Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 205: Thần Mộc kiếm cửu phẩm (thượng)

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

– Ngươi để cho hắn nói. Ta có thể nghe. – Âm thanh của Lục Thanh lạnh nhạt, nhưng uy nghiêm ẩn chứa trong đó bao phủ cả trang viện của Lục gia. Khí thế vô hình khiến cho Phó Thanh Phong cảm thấy áp bức rất nặng.

– Lục sư phụ! – Âm thanh của Phó Thanh Phong trở nên trầm thấp, nhưng ánh mắt kiên định lại khiến cho người ta rung động.

Liếc mắt nhìn lão, Lục Thanh nói:

– Danh dự của Lục gia không thể dễ dàng ném bỏ. – Một thứ khí thế kiên định còn hơn so với Phó Thanh Phong bốc lên. Thậm chí, trên bầu trời còn xuất hiện những tiếng sầm rền cùng với tiếng gió.

Đạt tới cảnh giới của Lục Thanh bây giờ, với sự lĩnh ngộ đối với hai loại khí Phong Lôi, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể khiến cho thiên tượng xuất hiện. Trong đó còn ẩn chưa xu thế lớn lao của Phong Lôi.

– Cuối cùng thì Lục sư phụ muốn thế nào? – Chỉ dựa vào một lần va chạm vừa rồi, Phó Thanh Phong đã nhận ra sự đáng sợ của Lục Thanh. Vào lúc này, lão đặt Lục Thanh lên làm đối thủ ngang hàng. Mà sự ảnh hưởng của đối phương với lực lượng thuộc tính còn xa lão mới bằng.

– Thanh kiếm này ta rèn. Nếu ta không rèn được thì tấm biển Lục gia ngươi có thể mang đi, từ nay về sau Lục gia của ta không còn một người nào chú kiếm nữa. Nhưng nếu ta rèn được…

Lục Thanh nhìn về phía Phó Ngọc Thư, ánh mắt trở nên ác liệt. Tia sáng trong mắt hắn như muốn xuyên thủng vào lòng đối phương:

– Ngươi sẽ ở trước cánh cửa của Lục gia chúng ta và Từ đường mà dập đầu ba cái.

– Ngươi!

Đôi mắt của Phó Ngọc Thư đỏ ửng. Nếu như hắn mà thua, thì làm gì còn chút thể diện nào nữa? Sau này làm sao mà đặt chân trong khu vực của tông môn?

– Thế nào? Lấy danh dự của Lục gia chúng ta đánh cuộc với danh dự của ngươi, ngươi không dám sao? Thực ra theo ý của ta thì cơ bản ngươi không xứng đáng. – Ánh mắt của Lục Thanh có chút chế nhạo càng khiến cho Phó Ngọc Thư thêm giận dữ.

– Lục sư phụ! Nếu tha được thì cứ tha. – Sắc mặt của Phó Thanh Phong trở nên âm trầm.

Lục Thanh cười to hai tiếng, ánh mắt sắc bén:

– Tha được người thì cứ tha? Vừa rồi ta ở trên cao có nghe thấy miệng hắn có tha cho người đâu? Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình.

Nhìn hai sư đồ đối phương, Lục Thanh trầm giọng nói:

– Hôm nay các ngươi không thể không đánh cuộc. Nếu không đừng mơ tưởng bước ra khỏi Lục gia của ta.

– Lục Thanh! Ngươi đang uy hiếp ta? – Đến lúc này, sắc mặt Phó Thanh Phong cũng trở nên ác liệt. Uy nghiêm của Kiếm Chủ lại một lần nữa tản ra. Mỗi một kiếm giả đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ chuẩn đại sư, sau khi trải qua sự khảo nghiệm của trời đất thì trên người họ có sẵn uy nghiêm của thiên địa.

