Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 299: Sinh tử luân hồi! Thiên thế bất hối! (1)

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Hưu

Từ trên cơn lốc Cương Phong Kiếm Khí vô cùng sắc bén bắn ra. Cánh tay Ninh Hoàn Chân rung lên, Thanh Cương kiếm vung lên chém về phía trước. Cơn lốc lập tức hướng về phía trước gào thét mà đi.

Phốc

Vô số bùn đất bị cơn lốc cuốn lên, hướng tới mười Kiếm Thi đứng đầu lao tới.

Cơn lốc Cương Phong mãnh liệt nhanh chóng phá vỡ vài ngôi mộ, bụi đất nổi lên bốn phía, trong nhất thời không thể nhìn rõ tình huống bên trong.

“Cẩn thận! Bọn họ còn chưa chết.” Ninh Hoàn Chân nhíu mày, trầm giọng quát.

Một tiếng động làm người nghe sởn tóc gáy từ trong đám bụi đất vang lên. Mấy thi thể lại từ trong bụi đất hiện ra, chỉ thiếu mất một vài tên, còn những thi thể còn lại hầu như không xảy ra việc gì.

Khí thế của gần hai mươi cỗ thi thể tỏa ra rất mạnh mẽ, mỗi tên đều có dao động Kiếm Nguyên không hề thua kém Kiếm Sư tiểu thiên vị. Khí thế áp bách khiến không khí ngưng đọng lại ép tới phía bốn người.

Đến bây giờ, bốn người Ninh Hoàn Chân sao còn không biết đây là Kiếm Mộ giả, rõ ràng là cạm bẫy có bố trí quái vật.

“Chẳng lẽ muốn nhận truyền thừa phải vượt qua khảo nghiệm như vậy?” Một gã đệ tử Phù Vân tông nhịn không được, tức giận nói. Bọn họ nhìn tới phương xa, mỗi ngôi mộ giống như có vô tận quái vật không ngừng chui ra.

Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện, gần hai mươi cỗ thi thể đang đánh tới, mỗi cỗ thi thể đều có tốc độ rất nhanh. Nhìn kĩ thì hình như chúng đều thi triển ra bộ pháp, từ trên ngón tay mỗi thi thể đều bắn ra Kiếm Khí rất quỷ dị, uy lực còn lớn hơn Kiếm Khí thuộc tính Ngũ Hành bình thường một chút.

Bốn người phân biệt mỗi người tiếp bốn năm cỗ thi thể.

Đinh

Kiếm Khí của bốn người Ninh Hoàn Chân thi triển phá vỗ Kiếm Khí hộ thân của chúng, thế nhưng khi chạm vào thân thể chúng chỉ thấy tóe lên vài tia lửa. Da thịt của chúng trả qua tử khí rẻn luyện vô số năm tháng, cứng cỏi vô cùng. Bốn người đều có cảnh giới Kiếm Sư mà đánh ra Kiếm Khí mà cũng chỉ phá vào khoảng hai ba tấc da thịt mà thôi, mà với chúng mà nói thì căn bản không biết đau đớn là gì.

Những thi thể này kể cả có bị chặt đứt tay, đứt chân vẫn điên cuồng lao đến ,hông hề có chút nhân tính. Hai gã đệ tử Phù Vân tông sơ ý bị ôm lấy, nhất thời bị mấy hàm răng sắc nhọn cắn vào người.

Kêu thảm một tiếng, từ trên người hai người đồng thời bốc lên Địa Hỏa Kiếm Khí cùng Kiếm Khí hệ Hỏa nóng cháy, ngọn lửa mãnh liệt bốc lên đốt cháy hai cỗ thi thể đang ôm chặt cơ thể hai người.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, hai cỗ thi thể bị thiêu đốt đồng thời lui bước. Chỉ chốc lát bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt liền hóa thành bụi phấn.

Hai mắt Ninh Hoàn Chân sáng ngời, hắn bùng nổ Kiếm Khí trên người bức lui sáu cỗ thi thể, cùng Diệc Nguyệt Qua thối lui đến bên cạnh hai người.

