Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Không thèm để ý tới ý chí thiên địa bao quanh người. Sau khi, Lục Thanh xuống khỏi Phù Vân phong, cùng Trữ Hoàn Chân ước định một năm sau gặp lại ở Tử Hà phong, liền theo đường cũ trở về Tử Hà tông.
Gần nhất, độ nguyên khí kiếp không phải việc nhỏ. Nguyên khí kiếp, là sinh tử kiếp nạn đầu tiên mà kiếm giả tu vi cao gặp phải. Nếu không vượt qua nhẹ thì tàn phế, tu vi mất hết, nặng thì chết, xương cốt không còn. Từ trước đến nay kiếm giả thành công cũng không nhiều lắm, có chừng năm phần cơ hội vượt qua. Cho dù là Lục Thanh đối với chính mình rất tự tin, nhưng vẫn muốn chuẩn bị thật đầy đủ. Ít nhất, hắn nếu có thể buông lỏng tâm thần, cho lòng như gương sáng mới được. Nếu không, ở thời điểm phải đối mặt với tâm ma ảo cảnh, có thể làm cho tâm thần bị hỗn loạn.
Cho nên nói, tuy rằng hiện giờ ý chí thiên địa đã đốc thúc nhưng hắn vẫn quyết định phải giải quyết hết những chuyện tình trước mắt. Rồi mới đến tiếp dẫn nguyên khí kiếp. Nguyên khí kiếp mà hắn phải độ cũng giống như Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư đều là Phong Lôi Kiếp.
Đầu tiên, hắn muốn đi về trước để xác định an nguy của ba người Niếp Thanh Thiên sau đó đi tới chỗ sư phụ Huyền Thanh để phục mệnh. Còn có chuẩn bị cho người của gia tộc tiến vào Kiếm Trì tu luyện. Ngay đồ đệ mới thu Hoàng Linh Nhi, hắn cũng muốn có sự an bài kĩ lưỡng mới có thể hoàn toàn yên lòng. Những điều này nếu không giải quyết hết, thật sự khó có thể khiến hắn yên tâm mà độ nguyên khí kiếp.
Mà dựa theo lời nói của Diệp lão, tâm thần mà không trấn định, đi độ kiếp đó là muốn chết. Điều này cùng tu vi cảnh giới không quan hệ, tâm ma ảo cảnh hoàn toàn là khảo ngiệm ý chí của kiếm giả.
Nửa tháng sau, Lục Thanh lại đi tới vùng phụ cận Thanh Hà thành. Suy nghĩ một chút, hắn cũng không có đi vào. Nghĩ đến lúc trước Thảo Ngôn Tâm nghe xong hắn nói hai câu đó, với kiến thức của kiếm giả đã đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ, hẳn là có thể lĩnh ngộ. Đối với lòng theo đuổi văn đạo của Thảo Thanh Hà, Lục Thanh nghĩ lại vẫn tràn đầy cảm xúc. Thật ra, hắn cũng hy vọng Thảo Thanh Hà có thể kiên trì được với mục tiêu của mình.
“Nghe nói không, nhị Thiếu chủ của Thảo gia bị bắt đi rồi.”
“Đúng vậy, nghe nói Thảo thành chủ đuổi theo hai ngày hai đêm vẫn không tìm được người! Cuối cùng đành phải đau đớn trở về với hai bàn tay trắng.”
“Ai nói không phải đâu? Nhưng ta không hiểu, nhị Thiếu chủ của Thảo gia là người si mê văn đạo, không hề có ý truy cầu Kiếm Đạo. Người này bắt đi đại thiếu chủ Thảo Thanh Lưu ta còn có thể lý giải. Không biết trong này là có gì huyền diệu a.”
“Đúng vậy, đại thiếu chủ của Thảo gia có tư chất rất tốt. Gần như đã được nhận định là gia chủ của gia tộc họ Thảo đời tiếp theo, bắt hắn mới có thể có lợi ích. Không biết người này rốt cuộc muốn cái gì?” Đứng ở cách cửa thành hơn mười trượng, Lục Thanh bỗng nghe được tin tức như vậy.