Không hề lùi bước, Lục Thanh đối lại:

– Ngươi nghĩ rằng chỉ với tu vi trung thiên vị, dưới sự áp bức bởi Kiếm Ý của ta, ngươi có thể điều động Kiếm Nguyên nhiều hơn không? Chỉ bằng với kiếm khí hệ Mộc bình thường của ngươi, chưa nói tới lĩnh ngộ đối với thuộc tính và cảnh giới kiếm pháp, giữ lại hai thầy trò các ngươi chẳng phí của ta bao nhiêu Kiếm Nguyên.

Trong nháy mắt, khí thế trên người Phó Thanh Phong bộc phát. Kiếm Khí hệ Mộc như những sợi dây leo từ dưới chân Phó Thanh Phong tỏa ra. Tuy nhiên, khi chúng tới trước mặt Lục Thanh lại giống như gặp phải một thanh cự kiếm liền tách sang hai bên. Mặt đất dưới sự va chạm khí thế của hai người phải chấn động. Những tảng đá dưới chân cả hai nhanh chóng xuất hiện những vết nứt.

– Xem ra phải động tay động chân một chút rồi. – Ánh mắt Lục Thanh không hề che giấu sát khí.

– Thanh nhi! – Nhan Như Ngọc không kìm được phải kêu lên một tiếng. Nàng thực sự có chút lo lắng. Dù sao thì Lục Thanh vừa mới đột phá, lúc trước đã mất mười ngày bấn loạn, nên vào lúc này thực sự nàng không muốn nhìn Lục Thanh đấu với người ta.

Lục Thanh mỉm cười, nói:

– Mẹ! Mẹ cứ yên tâm. Chẳng mất nhiều thời gian đâu.

Lục Thanh nhìn về phía Phó Thanh Phong:

– Đến đây đi. – Dẫm nhẹ một cái lên mặt đất, rồi trong ánh mắt ngưng trọng của Phó Thanh Phong, thân hình Lục Thanh từ từ trở nên mờ nhạt. Phải sau một nhịp hô hấp mới biến mất.

– Đây… – Phó Ngọc Thư không tin nổi vào mắt mình. Sự khổ sở trong lòng càng lúc càng lớn. Tốc độ như thế đúng là khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt.

– Sư phụ! – Phó Ngọc Thư cảm thấy lo lắng, lên tiếng.

– Ngọc Thư! – Ánh mắt Phó Thanh Phong có sự phức tạp nhìn hắn một cái thật sâu, rồi thở dài. Sau đó, lão hóa thành một tia sáng màu xanh biếc, bay lên cao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trên độ cao mấy trăm trượng, Lục Thanh và Phó Thanh Phong đứng đối diện với nhau. Từ trang viện của Lục gia mà ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy hai điểm đen nhỏ bé. Vào lúc này, bị khí thế của hai vị Kiếm Chủ chuẩn đại sư đánh động, một đội trấn vệ của Lục gia nhanh chóng đi tới trước mặt Nhan Như Ngọc, bảo vệ hai người. Về phần Phó Ngọc Thư thì đứng ở giữa sân, nét mặt nặng nề nhìn lên trên. Lúc này, ở đây cũng chỉ có mình hắn là có thể thấy thấp thoáng được hai người bên trên.

Khí thế của hai đại Kiếm Chủ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trấn Triêu Dương. Gần như mỗi Kiếm Giả đạt tới Kiếm Thị cũng đều cảm thấy linh hồn run sợ. Uy thế to lớn khiến cho ngay cả những cơn gió trong trấn Triêu Dương cũng biến mất.

Mà ở phía trên hai người Lục Thanh, mây gió biến sắc. Tử Điện bạo ngược cùng với Tốn Phong xuất hiện, ngưng tụ trên không trung thành một đám mây sấm lớn. Những tia chớp to bằng cái bát lóe lên bên ngoài đám mây. Tiếng sấm chớp ầm ầm khiến cho mọi người cảm thấy lông tóc dựng đứng, động tác trên tay ngừng lại mà nhìn lên bầu trời.

