Thanh kiếm của Tây Môn Vô Ngân là một thanh trường kiếm mỏng dài ba thước, bảy tấc. Thân kiếm trong suốt, mỏng như cánh ve, chiều rộng chưa tới một tấc. Giữa thân kiếm có cái rãnh máu dài ba thước. Thậm chí bây giờ, nhìn bên trong còn thấy rõ một đường máu.
Ngoại hình của thanh kiếm này thực ra cùng với thanh kiếm của kiếm giả Sinh Tử môn hơi giống nhau. Mà nhìn từ trên thân kiếm hơi tỏa ra sương trắng, Lục Thanh có thể nhận ra được một chút tài liệu rèn kiếm. Nó chính là huyền băng ngoài trăm năm. Làn sương trắng kia cũng chính là hơi nước do nó đóng băng thành. Thanh kiếm này nếu không đạt tới bát phẩm thì cũng là cửu phẩm.
Cầm kiếm chỉ vào Diệp Cô Hàn, Tây Môn Vô Ngân cũng không nói một câu, nhưng trong phạm vi trăm trượng trên kiếm đài chợt nổi lên một cơn gió lạnh. Không khí từ từ biến thành màu trắng, xuất hiện nhưng cục băng nhỏ. Theo hơi thở của hai người bốc lên, khí Huyền Băng hội tụ lại, nhất thời đóng băng toàn bộ không khí trong phạm vi trăm trượng trên kiếm đài.
Cấp bậc Kiếm Sư so đấu với nhau cho dù chỉ mới từ khí thế cũng đã đạt tới mức như vậy. Mặc dù quanh kiếm đài có một kiếm trận ngăn cách nhưng vẫn khiến cho người xem cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn rất nhiều.
Những điều đó đều do đại thế cực mạnh của Kiếm Sư ảnh hưởng. Đại thế vô hình vô ảnh nhưng là do tâm niệm của kiếm giả cùng với thiên thời, địa lợi, nhân hòa kết hợp với nhau mà tạo ra. Ý niệm đó ở trong đầu càng mạnh thì có thể hình thành hoặc mượn thế càng mạnh thêm.
Cái gọi là âm thanh chấn áp tinh thần, ngoại trừ tu vi kinh nghiệm hình thành khí thế thì đại thế cũng có ở trong đó. Đại thế giảm xuống thì tâm niệm bị cản trở, ra tay sẽ có điều e ngại.
Vào lúc này, Diệp Cô Hàn và Tây Môn Vô Ngân đã hội tụ toàn bộ đại thế của vô số đệ tử nội tông xung quanh. Khiến cho trên đỉnh đầu họ cách mấy trăm trượng xuất hiện những trận mưa đá bao trùm phạm vi cả mẫu.
Hơi lạnh thấu xương từ trên trời khiến cho đám kiếm giả đứng xem trên đỉnh cốc có tu vi kém nhất thời không chịu nổi, vội vàng đi xuống. Vào lúc này, kiếm giả cấp bậc Kiếm Sư do lĩnh ngộ khí thuộc tính cao hơn một tầng nên có thể ảnh hưởng tới các loại khí trong trời đất, vì thế mà ngưng tụ được thiên tượng của thuộc tính tương ứng.
“Vù..”
Trong trời đất giống như chỉ còn ánh sáng trắng. Ngay vào lúc vô số kiếm giả ngoài tông đang còn ngẩn người thì Tây Môn Vô Ngân đã xuất hiện trước mặt Diệp Cô Hàn.
“Cái gì?”
Trong ánh mắt khiếp sợ của đông đảo kiếm giả, trên tay phải của Diệp Cô Hàn xuất hiện một vầng Huyền Băng kiếm khí rất dày, giống như xuyên qua không gian dễ dàng kẹp lấy thanh kiếm mỏng của Tây Môn Vô Ngân. Mà Huyền Băng kiếm khí của Tây Môn Vô Ngân bám vào thân kiếm, trong chốc lát liền bị xua tan hết.
