Sóng âm phá vỡ không gian sụp xuống thành một thông đạo. Kiếm Ý Hàn Băng lạnh thấu xương trấn áp về phía Cốc Lạc Thiên.
– Tới hay lắm!
Ma Lôi màu máu chớp động trong mắt Cốc Lạc Thiên, ma khí mạnh mẽ lập tức hoành hành ngang ngược giữa đất trời. Hai thanh cự kiếm vạn trượng một trắng một đỏ gần như đồng thời ngưng tụ, chém về phía đối phương.
Hư không nháy mắt bị xé rách mặt đất nứt nẻ, không gian sụp đổ màu trắng vỡ nát, lộ ra không gian Hỗn Độn nhỏ như sợi tơ.
– Hàn Băng Kiếm Tôn Thạch Hàn!
Bên phe Thanh Nguyên tông, lão nhân áo trắng lộ ra vẻ vừa sợ vừa mừng, không ngờ tin tức nhận được mấy ngày gần đây là thật, người này quả nhiên chạy tới Thanh Nguyên tông của lão.
Thế nhưng niềm vui bất ngờ của lão nhân áo trắng vẫn còn, vì ngay sau khi Thạch Hàn tới, lại có hai cỗ lực Tiểu Thế Giới mạnh mẽ giáng xuống, liến thủ bức lui lực Tiểu Thế Giới của Cốc Lạc Thiên.
– Bạch Phát Kiếm Tôn Hàn Nghê Thường, Tử Hoàng Kiếm Tôn Tấn Vũ! Không ngờ các nàng đều trở thành Kiếm Tổ Tuyệt Thế!
Trung niên áo xanh chấn động trong lòng, nhưng mặt vẫn lộ vẻ vô cùng vui sướng, nghiểng mình thi lễ với hai nữ nhân vừa tới:
– Tham kiến hai vị Kiếm Tổ, ba vị có thể tới Thanh Nguyên tông ta, lão phu cảm kích vô cùng!
– Ba tên Kiếm Tổ ư?
Cốc Lạc Thiên cười lạnh:
– Rốt cục cũng có vài tên khá một chút ra mặt.
– chỉ có ba tên ư?
Hai mắt Hàn Nghê Thường lạnh lùng như băng tuyết, toát ra hàn quang sắc bén. Sau lưng nàng, một thanh Ma Kiếm màu máu chớp động không ngớt, cuối cùng hóa ra một bóng dáng màu đỏ máu.
– Kiếm Linh Ma Kiếm, cấp Tử Hoàng thượng phẩm!
Cốc Lạc Thiên sững sờ, sau đó trên mặt lộ vẻ khen ngợi:
– Nàng là một Kiếm Giả Thiên Đạo, trong tay lại cầm Ma Kiếm, quả thật chẳng ra gì. Chẳng lẽ nàng không sợ xung đột với Kiếm Đạo ư?
– Xung đột với Kiếm Đạo?
Hàn Nghê Thường cao giọng, đồng thời Kiếm Ý bùng lên trên người, hiện ra hai màu trắng đỏ hiếm có, trong đó còn có một tia Hỗn Độn màu xám.
– À, Kiếm Đạo của tiểu cô nương quả thật không tầm thường.
Từ phía sau đám Cốc Lạc Thiên, một thiếu niên chậm rãi đi tới. Thiếu niên khoác trường bào màu đỏ tím mái tộc tung bay giống như từ ngọc, trong mắt lại có Kiếm Ý vô biên chớp động, chỉ liếc qua một cái đã triệt tiêu lực Tiểu Thế Giới của bốn người Hàn Nghê Thường.
– Thánh Giả Ma Đạo!
Thần sắc bốn người Hàn Nghê Thường tỏ ra ngưng trọng:
– Quả nhiên có Thánh Giả Ma Đạo giáng lâm, chẳng lẽ Thánh Giả cũng muốn ra tay?
