Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 854: Chân thân trấn áp, Đan Điền vỡ nát

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Thức thứ hai mươi bảy của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Thời Không Kiếm Quang!

Thời Không Kiếm Quang lấy pháp tắc Thời Không làm gốc, xé rách luân hồi chém giết không gian. Nếu lãnh ngộ một thức này tới tận cùng, thậm chí có thể xuyên qua thời không, trực tiếp ra tay chém giết bên trong hành lang Thời Không.

Một thức này Lục Thiên Thư nhớ rất rõ ràng, lúc trước lão cũng phải tiến vào cảnh giới Kiếm Tổ tuyệt thế mới có thể miễn cường lãnh ngộ. Thật không ngờ hiện tại Lục Thanh lấy cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, cường ép đẩy tu vi lên tới cảnh giới Kiếm Tôn đỉnh phong, lại thi triển ra được một kiếm này.

Không hề do dự, ngay sau đó, trên thân mười lăm người Quân Mạc Lâm, một luồng sức mạnh khổng lồ khó hiểu toát ra đè ép tới. Luồng sức mạnh này mạnh mẽ như lực Lĩnh Vực, nhưng cứng rắn hơn lực Lĩnh Vực, viên dung hoàn mỹ.

– Bùng…

Hung Kiếm Long Vương vạn trượng bắn ra kiếm quang rất mạnh. Thời Không Kiếm Quang màu tím trắng bắn nhanh về phía mười lăm người. Kiếm quang này không thể tránh né, xuyên qua xuyên lại không ngừng giữa thời không. Dưới luồng sức mạnh của mười lăm người áp chế, toàn bộ Kiếm cốc Tử Hoàng chấn động, sóng gợn không gian màu tím trắng khuếch tán giống như tầng tầng lớp lớp sóng biển.

Lúc này Lục Thiên Thư khẽ động, tựa như đang đi dạo trong sân để tránh né. Sóng gợn không gian hoành hành ngang ngược xung quanh lão giống như đang lâm vào trong thời không vô tận, bị tiêu diệt trong vô hình, bất quá chỉ để lại trong hư không một vệt ma khí màu máu thâm căn cố đế.

– Ong…

Hung Kiếm Long Vương rên lên một tiếng, dưới luồng sức mạnh khổng lồ của mười lăm người áp chế. Thời Không Kiếm Quang lập tức trở nên ảm đạm. Hung Kiếm Long Vương có sức mạnh chừng hơn một ngàn vạn cân, trước mặt mười lăm luồng sức mạnh khổng lồ này cũng bị đè ép xuống.

– Quân Mạc Lâm!

Hung Kiếm Long Vương quát lên, lưỡi kiếm chuyển sang lăng không chém một kiếm về phía lão.

Hư không vặn vẹo, Thời Không Kiếm Quang màu tím trắng tràn ngập không trung, nháy mắt tập trung vào Quân Mạc Lâm.

– Tiểu tử làm càn!

Quân Mạc Lâm kinh hãi quát lên, ngay tức khắc sau lưng lão hiện ra một bóng người màu đen, nháy mắt hòa hợp một thể cùng hóa thân thần niệm. Một luồng sức mạnh to lớn hơn trước gấp mấy lần tụ lại, ngưng kết ra một thanh cự kiếm vạn trượng màu đến trước mặt Quân Mạc Lâm. Cự kiếm này bao hàm sức mạnh mênh mông khó hiểu, mạnh hơn một kiếm giao thủ cùng Vọng Kiếm Sinh khi nãy gấp mấy lần, thậm chí luồng sức mạnh này còn có tác dụng trấn áp tâm thần. Không gian xung quanh dường như bị che phủ trong nháy mắt, dù là cảm ứng của Hung Kiếm Long Vương đối với pháp tắc Thời Không cũng bị ảnh hưởng một chút. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Trong mắt Lục Thiên Thư chớp động tinh quang, lão nhìn chằm chằm Quân Mạc Lâm. Lão thật không ngờ hơn ngàn năm không gặp, Quân Mạc Lâm đã tiến bộ tới mức này. Nếu không phải lão nương theo lạc ấn của chân linh đời thứ nhất điều động vài phần pháp tắc Thời Không, lúc này bằng vào tu vi Kiếm Tôn đỉnh phong của lão, e rằng cũng đã bị che mất cảm ứng đối với thế giới Thiên Đạo này.