“Chúng ta ngăn trở bọn họ, các người mau thi triển kiếm pháp tinh thâm.” Ninh Hoàn Chân hô nhỏ một tiếng. Lập tức hắn vung thanh trường kiếm trong tay ra, một đạo Cương Phong Kiếm Khí dài chín trượng quét ngang qua, hơn mười cỗ thi thể bị bức lui về sau mấy trượng.

Diệc Nguyệt Qua đứng bên cạnh cũng tập trung nhìn, quanh người nàng có Tốn Phong Kiếm Khí bao phủ. Nhất thời Kiếm Khí xoay vòng tạo thành một Kiếm Khí luân sắc bén rộng hơn mười trượng, phóng thẳng tới mười cỗ thi thể.

Kiếm Khí luân liên tục phá vỡ mười đạo Kiếm Khí hộ thân của mười cỗ thi thể, rồi tiếp tục chém tới ngang hông của mười quái vật.

Nhất thời tia lửa bắn tung tóe, Kiếm Khí luân vừa chém được vào trong thân thể những quái vật thì lại bị những bàn tay đầy móng vuốt sắc bén chặn lại. Vô số đạo Kiếm Khí bắn ra, Kiếm Khí luân của Diệc Nguyệt Qua liền hóa thành nhiều điểm sáng màu xanh, nhanh chóng tiêu tán.

“Nhân cơ hội chạy!” Ninh Hoàn Chân quát lớn một tiếng, đồng thời cùng Diệc Nguyệt Qua lui sang hai bên.

Hai quả cầu lửa nóng rực bao trùm phạm vi mười trượng mang theo nhiệt độ khủng bố đánh thẳng về mười cỗ thi thể. Trong nháy mắt, ngọn lửa đỏ rực bao phủ không gian hơn mười trượng, không khí bị vặn vẹo, từng đợt khói đen nhè nhẹ bốc lên.

Vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Những cỗ thi thể này đều trải qua vô số năm tháng, mới tỉnh lại, phán đoán cùng phản ứng rất chậm chạp, làm sao có thể phòng bị được. Hơn mười cỗ thi thể lập tức bị đốt thành tro bụi.

Nhưng khiến bốn người Ninh Hoàn Chân tuyệt vọng chính là mười cỗ thi thể vừa bị tiêu diệt thì lập tức lại có hơn mười cỗ thi thể nữa từ các ngôi mộ bò lên. Theo thời gian trôi qua, lần lượt xuất hiện càng nhiều cỗ thi thể.

Hơn nữa hai người Ninh Hoàn Chân và Diệc Nguyệt Qua không chú ý tới, hai gã sư đệ ở sau lưng bọn họ hai mắt dần trở lên đỏ như máu. Trên bàn tay cầm kiếm, móng tay dần mọc dài ra.

….

Phía bên kia khu mộ.

Lục Thanh nhìn thấy trước mặt không ngừng bốc lên những điểm sáng màu trắng, trên mặt càng thêm ngưng trọng. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm thấy hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông. Mà hai người đã mất hết sức mạnh, ở đây lại có nhiều Kiếm Thi như vậy, hai người ngăn cản như thế nào?

Trên người Lục Thanh bao trùm một tầng sáng màu tím, trước mặt hắn một thanh kiếm bằng Tử Điện được ngưng tụ ra. Thần thức dung nhập vào trời đất, những Kiếm Thi không thể tránh được hắn tập trung vào. Mỗi một kiếm mà hắn đánh ra đều có điểm sáng màu trắng bắn ra. Sau thời gian tàn nửa nén hương, đã có gần trăm Kiếm Thi bị Lục Thanh chém thành bụi phấn.

“Sư phụ! Người có biện pháp gì tìm hai tên kia không?” Lục Thanh hỏi.

Trầm mặc một lát, Diệp lão mới mở miệng nói: “Vốn ta nghĩ chờ ngươi ngưng kết Kiếm Hồn mới truyền cho ngươi. Nhưng hiện giờ ngươi đã hiểu ra căn nguyên, đã có thể cảm ứng được linh hồn tồn tại, coi như là nửa Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Bí pháp này ngươi cũng có thể miễn cưỡng vận dụng được. Nhưng ngươi phải nhớ, kể cả là ngươi ngưng kết Kiếm Hồn rồi thì một tháng mới được vận dụng bí pháp này một lần, nếu không sẽ bị tổn thương tới linh hồn.”