“Xoẹt…”

Một cơn gió xanh ác liệt trong nháy mắt cắt khí hệ Mộc xanh biếc ở nửa bên kia trên bầu trời. Giống như một gốc cây cổ thụ, khí hệ Mộc run rẩy. Dưới sự bá đạo của khí Lôi, khí hệ Mộc mất đi sự phản khác để mặc cho lưỡi đao gió màu xanh cắt qua. Đại thế trong nháy mắt bị Lục Thanh áp đảo.

Phó Thanh Phong biến sắc. Nếu còn tiếp tục như vậy, thì chưa cần so đấu, lão đã rơi vào thế hạ phong. Sự lĩnh ngộ của Lục Thanh đối với Phong Lôi thật đáng sợ.

Trong nháy mắt vượt qua hai mươi trượng không gian, thanh Xuân Mộc kiếm cửu phẩm phát ra kiếm khí hệ Mộc dài bốn trượng. Thanh kiếm dài ba thước, rộng bảy tấc vào lúc này như biến thành một cây cổ thụ cao trăm trượng. Áp lực khổng lồ theo mũi kiếm bổ thẳng xuống đầu Lục Thanh.

– Cử khinh nhược trọng à? – Lục Thanh thì thào một câu. Rồi từ trên người, Kiếm Ý Phong Lôi bộc phát, áp chế gần nửa Kiếm Nguyên của Phó Thanh Phong. Thậm chí quanh người lão, không khí cũng nhanh chóng dồn về ngăn cản động tác, chỉ chực trói buộc lão.

Tức giận quát lên một tiếng, xương cốt trên người Phó Thanh Phong kêu răng rắc. Kiếm khí hệ Mộc trên thân Xuân Mộc kiếm cố gắng mạnh mẽ trở lại. Kiếm cảnh gần như viên mãn cứ sinh sôi không ngừng. Nếu là một Kiếm Chủ tiểu thiên vị khác thì có tiếp được một kiếm này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Lục Thanh.

“Keng…”

Một tiếng rồng gầm chấn động trời đất vang lên. Trong mắt Phó Thanh Phong, thanh Luyện Tâm kiếm khổng lồ sau lưng Lục Thanh trở nên nhẹ nhàng giống như một cánh lục bình. Tuy nhiên, thanh kiếm vẫn nặng như trước tỏa ra uy thế áp lực khiến cho người ta sợ hãi.

Khí thế bá đạo khiến cho Phó Thanh Phong phải chùn bước.

– Tự hóa khinh trọng! – Kêu lên một tiếng kinh hãi, Phó Thanh Phong nhanh chóng lùi lại. Đôi mắt của lão đã không còn có thể phân biệt được đường kiếm của Lục Thanh. Kiếm khí cuồng bạo gần như muốn xé nát lão ra thành mấy mảnh.

“Giỏi cho Phong Lôi kiếm khí” ánh mắt Phó Thanh Phong trở nên ngưng trọng tới mức cao nhất. Cảm giác như vậy, suốt đời hắn mới chỉ gặp duy nhất một lần khi gặp phải linh thú tứ giai.

“Phụt…”

Một chùm máu chợt tỏa ra giữa không trung. Cho dù Phó Thanh Phong kịp thời phản ứng, nhưng Phong Lôi kiếm khí vẫn kịp cắt qua cánh tay lão khiến cho vài cái gân bị đứt. Máu tươi chảy ra ướt đẫm cả cánh tay phải của lão.

Tiếc rằng, tốc độ của Phó Thanh Phong mặc dù nhanh nhưng làm sao có thể nhanh hơn Lục Thanh. Cho dù là Kiếm Nguyên của lão không bị áp chế thì Phong Lôi bộ của Lục Thanh, lão cũng không thể sánh được. Một chiêu đắc thủ, Lục Thanh không lùi mà tiếp tục tiến lên. Bước một bước theo quỹ tích của Phong Lôi bộ, dưới chân Lục Thanh chợt xuất hiện một quả cầu hỗn hợp khí Lôi và khí Tốn Phong.

