Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 845: Uy danh bắt đầu hiển lộ

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Ngoài vạn dặm.

Sắc mặt Lục Thanh đột nhiên trở nên tái nhợt, ngay sau đó phun ra một ngụm nghịch huyết.

– Lôi huynh!

Liệt Sí Thiên sửng sốt:

– Lục huynh..,

Lôi Thiên lắc lắc đầu:

– Không, người kia cũng không khác Lục huynh.

Ngoài hai vạn dặm, trong một không gian phá nát, một bỏng người màu xám chọt hiện ra.

– Phụt…

Vọng Kiếm Sinh cũng phun ra một ngụm nghịch huyết, khóe miệng nhếch cười, nhưng ngay tức khắc gương mặt lạnh lùng trở lại, đầy hàn khí.

Sau mười lần hô hấp, năm người Lôi Thiên xuất hiện bên cạnh Lục Thanh.

– Lục huynh không sao chứ?

Lục Thanh gặt gật đâu:

– Không sao, tĩnh dường một lúc sẽ khóe lại.

– Lục huynh chẳng hay người ấy là ai?

– Kẻ khiêu chiến.

Lục Thanh thản nhiên đáp, cho dù lúc này, hắn vẫn chưa biết đối phương là ai, bất quá có thể gặp được một đối thủ như vậy, quả thật cũng đáng cho hắn dốc hết toàn lực đánh một trận. Lúc này Lục Thanh có cảm giác rằng, sau trận chiến này, tu vi vừa bước vào Kiếm Tôn đại thiên vị của hắn mới được củng cố hoàn toàn.

– Ta thấy hẳn là người ấy…..

Lúc này, Lôi Thiên đột nhiên trầm giọng nói

– Là ai vậy?

Nhiếp Bích Tâm nghi hoặc hỏi:

– Phải chăng là người có tên trên Bảng tông sư?

Lôi Thiên cưỡi khổ lắc đầu:

– Nếu phải thì quá tốt, thế nhưng người nọ tu luyện kiếm khí Luân Hồi, nếu như ta đoán không sai đó hẳn là Thiếu chủ của Kiếm Thần sơn ở giới Tử Hoàng nổi danh, được xưng là Yêu Quái của giới Tử Hoàng, Luân Hồi Kiếm Tôn Vọng Kiếm Sinh

– Là y sao?!

Ba người Lạc Băng Y kinh hô thất thanh. Có lẽ Nhiếp Bích Tâm vừa mới tiến lên cảnh giới Kiếm Phách, rất nhiều chuyện còn chưa biết, nhưng bọn họ tiến vào cảnh giới Kiếm Phách đã lâu, biết nhiều chuyện hơn so với người thường.

Yêu Quái Vọng Kiếm Sinh của giới Tử Hoàng năm nay chỉ mới ba mươi chín tuổi, nhưng chuyện về cuộc đời của y đã lan truyền khắp giới Tử Hoàng. Dù là ở giới Bạch Linh, các tông môn cũng nghe tháy, tất cả đều dặn dò môn hạ của mình, mỗi khi gặp y phải kính lễ như trưởng bối tôn là thượng khách, không được xem thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dường như muốn giải thích cho Lục Thanh nghe, Lôi Thiên chậm rãi nói:

– Nghe đồn Vọng Kiếm Sinh là con nuôi của Kiếm Thần, có được thể chất hệ Luân Hồi ngàn vạn người có một. Từ nhỏ y đã được Kiếm Thần dạy dỗ, dùng linh dược tẩy cân hoán cốt, chỉ mới năm tuổi đã tu luyện Kiếm Nguyên Còng Hoàng giai Luân Hồi kiếm điển. Sáu tuổi trúc cơ, trở thành Kiếm Giả, tám tuổi luyện thành tiên thiên, trở thành Kiếm Khách. Sau đó y độ nguyên kiếp vào năm mười lăm tuổi trở thành Kiếm Chủ. Cũng năm đó một thân một mình đi tới thú vực của giới Từ Hoàng, chỉ trong vòng một năm, một mình một kiếm giết chết năm mươi linh thú tứ giai, ba linh thú ngũ giai, lúc đi ra không hể bị thương, ngưng kết Kiếm Hồn, trở thành Kiếm Vương.