Lục Thanh gật đầu, lập tức hắn liền thấy một đoạn khẩu quyết huyền ảo truyền vào trong đầu hắn. Một lúc sau, Lục Thanh mở mắt ra, trong mắt hắn còn hiện lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Diệp lão vừa truyền cho hắn là một loại bí pháp chuyện dành cho cảnh giới Kiếm Hồn gọi là Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật. Bí pháp này chính là kiếm giả vận dụng lực lượng lin hồn của mình dựa theo phương pháp độc đáo để dung nhập vào trời đất, có thể cảm ứng linh hồn của người khác trong khoảng cách rất xa. Tu vi cảnh giới càng cao, lực lượng linh hồn càng mạnh thì tìm kiếm càng thêm rõ ràng. Đây được cho là một loại thần thông rất mạnh mẽ.

Cũng may là khẩu quyết tuy huyền ảo, nhưng chỉ giới hạn trong việc vận dụng lực lượng linh hồn. Hiện giờ Lục Thanh đã cảm ứng được linh hồn, khẩu quyết này với hắn cũng không khó lý giải. Hơn mười phú sau, ở xung quanh người Lục Thanh trống rỗng ngưng kết ra một tầng sáng màu tím khiến những Kiếm Thi ở xung quanh cũng phải dừng bước.

Hai mắt Lục Thanh chậm rãi nhắm lại, từ mi tâm truyền ra một cỗ đao động linh hồn mờ ảo, hiện lên một điểm sáng trắng lóng lánh. Thần thức trong thức hải của Lục Thanh cũng vận hành theo một đường quỹ tích huyền ảo. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn

Chưa có bao giờ Lục Thanh cảm thấy thân thiết với trời đất như bây giờ. Lúc này linh hồn của hắn dung nhập vào trời đất, như thể giao long vào nước, một cỗ cảm giác ấm ấp bao phủ toàn thân Lục Thanh. Linh hồn của Lục Thanh bắt đầu lan tràn ra, toàn bộ không gian chung quanh hiện ra trước mặt hắn.

Dùng linh hồn để quan sát rất kì diệu, lúc này trong mắt Lục Thanh là một thế giới đủ mọi màu sắc. Dường như toàn bộ mọi sự vật đều có vẽ thêm màu sắc ở bên ngoài.

Nhưng lực lượng linh hồn của hắn có kéo dài thế nào, cũng không thể thoát ly khỏi khu vực mộ địa này. Lúc này Lục Thanh cũng tỉnh ngộ lại, Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật cũng không thể khám phá Kiếm Trận được. Lục Thanh bình tâm lại, nhớ lại dao động quỷ dị của Thất Tình Kiếm Khí lúc trước hắn đã tiếp xúc qua.

Kiếm Khí này do thần thức ngưng tụ ra, có thể ảnh hưởng đến bảy loại cảm xúc của người khác: hỉ, giận, ai, nhạc, yêu, ác, dục. Nhớ lại những điều đó, Lục Thanh liền vận dụng Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật để tra xét vị trí hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông. Linh hồn lực của Lục Thanh dựa theo một loại quỹ tích huyền ảo vận chuyển, đồng thời từ trong thức hải của hắn truyền ra từng cơn đau đớn. Lục Thanh cắn răng cố gắng chịu đựng, hắn biết đó là do hắn chưa ngưng tụ Kiếm Hồn, lực lượng linh hồn của hắn quá yếu mà miễn cưỡng thi triển Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật.

Cơn đau ngắn ngửi qua đi, lực lượng linh hồn của Lục Thanh tràn ngập ra bắt đầu theo một phương thức khó lý giải tụ tập lại, nhanh chóng ngưng tụ thành một luồng sáng bắn đi rất nhanh.

