Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL“Bình…”
“Bình…”
“Bình…”
Lớp đá trắng trên mặt đất, trước mặt người thanh niên áo trắng vỡ vụn rồi bị Âm Sát kiếm khí vô hình nhấc lên, hóa thành một gợn sóng bằng đá cao hơn mười trượng. Gợn sóng đá cuồn cuộn nối tiếp nhau, dưới sự hỗ trợ của Âm Sát kiếm khí, chúng lao đi khiến cho không khí phát ra những tiếng nổ.
Ầm…ầm…uỳnh…
Trên mặt đất vang lên những tiếng động, kiếm pháp tinh thâm được sáu người Hồng Kiếm Nghiêm dốc toàn lực va chạm với kiếm khí của người thanh niên. Lớp đá cao mười trượng trong nháy mắt bị nghiền nát, tỏa ra một lớp bụi phấn mù mịt, che khuất tầm mắt của mọi người.
“Không hay!”
Lục Thanh đang đứng thầm kêu một tiếng, sử dụng Phong Lôi bộ mà lao đi.
Trong đám bụi phấn mù mịt, chợt vang lên một tiếng kiếm ngân. Một đạo kiếm khí màu xanh tím trong suốt, dài bảy trượng bắn ra từ trong làn bụi. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, lớp bụi phấn tản ra xung quanh, để lộ thân hình của những người bên trong.
– Là hắn!
Lúc này, mấy tên kiếm giả đứng cạnh Lục Thanh quay sang bên người nhìn mới thấy cái bóng của hắn từ từ biến mất.
Giữa sân, Lục Thanh đưa tay nắm lấy bả vai lão Kiếm Khách, Phong Lôi Kiếm Nguyên lóe lên trong bàn tay, nháy mắt phong bế Kiếm Nguyên hệ Kim đang tàn phá cơ thể lão, rồi giao cho Hồng Kiếm Nghiêm, nói:
– Kiếm Nguyên của lão chỉ phong bế tạm thời. Cứu như thế nào thì tùy thuộc vào các ngươi.
Nét mặt Hồng Kiếm Nghiêm vô cùng cảm kích, nói:
– Đa tạ Lục hộ pháp cứu giúp Mạc lão. Kiếm Nghiêm cảm kích vô cùng.
Vào lúc này, bốn gã Kiếm Khách bên cạnh thì nghi hoặc nhìn Lục Thanh, không biết ở đâu lại chui ra một vị cao thủ như vậy. Bọn họ biết rõ một kích uy lực của người thanh niên áo trắng chẳng những phá nát kiếm pháp của bọn họ mà uy lực vẫn không hề giảm sút đi chút nào. Chắc chắn hắn có tu vi Kiếm Sư đại thiên vị. Vậy mà thanh niên này ra tay… Mặc dù lúc đó có bụi phấn mù mịt, không thấy rõ, nhưng có thể thấy được một đạo kiếm khí màu xanh tím.
Thần thức của bốn người nhanh chóng trao đổi với Hồng Kiếm Nghiêm. Đối với hắn, bọn họ cũng biết một chút.
Rất nhanh, bọn họ đã nắm được thân phận của Lục Thanh. Thậm chí hai người trước đó đã nghe nói tới lại càng thêm chấn động. Nhưng cho dù thế nào thì bây giờ đã có Lục Thanh ra tay, ý chí quyết tử của họ cũng giảm xuống.
Hồng Kiếm Nghiêm dìu Mạc Câu nhanh chóng đi ra.
– Khoan…khoan…
Lúc này, lão kiếm khách mặt vàng như nghệ không hề có chút hồng hào, cố gắng mở hai mắt. Ánh mắt lão có phần cầu khẩn nhìn về phía Lục Thanh:
– Ta biết Lục hộ pháp tu vi cao thâm. Mong Lục hộ pháp có thể nghĩ tới giao tình giữa hai tông bao nhiêu năm, cùng với các tông lân cận. Chúng ta đều nằm trong khu vực tông môn Thiên đạo không thể để cho Kiếm giả Ma đạo ở đây ra tay chẳng hề kiêng nể. Xin Lục hộ pháp…ra tay.