– Tự nhiên ta sẽ không ra tay, chỉ là tỷ thí giữa đám tiểu bối các người mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Thiếu niên lác đầu cười nói:
– Bất quá Kiếm Thần đại lục năm vạn năm, quả thật khiến ta kinh ngạc trong lòng, không ngờ lại xuất ra nhiều nhân tài tuyệt thế như vậy.
Thản nhiên liếc nhìn bọn Cốc Lạc Thiên một cái. Hàn Nghê Thường lạnh lùng nói:
– Kiếm Ma đại lục các người cũng không kém.
– Ha ha, ta không nói nữa, nhường lại cho bọn tiểu bối các ngươi.
Dứt lời, bên cạnh thiếu niên lại có hai thanh niên tiên ra.
– Minh Uyên Tông, Cố Cửu Phong!
– Huyết Ma Môn. Huyết Vô Nhai!
Lại là hai tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Ngoại trừ tên Thánh Giả Ma Đạo kia, lần này phe Ma Đạo do ba tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế Cốc Lạc Thiên này cầm đầu. Nhưng Kiếm Giả Ma Đạo còn lại cũng có tu vi Kiếm Tôn cái thế hoặc Kiếm Đế đỉnh phong, cũng không quá hai trăm tuổi. Nhưng người này có thể nói là nhưng nhân vật tuyệt đỉnh ở Kiếm Ma đại lục.
Ba tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế chia ra đối mặt với ba người Hàn Nghê Thường, mà Ma Kiếm màu đỏ máu của Hàn Nghê Thường cũng toát ra Kiếm Ý độc nhất vô nhị. Kiếm Linh trở vào thần kiếm, sau đó bay vào tay nàng.
– Ẩm…
Lực Tiểu Thế Giới của sâu Kiếm Tổ Tuyệt Thế đồng thời bùng lên, uy áp kinh khủng khuếch tán ra bốn phía không gian. Trung niên áo xanh mang theo Tông chủ cùng trưởng lão Thanh Nguyên tông lui vào trong kiếm trận của tông môn. Dù là Thanh Nguyên Lôi Quang kiếm trận Thiên giai đỉnh phong, trước mặt lực Tiểu Thế Giới của Sáu tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế cũng chấn động kịch liệt, dường như sắp sửa vỡ nát.
Mặt đát nứt vỡ, dung nham Địa Hỏa dâng trào. Thiếu niên Thánh Giả Ma Đạo kia vung kiếm chỉ lên một đạo kiếm quang màu đỏ tím bao phủ lấy hơn hai mươi Kiếm Giả Ma Đạo mang tất cả ra ngoài xa vạn dặm.
– Chiến!
– Thân thể thật là mạnh mẽ.
Cốc Lạc Thiên chấn động trong lòng mỗi lần thần kiếm va chạm cùng Hàn Nghê Thường, chẳng nhưng thần kiếm y rên rỉ, thân thể y cũng bị chấn động đau đớn.
Mà hiển nhiên Hàn Nghê Thường cũng hiểu được điểm này, thân hình nàng theo sát Cốc Lạc Thiên như bóng theo hình. Kiếm thức vũ động, ngưng tụ ra vô số băng giao vạn trượng, kiếm quang bắn ra liên miên về phía Cốc Lạc Thiên.
– Thật là gan dạ!
Cốc Lạc Thiên quát lớn, kiếm quang Ma Lôi quấn quanh người hóa thành một chiếc kiếm giáp màu đỏ máu, hứng lấy một kiếm của Hàn Nghê Thường, thân hình lập tức bị đánh bay xa hàng chục dặm.
Bên kia. Thạch Hàn là Môn chủ Sinh tử môn hiện tại tu vi của y đã chính thức bước vào cảnh giới Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Có lẽ là vì huyết mạch của y, kiếm quang Hàn Băng vô cùng kỳ diệu, đánh cho không gian đóng băng, không gian sụp đổ cũng bị đông lại rồi vỡ nát.