– Ong…

Hung Kiếm Long Vương lại rên lên một tiếng, bị đánh văng ra xa hàng ngàn dặm, mà cự kiếm Sát Lục do Quân Mạc Lâm ngưng tụ ra cũng đã vỡ tan.

– Các vị, xuất hiện chân thân, liên thủ đoạt lấy Kiếm Anh!

Quân Mạc Lâm quát lớn, lại giơ kiếm chỉ tay phải lên.

Không hề do dự, ngay sau đó, sau lưng mười bốn bóng người màu tím, từng thân hình ngưng thật hiện ra, hòa hợp cùng phân thân thần niệm trước mặt thành một thể. Ngay tức khắc, mười lăm luồng sức mạnh cuồn cuộn vô biến từ mười lăm người bùng lên. Mười lăm luồng sức mạnh lần này lấy chân thân thi triển, tuyệt đối vượt qua khi nãy gấp trăm lần.

– Phịch…

Chỉ trong nháy mắt, Hung Kiếm Long Vương đã vỡ nát, linh quang màu vàng tím thu lại, lộ ra thân hình đẫm máu của Lục Thanh. Máu tươi màu vàng tím từ mỗi lỗ chân lông khắp thân thể tràn ra, chỉ trong thoáng chốc, toàn thân Lục Thanh lập tức biến thành màu vàng tím.

Máu màu vàng tím rơi xuống đất trống bên trong Kiếm cốc Tử Hoàng, lập tức sinh ra vô số cây non. Nhưng cây non này vừa xuất hiện lập tức nuốt lấy nguyên dịch màu tím xung quanh, trong phút chốc đã trở thành những gốc linh thụ kỳ dị. Mỗi một gốc đều có vạn năm tuổi, thậm chí bên ngoài còn ẩn hiện khí Phong Mang và Long khí tinh thuần.

Dù là bọn Quân Mạc Lâm, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần chấn động và thèm muốn. Với nhãn lực và tu vi tuyệt thế của bọn họ, tự nhiên nhìn ra được số linh thụ do linh huyết của Lục Thanh kết hợp cùng nguyên dịch màu tím kia sinh ra, sinh trường một số linh quả. Nếu như dùng linh quả này, không dám nói có được chân thân bán long, nhưng cũng thừa sức ngưng tụ đại đa số hệ thuộc tính trên đời mà không có chút nguy hại cho bản thản. Khí Phong Mang và Long khí kia còn có tác dụng kinh người với Kiếm Giả. Bọn họ không chút nghi ngờ, mỗi một linh quả như vậy có thể nhẹ nhàng thoải mái tạo ra một tên tam kiếp Kiếm Hoàng.

Hơn nữa khí Phong Mang ẩn trong linh quả có thể rèn luyện thân thể. Chỉ cần có được nghị lực lớn lao ăn vào một quả, đề cao thân thể tới mức sánh ngang thần kiếm là chuyện hết sức dễ dâng.

Nhìn sang Lục Thanh, lúc này đang bị mười lăm tên Kiếm Tổ liên thủ trấn áp, mười lăm luồng sức mạnh mênh mông cuồn cuộn đè ép lên người. Chưa bao giờ Lục Thanh cảm thấy mình nhỏ bé đến như vậy, cổ thế thiên địa lúc nãy xem ra hùng mạnh vô cùng, nhưng vẫn bất lực trước mười lăm luồng sức mạnh này. Dù cho lực Lĩnh Vực do pháp tắc Thời Không ngưng tụ, trước mặt mười lăm luồng sức mạnh kia cũng bị đè ép xuống.

