Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 345: Kẻ cản đường ta! Sát! Sát! Sát!

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Lực trời đất trên thâm kiếm kiều chấn động không thôi. Kiếm kiều dài mênh mông như nối tiếp trời đất, tiếng sấm rền không ngừng kéo dài về phương xa.

“Kiếm kiều trăm dặm, tặng Kiêm Thiên sứ giả rời tông!” Mượn dùng lực trời đất tích lũy nghìn năm của Tứ Phương Kiếm Trận, thanh âm Lạc Thiên Phong trức tiếp vang xa hơn trăm dặm. Trên bầu trời cả khu vực Tử Hà tông đều vang vọng tiếng quát giống như thiên uy.

Phù Vân tông.

Trên mặt Hàn Kiếm Tâm ngưng trọng vô cùng nhìn đến phương hướng Tứ Giới Sơn Mạch. Thanh âm mênh mông cuồn cuộn kia, cho dù ở nơi nào cũng ẩn ẩn nghe được.

“Lạc Thiên Phong, các ngươi thật sự đã hạ quyết tâm?” Hàn Kiếm Tâm khẽ thì thào một câu.

“Tông chủ.”

“Chúng ta muốn hay không.”

“Phái người chặn giết!”

Ở phía sau, Phù Vân tam lão mở miệng nói.

Hàn Kiếm Tâm lắc đầu nói: “Muốn đuổi giết được bọn họ, trừ phi có vài Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn. Kiếm Thần điện đã ra lệnh không cho phép Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay. Mà Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn thì cả Phù Vân tông chúng ta mới có được ba người. Cả ba đều có hy vọng tiến đến Kiếm Hồn, nếu tổn thất thì tông môn sẽ không dậy nổi.”

“Bọn họ không chết.”

“Năm năm sau, Phù Vân tông ta.”

“Tất gặp phải chinh phạt.”

Hàn Kiếm Tâm lắc đầu nói: “Trước tông môn ta có Tứ Giới Sơn Mạch ngăn cản. Hiện giờ Tử Hà tông không thể dùng lực được.”

Nhìn lên bầu trời phương hướng Tử Hà tông, Hàn Kiếm Tân lại nói: “Huống chi, Thanh Ngọc tông mới là người thứ nhất mà Tử Hà tông phải chinh phạt. So sánh lại mà nói thì vùng thú khư chỗ Thanh Ngọc tông cùng với Hoàng Thổ tông, Thanh Vân tông có nguyên khí trời đất nồng đậm hơn Tứ Giới Sơn Mạch của Phù Vân Tông chúng ta nhei6u2. Khai đao đầu tiên tất nhiên phải là Thanh Ngọc tông.”

Dừng một chút, Hàn Kiếm Tâm lại tiếp tục nói: “Trong vòng năm năm tất nhiên Thanh Ngọc tông sẽ có động tác lớn. Đến lúc đó Tử Hà tông cũng không thể bận tâm tới chúng ta. Mà không cần phải nói, lão giả kia của Thanh Ngọc tông cũng sẽ nhúc nhích.”

“Lão già đó.”

“Cùng Tử Hà tông.”

“Hai người chắc chắn có một trận chiến.”

Hàn Kiếm Tâm gật đầu, ánh mắt chậm rãi mông lung như nhớ về cái gì, bên trong bắt đầu nổi lên đau thương nhàn nhạt.

Tử Hà tông.

Hơn hai trăm vạn người dân đều ra khỏi nhà. Kiếm kiều vắt ngang trăm dặm kia thật sự quá chấn động lòng người. Thanh thế khổng lồ từ năm ngọn núi chính khuếch tán đến, đại thế nguy nga tới tận trời.

Vô số ngươi dân bái phục xuống. Nghe được lời nói của Lạc Thiên Phong, bọn họ như hiểu được cái gì đó. Đó là truyền thuyết từ thời thượng cổ vẫn lưu truyền tới nay.

