Hai người Diệp Vô Tâm cũng không hề do dự, đồng thời phóng xuất ra lực Thế Giới bao phủ lấy đám người Lạc Tâm Vũ, bay ra xa ngoài trăm vạn dặm.
ở giữa Kiếm Ý hủy diệt. Lục Thanh vẫn đứng sừng sững, thần sắc ngưng trọng lạ thường. Kiếm Tâm vỡ nát, thế giới Kiếm Vực tan nát, loại Kiếm Ý hủy diệt sinh ra lực hủy diệt như vậy, cũng là lần đầu tiên Lục Thanh gặp phải. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Đây là sức mạnh có thể trấn áp Thiên Đạo, dù là Ma Đạo nhị Linh, vào lúc giao thời giữa hai lần năm vạn năm cũng đã dùng phương pháp y như vậy để ngăn căn Thiên Đạo Thức tỉnh.
Vậy Lục Thanh hắn là người thứ hai có được vinh dự này ư?
Lục Thanh cười tự giễu, toàn thân bất chợt bùng lên một cổ ý chí Phong Mang kiên cường hùng mạnh, bất khuất, mang theo Kiếm Ý Thời Không mênh mông vô tận đè ép về phía Hành Lang Thời Không lúc này đang vỡ nát không ngừng.
Bên trong Hành Lang Thời Không màu xám bạc, từng đạt kiếm quang màu máu bắn ra, cùng với lực Thế Giới vô tận tràn ra bên ngoài. So với trước kia, lúc này lực Thế Giới tràn ngập một cỗ tử khí vô biên. Nếu so với tử khí ở Quỷ giới sẽ thấy khác hoàn toàn. Tử khí của lực Thế Giới ở Quỷ giới còn có một cỗ sinh cơ khác biệt, mà lực Thế Giới giờ phút này Lục Thanh đang đối mặt chỉ hoàn toàn là hủy diệt, từ đó xuất ra uy năng khôn cùng, thiêu đốt lực Thế Giới vỡ nát.
Luồng sức mạnh này vượt xa hiểu biết của Lục Thanh, một mảng Hỗn Độn rất lớn mở ra trong phạm vi trăm dặm hư không, bao vây Hành Lang Thời Không vặn vẹo vào trong.
– Ẩm…
Hỗn Độn màu xám giống như một mảng sương mù, khí Hỗn Độn chẳng khác Bản Nguyên nuốt chửng linh khí, thiên địa nguyên khí vốn thế giới Thiên Đạo nhờ vào đó để sinh tồn. Bên trong còn có lôi đình màu xám giăng giăng, giống như một con giao long khổng lò nhầm về phía Lục Thanh muốn nuốt chửng hắn.
– Rống…
Giao long lôi đình màu xám như có linh tính, cất lên tiếng gầm chấn động thiên địa, lực lôi đình hủy diệt nhắm vào người Lục Thanh.
Lôi đình giáng xuống, hư không trở nên ổn định. Cho dù là không gian sụp đổ, trong khoảnh khắc lôi đình giáng xuống cũng bị ép phải khép lại, không có chút năng lực chống cự.
-Phụt…
Lục Thanh phun ra một ngụm nghịch huyết, lôi đình màu xám đánh lên người, cho dù hắn có được Kiếm thể Thánh Kiếm, trong lúc nhất thời cũng phải bị trầy da tróc thịt
Lôi đình màu xám quấn quanh thân Lục Thanh, ngưng tụ thành một con độc xà nhỏ, tranh phong với khí Phong Mang đen sẫm.
– Bên ngoài Thiên Đạo, chính là Đại Đạo ngươi đó sao? Hai mắt Lục Thanh như điện nhìn chằm chằm vào vùng không gian Hỗn Độn:
– Ngươi cũng muốn hủy diệt ta ư?
– Ẩm…
Nghe tiếng chất vấn của Lục Thanh, sương mù Hỗn Độn màu xám kia càng quay cuồng kịch liệt hơn, khí Hỗn Độn cuồn cuộn giống như Bản Nguyên sơ khai nuốt chửng vạn vật, phóng xuất ra lôi đình Hỗn Độn kinh khủng.
