Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 905: Manh mối ở từ đường

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Mãi sau khi Lục Thanh rời đi nửa canh giờ, thân hình Lục Thiên Thư mới hiện ra giữa không trung. Nhìn theo phương hướng Lục Thanh rời đi, mắt Lục Thiên Thư lộ thần quang khó hiểu.

– Còn có mười một năm… Mười một năm sau, ta có thể giải thoát.

Mặt Lục Thiên Thư lộ vẻ trào phúng:

– Đạo Linh, ngươi sẽ không ngờ rằng ta chờ lúc Thiên Đạo thức tỉnh, lúc ấy mới độ thiên phạt, ân oán giữa chúng ta, ngươi hãm hại ta, tới lúc đó ta sẽ Bất ngươi Trả lại gấp mười lần! Đánh!

Dứt lời, trên mắt Lúc Thiên Thư lô ra vẻ dữ tợn khác thường nháy mắt đã biến mắt không thấy.

– Xuất hiện đi!

Nhìn vào khoảng không trước mặt. Lục Thiên Thư trăm giọng nói.

-Ùng…

Khoảng không trước mặt đột ngột mở ra, một nữ tử áo trắng bước ra, nữ tử mặt mày xinh như ngọc tạc, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh tế nằm chính giữa gương mặt, đôi mắt đẹp mê hồn của nàng từ sau khi bước ra luôn nhìn chăm chú vào mặt Lục Thiên Thư.

Lục Thiên Thư cau mày:

– Vì sao nàng không nghe lời ta? Ta đã bảo nàng cứ ở yên nơi đó, đừng đi ra kia mà?

– Đừng đi ư?

Mặt nữ tử lộ vẻ buồn bã:

– Chàng giúp ta thành tựu Kiếm Phách, Bất ta ở một nơi hẻo lánh không người gần trăm năm qua. Thời gian trăm năm chàng chỉ trở lại hai lần, mỗi một lần chỉ ở lại chưa hết thời gian tàn một nén nhang đã vội rời đi. Trong thời gian ấy, chàng chưa nói được hai câu, chàng xem ta là gì vậy? Chàng khinh thường một thân tu vi của ta sao, vì sao để một mình ta tu luyện ở nơi bảo địa ấy?

– Làm càn!

Lục Thiên Thư sa sầm nét mặt.

– Làm càn ư, ta cứ việc làm càn thì đã sao?

Nữ tử rít giọng:

– Ta chờ đã năm trăm năm, chàng còn muốn Bất ta chờ nữa, rốt cục chàng muốn Bất ta chờ cho đến bao giờ? Chẳng lẽ ta đòi hỏi ở chàng những chuyện khó khăn đến vậy sao? Ta không muốn gì nhiều, chỉ muốn chàng có thể bầu bạn cạnh ta, chúng ta không màng thế sự, chuyện xảy ra trên đại lục, chúng ta không cần nhúng tay vào, không cần lo tới, có được không, Thiên Thư?

– Chàng nói đi! Cho dù thiên địa quay ngược lại, chúng ta chỉ cần tìm một địa phương không ai tìm được, sống vui vẻ bên nhau, cần gì phải tranh đấu sinh tử như vậy?

Lục Thiên Thư quay sang nơi khác, buông tiếng thở dài:

– Cuối cùng nàng sẽ hiểu, đến khi thiên địa quay ngược lại, lúc ấy trời đất đảo lộn, chúng ta trốn bất kỳ ở đâu cũng chỉ vô dụng mà thời. Huống chỉ chúng ta sớm đã ở trong vũng nước đục, muốn thoát ra ngoài hả phải là chuyện dễ dàng? Chỉ cần sơ ý có thể chết ngay tức khắc, nàng đừng làm cho ta vướng bận nữa, có được không?

Chẳng lẽ chúng ta thật sự trốn không thoát thiên địa quay ngược lại? Trong mắt nữ tử lúc này đã rưng rưng lệ, nhưng vẫn cố gắng kềm lại.

– Trốn ư?

Lục Thiên Thư cười tự giễu:

– Làm sao trốn? Chúng ta sinh ra giữa trời đất, trời đất đảo lộn, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là chịu đựng, cầu đến ngày thiên địa phá nát, tìm được một khe hở thoát ra ngoài ung dung tự tại.