Không phải là vì chuyện gì khác, thật sự là vì cảnh giới tu vi kém quá xa. Dù cho pháp tắc Thời Không mạnh thật, cũng không thể giúp ích cho Lục Thanh.

Bị mười lăm luồng sức mạnh khổng lồ đè ép, thậm chí Lục Thanh không còn đủ sức mở ra Phong Lôi Kiếm Sí, toàn thân hắn bị giam cầm giữa không trung.

– Có thể bắt mười lăm người chúng ta vận dụng chân thân, ngươi cũng đã đủ để kiêu ngạo. Bằng vào một kiếm vừa rồi của ngươi, hai mươi vị trí đầu tiên trên Bảng Tông sư, nhất định có ngươi. Chỉ đáng tiếc là ngươi sinh ra không gặp thời lại là hậu nhân của Lục Bất Quy.

Quân Mạc Lâm cười lạnh lẽo:

– Các vị, động thủ đi thôi…

Lăng Phá Thiên thở dài một tiếng, quay đầu đi không nỡ nhìn.

– Để cho Quân mỗ động thủ là được!

Ngay sau đó, Quân Mạc Lâm đưa tay lên chộp hờ một trảo. Chỉ trong thoáng chốc, Lục Thanh cảm thấy Đan Điền chấn động, kiếm giáp bao phủ bên ngoài Kiếm Anh run rẩy, thậm chí Đan Điền Khí Hải dần dần vỡ ra.

– Bùng…

Lúc này trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, ba chữ Đạo vốn nằm yên trong góc đồng thời chấn động, trong nháy mắt chui ra khỏi thức hải của Lục Thanh, mỗi chữ đều bành trướng lên vạn trượng.

– Lạc Ấn Thánh Đạo!

Lục Thiên Thư kinh hô thất thanh:

– Không ngờ lại có tới ba đạo!

Lạc Ấn Thánh Đạo khác với Kiếm Tâm truyền thừa, chỉ đơn thuần là truyền thừa Thánh Đạo. Nếu chiếm được nó, cũng giống như chiếm được ý chí còn sót lại của một vị Kiếm Thánh. Một khi dung hợp được, nhất định có thể dòm ngó tới cảnh giới cao hơn. Kiếm Tổ ắt thành, thậm chí là cảnh giới Kiếm Thánh cao xa kia, nói không chừng cũng có thể chạm tới một chút.

Bất quá Lục Thiên Thư cũng có thể hiểu được Lục Thanh. Hắn đã có thể lãnh ngộ được kiếm khí Thời Không, đã thoát ly Thiên Đạo nửa bước. Nếu Lục Thanh không chịu nổi sự hấp dẫn, dung hợp cả ba lạc ấn chữ Đạo này, có lẽ sẽ khiến cho hắn trong thời gian vài năm ngắn ngủi đột phá giam cầm, đạt tới cảnh giới Kiếm Tổ tuyệt thế. Thậm chí nếu như có được nơi gởi đạo, tiến thẳng lên Kiếm Tổ đỉnh phong cũng không chừng. Nhưng nếu làm như vậy, Lục Thanh sẽ không thể nào thoát khỏi hạn chế của Thiên Đạo, sẽ bị Thiên Đạo vĩnh viễn thao túng vận mệnh.

Mà lúc này, nhìn thấy ba Lạc Ấn Thánh Đạo kia, mười lăm người Quân Mạc Lâm cũng phải kinh hô thất thanh, nhưng không ai gấp gấp, tất cả đều đưa mắt nhìn sang Lục Thiên Thư bên cạnh.

Lục Thiên Thư cũng không trì hoàn, lập tức nói:

– Lạc ấn kia ta không cần, ta chỉ cần Kiếm Anh của hắn mà thôi. Kiếm Anh vào tay ta, thứ các ngươi muốn tự nhiên sẽ có !

– Được!

Dù là Lăng Phá Thiên lúc này cũng bùng lên thần quang trong mắt, Lạc Ấn Thánh Đạo đối với Kiếm Tổ như bọn họ, dù là một thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng đỉnh phong cũng không mang ra đổi. Đó là chí bảo để đi thẳng tới Thánh Đạo, là thứ mà bọn họ hết sức cần.