Nói xong, lão Kiếm Khách như hết toàn bộ sức lực, khuôn mặt già đi mấy phần, hôn mê.
Gật đầu, Lục Thanh chẳng hề do dự liền đồng ý. Lúc này, nếu hắn đã ở đây mà không đánh chỉ sợ sau này danh dự của Tử Hà tông sẽ mất hết. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng rất muốn có trận chiến này, bởi đó là dục vọng đối mặt với cao thủ có thực lực tương đương.
Kiếm giả muốn tiến bộ thì không thể cứ suốt ngày đóng cửa ngồi trong nhà. Chỉ có trải qua vô số trận chiến mới có thể lần ra được bản chất của Thiên đạo vốn hết sức mù mịt.
Hơn nữa, thể ngộ năng lượng bản nguyên của các thuộc tính khác cũng có tác dụng kích thích. Đặc biệt vào lúc này, Lục Thanh gặp được Âm Sát kiếm khí, ngoài việc quỷ dị ra, nó còn hơn xa Huyết Sát kiếm khí. Điều đó khiến cho ý chí chiến đấu của Lục Thanh nhanh chóng bùng phát.
Vào lúc này, thấy Lục Thanh đồng ý một cách thoải mái, Hồng Kiếm Nghiêm và mấy vị Kiếm Khách đều nảy sinh hảo cảm đối với hắn. Lại nói, trong thế giới kiếm giả, đa số mọi người đều có lòng dạ ngay thẳng. Lục Thanh trả lời như vậy khiến cho năm người cảm thấy gần gũi hơn.
Năm người đó đứng sang một bên, nhường lại vị trí cho Lục Thanh. Còn đám kiếm giả đứng xem lúc này cũng bắt đầu thầm đoán thân phận hắn. Có lẽ, bọn họ cũng thông qua thanh kiếm to sau lưng hắn mà nghĩ ra điều gì đó. Có một số kiếm giả hàng năm vẫn du lịch qua khu vực của các tông môn liền đoán ra thân phận của Lục Thanh.
– Là Lục Thanh của Tử Hà tông. – Chỉ một lát sau, mọi người đều biết thân phận và những chiến tích công khai của hắn. Đặc biệt là trận đánh với Tư Đồ Trọng ở Lạc Nhật thành đã được đám kiếm giả chứng kiến mô tả như truyền thuyết, bây giờ cũng được những người nghe thấy nói ra.
Nhưng cho dù thế nào thì lòng tin của mọi người đối với Lục Thanh cũng từ từ tăng lên. Cùng với năm người Hồng Kiếm Nghiêm che chở lão Kiếm Khách tránh sang một bên, ánh mắt của Lục Thanh và người thanh niên áo trắng đối chọi với nhau. Không trung nhất thời trở nên nặng nề.
Từ trong ánh mắt của Lục Thanh, người thanh niên thấy được ý chí chiến đấu rất mạnh. Cảm nhận hơi thở của đối phương thu liễm, hắn cười nhạt:
– Cuối cùng thì cũng có một chút đáng chú ý. – Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không còn sự lạnh nhạt nữa, khuôn mặt trở nên ngưng trọng.
– Mặc dù ta không biết tại sao các hạ lại phải chặn lấy cửa tháp, lại dùng tiếng đàn làm mất đi sự yên bình của trấn Trăn Đồng. Điều này, chắc chắn các hạ cũng có lý do của mình, nhưng ta cũng chẳng hỏi nhiều. Tuy nhiên, nơi đây là khu vực các tông môn Thiên đạo, không phải chỗ để các hạ thích làm gì thì làm. – Ý chí chiến đấu trong mắt Lục Thanh càng lúc càng mạnh.
