ đều là Thiên Lôi và Thiên Phong. – Hai người bạch diện trung niên nhân đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đồng thời bắt gặp được vẻ kinh ngạc.

Trong ánh mắt của hai người bọn họ, có được Thiên Lôi thuộc tính, Lục Thanh độ lôi kiếp có thể không phải hao tổn bao nhiêu khí lực. Có thể bảo lưu đại bộ phận tinh lực để ứng phó với tâm ma xâm nhập, đây không nghi ngờ gì là một đại tiện nghi cho người độ lôi kiếp.

Phải biết rằng, bọn họ lúc đầu độ lôi kiếp vì chống đỡ lôi kiếp mà tiêu hao không ít tinh lực, cho tới khi tâm ma xâm nhập thì bọn họ gặp phải không ít nguy hiểm. Hôm nay xem ra, Lục Thanh độ lôi kiếp cũng hoàn toàn không cần cố kỵ như bọn họ.

Nói cách khác, chỉ cần Lục Thanh bảo trì tâm cảnh vững chãi như bàn thạch, như vậy thời gian tương lai nhất định có thể đạt tới tam kiếp Kiếm Hoàng, thậm chí đạt tới Kiếm Hồn đại viên mãn cảnh giới.

Bất quá, trên đời này có bao nhiêu người có thể bảo tồn tâm cảnh trước tâm ma?

Dựa theo lời dạy của Diệp lão, cho dù là tâm thần của hắn cũng không đạt được mười thành vững chãi, tâm ma vẫn luôn tồn tại, chỉ là đối với Lục Thanh mà nói, Diệp lão cũng không biết tâm ma trong tâm hắn là cái gì.

Tử Hà Phong!

Trước sân rộng ngoài Tử Hà Điện có gần năm mươi vị Kiếm Hồn cảnh đại sư đang ngồi trước những chiếc bàn ngọc. Trên mặt bàn ngọc là những loại linh quả đã ngoài trăm năm, còn trên mặt đất là hơn năm mươi vò Thanh Dương Liệt Tửu. Linh quả là do Tử Hà Tông tự mình chuẩn bị, còn Thanh Dương Liệt Tửu thì chính do Lục gia cung cấp.

Đối với những Kiếm Hồn cảnh đại sư đã đạt tới khả năng nhịn ăn, nhịn uống như bọn họ thì bữa tiệc này không có nhiều ý nghĩa. Cái khó khăn chính là cơ hội tụ tập của Thiên, Nhân hai đạo, đông đảo các vị đại sư đều không thèm liếc mắt nhìn linh quả trên bàn tiệc, chỉ thi thoảng mở miệng nói chuyện, đàm đạo với các đồng đạo xung quanh. Cũng nhờ vậy mà rất nhiều người được lợi, thậm chí còn có vài vị Kiếm Hồn cảnh đại sư đột phá tu vi cảnh giới, càng làm cho đông đảo các đại sư chú tâm đàm luận hơn.

Lúc này, đột ngột có vài đạo kiếm ngân từ bên ngoài Tử Hà Phong truyền tới, theo bốn đạo kiếm ngân này xé gió vang lên thì ánh mắt của đông đảo Kiếm Hồn cảnh đại sư đều tập trung nhìn ra.

Pháp tắc của nhất kiếp Kiếm Hoàng!

Pháp tắc phân chia mạnh yếu cũng giống như kiếm khí, thuộc tính khác biệt cũng tạo thành sự mạnh yếu khác nhau khi hai bên đối đầu. Mà Tử Hỏa pháp tắc này của trung niên nhân tuy chỉ là thuộc tính, nhưng dường như nó cũng là một trong số những thuộc tính đứng đầu của pháp tắc.

Thái Dương Tử Hỏa mặc dù không phải là Thái Dương Chân Hỏa, nhưng cũng rất bá đạo, so với Tử Dương Chân Hỏa của Lạc Thiên Phong cũng không hề có chút thua kém.

Pháp tắc vừa được thi triển ra, chỉ cần có thể ngưng tụ được thực chất thần quang pháp tắc là có thể vận dụng. Tuy nhiên pháp tắc này nhiều nhất chỉ dùng để trấn áp đối thủ, chỉ tới khi đạt nhị kiếp Kiếm Hoàng thì mới có thể đem uy lực của nó phát huy ra. Tử Hỏa pháp tắc do trung niên nhân thi triển ra cũng chỉ có vẻ bề ngoài của nó mà thôi.

Chỉ thoáng cái quanh người Lục Thanh chợt vang lên những tiếng kiếm ngân xé gió liên tục. Những tiếng kiếm ngân này lúc mới bắt đầu thì chỉ giống như một dòng suốt nhỏ chảy, rất dễ nghe, nhưng chỉ chốc lát đã trở lên giống như tiếng thác làm chấn động cửu thiên.