Lôi Thiên ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

– Sau đó y mất không tới năm năm đã trở thành Kiếm Hoàng, sau hai năm nữa đạt tới Kiếm Hoàng đỉnh phong. Hai mươi bốn tuổi đắc đạo, dùng thân đắc đạo ngưng kết Kiếm Phách, tiên vào cảnh giới Kiếm Phách. Hai mươi chín tuổi lãnh ngộ thế thiên địa, trở thành Kiếm Giả cái thế. Cho tới bây giờ, nếu như ta đoán không sai y đã đạt tới Kiếm Tôn đại thiên vị, thậm chí là Kiếm Tôn đỉnh phong.

Lục Thanh gật gật đầu:

– Ta vẫn còn kém một mức, đó là Kiếm Tôn đỉnh phong. Thực lực người này quá mạnh mẽ, ta cảm giác như y vẫn còn kiếm thức thần thông chưa thi triển, nếu không, thắng bại khó lòng đoán được.

Lôi Thiên khẽ cưỡi nói:

– Ta thấy Lục huynh cũng chưa dốc hét toàn lực, tối thiểu ta cũng biẻt, huynh vẫn còn thần thông chưa thi triển.

Lục Thanh không phủ nhận, bất quá thần sắc vẫn tỏ ra ngưng trọng như trước:

– Ý chí Kiếm Đạo của người này hết sức kiên cường, nếu như quyết đấu sinh tử thật sự, ta không nắm chắc…

– Vậy Lục huynh thấy mình nắm chắc bao nhiêu phần?

– Thắng bại chia đều năm năm.

Ngoài ba vạn dặm, Thân hình Vọng Kiếm Sinh lại hiện ra.

– Sao hả, hắn có làm cho ngươi thất vọng hay không?

Một bóng người màu tím hỏi.

– Quả thật xứng danh, ta không nắm chắc! Không nắm chắc!

– Không nắm chắc!

Giờ phút này, rất nhiều Kiếm Giả có mặt tại đây lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ là những nhân vật tối cao trên Kiếm Thần đại lục, lãnh ngộ Kiếm Đạo có thể nói là đứng trên đỉnh đại lục. Bọn họ cũng biết thực lực của thanh niên trước mặt đáng sợ tới mức nào, được đích thân Kiếm Thần dạv dỗ, có được tu vi Kiếm Tôn đại thiên vị, nơi này những kẻ dám nói thắng được y dễ dàng, ngoại trừ mười lăm vị lão tổ ở trên, trong gần ba trăm Kiếm Giả phía dưới, tuyệt đối không có hơn năm người.

Theo như lời y nói vậy thực lực của người ở ngoài xa kia…

Giờ phút này, rất nhiều người bắt đầu xem trọng thanh niên vừa mới nổi lên gần đây kia. Trên Kiếm Thần đại lục, mỗi lần có một tông sư Kiếm Phách mới đều là đại sự, tuy rằng rằng lúc này không phải tất cả tông sư Kiếm Phách trên Kiếm Thần đại lục đều có mặt ở đây, nhưng thêm vào số người lánh đời không ra, tối đa cũng không vượt quá ba trăm năm mươi Tông sư Kiếm Phách.

Mấy năm qua, bọn họ đã điều tra tất cả vê cuộc đời của Lục Thanh, tự nhiên cũng biết tiến cảnh tu vi kinh thế hãi tục của hắn. Bất quá bọn họ cũng chưa bao giờ ngờ rằng, thực lực đối phương có thể tranh cao thấp một trận cùng Yêu Quái của giới Tử Hoàng, thật sự là thời gian quá ngắn, bọn họ chưa thể chấp nhận được.

