Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 762: Chữ Đạo màu xanh

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

– Kiếm Thánh hệ Thủy

Từng cỗ lực đạo kỳ quái sinh ra. ý chí và khí thế thiên địa giáng lâm kia tựa như chiếc thuyền con rơi vào giữa lốc xoáy, bị đập vỡ tan tành.

-Bốp. ..

Cùng lúc đó, cơn trốt xoáy màu tím trắng cũng vỡ ra.

Chỉ trong thoáng chốc, thân hình Lục Thanh lại xuất hiện, phun ra một ngụm tâm huyết. Kiếm Cốt vốn vừa được chữa Trị lành lại vỡ vụn, lúc này gần như mỗi một Kiếm cốt đều dập nát. Nếu không nhờ Lục Thanh có Kiếm thể Bạch Linh, giờ phút này đã khó lòng đứng vững.

– Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm!

Bóng người màu tím không động thủ nữa, nhưng giọng nói lộ vẻ kinh ngạc từ trước tới nay chưa từng có. Lập tức như nhớ lại chuyện gì. ..

– Chẳng trách được, ngươi là con cháu của Lục Kiếm, biết được Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều thật không ngờ ngươi đã lành ngộ tới thức hai mươi ba, thật sự là khó được. Nghe đồn rằng Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm có uy thế lay động Thời Không, nhưng lúc trước ngoại Trừ Lục Kiếm rạ, không ai có thể lãnh ngộ được mười tám chiêu sau. Không ngờ đã qua nhiều năm lại xuất hiện ra ngươi, tiếp được một chỉ của ta, cho dù là Kiếm Đế đỉnh phong tiếp chỉ này cũng phải trọng thương. Ngươi giỏi lắm, nếu hôm nay không chết. e rằng chỉ trong vòng vài tháng là có thể ngưng kết Kiếm Phách. Có điều ngươi không còn cơ hội này nữa!

Kiếm chỉ vươn ra lại từ trên không ấn xuống. Chỉ trong thoáng chốc. Lục Thanh lập tức cảm thấy mình bị giam cầm, không phải là Không Gian cầm cố, mà bị giam cầm bởi một cỗ ý chí mênh mông cuồn cuộn. Dưới ý chí này, đừng nói là hiện giờ hắn đã trọng thương, cho dù còn nguyên vẹn như lúc đầu, cũng không thể nào giãy dựa tránh thoát. Kiếm chỉ vừa thu lại, ngay sau đó. Lục Thanh lập tức bị hút tới trước mặt bóng người màu tím.

– Lục Đại ca!

Nhược Thủy kinh hô thất thanh, thân thể vừa động, nào ngờ trong nháy mắt đã bị bóng người màu tím dùng kiếm chỉ áp ché.

Trong phút chốc, toàn thân Nhược Thủy tán loạn, kiếm thức màu xanh nhạt lơ lửng giữa không trung rồi chậm rãi tan biến.

– Nhược Thủy. ..

Trên mặt Lục Thanh không còn có thể duy trì vẻ trấn tĩnh nữa, kiếm quang hung tợn màu tím trắng từ trong ánh mắt bắn ra, nhưng bị trấn áp ngưng trệ giữa hư không.

– Không biết tự lượng sức mình!

Bóng người màu tím hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, kiếm quang chiếu vào mắt Lục Thanh, hai đốm máu màu vàng tím lập tức hiện ra, trước mắt Lục Thanh chỉ còn là một mãnh tối đen.

Nhìn vẻ mặt hung dữ của Lục Thanh, bóng người màu tím cười lạnh, lập tức vươn chỉ ra điểm vào Mi Tâm hắn:

– Lúc trước không lấy được Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm, hiện giờ lấy trên người ngươi. Lăng Tiêu tông cũng không thể nói gì.

Thế nhưng ngay vào lúc kiếm chỉ của bóng người màu tím sắp sửa chạm vào Mi Tâm của Lục Thanh, một thanh hư ảnh tiểu kiếm màu trắng sáng hiện ra ở Mi tâm Lục Thanh, đồng thời còn có chữ Đạo màu xanh.

Chữ Đạo màu xanh yên lặng bây lâu nay, giờ phút này vừa xuất hiện, lập tức phóng xuất ánh sáng xanh chói mắt. Ánh sáng xanh này bắn ra một luồng sức mạnh mênh mông cuồn cuộn, hung hăng tần công vào kiếm chỉ của bóng người màu tím trước mặt.

– Phịch. ..

Không gian sụp đổ màu trắng hiện ra, bóng người màu tím lập tức bị đánh văng ra xa vài dặm.

