Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 258: Thú vực man hoang (thượng)

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Không cần phải nói tới Triệu Thiên Diệp và Dư Cập Hóa. Hai người sau khi biết việc đó đều không giữ được bình tĩnh. Cho dù Triệu Thiên Diệp, nét mặt lúc nào cũng lạnh như sương nhưng trong mắt cũng đầy sát ý.

Lại nói tiếp, trong năm người bọn họ thì Triệu Thiên Diệp, Dư Cập Hóa và Đoạn Thanh Vân kết giao với nhau đầu tiên, tình cảm như thế nào không cần nói cũng có thể đoán ra được. Mặc dù ngày thường bọn họ không biểu hiện nhưng vào lúc này, nghe thấy Đoạn Thanh Vân biến thành như vậy, tất cả đều mất đi lý trí.

Hai người không nói tiếng nào bỏ đi. Ba ngày sau, phường chủ nhất mạch của thành Triêu Dương bị xóa sổ. Lại nói, Lãnh Ngôn với Lãnh gia nắm phường thị trong tay, mặc dù thực lực không bằng năm đại gia tộc, nhưng đám thế lực nhỏ cũng không sánh được. Vậy mà chỉ trong một đêm, bọn họ đã mất hết.

Trong khi đó, thành chủ Phó Viêm của thành Triêu Dương cũng không nhúng tay vào việc này. Chỉ cần không phải có nhiều thế lực hay năm đại gia tộc hỗn chiến thì hai, ba cái thế lực con con tranh chấp với nhau là chuyện hết sức bình thường. Khôn thì sống mà dại thì chết. Giữa các thế lực luôn có sự tranh đấu tàn khốc với nhau. Huống chi, với tai mắt của Phó Viêm ở trong thành làm sao lại không biết thủ phạm là ai? Chẳng cần phải nói đó chính là quay lại trả thù.

Hai ngày sau, ba người Lục Thanh bước trên kiếm kiều tới núi Tử Hà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

Trước khi đặt chân lên núi Tử Hà, Lục Thanh phát hiện đại thế của ngọn núi có một sự chuyển biến không ngờ. So với thứ đại thế mênh mông lúc trước, bây giờ nó còn có thêm một sự bá đạo. giống như một thanh kiếm chấn động trời đất có thể chặt đứt tất cả những gì ngăn cản trước mặt nó.

Đại thế mới được sinh ra đó bao phủ cả ngọn Tử Hà, đồng thời cũng từ từ khuếch tán ra bốn ngọn núi xung quanh.

– Cảm nhận được không? – Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói.

Lục Thanh gật đầu, nói:

– Ta có cảm giác được tông môn như có sự thay đổi gì đó rất lớn. Nếu không đại thế của chủ phong cũng không đột nhiên thay đổi như vậy. Trong khi đó, năm năm qua vẫn chưa bao giờ có chuyện như vậy.

Triệu Thiên Diệp đứng cạnh không nói gì, liếc mắt nhìn bốn ngọn núi xung quanh, ánh mắt có chút mê hoặc.

– Chẳng lẽ là….

Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt của Lục Thanh chợt sáng lên.

– Tông môn muốn tiến cấp?

“Tông môn muốn tiến cấp.”

Câu nói đó đập vào tai của Triệu Thiên Diệp và Nhiếp Thanh Thiên chẳng khác gì một tiếng sét. Những nghĩ đi nghĩ lại thì lúc trước chọn đệ tử của cả năm ngọn núi vào Kiếm Trì, sau đó là phần thưởng kinh người trong đại hội luận kiếm. Tất cả những điều đó đều chứng tỏ được tông môn coi trọng lần luận kiếm này như thế nào. Lại nghĩ tới việc thực lực của Tử Hà tông phát triển, không thể nghi ngờ được rằng đã đến lúc tiến cấp rồi.