Ngoài mấy chục vạn dặm xa.

Ánh mắt Lục Thanh bình thản nhìn không gian vô tận trước mặt, hàn quang lóe lên trong mắt rồi biến mất, lập tức xoay người rời đi. Ở Kim Thiên tông. Trong vườn mai Lục gia trang.

Hàng chục năm qua, vô số gốc mai trước kia, hiện tại đã cao hàng chục trượng, thoáng chốc lại sắp sửa sang năm mới.

So với trước kia, lễ mừng năm mới của Lục gia trang long trọng hơn nhiều, có hàng ngàn tộc nhân trở về cúng bái mà trong đó, bởi vì huyết mạch cho nên chia làm nội tộc và ngoại tộc. Tộc nhân nội tộc chỉ có hai mạch của Lục Khung và mẫu từ Lục Thanh. Mặc dù chỉ có hai người nhưng có thể nói rằng, nếu không có hai người Lục Thanh, sẽ không có Lục gia trang hiện tại. Từ đường của Lục gia chiếm diện tích chừng một dặm trong Lục gia trang. Bên trong đại điện bày đầy bài vị tổ tiên Lục gia.

Lúc này, trước cửa từ đường Lục gia đã tụ tập hàng trăm người. Nhưng người này đều là tộc nhân nội tộc Lục gia, mà nhưng tộc nhân ngoại tộc khác đều đứng chờ xa xa bên ngoài từ đường. Quy củ cúng bái trong lễ mừng năm mới, phải chờ sau khi tộc nhân nội tộc cúng bái xong xuôi tóc nhân ngoại tộc mới có thể tiến vào.

Bên ngoài từ đường, rất nhiều tộc nhân nội tộc sắc mặt trang nghiêm, đồng thời âm thầm có vẻ cuồng nhiệt. Bởi vì đối với bọn họ, có thể thấy mặt gia chủ vào lúc này là niềm vui lớn nhất.

Bốn chữ Giết kinh thiên, oai truyền khắp đại lục. Hàng ngày đều có Kiếm Giả quỷ mãi trước cửa Lục gia trang, cầu có thể gặp được gia chủ Lục gia của bọn họ một lần, hoặc muốn bái sư, hoặc có vấn đề cần thinh giáo. Ngay cả Kiếm Giả ngoài Kim Thiên tông cũng tới liên miên không dứt, thậm chí so ra còn nhiều hơn cả Kiếm Giả trong tông.

Vì như vậy, bọn họ càng thêm kính sợ.

– Ùng…

Rốt cục vào khoảnh khắc mặt trời chiều ngã về Tây, một đạo không gian Động Hư đen ngòm hiện ra trước cửa từ đường. Không gian Động Hư nghe đồn chỉ có Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn mới có thế chạm tới, lúc này xuất hiện gần gũi như vậy, khiến cho không ít đệ tử nội tộc lộ vẻ kích động. Bởi vì ngay sau đó, từ trong không gian Động Hư này, xuất hiện một bóng người màu xanh.

Chỉ trong một ngày, toàn Kim Thiên tông, thậm chí toàn bộ Kiếm Thần đại lục đều nghe được hai giọng nói kinh thiên động địa, mà một giọng nói trong đó là của bóng người mà bọn họ kính sợ này.

Ngươi làm chủ số mệnh ư? Giết! số mệnh thuộc về ngươi ư? Giết? Kẻ nào dám thuận theo ngươi, giết! Kẻ nào không chống lại ngươi, giết!

Thời khắc hai luồng ý chí đổi chọi nhau, đến giờ vẫn còn hiện rõ trong đầu bọn họ.

– Bái kiến gia chủ!

Chỉ trong thoáng chốc, tiếng hô vang như sấm.

Trong từ đường. Nhan Như Ngọc đã đứng trước đỉnh hương. Hương khói lượn lờ trên đỉnh, mà bên cạnh Nhan Như Ngọc là Nhược Thủy và phu phụ Hoàng Linh Nhi, cùng hai huynh muội Lục Hỏa.

– Tham kiến sư phụ!

Ba người đồng thời quỷ lạy.

– Sư huynh

Vu Phi cung kính thi lễ. Bối phận như vậy, Lục Thanh cũng không cần so đo, với tu vi địa vị của hai người hiện tại cũng không ai dám có lời ra tiếng vào.