Lúc sau, Lục Thanh mở hai mắt ra, hai mắt hiện lên hai luồng sáng chói mắt: “Ở nơi này!”

Tầng sáng màu tím quanh người Lục Thanh liền bắn ra, đem hơn mười Kiếm Thi ở ngoài xa đánh thành bụi phấn. Thân hình Lục Thanh hóa thành một luồng sáng màu tím, bay thằng về hướng Tây Bắc

…..

Lúc này, ở cách xa Lục Thanh bảy tám dặm hướng Tây Bắc.

Hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông mặt mày trầm trọng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào những Kiếm Thi đang không ngừng bò ra từ những ngôi mộ. Bọn họ đều cảm thụ thấy mỗi cỗ thi thể này đều phát ra oán khí nồng đậm.

Mơ hồ hai người nhớ lại một số bí pháp được ghi lại của Nhân Đạo, hình như cũng đã từng có tả qua về thứ này. Cho dù hai người chuyên tu luyện về Thất Tình khí cũng không nhịn được chấn động. Tuy không muốn tin, nhưng cảnh tượng trước mặt làm hai người không muốn tin cũng không được.

“Là Kiếm Thi!” Một gã khó khăn mở miệng nói từng chữ. Chỉ một lát thời gian hai người đã bị rất nhiều Kiếm Thi chui lên từ các ngôi mộ bao vây.

Lưng dán chặt vào nhau, một cỗ cảm giác lạnh thấu xương từ trong lòng hai người dâng lên. Cơn đau ở thức hải của cả hai còn chưa hết. Vừa rồi vì né tránh Lục Thanh truy kích, thậm chí đến đan điền được cả hai cũng chưa kịp sử dụng, Kiếm Nguyên cũng chỉ khôi phục chưa đến một thành.

“Nằm đã đủ chưa?” Bỗng nhiên thanh âm Long Tuyết vang lên. Lạc Tâm Vũ ở bên cạnh ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía nàng. Lúc này vẻ mặt Long Tuyết rất lạnh lùng, giống như tảng băng nghìn năm không tan, lộ ra hàn ý khiến người ta rùng mình. Đặc biết là đôi mắt chợt lóe lên luồng sáng chói mắt, giống như trực tiếp thấu vào trong lòng người. Lạc Tâm Vũ cảm thấy thần thức của mình đang bị thương, đột nhiên lại bắt đầu dần hồi phục.

Cái gì?

Đang thời khắc khẩn trương bỗng nghe Long Tuyết nói vậy khiến hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông sửng sốt, trong lòng đều cảm thấy bất an. Đồng thời, cánh tay Long Tuyết bỗng hướng về những Kiếm Thi vung lên.

“Tránh được sao?” Lúc này, thanh âm Long Tuyết lạnh như băng, giống như khí lạnh của mùa đông khắc nghiệt.

Trong hư không một luồng ánh sáng màu trắng hiện lên, một đạo Kiếm Khí sắc bén trong nháy mắt xuyên qua đầu hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông.

Đôi con ngươi trừng lên không thể tin được, tiếp theo thần trí của hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông chậm rãi trở lên mơ hồ.

Long Tuyết phất tay liền giải khai Kiếm Nguyên bị giam cầm của Lạc Tâm Vũ. Lạc Tâm Vũ lảo đảo đứng lên, lấy từ trong áo ra một chiếc bình bằng Tử Ngọc Tùy, đổ ra hai viên đan dược màu trắng rồi nuốt vào miệng. Rồi hắn lại đem cái bình đưa ra trước mặt Long Tuyết.

“Ngươi cứ cất đi, ta không sao cả.” Long Tuyết lãnh đạm nói. Lạc Tâm Vũ nhịn không được nhíu mày, Long Tuyết này dường như đã xảy ra sự thay đổi nào đó. Lúc này bộ dáng của nàng hoàn toàn khác hẳn vẻ thản nhiên lúc trước. Nếu nói lúc trước Long Tuyết là một khối ôn ngọc, thì bây giờ náng là một khối băng vạn năm rét lạnh. Biến hóa quỷ dị như vậy khiến Lạc Tâm Vũ rất nghi hoặc.