Cùng lúc đó, từ trên người Lục Thanh nguyên bổn kim sắc Phong Mang Khí đang quanh quẩn gần người thì bắn ra. Càng lúc càng có nhiều kim sắc Phong Mang Khí ly khai cơ thể, ngưng tụ ở trước mặt thành một thanh Phong Mang Khí Kiếm giống như thực chất.

Phốc!!!!

Vô số Phong Mang Khí Kiếm thoáng cái đã va chạm với Tử Hỏa pháp tắc, không gian xung quanh không ngừng run rẩy.

Hai mắt trợn tròn lên, trung niên nhân tiến lên trước một bước, nguyên bổn Tử Hỏa pháp tắc đang bao vây lấy Lục Thanh lúc này đã tiêu tán vào hư không theo Phong Mang Khí Kiếm. Không gian xung quanh vốn cũng đang run rẩy thì cuối cùng cũng không bị xé rách ra, mà sau một thời gian ngắn nữa nó lại khôi phục như thường.

– Hay cho Phong Mang Khí, kiếm đạo thần thông của người này thật không tồi, chuyện hôm nay tới đây thôi! – Ánh mắt trung niên nhân sau một lúc biến ảo thì cười nói.

– Phục sư huynh!

– Cường long không áp địa đầu xà, đợi cho tới khi chuyện ở biên giới kết thúc, chúng ta hãy tính tiếp! – Thanh âm của trung niên nhân trực tiếp vang lên ở trong thức hải của bạch y trung niên nhân.

Đè nén sát khí trong lòng xuống, Lục Thanh tiếp tục quay trở về Băng Điện, vừa rồi hắn thật sự muốn giết chết hai người này. Hắn cũng không biết rõ đối phương có thật sự đến tử Bạch Linh Điện hay không, cho dù hắn đem toàn lực ra cũng không thể giết chết cả hai người này, lúc ấy phiền toái do Bạch Linh Điện gây ra thật khó có thể chống cự nổi.

Cân nhắc lợi hại, nếu như đối phương đã ngừng lại thì Lục Thanh cũng không muốn tiếp tục phát tác, bất quá trong đầu hắn đang tính toán. Đợi sau này khi có thời gian sẽ đem Ngũ Hành Liên Thiên kiếm trận ở trên Tuyết Phong khôi phục lại, tránh cho những vị khách không mời tự đến.

– Lục đại sư thật là hăng hái! Làm sao lại ở đây cùng người ta giao thủ thế? – Đúng lúc này, từ phía xa truyền tới một đạo thanh âm hùng hậu.

Cước bộ hơi dừng lại, Lục Thanh lập tức xoay người về phía sau.

Hai người trung niên nhân đồng thời ngẩn người ra, bởi vì bọn họ không thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, nói cách khác tu vi của đối phương không kém hơn bọn họ.

Một đạo bạch sắc kiếm quang xuất hiện từ cuối chân trời, sau mười tức thời gian nó vượt qua khoảng cách mười dặm tới trước mặt ba người.

– Đại điện chủ! – Lục Thanh lập tức hành lễ chào.

– Lục đại sư khách khí rồi! – Người vừa đến mỉm cười nói.

Đây không phải ai khác chính là đại điện chủ Thanh Phàm Điện.

– Đại điện chủ? – Hai người trung niên nhân lập tức đưa ánh mắt tập trung lại trên người lão giả.

– Trường Sinh kiếm khí, Vĩnh Sanh pháp tắc! Ngươi là đại điện chủ Thanh Phàm Điện Mọc Thanh Nguyên sao?

– Chính là lão phu. Không biết hai vị Kiếm HOàng đại sư là nhân gĩ từ giới nào? Tại hạ mắt mũi vụng về không nhận được ra hai vị. – Mộc Thanh Nguyên vuốt ve chùm râu của mình, mở miệng nói.

– Chúng ta đến từ Bạch Linh Điện. – Bạch diện trung niên nhân ở bên cạnh mở miệng nói.

– Bạch Linh Điện? – Sắc mặt Mộc Thanh Nguyên chợt trở nên ngưng trọng, lập tức chú ý hơn tới hai người:

– Có thể xuất ra Kiếm Ấn không?

Không nói gì, trung niên nhân vung tay phải lên, trong bàn tay nhất thời xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu trắng không biết được làm bằng chất liệu gì? Nó dần bay tới tay của Mộc Thanh Nguyên.

Đồng thời, Mộc Thanh Nguyên cũng xuất ra một thanh tiểu kiếm màu xanh đưa sang cho trung niên nhân.