– Các vị, hãy đè ép trước, sau khi lọt vào tay, chúng ta sẽ thương lượng!

Quân Mạc Lâm trầm giọng nói.

Quân Mạc Lâm giơ tay lên lần nữa, luồng sức mạnh trong tay lão đột ngột tăng lên. Ngay tức khắc, Lục Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một tiếng vỡ nát giòn tan bên trong cơ thể vang lên, nỗi đau không thể tả bằng lời nháy mắt lan tràn khắp toàn thân.

– Phụt…

Lục Thanh phun ra một ngụm nghịch huyết màu vàng tím, sát ý trong mắt bừng bừng, nhưng không có nửa tiếng kêu đau. Giờ phút này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Đan Điền Khí Hải của hắn đã vỡ nát.

Lúc này dưới sức mạnh to lớn khó hiểu của Quân Mạc Lâm. Kiếm Anh của hắn đã bị giam cầm trong nháy mắt. Ngay cả cơ hội để tự bạo cũng không có, uy năng của Kiếm Tổ tuyệt thế khiến cho hắn cảm thấy mình bất lực.

– Ầm.

Một tiếng sấm nổ chấn động cả hồn phách chợt vang lên. Lục Thanh không khỏi sững sờ. Lúc này từ giữa Đan Điền Khí Hải của hắn đang lơ lửng trôi ra lại không phải là Kiếm Anh, mà là một chiếc búa lớn trong suốt màu tím.

Lôi Thần chùy!

Lôi Thần chùy vừa xuất hiện, lập tức bành trướng lên to vạn trượng. Trên chín tầng trời lập tức có tiếng Thiên Lôi nổ vang. Vạn dặm hư không, lôi vân màu tím đến hội tụ, vài thành Thiên Lôi đến sì vờn quanh lôi vân, những tia điện quang màu tím mơ hồ chuyển động trên Thiên Lôi.

Thiên Lôi biến hóa như có tính mạng, vô số Chân Long vạn trượng màu tím đến bay qua bay lại không ngừng giữa không trung, một cỗ ý chí khiến cho người ta sợ hãi từ chín tầng trời lan truyền xuống.

– Thiên Đạo chùy!

Lăng Phá Thiên quát lớn:

– Đây là chí bảo truyền thừa của Lăng Tiêu tông ta!

Lục Thiên Thư hừ lạnh:

– Trả lại cho lão cũng không sao!

– Lăng Phá Thiên…

Bên cạnh Quân Mạc Lâm, một tên Kiếm Tổ thân khoác kim bào trầm giọng nói.

– Các vị yên tâm, lấy được Thiên Đạo chùy, ta sẽ từ bỏ Lạc Ấn Thánh Đạo.

Lăng Phá Thiên không chút do dự, lên tiếng nói.

– Được!

Quân Mạc Lâm bằng lòng.

– Được!

Mười ba người còn lại cũng gật đầu

Thần sắc Lăng Phá Thiên tỏ ra ngưng trọng, khép chỉ thành kiếm, điểm liên tiếp vào chiếc búa to vạn trượng ở xa xa. Từng đạo Thiên Lôi sáng rực ngưng tụ ở đầu ngón tay lão, điểm tới vô số ngóc ngách trên chiếc búa. Theo kiếm chỉ điểm ra liên tiếp của Lăng Phá Thiên, Lôi Thần chùy trong cảm ứng của Lục Thanh cũng chấn động lên, mặc dù cố gắng giãy dụa, nhưng không thể tránh thoát sự khống chế của Lăng Phá Thiên.

Chẳng lẽ Lôi Thần chùy thật sự là chí bảo truyền thừa của Lăng Tiêu tông? Lục Thanh có thể nhìn thấy thủ pháp mà Lăng Phá Thiên đang thi triển lúc này, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước để đối phó Lôi Thần chùy. Nếu không, với uy năng của Lôi Thần chùy, Lục Thanh không tin nó dễ dâng khuất phục như vậy.