Cố Cửu Phong của Minh Uyên Tông sử dụng Kiếm Ý Sát Lục cũng suýt chút nữa bị Kiếm Ý Hàn Băng của Thạch Hàn làm cho đông cứng tâm thần, chuyện này không khởi khiến cho đám Kiếm Giả Ma Đạo lộ vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng Kiếm Ý truyền thừa của Minh Uyên Tông xuất thân Từ Vực Ngoại Ma giới. Kiếm Ý tâm ma được ngưng luyện Từ trong hàng ngàn hàng vạn Vực Ngoại Thiên Ma, chỉ thẳng bản tâm, vậy mà không ngờ Thạch Hàn có thể ngăn cản được, thậm chí còn chiếm được thể thượng phong hết sức vững vàng, đã khiến cho bọn chúng chấn động trong lòng.
Duy nhất khiến cho bọn chúng cảm thấy an ủi chính là Huyết Vô Nhai. Kiếm Y Huyết Ma của y dung nhập lực Tiểu Thế Giới, trực tiếp biến hóa ra biến máu vô biên, sóng máu ngưng tụ kiếm quang, khuếch tán ra khí tức Sát Lục tanh tưởi vô cùng, vây khốn Tử Hoàng Kiếm Tôn Tần Vũ vào trong.
– Bất quá chỉ ỷ vào một thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng thượng phẩm, bản thân thỉ có tu vi Kiếm Tôn cũng dám chống lại ta.
Huyết Vô Nhai cất tiếng cười cuồng ngạo. Kiếm Y Huyết Ma trên người ngưng tụ lại thành huyết văn đầy trời thậm chí giam cầm không gian xung quanh. Ngoại trừ Nguyên Sát Thần Kiếm trong tay Tần Vũ còn có thể phóng xuất lực Tiểu Thế Giới, về phần Tấn Vũ, ngay cả thể Thiên địa cũng không thể vặn dụng được phần nào.
– Sao hả?
Huyết Vô Nhai cười to:
– Thần kiếm cấp Tử Hoàng thượng phẩm, bất quá tương đương với nhất kiếp Kiếm Tổ, thậm chí còn không bằng, ta đã là nhất kiếp Kiếm Tổ đỉnh phong, nàng sao thể là đối thủ của ta được! Ngoan ngoãn để cho ta luyện hóa đi thời Kiếm Linh trong thần kiếm này, ta cũng muốn!
– Ngươi xứng hay sao?
Đột ngột một giọng nói hết sức lạnh lùng dường như từ trên chín tầng trời vọng xuống, không gian xung quanh đều bị giam cầm, không phải chỉ là không gian Động Hư đơn thuần, mà là cả không gian hoàn chỉnh. Giờ phút này, ngay cả thiếu niên đứng trong đám Kiếm Giả Ma Đạo cũng phải biến sắc, cao giọng nói:
– Chẳng hay là vị Thánh Giả nào giáng lâm, xin hãy hiện thân tương kiến!
Thánh Giả!
Cả bọn Kiếm Giả Ma Đạo thảy đều biến sắc. Nghe lời nói của thiếu niên có thể biết, người tới nhất định không phải là Thánh Giả của Ma Đạo bọn chúng.
Mà bên trong kiếm trận Thanh Nguyên tông, trung niên áo xanh cũng tỏ ra hết sức vui mừng. Đám Kiếm Giả Ma Đạo này rốt cục đã khiến cho Kiếm Thánh Thiên Đạo trên đại lục ra tay. Cùng là Kiếm Thánh, hơn nữa bên này cũng có ba Kiếm Tổ Tuyệt Thế, còn có hai thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng thượng phẩm có thể so với nhất kiếp Kiếm Tổ, trận chiến này không còn gì phải lo lắng nữa.
Nhưng thiếu niên kia còn chưa kịp lên tiếng gọi ngừng đánh, không gian trăm trượng xung quanh Huyết Vô Nhai lập tức vỡ nát như gương, không phải là không gian vỡ nát mà là Thời Không vặn vẹo. Bị Hành Lang Thời Không chém loạn xạ, thân thể Huyết Vô Nhai làm sao có thể chống đỡ nổi sức mạnh to lớn như vậy, dù là lực Tiểu Thế Giới của y cũng bị xé tan trong nháy mắt, toàn thân hóa thành máu thịt tả tơi, bị Hành Lang Thời Không nuốt chửng.