Nhìn bài vị liệt tổ liệt Tông của Lục gia bày hàng hàng lớp lớp trước mặt, ánh mắt Lục Thanh ngưng thần, cuối cùng tiến lên thắp hai nén nhang.

Đột ngột ánh mắt Lục Thanh thoáng động, nhìn chăm chú vào bài vị trên bàn.

Lúc này trên bàn đang thờ hai thanh thần kiếm, một thanh Lôi Vân kiếm, một thanh Niệm Vân kiếm.

Hai mắt Lục Thanh chợt nổi lên kiếm quang màu xám bạc, bao trùm hai thanh thần kiếm vào trong.

– Thanh nhi!

Nhan Như Ngọc thấy vậy sửng sốt không biết Lục Thanh muốn làm gì.

Nhưng ngay tức khắc Lục Thanh đã thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hơi kinh ngạc:

– Kiếm Trì là mới được thành lập lại hay sao?

– Kiếm Trì lúc trước vì dời tông gấp gáp, cho nên tạm thời để lại ở giới Thanh Phàm. Sau này lập ra Kiếm Trì mới, còn Kiếm Trì lúc trước vẫn chưa dời về đây.

Lục Thanh gật gật đầu, ngay sau đó, thần niệm của hắn chui vào trong cơ thể giữa kiếm nguyên Thời Không, cỗ quan tài bằng đồng xanh vẫn đang lẳng lặng lơ lửng bên trong, trên kiếm tào (giá gác kiếm) phía trái là thạch kiếm lúc trước thu hoạch ở Ngũ Hành Kiếm Mộ, trong đó ẩn chứa nguyện lực hương hỏa nồng đậm như biển, về phần ngưng tụ bằng cách nào, hiện tại Lục Thanh cũng không biết. Ngoài ra bên phải cũng có một kiếm tào. Trên nắp quan tài ngoại trừ phù điêu Long Hoàng cửu trảo, còn có bảy vết lõm tròn to bằng nắm tay.

Ánh mắt Lục Thanh nhìn chăm chú vào bảy vết lõm, dường như nhận ra ánh mắt của hắn, cỗ quan tài bằng đồng xanh Bất đầu run rẩy, đồng thời có một ý niệm truyền vào trong thức hải Lục Thanh.

Không hề do dự. Lục Thanh lập tức bước ra mỗi bước, biến mất ngay tại chỗ.

Ở giới Thanh Phàm trước kia, trong tông vực cũ của Tử Hà tông.

Thời gian trăm năm qua đã này sinh rất nhiều chuyện. Linh Thú sơn mạch khi trước, hiện tại không biết đã trải qua bao nhiêu trường đại chiến, đã bị san bằng. Tông vực của Từ Hà tông trước kia, giờ đây đã biến thành một vùng hoang vu. Phù Vân tông, Thanh Ngọc tông xung quanh, trước kia là hai đại tông môn cấp Thanh Phàm nổi danh ngang với Tử Hà tông, đã tiêu tan thành mây khôi từ lâu. Trong phạm vi hàng ngàn dặm đã không còn bóng người sinh sống. Có thể nhìn thấy chỉ còn lại mặt đất nứt nẻ, tường gãy nhà xiêu khắp nơi nơi.

Lục Thanh đứng thẳng ở cuối Linh Thú sơn mạch. Có lẽ nhờ may mãn, ngọn tuyết sơn kia vẫn còn nguyên vẹn, không bị đại chiến ảnh hưởng.

Bông tuyết rơi rơi, tới cách đỉnh đầu Lục Thanh chừng vài tấc bên tự động giạt ra.

Quét mắt nhìn vạn dặm hoang vu, Trong lòng Lục Thanh không khôi sinh ra muốn vàn cảm khái. Nhớ ngày xưa, hai tông Phù Vân. Thanh Ngọc kiêu ngạo vô cùng, nhưng rốt cục không thể trụ vững với thời gian, chìm vào giữa dòng sông Thời Không mênh mông cuồn cuộn của đai lục.

Hiện tại nơi hoang tàn đồ nát này chỉ gợi lại cho Lục Thanh mơ hồ nhớ lại bộ dáng của hai tông trước kia.

Chẳng lẽ đây là điềm báo thiên địa quay ngược lại?