Trong số này có mấy thanh niên sắc mặt tỏ ra ngưng trọng, nếu có Lục Thanh ở đó, ắt sẽ nhận ra đây là bọn Lục Hồng mà hắn đã từng gặp một lần ở Hư Không Kiếm cốc. Chỉ có điều nhiều năm không gặp, không ngờ bọn họ cũng có được tư cách đứng ở chỗ này.

– Không ngờ hắn đã đạt tới tu vi như vậy!

Một lão nhân đứng cạnh Lục Hồng kinh ngạc nói hiển nhiên không thể nào tin được chuyện này.

– Ẩm…

Lúc này, sắm chớp vang lên trên núi Giới Thần. Cương Phong trên chín tầng trời quay cuồng, tạo ra một cơn trốt xoáy, một đạo ánh sáng rực rỡ do sao trời chiếu xuống, bao phủ toàn bộ núi Giới Thần.

Ánh sáng sao rót xuống núi, đợi đến khi mạch đất đảo ngược, đó là lúc bắt đầu Huyền Thiên Kiếm Vực.

Lúc này mọi người đang chờ đợi, mặc dù rất nhiều người có được thần thông Kiếm Nhãn, mấy vạn dặm gần như không có gì khác biệt so với vài dặm, nhưng trong lòng mọi người vẫn nảy ra ý nghĩ muốn được thấy tận mắt người kia.

Vả lại uy danh của Vọng Kiếm Sinh quá vượt bậc, bất cứ nhân vật nào có thể sánh vai với y, cũng có thực lực khiến cho bọn họ phải đối xử cẩn thận.

Sáu đạo kiếm quang vượt qua ngàn dặm, bất chợt một bóng người áo xanh bình thường hiện ra trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc này, gần ba trăm đôi mắt đều tập trung lại, gần như ánh mắt của tất cả Tông sư Kiếm Phách trên Kiếm Thần đại lục đều tập trung vào Lục Thanh.

Không gian khẽ rung động, giờ phút này này không hề có đại thế, cũng không có ai lấy uy áp thử thăm dò. Nhân vật có thể sánh vai cùng Vọng Kiếm Sinh không phải là nhân vật có thể kinh sợ vì uy áp của số đông bọn họ. Cho dù là mười mấy người kia cũng sẽ lấy một chọi một phân thắng bại chứ không ỷ đông hiếp yếu. Bất quá vào thời điểm này, rõ ràng là không đúng lúc.

– Tiểu tử kia, thật là ngươi sao? Lúc này, một lão nhân áo trắng nhìn Lục Thanh chăm chú, giọng nói ôn hòa.

Lục Thanh liếc mắt nhìn qua, lập tức lộ vẻ hơi kinh ngạc, ngoài dự liệu của mọi người, hắn khép chỉ thành kiếm, cung kính hành kiếm lễ với lão nhân kia:

– Vãn bối Lục Thanh, tham kiến tiền bối.

– Được, được!

Hiển nhiên lão nhân cũng tỏ ra cao hứng vô cùng:

– Không ngờ mười mấy năm không gặp, ngươi đã vượt qua lão phu, khá lắm, khá lắm! Bất chợt lão nhân nghiêm nghị nói:

– Chẳng hay tiểu huynh đệ có thể nể mặt lão phu, đáp ứng một thỉnh cầu của lão phu được chăng?

– Xin tiền bối cứ nói chỉ cần Lục Thanh làm được, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Nói tới đây, vẻ mặt Lục Thanh tỏ ra trịnh trọng.