Đồng thời từ trong Thời Không vặn vẹo kia một bóng người màu xanh chậm rãi bước ra, mái tộc màu xám bạc không gió mà bay, bước giữa hư không, không nhiễm bụi trấn.
Thiếu niên cau mày, lên tiếng nói:
– Là ngươi!
Giờ phút này, thiếu niên cảm thấy kinh ngạc vô cùng, người mới tới này, thanh danh đã lan truyền khắp Kiếm Ma đại lục của y. Được Kiếm Thánh thừa nhận, đạt được tâm Trấn Thế, tiến vào cảnh giới Kiếm Thánh. Huống chi lúc người này thành Kiếm Thánh. Kiếm Đạo Thời Không của hắn cũng đã lan truyền tới Kiếm Ma đại lục. Kiếm Đạo siêu thoát như vậy, dù là Kiếm Thánh ngang hàng cũng phải e ngại.
Nghĩ tới đây, thiếu niên trầm giọng hỏi:
– Các hạ thân là Kiếm Thánh, lại ra tay đối phó với một tên Kiếm Tổ hậu bối như vậy, chẳng phải là quá đáng hay sao?
– Kiếm Tổ hậu bổi ư? Lục Thanh thản nhiên đáp:
– Ta đồng bối với y!
Đồng bối?
Thiếu niên nghe vậy sững sờ, lập tức nhìn chăm chủ Lục Thanh một lúc, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ:
– Ngươi tu luyện còn chưa tới hai trăm năm!
Thiếu niên kinh hô thất thanh:
– Không ngờ đã có thể tích lũy được tâm Trấn Thế! Kiếm Thần đại lục quả thật không hồ là nơi địa linh nhân kiệt!
Lục Thanh cũng không thêm để ý tới lời nói của thiếu niên, lúc này, sau khi hắn đánh chết Huyết Vô Nhai hai người Cốc Lạc Thiên đã bi kinh sơ lui trở lai bên canh thiếu niên.
Lúc này chỉ thấy Lục Thanh tiến về phía Tấn Vũ. Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người. Lục Thanh chậm rãi khom người nói:
– Đô nhi bất hiếu Lục Thanh, ra mắt sư phụ, sư mẫu!
Thấy Lục Thanh hành lễ như vậy. Tần Vũ không khởi đỏ bừng mặt mũi. Lúc này, từ trên Nguyên Sát Thần Kiếm một trận kiếm quang chớp động, dần dần hóa thành một trung niên anh tuấn mặt vàng.
Mơ hồ nhận ra hình dáng quen thuộc năm xưa, Lục Thanh không khởi nhớ lại lúc trước ở điện Triều Dương, bóng người già nua gầy gò này nói những câu hết sức đau lòng, nhưng vẻ ngoài lại tỏ ra bình thản vô cùng.
– Uống thử đi, đây là trà xanh mà ta cất giữ từ cuối mùa Xuân.
– Trà này…
– Trà này tên Vũ Thiên…
– Vũ Thiên… Cảm thương xuân mộng ngày mưa, càng thương cây cỏ đơng đưa um tùm…
– Nhưng lời này. Lục Thanh đã khắc sâu tận đáy lòng, hiện giờ nhìn thấy bóng người quen thuộc trước mặt, hắn không còn do dự, quỷ xuống giữa không trung. Đầu gối vừa hạ xuống, hai dòng sông Thời Không lập tức hiện ra, chảy mạnh giữa không trung.
– Ầm…
– Trên chín tầng trời Hỗn Độn màu xám hiện ra, lôi đình Đại Đạo nổ vang, chấn động lòng người.