Ánh mắt nhìn về phía xa xa, không gian phía trước trong mắt Lục Thanh nhất thời xuất hiện nhiều quang điểm nhàn nhạt màu xanh tím. Khoảng cách hơn mười trượng giống như bị kéo đến gần trước mắt. Đây là một đám kiếm giả kết thành đội đi đường. Sau lưng mỗi người đều có dụng cụ đi săn, nhìn là biết, bọn họ đang tính toán đi săn bắn.
Hơn nữa, trong đội kiếm giả có mười một người, lại có một gã tiên thiên Kiếm Khách. Đồng thời còn có bốn gã kiếm giả mặc võ phục màu đen đã Trúc Cơ đạt tới cảnh giới Kiếm Giả. So sánh với thực lực của những kiếm giả không môn phái mà nói, đội ngũ này khá mạnh. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bọn họ là người của gia tộc nào hoặc là thành viên của một thế lực. Tuy rằng bọn họ đều không có đeo huy hiệu gia tộc trên người.
Mười một người này ra khỏi Thanh Hà thành, liền cách cửa thành không xa nói chuyện, hiển nhiên là đang chờ người nào đó.
Một lát sau, gã Kiếm Khách duy nhất trong đội ngũ, tầm tuổi trung niên mở miệng nói: “Mộc Kiếm Nghiêm, ngươi nói người kia là ai?”
Lúc này, đứng ở bên hắn là một gã Kiếm Thị trẻ tuổi, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhị thúc! Ta cũng không biết. Tên kia đã đáp ứng giờ phút này sẽ đến.” Hắn nghe người trung niên Kiếm Khách gọi đầy đủ tên mình, thì biết Nhị thúc thật sự có chút tức giận.
Nhíu mày, trung niên Kiếm Khách trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trừ hắn ra, không có ai biết đường đi tới Tử Hà tông sao?”
Trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, Mộc Kiếm Nghiêm nói: “Bản đồ đi tới Tử Hà tông của chúng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng lại phải phí nhiều thời gian để dò đường. Hôm nay chúng ta xuất phát chậm, nhưng kiếm giả nhận lời dẫn đường kia lại là kẻ mê rượu thịt như mạng.”
Hắn nói tuy rằng còn có ngụ ý, nhưng hiển nhiên những người khác cũng đều nghe hiểu được ý tứ của hắn. Tuy rằng đó cũng chỉ là lời suy đoán của Mộc Kiếm Nghiêm, nhưng bọn hắn đều nghĩ thì cũng chỉ có nguyên nhân này.
“Đáng giận, thời gian của chúng ta cấp bách, không thể có sự trì hoãn được!” Một gã kiếm giả mặc áo đen diện mạo thô tục nói.
“Đi! Kiếm Nghiêm! Chúng ta trở về bắt hắn ra đây.” Lại một gã Kiếm Thị mở miệng nói, trên mặt đầy tức giận.
“Nhưng mạ̀, nơi tên kia ở luôn luôn thay đổi. Lúc trước phải vất vả lắm mới tìm được hắn. Hiện tại đi tìm, sợ là tìm tới một ngày cũng khó mà tìm được.” Mộc Kiếm Nghiêm nắm chặt nắm tay nói. Nếu không phải bởi vì chuyện của hắn, khiến cho thời gian bị chậm, thì cũng không phải tìm người dẫn đường. Hiện tại lại khiến mọi người dừng lại không thể xuất phát, thật sự khiến hắn cảm thấy áy náy trong lòng.
“Các vị muốn đi đến Tử Hà tông sao?” Không biết từ khi nào, một gã thanh niên trẻ tuổi đã đứng ở trước mặt hắn.
Mộc Kiếm Nghiêm đánh giá trên dưới một chút, người này trên người không hề có Kiếm Nguyên dao động. Nhưng diện mạo cùng khí chất cũng không sai, dường như là người có bối cảnh.
“Không biết các hạ là ——” Mộc Kiếm Nghiêm có chút chần chờ nói.
“Tại hạ là đệ tử của Tử Hà tông. Vừa rồi nghe nói các vị muốn đi tới Tử Hà tông. Nếu thuận tiện, tại hạ có thể làm người dẫn đường.” Thanh niên này không phải ai khác, chính là Lục Thanh.
“Đệ tử củaTử Hà tông?” Hai mắt Mộc Kiếm Nghiêm sáng ngời, nói: “Tốt, chúng ta thuê ngươi, không biết ngươi muốn trả bao nhiêu.”