Lôi đình quấn thân một lúc, trên Kiếm Thể Thánh Kiếm của Lục Thanh đã xuất hiện nhiều vết thương trông vô cùng ghê rợn. Khí Phong Mang đen sẫm ngưng tụ thành Kiếm Ý Thời Không, một dòng sông Thời Không nháy mắt ngưng kết mà thành, bao vậy Lục Thanh vào trong.
Trong Thần Đình thức hãi trước nguy cơ như vậy, nguyện lực hương hỏa không chút giữ lại, Bất đầu bốc cháy, hóa thành kiếm nguyên khôn cùng, làm phong phú tâm thần, cường tráng kiếm thức. Kiếm Ý Thời Không vốn đã suy yếu, nhờ vậy mà điên cuồng lớn mạnh.
Ngay sau đó, một Thời Không Luân Bàn lớn chừng một trượng ngưng tụ trên đỉnh đầu Lục Thanh. Chưa từng có bao giờ Thời Không Luân Bàn lại rõ ràng như vậy, trên mặt Thời Không Luân Bàn kiếm văn dày đặc, mỗi đạo kiếm văn tràn đầy nhịp điệu khó hiểu. Trên chín tầng trời đầy sao, dường như có Thời Không vô tận đang sinh ra ở đó, khí tức tang thương cổ kính lan tràn, có dấu hiệu ngưng tụ thành thực chất.
Hành Lang Thời Không màu xám bạc bị huyết quang chấn vỡ, hành lang trông như Chân Long bị huyết quang cắt đứt, lộ ra vết đứt giống như huyết mạch bị xé rách. Kiếm Ý hủy diệt được rốt lực Thế Giới lan tràn mười mấy vạn dặm, cũng không ngừng khuếch tán ra bốn phía xung quanh, hoành hành ngang ngược.
Thời Không Luân Bàn bảo vệ Kiếm thể Lục Thanh, lôi đình màu xám vừa giáng xuống, lập tức bị nuốt chửng một cách kỳ dị vô cùng. Đồng thời Thời Không Luân Bàn cũng chậm rãi mở ra một khe nứt ở giữa. Khe nứt này nuốt lấy lôi đình Hỗn Độn mà lớn mạnh không ngừng, ngăn trở hết thảy Kiếm Ý hủy diệt bên ngoài thân thể Lục Thanh.
Đúng vào lúc Lục Thanh nghĩ rằng có thể rút lui, một đạo hào quang như từ ngoài trời giáng xuống, hết thảy Thời Không giống như bị giam cầm. Chỉ có Thời Không Luân Bàn trên đầu hắn vẫn khó khăn xoay tròn, mà Hành Lang Thời Không nháy mắt đã bị giam cầm giữa không trung, huyết quang chớp động, chói lọi như huyết ngọc.
Bất chợt dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, một bóng người màu xanh từ giữa không trung chậm rãi hiện ra.
– Đạo Linh!
– Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Trên mặt thiếu niên nở nụ cười, chỉ có điều hiện giờ dưới mắt Lục Thanh, nụ cười này khiến cho người ta vô cùng chán ghét. Phía sau gương mặt như thiếu niên kia lại là một trái tim bất tử đã chìm sâu sau bao nhiêu năm tháng.
Đây là một cường giả lỗi lạc đã sống qua mười vạn năm, dù là Kiếm Thánh, dưới tay y cũng không có chút năng lực phản kháng. Mà hiện giờ, ngọn nguồn tín ngưỡng trên Kiếm Thần đại lục, một đời Kiếm Thần, cũng là do y một tay tạo ra.
– Sao hả, ngươi không muốn gặp lại ta hay sao?
Thiếu niên thấy thần sắc Lục Thanh tỏ ra lạnh lùng, bên khẽ cười hỏi.
– Nếu ngươi vô tình, có lẽ ta còn hy vọng gặp lại ngươi một chút. Tối thiểu lần thiên địa quay ngược lại này cũng có thế tránh được, giao thời giữa hai lần năm vạn năm cũng sẽ không có cảnh sinh linh đồ thán.
– Hóa ra ngươi đã biết cả rồi
Thiêu niên gật gật đầu, cười nói:
– Trời già trời cũng có tình, dù là Thiên Đạo, y cũng không thể hữu tình, nếu không sẽ xảy ra bất công, không thể thưởng thiện phạt ác. Nhưng ta, chỉ là đạo niệm của y biến thành mà thôi. Ta không phải là Thiên Đạo, vì sao không thể hữu tình? Đây là do Thiên Đạo bất công, cho nên ta muốn phản kháng.