Hưu

Từ trên cơn lốc Cương Phong Kiếm Khí vô cùng sắc bén bắn ra. Cánh tay Ninh Hoàn Chân rung lên, Thanh Cương kiếm vung lên chém về phía trước. Cơn lốc lập tức hướng về phía trước gào thét mà đi.

Phốc

Vô số bùn đất bị cơn lốc cuốn lên, hướng tới mười Kiếm Thi đứng đầu lao tới.

Cơn lốc Cương Phong mãnh liệt nhanh chóng phá vỡ vài ngôi mộ, bụi đất nổi lên bốn phía, trong nhất thời không thể nhìn rõ tình huống bên trong.

“Cẩn thận! Bọn họ còn chưa chết.” Ninh Hoàn Chân nhíu mày, trầm giọng quát.

Một tiếng động làm người nghe sởn tóc gáy từ trong đám bụi đất vang lên. Mấy thi thể lại từ trong bụi đất hiện ra, chỉ thiếu mất một vài tên, còn những thi thể còn lại hầu như không xảy ra việc gì.

Khí thế của gần hai mươi cỗ thi thể tỏa ra rất mạnh mẽ, mỗi tên đều có dao động Kiếm Nguyên không hề thua kém Kiếm Sư tiểu thiên vị. Khí thế áp bách khiến không khí ngưng đọng lại ép tới phía bốn người.

Đến bây giờ, bốn người Ninh Hoàn Chân sao còn không biết đây là Kiếm Mộ giả, rõ ràng là cạm bẫy có bố trí quái vật.

“Chẳng lẽ muốn nhận truyền thừa phải vượt qua khảo nghiệm như vậy?” Một gã đệ tử Phù Vân tông nhịn không được, tức giận nói. Bọn họ nhìn tới phương xa, mỗi ngôi mộ giống như có vô tận quái vật không ngừng chui ra.

Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện, gần hai mươi cỗ thi thể đang đánh tới, mỗi cỗ thi thể đều có tốc độ rất nhanh. Nhìn kĩ thì hình như chúng đều thi triển ra bộ pháp, từ trên ngón tay mỗi thi thể đều bắn ra Kiếm Khí rất quỷ dị, uy lực còn lớn hơn Kiếm Khí thuộc tính Ngũ Hành bình thường một chút.

Bốn người phân biệt mỗi người tiếp bốn năm cỗ thi thể.

Đinh

Kiếm Khí của bốn người Ninh Hoàn Chân thi triển phá vỗ Kiếm Khí hộ thân của chúng, thế nhưng khi chạm vào thân thể chúng chỉ thấy tóe lên vài tia lửa. Da thịt của chúng trả qua tử khí rẻn luyện vô số năm tháng, cứng cỏi vô cùng. Bốn người đều có cảnh giới Kiếm Sư mà đánh ra Kiếm Khí mà cũng chỉ phá vào khoảng hai ba tấc da thịt mà thôi, mà với chúng mà nói thì căn bản không biết đau đớn là gì.

Những thi thể này kể cả có bị chặt đứt tay, đứt chân vẫn điên cuồng lao đến ,hông hề có chút nhân tính. Hai gã đệ tử Phù Vân tông sơ ý bị ôm lấy, nhất thời bị mấy hàm răng sắc nhọn cắn vào người.

Kêu thảm một tiếng, từ trên người hai người đồng thời bốc lên Địa Hỏa Kiếm Khí cùng Kiếm Khí hệ Hỏa nóng cháy, ngọn lửa mãnh liệt bốc lên đốt cháy hai cỗ thi thể đang ôm chặt cơ thể hai người.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, hai cỗ thi thể bị thiêu đốt đồng thời lui bước. Chỉ chốc lát bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt liền hóa thành bụi phấn.

Hai mắt Ninh Hoàn Chân sáng ngời, hắn bùng nổ Kiếm Khí trên người bức lui sáu cỗ thi thể, cùng Diệc Nguyệt Qua thối lui đến bên cạnh hai người.