Lắc đầu, Lục Thanh nói: “Chỉ là tiện đường mà thôi, ta không cần tiền.”
Trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bất quá hắn lập tức đánh giá lại Lục Thanh vài lần, cũng không nói thêm cái gì. Bọn họ căn bản nhìn không ra tu vi của Lục Thanh, chỉ nghĩ Lục Thanh chỉ là một gã Kiếm Nô còn chưa tu luyện được kiếm nguyên khí. Như vậy, việc hắn muốn dẫn đường cho bọn họ, chỉ sợ là muốn nhờ bọn họ che chở trên đương đi mà thôi. Hai bên đều có nhu cầu, cũng không có nói thêm lời vô nghĩa.
Lúc này, trung niên Kiếm Khách lập tức đồng ý ngay.Lục Thanh liền cùng với mười một người này kết bạn đồng hành hướng về Tử Hà tông mà đi.
Trên đường, Lục Thanh cũng biết một chút về mười một người này. Trung niên Kiếm Khách là người cầm đầu đội ngũ, bọn họ đến Lạc Nhật thành để săn một loại linh thú hiếm thấy là nhất giai Linh Thú Hỏa Luyện Xà. Về việc dùng để làm cái gì, hắn cũng không biết được.
Mười một người này đều là thành viên cùng một gia tộc. Ngoại trừ Mộc Kiếm Nghiêm cùng với Nhị thúc hắn là Mộc Phong, còn chín người khác đều là đệ tử nhánh phụ của gia tộc. Trên đường đi Lục Thanh nhìn ra được, những người này có quan hệ rất hòa hợp, cũng không phân chia cái gì chủ yếu và thứ yếu. Ngoại trừ đối với Mộc Phong có một ít sợ hãi, bình thường cũng đều nói chuyện tự nhiên.
Có lẽ duyên cớ là được Lục Thanh giải vây, Mộc Kiếm Nghiêm đối với Lục Thanh cũng rất khách khí. Buổi tối, mọi người ngừng lại ở một thôn trang cách Kiếm Khí hạp hơn mười dặm. Hai gã kiếm giả ra tay, thoáng cái đã bắt được tám con thỏ và sáu con gà rừng. Sau khi mổ xẻ sạch sẽ, liền đốt lửa ngay tại chỗ để nướng ăn.
“Vân Thanh, ăn đi.” Mộc Kiếm Nghiêm đưa một phần gà nướng cùng một bình rượu nhỏ cho Lục Thanh. Về phần cái tên Vân Thanh, là do Lục Thanh sợ bọn họ nhận ra mình mà cố ý nói ra tên giả. Cũng chỉ là hắn muốn hưởng thụ cảm giác bạn hữu đồng hành mà thôi, không có ý gì khác. Những người của Thanh Hà thành chắc chắn đều đã nghe tên hắn, nếu bị nhận ra, chỉ sợ tất cả mọi người ở trước mặt hắn đều trở lên câu nệ. Đó không phải là ý muốn của hắn.
Lục Thanh tiếp nhận gà nướng cùng bình rượu, mà Mộc Kiếm Nghiêm cũng cầm nửa con thỏ nướng ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh. Mỗi người một câu tán gẫu.
“Đúng rồi, Kiếm Nghiêm, ngươi có biết chuyện xảy ra ở trong Thanh Hà thành không?” Mộc Kiếm Nghiêm tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng là người sảng khoái. Chỉ nói chuyên hai ba câu, liền khiến Lục Thanh gọi thẳng tên hắn là Kiếm Nghiêm.
“Chuyện gì?”
“Chính là việc nhị thiếu chủ của Thảo gia bị cao nhân bắt đi.”
“Ngươi là nói chuyện này?” Trên mặt Mộc Kiếm Nghiêm lộ ra thần sắc nghi hoặc. – “Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Bất quá nghe đồn, bắt đi Thảo Thanh Hà chính là một lão nhân ăn mặc lôi thôi, bên người có mang theo một hồ lô rượu. Còn chuyện như thế nào ta cũng không rõ ràng. Vân Thanh ngươi có quen biết Thảo Thanh Hà?”