“Phổ thông hóa Thanh Phàm, Thanh Phàm nhập Kim Thiên, Kim Thiên duệ Bạch Linh, Bạch Linh niết Tử Hoàng!”

“Kim Thiên sứ giả, mời lên Tứ Phương kiếm kiều!” Thanh âm Lạc Thiên Phong như sấm sét cuồn cuộn vang vọng khắp Tử Hà tông.

“Đi!” Miễn cưỡng trấn định lại tâm thần, Lục Thanh đầu tiên giậm chân tại chỗ, hướng tới kiếm kiều trăm trượng đi tới.

Phía sau hắn, Long Tuyết là người thứ hai cất bước, bốn người Niếp Thanh Thiên cũng rất nhanh thanh tỉnh lại, cất bước theo.

Vừa bước lên kiếm kiều, Lục Thanh liền cảm thấy dưới chân nổi lên lực trời đất. Lúc này, trong sáu người chỉ có hắn mới cảm nhận được lực trời đất tích lũy nghìn năm, bên trong trừ bỏ uy trời đất ở ngoài, Lục Thanh còn cảm nhận được một cỗ tang thương. Đây chính là lịch sử tang thương hơn nghìn năm của Tử Hà tông. Tứ Phương kiếm kiều này chính là chịu trải qua hơn một nghìn sáu trăm năm lịch sử.

Tất cả khí thuộc tính đều ẩn lại, đượcl lực trời đất bao quanh, sáu người Lục Thanh bước lên mà không hề bị thương tổn gì. Đám người Niếp Thanh Thiên tuy không rõ vì sao có thể được như vậy, nhưng cũng thầm cảm thấy chỗ kỳ dị.

Bước qua kiếm kiều trăm dặm này, đó là một thế giới rộng lớn thế nào. Giờ khắc này, kể cả Lục Thanh, tâm cảnh của cả sáu người đều trở lên vô cùng rộng lớn. Lập tức ở dưới chân bọn họ, kiếm kiều trăm dặm liền bộc phát ra thần quang năm màu rực rỡ. Ở chung quanh bọn họ liền xuất hiện một cỗ áp lưc đè lên.

Bất quá cỗ áp lực này cũng không mạnh mẽ lắm, trừ bỏ Lục Thanh ở ngoài, còn năm người kia chỉ hơi vận khởi Kiếm Nguyên liền tiêu trừ ngay cỗ áp lực này.

Lại nhìn tới hư không chung quanh, dĩ nhiên đã hoàn toàn hóa thành ánh sáng năm màu. Thần quang năm màu lập tức kéo dài không biết bao xa. Đợi cho ánh sáng tiêu tán, đã là thời gian tàn nén hương sau.

Lúc này sáu người nhìn lại hư không xung quanh, cảnh vật dĩ nhiên đã hoàn toàn biến hóa. Trước mặt sáu người là một khu vực núi rừng rậm rạp, bọn họ thế nhưng đã ở ngoài trăm dặm Tử Hà tông.

Nơi đây được gọi là Linh Thú Sơn Mạch, kéo dài qua Thanh Ngọc tông, bao quát phạm vi hơn năm trăm dặm, Linh Thú hoành hành. Đây là Sơn Mạch thứ nhất sáu người cần vượt qua.

Sáu người vừa đi xuống, Tứ Phương kiếm kiều liền giống như bọt nước thoát vỡ ra, lực trời đất lập tức tiêu tán vào không gian xung quanh. Nhất thời trong hư không vô số khí thuộc tính tán ra.

Quay đầu nhìn lại phương hướng Tử Hà tông, Lục Thanh đứng tại chỗ không hề động, thật lâu sau mới quay đầu lại.

“Tất cả xuất hiện đi!”

Trừ bỏ Long Tuyết hơi nhíu mày tiến lên hai bước, còn bốn người Niếp Thanh Thiên đều sửng sốt, sắc mặt lập tức trở lên ngưng trọng.

“Cư nhiên có thể phát hiện ra chúng ta, không hổ là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn. Như thế này động thủ mới có chút thú vị, các vị thấy có đúng không?”