“Chúng ta ngăn trở bọn họ, các người mau thi triển kiếm pháp tinh thâm.” Ninh Hoàn Chân hô nhỏ một tiếng. Lập tức hắn vung thanh trường kiếm trong tay ra, một đạo Cương Phong Kiếm Khí dài chín trượng quét ngang qua, hơn mười cỗ thi thể bị bức lui về sau mấy trượng.

Diệc Nguyệt Qua đứng bên cạnh cũng tập trung nhìn, quanh người nàng có Tốn Phong Kiếm Khí bao phủ. Nhất thời Kiếm Khí xoay vòng tạo thành một Kiếm Khí luân sắc bén rộng hơn mười trượng, phóng thẳng tới mười cỗ thi thể.

Kiếm Khí luân liên tục phá vỡ mười đạo Kiếm Khí hộ thân của mười cỗ thi thể, rồi tiếp tục chém tới ngang hông của mười quái vật.

Nhất thời tia lửa bắn tung tóe, Kiếm Khí luân vừa chém được vào trong thân thể những quái vật thì lại bị những bàn tay đầy móng vuốt sắc bén chặn lại. Vô số đạo Kiếm Khí bắn ra, Kiếm Khí luân của Diệc Nguyệt Qua liền hóa thành nhiều điểm sáng màu xanh, nhanh chóng tiêu tán.

“Nhân cơ hội chạy!” Ninh Hoàn Chân quát lớn một tiếng, đồng thời cùng Diệc Nguyệt Qua lui sang hai bên.

Hai quả cầu lửa nóng rực bao trùm phạm vi mười trượng mang theo nhiệt độ khủng bố đánh thẳng về mười cỗ thi thể. Trong nháy mắt, ngọn lửa đỏ rực bao phủ không gian hơn mười trượng, không khí bị vặn vẹo, từng đợt khói đen nhè nhẹ bốc lên.

Vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Những cỗ thi thể này đều trải qua vô số năm tháng, mới tỉnh lại, phán đoán cùng phản ứng rất chậm chạp, làm sao có thể phòng bị được. Hơn mười cỗ thi thể lập tức bị đốt thành tro bụi.

Nhưng khiến bốn người Ninh Hoàn Chân tuyệt vọng chính là mười cỗ thi thể vừa bị tiêu diệt thì lập tức lại có hơn mười cỗ thi thể nữa từ các ngôi mộ bò lên. Theo thời gian trôi qua, lần lượt xuất hiện càng nhiều cỗ thi thể.

Hơn nữa hai người Ninh Hoàn Chân và Diệc Nguyệt Qua không chú ý tới, hai gã sư đệ ở sau lưng bọn họ hai mắt dần trở lên đỏ như máu. Trên bàn tay cầm kiếm, móng tay dần mọc dài ra.

….

Phía bên kia khu mộ.

Lục Thanh nhìn thấy trước mặt không ngừng bốc lên những điểm sáng màu trắng, trên mặt càng thêm ngưng trọng. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm thấy hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông. Mà hai người đã mất hết sức mạnh, ở đây lại có nhiều Kiếm Thi như vậy, hai người ngăn cản như thế nào?

Trên người Lục Thanh bao trùm một tầng sáng màu tím, trước mặt hắn một thanh kiếm bằng Tử Điện được ngưng tụ ra. Thần thức dung nhập vào trời đất, những Kiếm Thi không thể tránh được hắn tập trung vào. Mỗi một kiếm mà hắn đánh ra đều có điểm sáng màu trắng bắn ra. Sau thời gian tàn nửa nén hương, đã có gần trăm Kiếm Thi bị Lục Thanh chém thành bụi phấn.

“Sư phụ! Người có biện pháp gì tìm hai tên kia không?” Lục Thanh hỏi.

Trầm mặc một lát, Diệp lão mới mở miệng nói: “Vốn ta nghĩ chờ ngươi ngưng kết Kiếm Hồn mới truyền cho ngươi. Nhưng hiện giờ ngươi đã hiểu ra căn nguyên, đã có thể cảm ứng được linh hồn tồn tại, coi như là nửa Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Bí pháp này ngươi cũng có thể miễn cưỡng vận dụng được. Nhưng ngươi phải nhớ, kể cả là ngươi ngưng kết Kiếm Hồn rồi thì một tháng mới được vận dụng bí pháp này một lần, nếu không sẽ bị tổn thương tới linh hồn.”