“Cái gì?”

Thấy Lục Thanh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt, Phó Thanh Phong đang chuẩn bị thi triển kiếm pháp tinh thâm liền rối loạn. Nhưng cuối cùng cũng là cao thủ nhiều năm đứng trên Đằng Vân bảng, cho dù là xếp vị trí thứ mười lăm nhưng kinh nghiệm so đấu cũng rất phong phú.

Tất nhiên, một đối thủ như Lục Thanh cũng là lần đầu tiên mà lão gặp phải.

Trong nháy mắt, Xuân Mộc kiếm hóa thành một bức màn kiếm. Kiếm khí hệ Mộc sinh sôi liên tục, bao phủ Phó Thanh Phong vào bên trong. Biết cảnh giới kiếm pháp của mình kém Lục Thanh quá xa, Phó Thanh Phong cũng chỉ biết phòng ngự. Nếu như không kéo dãn được khoảng cách để thi triển kiếm pháp tinh thâm mà so kiếm chỉ với Lục Thanh thì chỉ sợ rằng ngay cả mười chiêu lão cũng không chịu nổi.

Lục Thanh cười lạnh một tiếng. Từ trên người, chợt tản ra vô số những tia sáng sắc bén. Toàn thân hắn vào lúc này như hóa thành một thanh kiếm mạnh mẽ. Không khí xung quanh bị mũi kiếm cắt nát.

Rồi trong ánh mắt khiếp sợ của Phó Thanh Phong, thân hình Lục Thanh chợt cao lên cả tấc. Bộ võ phục trên người nứt ra mấy cái lỗ hổng, ống tay áo nát vụn. Đồng thời, một làn khí thế mạnh mẽ từ trên người Lục Thanh tản ra.

Thậm chí, Phó Thanh Phong còn có thể nìn thấy rõ ràng, tử điện xuất hiện trên cánh tay Lục Thanh. Nó cùng với một đoạn gân xanh giống như đôi rồng ra biển vậy.

– Ngươi để cho hắn nói. Ta có thể nghe. – Âm thanh của Lục Thanh lạnh nhạt, nhưng uy nghiêm ẩn chứa trong đó bao phủ cả trang viện của Lục gia. Khí thế vô hình khiến cho Phó Thanh Phong cảm thấy áp bức rất nặng.

– Lục sư phụ! – Âm thanh của Phó Thanh Phong trở nên trầm thấp, nhưng ánh mắt kiên định lại khiến cho người ta rung động.

Liếc mắt nhìn lão, Lục Thanh nói:

– Danh dự của Lục gia không thể dễ dàng ném bỏ. – Một thứ khí thế kiên định còn hơn so với Phó Thanh Phong bốc lên. Thậm chí, trên bầu trời còn xuất hiện những tiếng sầm rền cùng với tiếng gió.

Đạt tới cảnh giới của Lục Thanh bây giờ, với sự lĩnh ngộ đối với hai loại khí Phong Lôi, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể khiến cho thiên tượng xuất hiện. Trong đó còn ẩn chưa xu thế lớn lao của Phong Lôi.

– Cuối cùng thì Lục sư phụ muốn thế nào? – Chỉ dựa vào một lần va chạm vừa rồi, Phó Thanh Phong đã nhận ra sự đáng sợ của Lục Thanh. Vào lúc này, lão đặt Lục Thanh lên làm đối thủ ngang hàng. Mà sự ảnh hưởng của đối phương với lực lượng thuộc tính còn xa lão mới bằng.

– Thanh kiếm này ta rèn. Nếu ta không rèn được thì tấm biển Lục gia ngươi có thể mang đi, từ nay về sau Lục gia của ta không còn một người nào chú kiếm nữa. Nhưng nếu ta rèn được…

Lục Thanh nhìn về phía Phó Ngọc Thư, ánh mắt trở nên ác liệt. Tia sáng trong mắt hắn như muốn xuyên thủng vào lòng đối phương:

– Ngươi sẽ ở trước cánh cửa của Lục gia chúng ta và Từ đường mà dập đầu ba cái.

