Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 256: Nghiền xương thành tro!

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Lúc này Phó Khúc đến cử động nhỏ cũng không dám, khí thế của hai Kiếm Chủ đột nhiên tập trung vào hắn. Trong hai làn khí tức đó, có một cỗ khí tức tương đương với hắn, thậm chí còn kém hơn một chút. Nhưng làn khí tức kia thì khác, nó bá đạo vô cùng. Khiến cho hắn thân là Kiếm Chủ cũng cảm thấy hít thở không thông, giống như một tòa núi cao nghìn trượng ép ở trong lòng.

Hai người Lục Thanh lăng không đứng trên bầu trời, chỉ hơi cảm ứng một chút liền phát hiện ra khí tức Kiếm Chủ của Phó Khúc. Phó Khúc cũng không có phương pháp che dấu tu vi, liền bị hai người phát hiện ra ngay.

Mà đồng thời, ở ngoài xa, một cỗ khí thức nóng cháy bốc lên, chỉ trong giây lát đã đến trước mặt hai người Lục Thanh.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh dị, Phó Viên như thế nào không biết hai người trước mặt là ai, ánh mắt hắn đặc biệt nhìn về phía Lục Thanh. Hiện giờ trong khu vực tông môn Tử Hà tông, những người không biết hoặc không nghe nói qua Lục Thanh rất ít. Tuy rằng lần ngũ phong luận kiếm này, Phó Viêm bận công việc trong thành không rảnh để đi xem, nhưng đối với miêu tả về Lục Thanh hắn rất rõ ràng. Một Kiếm Chủ sử dụng thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm to lớn như thế, cũng chỉ có Lục Thanh mà thôi.

Trong lúc Phó Viêm đánh giá hai người, đồng thời hai người Lục Thanh cũng nhìn Phó Viêm. Hai người thấy một người mặc một bộ võ y màu trắng bay tới, trước ngực có đeo kiếm ấn đại biểu cho thân phận Kiếm Chủ của Tử Hà tông, tầm năm mươi tuổi. Người như vậy tại đây cũng chỉ có một người mà thôi, thành chủ thành Triêu Dương: Phó Viêm.

“Nguyên lai là hai vị đến, Phó mỗ thất lễ không đón tiếp được từ xa.” Phó Viêm chắp tay nói, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Thanh. Tuy rằng hắn có bối phận là đệ tử đời thứ mười lăm của Tử Hà tông, nhưng trên Kiếm Thần Đại Lục thì cường giả vi tôn, chỉ cần có thực lực thì không cần nói đến tôn ti.

Nhìn Phó Viêm ở trước mặt, sắc mặt Lục Thanh trầm xuống, nói: “Phó thanh chủ có biết việc xảy ra vào sáng hôm nay không?”

“Việc xảy ra sáng hôm nay?” Phó Viêm sửng sốt, lập tức như nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Hình như có một sự kiện xảy ra. Ở phía Đông phường thị, Đoạn lão chủ của một lò rèn hình như đã đắc tội cới Lãnh phường chủ, hình như còn có xung đột với trưởng lão của Thanh Vân tông Phó Khúc. Còn tình hình cụ thể thì từ trước đến nay ta đều không nhúng tay vào những chuyện thị phi như vậy. Cho nên tình huống cụ thể Phó mỗ cũng không biết. Chẳng lẽ…”

Phó Viên có chút chần chờ. Hắn nghe câu nói thì tựa hồ Đoạn lão có quan hệ với Lục Thanh, nếu vậy thì việc này không dễ giải quyết. Lãnh Ngôn này ngày thường rất sáng suốt, như thế nào hôm nay lại hành động hồ đồ vậy.

Trong lòng nghĩ, bên ngoài phó Viên cũng không chậm trễ nói: “Như vậy đi, để Phó mỗ dẫn hai vị đi một chuyến. Nếu có hiểu lầm gì thì có thể giải quyết.

………

Lại thêm một Kiếm Chủ!