Đồng thời, từ hai ngón tay của Diệp Cô Hàn, một đạo Huyền Băng Kiếm Nguyên mạnh mẽ, mênh mông chạy dọc theo thân kiếm phản công lại.
Tây Môn Vô Ngân biến sắc, cắn chặt răng. Huyền Băng Kiếm Nguyên trong cơ thể nhanh chóng rót vào thân kiếm. Trong đại hội luận kiếm như thế này, nếu như để bị đoạt kiếm thì so với thua có khác gì nhau?
– Ta không có thời gian để lãng phí với ngươi. Với sự chênh lệch tuyệt đối, ngươi chẳng có cơ hội gì hết.
Ngay lập tức, từ trên người Diệp Cô Hàn, một làn sát khí còn mạnh hơn cả Tây Môn Vô Ngân chợt bộc phát. Đồng thời, Huyền Băng kiếm nguyên đang bị Tây Môn Vô Ngân ngăn chặn trên thân kiếm chợt tăng lên.
Ngay cả chút phản ứng cũng không có, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, Kiếm Nguyên đang cuồn cuộn tuôn ra bị một thứ Kiếm Nguyên đồng loại mạnh hơn đẩy ngược trở về. Tây Môn Vô Ngân kêu lên một tiếng bi thảm, bay ngược ra đằng sau, rơi xuống bên cạnh kiếm đài. Tất cả mọi người đều thấy rõ, do Kiếm Nguyên phản lại, nên kinh mạch trên cánh tay phải của hắn đã bị thương nặng. Thậm chí cổ tay phải cũng bị nứt ra, muốn cầm lại kiếm cũng phải tu luyện một khoảng thời gian.
Diệp Cô Hàn co ngón tay lại búng nhẹ một cái, thanh kiếm của Tây Môn Vô Ngân kêu lên một tiếng vù vù rồi bắn tới trước mặt hắn.
Hừ lạnh một tiếng, Tây Môn Vô Ngân nhìn Diệp Cô Hàn có chút oán độc rồi đưa tay trái rút thanh kiếm. Mà đối với ánh mắt oán độc của Tây Môn Vô Ngân, Diệp Cô Hàn chẳng thèm để ý. Trong suy nghĩ của hắn, Tây Môn Vô Ngân còn chưa có đủ tư cách.
Trận đấu đầu tiên của những người có tu vi Kiếm Sư đã kết thúc như vậy. Kết quả diễn ra nhanh chóng, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng vừa rồi, với hai loại kiếm khí có cùng thuộc tính mà Diệp Cô Hàn có thể kẹp lấy thanh kiếm của Tây Môn Vô Ngân một cách chuẩn xác như vậy, ngoại trừ phán đoán và nhãn lực kinh người của hắn, cũng nói rõ cảnh giới kiếm pháp của hắn chẳng hề dưới Tây Môn Vô Ngân. Hơn nữa, sự chênh lệch tu vi dẫn tới kết quả như vậy khiến cho tất cả đều có thể chấp nhận.
Có thể thoải mái đánh bại một gã Kiếm Sư tiểu thiên vị, thanh danh người đứng thứ hai trên Long Phượng bảng trước kia được lôi ra. Nhất thời, những tiếng bàn luận về hắn trong Luận Kiếm cốc trở nên xôn xao.
Luận kiếm vẫn tiếp tục. Những trận đấu tiếp theo lại càng thêm đặc sắc. Cấp bậc Kiếm Sư ngưng tụ hiện tượng của thuộc tính, khí thế mạnh mẽ hòa lẫn với đại thế vô hình tàn phá trên kiếm đài. Các loại kiếm khí với các thuộc tính khác nhau bay rợp trời. Trên kiếm đài đã xuất hiện vô số những cái hố to nhỏ. Thực sự là lần luận kiếm giữa ngũ phong của Tử Hà tông quả là quá mạnh.
