Nguồn truyện: Truyện FULL
“Hai người xấu các ngươi, không được đánh cha ta!”
“Buông ra, người xấu!” Hai tiểu hài trợn mắt nhìn hai người Hàn Thuật, tuy rằng bị xách lên nhưng vẫn dãy dụa không ngớt.
“Hai thằng ranh này thành thật một chút cho ta, nếu không phải có thể đem các ngươi đổi được chút đồ vật thì đã một kiếm giết chết các ngươi rồi.” Hiển nhiên Hàn Thuật rất không kiên nhẫn với hai đứa nhỏ, liền vung tay đánh xuống làm hai đứa nhỏ hôn mê bất tỉnh.
“Đại ca, nơi này là chỗ của gia tộc họ Lục, gia chủ có dặn không nên làm chuyện phúc tạp thêm. Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!” Hàn Danh nhìn đám người tụ tập xa xa mở miệng nói.
Hiển nhiên cũng đã chú ý tới, Hàn Thuận gật đầu nói: “Ân, giết hắn liền rời nhanh thôi. Chờ trấn vệ tới thì sẽ rất phiền toái.”
Nói xong, Hàn Thuật cúi đầu nhìn người trung niên liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Có trách thì ngươi cũng chỉ có thể tự trách mình cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Thật không biết đại tiểu thư như thế nào mà lại nhìn trúng ngươi. Chỉ vì một gã Kiếm Giả tiểu thiên vị mà lấy thân đỡ cho ngươi một kiếm của gia chủ, đúng thực là đã mù mắt!”
Càng nói Hàn Thuận càng cảm thấy giận dữ. Hắn thân là khách khanh của Hàn gia, tuy so ra thì Hàn gia còn kém với Nhạc gia nhưng cũng không nhiều lắm. Đại tiểu thư lại xinh đẹp vô cùng, ngày thường hắn cũng thầm mến mộ. Vốn ba năm trước đây hắn đã muốn hướng tới gia chủ cầu hôn, nhưng không ngờ lại có người nhanh chân đến trước, lại còn sinh ra hai cái nghiệt chủng, thật sự khiến hắn tức giận vô cùng.
Cũng vì thế mà hắn đã tự mình xin gia chủ cùng với huynh đệ lĩnh mệnh truy sát để tiết mối hận trong lòng.
“Hỗn đản, ngươi chết được rồi!” Hàn Thuật cười lạnh một tiếng rồi vung tay lên, trên đầu ngón tay hắn có ánh sáng vàng lóe lên. Tiếp theo chỉ nghe hưu một tiếng, một đạo Kiếm Khí hệ Kim sắc bén dài năm thước từ đầu ngón tay hắn bắn ra, hướng tới người trung niên đang thở dốc trên mặt đất.
Đã hết rồi sao!
Trên mặt người trung niên hiện lên vẻ bi thương, ánh mắt dần ảm đạm xuống. Nhìn thấy lão nhân nằm trong vũng máu, trong lòng người trung niên thầm lẩm bẩm: “Chết đi, có lẽ cũng được giải thoát!”
Cảm giác đau đớn truyền tới, người trung niên cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực mình, khóe miệng nở ra một nụ cười khó coi hơn là mếu, hết thảy đều xong! Mà ngay tại khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, một bóng đen bỗng xuất hiện trước mắt hắn che khuất tầm Bất quá hắn đã không còn sức lực để mở hai mắt ra, tất cả ý thức trong chốc lát liền tan thành mây khói.
Trước quán mỳ.
Hai người Hàn Thuật kinh hãi nhìn Lục Thanh đứng trước mặt. Ngay trong lúc bọn họ vừa đánh chết người trung niên thì thân ảnh của Lục Thanh đột ngột xuất hiện. Giờ phút này hai người Hàn Thuật cảm thấy mình như đang đối mặt với cơn giận của trời đất. Thiên uy bàng bạc khiến không gian chung quanh hai người như bị giam hãm lại, làm bọn họ không thể động đậy.
“Vị đại nhân này, chúng ta là người của Hàn gia…” Ngay tại lúc Hàn Thuật vừa nói ra Hàn gia thì ánh mắt của hắn trở lên hoảng sợ. Bởi vì trước mặt hắn cùng với Hàn Danh đồng thời trống rỗng xuất hiện một thanh Tử Điện cự kiếm. Tiếp theo trong mắt của hai người chỉ còn lại toàn một màu tím, đó cũng là màu sắc cuối cùng mà hai gã có thể thấy được.