– Là ngươi, quả nhiên là ngươi!

Bóng người màu tím dừng lại, gương mặt từ đầu tới giờ vốn vẫn che lấp lần đầu tiên hiện ra rõ ràng.

Đây là một trung niên có dung mạo bình thường, thân khoác kiếm bào màu tím, mày kiếm dài hai phần. Từ hai bên tóc mai buông xuống hai lọn tóc bạc tới ngực, cả người đứng đó dường như đã dung nhập vào không gian xung quanh. Nhìn ỵ giống như một phương trời đất, cho dù là không cố ý, nhưng vẫn có một cỗ ý chí không thể nào ngăn nổi phát tán ra, khiến cho người ta kinh sợ.

Mà ở trước người Lục Thanh, chữ Đạo màu xanh kia đã trôi ra, toát ra ánh sáng xanh tràn ngập. Không gian sụp đổ khuếch tán ra không gì có thể xâm phạm mảy may, nhưng cũng không làm hại tới Lục Thanh.

Giờ phút này, Lục Thanh dường như lâm vào một thế giới hỗn độn. Từ sau khi chữ Đạo màu xanh bay ra, hắn đã chậm rãi ngã xuống mặt đất bằng linh thạch.

– Ong. ..

Cùng lúc đó, một thanh tiểu kiếm màu xanh ngọc cũng từ lòng bàn tay phải Lục Thanh chui ra, trôi nổi giữa không trung.

– Diệp Vô Tâm!

Bóng người màu tím trầm giọng nói.

– Đúng vậy!

Kiếm quang màu xanh ngọc chợt lóe, thân hình của Diệp Vô Tâm cũng ngưng hiện.

– Trận chiến ở Hư Không Kiếm cốc với ma nữ đã khiến cho lão bị thương không nhẹ, tuy nhiên muốn khôi phục. e rằng cũng không cần thời gian dài như vậy. Kiếm Thánh, cho dù mất đi thân thể vẫn là Kiếm Thánh như trước.

– Không sai!

Tà áo Diệp Vô Tâm tung bay lất phất, mái tóc màu xanh ngọc xõa xuống hai vai, đôi mắt cũng toát ra ánh sáng màu xanh ngọc, ánh mắt dường như xuyên phá cả hư không:

– Nếu ta ở cạnh hắn quá lâu, sẽ làm cho hãn sinh ra ỷ lại- Hiện tại hãn đã tiến tới bước này, tự nhiên cần thời gian lịch lãm một mình. Đạo Kiếm Phách, chưa từng có ai ỷ vào người khác mà thành tựu, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Diệp Vô Tâm ngừng một chút, sau đó hừ lạnh:

– Chỉ có điều ta thật không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, càng ngày ngươi càng thụt lùi, không ngờ lại ra tay với một tên tiểu bổi.

– Tiểu bối ư?

Bóng người màu tím lắc lắc đầu:

– Trên người hắn, ta đã thấy được kiếm khí Thời Không bắt đầu hình thành. Người đời đều cho rằng đại lục có ba đại kiếm khí tối cao, nhưng lại không biết kiếm khí tối cao duy nhất chính là kiếm khí Phong Lôi. Mà có thể lãnh ngộ kiếm khí Phong Lôi tới mức độ nảy sinh ra khí Thời Không, trong mấy vạn năm qua, ngoại trừ Lục Kiếm, hắn chính là người thứ hai.

– Dù là như vậy thì đã sao? Diệp Vô Tâm lại cười cười:

– Xem ra lúc trước ta nói không sai bao nhiêu năm tháng trời qua đã làm cho chiến ý trong lòng ngươi giảm sút. Kiếm Ý của ngươi đã biến chất, cho dù là ý chí Kiếm Đạo cũng vậy. Ngươi thừa hưởng hương hỏa của toàn đại lục. vì vậy đã trầm mê, hiện tại ngươi chỉ là một kẻ sợ hãi kẻ yếu hơn mình!

– Nói bậy!

Bóng người màu tím quát lớn, chỉ trong thoáng chốc, toàn không gian chấn động, từng đạo không gian sụp đổ sáng trắng hiện ra. ý chí kinh khủng đè ép không gian, gió lốc linh khí vô hình nổi lên, chen chúc đổ xô tới chỗ không gian sụp đổ.

– Sao hả, thẹn quá hóa giận rồi ư? Hôm nay đã tới chỗ của Kiếm Thánh hệ Thủy, ngươi còn muốn hành hung hay sao?

Diệp Vô Tâm cười to, sau đó xoay người về phía chữ Đạo màu xanh đang lơ lửng trên không, khom người thi lễ:

– Vãn bôi Diệp Vô Tâm, tham kiến Đạo Linh!