Trong lòng Lục Thanh mơ hồ sinh ra cảm ứng, theo thời gian trôi qua, càng ngày hắn càng cảm ứng Quỷ tích vận chuyển của thiên địa xung quanh rõ ràng hơn.

Thiên Đạo vận chuyển, Luân hồi tuần hoàn đều theo Quỷ tích định sẵn của nó. Mà giữa quỷ tích này, Lục Thanh thấy được dòng sông Thời Không dao động, cùng với Thời Không sắp sửa bị phá nát. Nhưng hết thảy nhưng chuyện này đều là hư ảo, hay là chuyện thật sắp sửa xảy ra? Chuyện này Lục Thanh không thể nào đoán được. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Ngay sau đó Lục Thanh bước ra một bước, xuất hiện ở trấn Triều Dương ngày trước…

Đại viện của Lục gia giờ đây đã hóa thành cát bụi, chỉ còn một vách tường xiêu vẹo vẫn còn đứng trơ trơ.

Đứng trước bức vách này, kiếm quang màu xám bạc trong mắt Lục Thanh chớp động.

-Ùng…

Trong nháy mắt, trên vách tường băng đá loang lô dơ bân, từng vòng gợn sóng khuếch tán ra. Trong vách vang lên tiếng ầm vang trầm đục, gợn sóng phân tán ra hai bên. Mặt đất trước mặt Lục Thanh đột ngột nứt ra một cái hố chừng vài trượng, để lộ nhưng bậc thang bằng đá đi sâu xuống dưới.

Lục Thanh đi một mạch qua khoảng trăm bậc thang, có lẽ đã đi xuống sâu chừng mười mấy trượng. Đây là một động ngầm vuông vức rộng chừng mười mấy trượng, trên tường xung quanh có nhiều đèn dầu, nhưng lúc này đã tắt cho nên trong động tối tăm u ám.

Kiếm chỉ Lục Thanh điểm ra, ngay tức khắc nhưng chiếc đèn đã tắt từ lâu lại cháy bùng lên ngọn lừa màu vàng, soi sáng lòng động. Mặt đất ẩm ướt vô cùng, qua trên dưới trăm năm, lúc này đã tích lũy một lớp nước cao chừng một tấc.

Mãi sau khi Lục Thanh rời đi nửa canh giờ, thân hình Lục Thiên Thư mới hiện ra giữa không trung. Nhìn theo phương hướng Lục Thanh rời đi, mắt Lục Thiên Thư lộ thần quang khó hiểu.

– Còn có mười một năm… Mười một năm sau, ta có thể giải thoát.

Mặt Lục Thiên Thư lộ vẻ trào phúng:

– Đạo Linh, ngươi sẽ không ngờ rằng ta chờ lúc Thiên Đạo thức tỉnh, lúc ấy mới độ thiên phạt, ân oán giữa chúng ta, ngươi hãm hại ta, tới lúc đó ta sẽ Bất ngươi Trả lại gấp mười lần! Đánh!

Dứt lời, trên mắt Lúc Thiên Thư lô ra vẻ dữ tợn khác thường nháy mắt đã biến mắt không thấy.

– Xuất hiện đi!

Nhìn vào khoảng không trước mặt. Lục Thiên Thư trăm giọng nói.

-Ùng…

Khoảng không trước mặt đột ngột mở ra, một nữ tử áo trắng bước ra, nữ tử mặt mày xinh như ngọc tạc, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh tế nằm chính giữa gương mặt, đôi mắt đẹp mê hồn của nàng từ sau khi bước ra luôn nhìn chăm chú vào mặt Lục Thiên Thư.

Lục Thiên Thư cau mày:

– Vì sao nàng không nghe lời ta? Ta đã bảo nàng cứ ở yên nơi đó, đừng đi ra kia mà?

– Đừng đi ư?

Mặt nữ tử lộ vẻ buồn bã:

– Chàng giúp ta thành tựu Kiếm Phách, Bất ta ở một nơi hẻo lánh không người gần trăm năm qua. Thời gian trăm năm chàng chỉ trở lại hai lần, mỗi một lần chỉ ở lại chưa hết thời gian tàn một nén nhang đã vội rời đi. Trong thời gian ấy, chàng chưa nói được hai câu, chàng xem ta là gì vậy? Chàng khinh thường một thân tu vi của ta sao, vì sao để một mình ta tu luyện ở nơi bảo địa ấy?

