Cự Ma Chương múa may xúc tua như điên cuồng, pháp tắc Băng Viêm ngưng kết ra từ đóa Băng Viêm khổng lồ lớn trăm trượng giữa lòng biển. Hư không chấn động, lộ ra nhưng đạo không gian Động Hư hẹp dài.
Kiếm chỉ không ngừng, cự kiếm Phong Lôi dài trăm trượng ngưng tụ thành thực chất, pháp tắc nồng đậm đè ép cả lòng biển, từng đóa Băng Viêm của Cự Ma Chương vừa ngưng kết. vào lúc này tan rà hết chẳng khác nào bông tuyết.
Đen lúc này. Cự Ma Chương mới cảm thấy kinh khủng, đối với một kiếm của Lục Thanh, quả thật nó cảm thấy mình bất lực vô cùng.
Nước biển cuộn lên, hàng chục chiếc xúc tua khổng lồ vẫy mạnh về phía trước, tức thì sinh ra lực đẩy ngược lại, từng luồng nước nặng hàng trăm vạn căn đẩy mạnh về phía hai người Lục Thanh, sau đó Cự Ma Chương theo phương hướng ngược lại bỏ chạy. Lục Thanh thấy vậy trong mắt chớp động thần quang, khí Phong Mang màu trắng nổi lên trên người hắn.
Thấy thần kiếm Hàn Nguyệt trong tay mình phát ra nhưng tiếng kêu ong ong. Hàn Lâm Lang chấn động trong lòng. vội vàng an ủi nó, nhưng không có chút tác dụng nào cả.
– Hàn Nguyệt, ngươi làm sao vậy?
Hàn Lâm Lang rõ ràng cảm thấy thần kiếm trong tay mình tỏ ra kinh sợ, đó là một sự kính sợ với kẻ bề trên.
Ngay lúc này, cự kiếm Phong Lôi trong tay Lục Thanh rời tay bay ra, pháp tắc Phong Lôi mênh mông cuồn cuộn đè ép phạm vi trăm dặm. Chỉ trong thoáng chốc. Cự Ma Chương đang chạy trốn kinh hãi phát hiện ra, thân hình của nó lúc này tựa hồ không chịu sự khống chế phải quay lại, thậm chí linh lực đang vận chuyển trong cơ thể cũng chạy ngược dòng.
Một đường chỉ trắng xuất hiện trên người Cự Ma Chương, thân hình khổng lồ của nó không còn cử động, cứ như vậy trôi lơ lửng giữa lòng biển tối om. Bất chợt theo linh huyết trên người nó chảy ra, bắt đầu từ giữa thân hình nó từ từ tách ra làm hai nửa, kể cả viên thú đan to bằng đầu người cũng tách đôi sau đó chậm rãi hóa thành linh lực tiêu tan.
– Ngươi. ., ngươi làm sao làm được như vậy?
Vẻ mặt Hàn Lâm Lang tỏ ra không tin, đi tới cạnh Lục Thanh:
– Pháp tắc Phong Lôi thật sự hùng mạnh như vậy sao, vì sao trước đây ta không nghe nói?
Không giải thích. Lục Thanh cũng không muốn để lộ ra cho người khác. Hiện giờ pháp tắc Phong Lôi của hắn đã có biến hóa về chất, vượt ra ngoài Thiên Đạo, dù là ba loại kiếm khí tối cao ở đại lục cũng không thể nào đạt tới. Nếu như bị người có ý biết được, ắt sẽ dẫn tới vô số phiền phức.
Quan trọng nhất là Lục Thanh cũng không hiểu rõ lắm, pháp tắc Phong Lôi hình thành thế nào. Cho dù có người bắt ép hắn, hắn cũng không nói được.