-Ong. ..

Một làn ánh sáng xanh huyền ảo tràn tới, chữ Đạo màu xanh kia dần dần biến hóa, chậm rãi hóa thành bộ dạng của một thiếu niên. Người này mày kiếm mắt sao. ánh mắt như muốn nuốt chửng cả không gian vô tận. Trong đôi mắt này tuy không có chút tình người, nhưng Hạo Nhiên Chính Khí chất chứa trong đó không kém Hạo Nhiên Chính Khí của đại điện bên cạnh mảy may nào.

– Độc Cô tham kiến Đạo Linh!

Lúc này trung niên áo tím cũng khê khom người thi lễ với thiếu niên này.

Ánh mắt thiếu niên nhìn thoáng qua trung niên áo tím, giọng y bình thản vô cùng, dường như không hề có chút tâm tư, nhưng cũng rõ ràng lộ ra ý không cho pháp trái nghịch:

– Chưa thành Kiếm Thánh, ngươi không thể động thủ!

Gương mặt Diệp Vô Tâm lập tức lộ vẻ vui mừng, lại khom người nói với thiếu niên:

– Diệp Vô Tâm đa tạ Đạo Linh!

Đạo Linh thản nhiên nhìn lão, không nói lời nào, sau đó hóa thành chữ Đạo như trước, chìm vào trong Mi Tâm của Lục Thanh. Nhìn sang trung niên áo tím, sắc mặt y cũng trắng bệch, không biết đang suy nghĩ những gì.

– Sao hả, ngươi còn chưa chịu buông tay?

Diệp Vô Tâm lơ đãng nhìn thoáng qua đại điện màu xanh cạnh đó.

Ánh mắt trung niên áo tím chuyển động, dừng trên đại điện màu xanh một chút, rốt cục hừ lạnh một tiếng, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Diệp Vô Tâm khẽ than dài xoay người nhìn thoáng qua Lục Thanh, sau đó lại quay sang nhìn đại điên màu xanh trước mắt

– Nước thấm nhuần mọi vật, điều thiện cao cả nhất giống như nước vậy. .. Kiếm Thánh hệ Thủy, không ngờ lại gặp bà ở nơi này. ..

-Ùng,. .

Trong nháy mắt, từ đại điện màu xanh trước mặt. Hạo Nhiên Chính Khí tinh thuần không tỳ vết ngưng kết lại, chậm rãi hóa thành một bóng người xinh đẹp tuyệt trần. Đây là một nữ tử có gương mặt hết sức tinh khiết, giống như ngọc thạch tinh thuần nhất trên đời, không chút tỳ vết nào cả.

Đôi mày nàng cong vút như trăng lưỡi liềm, trên đôi môi hồng nhạt là chiếc mũi thon nhỏ cực đẹp, trong đôi mắt màu trắng nhạt lộ ra vẻ đau buồn thật sâu. Ý đau thương toát ra khiến cho mắt Lục Thanh và Hàn Lâm Lang còn đang hôn mê phải nhỏ lệ lăn dài. Mà Diệp Vô Tâm cũng thoáng sững sờ, sau đó mới thoát khỏi ảnh hường.

– Kiếm Thánh hệ Thủy, Diệp Vô Tám có lễ!

Diệp Vô Tâm lại lên tiếng.

Giờ phút này, ánh mắt nữ tử mới nhìn sang Diệp Vô Tâm:

– Năm vạn năm không gặp, Phong Thần vẫn giữ được phong thái như xưa.

Giọng nữ tử như tiếng nước chảy róc rách tinh khiết nhất trên thế gian này, không có chút tạp chất. Lại thanh lịch tao nhã như tuyết rơi trên núi, vẻ dịu dàng uy nghiêm lại mênh mông cuồn cuộn như Thiên Đạo trấn áp.

– Thủy Thần khen quá lời. Diệp mỗ tự thẹn không dám nhận. Nêu thật sự còn phong thái ngày xưa. Diệp mỗ đã không lâm vào hoàn cảnh như hiện tại.

Nữ tử cười bình thản, khiến cho toàn bộ không gian dao động cả lên. Hạo Nhiên Chính Khí phía trên đại điện màu xanh chuyển động như nước thủy triều, mênh mông cuồn cuộn.