Đây là Thánh Giả quỷ gối, tự nhiên là kinh Thiên động địa
Sóng âm phá vỡ không gian sụp xuống thành một thông đạo. Kiếm Ý Hàn Băng lạnh thấu xương trấn áp về phía Cốc Lạc Thiên.
– Tới hay lắm!
Ma Lôi màu máu chớp động trong mắt Cốc Lạc Thiên, ma khí mạnh mẽ lập tức hoành hành ngang ngược giữa đất trời. Hai thanh cự kiếm vạn trượng một trắng một đỏ gần như đồng thời ngưng tụ, chém về phía đối phương.
Hư không nháy mắt bị xé rách mặt đất nứt nẻ, không gian sụp đổ màu trắng vỡ nát, lộ ra không gian Hỗn Độn nhỏ như sợi tơ.
– Hàn Băng Kiếm Tôn Thạch Hàn!
Bên phe Thanh Nguyên tông, lão nhân áo trắng lộ ra vẻ vừa sợ vừa mừng, không ngờ tin tức nhận được mấy ngày gần đây là thật, người này quả nhiên chạy tới Thanh Nguyên tông của lão.
Thế nhưng niềm vui bất ngờ của lão nhân áo trắng vẫn còn, vì ngay sau khi Thạch Hàn tới, lại có hai cỗ lực Tiểu Thế Giới mạnh mẽ giáng xuống, liến thủ bức lui lực Tiểu Thế Giới của Cốc Lạc Thiên.
– Bạch Phát Kiếm Tôn Hàn Nghê Thường, Tử Hoàng Kiếm Tôn Tấn Vũ! Không ngờ các nàng đều trở thành Kiếm Tổ Tuyệt Thế!
Trung niên áo xanh chấn động trong lòng, nhưng mặt vẫn lộ vẻ vô cùng vui sướng, nghiểng mình thi lễ với hai nữ nhân vừa tới:
– Tham kiến hai vị Kiếm Tổ, ba vị có thể tới Thanh Nguyên tông ta, lão phu cảm kích vô cùng!
– Ba tên Kiếm Tổ ư?
Cốc Lạc Thiên cười lạnh:
– Rốt cục cũng có vài tên khá một chút ra mặt.
– chỉ có ba tên ư?
Hai mắt Hàn Nghê Thường lạnh lùng như băng tuyết, toát ra hàn quang sắc bén. Sau lưng nàng, một thanh Ma Kiếm màu máu chớp động không ngớt, cuối cùng hóa ra một bóng dáng màu đỏ máu.
– Kiếm Linh Ma Kiếm, cấp Tử Hoàng thượng phẩm!
Cốc Lạc Thiên sững sờ, sau đó trên mặt lộ vẻ khen ngợi:
– Nàng là một Kiếm Giả Thiên Đạo, trong tay lại cầm Ma Kiếm, quả thật chẳng ra gì. Chẳng lẽ nàng không sợ xung đột với Kiếm Đạo ư?
– Xung đột với Kiếm Đạo?
Hàn Nghê Thường cao giọng, đồng thời Kiếm Ý bùng lên trên người, hiện ra hai màu trắng đỏ hiếm có, trong đó còn có một tia Hỗn Độn màu xám.
– À, Kiếm Đạo của tiểu cô nương quả thật không tầm thường.
Từ phía sau đám Cốc Lạc Thiên, một thiếu niên chậm rãi đi tới. Thiếu niên khoác trường bào màu đỏ tím mái tộc tung bay giống như từ ngọc, trong mắt lại có Kiếm Ý vô biên chớp động, chỉ liếc qua một cái đã triệt tiêu lực Tiểu Thế Giới của bốn người Hàn Nghê Thường.
– Thánh Giả Ma Đạo!
Thần sắc bốn người Hàn Nghê Thường tỏ ra ngưng trọng:
– Quả nhiên có Thánh Giả Ma Đạo giáng lâm, chẳng lẽ Thánh Giả cũng muốn ra tay?