– Ngươi!

Đôi mắt của Phó Ngọc Thư đỏ ửng. Nếu như hắn mà thua, thì làm gì còn chút thể diện nào nữa? Sau này làm sao mà đặt chân trong khu vực của tông môn?

– Thế nào? Lấy danh dự của Lục gia chúng ta đánh cuộc với danh dự của ngươi, ngươi không dám sao? Thực ra theo ý của ta thì cơ bản ngươi không xứng đáng. – Ánh mắt của Lục Thanh có chút chế nhạo càng khiến cho Phó Ngọc Thư thêm giận dữ.

– Lục sư phụ! Nếu tha được thì cứ tha. – Sắc mặt của Phó Thanh Phong trở nên âm trầm.

Lục Thanh cười to hai tiếng, ánh mắt sắc bén:

– Tha được người thì cứ tha? Vừa rồi ta ở trên cao có nghe thấy miệng hắn có tha cho người đâu? Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình.

Nhìn hai sư đồ đối phương, Lục Thanh trầm giọng nói:

– Hôm nay các ngươi không thể không đánh cuộc. Nếu không đừng mơ tưởng bước ra khỏi Lục gia của ta.

– Lục Thanh! Ngươi đang uy hiếp ta? – Đến lúc này, sắc mặt Phó Thanh Phong cũng trở nên ác liệt. Uy nghiêm của Kiếm Chủ lại một lần nữa tản ra. Mỗi một kiếm giả đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ chuẩn đại sư, sau khi trải qua sự khảo nghiệm của trời đất thì trên người họ có sẵn uy nghiêm của thiên địa.

Không hề lùi bước, Lục Thanh đối lại:

– Ngươi nghĩ rằng chỉ với tu vi trung thiên vị, dưới sự áp bức bởi Kiếm Ý của ta, ngươi có thể điều động Kiếm Nguyên nhiều hơn không? Chỉ bằng với kiếm khí hệ Mộc bình thường của ngươi, chưa nói tới lĩnh ngộ đối với thuộc tính và cảnh giới kiếm pháp, giữ lại hai thầy trò các ngươi chẳng phí của ta bao nhiêu Kiếm Nguyên.

Trong nháy mắt, khí thế trên người Phó Thanh Phong bộc phát. Kiếm Khí hệ Mộc như những sợi dây leo từ dưới chân Phó Thanh Phong tỏa ra. Tuy nhiên, khi chúng tới trước mặt Lục Thanh lại giống như gặp phải một thanh cự kiếm liền tách sang hai bên. Mặt đất dưới sự va chạm khí thế của hai người phải chấn động. Những tảng đá dưới chân cả hai nhanh chóng xuất hiện những vết nứt.

– Xem ra phải động tay động chân một chút rồi. – Ánh mắt Lục Thanh không hề che giấu sát khí.

– Thanh nhi! – Nhan Như Ngọc không kìm được phải kêu lên một tiếng. Nàng thực sự có chút lo lắng. Dù sao thì Lục Thanh vừa mới đột phá, lúc trước đã mất mười ngày bấn loạn, nên vào lúc này thực sự nàng không muốn nhìn Lục Thanh đấu với người ta.

Lục Thanh mỉm cười, nói:

– Mẹ! Mẹ cứ yên tâm. Chẳng mất nhiều thời gian đâu.

Lục Thanh nhìn về phía Phó Thanh Phong:

– Đến đây đi. – Dẫm nhẹ một cái lên mặt đất, rồi trong ánh mắt ngưng trọng của Phó Thanh Phong, thân hình Lục Thanh từ từ trở nên mờ nhạt. Phải sau một nhịp hô hấp mới biến mất.

– Đây… – Phó Ngọc Thư không tin nổi vào mắt mình. Sự khổ sở trong lòng càng lúc càng lớn. Tốc độ như thế đúng là khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt.