Nhìn Cự Ma Chương ngã xuống trước mặt. Lục Thanh thầm gật gật đầu. Hiện giờ, rốt cục hắn đã thật sự mang lực pháp tắc dung nhập vào mỗi chiêu mỗi thức của mình. Pháp tắc Phong Lôi dẫn xuất ra lực Thời Không, không ngờ có được uy năng hết sức lớn lao. Tuy rằng với cảnh giới tu vi của hắn hiện giờ chỉ có thể nắm trong tay Thời Không trong một lần hô hấp, nhưng khoảng thời gian này cũng đã đủ để phân sinh tử khi cường giả quyết đấu với nhau.
– Hừ, không nói thì thôi!
Không thấy Lục Thanh lên tiếng. Hàn Lâm Lang khẽ hừ một tiếng, lập tức lấy từ trong Không giới ra một chiếc bình ngọc trắng, bình ngọc này toát ra hàn khí kinh người, nhưng có thể chống lại lực ăn mòn của linh huyết Băng Viêm của Cự Ma Chương.
Sau khi thu lây một ít linh huyết. Hàn Lâm Lang còn cất lây hai chiếc xúc tu cho vào trong Không giới, ngay cả Lục Thanh cũng bị nàng bắt phải thu lấy hai chiếc. Theo lời Hàn Lâm Lang, xúc ru của Cự Ma Chương cũng là tài liệu luyện chế Kiếm Bảo, chỉ có phương pháp luyện chế khác với mọi người, cũng không thể giải thích tỉ mỉ.
về phần Huyền Băng Hổ Kình kia, từ khoảnh khắc Lục Thanh ra tay, nó đã bỏ chạy không thấy tăm hơi. Giờ phút này trong lòng biển chỉ có một mảng linh huyết trắng xóa, không ngừng ăn mòn nước biển xung quanh.
– Chúng ta hãy mau rời khỏi nơi này, ở đây nồng nặc mùi máu tanh, sớm muộn gì cũng khiến cho hung thú hùng mạnh hơn chạy tới. Trong lòng biển Man Hoang như ở đây, tuy rằng không có bao nhiêu hung thú có thể thắng nổi Cự Ma Chương, nhưng cũng không phải tuyệt đối không có loài có thể ngăn cản Băng Viêm ăn mòn, thậm chí là nuốt chửng. Nếu gặp phải hung thú như vậy quả thật vô cùng thê thảm.
Như nhớ lại chuyện gì. Hàn Lâm Lang vội vàng nói.
Không hề do dự, hai người Lục Thanh lập tức chạy nhanh đi nơi khác. Chỉ chốc lát sau, rất nhiều hung thú khổng lồ đã xuất hiện tại nơi này, cắn xẻ Cự Ma Chương không còn một mảnh.
Dưới đây biển sâu ba vạn trượng.
Lòng biển chỉ là một mảng tối đen, chỉ có một ít sinh vật miền cường phát tán ra linh quang mờ nhạt, nơi đày gần như không thấy được bao nhiêu linh thú. Nhưng dưới lực hồn phách hùng mạnh của Lục Thanh cảm ứng, hắn vẫn phát hiện ra không ít hung thú hùng mạnh đang ẩn nấp xung quanh. Khí tức của nhưng hung thú này ngay cả Lục Thanh cũng cảm thấy khiếp sợ. Hắn phải mang theo Hàn Lâm Lang kềm chế khí tức toàn thán. Dù là kiếm cương hộ thân cũng chỉ đề lại một tầng rất mỏng sát người mả thòi.
Dưới đây biển sâu ba vạn trượng, áp lực của nước biển đã đạt tới mức kinh người, dù là Hàn Lâm Lang cũng cảm thấy bắt đầu không chịu nổi.
– Này, ta không muốn lặn sâu xuống nữa đâu, chúng ta đã thu thập được không ít linh dược tài liệu, nhưng vẫn không phát hiện ra Vạn Niên Hoàn Hồn thảo.
Thế giới đáy biển tối om này đã không còn sức hấp dẫn với Hàn Lâm Lang như vùng gần biển lúc trước nữa, ngược lại còn tràn ngập đầy nguy* hiểm khó có thể tưởng tượng. Nơi đây nồng đậm khí Man Hoang, dường như có rất ít người đến được, khí Man Hoang nồng đậm gần như ngưng tụ thành thực chát.