Lão nhân này chính là người của Lăng Tiêu tông lúc trước đã ra sức bảo vệ hắn ở Hư Không Kiếm cốc, Lăng Địa. Chịu ân giọt nước phải báo đáp cả suối nguồn, bất kể người khác nghĩ thế nào, đây chính là tính cách của Lục Thanh. Huống chi lúc trước là ân cứu mạng, tự nhiên Lục Thanh phải dốc hết toàn lực báo đền.

Lăng Địa khoát tay:

– Cũng không có gì, chỉ có điều hy vọng nếu ngươi có thời gian, hãy tới Lăng Tiêu tông ta một chuyến. Lão phu có một số chuyện muốn trao đổi cùng ngươi.

Lúc này không hề do dự, Lục Thanh nhìn thấy Đoạn Thất Ngôn cũng ở gần đó, chỉ có điều dường như không đi cùng với Lăng Địa, lập tức hắn gật đầu:

– Sau khi Huyền Thiên Kiếm Vực đóng lại, Lục Thanh sẽ đi với tiền bối

– Được, lão phu chờ ngươi!

Lăng Địa nở một nụ cười.

Ngay tức khắc, sáu người Lục Thanh ngồi vào chỗ dành cho giới Kim Thiên. Chỗ ngồi của bốn giới, giới Thanh Phàm là ít nhất, chỉ có hai ghế, mà giới Kim Thiên của bọn họ có tám ghế. Lúc này ở khu vực đó chỉ có lão nhân đi chung với Bích Thanh Thủy khi trước đang ngồi, lúc này thấy sáu người Lục Thanh tới, sắc mặt lão tỏ ra mất tự nhiên, bất quá cũng không lên tiếng nói.

Mọi người ngồi xuống, lúc này không ai nói gì, đều tĩnh tâm chờ đợi. Từ lúc này cho đến khi mạch đất đảo ngược còn tới nửa ngày, mà hiện tại trong gần ba trăm chỗ ngồi, vẫn còn mấy chục ghế chưa có người ngồi.

Sau hai canh giờ, năm tên trung niên ru luyện kiếm khí Ngũ Hành mà Lục Thanh đã gặp ở Nguyên Thiên tông khi trước cũng đã tới. Nửa canh giờ nữa, tổng cộng hai trăm tám mươi tám chiếc ghế chỉ còn trống một chỗ của giới Kim Thiên.

– Chẳng hay Xích Hỏa Kiếm Đẻ có biết Nhược Thủy Kiếm Đế đang ở đâu không?

Một lão nhân ở giới Bạch Linh lên tiếng dò hỏi số Tông sư Kiếm Phách của giới Bạch Linh chiếm tám mươi sáu ghế.

Dường như sớm biết sẽ có người hỏi lão nhân đi chung với Bích Thanh Thủy khi trước cười khổ lắc đầu:

– Bích lão quỷ đã chết!

– Chết?

Trong khu vực giới Bạch Linh rất nhiều người lộ vẽ kinh hãi. Bích Thanh Thủy thành danh đã lâu, bọn họ tự nhiên biết rõ Nhược Thủy Kiếm Đế có một Kiếm Bảo trung phẩm đỉnh phong Nhược Thủy Ấn, mạnh mẽ vô cùng, lại tương hợp hệ thuộc tính với lão. Nhược Thủy Kiếm Đế có Nhược Thủy Ấn trong tay, thực lực không thua gì Kiếm Tôn trung thiên vị thông thường. nhân vật như lão, dù là ở giới Bạch Linh cũng không có bao nhiêu người dám triêu chọc, không biết là ai có thể giết được lão?

Lúc này có rất nhiều ánh mắt vô tình lướt qua người Lục Thanh

Sắc mặt Lục Thanh vẫn lạnh lùng như trước, trầm giọng nói:

– Là ta giết, đáng chết!

Không giải thích nhiều lời, Lục Thanh chỉ ngồi yên tại chỗ, không thèm để ý có mấy người sắc mặt trở nên hết sức khó coi, hiển nhiên là có tình cố giao với Bích Thanh Thủy.