– Tự nhiên ta sẽ không ra tay, chỉ là tỷ thí giữa đám tiểu bối các người mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Thiếu niên lác đầu cười nói:
– Bất quá Kiếm Thần đại lục năm vạn năm, quả thật khiến ta kinh ngạc trong lòng, không ngờ lại xuất ra nhiều nhân tài tuyệt thế như vậy.
Thản nhiên liếc nhìn bọn Cốc Lạc Thiên một cái. Hàn Nghê Thường lạnh lùng nói:
– Kiếm Ma đại lục các người cũng không kém.
– Ha ha, ta không nói nữa, nhường lại cho bọn tiểu bối các ngươi.
Dứt lời, bên cạnh thiếu niên lại có hai thanh niên tiên ra.
– Minh Uyên Tông, Cố Cửu Phong!
– Huyết Ma Môn. Huyết Vô Nhai!
Lại là hai tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Ngoại trừ tên Thánh Giả Ma Đạo kia, lần này phe Ma Đạo do ba tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế Cốc Lạc Thiên này cầm đầu. Nhưng Kiếm Giả Ma Đạo còn lại cũng có tu vi Kiếm Tôn cái thế hoặc Kiếm Đế đỉnh phong, cũng không quá hai trăm tuổi. Nhưng người này có thể nói là nhưng nhân vật tuyệt đỉnh ở Kiếm Ma đại lục.
Ba tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế chia ra đối mặt với ba người Hàn Nghê Thường, mà Ma Kiếm màu đỏ máu của Hàn Nghê Thường cũng toát ra Kiếm Ý độc nhất vô nhị. Kiếm Linh trở vào thần kiếm, sau đó bay vào tay nàng.
– Ẩm…
Lực Tiểu Thế Giới của sâu Kiếm Tổ Tuyệt Thế đồng thời bùng lên, uy áp kinh khủng khuếch tán ra bốn phía không gian. Trung niên áo xanh mang theo Tông chủ cùng trưởng lão Thanh Nguyên tông lui vào trong kiếm trận của tông môn. Dù là Thanh Nguyên Lôi Quang kiếm trận Thiên giai đỉnh phong, trước mặt lực Tiểu Thế Giới của Sáu tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế cũng chấn động kịch liệt, dường như sắp sửa vỡ nát.
Mặt đát nứt vỡ, dung nham Địa Hỏa dâng trào. Thiếu niên Thánh Giả Ma Đạo kia vung kiếm chỉ lên một đạo kiếm quang màu đỏ tím bao phủ lấy hơn hai mươi Kiếm Giả Ma Đạo mang tất cả ra ngoài xa vạn dặm.
– Chiến!
– Thân thể thật là mạnh mẽ.
Cốc Lạc Thiên chấn động trong lòng mỗi lần thần kiếm va chạm cùng Hàn Nghê Thường, chẳng nhưng thần kiếm y rên rỉ, thân thể y cũng bị chấn động đau đớn.
Mà hiển nhiên Hàn Nghê Thường cũng hiểu được điểm này, thân hình nàng theo sát Cốc Lạc Thiên như bóng theo hình. Kiếm thức vũ động, ngưng tụ ra vô số băng giao vạn trượng, kiếm quang bắn ra liên miên về phía Cốc Lạc Thiên.
– Thật là gan dạ!
Cốc Lạc Thiên quát lớn, kiếm quang Ma Lôi quấn quanh người hóa thành một chiếc kiếm giáp màu đỏ máu, hứng lấy một kiếm của Hàn Nghê Thường, thân hình lập tức bị đánh bay xa hàng chục dặm.
Bên kia. Thạch Hàn là Môn chủ Sinh tử môn hiện tại tu vi của y đã chính thức bước vào cảnh giới Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Có lẽ là vì huyết mạch của y, kiếm quang Hàn Băng vô cùng kỳ diệu, đánh cho không gian đóng băng, không gian sụp đổ cũng bị đông lại rồi vỡ nát.