– Sư phụ! – Phó Ngọc Thư cảm thấy lo lắng, lên tiếng.

– Ngọc Thư! – Ánh mắt Phó Thanh Phong có sự phức tạp nhìn hắn một cái thật sâu, rồi thở dài. Sau đó, lão hóa thành một tia sáng màu xanh biếc, bay lên cao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trên độ cao mấy trăm trượng, Lục Thanh và Phó Thanh Phong đứng đối diện với nhau. Từ trang viện của Lục gia mà ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy hai điểm đen nhỏ bé. Vào lúc này, bị khí thế của hai vị Kiếm Chủ chuẩn đại sư đánh động, một đội trấn vệ của Lục gia nhanh chóng đi tới trước mặt Nhan Như Ngọc, bảo vệ hai người. Về phần Phó Ngọc Thư thì đứng ở giữa sân, nét mặt nặng nề nhìn lên trên. Lúc này, ở đây cũng chỉ có mình hắn là có thể thấy thấp thoáng được hai người bên trên.

Khí thế của hai đại Kiếm Chủ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trấn Triêu Dương. Gần như mỗi Kiếm Giả đạt tới Kiếm Thị cũng đều cảm thấy linh hồn run sợ. Uy thế to lớn khiến cho ngay cả những cơn gió trong trấn Triêu Dương cũng biến mất.

Mà ở phía trên hai người Lục Thanh, mây gió biến sắc. Tử Điện bạo ngược cùng với Tốn Phong xuất hiện, ngưng tụ trên không trung thành một đám mây sấm lớn. Những tia chớp to bằng cái bát lóe lên bên ngoài đám mây. Tiếng sấm chớp ầm ầm khiến cho mọi người cảm thấy lông tóc dựng đứng, động tác trên tay ngừng lại mà nhìn lên bầu trời.

“Xoẹt…”

Một cơn gió xanh ác liệt trong nháy mắt cắt khí hệ Mộc xanh biếc ở nửa bên kia trên bầu trời. Giống như một gốc cây cổ thụ, khí hệ Mộc run rẩy. Dưới sự bá đạo của khí Lôi, khí hệ Mộc mất đi sự phản khác để mặc cho lưỡi đao gió màu xanh cắt qua. Đại thế trong nháy mắt bị Lục Thanh áp đảo.

Phó Thanh Phong biến sắc. Nếu còn tiếp tục như vậy, thì chưa cần so đấu, lão đã rơi vào thế hạ phong. Sự lĩnh ngộ của Lục Thanh đối với Phong Lôi thật đáng sợ.

Trong nháy mắt vượt qua hai mươi trượng không gian, thanh Xuân Mộc kiếm cửu phẩm phát ra kiếm khí hệ Mộc dài bốn trượng. Thanh kiếm dài ba thước, rộng bảy tấc vào lúc này như biến thành một cây cổ thụ cao trăm trượng. Áp lực khổng lồ theo mũi kiếm bổ thẳng xuống đầu Lục Thanh.

– Cử khinh nhược trọng à? – Lục Thanh thì thào một câu. Rồi từ trên người, Kiếm Ý Phong Lôi bộc phát, áp chế gần nửa Kiếm Nguyên của Phó Thanh Phong. Thậm chí quanh người lão, không khí cũng nhanh chóng dồn về ngăn cản động tác, chỉ chực trói buộc lão.

Tức giận quát lên một tiếng, xương cốt trên người Phó Thanh Phong kêu răng rắc. Kiếm khí hệ Mộc trên thân Xuân Mộc kiếm cố gắng mạnh mẽ trở lại. Kiếm cảnh gần như viên mãn cứ sinh sôi không ngừng. Nếu là một Kiếm Chủ tiểu thiên vị khác thì có tiếp được một kiếm này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Lục Thanh.