Gật gật đầu, Lục Thanh cũng không có giấu diếm: “Gặp mặt một lần mà thôi.” Tuy rằng nói thế, nhưng trong lòng Lục Thanh cũng tràn ngập nghi hoặc. Nghe Mộc Kiếm Nghiêm miêu tả, hắn làm sao còn không biết là ai cướp đi Thảo Thanh Hà? Trừ Tửu Kiếm Hoàng mới có cách ăn mặc như thế, còn có thể là ai? Hơn nữa, có thể từ trên tay Kiếm Chủ bắt người, cũng chỉ có đại sư cảnh giới Kiếm Hồn mới làm được.
Bất quá, mục đích Tửu Kiếm Hoàng mang Thảo Thanh Hà đi cuối cùng là vì cái gì? Lục Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể rõ ràng. Đương nhiên, hắn cũng không có ý tứ đuổi theo. Kiếm Chủ đã đuổi không kịp, hắn có đi cũng chỉ uổng công. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn không tiến vào Thanh Hà thành.
Mà hiện tại biết là Tửu Kiếm Hoàng mang Thảo Thanh Hà đi, Lục Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất thì hắn cũng biết, trên người Tửu Kiếm Hoàng tràn ngập đầy Hạo Nhiên Chính Khí, Thảo Thanh Hà ở trong tay lão chắc sẽ không bị thương.
Sau khi ăn xong, cơ hồ tất cả mọi người đều ngồi xuống tại chỗ. Mà Mộc Kiếm Nghiêm chủ động tự nguyện phụ trách gác đêm. Lục Thanh không có đi ngủ, chỉ ngồi xếp bằng tĩnh tu ngưng thần. Thiên địa ý chí vẫn luôn quanh quẩn bên người, khiến hắn cảm thấy hơi có chút phiền toái. Thật giống như bị gông xiềng vô hình đeo trên người cả ngày khiến Lục Thanh có cảm giác bó tay bó chân, làm cái gì đều giống như bị người khác nhìn trộm, rất khó chịu.
Hắn biết, đây là thiên địa ý chí thúc giục hắn mau chóng độ kiếp. Bất quá hắn cũng sẽ không bị tác động bởi thiên địa ý chí. Tâm cảnh còn chưa bình ổn, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện dẫn động nguyên khí kiếp. Xung động thì chỉ mang tới thất bại.
Không thèm để ý tới ý chí thiên địa bao quanh người. Sau khi, Lục Thanh xuống khỏi Phù Vân phong, cùng Trữ Hoàn Chân ước định một năm sau gặp lại ở Tử Hà phong, liền theo đường cũ trở về Tử Hà tông.
Gần nhất, độ nguyên khí kiếp không phải việc nhỏ. Nguyên khí kiếp, là sinh tử kiếp nạn đầu tiên mà kiếm giả tu vi cao gặp phải. Nếu không vượt qua nhẹ thì tàn phế, tu vi mất hết, nặng thì chết, xương cốt không còn. Từ trước đến nay kiếm giả thành công cũng không nhiều lắm, có chừng năm phần cơ hội vượt qua. Cho dù là Lục Thanh đối với chính mình rất tự tin, nhưng vẫn muốn chuẩn bị thật đầy đủ. Ít nhất, hắn nếu có thể buông lỏng tâm thần, cho lòng như gương sáng mới được. Nếu không, ở thời điểm phải đối mặt với tâm ma ảo cảnh, có thể làm cho tâm thần bị hỗn loạn.
Cho nên nói, tuy rằng hiện giờ ý chí thiên địa đã đốc thúc nhưng hắn vẫn quyết định phải giải quyết hết những chuyện tình trước mắt. Rồi mới đến tiếp dẫn nguyên khí kiếp. Nguyên khí kiếp mà hắn phải độ cũng giống như Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư đều là Phong Lôi Kiếp.
Đầu tiên, hắn muốn đi về trước để xác định an nguy của ba người Niếp Thanh Thiên sau đó đi tới chỗ sư phụ Huyền Thanh để phục mệnh. Còn có chuẩn bị cho người của gia tộc tiến vào Kiếm Trì tu luyện. Ngay đồ đệ mới thu Hoàng Linh Nhi, hắn cũng muốn có sự an bài kĩ lưỡng mới có thể hoàn toàn yên lòng. Những điều này nếu không giải quyết hết, thật sự khó có thể khiến hắn yên tâm mà độ nguyên khí kiếp.