– Làm càn!

Lục Thiên Thư sa sầm nét mặt.

– Làm càn ư, ta cứ việc làm càn thì đã sao?

Nữ tử rít giọng:

– Ta chờ đã năm trăm năm, chàng còn muốn Bất ta chờ nữa, rốt cục chàng muốn Bất ta chờ cho đến bao giờ? Chẳng lẽ ta đòi hỏi ở chàng những chuyện khó khăn đến vậy sao? Ta không muốn gì nhiều, chỉ muốn chàng có thể bầu bạn cạnh ta, chúng ta không màng thế sự, chuyện xảy ra trên đại lục, chúng ta không cần nhúng tay vào, không cần lo tới, có được không, Thiên Thư?

– Chàng nói đi! Cho dù thiên địa quay ngược lại, chúng ta chỉ cần tìm một địa phương không ai tìm được, sống vui vẻ bên nhau, cần gì phải tranh đấu sinh tử như vậy?

Lục Thiên Thư quay sang nơi khác, buông tiếng thở dài:

– Cuối cùng nàng sẽ hiểu, đến khi thiên địa quay ngược lại, lúc ấy trời đất đảo lộn, chúng ta trốn bất kỳ ở đâu cũng chỉ vô dụng mà thời. Huống chỉ chúng ta sớm đã ở trong vũng nước đục, muốn thoát ra ngoài hả phải là chuyện dễ dàng? Chỉ cần sơ ý có thể chết ngay tức khắc, nàng đừng làm cho ta vướng bận nữa, có được không?

Chẳng lẽ chúng ta thật sự trốn không thoát thiên địa quay ngược lại? Trong mắt nữ tử lúc này đã rưng rưng lệ, nhưng vẫn cố gắng kềm lại.

– Trốn ư?

Lục Thiên Thư cười tự giễu:

– Làm sao trốn? Chúng ta sinh ra giữa trời đất, trời đất đảo lộn, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là chịu đựng, cầu đến ngày thiên địa phá nát, tìm được một khe hở thoát ra ngoài ung dung tự tại.

Ngoài mấy chục vạn dặm xa.

Ánh mắt Lục Thanh bình thản nhìn không gian vô tận trước mặt, hàn quang lóe lên trong mắt rồi biến mất, lập tức xoay người rời đi. Ở Kim Thiên tông. Trong vườn mai Lục gia trang.

Hàng chục năm qua, vô số gốc mai trước kia, hiện tại đã cao hàng chục trượng, thoáng chốc lại sắp sửa sang năm mới.

So với trước kia, lễ mừng năm mới của Lục gia trang long trọng hơn nhiều, có hàng ngàn tộc nhân trở về cúng bái mà trong đó, bởi vì huyết mạch cho nên chia làm nội tộc và ngoại tộc. Tộc nhân nội tộc chỉ có hai mạch của Lục Khung và mẫu từ Lục Thanh. Mặc dù chỉ có hai người nhưng có thể nói rằng, nếu không có hai người Lục Thanh, sẽ không có Lục gia trang hiện tại. Từ đường của Lục gia chiếm diện tích chừng một dặm trong Lục gia trang. Bên trong đại điện bày đầy bài vị tổ tiên Lục gia.

Lúc này, trước cửa từ đường Lục gia đã tụ tập hàng trăm người. Nhưng người này đều là tộc nhân nội tộc Lục gia, mà nhưng tộc nhân ngoại tộc khác đều đứng chờ xa xa bên ngoài từ đường. Quy củ cúng bái trong lễ mừng năm mới, phải chờ sau khi tộc nhân nội tộc cúng bái xong xuôi tóc nhân ngoại tộc mới có thể tiến vào.

Bên ngoài từ đường, rất nhiều tộc nhân nội tộc sắc mặt trang nghiêm, đồng thời âm thầm có vẻ cuồng nhiệt. Bởi vì đối với bọn họ, có thể thấy mặt gia chủ vào lúc này là niềm vui lớn nhất.

Bốn chữ Giết kinh thiên, oai truyền khắp đại lục. Hàng ngày đều có Kiếm Giả quỷ mãi trước cửa Lục gia trang, cầu có thể gặp được gia chủ Lục gia của bọn họ một lần, hoặc muốn bái sư, hoặc có vấn đề cần thinh giáo. Ngay cả Kiếm Giả ngoài Kim Thiên tông cũng tới liên miên không dứt, thậm chí so ra còn nhiều hơn cả Kiếm Giả trong tông.