Ngay sau đó, từ phía sau hai ngọn núi cao trăm trượng, sáu gã Kiếm Chủ ngự không bay ra. Từ trên người bọn họ đều lộ ra khí tức tiên thiên Kiếm Khí không thể nghi ngờ, khí thế mạnh mẽ không hề giữ lại bộc phát ra.

Sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn.

“Thanh Ngọc tông thật là để mắt tới chúng ta, thế mà lại phái ra sáu Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn chặn đường. Các ngươi không sợ lật thuyền trong mương, thu cả bàn cờ sao?” Dịch Nhược Vũ cười lạnh một tiếng, trước mặt sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng không có gì sợ hãi

“Nha đầu thật nhanh mồm nhanh miệng a!” Cầm đầu hcinh1 là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, trên đầu đã đầy tóc bạc, một thân mênh mông khí hệ Hỏa chấn động xung quanh. Cho dù cách xa trăm trượng cũng cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.

“Đồng dạng Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn không thể ra tay cũng là Tử Hà tông các ngươi. Hôm nay ta xem các ngươi làm sao có thể thoát khỏi sáu Kiếm Chủ cảnh giới Giả HỒn của ba tông chúng ta liên thủ.” Lão nhân hừ lạnh một tiếng nói tiếp: “Hôm nay nếu để các ngươi chạy thoát một người thì lão phu sẽ tự vẫn đương trường tạ tội cùng với tông chủ.”

Lục Thanh ngẩng đầu nhìn sáu người, đa số đều có mái tóc hoa râm, Lục Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chẳng lẽ ba tông các ngươi không có người sao, việc gì mà phải phái sáu cái gỗ mục tới đây.”

Không hề bị lời của Lục Thanh chọc giận, lão nhân cầm đầu nhìn chằm chằm đánh giá Lục Thanh vài lần rồi mới nói: “Ngươi chính là Lục Thanh, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tuổi trẻ như thế mà có thể làm Kiếm Nguyên cùng thân thể trọn vẹn một khối, làm người ta phát hiện không ra khí tức dao động. Quả nhiên không hổ là nhân vật hiểu ra căn nguyên. Hôm nay dùng mạng của lão gà ta đổi lấy mạng của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn trong tương lai của Tử Hà tông cũng là đáng giá.”

Lời của lão nhân vừa thốt ra, sáu người Lục Thanh liền hiểu được một chút, sáu người này đều là mang theo tâm quyết tử mà tới.

Ánh mắt không chút dao động, trên mặt Lục Thanh dần trở lên lạnh lẽo, nhìn sáu người trên hư không một lát rồi mở miệng nói: “Các ngươi cùng lên đi, các ngươi cùng nhau vượt nghìn dặm xa xôi mà đến, vậy hãy cùng nhau lưu lại tính mệnh đi!”

Thanh âm của Lục Thanh rất lãnh đạm, không hề có chút ý tứ khoa trương. Điều này làm cho lão già cầm đầu nhíu mày lại.

“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi hiểu ra căn nguyên là có thể tung hoành trong cảnh giới Giả Hồn. Chỉ cần không ngưng kết Kiếm Hồn, lĩnh ngộ Kiếm Hồn đạo thì cho dù ngươi tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí cũng không thể trốn được ba người truy giết. Ngươi đã muốn chết, vậy thì sáu người chúng ta thanh toàn cho ngươi.” Lão nhân cười lớn một tiếng nói. Trong mắt lão sát khí không hể che dấu bắn ra thẳng hướng tới sáu người Lục Thanh bao phủ.

Hai mắt Lục Thanh bỗng trợn to, trước người hắn một cơn lốc dâng lên, đem sát ý của lão nhân trấn áp xuống.