Mà dựa theo lời nói của Diệp lão, tâm thần mà không trấn định, đi độ kiếp đó là muốn chết. Điều này cùng tu vi cảnh giới không quan hệ, tâm ma ảo cảnh hoàn toàn là khảo ngiệm ý chí của kiếm giả.
Nửa tháng sau, Lục Thanh lại đi tới vùng phụ cận Thanh Hà thành. Suy nghĩ một chút, hắn cũng không có đi vào. Nghĩ đến lúc trước Thảo Ngôn Tâm nghe xong hắn nói hai câu đó, với kiến thức của kiếm giả đã đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ, hẳn là có thể lĩnh ngộ. Đối với lòng theo đuổi văn đạo của Thảo Thanh Hà, Lục Thanh nghĩ lại vẫn tràn đầy cảm xúc. Thật ra, hắn cũng hy vọng Thảo Thanh Hà có thể kiên trì được với mục tiêu của mình.
“Nghe nói không, nhị Thiếu chủ của Thảo gia bị bắt đi rồi.”
“Đúng vậy, nghe nói Thảo thành chủ đuổi theo hai ngày hai đêm vẫn không tìm được người! Cuối cùng đành phải đau đớn trở về với hai bàn tay trắng.”
“Ai nói không phải đâu? Nhưng ta không hiểu, nhị Thiếu chủ của Thảo gia là người si mê văn đạo, không hề có ý truy cầu Kiếm Đạo. Người này bắt đi đại thiếu chủ Thảo Thanh Lưu ta còn có thể lý giải. Không biết trong này là có gì huyền diệu a.”
“Đúng vậy, đại thiếu chủ của Thảo gia có tư chất rất tốt. Gần như đã được nhận định là gia chủ của gia tộc họ Thảo đời tiếp theo, bắt hắn mới có thể có lợi ích. Không biết người này rốt cuộc muốn cái gì?” Đứng ở cách cửa thành hơn mười trượng, Lục Thanh bỗng nghe được tin tức như vậy.
Ánh mắt nhìn về phía xa xa, không gian phía trước trong mắt Lục Thanh nhất thời xuất hiện nhiều quang điểm nhàn nhạt màu xanh tím. Khoảng cách hơn mười trượng giống như bị kéo đến gần trước mắt. Đây là một đám kiếm giả kết thành đội đi đường. Sau lưng mỗi người đều có dụng cụ đi săn, nhìn là biết, bọn họ đang tính toán đi săn bắn.
Hơn nữa, trong đội kiếm giả có mười một người, lại có một gã tiên thiên Kiếm Khách. Đồng thời còn có bốn gã kiếm giả mặc võ phục màu đen đã Trúc Cơ đạt tới cảnh giới Kiếm Giả. So sánh với thực lực của những kiếm giả không môn phái mà nói, đội ngũ này khá mạnh. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bọn họ là người của gia tộc nào hoặc là thành viên của một thế lực. Tuy rằng bọn họ đều không có đeo huy hiệu gia tộc trên người.
Mười một người này ra khỏi Thanh Hà thành, liền cách cửa thành không xa nói chuyện, hiển nhiên là đang chờ người nào đó.
Một lát sau, gã Kiếm Khách duy nhất trong đội ngũ, tầm tuổi trung niên mở miệng nói: “Mộc Kiếm Nghiêm, ngươi nói người kia là ai?”
Lúc này, đứng ở bên hắn là một gã Kiếm Thị trẻ tuổi, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhị thúc! Ta cũng không biết. Tên kia đã đáp ứng giờ phút này sẽ đến.” Hắn nghe người trung niên Kiếm Khách gọi đầy đủ tên mình, thì biết Nhị thúc thật sự có chút tức giận.
Nhíu mày, trung niên Kiếm Khách trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trừ hắn ra, không có ai biết đường đi tới Tử Hà tông sao?”
Trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, Mộc Kiếm Nghiêm nói: “Bản đồ đi tới Tử Hà tông của chúng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng lại phải phí nhiều thời gian để dò đường. Hôm nay chúng ta xuất phát chậm, nhưng kiếm giả nhận lời dẫn đường kia lại là kẻ mê rượu thịt như mạng.”