Chỉ khoảng nửa khắc, Phó Khúc lại cảm thấy có thêm một cỗ khí tức của kiếm Chủ nữa, hắn biết đây là thành chủ thành Triêu Dương. Hắn nhăn mày lại, chỉ sợ việc này rất phiền phức.

Quay đầu nhìn Lãnh Ngôn, Phó Khúc nói: “Quan hệ giữa ngươi và thành chủ thành Triêu Dương như thế nào?”

Cười khổ lắc đầu, Lãnh Ngôn nói: “Không được tốt lắm. Nếu việc ban ngày hắn đã biết, thì không phải bây giờ mới tìm đến.”

Chính xác là tông môn không cho phép đệ tử giết hại lẫn nhau, nhưng nếu là tranh chấp cùng ngoại nhân thì tông môn sẽ không nhúng tay vào, nếu nhúng tay vào thì chỉ với danh nghĩa cá nhân. Mà Đoạn Thanh Vân xuất thân ở thành Triêu Dương, ở ngũ phong luận kiếm lại đạt được phần thưởng. Nếu Phó Viêm mà biết thì chắc chắn sẽ nhúng tay vào.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khí tức cả ba Kiếm Chủ đã xuất hiện ở bầu trời phía trên phủ đệ của phường chủ.

“Lãnh Ngôn! Đi ra tiếp đón khách đi.” Không để hai người Lục Thanh mở miệng, Phó Viêm hướng tới phía dưới mở miệng nói.

Đứng bên cạnh, Lục Thanh vô thanh vô tức thả ra thần thức, bao phủ cả phủ đệ phường chủ. Nơi mi tâm Niếp Thanh Thiên cũng lóe ra tia sáng, rồi nháy mắt đã thu liễm lại.

Ngay tại lúc Lãnh Ngôn bước ra ngoài, sắc mặt Lục Thanh đang bình tĩnh bỗng trở nên giận dữ. Một luồng khí thế bá đạo từ trên người hắn phóng ra, Lục Thanh đã thi triển ra Phong Lôi bộ. Phó Viêm chỉ kịp cảm thấy trước mặt hoa lên, thân ảnh của Lục Thanh đã biến mất.

Niếp Thanh Thiên cũng sửng sốt, lập tức sắc mặt cũng đại biến, thi triển Tốn Phong bộ đuổi theo.

Lãnh Ngôn chỉ là Kiếm Khách nho nhỏ làm sao chịu được khí thế của Kiếm Chủ ép đến. Gần như lúc Lục Thanh vừa phát ra khí thế, tâm thần của Lãnh Ngôn chấn động, Kiếm Nguyên trong kinh mạch bị chảy ngược, cả người như bị một con mãnh thú hồng hoang đụng trúng, bắn vào trong đại sảnh.

Mà Phó Khúc cũng bị khí thế đột nhiên bùng nổ của Lục Thanh làm cho giật mình, lập tức lùi lại hơn mười trượng. Đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại đã thấy hai gã thanh niên đang đứng ở vị trí vừa nãy của hắn.

“Là ngươi!” Phó Khúc nhịn không được kêu lên một tiếng kinh ngạc. Thanh Vân tông là một trong năm tông môn bình thường trong phạm vi nghìn dặm quanh Tử Hà tông. Phó Khúc thân là trưởng lão, nên hắn đúng là người đi tham dự ngũ phong luận kiếm, như thế nào mà còn không biết Lục Thanh. Có thể nói, lần ngũ phong luận kiếm này, khiến hắn có ấn tượng sâu sắc nhất chính là Lục Thanh cùng với thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm của hắn.

Lục Thanh quan sát tình trạng của Đoạn Thanh Vân một lúc. Từ từ một cỗ sát khí lạnh thấu xương bốc lên từ trên người hắn. Trong đại sảnh như đã tới mùa đông giá rét, hơi nước trong không khí bị cơn gió lạnh thổi qua liền ngưng kết lại thành từng bông tuyết phiêu đãng. Lãnh Ngôn vừa mới cố gắng đứng dậy, đột nhiên bị sát khí của Lục Thanh phóng ra ép tới, tầng Kiếm Khí hệ Kim trên người hắn không có một chút năng lực chống đỡ, phát ra một tiếng vang rồi vỡ nát.