Mỗi một lần đại hội luận kiếm có thể xuất hiện bảy, tám gã đệ tử có tu vi Kiếm Sư là đã cao lắm rồi. Vậy mà lần này tới ba mươi người, huống chi còn có bốn người Lục Thanh vẫn đứng yên. Mặc dù Lạc Thiên Phong không nói gì, nhưng đều là người đứng đầu các tông môn, làm sao không thể nhận ra đó là bốn Kiếm Chủ chuẩn đại sư? Cho dù là tâm cảnh của Hàn Kiến Tâm và Tần Vô Song cũng không giấu được nụ cười khổ. Sợ rằng, sau đại hội luận kiếm này, thanh thế của hai đại tông môn cấp Thanh Phàm bọn họ đều bị ép xuống.
Về phần Lục Thanh lúc này cũng đang nhìn chằm chằm lên kiếm đài. Cấp bậc Kiếm Sư so đấu với nhau đối với hắn cũng có chút dùng được. Một số kiếm pháp tinh thâm cùng với cách vận dụng các loại khí, ngưng tụ hình thái cũng đều khiến cho Lục Thanh hiểu thêm. Giúp cho Tử Tiêu Phong Lôi kiếm có một số khó hiểu cũng thêm chắc chắn.
Lần này, Dư Cập Hóa và Triệu Thiên Diệp cũng lần lượt xuất trận. Với thực lực Kiếm Sư đại thiên vị, cho dù là cảnh giới kiếm pháp hay là sự lĩnh ngộ đối với Tử Tiêu Phong Lôi kiếm cũng đều tăng lên. Nên Triệu Thiên Diệp chẳng có gì lo lắng mà đạt được tư cách bước vào trận đấu tiếp theo. Nhưng Dư Cập Hóa thì không may mắn như vậy. Gần đây, hắn mới ngưng kết Kiếm Chủng, vẫn còn chưa củng cố hoàn toàn nên chưa thuần thục. Vì vậy mà trong trận đấu đầu tiên, mặc dù dốc hết sức nhưng vẫn bị thua.
Cấp bậc Kiếm Sư so đấu cơ bản không xảy ra ngoài ý muốn. Cuối cùng có ba người bước vào quyết đấu cuối cùng là Diệp Cô Hàn, Triệu Thiên Diệp và Tư Đồ Tư Dư. Căn cứ theo vị trí xếp trên Long Phượng Bảng thì ba người nối tiếp nhau.
Tư Đồ Tư Dư và Triệu Thiên Diệp so đấu với nhau chưa tới mười chiêu. Thực sự là hai loại khí Phong Lôi của Triệu Thiên Diệp quá mạnh. Dưới uy áp mênh mông, cuồn cuộn, cho dù Tư Đồ Tư Dư cũng có được tu vi đại thiên vị, nhưng cũng không dám đảm bảo tiếp được một chiêu mà không vấn đề gì. Sau khi nói ra lời nhận thua, cho dù là đệ tử của Lạc Nhật phong cũng phải có chút xấu hổ.
Cuối cùng, chỉ còn lại Diệp Cô Hàn và Triệu Thiên Diệp tranh đoạt vị trí đứng đầu của Kiếm Sư.
Hai người đứng bình tĩnh trên kiếm đài. Trước lúc so đấu, cả hai đều sử dụng thực lực mạnh mẽ để dành thắng lợi, nên vào lúc này vẫn chưa hề bị thương, hoàn toàn ở vào trạng thái cao nhất.
Đối mặt với Triệu Thiên Diệp, lần đầu tiên Diệp Cô Hàn ngay từ đầu đã rút thanh Phi Tuyết kiếm từ sau lưng ra. Những trận đấu trước, cho dù thực lực của đối phương không kém nhiều, nhưng Diệp Cô Hàn cũng phải sau mấy chiêu mới rút kiếm. Bởi vậy, có thể thấy sự coi trọng của hắn đối với Triệu Thiên Diệp như thế nào.