Thức thứ hai mươi bảy của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Thời Không Kiếm Quang!

Thời Không Kiếm Quang lấy pháp tắc Thời Không làm gốc, xé rách luân hồi chém giết không gian. Nếu lãnh ngộ một thức này tới tận cùng, thậm chí có thể xuyên qua thời không, trực tiếp ra tay chém giết bên trong hành lang Thời Không.

Một thức này Lục Thiên Thư nhớ rất rõ ràng, lúc trước lão cũng phải tiến vào cảnh giới Kiếm Tổ tuyệt thế mới có thể miễn cường lãnh ngộ. Thật không ngờ hiện tại Lục Thanh lấy cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, cường ép đẩy tu vi lên tới cảnh giới Kiếm Tôn đỉnh phong, lại thi triển ra được một kiếm này.

Không hề do dự, ngay sau đó, trên thân mười lăm người Quân Mạc Lâm, một luồng sức mạnh khổng lồ khó hiểu toát ra đè ép tới. Luồng sức mạnh này mạnh mẽ như lực Lĩnh Vực, nhưng cứng rắn hơn lực Lĩnh Vực, viên dung hoàn mỹ.

– Bùng…

Hung Kiếm Long Vương vạn trượng bắn ra kiếm quang rất mạnh. Thời Không Kiếm Quang màu tím trắng bắn nhanh về phía mười lăm người. Kiếm quang này không thể tránh né, xuyên qua xuyên lại không ngừng giữa thời không. Dưới luồng sức mạnh của mười lăm người áp chế, toàn bộ Kiếm cốc Tử Hoàng chấn động, sóng gợn không gian màu tím trắng khuếch tán giống như tầng tầng lớp lớp sóng biển.

Lúc này Lục Thiên Thư khẽ động, tựa như đang đi dạo trong sân để tránh né. Sóng gợn không gian hoành hành ngang ngược xung quanh lão giống như đang lâm vào trong thời không vô tận, bị tiêu diệt trong vô hình, bất quá chỉ để lại trong hư không một vệt ma khí màu máu thâm căn cố đế.

– Ong…

Hung Kiếm Long Vương rên lên một tiếng, dưới luồng sức mạnh khổng lồ của mười lăm người áp chế. Thời Không Kiếm Quang lập tức trở nên ảm đạm. Hung Kiếm Long Vương có sức mạnh chừng hơn một ngàn vạn cân, trước mặt mười lăm luồng sức mạnh khổng lồ này cũng bị đè ép xuống.

– Quân Mạc Lâm!

Hung Kiếm Long Vương quát lên, lưỡi kiếm chuyển sang lăng không chém một kiếm về phía lão.

Hư không vặn vẹo, Thời Không Kiếm Quang màu tím trắng tràn ngập không trung, nháy mắt tập trung vào Quân Mạc Lâm.

– Tiểu tử làm càn!

Quân Mạc Lâm kinh hãi quát lên, ngay tức khắc sau lưng lão hiện ra một bóng người màu đen, nháy mắt hòa hợp một thể cùng hóa thân thần niệm. Một luồng sức mạnh to lớn hơn trước gấp mấy lần tụ lại, ngưng kết ra một thanh cự kiếm vạn trượng màu đến trước mặt Quân Mạc Lâm. Cự kiếm này bao hàm sức mạnh mênh mông khó hiểu, mạnh hơn một kiếm giao thủ cùng Vọng Kiếm Sinh khi nãy gấp mấy lần, thậm chí luồng sức mạnh này còn có tác dụng trấn áp tâm thần. Không gian xung quanh dường như bị che phủ trong nháy mắt, dù là cảm ứng của Hung Kiếm Long Vương đối với pháp tắc Thời Không cũng bị ảnh hưởng một chút. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Trong mắt Lục Thiên Thư chớp động tinh quang, lão nhìn chằm chằm Quân Mạc Lâm. Lão thật không ngờ hơn ngàn năm không gặp, Quân Mạc Lâm đã tiến bộ tới mức này. Nếu không phải lão nương theo lạc ấn của chân linh đời thứ nhất điều động vài phần pháp tắc Thời Không, lúc này bằng vào tu vi Kiếm Tôn đỉnh phong của lão, e rằng cũng đã bị che mất cảm ứng đối với thế giới Thiên Đạo này.