Khí Man Hoang dung nhập thân thể, khiến cho cảm ứng của hai người đối với nguyên khí hệ Chư Thiên càng thêm rõ ràng, hồn thức cũng được rèn luyện tinh thuần hơn.
– Tiến thêm vạn trượng, nếu không tìm được, lúc ấy chúng ta sẽ quay về. Lục Thanh ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói.
– Vạn trượng. ..
Sắc mặt Hàn Lâm Lang tỏ ra đau khổ, nhưng thấy ánh mắt bình thản của Lục Thanh, nàng bên hung hăng nói:
– Vạn trượng thì vạn trượng, đừng mơ bỏ rơi ta. Vất vả lắm bản cô nương mới gặp được một người thú vị như ngươi, chết cũng không đi!
– Nhưng ngay sau đó, một tầng kiếm cương màu tím trắng từ thân thể Lục Thanh đột ngột phát tán ra.
– Ngươi muốn làm gì?
-Hàn Lâm Lang cả kinh, phát hiện ra áp lực trên người mình đã giảm đi nhiều, thậm chí không còn cảm thấy mảy may. Chính là vì kiếm cương hộ thân của Lục Thanh đã bao phủ cả thân hình nàng vào trong.
-Hàn Lâm Lang hừ nhẹ một tiếng, lập tức thu hồi dải lụa cột tóc của mình. Món Kiếm Bảo này hết sức thần kỳ, không biết được luyện chế thế nào, nhưng Lục Thanh không có thói quen tò mò tìm hiểu bí mật của người khác, cho nên không hỏi.
-Lại đi được thêm năm ngàn trượng nữa, đã tới độ sâu ba vạn năm ngàn trượng, nhiều năm không thấy ánh mặt trời. Hàn khí tích tụ ở đây đến mức kinh người, nhưng hàn khí này bị áp lực vô biển của nước biển nén cũng không thể đóng băng. Dù là như vậy, Lục Thanh cũng cảm thấy nước biển xung quanh lạnh vượt qua cái lạnh của băng tuyết thông thường, e rằng người tẩm thường chỉ chạm phải một chút lập tức sẽ đông cứng thành một khối băng.
-Dọc đường nhờ vào lực hồn phách cảm ứng. Lục Thanh mang theo Hàn Lâm Lang tránh khỏi vài con hung thú đạt tới bát giai, cũng tìm được không ít linh dược hiếm có, tuy rằng không có loại vạn năm tuổi nhưng cũng được mười mấy gốc đạt vài ngàn năm tuổi.
– Cho dù linh lực nguyên khí của bốn giới kém rất nhiều nhưng sự quý giá của linh dược vạn năm cũng không có gì khác biệt. Linh dược đạt tới vạn năm tuổi đều có cơ duyên số mệnh. Không phải bất cứ gốc linh dược nào sống đủ vạn năm đều có thể gọi là linh dược vạn năm, đó là sự thay đổi về chất.
Ngay cả linh dược mấy ngàn năm cũng vô cùng khó kiếm, mang nó luyện chế linh dược hạ phẩm không thành vấn đề, tuy nhiên không có tác dụng gì nhiều với Lục Thanh. Với tu vi Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của hắn hiện tại dù là trăm gốc linh dược vạn năm cũng chưa chắc đã giúp hắn tiến thêm bước nữa. Hiện tại thu thập chỉ là muốn tích lũy cho sau này mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn
Xuyên qua một rặng san hô thật lớn kéo dài hàng ngàn trượng. Lục Thanh phát hiện ra một gốc Hỏa San Hô dài chừng ngàn trượng, nhờ hấp thu linh khí hệ Hỏa dưới đáy biển mà ngưng kết thành. Tuy rằng nó không quá quý giá, nhưng cũng có được năng lực có thể thay đồi linh khí của cả một vùng trời đất. Huống chỉ nó dài ngàn trượng, tuyệt đối đã hàng vạn năm tuổi, Lục Thanh cũng không khách sáo, lúc này moi ra từng tảng bùn to hàng trăm trượng, thu vào trong không gian Động Hư.