Từ trên người cả hai, một ý chí chiến đấy mạnh mẽ tản ra. Mưa đá trên bầu trời xoay tròn, Tử Điện và Tốn Phong hội tụ thành Lôi Vân che khuất bầu trời. Nhưng tiếng sấm nổ vang rền cùng với khí thế, áp lực từ trên cao đập xuống khiến cho trên đỉnh núi, mười mấy tên kiếm giả còn sót lại đành phải xuống. Trong Luận Kiếm cốc hoàn toàn im ắng, tất cả đều chăm chú nhìn hai người trên kiếm đài. Với thực lực mà cả hai biểu hiện, thì trận đấu này chính là trận quyết đấu cao nhất trong cấp bậc Kiếm Sư. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khí thế của cả hai giằng co với nhau trên bầu trời. Mưa đá và Lôi vân ở trên cao trăm trượng va chạm với nhau. Nhưng hạt bụi băng từ trên cao rơi xuống khiến cho trong cốc hơi nóng liền trở nên mát mẻ.
Trong tay Triệu Thiên Diệp, thanh Phong Lôi kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh tím. Thân kiếm di chuyển theo một quỹ tích kỳ lạ, đồng thời có cả Phong Lôi kiếm khí quấn quanh. Trên mũi của Phong Lôi kiếm có rất nhiều hai khí Phong Lôi ngưng tụ nhanh chóng xuất hiện những quả cầu kiếm khí màu xanh tím. Từng đạo tử điện to bằng cánh tay lóe lên trên mỗi quả cầu. Trong phút chốc, xung quanh xuất hiện cả trăm đạo phong nhận màu xanh dài ba thước.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức thứ tư: Lôi Đình Sơ Hiện.
Những quả cầu kiếm khí ẩn chứa lôi điện mạnh mẽ và phong nhận vừa mới xuất hiện đã bao phủ trong phạm vi mười trượng quanh Diệp Cô Hàn. Cũng là thức thứ tư, nhưng so với bốn năm trước đây đã mạnh hơn không biết mấy lần.
Trên mặt xuất hiện một chút ngưng trọng hiếm có. Dẫm nhẹ một cái, thân hình Diệp Cô Hàn trở nên mờ ào. Đồng thởi, bên cạnh hắn xuất hiện sáu người thật. Đây chính là Tuyết Phân quang bộ có trong Kiếm Nguyên công Huyền Băng Chân giải mà Diệp Cô Hàn tu luyện.
Thanh kiếm của Tây Môn Vô Ngân là một thanh trường kiếm mỏng dài ba thước, bảy tấc. Thân kiếm trong suốt, mỏng như cánh ve, chiều rộng chưa tới một tấc. Giữa thân kiếm có cái rãnh máu dài ba thước. Thậm chí bây giờ, nhìn bên trong còn thấy rõ một đường máu.
Ngoại hình của thanh kiếm này thực ra cùng với thanh kiếm của kiếm giả Sinh Tử môn hơi giống nhau. Mà nhìn từ trên thân kiếm hơi tỏa ra sương trắng, Lục Thanh có thể nhận ra được một chút tài liệu rèn kiếm. Nó chính là huyền băng ngoài trăm năm. Làn sương trắng kia cũng chính là hơi nước do nó đóng băng thành. Thanh kiếm này nếu không đạt tới bát phẩm thì cũng là cửu phẩm.
Cầm kiếm chỉ vào Diệp Cô Hàn, Tây Môn Vô Ngân cũng không nói một câu, nhưng trong phạm vi trăm trượng trên kiếm đài chợt nổi lên một cơn gió lạnh. Không khí từ từ biến thành màu trắng, xuất hiện nhưng cục băng nhỏ. Theo hơi thở của hai người bốc lên, khí Huyền Băng hội tụ lại, nhất thời đóng băng toàn bộ không khí trong phạm vi trăm trượng trên kiếm đài.
Cấp bậc Kiếm Sư so đấu với nhau cho dù chỉ mới từ khí thế cũng đã đạt tới mức như vậy. Mặc dù quanh kiếm đài có một kiếm trận ngăn cách nhưng vẫn khiến cho người xem cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn rất nhiều.
Những điều đó đều do đại thế cực mạnh của Kiếm Sư ảnh hưởng. Đại thế vô hình vô ảnh nhưng là do tâm niệm của kiếm giả cùng với thiên thời, địa lợi, nhân hòa kết hợp với nhau mà tạo ra. Ý niệm đó ở trong đầu càng mạnh thì có thể hình thành hoặc mượn thế càng mạnh thêm.