Đây là phương pháp phân biệt của Kiếm Thần Điện, Lục Thanh ở một bên theo dõi cũng không mở miệng nói gì.

Một lát sau, hai thanh tiểu kiếm đều quay trở về tay chủ nhân của nó.

– Nguyên lai là hai vị trưởng lão đích thân tới, không biết có phải là vì chuyện xảy ra ở biên giới không? – Mộc Thanh Nguyên nhận lại Kiếm Ấn rồi mở miệng hỏi.

Thân là điện chủ một giới, tu vi lại cao hơn bọn họ, cho nên hai người trung niên nhân nhất thời thu liễm lại vài phần cao ngạo của mình.

– Mộc điện chủ đoán đúng. Hai người chúng ta vâng mệnh điện chủ tới đây, hy vọng có thể hóa giải một chút mê cục ở biên giới, đem hung thủ nhanh chóng trừng trị. – Bạch diện trung niên nhân mở miệng nói:

– Cũng hy vọng Mộc điện chủ khi ấy sẽ phái người tới trợ giúp một chút.

– Đây là điều hiển nhiên. Hai vị đại sư yên tâm, ở vùng biên giới đã có tám vị trưởng lão của Thanh Phàm Điện liên tục tới dò xét, đến lúc đó chỉ cần vận dụng Truyền Ảnh kiếm trận, để cho bọn họ toàn lực phối hợp với hai vị đại sư.

Nghe Mộc Thanh Nguyên nói như thế, sắc mặt hai người trung niên nhân mới trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

– Như vậy thì đa tạ Mộc điện chủ! – Vị trung niên nhân bên cạnh mở miệng nói.

Lập tức lại nghĩ tới điều gì, bạch diện trung niên nhân mở miệng nói:

– Không biết Mộc điện chủ nửa năm qua đã chuẩn bị tốt chưa?

Mộc Thanh Nguyên hơi ngẩn người ra một chút, sau đó lập tức nói:

– Đã chuẩn bị tốt rồi.

– Đại điện chủ của ta gần đây sinh ra cảm ứng gần như thời gian không còn nhiều lắm, lần này có lẽ sẽ là cơ hội cuối cùng.

– Cơ hội cuối cùng? – Nghe đến đó, ánh mắt Mộc Thanh Nguyên không khỏi hoảng sợ:

– Đại điện chủ thật sự nói như vậy?

– Không sai! – Trung niên nhân liếc mắt nhìn Lục Thanh đứng đó không xa nói:

– Cho nên Mộc điện chủ cần phải tận tâm mới được, đừng để cho đám Ma tể tử có cơ hội.

Mộc Thanh Nguyên vội vàng nói:

– Hai vị đại sư yên tâm. Thanh Phàm Điện tuy không nói sẽ hoàn toàn nắm chắc, nhưng ít nhất cũng không để cho đám Ma tể tử ẩn dấu có cơ hội.

– Ồ? – Trung niên nhân nghe vậy thì sửng sốt nói:

– Mộc điện chủ chẳng lẽ lần này có trợ lực gì sao?

– Đại sư yên tâm. Mộc mỗ tất nhiên là sẽ có dự liệu.

Cách đó không xa, Lục Thanh đứng yên lặng trong tuyết, tựa hồ như bản thân hắn đã hoàn toàn dung nhập vào tự nhiên, không còn chút tiếng động.

Ba người nói chuyện với nhau được Lục Thanh nghe rõ toàn bộ.

Ma tể tử?

Chẳng lẽ là đám Ma đạo kiếm giả sao? Lục Thanh cũng không cho rằng ba người bọn họ nói là Nhân đạo kiếm giả, và Thiên đạo kiếm giả. Mặc dù Nhân đạo kiếm giả được xem là ma đạo, nhưng thân là Kiếm Hồn cảnh đại sư tất nhiên là sẽ không có thành kiến gì với bọn họ, chỉ là cách gọi bất đồng mà thôi.

Hơi rùng mình, xem ra nửa năm bế quan của hắn, Thanh Phàm Giới cũng xảy ra không ít đại sự.

– Lục đại sư. Chúc mừng tu vi của ngươi đã viên mãn, xem ra thời gian độ kiếp cũng chỉ trong vòng ba ngày tới đây. – Lúc này, Mộc Thanh Nguyên quay sang phía Lục Thanh nói.

Có Mộc Thanh Nguyên ở giữa, chút không hài lòng khi trước của hai vị trung niên nhân với Lục Thanh cũng được thu liễm đi, với tâm cảnh của Lục Thanh thì hiển nhiên cũng không so đo nhiều với bọn họ.

– Đại điện chủ khách khí rồi. – Lục Thanh lãnh đạm nói.