Ngoài vạn dặm.

Sắc mặt Lục Thanh đột nhiên trở nên tái nhợt, ngay sau đó phun ra một ngụm nghịch huyết.

– Lôi huynh!

Liệt Sí Thiên sửng sốt:

– Lục huynh..,

Lôi Thiên lắc lắc đầu:

– Không, người kia cũng không khác Lục huynh.

Ngoài hai vạn dặm, trong một không gian phá nát, một bỏng người màu xám chọt hiện ra.

– Phụt…

Vọng Kiếm Sinh cũng phun ra một ngụm nghịch huyết, khóe miệng nhếch cười, nhưng ngay tức khắc gương mặt lạnh lùng trở lại, đầy hàn khí.

Sau mười lần hô hấp, năm người Lôi Thiên xuất hiện bên cạnh Lục Thanh.

– Lục huynh không sao chứ?

Lục Thanh gặt gật đâu:

– Không sao, tĩnh dường một lúc sẽ khóe lại.

– Lục huynh chẳng hay người ấy là ai?

– Kẻ khiêu chiến.

Lục Thanh thản nhiên đáp, cho dù lúc này, hắn vẫn chưa biết đối phương là ai, bất quá có thể gặp được một đối thủ như vậy, quả thật cũng đáng cho hắn dốc hết toàn lực đánh một trận. Lúc này Lục Thanh có cảm giác rằng, sau trận chiến này, tu vi vừa bước vào Kiếm Tôn đại thiên vị của hắn mới được củng cố hoàn toàn.

– Ta thấy hẳn là người ấy…..

Lúc này, Lôi Thiên đột nhiên trầm giọng nói

– Là ai vậy?

Nhiếp Bích Tâm nghi hoặc hỏi:

– Phải chăng là người có tên trên Bảng tông sư?

Lôi Thiên cưỡi khổ lắc đầu:

– Nếu phải thì quá tốt, thế nhưng người nọ tu luyện kiếm khí Luân Hồi, nếu như ta đoán không sai đó hẳn là Thiếu chủ của Kiếm Thần sơn ở giới Tử Hoàng nổi danh, được xưng là Yêu Quái của giới Tử Hoàng, Luân Hồi Kiếm Tôn Vọng Kiếm Sinh

– Là y sao?!

Ba người Lạc Băng Y kinh hô thất thanh. Có lẽ Nhiếp Bích Tâm vừa mới tiến lên cảnh giới Kiếm Phách, rất nhiều chuyện còn chưa biết, nhưng bọn họ tiến vào cảnh giới Kiếm Phách đã lâu, biết nhiều chuyện hơn so với người thường.

Yêu Quái Vọng Kiếm Sinh của giới Tử Hoàng năm nay chỉ mới ba mươi chín tuổi, nhưng chuyện về cuộc đời của y đã lan truyền khắp giới Tử Hoàng. Dù là ở giới Bạch Linh, các tông môn cũng nghe tháy, tất cả đều dặn dò môn hạ của mình, mỗi khi gặp y phải kính lễ như trưởng bối tôn là thượng khách, không được xem thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dường như muốn giải thích cho Lục Thanh nghe, Lôi Thiên chậm rãi nói:

– Nghe đồn Vọng Kiếm Sinh là con nuôi của Kiếm Thần, có được thể chất hệ Luân Hồi ngàn vạn người có một. Từ nhỏ y đã được Kiếm Thần dạy dỗ, dùng linh dược tẩy cân hoán cốt, chỉ mới năm tuổi đã tu luyện Kiếm Nguyên Còng Hoàng giai Luân Hồi kiếm điển. Sáu tuổi trúc cơ, trở thành Kiếm Giả, tám tuổi luyện thành tiên thiên, trở thành Kiếm Khách. Sau đó y độ nguyên kiếp vào năm mười lăm tuổi trở thành Kiếm Chủ. Cũng năm đó một thân một mình đi tới thú vực của giới Từ Hoàng, chỉ trong vòng một năm, một mình một kiếm giết chết năm mươi linh thú tứ giai, ba linh thú ngũ giai, lúc đi ra không hể bị thương, ngưng kết Kiếm Hồn, trở thành Kiếm Vương.