Hắn nói tuy rằng còn có ngụ ý, nhưng hiển nhiên những người khác cũng đều nghe hiểu được ý tứ của hắn. Tuy rằng đó cũng chỉ là lời suy đoán của Mộc Kiếm Nghiêm, nhưng bọn hắn đều nghĩ thì cũng chỉ có nguyên nhân này.
“Đáng giận, thời gian của chúng ta cấp bách, không thể có sự trì hoãn được!” Một gã kiếm giả mặc áo đen diện mạo thô tục nói.
“Đi! Kiếm Nghiêm! Chúng ta trở về bắt hắn ra đây.” Lại một gã Kiếm Thị mở miệng nói, trên mặt đầy tức giận.
“Nhưng mạ̀, nơi tên kia ở luôn luôn thay đổi. Lúc trước phải vất vả lắm mới tìm được hắn. Hiện tại đi tìm, sợ là tìm tới một ngày cũng khó mà tìm được.” Mộc Kiếm Nghiêm nắm chặt nắm tay nói. Nếu không phải bởi vì chuyện của hắn, khiến cho thời gian bị chậm, thì cũng không phải tìm người dẫn đường. Hiện tại lại khiến mọi người dừng lại không thể xuất phát, thật sự khiến hắn cảm thấy áy náy trong lòng.
“Các vị muốn đi đến Tử Hà tông sao?” Không biết từ khi nào, một gã thanh niên trẻ tuổi đã đứng ở trước mặt hắn.
Mộc Kiếm Nghiêm đánh giá trên dưới một chút, người này trên người không hề có Kiếm Nguyên dao động. Nhưng diện mạo cùng khí chất cũng không sai, dường như là người có bối cảnh.
“Không biết các hạ là ——” Mộc Kiếm Nghiêm có chút chần chờ nói.
“Tại hạ là đệ tử của Tử Hà tông. Vừa rồi nghe nói các vị muốn đi tới Tử Hà tông. Nếu thuận tiện, tại hạ có thể làm người dẫn đường.” Thanh niên này không phải ai khác, chính là Lục Thanh.
“Đệ tử củaTử Hà tông?” Hai mắt Mộc Kiếm Nghiêm sáng ngời, nói: “Tốt, chúng ta thuê ngươi, không biết ngươi muốn trả bao nhiêu.”
Lắc đầu, Lục Thanh nói: “Chỉ là tiện đường mà thôi, ta không cần tiền.”
Trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bất quá hắn lập tức đánh giá lại Lục Thanh vài lần, cũng không nói thêm cái gì. Bọn họ căn bản nhìn không ra tu vi của Lục Thanh, chỉ nghĩ Lục Thanh chỉ là một gã Kiếm Nô còn chưa tu luyện được kiếm nguyên khí. Như vậy, việc hắn muốn dẫn đường cho bọn họ, chỉ sợ là muốn nhờ bọn họ che chở trên đương đi mà thôi. Hai bên đều có nhu cầu, cũng không có nói thêm lời vô nghĩa.
Lúc này, trung niên Kiếm Khách lập tức đồng ý ngay.Lục Thanh liền cùng với mười một người này kết bạn đồng hành hướng về Tử Hà tông mà đi.
Trên đường, Lục Thanh cũng biết một chút về mười một người này. Trung niên Kiếm Khách là người cầm đầu đội ngũ, bọn họ đến Lạc Nhật thành để săn một loại linh thú hiếm thấy là nhất giai Linh Thú Hỏa Luyện Xà. Về việc dùng để làm cái gì, hắn cũng không biết được.
Mười một người này đều là thành viên cùng một gia tộc. Ngoại trừ Mộc Kiếm Nghiêm cùng với Nhị thúc hắn là Mộc Phong, còn chín người khác đều là đệ tử nhánh phụ của gia tộc. Trên đường đi Lục Thanh nhìn ra được, những người này có quan hệ rất hòa hợp, cũng không phân chia cái gì chủ yếu và thứ yếu. Ngoại trừ đối với Mộc Phong có một ít sợ hãi, bình thường cũng đều nói chuyện tự nhiên.
Có lẽ duyên cớ là được Lục Thanh giải vây, Mộc Kiếm Nghiêm đối với Lục Thanh cũng rất khách khí. Buổi tối, mọi người ngừng lại ở một thôn trang cách Kiếm Khí hạp hơn mười dặm. Hai gã kiếm giả ra tay, thoáng cái đã bắt được tám con thỏ và sáu con gà rừng. Sau khi mổ xẻ sạch sẽ, liền đốt lửa ngay tại chỗ để nướng ăn.