Oa một tiếng, Lãnh Ngôn há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Liên tục hai lần bị khí thế của Lục Thanh đánh tới, Lãnh Ngôn đã bị trọng thương.

“Nhập ma!” Cho dù là Niếp Thanh Thiên luôn bình tĩnh cũng lộ ra sát khí.

“Ngươi là Lục Thanh…” Lão nhân nằm trên mặt đất ánh mắt sáng ngời, vội hướng tới Lục Thanh hỏi. Ngày thường, mỗi lần Đoạn Thanh Vân trở về thì kể lại nhiều nhất chính là Lục Thanh, kể cả tốc độ tu luyện hay khả năng lĩnh ngộ kiếm pháp đều khiến lão nhân có ấn tượng rất sâu.

“Lão nhân gia, không nên cử động.” Lục Thanh lấy ra hai viên Dưỡng Thân đan cho lão nhân ăn vào, đồng thời hắn vận chuyển Phong Lôi Kiếm Nguyên phá tan phong ấn của Phó Khúc trong đan điền lão nhân.

Kiếm Nguyên vừa khôi phục lại, trên người lão nhân lập tưc tản mát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, đó là khí thế của Kiếm Sư, còn có khí hệ Hỏa nóng cháy bừng bừng.

“Lão nhân gia, việc này là ai làm.” Thanh âm của Lục Thanh bình tĩnh, nhưng ai cũng cảm thấy sát khí ẩn chứa bên trong lời nói.

“Chính là hai người bọn họ. Vân nhi đáng thương. Nó ——” Lão nhân nhịn không đươc, nước mắt trào ra từ khóe mắt. Nếu không phải bây giờ xương cốt của lão bị vỡ nát thì đã lao tới liều mạng với hai người Phó Khúc rồi.

Ngẩng đầu nhìn Phó Khúc, Lục Thanh mở miệng nói: “Tốt! Tốt lắm!”

Phó Khúc biến sắc, lúc trước hắn cũng thấy được thực lực của Lục Thanh, hắn cũng không cho rằng mình là đối thủ của Lục Thanh. Nhưng hắn thân là trưởng lão của một tông môn, hơn mười năm qua còn cái gì mà chưa gặp. Hiện tại uy áp của Lục Thanh ép đến, ngược lại hắn càng bình tĩnh:

“Ta là cửu trưởng lão của Thanh Vân tông. Không biết vì sao Lục sư phụ phải nhúng tay vào việc của sư môn chúng ta.”

“Việc của sư môn?” Đến bây giờ, lời nói của Lục Thanh đã bình tĩnh lại.

“Không sai!” Phó Khúc chỉ vào lão nhân nói: “Người này là người của Thanh Vân tông ta, là một Chú Kiếm Sư. Sau hắn chạy trốn tới quý tông, trốn tránh mười năm, hiện giờ bị ta ngẫu nhiên tìm được. Mong là Lục sư phụ không nhúng tay vào chuyện này.”

“Lục sư phụ…” Phó Viêm đứng đằng sau cũng mở miệng nói.

Đồng thời hắn dùng thần thức truyền âm tới Lục Thanh: “Lục sư phụ, tông môn có luật, đệ tử nội tông không được nhúng tay vào việc phân tranh của các tông môn khác. Cho dù muốn nhúng tay vào, cũng phải báo cáo lại tông môn rồi mới được hành động. Người này là trưởng lão Thanh Vân tông, tuy rằng Thanh Vân tông không là gì cả, nhưng việc này vẫn nên giao cho Huyền phong chủ xử lý là tốt nhất.”

Lắc đầu, Lục Thanh không đồng ý với ý kiến của Phó Viêm, tuy rằng hắn có ý tốt.

Chỉ vào lão nhân, Lục Thanh nói: “Hắn cùng với ngươi là tranh chấp sư môn.”

“Không sai! “

“Tốt! Ta sẽ không nhúng tay vào.”