Lôi Thiên ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

– Sau đó y mất không tới năm năm đã trở thành Kiếm Hoàng, sau hai năm nữa đạt tới Kiếm Hoàng đỉnh phong. Hai mươi bốn tuổi đắc đạo, dùng thân đắc đạo ngưng kết Kiếm Phách, tiên vào cảnh giới Kiếm Phách. Hai mươi chín tuổi lãnh ngộ thế thiên địa, trở thành Kiếm Giả cái thế. Cho tới bây giờ, nếu như ta đoán không sai y đã đạt tới Kiếm Tôn đại thiên vị, thậm chí là Kiếm Tôn đỉnh phong.

Lục Thanh gật gật đầu:

– Ta vẫn còn kém một mức, đó là Kiếm Tôn đỉnh phong. Thực lực người này quá mạnh mẽ, ta cảm giác như y vẫn còn kiếm thức thần thông chưa thi triển, nếu không, thắng bại khó lòng đoán được.

Lôi Thiên khẽ cưỡi nói:

– Ta thấy Lục huynh cũng chưa dốc hét toàn lực, tối thiểu ta cũng biẻt, huynh vẫn còn thần thông chưa thi triển.

Lục Thanh không phủ nhận, bất quá thần sắc vẫn tỏ ra ngưng trọng như trước:

– Ý chí Kiếm Đạo của người này hết sức kiên cường, nếu như quyết đấu sinh tử thật sự, ta không nắm chắc…

– Vậy Lục huynh thấy mình nắm chắc bao nhiêu phần?

– Thắng bại chia đều năm năm.

Ngoài ba vạn dặm, Thân hình Vọng Kiếm Sinh lại hiện ra.

– Sao hả, hắn có làm cho ngươi thất vọng hay không?

Một bóng người màu tím hỏi.

– Quả thật xứng danh, ta không nắm chắc! Không nắm chắc!

– Không nắm chắc!

Giờ phút này, rất nhiều Kiếm Giả có mặt tại đây lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ là những nhân vật tối cao trên Kiếm Thần đại lục, lãnh ngộ Kiếm Đạo có thể nói là đứng trên đỉnh đại lục. Bọn họ cũng biết thực lực của thanh niên trước mặt đáng sợ tới mức nào, được đích thân Kiếm Thần dạv dỗ, có được tu vi Kiếm Tôn đại thiên vị, nơi này những kẻ dám nói thắng được y dễ dàng, ngoại trừ mười lăm vị lão tổ ở trên, trong gần ba trăm Kiếm Giả phía dưới, tuyệt đối không có hơn năm người.

Theo như lời y nói vậy thực lực của người ở ngoài xa kia…

Giờ phút này, rất nhiều người bắt đầu xem trọng thanh niên vừa mới nổi lên gần đây kia. Trên Kiếm Thần đại lục, mỗi lần có một tông sư Kiếm Phách mới đều là đại sự, tuy rằng rằng lúc này không phải tất cả tông sư Kiếm Phách trên Kiếm Thần đại lục đều có mặt ở đây, nhưng thêm vào số người lánh đời không ra, tối đa cũng không vượt quá ba trăm năm mươi Tông sư Kiếm Phách.

Mấy năm qua, bọn họ đã điều tra tất cả vê cuộc đời của Lục Thanh, tự nhiên cũng biết tiến cảnh tu vi kinh thế hãi tục của hắn. Bất quá bọn họ cũng chưa bao giờ ngờ rằng, thực lực đối phương có thể tranh cao thấp một trận cùng Yêu Quái của giới Tử Hoàng, thật sự là thời gian quá ngắn, bọn họ chưa thể chấp nhận được.