Sau khi giết hai người này xong, Lục Thanh bước tới trước mặt lão nhân đang nằm trong vũng máu. Nhìn lão nhân trong lòng Lục Thanh không khỏi cảm thán.
“Người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy cũng không nhiều lắm đâu. Hiện giờ những người trẻ tuổi nguyện ý đến đây ăn mỳ càng ngày càng ít a!”
“Quá khứ là quá khứ, liền để nó trôi đi. Con người cả đời không thể sống trong quá khứ được. Mà ngươi còn hai đứa hài tử, hãy vì chúng mà sống thật tốt. Tựa như ta, mỗi ngày đều ở đây bán mỳ, nhìn mọi người ăn no là ta đã thấy thỏa mãn rồi.”
Giờ khắc này khuôn mặt già nua của lão nhân như xuất hiện rõ ràng trước mắt Lục Thanh.
“Sinh tử, có đôi khi khó có thể đoán trước được, trước đó một khắc còn đó, mà quay đi quay lại đã vầy rồi. Ài! Thế đạo luôn thay đổi, ngươi phải làm quen đi mới được!” Thở dài một tiếng, thanh âm của Diệp lão mang theo một tia cảm khái vang lên trong đầu Lục Thanh.
“Tránh ra, tất cả tránh ra! Ai dám ở trong trấn nháo sự!” Ngay tại thời điểm Lục Thanh còn đang suy nghĩ, một đội trấn vệ rẽ đám đông bước tới.
“Ngươi là…”
“trán thủ đại nhân!” Sửng sốt một lát, cả đội trấn vệ đều khom người thi lễ.
Lục Thanh khoát tay áo, chỉ về phía hai người lão nhân cùng người trung niên nằm trên mặt đất, mở miệng nói: “Mang hai người này an táng tử tể.”
Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại nhìn đến thi thể của hai người hàn Thuật. Nhất thời một đạo lôi quang chói mắt hiện lên, lôi quang vừa tiêu tán, thi thể của hai người đã hoàn toàn tiêu biến không còn chút dấu vết.
Tất cả trấn vệ không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc kinh sợ. Thủ đoạn như thế, trong lòng bọn họ cũng chỉ có duy nhất trán thủ đại nhân làm được.
“Đúng là trán thủ đại nhân a! Quá lợi hại!”
“Đúng vậy! Lúc trước trán thủ đại nhân chính là đã cứu trấn Triêu Dương chúng ta trong lúc nguy nan đó. Nếu không chỉ sợ bây giời trấn Triêu Dương chúng ta chỉ còn lại tro tàn mà thôi.”
“Đúng vậy, trán thủ đại nhân giết hai gã kia thực là đại khoái nhân tâm a! Cát lão là một người tốt như vậy mà lại bị hai cái đồ hỗn đản này giết chết. Nếu không phải không có thực lực thì ta đã xông lên liều mạng với bọn chúng rồi!”
“Ai! Cát lão chết thật đáng tiếc. Bất quá trán thủ đại nhân cũng đã vì lão mà tiết hận, Cát lão có ở dưới cửu tuyền cũng được mỉm cười.”
…….
Nhìn hai tiểu hài hôn mê trên mặt đất, Lục Thanh nhíu mày lại, rồi mới vung tay ôm lấy hai đứa nhỏ. Thân hình vừa động, Lục Thanh đã hóa thành một đạo lưu quang, biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Tốt lắm! Không cần nhìn, trấn thủ đại nhân đã đi xa rồi. Chúng ta cũng phải đem hai người này an táng thôi!” Gã đội trưởng thấy Lục Thanh đã rời xa mới mở miệng phân phó.
Phủ đệ gia tộc họ Lục.
Nhìn thấy Lục Thanh bế hai đứa nhỏ tầm sáu, bảy tuổi tiến vào, Thúc Nguyên không khỏi sửng sốt, mở miệng nói: “Gia chủ, đây là…?”
Lục Thanh hơi lắc đầu nói: “Hai tiểu hài đáng thương.” Nói xong liền giao hai đứa nhỏ cho Thúc Nguyên. Hai đứa nhỏ vừa mới trải qua kinh biến như vậy, cả cha và mẹ đều đã chết, chỉ sợ cần phải có một đoạn thời gian mới có thể hồi phục được tinh thần, đồng thời cũng phải để cho chúng thừa nhận chuyện cha mẹ mình đã chết mới được.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai câu nói của hai người Hàn Thuật trước khi chết cũng khiến cho Lục Thanh đoán được một chút.