Trong Thập Vạn đại sơn, tông môn được chia làm các cấp Thanh Phàm, Kim Thiên, Bạch Linh, Tử Hoàng. Trong bốn cấp tông môn đó thì mạnh nhất chính là tông môn cấp Tử Hoàng. Yếu nhất chính là tông môn cấp Thanh Phàm. Nhưng cho dù tông môn cấp Thanh Phàm là yếu nhất thì nhìn khắp cả đại lục Kiếm Thần có bao nhiêu tông môn như vậy cũng đã là rất mạnh.

Đối với một tông môn cấp Thanh Phàm có thể có được hai mươi ngọn núi, chiếm phạm vi khoảng hai trăm dặm. Nhưng muốn đạt tới yêu cầu đó thì đệ tử trong tông môn cũng phải đạt tới một ngàn, đồng thời đại sư cấp Kiếm Vương cũng phải có ít nhất hai người.

Tử Hà tông lúc này đang ở vào thời điểm quan trọng tiến cấp lên Kim Thiên. Tông môn cấp Kim Thiên, đệ tử phải đạt tới ba ngàn, đại sư Kiếm Vương có sáu người và Kiếm Hoàng phải có ít nhất một người.

Có lẽ hai người Nhiếp Thanh Thiên còn không biết, nhưng Lục Thanh thì rất rõ trong tông môn còn có một vị tổ sư có tu vi Kiếm Hoàng, cao nhất trong cấp bậc của đại sư.

Về phần đệ tử, lần tuyển lớn trong một năm nữa là có thể có đủ. Với hai trăm vạn tông dân của Tử Hà tông thì đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.

– Được rồi! Đi thôi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Thanh mở miệng nói. Ba người bọn họ vừa bước ra khỏi kiếm kiều liền thu hút vô số ánh mắt. Đại hội luận kiếm đã qua, Ngoại Sự đường lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Tất nhiên cũng tương ứng với việc có vô số đệ tử của các ngọn núi tụ tập ở đây.

Sau đại hội luận kiếm, danh tiếng của núi Triêu Dương có thể nói là đã xuất ra hết. Trong đó đương nhiên Lục Thanh là đứng đầu. Đặc biệt, trận đánh với Lạc Tâm Vũ, khí thế tản ra và Kiếm Ý bá đạo của hắn khiến cho mọi người khắc sâu trong lòng. Mà khuôn mặt của Lục Thanh cũng không phải quá tuấn tú nhưng cũng hết sức cương nghị. Đặc biệt là thanh Luyện Tâm kiếm cấp Thanh Phàm rất to của hắn cũng có sức hút rất đặc biệt.

Lúc này, thi thoảng lại có đệ tử của núi Phiêu Miễu đi qua nhìn trộm ba người. Phần lớn ánh mắt là nhìn trộm về phía Lục Thanh.

Ánh mắt của đám nữ đệ tử đó làm cho Lục Thanh cảm thấy không thoải mái. Mà hai người Nhiếp Thanh Thiên cũng nhận ra những ánh mắt đó. Cả ba không dừng lại, nhanh chóng đi về phía điện Tử Hà.

– Ba vị mất tăm mất tích lâu thế.

Trước của đại điện Tử Hà, ba người gặp Lạc Tâm Vũ. Một tháng qua đi, thương thế của Lạc Tâm Vũ vốn nặng hơn Lục Thanh rất nhiều cũng đã hồi phục. Thậm chí Lục Thanh còn cảm nhận được hơi thở trên người đối phương thoáng có chút biến hóa. So với một tháng trước còn thâm thúy hơn một phần.

Trong lúc Lục Thanh nhìn Lạc Tâm Vũ một cách chăm chú, Lạc Tâm Vũ cũng nhìn lại hắn. Một tháng qua, trên người Lục Thanh cũng có sự thay đổi không ít. Dung hợp những điều lĩnh ngộ trong đại hội luận kiếm lần này, chẳng những cảnh giới kiếm pháp viên mãn, cảnh giới tu luyện cũng đạt tới đại thiên vị. Mặc dù tu vi tăng lên những giữa hai người vẫn không khác biệt nhiều lắm nên Lạc Tâm Vũ vẫn cảm nhận được sự thay đổi của Lục Thanh.