Nhãn tình sáng lên, Phó Khúc mỉm cười nói: “Đa tạ Lục sư phụ.”

Liếc mắt nhìn hắn một cái, Lục Thanh lại chỉ vào Đoạn Thanh Vân: “Nhưng hắn là người của cung Triêu Dương chúng ta, cũng là sư đệ của ta.”

Há miệng cứng lại, trong lòng Phó Khúc không khỏi cười khổ, nói qua nói lại vẫn là không muốn bỏ qua, nhưng trong lòng hắn vẫn có một tia may mắn nói: “Ta cũng không ra tay với hắn. Chỉ là đột nhiên hắn nhập ma, ta mới động thủ chế phục hắn. Nếu không lúc này hắn đã hao hết tinh nguyên mà chết rồi.”

Cười lạnh một tiếng, Lục Thanh nhìn lại, thấy Lãnh Ngôn gật đầu xác nhận, hừ một tiếng nói: “Hôm nay dù các ngươi có xảo biện như thế nào, ta cũng muốn đem bọn ngươi…”

Dừng lại một chút, Lục Thanh lại gằn từng chữ một: “Nghiền xương thành tro!”

Rùng mình một cái, Phó Khúc biết hôm nay không thể kết thúc êm đẹp được, lạnh lùng nói: “Lục sư phụ, ngươi mà giết ta, không sợ dẫn đến hai tông tranh chấp sao? Ta và ngươi đều là Kiếm Chủ, cho dù tu vi của ngươi hơn xa ta, nhưng ta mà tự bạo Kiếm Chủng, chỉ sợ ngươi không chết cũng trọng thương.”

Sắc mặt không thay đổi, âm thanh của Lục Thanh lạnh lùng, nói: “Tự bạo Kiếm Chủng. Ngươi còn không có cơ hội đó!” Tiếng nói vừa dứt, thân hình Lục Thanh liền lóe lên, đồng thời một làn Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo mang theo thần thức mạnh mẽ tương đương với Kiếm Chủ đỉnh phong của Lục Thanh, hướng tới Phó Khúc áp chế.

Lúc này Phó Khúc đến cử động nhỏ cũng không dám, khí thế của hai Kiếm Chủ đột nhiên tập trung vào hắn. Trong hai làn khí tức đó, có một cỗ khí tức tương đương với hắn, thậm chí còn kém hơn một chút. Nhưng làn khí tức kia thì khác, nó bá đạo vô cùng. Khiến cho hắn thân là Kiếm Chủ cũng cảm thấy hít thở không thông, giống như một tòa núi cao nghìn trượng ép ở trong lòng.

Hai người Lục Thanh lăng không đứng trên bầu trời, chỉ hơi cảm ứng một chút liền phát hiện ra khí tức Kiếm Chủ của Phó Khúc. Phó Khúc cũng không có phương pháp che dấu tu vi, liền bị hai người phát hiện ra ngay.

Mà đồng thời, ở ngoài xa, một cỗ khí thức nóng cháy bốc lên, chỉ trong giây lát đã đến trước mặt hai người Lục Thanh.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh dị, Phó Viên như thế nào không biết hai người trước mặt là ai, ánh mắt hắn đặc biệt nhìn về phía Lục Thanh. Hiện giờ trong khu vực tông môn Tử Hà tông, những người không biết hoặc không nghe nói qua Lục Thanh rất ít. Tuy rằng lần ngũ phong luận kiếm này, Phó Viêm bận công việc trong thành không rảnh để đi xem, nhưng đối với miêu tả về Lục Thanh hắn rất rõ ràng. Một Kiếm Chủ sử dụng thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm to lớn như thế, cũng chỉ có Lục Thanh mà thôi.

Trong lúc Phó Viêm đánh giá hai người, đồng thời hai người Lục Thanh cũng nhìn Phó Viêm. Hai người thấy một người mặc một bộ võ y màu trắng bay tới, trước ngực có đeo kiếm ấn đại biểu cho thân phận Kiếm Chủ của Tử Hà tông, tầm năm mươi tuổi. Người như vậy tại đây cũng chỉ có một người mà thôi, thành chủ thành Triêu Dương: Phó Viêm.