– Tốt! Ngươi so với những người đó còn dứt khoát và lễ phép hơn nhiều. – Nét mặt người thanh niên có chút tán thưởng. Đồng thời, trong mắt cũng xuất hiện một sự dao động vô hình. Một lần sát khí do ý chí chiến đấu hóa thành từ từ tản ra.
– Lui!
Mấy người Hồng Kiếm Nghiêm biến sắc. Bọn họ cảm thấy thần thức trong Thức Hải dao động mạnh nên vội vàng lui lại. Mấy trăm kiếm giả phía sau, sắc mặt cũng đại biến, nhanh chóng lui theo. Mấy tên Kiếm Thị thì sắc mặt tái nhợt, phun ra máu tươi.
Đến lúc này, mấy người Hồng Kiếm Nguyên mới biết được lúc trước cho dù đối mặt với việc Mạc Câu tự hủy hoại thân mình để công kích, gã cũng vẫn chưa xuất ra thực lực thực sự. Bởi chỉ riêng khí thế đó cùng với sự quỷ dị của Âm Sát kiếm khí, nếu bọn họ đi tới chỉ sợ một chiêu đã không còn mạng.
Trao đổi thần thức với bốn người, Hồng Kiếm Nghiêm đưa lão Kiếm Khách Mạc Câu đi trước để cầu cứu, bốn người bọn họ ở lại áp trận. Nét mặt có chút lo lắng, Hồng Kiếm Nghiêm nhìn Lục Thanh trong sân rồi cắn răng, đưa lão Kiếm Khách ra khỏi chiến trường.
– Đánh đi! – Cả hai gần như cùng mở miệng nói.
– Ha ha ha! – Người thanh niên áo trắng sửng sốt, cười to mấy tiếng:
– Đúng là một người thú vị. Trận đánh hôm nay, ta sẽ không giết ngươi.
Nhìn Lục Thanh, đột nhiên người thanh niên lại nói tiếp:
– Bình thường, gặp phải Kiếm Sư Thiên đạo ta chỉ một chiêu là giết chết. Ngươi cứ ra tay đi.
– A… – Lục Thanh nhíu mày, khẩu khí người này thật lớn.
Dậm mạnh một cái, lớp đá dưới chân hắn trong phạm vi mười trượng liền vỡ vụn. Đồng thời, từ trên người Lục Thanh chợt tỏa ra một luồng khí thế của Kiếm Sư đỉnh phong. Những mảnh đá vụn bị khí thế bao phủ, từ từ bay lên.
Đồng tử trong mắt co lại, người thanh niên nghi hoặc, nói:
– Kiếm giả bây giờ làm sao lại có được thân thể mạnh như vậy? – Vào lúc này, hắn thoáng cảm nhận trên người Lục Thanh một thứ gì đó nguy hiểm.
Mặc dù không xác định rõ, nhưng hắn tin trực giác của bản thân không hề sai. Ngón tay thon dài của hắn không dám chậm trễ, từ từ đè lên dây đàn.
Thấy phản ứng của người thanh niên, sắc mặt của Lục Thanh cũng trở nên trịnh trọng. Tay phải hắn kẹp lại thành kiếm, một đoạn Phong Lôi kiếm khí trong suốt thò ra thụt vào, đồng thời vang lên những tiếng sấm và tiếng gió rít. Tiếng sấm, gió đang vang lên chợt lặng xuống như có dấu hiệu tiêu tán.
– Đây là… – Cuối cùng thì trong mắt người thanh niên áo trắng cũng có sự khiếp sợ. Hắn nhìn Phong Lôi kiếm khí được những tia chớp bao phủ, xung quanh còn có cả Tốn Phong màu xanh hội tụ:
– Đây không phải là kiếm khí có hai thuộc tính trong ngũ hành.