– Ba vị! Xin mời….

Đưa tay ra, Lạc Tâm Vũ thản nhiên dẫn đầu đi vào trong.

Trong đại điện Tử Hà đã có ba người tới là Dịch Nhược Vũ núi Phiêu Miễu, Tiêu Ngôn của núi Lạc Nhật, cùng với Nghê Khô của núi Tử Hà. Ngay cả tông chủ và năm vị phong chủ cũng đã có mặt.

Khi bốn người Lục Thanh bước vào. Điều đầu tiên mà Lục Thanh nhận thấy đó là ánh mắt lạnh như băng của Minh Tịnh Nguyệt. Chẳng hề sợ hãi, Lục Thanh ngẩng đầu ánh mắt hoàn toàn thản nhiên.

– Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai Lục Thanh. Tiếng hừ của Minh Tịnh Nguyệt không to nhưng như xuất hiện thẳng trong linh hồn, vang vọng trong đầu Lục Thanh.

Sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, lui lại vài bước. Tiếng vang trong linh hồn cứ vậy khuếch tán tới tận dải ngân hà thần thức.

Lục Thanh cắn răng một cái. Một thứ khí thế bá đạo từ trên người hắn bốc lên khiến cho vốn đang lùi lại sau liền tiếp tục đi về phía trước.

“Uỳnh…”

Cả đại điện Tử Hà nhất thời chấn động, mặt đất cũng phải rung chuyển. Dưới chân Lục Thanh. Lớp đá ngàn năm cứng rắn xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

Hai người Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp cũng biến sắc, bước tới bên cạnh Lục Thanh.

– Hay! Hay! Ngươi giỏi lắm.

Minh Tịnh Nguyệt không ngờ được ý chí kiếm giả trên người Lục Thanh lại kiên định như vậy, có thể đột phá được sóng âm đánh vào thần thức của nàng. Sau đó, bước chân của hắn lại còn biểu hiện ra ý chí chiến đấu chẳng hề e ngại. Thân là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn trong khu vực tông môn có đệ tử nội tông nào dám căn đảm đối mặt với nàng. Vào lúc này, sự lạnh lùng trong lời nói của Minh Tịnh Nguyệt càng lúc càng mạnh.

Chẳng hề có chút sợ hãi, ánh mắt Lục Thanh vẫn thản nhiên như trước. Thậm chí bên trong còn có một chút gì đó bá đạo và cao ngạo.

Huyền Thanh đứng bên chợt mở miệng nói:

– Thế nào? Minh sư muội muốn thay ta dậy đồ đệ hay sao?

Bất cứ người nào cũng có thể nhận ra được sự tức giận trong lời nói của Huyền Thanh.

Chẳng những Minh Tịnh Nguyệt mà ngay cả Huyền Minh và Lạc Thiên Phong đứng bên cũng đều sửng sốt. Bọn họ thực sự không nhớ rõ đã bao nhiêu năm Huyền Thanh chưa từng nói như vậy. Chẳng biết là mười năm hay là hai mươi năm.

Minh Tịnh Nguyệt hơi giật mình rồi hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt nhìn Lục Thanh chăm chú. sau khoảng một nhịp hô hấp, bàn tay đang giơ lên liền thả xuống. Lúc này, không khí trong đại điện có chút khác lạ.

– Long Tuyết bái kiến tông chủ đại nhân! Sư phụ và ba vị sư thúc.

Lúc này, từ ngoài đại điện Long Tuyết mặc một bộ trang phục màu trắng, nhẹ nhàng đi vào, hành lễ với năm người Lạc Thiên Phong.

Phía sau Long Tuyết, Diệp Cô Hàn của núi Vân Vụ và Tư Đồ Tư Dư của núi Lạc Nhật cũng đã tới.

Lạc Thiên Phong mỉm cười, nói:

– Miễn lễ.