Khi hai người sắp sửa moi được gốc Hỏa San Hô lên, lực hồn phách mà Lục Thanh khuếch tán ra ngoài chợt động, thân hình hắn cũng lập tức ngưng lại.
– Này, ngươi làm sao vậy?
Hân Lâm Lang kinh ngạc, gọi Lục Thanh.
– Có người!
Tuy chỉ nói ra hai chữ, nhưng sắc mặt Lục Thanh lập tức lộ vẻ ngưng trọng. Bởi vì hắn phát hiện người mà hắn cảm ứng được đang cấp tốc chạy về phía hai người.
Nhờ có Kiếm Hồn Kinh, lực hồn phách mà Lục Thanh có được còn hữu dụng hơn cả hồn thức. Dưới đây biển sâu như ở đây, cho dù là hồn thức Lục Thanh hùng mạnh, nhưng cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi hai mươi dặm. Nhưng lực hồn phách mênh mông cuồn cuộn cũng không bị hạn chế, có thể bao phủ phạm vi lòng biển hai ngàn trượng, nhờ vậy mới phát hiện ra nhân khí.
Hàn Lâm Lang bên cạnh cũng ngừng hô hấp. Có thể đi xuống đáy biển sâu ba vạn trượng này, dù là nhất kiếp Kiếm Hoàng cũng không làm được, khẳng định người tới không đơn giản chút nào, nói không chừng là người của các phe thế lực bốn giới ở lại đây.
Lục Thanh cũng không có ý chạy trốn, góc Hỏa San Hô này là do bọn họ phát hiện, hiện tại nếu bỏ chạy cũng sẽ bị phát hiện, ngược lại khó lòng mở miệng.
Từ rất xa, lập tức có một tiếng kiếm ngâm dịu dâfng vọng đến, tuy rằng tiếng kiếm ngâm này mềm mỏng ôn hòa, nhưng theo đó là tiếng xé nước cuồn cuộn như sấm truyền tới. Ngay tức khắc, một con quái vật rất lớn xuất hiện ở vùng biển phía trước hai người hàng chục dặm.
Đó là một chiếc hải thuyền màu xanh hình kiếm, toàn thân nó dường như được làm băng ngọc lưu ly, trong suốt bóng loáng, mặt trên di chuyển một tầng linh khí hệ Thủy màu xanh nhạt, linh lực hệ Thủy ngưng tụ thành hình mũi kiếm ở đầu thuyền. Nhờ vậy nó có thề rẽ nước băng băng lướt như bay trong lòng biển, giống như một thanh cự kiếm, bắn nhanh về phía hai người.
– Kiếm Bảo hạ phẩm. Thủy Linh Kiếm Thuyền!
Hàn Lâm Lang kinh hô một tiếng, thấy ánh mắt nghi hoặc của Lục Thanh, nàng vội giải thích:
– Bởi vì luyện chế Kiếm Bảo không giống nhau, cho nên các phe thế lực cũng luyện ra nhưng Kiếm Bảo có uy năng khác nhau. Thủy Linh Kiếm Thuyền này chỉ có Thủy gia ở giới Tử Hoàng thuộc Tán Tu nhất mạch mới có, chính là dùng xương của linh thú bát giai Bích Hải Lam Kình luyện chế. Thủy Linh Kiếm Thuyền có thể đi dưới đáy biển sâu mười vạn trượng, có được tốc độ không kém Tông sư Kiếm Đế tu luyện pháp tắc hệ Thủy ngự thủy mà đi.
Hàn Lâm Lang ngừng một chút, sau đó hạ giọng nói tiếp:
– Thủy gia này chúng ta không thể trêu vào, mười lăm đại tông môn giới Bạch Linh chúng ta hình thành một trong mười đại thế lực tại tầng bốn kiếm mộ này. Thế nhưng Thủy gia chỉ bằng vào lực của một nhà bọn họ, tuy rằng xếp sau mười lăm đại tông môn ta, nhưng cũng nằm trong mười đại thế lực.