“Vân Thanh, ăn đi.” Mộc Kiếm Nghiêm đưa một phần gà nướng cùng một bình rượu nhỏ cho Lục Thanh. Về phần cái tên Vân Thanh, là do Lục Thanh sợ bọn họ nhận ra mình mà cố ý nói ra tên giả. Cũng chỉ là hắn muốn hưởng thụ cảm giác bạn hữu đồng hành mà thôi, không có ý gì khác. Những người của Thanh Hà thành chắc chắn đều đã nghe tên hắn, nếu bị nhận ra, chỉ sợ tất cả mọi người ở trước mặt hắn đều trở lên câu nệ. Đó không phải là ý muốn của hắn.
Lục Thanh tiếp nhận gà nướng cùng bình rượu, mà Mộc Kiếm Nghiêm cũng cầm nửa con thỏ nướng ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh. Mỗi người một câu tán gẫu.
“Đúng rồi, Kiếm Nghiêm, ngươi có biết chuyện xảy ra ở trong Thanh Hà thành không?” Mộc Kiếm Nghiêm tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng là người sảng khoái. Chỉ nói chuyên hai ba câu, liền khiến Lục Thanh gọi thẳng tên hắn là Kiếm Nghiêm.
“Chuyện gì?”
“Chính là việc nhị thiếu chủ của Thảo gia bị cao nhân bắt đi.”
“Ngươi là nói chuyện này?” Trên mặt Mộc Kiếm Nghiêm lộ ra thần sắc nghi hoặc. – “Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Bất quá nghe đồn, bắt đi Thảo Thanh Hà chính là một lão nhân ăn mặc lôi thôi, bên người có mang theo một hồ lô rượu. Còn chuyện như thế nào ta cũng không rõ ràng. Vân Thanh ngươi có quen biết Thảo Thanh Hà?”
Gật gật đầu, Lục Thanh cũng không có giấu diếm: “Gặp mặt một lần mà thôi.” Tuy rằng nói thế, nhưng trong lòng Lục Thanh cũng tràn ngập nghi hoặc. Nghe Mộc Kiếm Nghiêm miêu tả, hắn làm sao còn không biết là ai cướp đi Thảo Thanh Hà? Trừ Tửu Kiếm Hoàng mới có cách ăn mặc như thế, còn có thể là ai? Hơn nữa, có thể từ trên tay Kiếm Chủ bắt người, cũng chỉ có đại sư cảnh giới Kiếm Hồn mới làm được.
Bất quá, mục đích Tửu Kiếm Hoàng mang Thảo Thanh Hà đi cuối cùng là vì cái gì? Lục Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể rõ ràng. Đương nhiên, hắn cũng không có ý tứ đuổi theo. Kiếm Chủ đã đuổi không kịp, hắn có đi cũng chỉ uổng công. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn không tiến vào Thanh Hà thành.
Mà hiện tại biết là Tửu Kiếm Hoàng mang Thảo Thanh Hà đi, Lục Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất thì hắn cũng biết, trên người Tửu Kiếm Hoàng tràn ngập đầy Hạo Nhiên Chính Khí, Thảo Thanh Hà ở trong tay lão chắc sẽ không bị thương.
Sau khi ăn xong, cơ hồ tất cả mọi người đều ngồi xuống tại chỗ. Mà Mộc Kiếm Nghiêm chủ động tự nguyện phụ trách gác đêm. Lục Thanh không có đi ngủ, chỉ ngồi xếp bằng tĩnh tu ngưng thần. Thiên địa ý chí vẫn luôn quanh quẩn bên người, khiến hắn cảm thấy hơi có chút phiền toái. Thật giống như bị gông xiềng vô hình đeo trên người cả ngày khiến Lục Thanh có cảm giác bó tay bó chân, làm cái gì đều giống như bị người khác nhìn trộm, rất khó chịu.
Hắn biết, đây là thiên địa ý chí thúc giục hắn mau chóng độ kiếp. Bất quá hắn cũng sẽ không bị tác động bởi thiên địa ý chí. Tâm cảnh còn chưa bình ổn, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện dẫn động nguyên khí kiếp. Xung động thì chỉ mang tới thất bại.