“Hàn gia của thành Tử Hà!” Ánh mắt của Lục Thanh lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại giãn ra. Không cần phải nói Hàn gia, cho dù là năm gia tộc lớn thì hiện giờ cũng không thể khiến Lục Thanh phải nhăn mày. Theo tu vi cùng cảnh giới đề cao thì tầm mắt của Lục Thanh cũng biến hóa theo. hiện giờ có thể khiến hắn chú ý đến cũng chỉ có Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.
Huống chi, Lục Thanh thấy chuyện của Hàn gia căn bản không có quan hệ với hắn. Về phần công đạo cừu hận, cũng chỉ để cho hai đứa nhỏ lớn lên rồi tự giải quyết.
Lục Thanh đi vào trong sân viện.
“Sư phụ!” Lọt vào tai Lục Thanh chính là thanh âm kinh hỉ của Hoàng Linh Nhi.
Lục Thanh ngẩng đầu nhìn. Ở giữa sân viện, Hoàng Linh Nhi một thân võ y màu đen, mái tóc mềm mại vắt ngang vai, dáng người càng thêm yêu kiều lả lướt nhìn hắn. Bởi vì mỗi ngày tu luyện chăm chỉ, nên hiện giờ trông Hoành Linh Nhi yêu kiều như một thiếu nữ mười sáu, mười bảy, hơn nữa lại thêm bộ võ y màu đen, càng tôn thêm dáng vóc duyên dáng của nàng.
“Sư phụ!” Đợi cho thi lễ xong, thanh âm của Hoàng Linh Nhi đã bình tĩnh trở lại. Nếu không nghe lời nói thì không thể nhìn ra nỗi lòng lúc này của nàng.
Khẽ gật đầu, Lục Thanh mở miệng nói: “Tốt lắm, xem ra những ngày ngươi ra ngoài lịch lãm cũng không uổng phí. Nhanh như vậy đã có thể khống chế tâm cảnh của mình, cảnh giới Kiếm Giả cũng coi như đã củng cố.”
Nghe thấy Lục Thanh khen ngợi, sắc mặt Hoàng Linh Nhi trở lên vui mừng. Trong lòng Lục Thanh vừa động liền bảo Hoàng Linh Nhi diễn luyện lại Húc Nhật Thập Tam kiếm.
Hiện giờ, Hoàng Linh Nhi đã hoàn toàn củng cố tu vi Kiếm Giả tiểu thiên vị. Thậm chí trong hai tháng Lục Thanh rời đi nàng còn có tiến bộ không nhỏ, không thể không nói tiên thiên tư chất cảu nàng thực sự bất phàm.
Một bộ Húc Nhật Thập Tam kiếm mà Hoàng Linh Nhi đã lĩnh ngộ đến thức thứ sáu. Mà bất quá mới chỉ qua hơn hai tháng, mà đã có thể lĩnh ngộ đến thức thứ sáu khiến cho Lục Thanh rất vừa lòng. Hoàng Linh Nhi đối với kiếm pháp cũng có ngộ tính rất cao, hiện giờ cũng đã chạm tới cánh cửa Cử Trọng Nhược Khinh. Hiện giờ Lục Thanh xem ra, lúc trước hắn quyết định thu đồ đệ đích xác không sai.
“Còn nửa năm nữa!” Lục Thanh trầm giọng nói.
“Nửa năm?” Hoàng Linh Nhi sửng sốt, không rõ Lục Thanh đang nói về cái gì.
“Còn nửa năm nữa là đến ngày năm ngọn núi chính chiêu thu đệ tử. Ngươi phải chuẩn bị cho tốt, tuy rằng ta có thế giúp ngươi miễn đi khảo nghiệm, nhưng kinh lịch một chút cũng tốt. Đó có thể giúp ngươi ma luyện tâm cảnh, ngươi có hiểu ý ta không?” Ánh mắt Lục Thanh lạnh nhạt nhìn Hoàng Linh Nhi rồi nói. Lúc này Hoàng Linh Nhi cảm thấy, thân ảnh Lục Thanh giống như to lớn hơn rất nhiều, tuy hắn không có thả ra uy thế gì nhưng nàng lại cảm thấy như đang có một thanh thông thiên cự kiếm ngạo nghễ đứng lẳng lặng trước mắt.
Biết Lục Thanh cũng vì tốt cho mình, Hoàng Linh Nhi lập tức kiên định gật đầu nói: “Sư phụ yên tâm, Linh Nhi sẽ không để cho người phải thất vọng!”