Lời nói của lão vừa thoát ra, không khí nặng nề trong đại điện chợt có chút thay đổi.

Liếc mắt nhìn sang, Long Tuyết phát hiện những vết nứt dưới chân Lục Thanh, ánh mắt liền có chút khác lạ. Tuy nhiên, ngay lập tức, nàng vẫn cười tươi như hoa. Đến lúc này, mười người đứng đầu luận kiếm cũng đều có mặt.

Móc trong người ra mười quyển sách nhỏ, vất cho mười người, Lạc Thiên Phong mở miệng nói:

– Trong đây có miêu tả một ít linh dược quý báu cùng với các loại linh vật chí bảo. Mặc dù không được rõ ràng lắm, nhưng cũng không kém là bao. Nhớ kỹ tất cả những thứ ở trong đó để khi đi vào Kiếm Mộ cũng có thể có được năng lực phán đoán.

Dừng một chút, Lạc Thiên Phong trầm giọng nói:

– Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn phải cố gắng đi tìm truyền thừa. Bên trong đó, cho dù là ai, nếu có được truyền thừa, chỉ cần thuận lợi đột phá cảnh giới Kiếm Hồn thì chính là tông chủ đời thứ mười sáu của Tử Hà tông chúng ta.

Câu nói vừa dứt, sắc mặt của mười người Lục Thanh đều có sự thay đổi.

– Tông chủ! Việc này quyết định bây giờ có quá vội vàng hay không. Lúc này…

Lạc Thiên Phong khoát tay, ngăn cản câu nói của Tầm Thiên Kính:

– Không có gì cả. Kiếm đạo ngoại trừ sự tăng tiến tu vi, trí tuệ lớn, nghị lực can đảm cũng cần phải có cơ duyên. Chiếm được truyền thừa của Kiếm Tôn cũng chính là được cơ duyên chiếu cố. Sau này, có phần cơ duyên đó, Tử Hà tông của chúng ta làm sao mà không mạnh lên được?

Không cần phải nói tới Triệu Thiên Diệp và Dư Cập Hóa. Hai người sau khi biết việc đó đều không giữ được bình tĩnh. Cho dù Triệu Thiên Diệp, nét mặt lúc nào cũng lạnh như sương nhưng trong mắt cũng đầy sát ý.

Lại nói tiếp, trong năm người bọn họ thì Triệu Thiên Diệp, Dư Cập Hóa và Đoạn Thanh Vân kết giao với nhau đầu tiên, tình cảm như thế nào không cần nói cũng có thể đoán ra được. Mặc dù ngày thường bọn họ không biểu hiện nhưng vào lúc này, nghe thấy Đoạn Thanh Vân biến thành như vậy, tất cả đều mất đi lý trí.

Hai người không nói tiếng nào bỏ đi. Ba ngày sau, phường chủ nhất mạch của thành Triêu Dương bị xóa sổ. Lại nói, Lãnh Ngôn với Lãnh gia nắm phường thị trong tay, mặc dù thực lực không bằng năm đại gia tộc, nhưng đám thế lực nhỏ cũng không sánh được. Vậy mà chỉ trong một đêm, bọn họ đã mất hết.

Trong khi đó, thành chủ Phó Viêm của thành Triêu Dương cũng không nhúng tay vào việc này. Chỉ cần không phải có nhiều thế lực hay năm đại gia tộc hỗn chiến thì hai, ba cái thế lực con con tranh chấp với nhau là chuyện hết sức bình thường. Khôn thì sống mà dại thì chết. Giữa các thế lực luôn có sự tranh đấu tàn khốc với nhau. Huống chi, với tai mắt của Phó Viêm ở trong thành làm sao lại không biết thủ phạm là ai? Chẳng cần phải nói đó chính là quay lại trả thù.