– Không ngờ lại có thể đồng thời dung hợp hai loại khí Phong Lôi. – Cuối cùng thì người thanh niên áo trắng cũng chịu để ý Lục Thanh một cách kỹ càng. Cho dù tông môn của hắn tiếp giáp với khu vực các tông môn Thiên đạo nhưng kiếm giả có thể đón được hai loại khí cứng đầu như thế theo hắn biết cũng chỉ khoảng mười người. Càng không cần phải nói tới đồng thời tiếp đón cả hai loại một lúc.
Xem ra mấy cái tiểu tông môn cũng không phải không có nhân tài. Ánh mắt chăm chú, trên người thanh niên cũng xuất hiện một luồng khí thế mạnh ẽm. Trong không khí, tiếng gió rít vù vù vang lên, cộng hưởng với tiếng sấm và tiếng gió trong phạm vi mười trượng, từ từ đối kháng với nhau.
Một tia sáng lóe lên trong mắt, Lục Thanh có thể cảm nhận được từ người thanh niên khí thế của một Kiếm Sư đỉnh phong. Nói cách khác, tu vi và cảnh giới của người đó hoàn toàn giống với hắn.
Ý chí chiến đấu càng lúc càng tăng lên, Lục Thanh quát lớn một tiếng, bộc phát Phong Lôi kiếm khí làm vang lên những tiếng sấm. Trong nháy mắt, kiếm khí bao lấy một đám đá vụn. Hai ngón tay của hắn xoay tròn rồi chỉ thẳng về phía người thanh niên.
“Vù…”
Một đạo Phong Lôi kiếm khí rộng bằng hai ngón tay, dài chín trượng bắn ra ngoài. Kiếm khí cũng xoay tròn, bao quanh nó là khí Tốn Phong. Trong phút chốc nó liền hóa thành một đạo lốc xoáy rộng nửa trượng, dài bảy tám trượng. Xung quanh đạo lốc xoáy thi thoảng lại lóe lên những tia chớp.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức thứ mười: Phong Lôi dẫn.
“Bình…”
“Bình…”
“Bình…”
Lớp đá trắng trên mặt đất, trước mặt người thanh niên áo trắng vỡ vụn rồi bị Âm Sát kiếm khí vô hình nhấc lên, hóa thành một gợn sóng bằng đá cao hơn mười trượng. Gợn sóng đá cuồn cuộn nối tiếp nhau, dưới sự hỗ trợ của Âm Sát kiếm khí, chúng lao đi khiến cho không khí phát ra những tiếng nổ.
Ầm…ầm…uỳnh…
Trên mặt đất vang lên những tiếng động, kiếm pháp tinh thâm được sáu người Hồng Kiếm Nghiêm dốc toàn lực va chạm với kiếm khí của người thanh niên. Lớp đá cao mười trượng trong nháy mắt bị nghiền nát, tỏa ra một lớp bụi phấn mù mịt, che khuất tầm mắt của mọi người.
“Không hay!”
Lục Thanh đang đứng thầm kêu một tiếng, sử dụng Phong Lôi bộ mà lao đi.
Trong đám bụi phấn mù mịt, chợt vang lên một tiếng kiếm ngân. Một đạo kiếm khí màu xanh tím trong suốt, dài bảy trượng bắn ra từ trong làn bụi. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, lớp bụi phấn tản ra xung quanh, để lộ thân hình của những người bên trong.
– Là hắn!
Lúc này, mấy tên kiếm giả đứng cạnh Lục Thanh quay sang bên người nhìn mới thấy cái bóng của hắn từ từ biến mất.
Giữa sân, Lục Thanh đưa tay nắm lấy bả vai lão Kiếm Khách, Phong Lôi Kiếm Nguyên lóe lên trong bàn tay, nháy mắt phong bế Kiếm Nguyên hệ Kim đang tàn phá cơ thể lão, rồi giao cho Hồng Kiếm Nghiêm, nói:
– Kiếm Nguyên của lão chỉ phong bế tạm thời. Cứu như thế nào thì tùy thuộc vào các ngươi.