Lần thứ hai quay đầu nhìn về phương hướng Tử Hà tông liếc mắt một cái, từ trên người Lục Thanh dâng lên một cỗ khí thế khó có thể ngăn cản. Trên không trung phạm vi mười trượng phong vân biến sắc, một đóa Lôi Vân nhanh chóng tụ tập lại. Lôi quang màu tím từ trong tầng mây du đãng, từng cơn lốc gào thét xung quanh. Vô tận uy nghiêm như thiên uy từ trên bầu trời giáng xuống sáu người.

Nhìn sắc mặt dần ngưng trọng của sáu người đứng trên hư không, Lục Thanh gằn từng chữ nói:

“Kẻ cản đường ta!”

“Sát!”

“Sát!”

“Sát!”

Liên tiếp ba chữ sát thoát ra khỏi miệng Lục Thanh, khí thế của cả năm người Niếp Thanh Thiên đều tụ tập tới trên người Lục Thanh tạo thành một cỗ đại thế khó có thể chống cự. Lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ một mảnh chân không thoát mở ra, rất nhanh lan tràn ra xung quanh.

“Lui!” Lão nhân cầm đầu trầm quát một tiếng. Hắn thật sự không ngờ Lục Thanh lại lợi hại như thế. Đối mặt với sáu Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn lại có thể tụ tập đại thế mạnh mẽ như vậy, cho dù là sáu người bọn họ, cũng phải tránh đi mũi nhọn.

Chân không vỡ vụn, dọc theo phương hướng sáu người thối lui mà đạt tới hơn ba trăm trượng.

Trong mắt lóe ra hàn quang, sáu thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm nháy mắt ra khỏi vỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

“Toàn lực ra tay!”

Theo tiếng hét to của lão nhân cầm đầu, sáu người liền phân thành hai. Lấy lão nhân cầm đầu bốn người hướng tới phía Lục Thanh, còn hai người khác hướng tới năm người Niếp Thanh Thiên lao tới.

Nhìn thấy hành động cảu sáu người, trong mắt Lục Thanh hiện lên một tia trào phúng.

Không sai, chính là trào phúng! Lúc này sáu người cơ hồ đều nghĩ mình bị hoa mắt, nhưng ngay sau đó, sắc mặt đầu trở lên kinh hãi.

Lực trời đất trên thâm kiếm kiều chấn động không thôi. Kiếm kiều dài mênh mông như nối tiếp trời đất, tiếng sấm rền không ngừng kéo dài về phương xa.

“Kiếm kiều trăm dặm, tặng Kiêm Thiên sứ giả rời tông!” Mượn dùng lực trời đất tích lũy nghìn năm của Tứ Phương Kiếm Trận, thanh âm Lạc Thiên Phong trức tiếp vang xa hơn trăm dặm. Trên bầu trời cả khu vực Tử Hà tông đều vang vọng tiếng quát giống như thiên uy.

Phù Vân tông.

Trên mặt Hàn Kiếm Tâm ngưng trọng vô cùng nhìn đến phương hướng Tứ Giới Sơn Mạch. Thanh âm mênh mông cuồn cuộn kia, cho dù ở nơi nào cũng ẩn ẩn nghe được.

“Lạc Thiên Phong, các ngươi thật sự đã hạ quyết tâm?” Hàn Kiếm Tâm khẽ thì thào một câu.

“Tông chủ.”

“Chúng ta muốn hay không.”

“Phái người chặn giết!”

Ở phía sau, Phù Vân tam lão mở miệng nói.

Hàn Kiếm Tâm lắc đầu nói: “Muốn đuổi giết được bọn họ, trừ phi có vài Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn. Kiếm Thần điện đã ra lệnh không cho phép Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay. Mà Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn thì cả Phù Vân tông chúng ta mới có được ba người. Cả ba đều có hy vọng tiến đến Kiếm Hồn, nếu tổn thất thì tông môn sẽ không dậy nổi.”

“Bọn họ không chết.”

“Năm năm sau, Phù Vân tông ta.”

“Tất gặp phải chinh phạt.”

Hàn Kiếm Tâm lắc đầu nói: “Trước tông môn ta có Tứ Giới Sơn Mạch ngăn cản. Hiện giờ Tử Hà tông không thể dùng lực được.”