Lục Thanh gật đầu, lập tức hắn liền thấy một đoạn khẩu quyết huyền ảo truyền vào trong đầu hắn. Một lúc sau, Lục Thanh mở mắt ra, trong mắt hắn còn hiện lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Diệp lão vừa truyền cho hắn là một loại bí pháp chuyện dành cho cảnh giới Kiếm Hồn gọi là Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật. Bí pháp này chính là kiếm giả vận dụng lực lượng lin hồn của mình dựa theo phương pháp độc đáo để dung nhập vào trời đất, có thể cảm ứng linh hồn của người khác trong khoảng cách rất xa. Tu vi cảnh giới càng cao, lực lượng linh hồn càng mạnh thì tìm kiếm càng thêm rõ ràng. Đây được cho là một loại thần thông rất mạnh mẽ.

Cũng may là khẩu quyết tuy huyền ảo, nhưng chỉ giới hạn trong việc vận dụng lực lượng linh hồn. Hiện giờ Lục Thanh đã cảm ứng được linh hồn, khẩu quyết này với hắn cũng không khó lý giải. Hơn mười phú sau, ở xung quanh người Lục Thanh trống rỗng ngưng kết ra một tầng sáng màu tím khiến những Kiếm Thi ở xung quanh cũng phải dừng bước.

Hai mắt Lục Thanh chậm rãi nhắm lại, từ mi tâm truyền ra một cỗ đao động linh hồn mờ ảo, hiện lên một điểm sáng trắng lóng lánh. Thần thức trong thức hải của Lục Thanh cũng vận hành theo một đường quỹ tích huyền ảo. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn

Chưa có bao giờ Lục Thanh cảm thấy thân thiết với trời đất như bây giờ. Lúc này linh hồn của hắn dung nhập vào trời đất, như thể giao long vào nước, một cỗ cảm giác ấm ấp bao phủ toàn thân Lục Thanh. Linh hồn của Lục Thanh bắt đầu lan tràn ra, toàn bộ không gian chung quanh hiện ra trước mặt hắn.

Dùng linh hồn để quan sát rất kì diệu, lúc này trong mắt Lục Thanh là một thế giới đủ mọi màu sắc. Dường như toàn bộ mọi sự vật đều có vẽ thêm màu sắc ở bên ngoài.

Nhưng lực lượng linh hồn của hắn có kéo dài thế nào, cũng không thể thoát ly khỏi khu vực mộ địa này. Lúc này Lục Thanh cũng tỉnh ngộ lại, Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật cũng không thể khám phá Kiếm Trận được. Lục Thanh bình tâm lại, nhớ lại dao động quỷ dị của Thất Tình Kiếm Khí lúc trước hắn đã tiếp xúc qua.

Kiếm Khí này do thần thức ngưng tụ ra, có thể ảnh hưởng đến bảy loại cảm xúc của người khác: hỉ, giận, ai, nhạc, yêu, ác, dục. Nhớ lại những điều đó, Lục Thanh liền vận dụng Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật để tra xét vị trí hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông. Linh hồn lực của Lục Thanh dựa theo một loại quỹ tích huyền ảo vận chuyển, đồng thời từ trong thức hải của hắn truyền ra từng cơn đau đớn. Lục Thanh cắn răng cố gắng chịu đựng, hắn biết đó là do hắn chưa ngưng tụ Kiếm Hồn, lực lượng linh hồn của hắn quá yếu mà miễn cưỡng thi triển Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật.

Cơn đau ngắn ngửi qua đi, lực lượng linh hồn của Lục Thanh tràn ngập ra bắt đầu theo một phương thức khó lý giải tụ tập lại, nhanh chóng ngưng tụ thành một luồng sáng bắn đi rất nhanh.

Lúc sau, Lục Thanh mở hai mắt ra, hai mắt hiện lên hai luồng sáng chói mắt: “Ở nơi này!”