– Ong…

Hung Kiếm Long Vương lại rên lên một tiếng, bị đánh văng ra xa hàng ngàn dặm, mà cự kiếm Sát Lục do Quân Mạc Lâm ngưng tụ ra cũng đã vỡ tan.

– Các vị, xuất hiện chân thân, liên thủ đoạt lấy Kiếm Anh!

Quân Mạc Lâm quát lớn, lại giơ kiếm chỉ tay phải lên.

Không hề do dự, ngay sau đó, sau lưng mười bốn bóng người màu tím, từng thân hình ngưng thật hiện ra, hòa hợp cùng phân thân thần niệm trước mặt thành một thể. Ngay tức khắc, mười lăm luồng sức mạnh cuồn cuộn vô biến từ mười lăm người bùng lên. Mười lăm luồng sức mạnh lần này lấy chân thân thi triển, tuyệt đối vượt qua khi nãy gấp trăm lần.

– Phịch…

Chỉ trong nháy mắt, Hung Kiếm Long Vương đã vỡ nát, linh quang màu vàng tím thu lại, lộ ra thân hình đẫm máu của Lục Thanh. Máu tươi màu vàng tím từ mỗi lỗ chân lông khắp thân thể tràn ra, chỉ trong thoáng chốc, toàn thân Lục Thanh lập tức biến thành màu vàng tím.

Máu màu vàng tím rơi xuống đất trống bên trong Kiếm cốc Tử Hoàng, lập tức sinh ra vô số cây non. Nhưng cây non này vừa xuất hiện lập tức nuốt lấy nguyên dịch màu tím xung quanh, trong phút chốc đã trở thành những gốc linh thụ kỳ dị. Mỗi một gốc đều có vạn năm tuổi, thậm chí bên ngoài còn ẩn hiện khí Phong Mang và Long khí tinh thuần.

Dù là bọn Quân Mạc Lâm, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần chấn động và thèm muốn. Với nhãn lực và tu vi tuyệt thế của bọn họ, tự nhiên nhìn ra được số linh thụ do linh huyết của Lục Thanh kết hợp cùng nguyên dịch màu tím kia sinh ra, sinh trường một số linh quả. Nếu như dùng linh quả này, không dám nói có được chân thân bán long, nhưng cũng thừa sức ngưng tụ đại đa số hệ thuộc tính trên đời mà không có chút nguy hại cho bản thản. Khí Phong Mang và Long khí kia còn có tác dụng kinh người với Kiếm Giả. Bọn họ không chút nghi ngờ, mỗi một linh quả như vậy có thể nhẹ nhàng thoải mái tạo ra một tên tam kiếp Kiếm Hoàng.

Hơn nữa khí Phong Mang ẩn trong linh quả có thể rèn luyện thân thể. Chỉ cần có được nghị lực lớn lao ăn vào một quả, đề cao thân thể tới mức sánh ngang thần kiếm là chuyện hết sức dễ dâng.

Nhìn sang Lục Thanh, lúc này đang bị mười lăm tên Kiếm Tổ liên thủ trấn áp, mười lăm luồng sức mạnh mênh mông cuồn cuộn đè ép lên người. Chưa bao giờ Lục Thanh cảm thấy mình nhỏ bé đến như vậy, cổ thế thiên địa lúc nãy xem ra hùng mạnh vô cùng, nhưng vẫn bất lực trước mười lăm luồng sức mạnh này. Dù cho lực Lĩnh Vực do pháp tắc Thời Không ngưng tụ, trước mặt mười lăm luồng sức mạnh kia cũng bị đè ép xuống.

Không phải là vì chuyện gì khác, thật sự là vì cảnh giới tu vi kém quá xa. Dù cho pháp tắc Thời Không mạnh thật, cũng không thể giúp ích cho Lục Thanh.