Cự Ma Chương múa may xúc tua như điên cuồng, pháp tắc Băng Viêm ngưng kết ra từ đóa Băng Viêm khổng lồ lớn trăm trượng giữa lòng biển. Hư không chấn động, lộ ra nhưng đạo không gian Động Hư hẹp dài.
Kiếm chỉ không ngừng, cự kiếm Phong Lôi dài trăm trượng ngưng tụ thành thực chất, pháp tắc nồng đậm đè ép cả lòng biển, từng đóa Băng Viêm của Cự Ma Chương vừa ngưng kết. vào lúc này tan rà hết chẳng khác nào bông tuyết.
Đen lúc này. Cự Ma Chương mới cảm thấy kinh khủng, đối với một kiếm của Lục Thanh, quả thật nó cảm thấy mình bất lực vô cùng.
Nước biển cuộn lên, hàng chục chiếc xúc tua khổng lồ vẫy mạnh về phía trước, tức thì sinh ra lực đẩy ngược lại, từng luồng nước nặng hàng trăm vạn căn đẩy mạnh về phía hai người Lục Thanh, sau đó Cự Ma Chương theo phương hướng ngược lại bỏ chạy. Lục Thanh thấy vậy trong mắt chớp động thần quang, khí Phong Mang màu trắng nổi lên trên người hắn.
Thấy thần kiếm Hàn Nguyệt trong tay mình phát ra nhưng tiếng kêu ong ong. Hàn Lâm Lang chấn động trong lòng. vội vàng an ủi nó, nhưng không có chút tác dụng nào cả.
– Hàn Nguyệt, ngươi làm sao vậy?
Hàn Lâm Lang rõ ràng cảm thấy thần kiếm trong tay mình tỏ ra kinh sợ, đó là một sự kính sợ với kẻ bề trên.
Ngay lúc này, cự kiếm Phong Lôi trong tay Lục Thanh rời tay bay ra, pháp tắc Phong Lôi mênh mông cuồn cuộn đè ép phạm vi trăm dặm. Chỉ trong thoáng chốc. Cự Ma Chương đang chạy trốn kinh hãi phát hiện ra, thân hình của nó lúc này tựa hồ không chịu sự khống chế phải quay lại, thậm chí linh lực đang vận chuyển trong cơ thể cũng chạy ngược dòng.
Một đường chỉ trắng xuất hiện trên người Cự Ma Chương, thân hình khổng lồ của nó không còn cử động, cứ như vậy trôi lơ lửng giữa lòng biển tối om. Bất chợt theo linh huyết trên người nó chảy ra, bắt đầu từ giữa thân hình nó từ từ tách ra làm hai nửa, kể cả viên thú đan to bằng đầu người cũng tách đôi sau đó chậm rãi hóa thành linh lực tiêu tan.
– Ngươi. ., ngươi làm sao làm được như vậy?
Vẻ mặt Hàn Lâm Lang tỏ ra không tin, đi tới cạnh Lục Thanh:
– Pháp tắc Phong Lôi thật sự hùng mạnh như vậy sao, vì sao trước đây ta không nghe nói?
Không giải thích. Lục Thanh cũng không muốn để lộ ra cho người khác. Hiện giờ pháp tắc Phong Lôi của hắn đã có biến hóa về chất, vượt ra ngoài Thiên Đạo, dù là ba loại kiếm khí tối cao ở đại lục cũng không thể nào đạt tới. Nếu như bị người có ý biết được, ắt sẽ dẫn tới vô số phiền phức.
Quan trọng nhất là Lục Thanh cũng không hiểu rõ lắm, pháp tắc Phong Lôi hình thành thế nào. Cho dù có người bắt ép hắn, hắn cũng không nói được.