“Nguyên lai là hai vị đến, Phó mỗ thất lễ không đón tiếp được từ xa.” Phó Viêm chắp tay nói, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Thanh. Tuy rằng hắn có bối phận là đệ tử đời thứ mười lăm của Tử Hà tông, nhưng trên Kiếm Thần Đại Lục thì cường giả vi tôn, chỉ cần có thực lực thì không cần nói đến tôn ti.

Nhìn Phó Viêm ở trước mặt, sắc mặt Lục Thanh trầm xuống, nói: “Phó thanh chủ có biết việc xảy ra vào sáng hôm nay không?”

“Việc xảy ra sáng hôm nay?” Phó Viêm sửng sốt, lập tức như nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Hình như có một sự kiện xảy ra. Ở phía Đông phường thị, Đoạn lão chủ của một lò rèn hình như đã đắc tội cới Lãnh phường chủ, hình như còn có xung đột với trưởng lão của Thanh Vân tông Phó Khúc. Còn tình hình cụ thể thì từ trước đến nay ta đều không nhúng tay vào những chuyện thị phi như vậy. Cho nên tình huống cụ thể Phó mỗ cũng không biết. Chẳng lẽ…”

Phó Viên có chút chần chờ. Hắn nghe câu nói thì tựa hồ Đoạn lão có quan hệ với Lục Thanh, nếu vậy thì việc này không dễ giải quyết. Lãnh Ngôn này ngày thường rất sáng suốt, như thế nào hôm nay lại hành động hồ đồ vậy.

Trong lòng nghĩ, bên ngoài phó Viên cũng không chậm trễ nói: “Như vậy đi, để Phó mỗ dẫn hai vị đi một chuyến. Nếu có hiểu lầm gì thì có thể giải quyết.

………

Lại thêm một Kiếm Chủ!

Chỉ khoảng nửa khắc, Phó Khúc lại cảm thấy có thêm một cỗ khí tức của kiếm Chủ nữa, hắn biết đây là thành chủ thành Triêu Dương. Hắn nhăn mày lại, chỉ sợ việc này rất phiền phức.

Quay đầu nhìn Lãnh Ngôn, Phó Khúc nói: “Quan hệ giữa ngươi và thành chủ thành Triêu Dương như thế nào?”

Cười khổ lắc đầu, Lãnh Ngôn nói: “Không được tốt lắm. Nếu việc ban ngày hắn đã biết, thì không phải bây giờ mới tìm đến.”

Chính xác là tông môn không cho phép đệ tử giết hại lẫn nhau, nhưng nếu là tranh chấp cùng ngoại nhân thì tông môn sẽ không nhúng tay vào, nếu nhúng tay vào thì chỉ với danh nghĩa cá nhân. Mà Đoạn Thanh Vân xuất thân ở thành Triêu Dương, ở ngũ phong luận kiếm lại đạt được phần thưởng. Nếu Phó Viêm mà biết thì chắc chắn sẽ nhúng tay vào.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khí tức cả ba Kiếm Chủ đã xuất hiện ở bầu trời phía trên phủ đệ của phường chủ.

“Lãnh Ngôn! Đi ra tiếp đón khách đi.” Không để hai người Lục Thanh mở miệng, Phó Viêm hướng tới phía dưới mở miệng nói.

Đứng bên cạnh, Lục Thanh vô thanh vô tức thả ra thần thức, bao phủ cả phủ đệ phường chủ. Nơi mi tâm Niếp Thanh Thiên cũng lóe ra tia sáng, rồi nháy mắt đã thu liễm lại.

Ngay tại lúc Lãnh Ngôn bước ra ngoài, sắc mặt Lục Thanh đang bình tĩnh bỗng trở nên giận dữ. Một luồng khí thế bá đạo từ trên người hắn phóng ra, Lục Thanh đã thi triển ra Phong Lôi bộ. Phó Viêm chỉ kịp cảm thấy trước mặt hoa lên, thân ảnh của Lục Thanh đã biến mất.