– Hai vị Kiếm Hoàng đại sư lần này tới biên giới trì hoãn hai ba ngày chắc cũng không thành vấn đều, không biết có thể ở lại đây cùng xem lễ độ kiếp của Lục đại sư không? – Mộc Thanh Nguyên quay sang hai người bọn họ nói.

– Cũng tốt. – Hai người dứt khoát đáp ứng.

Dù đã trở thành Kiếm Hoàng, nhưng lôi kiếp sau này cũng không phải là không gặp nữa, có thể tham quan học tập được vài lần, tuy là Nhất trọng lôi kiếp thì đối với những lôi kiếp sau này cũng có trợ giúp rất lớn.

– Ha ha. .. . Không biết Lục đại sư có thấy tiện không?

– Đại điện chủ có thể đến, Lục mỗ xin hoan nghênh. Mời ba vị. – Nói xong, Lục Thanh dẫn đầu bay lên, phi hành về phía Tử Hà Phong.

Vì có Mộc Thanh Nguyên ở đây, cho nên hai vị Kiếm Hoàng đại sư kia đối với hành động này của Lục Thanh chỉ nhíu mày một chút, sau đó cũng tiếp bước theo Mộc Thanh Nguyên bám sát Lục Thanh.

Khi trước không cẩn thận cảm ứng, lúc này thấy Lục Thanh sử dụng Phong Lôi kiếm cương cho nên cả hai nhất thời chấn động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

– Phong Lôi thuộc tính không ngờ đều là Thiên Lôi và Thiên Phong. – Hai người bạch diện trung niên nhân đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đồng thời bắt gặp được vẻ kinh ngạc.

Trong ánh mắt của hai người bọn họ, có được Thiên Lôi thuộc tính, Lục Thanh độ lôi kiếp có thể không phải hao tổn bao nhiêu khí lực. Có thể bảo lưu đại bộ phận tinh lực để ứng phó với tâm ma xâm nhập, đây không nghi ngờ gì là một đại tiện nghi cho người độ lôi kiếp.

Phải biết rằng, bọn họ lúc đầu độ lôi kiếp vì chống đỡ lôi kiếp mà tiêu hao không ít tinh lực, cho tới khi tâm ma xâm nhập thì bọn họ gặp phải không ít nguy hiểm. Hôm nay xem ra, Lục Thanh độ lôi kiếp cũng hoàn toàn không cần cố kỵ như bọn họ.

Nói cách khác, chỉ cần Lục Thanh bảo trì tâm cảnh vững chãi như bàn thạch, như vậy thời gian tương lai nhất định có thể đạt tới tam kiếp Kiếm Hoàng, thậm chí đạt tới Kiếm Hồn đại viên mãn cảnh giới.

Bất quá, trên đời này có bao nhiêu người có thể bảo tồn tâm cảnh trước tâm ma?

Dựa theo lời dạy của Diệp lão, cho dù là tâm thần của hắn cũng không đạt được mười thành vững chãi, tâm ma vẫn luôn tồn tại, chỉ là đối với Lục Thanh mà nói, Diệp lão cũng không biết tâm ma trong tâm hắn là cái gì.

Tử Hà Phong!

Trước sân rộng ngoài Tử Hà Điện có gần năm mươi vị Kiếm Hồn cảnh đại sư đang ngồi trước những chiếc bàn ngọc. Trên mặt bàn ngọc là những loại linh quả đã ngoài trăm năm, còn trên mặt đất là hơn năm mươi vò Thanh Dương Liệt Tửu. Linh quả là do Tử Hà Tông tự mình chuẩn bị, còn Thanh Dương Liệt Tửu thì chính do Lục gia cung cấp.

Đối với những Kiếm Hồn cảnh đại sư đã đạt tới khả năng nhịn ăn, nhịn uống như bọn họ thì bữa tiệc này không có nhiều ý nghĩa. Cái khó khăn chính là cơ hội tụ tập của Thiên, Nhân hai đạo, đông đảo các vị đại sư đều không thèm liếc mắt nhìn linh quả trên bàn tiệc, chỉ thi thoảng mở miệng nói chuyện, đàm đạo với các đồng đạo xung quanh. Cũng nhờ vậy mà rất nhiều người được lợi, thậm chí còn có vài vị Kiếm Hồn cảnh đại sư đột phá tu vi cảnh giới, càng làm cho đông đảo các đại sư chú tâm đàm luận hơn.

Lúc này, đột ngột có vài đạo kiếm ngân từ bên ngoài Tử Hà Phong truyền tới, theo bốn đạo kiếm ngân này xé gió vang lên thì ánh mắt của đông đảo Kiếm Hồn cảnh đại sư đều tập trung nhìn ra.

Chọn tập
Bình luận
× sticky