Nhìn Cự Ma Chương ngã xuống trước mặt. Lục Thanh thầm gật gật đầu. Hiện giờ, rốt cục hắn đã thật sự mang lực pháp tắc dung nhập vào mỗi chiêu mỗi thức của mình. Pháp tắc Phong Lôi dẫn xuất ra lực Thời Không, không ngờ có được uy năng hết sức lớn lao. Tuy rằng với cảnh giới tu vi của hắn hiện giờ chỉ có thể nắm trong tay Thời Không trong một lần hô hấp, nhưng khoảng thời gian này cũng đã đủ để phân sinh tử khi cường giả quyết đấu với nhau.
– Hừ, không nói thì thôi!
Không thấy Lục Thanh lên tiếng. Hàn Lâm Lang khẽ hừ một tiếng, lập tức lấy từ trong Không giới ra một chiếc bình ngọc trắng, bình ngọc này toát ra hàn khí kinh người, nhưng có thể chống lại lực ăn mòn của linh huyết Băng Viêm của Cự Ma Chương.
Sau khi thu lây một ít linh huyết. Hàn Lâm Lang còn cất lây hai chiếc xúc tu cho vào trong Không giới, ngay cả Lục Thanh cũng bị nàng bắt phải thu lấy hai chiếc. Theo lời Hàn Lâm Lang, xúc ru của Cự Ma Chương cũng là tài liệu luyện chế Kiếm Bảo, chỉ có phương pháp luyện chế khác với mọi người, cũng không thể giải thích tỉ mỉ.
về phần Huyền Băng Hổ Kình kia, từ khoảnh khắc Lục Thanh ra tay, nó đã bỏ chạy không thấy tăm hơi. Giờ phút này trong lòng biển chỉ có một mảng linh huyết trắng xóa, không ngừng ăn mòn nước biển xung quanh.
– Chúng ta hãy mau rời khỏi nơi này, ở đây nồng nặc mùi máu tanh, sớm muộn gì cũng khiến cho hung thú hùng mạnh hơn chạy tới. Trong lòng biển Man Hoang như ở đây, tuy rằng không có bao nhiêu hung thú có thể thắng nổi Cự Ma Chương, nhưng cũng không phải tuyệt đối không có loài có thể ngăn cản Băng Viêm ăn mòn, thậm chí là nuốt chửng. Nếu gặp phải hung thú như vậy quả thật vô cùng thê thảm.
Như nhớ lại chuyện gì. Hàn Lâm Lang vội vàng nói.
Không hề do dự, hai người Lục Thanh lập tức chạy nhanh đi nơi khác. Chỉ chốc lát sau, rất nhiều hung thú khổng lồ đã xuất hiện tại nơi này, cắn xẻ Cự Ma Chương không còn một mảnh.
Dưới đây biển sâu ba vạn trượng.
Lòng biển chỉ là một mảng tối đen, chỉ có một ít sinh vật miền cường phát tán ra linh quang mờ nhạt, nơi đày gần như không thấy được bao nhiêu linh thú. Nhưng dưới lực hồn phách hùng mạnh của Lục Thanh cảm ứng, hắn vẫn phát hiện ra không ít hung thú hùng mạnh đang ẩn nấp xung quanh. Khí tức của nhưng hung thú này ngay cả Lục Thanh cũng cảm thấy khiếp sợ. Hắn phải mang theo Hàn Lâm Lang kềm chế khí tức toàn thán. Dù là kiếm cương hộ thân cũng chỉ đề lại một tầng rất mỏng sát người mả thòi.
Dưới đây biển sâu ba vạn trượng, áp lực của nước biển đã đạt tới mức kinh người, dù là Hàn Lâm Lang cũng cảm thấy bắt đầu không chịu nổi.
– Này, ta không muốn lặn sâu xuống nữa đâu, chúng ta đã thu thập được không ít linh dược tài liệu, nhưng vẫn không phát hiện ra Vạn Niên Hoàn Hồn thảo.
Thế giới đáy biển tối om này đã không còn sức hấp dẫn với Hàn Lâm Lang như vùng gần biển lúc trước nữa, ngược lại còn tràn ngập đầy nguy* hiểm khó có thể tưởng tượng. Nơi đây nồng đậm khí Man Hoang, dường như có rất ít người đến được, khí Man Hoang nồng đậm gần như ngưng tụ thành thực chát.