Cố Cửu Phong của Minh Uyên Tông sử dụng Kiếm Ý Sát Lục cũng suýt chút nữa bị Kiếm Ý Hàn Băng của Thạch Hàn làm cho đông cứng tâm thần, chuyện này không khởi khiến cho đám Kiếm Giả Ma Đạo lộ vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng Kiếm Ý truyền thừa của Minh Uyên Tông xuất thân Từ Vực Ngoại Ma giới. Kiếm Ý tâm ma được ngưng luyện Từ trong hàng ngàn hàng vạn Vực Ngoại Thiên Ma, chỉ thẳng bản tâm, vậy mà không ngờ Thạch Hàn có thể ngăn cản được, thậm chí còn chiếm được thể thượng phong hết sức vững vàng, đã khiến cho bọn chúng chấn động trong lòng.
Duy nhất khiến cho bọn chúng cảm thấy an ủi chính là Huyết Vô Nhai. Kiếm Y Huyết Ma của y dung nhập lực Tiểu Thế Giới, trực tiếp biến hóa ra biến máu vô biên, sóng máu ngưng tụ kiếm quang, khuếch tán ra khí tức Sát Lục tanh tưởi vô cùng, vây khốn Tử Hoàng Kiếm Tôn Tần Vũ vào trong.
– Bất quá chỉ ỷ vào một thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng thượng phẩm, bản thân thỉ có tu vi Kiếm Tôn cũng dám chống lại ta.
Huyết Vô Nhai cất tiếng cười cuồng ngạo. Kiếm Y Huyết Ma trên người ngưng tụ lại thành huyết văn đầy trời thậm chí giam cầm không gian xung quanh. Ngoại trừ Nguyên Sát Thần Kiếm trong tay Tần Vũ còn có thể phóng xuất lực Tiểu Thế Giới, về phần Tấn Vũ, ngay cả thể Thiên địa cũng không thể vặn dụng được phần nào.
– Sao hả?
Huyết Vô Nhai cười to:
– Thần kiếm cấp Tử Hoàng thượng phẩm, bất quá tương đương với nhất kiếp Kiếm Tổ, thậm chí còn không bằng, ta đã là nhất kiếp Kiếm Tổ đỉnh phong, nàng sao thể là đối thủ của ta được! Ngoan ngoãn để cho ta luyện hóa đi thời Kiếm Linh trong thần kiếm này, ta cũng muốn!
– Ngươi xứng hay sao?
Đột ngột một giọng nói hết sức lạnh lùng dường như từ trên chín tầng trời vọng xuống, không gian xung quanh đều bị giam cầm, không phải chỉ là không gian Động Hư đơn thuần, mà là cả không gian hoàn chỉnh. Giờ phút này, ngay cả thiếu niên đứng trong đám Kiếm Giả Ma Đạo cũng phải biến sắc, cao giọng nói:
– Chẳng hay là vị Thánh Giả nào giáng lâm, xin hãy hiện thân tương kiến!
Thánh Giả!
Cả bọn Kiếm Giả Ma Đạo thảy đều biến sắc. Nghe lời nói của thiếu niên có thể biết, người tới nhất định không phải là Thánh Giả của Ma Đạo bọn chúng.
Mà bên trong kiếm trận Thanh Nguyên tông, trung niên áo xanh cũng tỏ ra hết sức vui mừng. Đám Kiếm Giả Ma Đạo này rốt cục đã khiến cho Kiếm Thánh Thiên Đạo trên đại lục ra tay. Cùng là Kiếm Thánh, hơn nữa bên này cũng có ba Kiếm Tổ Tuyệt Thế, còn có hai thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng thượng phẩm có thể so với nhất kiếp Kiếm Tổ, trận chiến này không còn gì phải lo lắng nữa.
Nhưng thiếu niên kia còn chưa kịp lên tiếng gọi ngừng đánh, không gian trăm trượng xung quanh Huyết Vô Nhai lập tức vỡ nát như gương, không phải là không gian vỡ nát mà là Thời Không vặn vẹo. Bị Hành Lang Thời Không chém loạn xạ, thân thể Huyết Vô Nhai làm sao có thể chống đỡ nổi sức mạnh to lớn như vậy, dù là lực Tiểu Thế Giới của y cũng bị xé tan trong nháy mắt, toàn thân hóa thành máu thịt tả tơi, bị Hành Lang Thời Không nuốt chửng.