Thời Không ngưng bặt, trước mặt sức mạnh lớn lao của Đạo Linh, chỉ có Thời Không Luân Bàn mới có thế miễn cưỡng xoay tròn.
– Ngươi muốn phản kháng, nhưng sự phản kháng của ngươi lại được thành lập trên đau khổ của người khác. Hàng ngàn hàng vạn sinh linh có tội tình gì? Chuyện gì mình không muốn, đừng gây ra cho người khác! Tuy rằng ngươi vạn ma bất xâm, nhưng cũng đã nhập ma!
Tâm thân Lục Thanh bình tĩnh, cô gắng quan sát gương mặt tỏ ra bình thản của Đạo Linh, nhưng hắn không nắm Bất được gì.
-Nói hay lắm…
Sau một lúc trầm ngâm. Đạo Linh mới lên tiếng nói:
– Đã thật lâu không có ai nói chuyện với ta như vậy. Ngươi nói không sai chuyện gì mình không muốn, đừng gây ra cho người khác. Mặc dù Thiên Đạo từ thời thượng cổ xuống dốc dưới tay ta, nhưng không thể phủ nhận nhưng thứ mà bọn họ truyền lại, thật ra rất thích hợp cho sự phát triển của thế giới nay. Bất quá, tồn tại tức hợp lý, nếu ta đã tồn tại, vậy hết thảy nhưng chuyện này chỉ là do định số mà thôi.
Lục Thanh cau mày;
– Tồn tại tức hợp ly ư? Vậy vì sao ngươi còn muốn phản kháng?
– Bởi vì Thiên Đạo bất công.
– Nếu Thiên Đạo bất công, khiến cho ngươi muốn phản kháng, vậy tồn tại thế nào mới là hợp lý?
Trong ánh mắt Lục Thanh dường như có vô Tận Thời Không sinh ra. Trên đầu. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc chuyển động, toát ra hàng ngàn hàng vạn thần quang, bảo vệ thân thể Lục Thanh vào trong.
Đạo Linh sững sờ, bất chợt y bật cười to không chút e dè. Tiếng cười cao vút không hề mang theo khí thế sóng âm, nhưng chỉ quanh quẩn trong phạm vi không gian trăm trượng, chỉ có hai người có thể nghe thấy.
– Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên ta đã không nhìn lầm ngươi! Ngươi không giống nhưng người khác!
Đạo Linh nhìn chăm chú Lục Thanh:
– Ngươi nói không sai là ta sai! Bất quá nếu ta đã sinh ra thất tình lục dục, tự nhiên phải có lòng riêng. Vì sinh tồn, ta sẽ dùng cách của mình để tranh giành mọi cơ hội để có thể thu phục thiên hạ. Vạn vật như trùng kiến, đây là cảnh giới của ta, ngươi vẫn còn kém một chút. Bất quá nếu chúng ta hợp tác, đợi đến khi Thiên Đạo bị tiêu diệt, thế giới Thiên Đạo này, ta bằng lòng cai quản cùng ngươi!
– Cùng nhau cai quản…
Lục Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
– Sao hả, chỉ cần ngươi đáp ứng, không làm ảnh hưởng tới chuyện tiêu diệt Thiên Đạo, muốn bất cứ điều kiện gì, ta cũng có thể chấp nhận!
Nói tới đây. Đạo Linh đưa mắt nhìn Lục Thanh chằm chằm, giống như muốn đoán ra suy nghĩ của hắn.
Lát sau. Lục Thanh mở mắt:
– Vậy Kiếm Thần phải tính sao?
– Kiếm Thần ư?
Đạo Linh cười cười:
– Bất quá chỉ là một tên tiểu nhân mà thôi từ lúc Bất đầu năm vạn năm hiện tại y đã mất đi tâm Trấn thế. Tuy rằng y có lực lượng vô song, hơn xa ngươi, nhưng trong tương lai, y không có tư cách đi cùng đường với ta.
Lục Thanh không đáp, nhìn Đạo Linh nói:
– Ngươi có biết không, trước khi thiên địa quay ngược lại, ta từng gặp qua Thiên Đạo một lần.
– Cái gì! Ngươi từng gặp qua Thiên Đạo?!