“Hai người xấu các ngươi, không được đánh cha ta!”
“Buông ra, người xấu!” Hai tiểu hài trợn mắt nhìn hai người Hàn Thuật, tuy rằng bị xách lên nhưng vẫn dãy dụa không ngớt.
“Hai thằng ranh này thành thật một chút cho ta, nếu không phải có thể đem các ngươi đổi được chút đồ vật thì đã một kiếm giết chết các ngươi rồi.” Hiển nhiên Hàn Thuật rất không kiên nhẫn với hai đứa nhỏ, liền vung tay đánh xuống làm hai đứa nhỏ hôn mê bất tỉnh.
“Đại ca, nơi này là chỗ của gia tộc họ Lục, gia chủ có dặn không nên làm chuyện phúc tạp thêm. Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!” Hàn Danh nhìn đám người tụ tập xa xa mở miệng nói.
Hiển nhiên cũng đã chú ý tới, Hàn Thuận gật đầu nói: “Ân, giết hắn liền rời nhanh thôi. Chờ trấn vệ tới thì sẽ rất phiền toái.”
Nói xong, Hàn Thuật cúi đầu nhìn người trung niên liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Có trách thì ngươi cũng chỉ có thể tự trách mình cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Thật không biết đại tiểu thư như thế nào mà lại nhìn trúng ngươi. Chỉ vì một gã Kiếm Giả tiểu thiên vị mà lấy thân đỡ cho ngươi một kiếm của gia chủ, đúng thực là đã mù mắt!”
Càng nói Hàn Thuận càng cảm thấy giận dữ. Hắn thân là khách khanh của Hàn gia, tuy so ra thì Hàn gia còn kém với Nhạc gia nhưng cũng không nhiều lắm. Đại tiểu thư lại xinh đẹp vô cùng, ngày thường hắn cũng thầm mến mộ. Vốn ba năm trước đây hắn đã muốn hướng tới gia chủ cầu hôn, nhưng không ngờ lại có người nhanh chân đến trước, lại còn sinh ra hai cái nghiệt chủng, thật sự khiến hắn tức giận vô cùng.
Cũng vì thế mà hắn đã tự mình xin gia chủ cùng với huynh đệ lĩnh mệnh truy sát để tiết mối hận trong lòng.
“Hỗn đản, ngươi chết được rồi!” Hàn Thuật cười lạnh một tiếng rồi vung tay lên, trên đầu ngón tay hắn có ánh sáng vàng lóe lên. Tiếp theo chỉ nghe hưu một tiếng, một đạo Kiếm Khí hệ Kim sắc bén dài năm thước từ đầu ngón tay hắn bắn ra, hướng tới người trung niên đang thở dốc trên mặt đất.
Đã hết rồi sao!
Trên mặt người trung niên hiện lên vẻ bi thương, ánh mắt dần ảm đạm xuống. Nhìn thấy lão nhân nằm trong vũng máu, trong lòng người trung niên thầm lẩm bẩm: “Chết đi, có lẽ cũng được giải thoát!”
Cảm giác đau đớn truyền tới, người trung niên cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực mình, khóe miệng nở ra một nụ cười khó coi hơn là mếu, hết thảy đều xong! Mà ngay tại khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, một bóng đen bỗng xuất hiện trước mắt hắn che khuất tầm Bất quá hắn đã không còn sức lực để mở hai mắt ra, tất cả ý thức trong chốc lát liền tan thành mây khói.
Trước quán mỳ.
Hai người Hàn Thuật kinh hãi nhìn Lục Thanh đứng trước mặt. Ngay trong lúc bọn họ vừa đánh chết người trung niên thì thân ảnh của Lục Thanh đột ngột xuất hiện. Giờ phút này hai người Hàn Thuật cảm thấy mình như đang đối mặt với cơn giận của trời đất. Thiên uy bàng bạc khiến không gian chung quanh hai người như bị giam hãm lại, làm bọn họ không thể động đậy.
“Vị đại nhân này, chúng ta là người của Hàn gia…” Ngay tại lúc Hàn Thuật vừa nói ra Hàn gia thì ánh mắt của hắn trở lên hoảng sợ. Bởi vì trước mặt hắn cùng với Hàn Danh đồng thời trống rỗng xuất hiện một thanh Tử Điện cự kiếm. Tiếp theo trong mắt của hai người chỉ còn lại toàn một màu tím, đó cũng là màu sắc cuối cùng mà hai gã có thể thấy được.