Niếp Thanh Thiên cũng sửng sốt, lập tức sắc mặt cũng đại biến, thi triển Tốn Phong bộ đuổi theo.

Lãnh Ngôn chỉ là Kiếm Khách nho nhỏ làm sao chịu được khí thế của Kiếm Chủ ép đến. Gần như lúc Lục Thanh vừa phát ra khí thế, tâm thần của Lãnh Ngôn chấn động, Kiếm Nguyên trong kinh mạch bị chảy ngược, cả người như bị một con mãnh thú hồng hoang đụng trúng, bắn vào trong đại sảnh.

Mà Phó Khúc cũng bị khí thế đột nhiên bùng nổ của Lục Thanh làm cho giật mình, lập tức lùi lại hơn mười trượng. Đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại đã thấy hai gã thanh niên đang đứng ở vị trí vừa nãy của hắn.

“Là ngươi!” Phó Khúc nhịn không được kêu lên một tiếng kinh ngạc. Thanh Vân tông là một trong năm tông môn bình thường trong phạm vi nghìn dặm quanh Tử Hà tông. Phó Khúc thân là trưởng lão, nên hắn đúng là người đi tham dự ngũ phong luận kiếm, như thế nào mà còn không biết Lục Thanh. Có thể nói, lần ngũ phong luận kiếm này, khiến hắn có ấn tượng sâu sắc nhất chính là Lục Thanh cùng với thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm của hắn.

Lục Thanh quan sát tình trạng của Đoạn Thanh Vân một lúc. Từ từ một cỗ sát khí lạnh thấu xương bốc lên từ trên người hắn. Trong đại sảnh như đã tới mùa đông giá rét, hơi nước trong không khí bị cơn gió lạnh thổi qua liền ngưng kết lại thành từng bông tuyết phiêu đãng. Lãnh Ngôn vừa mới cố gắng đứng dậy, đột nhiên bị sát khí của Lục Thanh phóng ra ép tới, tầng Kiếm Khí hệ Kim trên người hắn không có một chút năng lực chống đỡ, phát ra một tiếng vang rồi vỡ nát.

Oa một tiếng, Lãnh Ngôn há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Liên tục hai lần bị khí thế của Lục Thanh đánh tới, Lãnh Ngôn đã bị trọng thương.

“Nhập ma!” Cho dù là Niếp Thanh Thiên luôn bình tĩnh cũng lộ ra sát khí.

“Ngươi là Lục Thanh…” Lão nhân nằm trên mặt đất ánh mắt sáng ngời, vội hướng tới Lục Thanh hỏi. Ngày thường, mỗi lần Đoạn Thanh Vân trở về thì kể lại nhiều nhất chính là Lục Thanh, kể cả tốc độ tu luyện hay khả năng lĩnh ngộ kiếm pháp đều khiến lão nhân có ấn tượng rất sâu.

“Lão nhân gia, không nên cử động.” Lục Thanh lấy ra hai viên Dưỡng Thân đan cho lão nhân ăn vào, đồng thời hắn vận chuyển Phong Lôi Kiếm Nguyên phá tan phong ấn của Phó Khúc trong đan điền lão nhân.

Kiếm Nguyên vừa khôi phục lại, trên người lão nhân lập tưc tản mát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, đó là khí thế của Kiếm Sư, còn có khí hệ Hỏa nóng cháy bừng bừng.

“Lão nhân gia, việc này là ai làm.” Thanh âm của Lục Thanh bình tĩnh, nhưng ai cũng cảm thấy sát khí ẩn chứa bên trong lời nói.

“Chính là hai người bọn họ. Vân nhi đáng thương. Nó ——” Lão nhân nhịn không đươc, nước mắt trào ra từ khóe mắt. Nếu không phải bây giờ xương cốt của lão bị vỡ nát thì đã lao tới liều mạng với hai người Phó Khúc rồi.

Ngẩng đầu nhìn Phó Khúc, Lục Thanh mở miệng nói: “Tốt! Tốt lắm!”