Trong nháy mắt, trên người Đạo Linh toát ra một cỗ uy nghiêm kinh khủng như muốn hủy thiên diệt địa, dù là Lục Thanh có Kiếm thể Thánh Kiếm, dưới Thời Không Luân Bàn bảo vệ, nhưng cũng phát ra nhưng tiếng kêu răng rắc.
– Ngươi gặp y ở đâu?
Mặc dù bị uy nghiêm của Đạo Linh trấn áp, nhưng thần sắc Lục Thanh vẫn không hề tỏ ra dao động, ngược lai còn mĩm cười:
– Ngươi không cần tỏ ra khẩn trương như vậy, gặp qua y thì đã sao? Hiện tại y đã đầu thai chuyển thế, ngươi muốn tìm y, ta cũng không giúp được. Bất quá nếu ngươi muốn biết rõ ràng, đó là kiếm bi Bản Nguyên của Quỷ giới…
– Kiếm bi Bản Nguyên bị y lấy đi rồi sao?
Đạo Linh trầm tư một lúc, thần quang mười ba màu trong mắt chớp động:
– Hóa ra trước nay y vẫn đi theo ngươi!
Lục Thanh không lên tiếng phản đối xác nhận suy nghĩ của Đạo Linh.
Đúng ra ta nên sớm nghĩ tới chuyện này mới phải…
Đạo Linh lẩm bẩm:
– Ngươi năm giữ Kiếm Đạo Thời Không, nếu y muốn thoát khôi sự tra xét của ta, chỉ có cách ẩn trên người ngươi!
– Vậy ngươi có biết lần gặp mặt ấy, Thiên Đạo đã nói với ta những gì không?
– Y nói với ngươi chuyện gì vậy?
Thần sắc Đạo Linh tỏ ra ngưng trọng, trên gương mặt thiếu niên toát ra khí tức tang thương cổ kính không hợp với bề ngoài của y chút nào.
Lục Thanh cố nén cười, trầm giọng nói:
– Kế thừa đạo thống của ta, thế giới Thiên Đạo này, ta truyền thừa cho ngươi!
Đạo Linh giật nảy mình, mãi một lúc lâu sau. Lục Thanh mới thấy nụ cười khổ lần đầu tiên xuất hiện trên mặt y.
Hai người Diệp Vô Tâm cũng không hề do dự, đồng thời phóng xuất ra lực Thế Giới bao phủ lấy đám người Lạc Tâm Vũ, bay ra xa ngoài trăm vạn dặm.
ở giữa Kiếm Ý hủy diệt. Lục Thanh vẫn đứng sừng sững, thần sắc ngưng trọng lạ thường. Kiếm Tâm vỡ nát, thế giới Kiếm Vực tan nát, loại Kiếm Ý hủy diệt sinh ra lực hủy diệt như vậy, cũng là lần đầu tiên Lục Thanh gặp phải. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Đây là sức mạnh có thể trấn áp Thiên Đạo, dù là Ma Đạo nhị Linh, vào lúc giao thời giữa hai lần năm vạn năm cũng đã dùng phương pháp y như vậy để ngăn căn Thiên Đạo Thức tỉnh.
Vậy Lục Thanh hắn là người thứ hai có được vinh dự này ư?
Lục Thanh cười tự giễu, toàn thân bất chợt bùng lên một cổ ý chí Phong Mang kiên cường hùng mạnh, bất khuất, mang theo Kiếm Ý Thời Không mênh mông vô tận đè ép về phía Hành Lang Thời Không lúc này đang vỡ nát không ngừng.
Bên trong Hành Lang Thời Không màu xám bạc, từng đạt kiếm quang màu máu bắn ra, cùng với lực Thế Giới vô tận tràn ra bên ngoài. So với trước kia, lúc này lực Thế Giới tràn ngập một cỗ tử khí vô biên. Nếu so với tử khí ở Quỷ giới sẽ thấy khác hoàn toàn. Tử khí của lực Thế Giới ở Quỷ giới còn có một cỗ sinh cơ khác biệt, mà lực Thế Giới giờ phút này Lục Thanh đang đối mặt chỉ hoàn toàn là hủy diệt, từ đó xuất ra uy năng khôn cùng, thiêu đốt lực Thế Giới vỡ nát.
Luồng sức mạnh này vượt xa hiểu biết của Lục Thanh, một mảng Hỗn Độn rất lớn mở ra trong phạm vi trăm dặm hư không, bao vây Hành Lang Thời Không vặn vẹo vào trong.