Trong số này có mấy thanh niên sắc mặt tỏ ra ngưng trọng, nếu có Lục Thanh ở đó, ắt sẽ nhận ra đây là bọn Lục Hồng mà hắn đã từng gặp một lần ở Hư Không Kiếm cốc. Chỉ có điều nhiều năm không gặp, không ngờ bọn họ cũng có được tư cách đứng ở chỗ này.

– Không ngờ hắn đã đạt tới tu vi như vậy!

Một lão nhân đứng cạnh Lục Hồng kinh ngạc nói hiển nhiên không thể nào tin được chuyện này.

– Ẩm…

Lúc này, sắm chớp vang lên trên núi Giới Thần. Cương Phong trên chín tầng trời quay cuồng, tạo ra một cơn trốt xoáy, một đạo ánh sáng rực rỡ do sao trời chiếu xuống, bao phủ toàn bộ núi Giới Thần.

Ánh sáng sao rót xuống núi, đợi đến khi mạch đất đảo ngược, đó là lúc bắt đầu Huyền Thiên Kiếm Vực.

Lúc này mọi người đang chờ đợi, mặc dù rất nhiều người có được thần thông Kiếm Nhãn, mấy vạn dặm gần như không có gì khác biệt so với vài dặm, nhưng trong lòng mọi người vẫn nảy ra ý nghĩ muốn được thấy tận mắt người kia.

Vả lại uy danh của Vọng Kiếm Sinh quá vượt bậc, bất cứ nhân vật nào có thể sánh vai với y, cũng có thực lực khiến cho bọn họ phải đối xử cẩn thận.

Sáu đạo kiếm quang vượt qua ngàn dặm, bất chợt một bóng người áo xanh bình thường hiện ra trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc này, gần ba trăm đôi mắt đều tập trung lại, gần như ánh mắt của tất cả Tông sư Kiếm Phách trên Kiếm Thần đại lục đều tập trung vào Lục Thanh.

Không gian khẽ rung động, giờ phút này này không hề có đại thế, cũng không có ai lấy uy áp thử thăm dò. Nhân vật có thể sánh vai cùng Vọng Kiếm Sinh không phải là nhân vật có thể kinh sợ vì uy áp của số đông bọn họ. Cho dù là mười mấy người kia cũng sẽ lấy một chọi một phân thắng bại chứ không ỷ đông hiếp yếu. Bất quá vào thời điểm này, rõ ràng là không đúng lúc.

– Tiểu tử kia, thật là ngươi sao? Lúc này, một lão nhân áo trắng nhìn Lục Thanh chăm chú, giọng nói ôn hòa.

Lục Thanh liếc mắt nhìn qua, lập tức lộ vẻ hơi kinh ngạc, ngoài dự liệu của mọi người, hắn khép chỉ thành kiếm, cung kính hành kiếm lễ với lão nhân kia:

– Vãn bối Lục Thanh, tham kiến tiền bối.

– Được, được!

Hiển nhiên lão nhân cũng tỏ ra cao hứng vô cùng:

– Không ngờ mười mấy năm không gặp, ngươi đã vượt qua lão phu, khá lắm, khá lắm! Bất chợt lão nhân nghiêm nghị nói:

– Chẳng hay tiểu huynh đệ có thể nể mặt lão phu, đáp ứng một thỉnh cầu của lão phu được chăng?

– Xin tiền bối cứ nói chỉ cần Lục Thanh làm được, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Nói tới đây, vẻ mặt Lục Thanh tỏ ra trịnh trọng.

Lão nhân này chính là người của Lăng Tiêu tông lúc trước đã ra sức bảo vệ hắn ở Hư Không Kiếm cốc, Lăng Địa. Chịu ân giọt nước phải báo đáp cả suối nguồn, bất kể người khác nghĩ thế nào, đây chính là tính cách của Lục Thanh. Huống chi lúc trước là ân cứu mạng, tự nhiên Lục Thanh phải dốc hết toàn lực báo đền.