Bị mười lăm luồng sức mạnh khổng lồ đè ép, thậm chí Lục Thanh không còn đủ sức mở ra Phong Lôi Kiếm Sí, toàn thân hắn bị giam cầm giữa không trung.

– Có thể bắt mười lăm người chúng ta vận dụng chân thân, ngươi cũng đã đủ để kiêu ngạo. Bằng vào một kiếm vừa rồi của ngươi, hai mươi vị trí đầu tiên trên Bảng Tông sư, nhất định có ngươi. Chỉ đáng tiếc là ngươi sinh ra không gặp thời lại là hậu nhân của Lục Bất Quy.

Quân Mạc Lâm cười lạnh lẽo:

– Các vị, động thủ đi thôi…

Lăng Phá Thiên thở dài một tiếng, quay đầu đi không nỡ nhìn.

– Để cho Quân mỗ động thủ là được!

Ngay sau đó, Quân Mạc Lâm đưa tay lên chộp hờ một trảo. Chỉ trong thoáng chốc, Lục Thanh cảm thấy Đan Điền chấn động, kiếm giáp bao phủ bên ngoài Kiếm Anh run rẩy, thậm chí Đan Điền Khí Hải dần dần vỡ ra.

– Bùng…

Lúc này trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, ba chữ Đạo vốn nằm yên trong góc đồng thời chấn động, trong nháy mắt chui ra khỏi thức hải của Lục Thanh, mỗi chữ đều bành trướng lên vạn trượng.

– Lạc Ấn Thánh Đạo!

Lục Thiên Thư kinh hô thất thanh:

– Không ngờ lại có tới ba đạo!

Lạc Ấn Thánh Đạo khác với Kiếm Tâm truyền thừa, chỉ đơn thuần là truyền thừa Thánh Đạo. Nếu chiếm được nó, cũng giống như chiếm được ý chí còn sót lại của một vị Kiếm Thánh. Một khi dung hợp được, nhất định có thể dòm ngó tới cảnh giới cao hơn. Kiếm Tổ ắt thành, thậm chí là cảnh giới Kiếm Thánh cao xa kia, nói không chừng cũng có thể chạm tới một chút.

Bất quá Lục Thiên Thư cũng có thể hiểu được Lục Thanh. Hắn đã có thể lãnh ngộ được kiếm khí Thời Không, đã thoát ly Thiên Đạo nửa bước. Nếu Lục Thanh không chịu nổi sự hấp dẫn, dung hợp cả ba lạc ấn chữ Đạo này, có lẽ sẽ khiến cho hắn trong thời gian vài năm ngắn ngủi đột phá giam cầm, đạt tới cảnh giới Kiếm Tổ tuyệt thế. Thậm chí nếu như có được nơi gởi đạo, tiến thẳng lên Kiếm Tổ đỉnh phong cũng không chừng. Nhưng nếu làm như vậy, Lục Thanh sẽ không thể nào thoát khỏi hạn chế của Thiên Đạo, sẽ bị Thiên Đạo vĩnh viễn thao túng vận mệnh.

Mà lúc này, nhìn thấy ba Lạc Ấn Thánh Đạo kia, mười lăm người Quân Mạc Lâm cũng phải kinh hô thất thanh, nhưng không ai gấp gấp, tất cả đều đưa mắt nhìn sang Lục Thiên Thư bên cạnh.

Lục Thiên Thư cũng không trì hoàn, lập tức nói:

– Lạc ấn kia ta không cần, ta chỉ cần Kiếm Anh của hắn mà thôi. Kiếm Anh vào tay ta, thứ các ngươi muốn tự nhiên sẽ có !

– Được!

Dù là Lăng Phá Thiên lúc này cũng bùng lên thần quang trong mắt, Lạc Ấn Thánh Đạo đối với Kiếm Tổ như bọn họ, dù là một thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng đỉnh phong cũng không mang ra đổi. Đó là chí bảo để đi thẳng tới Thánh Đạo, là thứ mà bọn họ hết sức cần.