Hai ngày sau, ba người Lục Thanh bước trên kiếm kiều tới núi Tử Hà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

Trước khi đặt chân lên núi Tử Hà, Lục Thanh phát hiện đại thế của ngọn núi có một sự chuyển biến không ngờ. So với thứ đại thế mênh mông lúc trước, bây giờ nó còn có thêm một sự bá đạo. giống như một thanh kiếm chấn động trời đất có thể chặt đứt tất cả những gì ngăn cản trước mặt nó.

Đại thế mới được sinh ra đó bao phủ cả ngọn Tử Hà, đồng thời cũng từ từ khuếch tán ra bốn ngọn núi xung quanh.

– Cảm nhận được không? – Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói.

Lục Thanh gật đầu, nói:

– Ta có cảm giác được tông môn như có sự thay đổi gì đó rất lớn. Nếu không đại thế của chủ phong cũng không đột nhiên thay đổi như vậy. Trong khi đó, năm năm qua vẫn chưa bao giờ có chuyện như vậy.

Triệu Thiên Diệp đứng cạnh không nói gì, liếc mắt nhìn bốn ngọn núi xung quanh, ánh mắt có chút mê hoặc.

– Chẳng lẽ là….

Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt của Lục Thanh chợt sáng lên.

– Tông môn muốn tiến cấp?

“Tông môn muốn tiến cấp.”

Câu nói đó đập vào tai của Triệu Thiên Diệp và Nhiếp Thanh Thiên chẳng khác gì một tiếng sét. Những nghĩ đi nghĩ lại thì lúc trước chọn đệ tử của cả năm ngọn núi vào Kiếm Trì, sau đó là phần thưởng kinh người trong đại hội luận kiếm. Tất cả những điều đó đều chứng tỏ được tông môn coi trọng lần luận kiếm này như thế nào. Lại nghĩ tới việc thực lực của Tử Hà tông phát triển, không thể nghi ngờ được rằng đã đến lúc tiến cấp rồi.

Trong Thập Vạn đại sơn, tông môn được chia làm các cấp Thanh Phàm, Kim Thiên, Bạch Linh, Tử Hoàng. Trong bốn cấp tông môn đó thì mạnh nhất chính là tông môn cấp Tử Hoàng. Yếu nhất chính là tông môn cấp Thanh Phàm. Nhưng cho dù tông môn cấp Thanh Phàm là yếu nhất thì nhìn khắp cả đại lục Kiếm Thần có bao nhiêu tông môn như vậy cũng đã là rất mạnh.

Đối với một tông môn cấp Thanh Phàm có thể có được hai mươi ngọn núi, chiếm phạm vi khoảng hai trăm dặm. Nhưng muốn đạt tới yêu cầu đó thì đệ tử trong tông môn cũng phải đạt tới một ngàn, đồng thời đại sư cấp Kiếm Vương cũng phải có ít nhất hai người.

Tử Hà tông lúc này đang ở vào thời điểm quan trọng tiến cấp lên Kim Thiên. Tông môn cấp Kim Thiên, đệ tử phải đạt tới ba ngàn, đại sư Kiếm Vương có sáu người và Kiếm Hoàng phải có ít nhất một người.

Có lẽ hai người Nhiếp Thanh Thiên còn không biết, nhưng Lục Thanh thì rất rõ trong tông môn còn có một vị tổ sư có tu vi Kiếm Hoàng, cao nhất trong cấp bậc của đại sư.

Về phần đệ tử, lần tuyển lớn trong một năm nữa là có thể có đủ. Với hai trăm vạn tông dân của Tử Hà tông thì đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.

– Được rồi! Đi thôi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Thanh mở miệng nói. Ba người bọn họ vừa bước ra khỏi kiếm kiều liền thu hút vô số ánh mắt. Đại hội luận kiếm đã qua, Ngoại Sự đường lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Tất nhiên cũng tương ứng với việc có vô số đệ tử của các ngọn núi tụ tập ở đây.