Vì như vậy, bọn họ càng thêm kính sợ.

– Ùng…

Rốt cục vào khoảnh khắc mặt trời chiều ngã về Tây, một đạo không gian Động Hư đen ngòm hiện ra trước cửa từ đường. Không gian Động Hư nghe đồn chỉ có Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn mới có thế chạm tới, lúc này xuất hiện gần gũi như vậy, khiến cho không ít đệ tử nội tộc lộ vẻ kích động. Bởi vì ngay sau đó, từ trong không gian Động Hư này, xuất hiện một bóng người màu xanh.

Chỉ trong một ngày, toàn Kim Thiên tông, thậm chí toàn bộ Kiếm Thần đại lục đều nghe được hai giọng nói kinh thiên động địa, mà một giọng nói trong đó là của bóng người mà bọn họ kính sợ này.

Ngươi làm chủ số mệnh ư? Giết! số mệnh thuộc về ngươi ư? Giết? Kẻ nào dám thuận theo ngươi, giết! Kẻ nào không chống lại ngươi, giết!

Thời khắc hai luồng ý chí đổi chọi nhau, đến giờ vẫn còn hiện rõ trong đầu bọn họ.

– Bái kiến gia chủ!

Chỉ trong thoáng chốc, tiếng hô vang như sấm.

Trong từ đường. Nhan Như Ngọc đã đứng trước đỉnh hương. Hương khói lượn lờ trên đỉnh, mà bên cạnh Nhan Như Ngọc là Nhược Thủy và phu phụ Hoàng Linh Nhi, cùng hai huynh muội Lục Hỏa.

– Tham kiến sư phụ!

Ba người đồng thời quỷ lạy.

– Sư huynh

Vu Phi cung kính thi lễ. Bối phận như vậy, Lục Thanh cũng không cần so đo, với tu vi địa vị của hai người hiện tại cũng không ai dám có lời ra tiếng vào.

Nhìn bài vị liệt tổ liệt Tông của Lục gia bày hàng hàng lớp lớp trước mặt, ánh mắt Lục Thanh ngưng thần, cuối cùng tiến lên thắp hai nén nhang.

Đột ngột ánh mắt Lục Thanh thoáng động, nhìn chăm chú vào bài vị trên bàn.

Lúc này trên bàn đang thờ hai thanh thần kiếm, một thanh Lôi Vân kiếm, một thanh Niệm Vân kiếm.

Hai mắt Lục Thanh chợt nổi lên kiếm quang màu xám bạc, bao trùm hai thanh thần kiếm vào trong.

– Thanh nhi!

Nhan Như Ngọc thấy vậy sửng sốt không biết Lục Thanh muốn làm gì.

Nhưng ngay tức khắc Lục Thanh đã thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hơi kinh ngạc:

– Kiếm Trì là mới được thành lập lại hay sao?

– Kiếm Trì lúc trước vì dời tông gấp gáp, cho nên tạm thời để lại ở giới Thanh Phàm. Sau này lập ra Kiếm Trì mới, còn Kiếm Trì lúc trước vẫn chưa dời về đây.

Lục Thanh gật gật đầu, ngay sau đó, thần niệm của hắn chui vào trong cơ thể giữa kiếm nguyên Thời Không, cỗ quan tài bằng đồng xanh vẫn đang lẳng lặng lơ lửng bên trong, trên kiếm tào (giá gác kiếm) phía trái là thạch kiếm lúc trước thu hoạch ở Ngũ Hành Kiếm Mộ, trong đó ẩn chứa nguyện lực hương hỏa nồng đậm như biển, về phần ngưng tụ bằng cách nào, hiện tại Lục Thanh cũng không biết. Ngoài ra bên phải cũng có một kiếm tào. Trên nắp quan tài ngoại trừ phù điêu Long Hoàng cửu trảo, còn có bảy vết lõm tròn to bằng nắm tay.

Ánh mắt Lục Thanh nhìn chăm chú vào bảy vết lõm, dường như nhận ra ánh mắt của hắn, cỗ quan tài bằng đồng xanh Bất đầu run rẩy, đồng thời có một ý niệm truyền vào trong thức hải Lục Thanh.