“Keng…”

Một tiếng rồng gầm chấn động trời đất vang lên. Trong mắt Phó Thanh Phong, thanh Luyện Tâm kiếm khổng lồ sau lưng Lục Thanh trở nên nhẹ nhàng giống như một cánh lục bình. Tuy nhiên, thanh kiếm vẫn nặng như trước tỏa ra uy thế áp lực khiến cho người ta sợ hãi.

Khí thế bá đạo khiến cho Phó Thanh Phong phải chùn bước.

– Tự hóa khinh trọng! – Kêu lên một tiếng kinh hãi, Phó Thanh Phong nhanh chóng lùi lại. Đôi mắt của lão đã không còn có thể phân biệt được đường kiếm của Lục Thanh. Kiếm khí cuồng bạo gần như muốn xé nát lão ra thành mấy mảnh.

“Giỏi cho Phong Lôi kiếm khí” ánh mắt Phó Thanh Phong trở nên ngưng trọng tới mức cao nhất. Cảm giác như vậy, suốt đời hắn mới chỉ gặp duy nhất một lần khi gặp phải linh thú tứ giai.

“Phụt…”

Một chùm máu chợt tỏa ra giữa không trung. Cho dù Phó Thanh Phong kịp thời phản ứng, nhưng Phong Lôi kiếm khí vẫn kịp cắt qua cánh tay lão khiến cho vài cái gân bị đứt. Máu tươi chảy ra ướt đẫm cả cánh tay phải của lão.

Tiếc rằng, tốc độ của Phó Thanh Phong mặc dù nhanh nhưng làm sao có thể nhanh hơn Lục Thanh. Cho dù là Kiếm Nguyên của lão không bị áp chế thì Phong Lôi bộ của Lục Thanh, lão cũng không thể sánh được. Một chiêu đắc thủ, Lục Thanh không lùi mà tiếp tục tiến lên. Bước một bước theo quỹ tích của Phong Lôi bộ, dưới chân Lục Thanh chợt xuất hiện một quả cầu hỗn hợp khí Lôi và khí Tốn Phong.

“Cái gì?”

Thấy Lục Thanh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt, Phó Thanh Phong đang chuẩn bị thi triển kiếm pháp tinh thâm liền rối loạn. Nhưng cuối cùng cũng là cao thủ nhiều năm đứng trên Đằng Vân bảng, cho dù là xếp vị trí thứ mười lăm nhưng kinh nghiệm so đấu cũng rất phong phú.

Tất nhiên, một đối thủ như Lục Thanh cũng là lần đầu tiên mà lão gặp phải.

Trong nháy mắt, Xuân Mộc kiếm hóa thành một bức màn kiếm. Kiếm khí hệ Mộc sinh sôi liên tục, bao phủ Phó Thanh Phong vào bên trong. Biết cảnh giới kiếm pháp của mình kém Lục Thanh quá xa, Phó Thanh Phong cũng chỉ biết phòng ngự. Nếu như không kéo dãn được khoảng cách để thi triển kiếm pháp tinh thâm mà so kiếm chỉ với Lục Thanh thì chỉ sợ rằng ngay cả mười chiêu lão cũng không chịu nổi.

Lục Thanh cười lạnh một tiếng. Từ trên người, chợt tản ra vô số những tia sáng sắc bén. Toàn thân hắn vào lúc này như hóa thành một thanh kiếm mạnh mẽ. Không khí xung quanh bị mũi kiếm cắt nát.

Rồi trong ánh mắt khiếp sợ của Phó Thanh Phong, thân hình Lục Thanh chợt cao lên cả tấc. Bộ võ phục trên người nứt ra mấy cái lỗ hổng, ống tay áo nát vụn. Đồng thời, một làn khí thế mạnh mẽ từ trên người Lục Thanh tản ra.

Thậm chí, Phó Thanh Phong còn có thể nìn thấy rõ ràng, tử điện xuất hiện trên cánh tay Lục Thanh. Nó cùng với một đoạn gân xanh giống như đôi rồng ra biển vậy.

Chọn tập
Bình luận