Tầng sáng màu tím quanh người Lục Thanh liền bắn ra, đem hơn mười Kiếm Thi ở ngoài xa đánh thành bụi phấn. Thân hình Lục Thanh hóa thành một luồng sáng màu tím, bay thằng về hướng Tây Bắc

…..

Lúc này, ở cách xa Lục Thanh bảy tám dặm hướng Tây Bắc.

Hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông mặt mày trầm trọng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào những Kiếm Thi đang không ngừng bò ra từ những ngôi mộ. Bọn họ đều cảm thụ thấy mỗi cỗ thi thể này đều phát ra oán khí nồng đậm.

Mơ hồ hai người nhớ lại một số bí pháp được ghi lại của Nhân Đạo, hình như cũng đã từng có tả qua về thứ này. Cho dù hai người chuyên tu luyện về Thất Tình khí cũng không nhịn được chấn động. Tuy không muốn tin, nhưng cảnh tượng trước mặt làm hai người không muốn tin cũng không được.

“Là Kiếm Thi!” Một gã khó khăn mở miệng nói từng chữ. Chỉ một lát thời gian hai người đã bị rất nhiều Kiếm Thi chui lên từ các ngôi mộ bao vây.

Lưng dán chặt vào nhau, một cỗ cảm giác lạnh thấu xương từ trong lòng hai người dâng lên. Cơn đau ở thức hải của cả hai còn chưa hết. Vừa rồi vì né tránh Lục Thanh truy kích, thậm chí đến đan điền được cả hai cũng chưa kịp sử dụng, Kiếm Nguyên cũng chỉ khôi phục chưa đến một thành.

“Nằm đã đủ chưa?” Bỗng nhiên thanh âm Long Tuyết vang lên. Lạc Tâm Vũ ở bên cạnh ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía nàng. Lúc này vẻ mặt Long Tuyết rất lạnh lùng, giống như tảng băng nghìn năm không tan, lộ ra hàn ý khiến người ta rùng mình. Đặc biết là đôi mắt chợt lóe lên luồng sáng chói mắt, giống như trực tiếp thấu vào trong lòng người. Lạc Tâm Vũ cảm thấy thần thức của mình đang bị thương, đột nhiên lại bắt đầu dần hồi phục.

Cái gì?

Đang thời khắc khẩn trương bỗng nghe Long Tuyết nói vậy khiến hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông sửng sốt, trong lòng đều cảm thấy bất an. Đồng thời, cánh tay Long Tuyết bỗng hướng về những Kiếm Thi vung lên.

“Tránh được sao?” Lúc này, thanh âm Long Tuyết lạnh như băng, giống như khí lạnh của mùa đông khắc nghiệt.

Trong hư không một luồng ánh sáng màu trắng hiện lên, một đạo Kiếm Khí sắc bén trong nháy mắt xuyên qua đầu hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông.

Đôi con ngươi trừng lên không thể tin được, tiếp theo thần trí của hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông chậm rãi trở lên mơ hồ.

Long Tuyết phất tay liền giải khai Kiếm Nguyên bị giam cầm của Lạc Tâm Vũ. Lạc Tâm Vũ lảo đảo đứng lên, lấy từ trong áo ra một chiếc bình bằng Tử Ngọc Tùy, đổ ra hai viên đan dược màu trắng rồi nuốt vào miệng. Rồi hắn lại đem cái bình đưa ra trước mặt Long Tuyết.

“Ngươi cứ cất đi, ta không sao cả.” Long Tuyết lãnh đạm nói. Lạc Tâm Vũ nhịn không được nhíu mày, Long Tuyết này dường như đã xảy ra sự thay đổi nào đó. Lúc này bộ dáng của nàng hoàn toàn khác hẳn vẻ thản nhiên lúc trước. Nếu nói lúc trước Long Tuyết là một khối ôn ngọc, thì bây giờ náng là một khối băng vạn năm rét lạnh. Biến hóa quỷ dị như vậy khiến Lạc Tâm Vũ rất nghi hoặc.

Chọn tập
Bình luận