Không hề do dự. Lục Thanh lập tức bước ra mỗi bước, biến mất ngay tại chỗ.

Ở giới Thanh Phàm trước kia, trong tông vực cũ của Tử Hà tông.

Thời gian trăm năm qua đã này sinh rất nhiều chuyện. Linh Thú sơn mạch khi trước, hiện tại không biết đã trải qua bao nhiêu trường đại chiến, đã bị san bằng. Tông vực của Từ Hà tông trước kia, giờ đây đã biến thành một vùng hoang vu. Phù Vân tông, Thanh Ngọc tông xung quanh, trước kia là hai đại tông môn cấp Thanh Phàm nổi danh ngang với Tử Hà tông, đã tiêu tan thành mây khôi từ lâu. Trong phạm vi hàng ngàn dặm đã không còn bóng người sinh sống. Có thể nhìn thấy chỉ còn lại mặt đất nứt nẻ, tường gãy nhà xiêu khắp nơi nơi.

Lục Thanh đứng thẳng ở cuối Linh Thú sơn mạch. Có lẽ nhờ may mãn, ngọn tuyết sơn kia vẫn còn nguyên vẹn, không bị đại chiến ảnh hưởng.

Bông tuyết rơi rơi, tới cách đỉnh đầu Lục Thanh chừng vài tấc bên tự động giạt ra.

Quét mắt nhìn vạn dặm hoang vu, Trong lòng Lục Thanh không khôi sinh ra muốn vàn cảm khái. Nhớ ngày xưa, hai tông Phù Vân. Thanh Ngọc kiêu ngạo vô cùng, nhưng rốt cục không thể trụ vững với thời gian, chìm vào giữa dòng sông Thời Không mênh mông cuồn cuộn của đai lục.

Hiện tại nơi hoang tàn đồ nát này chỉ gợi lại cho Lục Thanh mơ hồ nhớ lại bộ dáng của hai tông trước kia.

Chẳng lẽ đây là điềm báo thiên địa quay ngược lại?

Trong lòng Lục Thanh mơ hồ sinh ra cảm ứng, theo thời gian trôi qua, càng ngày hắn càng cảm ứng Quỷ tích vận chuyển của thiên địa xung quanh rõ ràng hơn.

Thiên Đạo vận chuyển, Luân hồi tuần hoàn đều theo Quỷ tích định sẵn của nó. Mà giữa quỷ tích này, Lục Thanh thấy được dòng sông Thời Không dao động, cùng với Thời Không sắp sửa bị phá nát. Nhưng hết thảy nhưng chuyện này đều là hư ảo, hay là chuyện thật sắp sửa xảy ra? Chuyện này Lục Thanh không thể nào đoán được. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Ngay sau đó Lục Thanh bước ra một bước, xuất hiện ở trấn Triều Dương ngày trước…

Đại viện của Lục gia giờ đây đã hóa thành cát bụi, chỉ còn một vách tường xiêu vẹo vẫn còn đứng trơ trơ.

Đứng trước bức vách này, kiếm quang màu xám bạc trong mắt Lục Thanh chớp động.

-Ùng…

Trong nháy mắt, trên vách tường băng đá loang lô dơ bân, từng vòng gợn sóng khuếch tán ra. Trong vách vang lên tiếng ầm vang trầm đục, gợn sóng phân tán ra hai bên. Mặt đất trước mặt Lục Thanh đột ngột nứt ra một cái hố chừng vài trượng, để lộ nhưng bậc thang bằng đá đi sâu xuống dưới.

Lục Thanh đi một mạch qua khoảng trăm bậc thang, có lẽ đã đi xuống sâu chừng mười mấy trượng. Đây là một động ngầm vuông vức rộng chừng mười mấy trượng, trên tường xung quanh có nhiều đèn dầu, nhưng lúc này đã tắt cho nên trong động tối tăm u ám.

Kiếm chỉ Lục Thanh điểm ra, ngay tức khắc nhưng chiếc đèn đã tắt từ lâu lại cháy bùng lên ngọn lừa màu vàng, soi sáng lòng động. Mặt đất ẩm ướt vô cùng, qua trên dưới trăm năm, lúc này đã tích lũy một lớp nước cao chừng một tấc.

Chọn tập
Bình luận