Nhìn lên bầu trời phương hướng Tử Hà tông, Hàn Kiếm Tân lại nói: “Huống chi, Thanh Ngọc tông mới là người thứ nhất mà Tử Hà tông phải chinh phạt. So sánh lại mà nói thì vùng thú khư chỗ Thanh Ngọc tông cùng với Hoàng Thổ tông, Thanh Vân tông có nguyên khí trời đất nồng đậm hơn Tứ Giới Sơn Mạch của Phù Vân Tông chúng ta nhei6u2. Khai đao đầu tiên tất nhiên phải là Thanh Ngọc tông.”

Dừng một chút, Hàn Kiếm Tâm lại tiếp tục nói: “Trong vòng năm năm tất nhiên Thanh Ngọc tông sẽ có động tác lớn. Đến lúc đó Tử Hà tông cũng không thể bận tâm tới chúng ta. Mà không cần phải nói, lão giả kia của Thanh Ngọc tông cũng sẽ nhúc nhích.”

“Lão già đó.”

“Cùng Tử Hà tông.”

“Hai người chắc chắn có một trận chiến.”

Hàn Kiếm Tâm gật đầu, ánh mắt chậm rãi mông lung như nhớ về cái gì, bên trong bắt đầu nổi lên đau thương nhàn nhạt.

Tử Hà tông.

Hơn hai trăm vạn người dân đều ra khỏi nhà. Kiếm kiều vắt ngang trăm dặm kia thật sự quá chấn động lòng người. Thanh thế khổng lồ từ năm ngọn núi chính khuếch tán đến, đại thế nguy nga tới tận trời.

Vô số ngươi dân bái phục xuống. Nghe được lời nói của Lạc Thiên Phong, bọn họ như hiểu được cái gì đó. Đó là truyền thuyết từ thời thượng cổ vẫn lưu truyền tới nay.

“Phổ thông hóa Thanh Phàm, Thanh Phàm nhập Kim Thiên, Kim Thiên duệ Bạch Linh, Bạch Linh niết Tử Hoàng!”

“Kim Thiên sứ giả, mời lên Tứ Phương kiếm kiều!” Thanh âm Lạc Thiên Phong như sấm sét cuồn cuộn vang vọng khắp Tử Hà tông.

“Đi!” Miễn cưỡng trấn định lại tâm thần, Lục Thanh đầu tiên giậm chân tại chỗ, hướng tới kiếm kiều trăm trượng đi tới.

Phía sau hắn, Long Tuyết là người thứ hai cất bước, bốn người Niếp Thanh Thiên cũng rất nhanh thanh tỉnh lại, cất bước theo.

Vừa bước lên kiếm kiều, Lục Thanh liền cảm thấy dưới chân nổi lên lực trời đất. Lúc này, trong sáu người chỉ có hắn mới cảm nhận được lực trời đất tích lũy nghìn năm, bên trong trừ bỏ uy trời đất ở ngoài, Lục Thanh còn cảm nhận được một cỗ tang thương. Đây chính là lịch sử tang thương hơn nghìn năm của Tử Hà tông. Tứ Phương kiếm kiều này chính là chịu trải qua hơn một nghìn sáu trăm năm lịch sử.

Tất cả khí thuộc tính đều ẩn lại, đượcl lực trời đất bao quanh, sáu người Lục Thanh bước lên mà không hề bị thương tổn gì. Đám người Niếp Thanh Thiên tuy không rõ vì sao có thể được như vậy, nhưng cũng thầm cảm thấy chỗ kỳ dị.

Bước qua kiếm kiều trăm dặm này, đó là một thế giới rộng lớn thế nào. Giờ khắc này, kể cả Lục Thanh, tâm cảnh của cả sáu người đều trở lên vô cùng rộng lớn. Lập tức ở dưới chân bọn họ, kiếm kiều trăm dặm liền bộc phát ra thần quang năm màu rực rỡ. Ở chung quanh bọn họ liền xuất hiện một cỗ áp lưc đè lên.