– Ẩm…
Hỗn Độn màu xám giống như một mảng sương mù, khí Hỗn Độn chẳng khác Bản Nguyên nuốt chửng linh khí, thiên địa nguyên khí vốn thế giới Thiên Đạo nhờ vào đó để sinh tồn. Bên trong còn có lôi đình màu xám giăng giăng, giống như một con giao long khổng lò nhầm về phía Lục Thanh muốn nuốt chửng hắn.
– Rống…
Giao long lôi đình màu xám như có linh tính, cất lên tiếng gầm chấn động thiên địa, lực lôi đình hủy diệt nhắm vào người Lục Thanh.
Lôi đình giáng xuống, hư không trở nên ổn định. Cho dù là không gian sụp đổ, trong khoảnh khắc lôi đình giáng xuống cũng bị ép phải khép lại, không có chút năng lực chống cự.
-Phụt…
Lục Thanh phun ra một ngụm nghịch huyết, lôi đình màu xám đánh lên người, cho dù hắn có được Kiếm thể Thánh Kiếm, trong lúc nhất thời cũng phải bị trầy da tróc thịt
Lôi đình màu xám quấn quanh thân Lục Thanh, ngưng tụ thành một con độc xà nhỏ, tranh phong với khí Phong Mang đen sẫm.
– Bên ngoài Thiên Đạo, chính là Đại Đạo ngươi đó sao? Hai mắt Lục Thanh như điện nhìn chằm chằm vào vùng không gian Hỗn Độn:
– Ngươi cũng muốn hủy diệt ta ư?
– Ẩm…
Nghe tiếng chất vấn của Lục Thanh, sương mù Hỗn Độn màu xám kia càng quay cuồng kịch liệt hơn, khí Hỗn Độn cuồn cuộn giống như Bản Nguyên sơ khai nuốt chửng vạn vật, phóng xuất ra lôi đình Hỗn Độn kinh khủng.
Lôi đình quấn thân một lúc, trên Kiếm Thể Thánh Kiếm của Lục Thanh đã xuất hiện nhiều vết thương trông vô cùng ghê rợn. Khí Phong Mang đen sẫm ngưng tụ thành Kiếm Ý Thời Không, một dòng sông Thời Không nháy mắt ngưng kết mà thành, bao vậy Lục Thanh vào trong.
Trong Thần Đình thức hãi trước nguy cơ như vậy, nguyện lực hương hỏa không chút giữ lại, Bất đầu bốc cháy, hóa thành kiếm nguyên khôn cùng, làm phong phú tâm thần, cường tráng kiếm thức. Kiếm Ý Thời Không vốn đã suy yếu, nhờ vậy mà điên cuồng lớn mạnh.
Ngay sau đó, một Thời Không Luân Bàn lớn chừng một trượng ngưng tụ trên đỉnh đầu Lục Thanh. Chưa từng có bao giờ Thời Không Luân Bàn lại rõ ràng như vậy, trên mặt Thời Không Luân Bàn kiếm văn dày đặc, mỗi đạo kiếm văn tràn đầy nhịp điệu khó hiểu. Trên chín tầng trời đầy sao, dường như có Thời Không vô tận đang sinh ra ở đó, khí tức tang thương cổ kính lan tràn, có dấu hiệu ngưng tụ thành thực chất.
Hành Lang Thời Không màu xám bạc bị huyết quang chấn vỡ, hành lang trông như Chân Long bị huyết quang cắt đứt, lộ ra vết đứt giống như huyết mạch bị xé rách. Kiếm Ý hủy diệt được rốt lực Thế Giới lan tràn mười mấy vạn dặm, cũng không ngừng khuếch tán ra bốn phía xung quanh, hoành hành ngang ngược.
Thời Không Luân Bàn bảo vệ Kiếm thể Lục Thanh, lôi đình màu xám vừa giáng xuống, lập tức bị nuốt chửng một cách kỳ dị vô cùng. Đồng thời Thời Không Luân Bàn cũng chậm rãi mở ra một khe nứt ở giữa. Khe nứt này nuốt lấy lôi đình Hỗn Độn mà lớn mạnh không ngừng, ngăn trở hết thảy Kiếm Ý hủy diệt bên ngoài thân thể Lục Thanh.