Sau khi giết hai người này xong, Lục Thanh bước tới trước mặt lão nhân đang nằm trong vũng máu. Nhìn lão nhân trong lòng Lục Thanh không khỏi cảm thán.
“Người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy cũng không nhiều lắm đâu. Hiện giờ những người trẻ tuổi nguyện ý đến đây ăn mỳ càng ngày càng ít a!”
“Quá khứ là quá khứ, liền để nó trôi đi. Con người cả đời không thể sống trong quá khứ được. Mà ngươi còn hai đứa hài tử, hãy vì chúng mà sống thật tốt. Tựa như ta, mỗi ngày đều ở đây bán mỳ, nhìn mọi người ăn no là ta đã thấy thỏa mãn rồi.”
Giờ khắc này khuôn mặt già nua của lão nhân như xuất hiện rõ ràng trước mắt Lục Thanh.
“Sinh tử, có đôi khi khó có thể đoán trước được, trước đó một khắc còn đó, mà quay đi quay lại đã vầy rồi. Ài! Thế đạo luôn thay đổi, ngươi phải làm quen đi mới được!” Thở dài một tiếng, thanh âm của Diệp lão mang theo một tia cảm khái vang lên trong đầu Lục Thanh.
“Tránh ra, tất cả tránh ra! Ai dám ở trong trấn nháo sự!” Ngay tại thời điểm Lục Thanh còn đang suy nghĩ, một đội trấn vệ rẽ đám đông bước tới.
“Ngươi là…”
“trán thủ đại nhân!” Sửng sốt một lát, cả đội trấn vệ đều khom người thi lễ.
Lục Thanh khoát tay áo, chỉ về phía hai người lão nhân cùng người trung niên nằm trên mặt đất, mở miệng nói: “Mang hai người này an táng tử tể.”
Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại nhìn đến thi thể của hai người hàn Thuật. Nhất thời một đạo lôi quang chói mắt hiện lên, lôi quang vừa tiêu tán, thi thể của hai người đã hoàn toàn tiêu biến không còn chút dấu vết.
Tất cả trấn vệ không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc kinh sợ. Thủ đoạn như thế, trong lòng bọn họ cũng chỉ có duy nhất trán thủ đại nhân làm được.
“Đúng là trán thủ đại nhân a! Quá lợi hại!”
“Đúng vậy! Lúc trước trán thủ đại nhân chính là đã cứu trấn Triêu Dương chúng ta trong lúc nguy nan đó. Nếu không chỉ sợ bây giời trấn Triêu Dương chúng ta chỉ còn lại tro tàn mà thôi.”
“Đúng vậy, trán thủ đại nhân giết hai gã kia thực là đại khoái nhân tâm a! Cát lão là một người tốt như vậy mà lại bị hai cái đồ hỗn đản này giết chết. Nếu không phải không có thực lực thì ta đã xông lên liều mạng với bọn chúng rồi!”
“Ai! Cát lão chết thật đáng tiếc. Bất quá trán thủ đại nhân cũng đã vì lão mà tiết hận, Cát lão có ở dưới cửu tuyền cũng được mỉm cười.”
…….
Nhìn hai tiểu hài hôn mê trên mặt đất, Lục Thanh nhíu mày lại, rồi mới vung tay ôm lấy hai đứa nhỏ. Thân hình vừa động, Lục Thanh đã hóa thành một đạo lưu quang, biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Tốt lắm! Không cần nhìn, trấn thủ đại nhân đã đi xa rồi. Chúng ta cũng phải đem hai người này an táng thôi!” Gã đội trưởng thấy Lục Thanh đã rời xa mới mở miệng phân phó.
Phủ đệ gia tộc họ Lục.
Nhìn thấy Lục Thanh bế hai đứa nhỏ tầm sáu, bảy tuổi tiến vào, Thúc Nguyên không khỏi sửng sốt, mở miệng nói: “Gia chủ, đây là…?”
Lục Thanh hơi lắc đầu nói: “Hai tiểu hài đáng thương.” Nói xong liền giao hai đứa nhỏ cho Thúc Nguyên. Hai đứa nhỏ vừa mới trải qua kinh biến như vậy, cả cha và mẹ đều đã chết, chỉ sợ cần phải có một đoạn thời gian mới có thể hồi phục được tinh thần, đồng thời cũng phải để cho chúng thừa nhận chuyện cha mẹ mình đã chết mới được.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai câu nói của hai người Hàn Thuật trước khi chết cũng khiến cho Lục Thanh đoán được một chút.