Khí Man Hoang dung nhập thân thể, khiến cho cảm ứng của hai người đối với nguyên khí hệ Chư Thiên càng thêm rõ ràng, hồn thức cũng được rèn luyện tinh thuần hơn.
– Tiến thêm vạn trượng, nếu không tìm được, lúc ấy chúng ta sẽ quay về. Lục Thanh ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói.
– Vạn trượng. ..
Sắc mặt Hàn Lâm Lang tỏ ra đau khổ, nhưng thấy ánh mắt bình thản của Lục Thanh, nàng bên hung hăng nói:
– Vạn trượng thì vạn trượng, đừng mơ bỏ rơi ta. Vất vả lắm bản cô nương mới gặp được một người thú vị như ngươi, chết cũng không đi!
– Nhưng ngay sau đó, một tầng kiếm cương màu tím trắng từ thân thể Lục Thanh đột ngột phát tán ra.
– Ngươi muốn làm gì?
-Hàn Lâm Lang cả kinh, phát hiện ra áp lực trên người mình đã giảm đi nhiều, thậm chí không còn cảm thấy mảy may. Chính là vì kiếm cương hộ thân của Lục Thanh đã bao phủ cả thân hình nàng vào trong.
-Hàn Lâm Lang hừ nhẹ một tiếng, lập tức thu hồi dải lụa cột tóc của mình. Món Kiếm Bảo này hết sức thần kỳ, không biết được luyện chế thế nào, nhưng Lục Thanh không có thói quen tò mò tìm hiểu bí mật của người khác, cho nên không hỏi.
-Lại đi được thêm năm ngàn trượng nữa, đã tới độ sâu ba vạn năm ngàn trượng, nhiều năm không thấy ánh mặt trời. Hàn khí tích tụ ở đây đến mức kinh người, nhưng hàn khí này bị áp lực vô biển của nước biển nén cũng không thể đóng băng. Dù là như vậy, Lục Thanh cũng cảm thấy nước biển xung quanh lạnh vượt qua cái lạnh của băng tuyết thông thường, e rằng người tẩm thường chỉ chạm phải một chút lập tức sẽ đông cứng thành một khối băng.
-Dọc đường nhờ vào lực hồn phách cảm ứng. Lục Thanh mang theo Hàn Lâm Lang tránh khỏi vài con hung thú đạt tới bát giai, cũng tìm được không ít linh dược hiếm có, tuy rằng không có loại vạn năm tuổi nhưng cũng được mười mấy gốc đạt vài ngàn năm tuổi.
– Cho dù linh lực nguyên khí của bốn giới kém rất nhiều nhưng sự quý giá của linh dược vạn năm cũng không có gì khác biệt. Linh dược đạt tới vạn năm tuổi đều có cơ duyên số mệnh. Không phải bất cứ gốc linh dược nào sống đủ vạn năm đều có thể gọi là linh dược vạn năm, đó là sự thay đổi về chất.
Ngay cả linh dược mấy ngàn năm cũng vô cùng khó kiếm, mang nó luyện chế linh dược hạ phẩm không thành vấn đề, tuy nhiên không có tác dụng gì nhiều với Lục Thanh. Với tu vi Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của hắn hiện tại dù là trăm gốc linh dược vạn năm cũng chưa chắc đã giúp hắn tiến thêm bước nữa. Hiện tại thu thập chỉ là muốn tích lũy cho sau này mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn
Xuyên qua một rặng san hô thật lớn kéo dài hàng ngàn trượng. Lục Thanh phát hiện ra một gốc Hỏa San Hô dài chừng ngàn trượng, nhờ hấp thu linh khí hệ Hỏa dưới đáy biển mà ngưng kết thành. Tuy rằng nó không quá quý giá, nhưng cũng có được năng lực có thể thay đồi linh khí của cả một vùng trời đất. Huống chỉ nó dài ngàn trượng, tuyệt đối đã hàng vạn năm tuổi, Lục Thanh cũng không khách sáo, lúc này moi ra từng tảng bùn to hàng trăm trượng, thu vào trong không gian Động Hư.