Nét mặt Hồng Kiếm Nghiêm vô cùng cảm kích, nói:
– Đa tạ Lục hộ pháp cứu giúp Mạc lão. Kiếm Nghiêm cảm kích vô cùng.
Vào lúc này, bốn gã Kiếm Khách bên cạnh thì nghi hoặc nhìn Lục Thanh, không biết ở đâu lại chui ra một vị cao thủ như vậy. Bọn họ biết rõ một kích uy lực của người thanh niên áo trắng chẳng những phá nát kiếm pháp của bọn họ mà uy lực vẫn không hề giảm sút đi chút nào. Chắc chắn hắn có tu vi Kiếm Sư đại thiên vị. Vậy mà thanh niên này ra tay… Mặc dù lúc đó có bụi phấn mù mịt, không thấy rõ, nhưng có thể thấy được một đạo kiếm khí màu xanh tím.
Thần thức của bốn người nhanh chóng trao đổi với Hồng Kiếm Nghiêm. Đối với hắn, bọn họ cũng biết một chút.
Rất nhanh, bọn họ đã nắm được thân phận của Lục Thanh. Thậm chí hai người trước đó đã nghe nói tới lại càng thêm chấn động. Nhưng cho dù thế nào thì bây giờ đã có Lục Thanh ra tay, ý chí quyết tử của họ cũng giảm xuống.
Hồng Kiếm Nghiêm dìu Mạc Câu nhanh chóng đi ra.
– Khoan…khoan…
Lúc này, lão kiếm khách mặt vàng như nghệ không hề có chút hồng hào, cố gắng mở hai mắt. Ánh mắt lão có phần cầu khẩn nhìn về phía Lục Thanh:
– Ta biết Lục hộ pháp tu vi cao thâm. Mong Lục hộ pháp có thể nghĩ tới giao tình giữa hai tông bao nhiêu năm, cùng với các tông lân cận. Chúng ta đều nằm trong khu vực tông môn Thiên đạo không thể để cho Kiếm giả Ma đạo ở đây ra tay chẳng hề kiêng nể. Xin Lục hộ pháp…ra tay.
Nói xong, lão Kiếm Khách như hết toàn bộ sức lực, khuôn mặt già đi mấy phần, hôn mê.
Gật đầu, Lục Thanh chẳng hề do dự liền đồng ý. Lúc này, nếu hắn đã ở đây mà không đánh chỉ sợ sau này danh dự của Tử Hà tông sẽ mất hết. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng rất muốn có trận chiến này, bởi đó là dục vọng đối mặt với cao thủ có thực lực tương đương.
Kiếm giả muốn tiến bộ thì không thể cứ suốt ngày đóng cửa ngồi trong nhà. Chỉ có trải qua vô số trận chiến mới có thể lần ra được bản chất của Thiên đạo vốn hết sức mù mịt.
Hơn nữa, thể ngộ năng lượng bản nguyên của các thuộc tính khác cũng có tác dụng kích thích. Đặc biệt vào lúc này, Lục Thanh gặp được Âm Sát kiếm khí, ngoài việc quỷ dị ra, nó còn hơn xa Huyết Sát kiếm khí. Điều đó khiến cho ý chí chiến đấu của Lục Thanh nhanh chóng bùng phát.
Vào lúc này, thấy Lục Thanh đồng ý một cách thoải mái, Hồng Kiếm Nghiêm và mấy vị Kiếm Khách đều nảy sinh hảo cảm đối với hắn. Lại nói, trong thế giới kiếm giả, đa số mọi người đều có lòng dạ ngay thẳng. Lục Thanh trả lời như vậy khiến cho năm người cảm thấy gần gũi hơn.