Bất quá cỗ áp lực này cũng không mạnh mẽ lắm, trừ bỏ Lục Thanh ở ngoài, còn năm người kia chỉ hơi vận khởi Kiếm Nguyên liền tiêu trừ ngay cỗ áp lực này.

Lại nhìn tới hư không chung quanh, dĩ nhiên đã hoàn toàn hóa thành ánh sáng năm màu. Thần quang năm màu lập tức kéo dài không biết bao xa. Đợi cho ánh sáng tiêu tán, đã là thời gian tàn nén hương sau.

Lúc này sáu người nhìn lại hư không xung quanh, cảnh vật dĩ nhiên đã hoàn toàn biến hóa. Trước mặt sáu người là một khu vực núi rừng rậm rạp, bọn họ thế nhưng đã ở ngoài trăm dặm Tử Hà tông.

Nơi đây được gọi là Linh Thú Sơn Mạch, kéo dài qua Thanh Ngọc tông, bao quát phạm vi hơn năm trăm dặm, Linh Thú hoành hành. Đây là Sơn Mạch thứ nhất sáu người cần vượt qua.

Sáu người vừa đi xuống, Tứ Phương kiếm kiều liền giống như bọt nước thoát vỡ ra, lực trời đất lập tức tiêu tán vào không gian xung quanh. Nhất thời trong hư không vô số khí thuộc tính tán ra.

Quay đầu nhìn lại phương hướng Tử Hà tông, Lục Thanh đứng tại chỗ không hề động, thật lâu sau mới quay đầu lại.

“Tất cả xuất hiện đi!”

Trừ bỏ Long Tuyết hơi nhíu mày tiến lên hai bước, còn bốn người Niếp Thanh Thiên đều sửng sốt, sắc mặt lập tức trở lên ngưng trọng.

“Cư nhiên có thể phát hiện ra chúng ta, không hổ là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn. Như thế này động thủ mới có chút thú vị, các vị thấy có đúng không?”

Ngay sau đó, từ phía sau hai ngọn núi cao trăm trượng, sáu gã Kiếm Chủ ngự không bay ra. Từ trên người bọn họ đều lộ ra khí tức tiên thiên Kiếm Khí không thể nghi ngờ, khí thế mạnh mẽ không hề giữ lại bộc phát ra.

Sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn.

“Thanh Ngọc tông thật là để mắt tới chúng ta, thế mà lại phái ra sáu Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn chặn đường. Các ngươi không sợ lật thuyền trong mương, thu cả bàn cờ sao?” Dịch Nhược Vũ cười lạnh một tiếng, trước mặt sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng không có gì sợ hãi

“Nha đầu thật nhanh mồm nhanh miệng a!” Cầm đầu hcinh1 là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, trên đầu đã đầy tóc bạc, một thân mênh mông khí hệ Hỏa chấn động xung quanh. Cho dù cách xa trăm trượng cũng cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.

“Đồng dạng Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn không thể ra tay cũng là Tử Hà tông các ngươi. Hôm nay ta xem các ngươi làm sao có thể thoát khỏi sáu Kiếm Chủ cảnh giới Giả HỒn của ba tông chúng ta liên thủ.” Lão nhân hừ lạnh một tiếng nói tiếp: “Hôm nay nếu để các ngươi chạy thoát một người thì lão phu sẽ tự vẫn đương trường tạ tội cùng với tông chủ.”

Lục Thanh ngẩng đầu nhìn sáu người, đa số đều có mái tóc hoa râm, Lục Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chẳng lẽ ba tông các ngươi không có người sao, việc gì mà phải phái sáu cái gỗ mục tới đây.”

Không hề bị lời của Lục Thanh chọc giận, lão nhân cầm đầu nhìn chằm chằm đánh giá Lục Thanh vài lần rồi mới nói: “Ngươi chính là Lục Thanh, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tuổi trẻ như thế mà có thể làm Kiếm Nguyên cùng thân thể trọn vẹn một khối, làm người ta phát hiện không ra khí tức dao động. Quả nhiên không hổ là nhân vật hiểu ra căn nguyên. Hôm nay dùng mạng của lão gà ta đổi lấy mạng của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn trong tương lai của Tử Hà tông cũng là đáng giá.”