Cái gọi là âm thanh chấn áp tinh thần, ngoại trừ tu vi kinh nghiệm hình thành khí thế thì đại thế cũng có ở trong đó. Đại thế giảm xuống thì tâm niệm bị cản trở, ra tay sẽ có điều e ngại.
Vào lúc này, Diệp Cô Hàn và Tây Môn Vô Ngân đã hội tụ toàn bộ đại thế của vô số đệ tử nội tông xung quanh. Khiến cho trên đỉnh đầu họ cách mấy trăm trượng xuất hiện những trận mưa đá bao trùm phạm vi cả mẫu.
Hơi lạnh thấu xương từ trên trời khiến cho đám kiếm giả đứng xem trên đỉnh cốc có tu vi kém nhất thời không chịu nổi, vội vàng đi xuống. Vào lúc này, kiếm giả cấp bậc Kiếm Sư do lĩnh ngộ khí thuộc tính cao hơn một tầng nên có thể ảnh hưởng tới các loại khí trong trời đất, vì thế mà ngưng tụ được thiên tượng của thuộc tính tương ứng.
“Vù..”
Trong trời đất giống như chỉ còn ánh sáng trắng. Ngay vào lúc vô số kiếm giả ngoài tông đang còn ngẩn người thì Tây Môn Vô Ngân đã xuất hiện trước mặt Diệp Cô Hàn.
“Cái gì?”
Trong ánh mắt khiếp sợ của đông đảo kiếm giả, trên tay phải của Diệp Cô Hàn xuất hiện một vầng Huyền Băng kiếm khí rất dày, giống như xuyên qua không gian dễ dàng kẹp lấy thanh kiếm mỏng của Tây Môn Vô Ngân. Mà Huyền Băng kiếm khí của Tây Môn Vô Ngân bám vào thân kiếm, trong chốc lát liền bị xua tan hết.
Đồng thời, từ hai ngón tay của Diệp Cô Hàn, một đạo Huyền Băng Kiếm Nguyên mạnh mẽ, mênh mông chạy dọc theo thân kiếm phản công lại.
Tây Môn Vô Ngân biến sắc, cắn chặt răng. Huyền Băng Kiếm Nguyên trong cơ thể nhanh chóng rót vào thân kiếm. Trong đại hội luận kiếm như thế này, nếu như để bị đoạt kiếm thì so với thua có khác gì nhau?
– Ta không có thời gian để lãng phí với ngươi. Với sự chênh lệch tuyệt đối, ngươi chẳng có cơ hội gì hết.
Ngay lập tức, từ trên người Diệp Cô Hàn, một làn sát khí còn mạnh hơn cả Tây Môn Vô Ngân chợt bộc phát. Đồng thời, Huyền Băng kiếm nguyên đang bị Tây Môn Vô Ngân ngăn chặn trên thân kiếm chợt tăng lên.
Ngay cả chút phản ứng cũng không có, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, Kiếm Nguyên đang cuồn cuộn tuôn ra bị một thứ Kiếm Nguyên đồng loại mạnh hơn đẩy ngược trở về. Tây Môn Vô Ngân kêu lên một tiếng bi thảm, bay ngược ra đằng sau, rơi xuống bên cạnh kiếm đài. Tất cả mọi người đều thấy rõ, do Kiếm Nguyên phản lại, nên kinh mạch trên cánh tay phải của hắn đã bị thương nặng. Thậm chí cổ tay phải cũng bị nứt ra, muốn cầm lại kiếm cũng phải tu luyện một khoảng thời gian.
Diệp Cô Hàn co ngón tay lại búng nhẹ một cái, thanh kiếm của Tây Môn Vô Ngân kêu lên một tiếng vù vù rồi bắn tới trước mặt hắn.
Hừ lạnh một tiếng, Tây Môn Vô Ngân nhìn Diệp Cô Hàn có chút oán độc rồi đưa tay trái rút thanh kiếm. Mà đối với ánh mắt oán độc của Tây Môn Vô Ngân, Diệp Cô Hàn chẳng thèm để ý. Trong suy nghĩ của hắn, Tây Môn Vô Ngân còn chưa có đủ tư cách.