Đồng thời từ trong Thời Không vặn vẹo kia một bóng người màu xanh chậm rãi bước ra, mái tộc màu xám bạc không gió mà bay, bước giữa hư không, không nhiễm bụi trấn.
Thiếu niên cau mày, lên tiếng nói:
– Là ngươi!
Giờ phút này, thiếu niên cảm thấy kinh ngạc vô cùng, người mới tới này, thanh danh đã lan truyền khắp Kiếm Ma đại lục của y. Được Kiếm Thánh thừa nhận, đạt được tâm Trấn Thế, tiến vào cảnh giới Kiếm Thánh. Huống chi lúc người này thành Kiếm Thánh. Kiếm Đạo Thời Không của hắn cũng đã lan truyền tới Kiếm Ma đại lục. Kiếm Đạo siêu thoát như vậy, dù là Kiếm Thánh ngang hàng cũng phải e ngại.
Nghĩ tới đây, thiếu niên trầm giọng hỏi:
– Các hạ thân là Kiếm Thánh, lại ra tay đối phó với một tên Kiếm Tổ hậu bối như vậy, chẳng phải là quá đáng hay sao?
– Kiếm Tổ hậu bổi ư? Lục Thanh thản nhiên đáp:
– Ta đồng bối với y!
Đồng bối?
Thiếu niên nghe vậy sững sờ, lập tức nhìn chăm chủ Lục Thanh một lúc, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ:
– Ngươi tu luyện còn chưa tới hai trăm năm!
Thiếu niên kinh hô thất thanh:
– Không ngờ đã có thể tích lũy được tâm Trấn Thế! Kiếm Thần đại lục quả thật không hồ là nơi địa linh nhân kiệt!
Lục Thanh cũng không thêm để ý tới lời nói của thiếu niên, lúc này, sau khi hắn đánh chết Huyết Vô Nhai hai người Cốc Lạc Thiên đã bi kinh sơ lui trở lai bên canh thiếu niên.
Lúc này chỉ thấy Lục Thanh tiến về phía Tấn Vũ. Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người. Lục Thanh chậm rãi khom người nói:
– Đô nhi bất hiếu Lục Thanh, ra mắt sư phụ, sư mẫu!
Thấy Lục Thanh hành lễ như vậy. Tần Vũ không khởi đỏ bừng mặt mũi. Lúc này, từ trên Nguyên Sát Thần Kiếm một trận kiếm quang chớp động, dần dần hóa thành một trung niên anh tuấn mặt vàng.
Mơ hồ nhận ra hình dáng quen thuộc năm xưa, Lục Thanh không khởi nhớ lại lúc trước ở điện Triều Dương, bóng người già nua gầy gò này nói những câu hết sức đau lòng, nhưng vẻ ngoài lại tỏ ra bình thản vô cùng.
– Uống thử đi, đây là trà xanh mà ta cất giữ từ cuối mùa Xuân.
– Trà này…
– Trà này tên Vũ Thiên…
– Vũ Thiên… Cảm thương xuân mộng ngày mưa, càng thương cây cỏ đơng đưa um tùm…
– Nhưng lời này. Lục Thanh đã khắc sâu tận đáy lòng, hiện giờ nhìn thấy bóng người quen thuộc trước mặt, hắn không còn do dự, quỷ xuống giữa không trung. Đầu gối vừa hạ xuống, hai dòng sông Thời Không lập tức hiện ra, chảy mạnh giữa không trung.
– Ầm…
– Trên chín tầng trời Hỗn Độn màu xám hiện ra, lôi đình Đại Đạo nổ vang, chấn động lòng người.
Đây là Thánh Giả quỷ gối, tự nhiên là kinh Thiên động địa