Sau đại hội luận kiếm, danh tiếng của núi Triêu Dương có thể nói là đã xuất ra hết. Trong đó đương nhiên Lục Thanh là đứng đầu. Đặc biệt, trận đánh với Lạc Tâm Vũ, khí thế tản ra và Kiếm Ý bá đạo của hắn khiến cho mọi người khắc sâu trong lòng. Mà khuôn mặt của Lục Thanh cũng không phải quá tuấn tú nhưng cũng hết sức cương nghị. Đặc biệt là thanh Luyện Tâm kiếm cấp Thanh Phàm rất to của hắn cũng có sức hút rất đặc biệt.

Lúc này, thi thoảng lại có đệ tử của núi Phiêu Miễu đi qua nhìn trộm ba người. Phần lớn ánh mắt là nhìn trộm về phía Lục Thanh.

Ánh mắt của đám nữ đệ tử đó làm cho Lục Thanh cảm thấy không thoải mái. Mà hai người Nhiếp Thanh Thiên cũng nhận ra những ánh mắt đó. Cả ba không dừng lại, nhanh chóng đi về phía điện Tử Hà.

– Ba vị mất tăm mất tích lâu thế.

Trước của đại điện Tử Hà, ba người gặp Lạc Tâm Vũ. Một tháng qua đi, thương thế của Lạc Tâm Vũ vốn nặng hơn Lục Thanh rất nhiều cũng đã hồi phục. Thậm chí Lục Thanh còn cảm nhận được hơi thở trên người đối phương thoáng có chút biến hóa. So với một tháng trước còn thâm thúy hơn một phần.

Trong lúc Lục Thanh nhìn Lạc Tâm Vũ một cách chăm chú, Lạc Tâm Vũ cũng nhìn lại hắn. Một tháng qua, trên người Lục Thanh cũng có sự thay đổi không ít. Dung hợp những điều lĩnh ngộ trong đại hội luận kiếm lần này, chẳng những cảnh giới kiếm pháp viên mãn, cảnh giới tu luyện cũng đạt tới đại thiên vị. Mặc dù tu vi tăng lên những giữa hai người vẫn không khác biệt nhiều lắm nên Lạc Tâm Vũ vẫn cảm nhận được sự thay đổi của Lục Thanh.

– Ba vị! Xin mời….

Đưa tay ra, Lạc Tâm Vũ thản nhiên dẫn đầu đi vào trong.

Trong đại điện Tử Hà đã có ba người tới là Dịch Nhược Vũ núi Phiêu Miễu, Tiêu Ngôn của núi Lạc Nhật, cùng với Nghê Khô của núi Tử Hà. Ngay cả tông chủ và năm vị phong chủ cũng đã có mặt.

Khi bốn người Lục Thanh bước vào. Điều đầu tiên mà Lục Thanh nhận thấy đó là ánh mắt lạnh như băng của Minh Tịnh Nguyệt. Chẳng hề sợ hãi, Lục Thanh ngẩng đầu ánh mắt hoàn toàn thản nhiên.

– Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai Lục Thanh. Tiếng hừ của Minh Tịnh Nguyệt không to nhưng như xuất hiện thẳng trong linh hồn, vang vọng trong đầu Lục Thanh.

Sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, lui lại vài bước. Tiếng vang trong linh hồn cứ vậy khuếch tán tới tận dải ngân hà thần thức.

Lục Thanh cắn răng một cái. Một thứ khí thế bá đạo từ trên người hắn bốc lên khiến cho vốn đang lùi lại sau liền tiếp tục đi về phía trước.

“Uỳnh…”

Cả đại điện Tử Hà nhất thời chấn động, mặt đất cũng phải rung chuyển. Dưới chân Lục Thanh. Lớp đá ngàn năm cứng rắn xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

Hai người Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp cũng biến sắc, bước tới bên cạnh Lục Thanh.

– Hay! Hay! Ngươi giỏi lắm.