– Các vị, hãy đè ép trước, sau khi lọt vào tay, chúng ta sẽ thương lượng!

Quân Mạc Lâm trầm giọng nói.

Quân Mạc Lâm giơ tay lên lần nữa, luồng sức mạnh trong tay lão đột ngột tăng lên. Ngay tức khắc, Lục Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một tiếng vỡ nát giòn tan bên trong cơ thể vang lên, nỗi đau không thể tả bằng lời nháy mắt lan tràn khắp toàn thân.

– Phụt…

Lục Thanh phun ra một ngụm nghịch huyết màu vàng tím, sát ý trong mắt bừng bừng, nhưng không có nửa tiếng kêu đau. Giờ phút này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Đan Điền Khí Hải của hắn đã vỡ nát.

Lúc này dưới sức mạnh to lớn khó hiểu của Quân Mạc Lâm. Kiếm Anh của hắn đã bị giam cầm trong nháy mắt. Ngay cả cơ hội để tự bạo cũng không có, uy năng của Kiếm Tổ tuyệt thế khiến cho hắn cảm thấy mình bất lực.

– Ầm.

Một tiếng sấm nổ chấn động cả hồn phách chợt vang lên. Lục Thanh không khỏi sững sờ. Lúc này từ giữa Đan Điền Khí Hải của hắn đang lơ lửng trôi ra lại không phải là Kiếm Anh, mà là một chiếc búa lớn trong suốt màu tím.

Lôi Thần chùy!

Lôi Thần chùy vừa xuất hiện, lập tức bành trướng lên to vạn trượng. Trên chín tầng trời lập tức có tiếng Thiên Lôi nổ vang. Vạn dặm hư không, lôi vân màu tím đến hội tụ, vài thành Thiên Lôi đến sì vờn quanh lôi vân, những tia điện quang màu tím mơ hồ chuyển động trên Thiên Lôi.

Thiên Lôi biến hóa như có tính mạng, vô số Chân Long vạn trượng màu tím đến bay qua bay lại không ngừng giữa không trung, một cỗ ý chí khiến cho người ta sợ hãi từ chín tầng trời lan truyền xuống.

– Thiên Đạo chùy!

Lăng Phá Thiên quát lớn:

– Đây là chí bảo truyền thừa của Lăng Tiêu tông ta!

Lục Thiên Thư hừ lạnh:

– Trả lại cho lão cũng không sao!

– Lăng Phá Thiên…

Bên cạnh Quân Mạc Lâm, một tên Kiếm Tổ thân khoác kim bào trầm giọng nói.

– Các vị yên tâm, lấy được Thiên Đạo chùy, ta sẽ từ bỏ Lạc Ấn Thánh Đạo.

Lăng Phá Thiên không chút do dự, lên tiếng nói.

– Được!

Quân Mạc Lâm bằng lòng.

– Được!

Mười ba người còn lại cũng gật đầu

Thần sắc Lăng Phá Thiên tỏ ra ngưng trọng, khép chỉ thành kiếm, điểm liên tiếp vào chiếc búa to vạn trượng ở xa xa. Từng đạo Thiên Lôi sáng rực ngưng tụ ở đầu ngón tay lão, điểm tới vô số ngóc ngách trên chiếc búa. Theo kiếm chỉ điểm ra liên tiếp của Lăng Phá Thiên, Lôi Thần chùy trong cảm ứng của Lục Thanh cũng chấn động lên, mặc dù cố gắng giãy dụa, nhưng không thể tránh thoát sự khống chế của Lăng Phá Thiên.

Chẳng lẽ Lôi Thần chùy thật sự là chí bảo truyền thừa của Lăng Tiêu tông? Lục Thanh có thể nhìn thấy thủ pháp mà Lăng Phá Thiên đang thi triển lúc này, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước để đối phó Lôi Thần chùy. Nếu không, với uy năng của Lôi Thần chùy, Lục Thanh không tin nó dễ dâng khuất phục như vậy.

Chọn tập
Bình luận