Năm người đó đứng sang một bên, nhường lại vị trí cho Lục Thanh. Còn đám kiếm giả đứng xem lúc này cũng bắt đầu thầm đoán thân phận hắn. Có lẽ, bọn họ cũng thông qua thanh kiếm to sau lưng hắn mà nghĩ ra điều gì đó. Có một số kiếm giả hàng năm vẫn du lịch qua khu vực của các tông môn liền đoán ra thân phận của Lục Thanh.
– Là Lục Thanh của Tử Hà tông. – Chỉ một lát sau, mọi người đều biết thân phận và những chiến tích công khai của hắn. Đặc biệt là trận đánh với Tư Đồ Trọng ở Lạc Nhật thành đã được đám kiếm giả chứng kiến mô tả như truyền thuyết, bây giờ cũng được những người nghe thấy nói ra.
Nhưng cho dù thế nào thì lòng tin của mọi người đối với Lục Thanh cũng từ từ tăng lên. Cùng với năm người Hồng Kiếm Nghiêm che chở lão Kiếm Khách tránh sang một bên, ánh mắt của Lục Thanh và người thanh niên áo trắng đối chọi với nhau. Không trung nhất thời trở nên nặng nề.
Từ trong ánh mắt của Lục Thanh, người thanh niên thấy được ý chí chiến đấu rất mạnh. Cảm nhận hơi thở của đối phương thu liễm, hắn cười nhạt:
– Cuối cùng thì cũng có một chút đáng chú ý. – Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không còn sự lạnh nhạt nữa, khuôn mặt trở nên ngưng trọng.
– Mặc dù ta không biết tại sao các hạ lại phải chặn lấy cửa tháp, lại dùng tiếng đàn làm mất đi sự yên bình của trấn Trăn Đồng. Điều này, chắc chắn các hạ cũng có lý do của mình, nhưng ta cũng chẳng hỏi nhiều. Tuy nhiên, nơi đây là khu vực các tông môn Thiên đạo, không phải chỗ để các hạ thích làm gì thì làm. – Ý chí chiến đấu trong mắt Lục Thanh càng lúc càng mạnh.
– Tốt! Ngươi so với những người đó còn dứt khoát và lễ phép hơn nhiều. – Nét mặt người thanh niên có chút tán thưởng. Đồng thời, trong mắt cũng xuất hiện một sự dao động vô hình. Một lần sát khí do ý chí chiến đấu hóa thành từ từ tản ra.
– Lui!
Mấy người Hồng Kiếm Nghiêm biến sắc. Bọn họ cảm thấy thần thức trong Thức Hải dao động mạnh nên vội vàng lui lại. Mấy trăm kiếm giả phía sau, sắc mặt cũng đại biến, nhanh chóng lui theo. Mấy tên Kiếm Thị thì sắc mặt tái nhợt, phun ra máu tươi.
Đến lúc này, mấy người Hồng Kiếm Nguyên mới biết được lúc trước cho dù đối mặt với việc Mạc Câu tự hủy hoại thân mình để công kích, gã cũng vẫn chưa xuất ra thực lực thực sự. Bởi chỉ riêng khí thế đó cùng với sự quỷ dị của Âm Sát kiếm khí, nếu bọn họ đi tới chỉ sợ một chiêu đã không còn mạng.
Trao đổi thần thức với bốn người, Hồng Kiếm Nghiêm đưa lão Kiếm Khách Mạc Câu đi trước để cầu cứu, bốn người bọn họ ở lại áp trận. Nét mặt có chút lo lắng, Hồng Kiếm Nghiêm nhìn Lục Thanh trong sân rồi cắn răng, đưa lão Kiếm Khách ra khỏi chiến trường.
– Đánh đi! – Cả hai gần như cùng mở miệng nói.
– Ha ha ha! – Người thanh niên áo trắng sửng sốt, cười to mấy tiếng:
– Đúng là một người thú vị. Trận đánh hôm nay, ta sẽ không giết ngươi.