Đúng vào lúc Lục Thanh nghĩ rằng có thể rút lui, một đạo hào quang như từ ngoài trời giáng xuống, hết thảy Thời Không giống như bị giam cầm. Chỉ có Thời Không Luân Bàn trên đầu hắn vẫn khó khăn xoay tròn, mà Hành Lang Thời Không nháy mắt đã bị giam cầm giữa không trung, huyết quang chớp động, chói lọi như huyết ngọc.
Bất chợt dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, một bóng người màu xanh từ giữa không trung chậm rãi hiện ra.
– Đạo Linh!
– Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Trên mặt thiếu niên nở nụ cười, chỉ có điều hiện giờ dưới mắt Lục Thanh, nụ cười này khiến cho người ta vô cùng chán ghét. Phía sau gương mặt như thiếu niên kia lại là một trái tim bất tử đã chìm sâu sau bao nhiêu năm tháng.
Đây là một cường giả lỗi lạc đã sống qua mười vạn năm, dù là Kiếm Thánh, dưới tay y cũng không có chút năng lực phản kháng. Mà hiện giờ, ngọn nguồn tín ngưỡng trên Kiếm Thần đại lục, một đời Kiếm Thần, cũng là do y một tay tạo ra.
– Sao hả, ngươi không muốn gặp lại ta hay sao?
Thiếu niên thấy thần sắc Lục Thanh tỏ ra lạnh lùng, bên khẽ cười hỏi.
– Nếu ngươi vô tình, có lẽ ta còn hy vọng gặp lại ngươi một chút. Tối thiểu lần thiên địa quay ngược lại này cũng có thế tránh được, giao thời giữa hai lần năm vạn năm cũng sẽ không có cảnh sinh linh đồ thán.
– Hóa ra ngươi đã biết cả rồi
Thiêu niên gật gật đầu, cười nói:
– Trời già trời cũng có tình, dù là Thiên Đạo, y cũng không thể hữu tình, nếu không sẽ xảy ra bất công, không thể thưởng thiện phạt ác. Nhưng ta, chỉ là đạo niệm của y biến thành mà thôi. Ta không phải là Thiên Đạo, vì sao không thể hữu tình? Đây là do Thiên Đạo bất công, cho nên ta muốn phản kháng.
Thời Không ngưng bặt, trước mặt sức mạnh lớn lao của Đạo Linh, chỉ có Thời Không Luân Bàn mới có thế miễn cưỡng xoay tròn.
– Ngươi muốn phản kháng, nhưng sự phản kháng của ngươi lại được thành lập trên đau khổ của người khác. Hàng ngàn hàng vạn sinh linh có tội tình gì? Chuyện gì mình không muốn, đừng gây ra cho người khác! Tuy rằng ngươi vạn ma bất xâm, nhưng cũng đã nhập ma!
Tâm thân Lục Thanh bình tĩnh, cô gắng quan sát gương mặt tỏ ra bình thản của Đạo Linh, nhưng hắn không nắm Bất được gì.
-Nói hay lắm…
Sau một lúc trầm ngâm. Đạo Linh mới lên tiếng nói:
– Đã thật lâu không có ai nói chuyện với ta như vậy. Ngươi nói không sai chuyện gì mình không muốn, đừng gây ra cho người khác. Mặc dù Thiên Đạo từ thời thượng cổ xuống dốc dưới tay ta, nhưng không thể phủ nhận nhưng thứ mà bọn họ truyền lại, thật ra rất thích hợp cho sự phát triển của thế giới nay. Bất quá, tồn tại tức hợp lý, nếu ta đã tồn tại, vậy hết thảy nhưng chuyện này chỉ là do định số mà thôi.
Lục Thanh cau mày;
– Tồn tại tức hợp ly ư? Vậy vì sao ngươi còn muốn phản kháng?
– Bởi vì Thiên Đạo bất công.
– Nếu Thiên Đạo bất công, khiến cho ngươi muốn phản kháng, vậy tồn tại thế nào mới là hợp lý?
Trong ánh mắt Lục Thanh dường như có vô Tận Thời Không sinh ra. Trên đầu. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc chuyển động, toát ra hàng ngàn hàng vạn thần quang, bảo vệ thân thể Lục Thanh vào trong.