Phó Khúc biến sắc, lúc trước hắn cũng thấy được thực lực của Lục Thanh, hắn cũng không cho rằng mình là đối thủ của Lục Thanh. Nhưng hắn thân là trưởng lão của một tông môn, hơn mười năm qua còn cái gì mà chưa gặp. Hiện tại uy áp của Lục Thanh ép đến, ngược lại hắn càng bình tĩnh:

“Ta là cửu trưởng lão của Thanh Vân tông. Không biết vì sao Lục sư phụ phải nhúng tay vào việc của sư môn chúng ta.”

“Việc của sư môn?” Đến bây giờ, lời nói của Lục Thanh đã bình tĩnh lại.

“Không sai!” Phó Khúc chỉ vào lão nhân nói: “Người này là người của Thanh Vân tông ta, là một Chú Kiếm Sư. Sau hắn chạy trốn tới quý tông, trốn tránh mười năm, hiện giờ bị ta ngẫu nhiên tìm được. Mong là Lục sư phụ không nhúng tay vào chuyện này.”

“Lục sư phụ…” Phó Viêm đứng đằng sau cũng mở miệng nói.

Đồng thời hắn dùng thần thức truyền âm tới Lục Thanh: “Lục sư phụ, tông môn có luật, đệ tử nội tông không được nhúng tay vào việc phân tranh của các tông môn khác. Cho dù muốn nhúng tay vào, cũng phải báo cáo lại tông môn rồi mới được hành động. Người này là trưởng lão Thanh Vân tông, tuy rằng Thanh Vân tông không là gì cả, nhưng việc này vẫn nên giao cho Huyền phong chủ xử lý là tốt nhất.”

Lắc đầu, Lục Thanh không đồng ý với ý kiến của Phó Viêm, tuy rằng hắn có ý tốt.

Chỉ vào lão nhân, Lục Thanh nói: “Hắn cùng với ngươi là tranh chấp sư môn.”

“Không sai! “

“Tốt! Ta sẽ không nhúng tay vào.”

Nhãn tình sáng lên, Phó Khúc mỉm cười nói: “Đa tạ Lục sư phụ.”

Liếc mắt nhìn hắn một cái, Lục Thanh lại chỉ vào Đoạn Thanh Vân: “Nhưng hắn là người của cung Triêu Dương chúng ta, cũng là sư đệ của ta.”

Há miệng cứng lại, trong lòng Phó Khúc không khỏi cười khổ, nói qua nói lại vẫn là không muốn bỏ qua, nhưng trong lòng hắn vẫn có một tia may mắn nói: “Ta cũng không ra tay với hắn. Chỉ là đột nhiên hắn nhập ma, ta mới động thủ chế phục hắn. Nếu không lúc này hắn đã hao hết tinh nguyên mà chết rồi.”

Cười lạnh một tiếng, Lục Thanh nhìn lại, thấy Lãnh Ngôn gật đầu xác nhận, hừ một tiếng nói: “Hôm nay dù các ngươi có xảo biện như thế nào, ta cũng muốn đem bọn ngươi…”

Dừng lại một chút, Lục Thanh lại gằn từng chữ một: “Nghiền xương thành tro!”

Rùng mình một cái, Phó Khúc biết hôm nay không thể kết thúc êm đẹp được, lạnh lùng nói: “Lục sư phụ, ngươi mà giết ta, không sợ dẫn đến hai tông tranh chấp sao? Ta và ngươi đều là Kiếm Chủ, cho dù tu vi của ngươi hơn xa ta, nhưng ta mà tự bạo Kiếm Chủng, chỉ sợ ngươi không chết cũng trọng thương.”

Sắc mặt không thay đổi, âm thanh của Lục Thanh lạnh lùng, nói: “Tự bạo Kiếm Chủng. Ngươi còn không có cơ hội đó!” Tiếng nói vừa dứt, thân hình Lục Thanh liền lóe lên, đồng thời một làn Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo mang theo thần thức mạnh mẽ tương đương với Kiếm Chủ đỉnh phong của Lục Thanh, hướng tới Phó Khúc áp chế.

Chọn tập
Bình luận