Nhìn Lục Thanh, đột nhiên người thanh niên lại nói tiếp:
– Bình thường, gặp phải Kiếm Sư Thiên đạo ta chỉ một chiêu là giết chết. Ngươi cứ ra tay đi.
– A… – Lục Thanh nhíu mày, khẩu khí người này thật lớn.
Dậm mạnh một cái, lớp đá dưới chân hắn trong phạm vi mười trượng liền vỡ vụn. Đồng thời, từ trên người Lục Thanh chợt tỏa ra một luồng khí thế của Kiếm Sư đỉnh phong. Những mảnh đá vụn bị khí thế bao phủ, từ từ bay lên.
Đồng tử trong mắt co lại, người thanh niên nghi hoặc, nói:
– Kiếm giả bây giờ làm sao lại có được thân thể mạnh như vậy? – Vào lúc này, hắn thoáng cảm nhận trên người Lục Thanh một thứ gì đó nguy hiểm.
Mặc dù không xác định rõ, nhưng hắn tin trực giác của bản thân không hề sai. Ngón tay thon dài của hắn không dám chậm trễ, từ từ đè lên dây đàn.
Thấy phản ứng của người thanh niên, sắc mặt của Lục Thanh cũng trở nên trịnh trọng. Tay phải hắn kẹp lại thành kiếm, một đoạn Phong Lôi kiếm khí trong suốt thò ra thụt vào, đồng thời vang lên những tiếng sấm và tiếng gió rít. Tiếng sấm, gió đang vang lên chợt lặng xuống như có dấu hiệu tiêu tán.
– Đây là… – Cuối cùng thì trong mắt người thanh niên áo trắng cũng có sự khiếp sợ. Hắn nhìn Phong Lôi kiếm khí được những tia chớp bao phủ, xung quanh còn có cả Tốn Phong màu xanh hội tụ:
– Đây không phải là kiếm khí có hai thuộc tính trong ngũ hành.
– Không ngờ lại có thể đồng thời dung hợp hai loại khí Phong Lôi. – Cuối cùng thì người thanh niên áo trắng cũng chịu để ý Lục Thanh một cách kỹ càng. Cho dù tông môn của hắn tiếp giáp với khu vực các tông môn Thiên đạo nhưng kiếm giả có thể đón được hai loại khí cứng đầu như thế theo hắn biết cũng chỉ khoảng mười người. Càng không cần phải nói tới đồng thời tiếp đón cả hai loại một lúc.
Xem ra mấy cái tiểu tông môn cũng không phải không có nhân tài. Ánh mắt chăm chú, trên người thanh niên cũng xuất hiện một luồng khí thế mạnh ẽm. Trong không khí, tiếng gió rít vù vù vang lên, cộng hưởng với tiếng sấm và tiếng gió trong phạm vi mười trượng, từ từ đối kháng với nhau.
Một tia sáng lóe lên trong mắt, Lục Thanh có thể cảm nhận được từ người thanh niên khí thế của một Kiếm Sư đỉnh phong. Nói cách khác, tu vi và cảnh giới của người đó hoàn toàn giống với hắn.
Ý chí chiến đấu càng lúc càng tăng lên, Lục Thanh quát lớn một tiếng, bộc phát Phong Lôi kiếm khí làm vang lên những tiếng sấm. Trong nháy mắt, kiếm khí bao lấy một đám đá vụn. Hai ngón tay của hắn xoay tròn rồi chỉ thẳng về phía người thanh niên.
“Vù…”
Một đạo Phong Lôi kiếm khí rộng bằng hai ngón tay, dài chín trượng bắn ra ngoài. Kiếm khí cũng xoay tròn, bao quanh nó là khí Tốn Phong. Trong phút chốc nó liền hóa thành một đạo lốc xoáy rộng nửa trượng, dài bảy tám trượng. Xung quanh đạo lốc xoáy thi thoảng lại lóe lên những tia chớp.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức thứ mười: Phong Lôi dẫn.