“Hàn gia của thành Tử Hà!” Ánh mắt của Lục Thanh lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại giãn ra. Không cần phải nói Hàn gia, cho dù là năm gia tộc lớn thì hiện giờ cũng không thể khiến Lục Thanh phải nhăn mày. Theo tu vi cùng cảnh giới đề cao thì tầm mắt của Lục Thanh cũng biến hóa theo. hiện giờ có thể khiến hắn chú ý đến cũng chỉ có Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.
Huống chi, Lục Thanh thấy chuyện của Hàn gia căn bản không có quan hệ với hắn. Về phần công đạo cừu hận, cũng chỉ để cho hai đứa nhỏ lớn lên rồi tự giải quyết.
Lục Thanh đi vào trong sân viện.
“Sư phụ!” Lọt vào tai Lục Thanh chính là thanh âm kinh hỉ của Hoàng Linh Nhi.
Lục Thanh ngẩng đầu nhìn. Ở giữa sân viện, Hoàng Linh Nhi một thân võ y màu đen, mái tóc mềm mại vắt ngang vai, dáng người càng thêm yêu kiều lả lướt nhìn hắn. Bởi vì mỗi ngày tu luyện chăm chỉ, nên hiện giờ trông Hoành Linh Nhi yêu kiều như một thiếu nữ mười sáu, mười bảy, hơn nữa lại thêm bộ võ y màu đen, càng tôn thêm dáng vóc duyên dáng của nàng.
“Sư phụ!” Đợi cho thi lễ xong, thanh âm của Hoàng Linh Nhi đã bình tĩnh trở lại. Nếu không nghe lời nói thì không thể nhìn ra nỗi lòng lúc này của nàng.
Khẽ gật đầu, Lục Thanh mở miệng nói: “Tốt lắm, xem ra những ngày ngươi ra ngoài lịch lãm cũng không uổng phí. Nhanh như vậy đã có thể khống chế tâm cảnh của mình, cảnh giới Kiếm Giả cũng coi như đã củng cố.”
Nghe thấy Lục Thanh khen ngợi, sắc mặt Hoàng Linh Nhi trở lên vui mừng. Trong lòng Lục Thanh vừa động liền bảo Hoàng Linh Nhi diễn luyện lại Húc Nhật Thập Tam kiếm.
Hiện giờ, Hoàng Linh Nhi đã hoàn toàn củng cố tu vi Kiếm Giả tiểu thiên vị. Thậm chí trong hai tháng Lục Thanh rời đi nàng còn có tiến bộ không nhỏ, không thể không nói tiên thiên tư chất cảu nàng thực sự bất phàm.
Một bộ Húc Nhật Thập Tam kiếm mà Hoàng Linh Nhi đã lĩnh ngộ đến thức thứ sáu. Mà bất quá mới chỉ qua hơn hai tháng, mà đã có thể lĩnh ngộ đến thức thứ sáu khiến cho Lục Thanh rất vừa lòng. Hoàng Linh Nhi đối với kiếm pháp cũng có ngộ tính rất cao, hiện giờ cũng đã chạm tới cánh cửa Cử Trọng Nhược Khinh. Hiện giờ Lục Thanh xem ra, lúc trước hắn quyết định thu đồ đệ đích xác không sai.
“Còn nửa năm nữa!” Lục Thanh trầm giọng nói.
“Nửa năm?” Hoàng Linh Nhi sửng sốt, không rõ Lục Thanh đang nói về cái gì.
“Còn nửa năm nữa là đến ngày năm ngọn núi chính chiêu thu đệ tử. Ngươi phải chuẩn bị cho tốt, tuy rằng ta có thế giúp ngươi miễn đi khảo nghiệm, nhưng kinh lịch một chút cũng tốt. Đó có thể giúp ngươi ma luyện tâm cảnh, ngươi có hiểu ý ta không?” Ánh mắt Lục Thanh lạnh nhạt nhìn Hoàng Linh Nhi rồi nói. Lúc này Hoàng Linh Nhi cảm thấy, thân ảnh Lục Thanh giống như to lớn hơn rất nhiều, tuy hắn không có thả ra uy thế gì nhưng nàng lại cảm thấy như đang có một thanh thông thiên cự kiếm ngạo nghễ đứng lẳng lặng trước mắt.
Biết Lục Thanh cũng vì tốt cho mình, Hoàng Linh Nhi lập tức kiên định gật đầu nói: “Sư phụ yên tâm, Linh Nhi sẽ không để cho người phải thất vọng!”