Minh Tịnh Nguyệt không ngờ được ý chí kiếm giả trên người Lục Thanh lại kiên định như vậy, có thể đột phá được sóng âm đánh vào thần thức của nàng. Sau đó, bước chân của hắn lại còn biểu hiện ra ý chí chiến đấu chẳng hề e ngại. Thân là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn trong khu vực tông môn có đệ tử nội tông nào dám căn đảm đối mặt với nàng. Vào lúc này, sự lạnh lùng trong lời nói của Minh Tịnh Nguyệt càng lúc càng mạnh.

Chẳng hề có chút sợ hãi, ánh mắt Lục Thanh vẫn thản nhiên như trước. Thậm chí bên trong còn có một chút gì đó bá đạo và cao ngạo.

Huyền Thanh đứng bên chợt mở miệng nói:

– Thế nào? Minh sư muội muốn thay ta dậy đồ đệ hay sao?

Bất cứ người nào cũng có thể nhận ra được sự tức giận trong lời nói của Huyền Thanh.

Chẳng những Minh Tịnh Nguyệt mà ngay cả Huyền Minh và Lạc Thiên Phong đứng bên cũng đều sửng sốt. Bọn họ thực sự không nhớ rõ đã bao nhiêu năm Huyền Thanh chưa từng nói như vậy. Chẳng biết là mười năm hay là hai mươi năm.

Minh Tịnh Nguyệt hơi giật mình rồi hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt nhìn Lục Thanh chăm chú. sau khoảng một nhịp hô hấp, bàn tay đang giơ lên liền thả xuống. Lúc này, không khí trong đại điện có chút khác lạ.

– Long Tuyết bái kiến tông chủ đại nhân! Sư phụ và ba vị sư thúc.

Lúc này, từ ngoài đại điện Long Tuyết mặc một bộ trang phục màu trắng, nhẹ nhàng đi vào, hành lễ với năm người Lạc Thiên Phong.

Phía sau Long Tuyết, Diệp Cô Hàn của núi Vân Vụ và Tư Đồ Tư Dư của núi Lạc Nhật cũng đã tới.

Lạc Thiên Phong mỉm cười, nói:

– Miễn lễ.

Lời nói của lão vừa thoát ra, không khí nặng nề trong đại điện chợt có chút thay đổi.

Liếc mắt nhìn sang, Long Tuyết phát hiện những vết nứt dưới chân Lục Thanh, ánh mắt liền có chút khác lạ. Tuy nhiên, ngay lập tức, nàng vẫn cười tươi như hoa. Đến lúc này, mười người đứng đầu luận kiếm cũng đều có mặt.

Móc trong người ra mười quyển sách nhỏ, vất cho mười người, Lạc Thiên Phong mở miệng nói:

– Trong đây có miêu tả một ít linh dược quý báu cùng với các loại linh vật chí bảo. Mặc dù không được rõ ràng lắm, nhưng cũng không kém là bao. Nhớ kỹ tất cả những thứ ở trong đó để khi đi vào Kiếm Mộ cũng có thể có được năng lực phán đoán.

Dừng một chút, Lạc Thiên Phong trầm giọng nói:

– Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn phải cố gắng đi tìm truyền thừa. Bên trong đó, cho dù là ai, nếu có được truyền thừa, chỉ cần thuận lợi đột phá cảnh giới Kiếm Hồn thì chính là tông chủ đời thứ mười sáu của Tử Hà tông chúng ta.

Câu nói vừa dứt, sắc mặt của mười người Lục Thanh đều có sự thay đổi.

– Tông chủ! Việc này quyết định bây giờ có quá vội vàng hay không. Lúc này…

Lạc Thiên Phong khoát tay, ngăn cản câu nói của Tầm Thiên Kính:

– Không có gì cả. Kiếm đạo ngoại trừ sự tăng tiến tu vi, trí tuệ lớn, nghị lực can đảm cũng cần phải có cơ duyên. Chiếm được truyền thừa của Kiếm Tôn cũng chính là được cơ duyên chiếu cố. Sau này, có phần cơ duyên đó, Tử Hà tông của chúng ta làm sao mà không mạnh lên được?

Chọn tập
Bình luận