Lăng Địa khoát tay:

– Cũng không có gì, chỉ có điều hy vọng nếu ngươi có thời gian, hãy tới Lăng Tiêu tông ta một chuyến. Lão phu có một số chuyện muốn trao đổi cùng ngươi.

Lúc này không hề do dự, Lục Thanh nhìn thấy Đoạn Thất Ngôn cũng ở gần đó, chỉ có điều dường như không đi cùng với Lăng Địa, lập tức hắn gật đầu:

– Sau khi Huyền Thiên Kiếm Vực đóng lại, Lục Thanh sẽ đi với tiền bối

– Được, lão phu chờ ngươi!

Lăng Địa nở một nụ cười.

Ngay tức khắc, sáu người Lục Thanh ngồi vào chỗ dành cho giới Kim Thiên. Chỗ ngồi của bốn giới, giới Thanh Phàm là ít nhất, chỉ có hai ghế, mà giới Kim Thiên của bọn họ có tám ghế. Lúc này ở khu vực đó chỉ có lão nhân đi chung với Bích Thanh Thủy khi trước đang ngồi, lúc này thấy sáu người Lục Thanh tới, sắc mặt lão tỏ ra mất tự nhiên, bất quá cũng không lên tiếng nói.

Mọi người ngồi xuống, lúc này không ai nói gì, đều tĩnh tâm chờ đợi. Từ lúc này cho đến khi mạch đất đảo ngược còn tới nửa ngày, mà hiện tại trong gần ba trăm chỗ ngồi, vẫn còn mấy chục ghế chưa có người ngồi.

Sau hai canh giờ, năm tên trung niên ru luyện kiếm khí Ngũ Hành mà Lục Thanh đã gặp ở Nguyên Thiên tông khi trước cũng đã tới. Nửa canh giờ nữa, tổng cộng hai trăm tám mươi tám chiếc ghế chỉ còn trống một chỗ của giới Kim Thiên.

– Chẳng hay Xích Hỏa Kiếm Đẻ có biết Nhược Thủy Kiếm Đế đang ở đâu không?

Một lão nhân ở giới Bạch Linh lên tiếng dò hỏi số Tông sư Kiếm Phách của giới Bạch Linh chiếm tám mươi sáu ghế.

Dường như sớm biết sẽ có người hỏi lão nhân đi chung với Bích Thanh Thủy khi trước cười khổ lắc đầu:

– Bích lão quỷ đã chết!

– Chết?

Trong khu vực giới Bạch Linh rất nhiều người lộ vẽ kinh hãi. Bích Thanh Thủy thành danh đã lâu, bọn họ tự nhiên biết rõ Nhược Thủy Kiếm Đế có một Kiếm Bảo trung phẩm đỉnh phong Nhược Thủy Ấn, mạnh mẽ vô cùng, lại tương hợp hệ thuộc tính với lão. Nhược Thủy Kiếm Đế có Nhược Thủy Ấn trong tay, thực lực không thua gì Kiếm Tôn trung thiên vị thông thường. nhân vật như lão, dù là ở giới Bạch Linh cũng không có bao nhiêu người dám triêu chọc, không biết là ai có thể giết được lão?

Lúc này có rất nhiều ánh mắt vô tình lướt qua người Lục Thanh

Sắc mặt Lục Thanh vẫn lạnh lùng như trước, trầm giọng nói:

– Là ta giết, đáng chết!

Không giải thích nhiều lời, Lục Thanh chỉ ngồi yên tại chỗ, không thèm để ý có mấy người sắc mặt trở nên hết sức khó coi, hiển nhiên là có tình cố giao với Bích Thanh Thủy.

Chọn tập
Bình luận