Khi hai người sắp sửa moi được gốc Hỏa San Hô lên, lực hồn phách mà Lục Thanh khuếch tán ra ngoài chợt động, thân hình hắn cũng lập tức ngưng lại.
– Này, ngươi làm sao vậy?
Hân Lâm Lang kinh ngạc, gọi Lục Thanh.
– Có người!
Tuy chỉ nói ra hai chữ, nhưng sắc mặt Lục Thanh lập tức lộ vẻ ngưng trọng. Bởi vì hắn phát hiện người mà hắn cảm ứng được đang cấp tốc chạy về phía hai người.
Nhờ có Kiếm Hồn Kinh, lực hồn phách mà Lục Thanh có được còn hữu dụng hơn cả hồn thức. Dưới đây biển sâu như ở đây, cho dù là hồn thức Lục Thanh hùng mạnh, nhưng cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi hai mươi dặm. Nhưng lực hồn phách mênh mông cuồn cuộn cũng không bị hạn chế, có thể bao phủ phạm vi lòng biển hai ngàn trượng, nhờ vậy mới phát hiện ra nhân khí.
Hàn Lâm Lang bên cạnh cũng ngừng hô hấp. Có thể đi xuống đáy biển sâu ba vạn trượng này, dù là nhất kiếp Kiếm Hoàng cũng không làm được, khẳng định người tới không đơn giản chút nào, nói không chừng là người của các phe thế lực bốn giới ở lại đây.
Lục Thanh cũng không có ý chạy trốn, góc Hỏa San Hô này là do bọn họ phát hiện, hiện tại nếu bỏ chạy cũng sẽ bị phát hiện, ngược lại khó lòng mở miệng.
Từ rất xa, lập tức có một tiếng kiếm ngâm dịu dâfng vọng đến, tuy rằng tiếng kiếm ngâm này mềm mỏng ôn hòa, nhưng theo đó là tiếng xé nước cuồn cuộn như sấm truyền tới. Ngay tức khắc, một con quái vật rất lớn xuất hiện ở vùng biển phía trước hai người hàng chục dặm.
Đó là một chiếc hải thuyền màu xanh hình kiếm, toàn thân nó dường như được làm băng ngọc lưu ly, trong suốt bóng loáng, mặt trên di chuyển một tầng linh khí hệ Thủy màu xanh nhạt, linh lực hệ Thủy ngưng tụ thành hình mũi kiếm ở đầu thuyền. Nhờ vậy nó có thề rẽ nước băng băng lướt như bay trong lòng biển, giống như một thanh cự kiếm, bắn nhanh về phía hai người.
– Kiếm Bảo hạ phẩm. Thủy Linh Kiếm Thuyền!
Hàn Lâm Lang kinh hô một tiếng, thấy ánh mắt nghi hoặc của Lục Thanh, nàng vội giải thích:
– Bởi vì luyện chế Kiếm Bảo không giống nhau, cho nên các phe thế lực cũng luyện ra nhưng Kiếm Bảo có uy năng khác nhau. Thủy Linh Kiếm Thuyền này chỉ có Thủy gia ở giới Tử Hoàng thuộc Tán Tu nhất mạch mới có, chính là dùng xương của linh thú bát giai Bích Hải Lam Kình luyện chế. Thủy Linh Kiếm Thuyền có thể đi dưới đáy biển sâu mười vạn trượng, có được tốc độ không kém Tông sư Kiếm Đế tu luyện pháp tắc hệ Thủy ngự thủy mà đi.
Hàn Lâm Lang ngừng một chút, sau đó hạ giọng nói tiếp:
– Thủy gia này chúng ta không thể trêu vào, mười lăm đại tông môn giới Bạch Linh chúng ta hình thành một trong mười đại thế lực tại tầng bốn kiếm mộ này. Thế nhưng Thủy gia chỉ bằng vào lực của một nhà bọn họ, tuy rằng xếp sau mười lăm đại tông môn ta, nhưng cũng nằm trong mười đại thế lực.