Đạo Linh sững sờ, bất chợt y bật cười to không chút e dè. Tiếng cười cao vút không hề mang theo khí thế sóng âm, nhưng chỉ quanh quẩn trong phạm vi không gian trăm trượng, chỉ có hai người có thể nghe thấy.
– Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên ta đã không nhìn lầm ngươi! Ngươi không giống nhưng người khác!
Đạo Linh nhìn chăm chú Lục Thanh:
– Ngươi nói không sai là ta sai! Bất quá nếu ta đã sinh ra thất tình lục dục, tự nhiên phải có lòng riêng. Vì sinh tồn, ta sẽ dùng cách của mình để tranh giành mọi cơ hội để có thể thu phục thiên hạ. Vạn vật như trùng kiến, đây là cảnh giới của ta, ngươi vẫn còn kém một chút. Bất quá nếu chúng ta hợp tác, đợi đến khi Thiên Đạo bị tiêu diệt, thế giới Thiên Đạo này, ta bằng lòng cai quản cùng ngươi!
– Cùng nhau cai quản…
Lục Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
– Sao hả, chỉ cần ngươi đáp ứng, không làm ảnh hưởng tới chuyện tiêu diệt Thiên Đạo, muốn bất cứ điều kiện gì, ta cũng có thể chấp nhận!
Nói tới đây. Đạo Linh đưa mắt nhìn Lục Thanh chằm chằm, giống như muốn đoán ra suy nghĩ của hắn.
Lát sau. Lục Thanh mở mắt:
– Vậy Kiếm Thần phải tính sao?
– Kiếm Thần ư?
Đạo Linh cười cười:
– Bất quá chỉ là một tên tiểu nhân mà thôi từ lúc Bất đầu năm vạn năm hiện tại y đã mất đi tâm Trấn thế. Tuy rằng y có lực lượng vô song, hơn xa ngươi, nhưng trong tương lai, y không có tư cách đi cùng đường với ta.
Lục Thanh không đáp, nhìn Đạo Linh nói:
– Ngươi có biết không, trước khi thiên địa quay ngược lại, ta từng gặp qua Thiên Đạo một lần.
– Cái gì! Ngươi từng gặp qua Thiên Đạo?!
Trong nháy mắt, trên người Đạo Linh toát ra một cỗ uy nghiêm kinh khủng như muốn hủy thiên diệt địa, dù là Lục Thanh có Kiếm thể Thánh Kiếm, dưới Thời Không Luân Bàn bảo vệ, nhưng cũng phát ra nhưng tiếng kêu răng rắc.
– Ngươi gặp y ở đâu?
Mặc dù bị uy nghiêm của Đạo Linh trấn áp, nhưng thần sắc Lục Thanh vẫn không hề tỏ ra dao động, ngược lai còn mĩm cười:
– Ngươi không cần tỏ ra khẩn trương như vậy, gặp qua y thì đã sao? Hiện tại y đã đầu thai chuyển thế, ngươi muốn tìm y, ta cũng không giúp được. Bất quá nếu ngươi muốn biết rõ ràng, đó là kiếm bi Bản Nguyên của Quỷ giới…
– Kiếm bi Bản Nguyên bị y lấy đi rồi sao?
Đạo Linh trầm tư một lúc, thần quang mười ba màu trong mắt chớp động:
– Hóa ra trước nay y vẫn đi theo ngươi!
Lục Thanh không lên tiếng phản đối xác nhận suy nghĩ của Đạo Linh.
Đúng ra ta nên sớm nghĩ tới chuyện này mới phải…
Đạo Linh lẩm bẩm:
– Ngươi năm giữ Kiếm Đạo Thời Không, nếu y muốn thoát khôi sự tra xét của ta, chỉ có cách ẩn trên người ngươi!
– Vậy ngươi có biết lần gặp mặt ấy, Thiên Đạo đã nói với ta những gì không?
– Y nói với ngươi chuyện gì vậy?
Thần sắc Đạo Linh tỏ ra ngưng trọng, trên gương mặt thiếu niên toát ra khí tức tang thương cổ kính không hợp với bề ngoài của y chút nào.
Lục Thanh cố nén cười, trầm giọng nói:
– Kế thừa đạo thống của ta, thế giới Thiên Đạo này, ta truyền thừa cho ngươi!
Đạo Linh giật nảy mình, mãi một lúc lâu sau. Lục Thanh mới thấy nụ cười khổ lần đầu tiên xuất hiện trên mặt y.