Trận đấu đầu tiên của những người có tu vi Kiếm Sư đã kết thúc như vậy. Kết quả diễn ra nhanh chóng, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng vừa rồi, với hai loại kiếm khí có cùng thuộc tính mà Diệp Cô Hàn có thể kẹp lấy thanh kiếm của Tây Môn Vô Ngân một cách chuẩn xác như vậy, ngoại trừ phán đoán và nhãn lực kinh người của hắn, cũng nói rõ cảnh giới kiếm pháp của hắn chẳng hề dưới Tây Môn Vô Ngân. Hơn nữa, sự chênh lệch tu vi dẫn tới kết quả như vậy khiến cho tất cả đều có thể chấp nhận.
Có thể thoải mái đánh bại một gã Kiếm Sư tiểu thiên vị, thanh danh người đứng thứ hai trên Long Phượng bảng trước kia được lôi ra. Nhất thời, những tiếng bàn luận về hắn trong Luận Kiếm cốc trở nên xôn xao.
Luận kiếm vẫn tiếp tục. Những trận đấu tiếp theo lại càng thêm đặc sắc. Cấp bậc Kiếm Sư ngưng tụ hiện tượng của thuộc tính, khí thế mạnh mẽ hòa lẫn với đại thế vô hình tàn phá trên kiếm đài. Các loại kiếm khí với các thuộc tính khác nhau bay rợp trời. Trên kiếm đài đã xuất hiện vô số những cái hố to nhỏ. Thực sự là lần luận kiếm giữa ngũ phong của Tử Hà tông quả là quá mạnh.
Mỗi một lần đại hội luận kiếm có thể xuất hiện bảy, tám gã đệ tử có tu vi Kiếm Sư là đã cao lắm rồi. Vậy mà lần này tới ba mươi người, huống chi còn có bốn người Lục Thanh vẫn đứng yên. Mặc dù Lạc Thiên Phong không nói gì, nhưng đều là người đứng đầu các tông môn, làm sao không thể nhận ra đó là bốn Kiếm Chủ chuẩn đại sư? Cho dù là tâm cảnh của Hàn Kiến Tâm và Tần Vô Song cũng không giấu được nụ cười khổ. Sợ rằng, sau đại hội luận kiếm này, thanh thế của hai đại tông môn cấp Thanh Phàm bọn họ đều bị ép xuống.
Về phần Lục Thanh lúc này cũng đang nhìn chằm chằm lên kiếm đài. Cấp bậc Kiếm Sư so đấu với nhau đối với hắn cũng có chút dùng được. Một số kiếm pháp tinh thâm cùng với cách vận dụng các loại khí, ngưng tụ hình thái cũng đều khiến cho Lục Thanh hiểu thêm. Giúp cho Tử Tiêu Phong Lôi kiếm có một số khó hiểu cũng thêm chắc chắn.
Lần này, Dư Cập Hóa và Triệu Thiên Diệp cũng lần lượt xuất trận. Với thực lực Kiếm Sư đại thiên vị, cho dù là cảnh giới kiếm pháp hay là sự lĩnh ngộ đối với Tử Tiêu Phong Lôi kiếm cũng đều tăng lên. Nên Triệu Thiên Diệp chẳng có gì lo lắng mà đạt được tư cách bước vào trận đấu tiếp theo. Nhưng Dư Cập Hóa thì không may mắn như vậy. Gần đây, hắn mới ngưng kết Kiếm Chủng, vẫn còn chưa củng cố hoàn toàn nên chưa thuần thục. Vì vậy mà trong trận đấu đầu tiên, mặc dù dốc hết sức nhưng vẫn bị thua.
Cấp bậc Kiếm Sư so đấu cơ bản không xảy ra ngoài ý muốn. Cuối cùng có ba người bước vào quyết đấu cuối cùng là Diệp Cô Hàn, Triệu Thiên Diệp và Tư Đồ Tư Dư. Căn cứ theo vị trí xếp trên Long Phượng Bảng thì ba người nối tiếp nhau.