Lời của lão nhân vừa thốt ra, sáu người Lục Thanh liền hiểu được một chút, sáu người này đều là mang theo tâm quyết tử mà tới.

Ánh mắt không chút dao động, trên mặt Lục Thanh dần trở lên lạnh lẽo, nhìn sáu người trên hư không một lát rồi mở miệng nói: “Các ngươi cùng lên đi, các ngươi cùng nhau vượt nghìn dặm xa xôi mà đến, vậy hãy cùng nhau lưu lại tính mệnh đi!”

Thanh âm của Lục Thanh rất lãnh đạm, không hề có chút ý tứ khoa trương. Điều này làm cho lão già cầm đầu nhíu mày lại.

“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi hiểu ra căn nguyên là có thể tung hoành trong cảnh giới Giả Hồn. Chỉ cần không ngưng kết Kiếm Hồn, lĩnh ngộ Kiếm Hồn đạo thì cho dù ngươi tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí cũng không thể trốn được ba người truy giết. Ngươi đã muốn chết, vậy thì sáu người chúng ta thanh toàn cho ngươi.” Lão nhân cười lớn một tiếng nói. Trong mắt lão sát khí không hể che dấu bắn ra thẳng hướng tới sáu người Lục Thanh bao phủ.

Hai mắt Lục Thanh bỗng trợn to, trước người hắn một cơn lốc dâng lên, đem sát ý của lão nhân trấn áp xuống.

Lần thứ hai quay đầu nhìn về phương hướng Tử Hà tông liếc mắt một cái, từ trên người Lục Thanh dâng lên một cỗ khí thế khó có thể ngăn cản. Trên không trung phạm vi mười trượng phong vân biến sắc, một đóa Lôi Vân nhanh chóng tụ tập lại. Lôi quang màu tím từ trong tầng mây du đãng, từng cơn lốc gào thét xung quanh. Vô tận uy nghiêm như thiên uy từ trên bầu trời giáng xuống sáu người.

Nhìn sắc mặt dần ngưng trọng của sáu người đứng trên hư không, Lục Thanh gằn từng chữ nói:

“Kẻ cản đường ta!”

“Sát!”

“Sát!”

“Sát!”

Liên tiếp ba chữ sát thoát ra khỏi miệng Lục Thanh, khí thế của cả năm người Niếp Thanh Thiên đều tụ tập tới trên người Lục Thanh tạo thành một cỗ đại thế khó có thể chống cự. Lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ một mảnh chân không thoát mở ra, rất nhanh lan tràn ra xung quanh.

“Lui!” Lão nhân cầm đầu trầm quát một tiếng. Hắn thật sự không ngờ Lục Thanh lại lợi hại như thế. Đối mặt với sáu Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn lại có thể tụ tập đại thế mạnh mẽ như vậy, cho dù là sáu người bọn họ, cũng phải tránh đi mũi nhọn.

Chân không vỡ vụn, dọc theo phương hướng sáu người thối lui mà đạt tới hơn ba trăm trượng.

Trong mắt lóe ra hàn quang, sáu thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm nháy mắt ra khỏi vỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

“Toàn lực ra tay!”

Theo tiếng hét to của lão nhân cầm đầu, sáu người liền phân thành hai. Lấy lão nhân cầm đầu bốn người hướng tới phía Lục Thanh, còn hai người khác hướng tới năm người Niếp Thanh Thiên lao tới.

Nhìn thấy hành động cảu sáu người, trong mắt Lục Thanh hiện lên một tia trào phúng.

Không sai, chính là trào phúng! Lúc này sáu người cơ hồ đều nghĩ mình bị hoa mắt, nhưng ngay sau đó, sắc mặt đầu trở lên kinh hãi.

Chọn tập
Bình luận