Tư Đồ Tư Dư và Triệu Thiên Diệp so đấu với nhau chưa tới mười chiêu. Thực sự là hai loại khí Phong Lôi của Triệu Thiên Diệp quá mạnh. Dưới uy áp mênh mông, cuồn cuộn, cho dù Tư Đồ Tư Dư cũng có được tu vi đại thiên vị, nhưng cũng không dám đảm bảo tiếp được một chiêu mà không vấn đề gì. Sau khi nói ra lời nhận thua, cho dù là đệ tử của Lạc Nhật phong cũng phải có chút xấu hổ.
Cuối cùng, chỉ còn lại Diệp Cô Hàn và Triệu Thiên Diệp tranh đoạt vị trí đứng đầu của Kiếm Sư.
Hai người đứng bình tĩnh trên kiếm đài. Trước lúc so đấu, cả hai đều sử dụng thực lực mạnh mẽ để dành thắng lợi, nên vào lúc này vẫn chưa hề bị thương, hoàn toàn ở vào trạng thái cao nhất.
Đối mặt với Triệu Thiên Diệp, lần đầu tiên Diệp Cô Hàn ngay từ đầu đã rút thanh Phi Tuyết kiếm từ sau lưng ra. Những trận đấu trước, cho dù thực lực của đối phương không kém nhiều, nhưng Diệp Cô Hàn cũng phải sau mấy chiêu mới rút kiếm. Bởi vậy, có thể thấy sự coi trọng của hắn đối với Triệu Thiên Diệp như thế nào.
Từ trên người cả hai, một ý chí chiến đấy mạnh mẽ tản ra. Mưa đá trên bầu trời xoay tròn, Tử Điện và Tốn Phong hội tụ thành Lôi Vân che khuất bầu trời. Nhưng tiếng sấm nổ vang rền cùng với khí thế, áp lực từ trên cao đập xuống khiến cho trên đỉnh núi, mười mấy tên kiếm giả còn sót lại đành phải xuống. Trong Luận Kiếm cốc hoàn toàn im ắng, tất cả đều chăm chú nhìn hai người trên kiếm đài. Với thực lực mà cả hai biểu hiện, thì trận đấu này chính là trận quyết đấu cao nhất trong cấp bậc Kiếm Sư. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khí thế của cả hai giằng co với nhau trên bầu trời. Mưa đá và Lôi vân ở trên cao trăm trượng va chạm với nhau. Nhưng hạt bụi băng từ trên cao rơi xuống khiến cho trong cốc hơi nóng liền trở nên mát mẻ.
Trong tay Triệu Thiên Diệp, thanh Phong Lôi kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh tím. Thân kiếm di chuyển theo một quỹ tích kỳ lạ, đồng thời có cả Phong Lôi kiếm khí quấn quanh. Trên mũi của Phong Lôi kiếm có rất nhiều hai khí Phong Lôi ngưng tụ nhanh chóng xuất hiện những quả cầu kiếm khí màu xanh tím. Từng đạo tử điện to bằng cánh tay lóe lên trên mỗi quả cầu. Trong phút chốc, xung quanh xuất hiện cả trăm đạo phong nhận màu xanh dài ba thước.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức thứ tư: Lôi Đình Sơ Hiện.
Những quả cầu kiếm khí ẩn chứa lôi điện mạnh mẽ và phong nhận vừa mới xuất hiện đã bao phủ trong phạm vi mười trượng quanh Diệp Cô Hàn. Cũng là thức thứ tư, nhưng so với bốn năm trước đây đã mạnh hơn không biết mấy lần.
Trên mặt xuất hiện một chút ngưng trọng hiếm có. Dẫm nhẹ một cái, thân hình Diệp Cô Hàn trở nên mờ ào. Đồng thởi, bên cạnh hắn xuất hiện sáu người thật. Đây chính là Tuyết Phân quang bộ có trong Kiếm Nguyên công Huyền Băng Chân giải mà Diệp Cô Hàn tu luyện.