– Phong thái của Phong Thân trước kia, người đời đều biết rõ. Tuy rằng Phong Thân không vì vạn vặt sinh linh trong thiên hạ, nhưng những chuyện ông làm cũng đường hoàng khí khái. Nếu không có Phong Thần, cũng sê không có Kiếm Thần đại lục yên ổn như hiện tại

Diệp Vô Tâm cười nhạt:

– Đó đã là chuyện năm vạn năm trước, năm vạn năm đã qua, chuyện trước kia. Diệp mỗ đã quên rồi

– Phong Thần thật sự quên được sao?

Đôi mắt nữ tử như tấm gương sáng chiếu soi liếc mắt nhìn Diệp Vô Tâm một cái, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng lão.

– Quên. .. Diệp mỗ đã quên ở trong lòng.

– Quên ở trong lòng?

Thần sắc tỏ ra sửng sốt nữ tử lập tức tỉnh ngộ:

– Quả nhiên Phong Thần ông vẫn chưa quên, không cách nào quên được!

– Kiếm Thánh hệ Thủy

Từng cỗ lực đạo kỳ quái sinh ra. ý chí và khí thế thiên địa giáng lâm kia tựa như chiếc thuyền con rơi vào giữa lốc xoáy, bị đập vỡ tan tành.

-Bốp. ..

Cùng lúc đó, cơn trốt xoáy màu tím trắng cũng vỡ ra.

Chỉ trong thoáng chốc, thân hình Lục Thanh lại xuất hiện, phun ra một ngụm tâm huyết. Kiếm Cốt vốn vừa được chữa Trị lành lại vỡ vụn, lúc này gần như mỗi một Kiếm cốt đều dập nát. Nếu không nhờ Lục Thanh có Kiếm thể Bạch Linh, giờ phút này đã khó lòng đứng vững.

– Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm!

Bóng người màu tím không động thủ nữa, nhưng giọng nói lộ vẻ kinh ngạc từ trước tới nay chưa từng có. Lập tức như nhớ lại chuyện gì. ..

– Chẳng trách được, ngươi là con cháu của Lục Kiếm, biết được Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều thật không ngờ ngươi đã lành ngộ tới thức hai mươi ba, thật sự là khó được. Nghe đồn rằng Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm có uy thế lay động Thời Không, nhưng lúc trước ngoại Trừ Lục Kiếm rạ, không ai có thể lãnh ngộ được mười tám chiêu sau. Không ngờ đã qua nhiều năm lại xuất hiện ra ngươi, tiếp được một chỉ của ta, cho dù là Kiếm Đế đỉnh phong tiếp chỉ này cũng phải trọng thương. Ngươi giỏi lắm, nếu hôm nay không chết. e rằng chỉ trong vòng vài tháng là có thể ngưng kết Kiếm Phách. Có điều ngươi không còn cơ hội này nữa!

Kiếm chỉ vươn ra lại từ trên không ấn xuống. Chỉ trong thoáng chốc. Lục Thanh lập tức cảm thấy mình bị giam cầm, không phải là Không Gian cầm cố, mà bị giam cầm bởi một cỗ ý chí mênh mông cuồn cuộn. Dưới ý chí này, đừng nói là hiện giờ hắn đã trọng thương, cho dù còn nguyên vẹn như lúc đầu, cũng không thể nào giãy dựa tránh thoát. Kiếm chỉ vừa thu lại, ngay sau đó. Lục Thanh lập tức bị hút tới trước mặt bóng người màu tím.

– Lục Đại ca!

Nhược Thủy kinh hô thất thanh, thân thể vừa động, nào ngờ trong nháy mắt đã bị bóng người màu tím dùng kiếm chỉ áp ché.

Trong phút chốc, toàn thân Nhược Thủy tán loạn, kiếm thức màu xanh nhạt lơ lửng giữa không trung rồi chậm rãi tan biến.

– Nhược Thủy. ..

Trên mặt Lục Thanh không còn có thể duy trì vẻ trấn tĩnh nữa, kiếm quang hung tợn màu tím trắng từ trong ánh mắt bắn ra, nhưng bị trấn áp ngưng trệ giữa hư không.

– Không biết tự lượng sức mình!

Bóng người màu tím hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, kiếm quang chiếu vào mắt Lục Thanh, hai đốm máu màu vàng tím lập tức hiện ra, trước mắt Lục Thanh chỉ còn là một mãnh tối đen.

Nhìn vẻ mặt hung dữ của Lục Thanh, bóng người màu tím cười lạnh, lập tức vươn chỉ ra điểm vào Mi Tâm hắn:

– Lúc trước không lấy được Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm, hiện giờ lấy trên người ngươi. Lăng Tiêu tông cũng không thể nói gì.

Thế nhưng ngay vào lúc kiếm chỉ của bóng người màu tím sắp sửa chạm vào Mi Tâm của Lục Thanh, một thanh hư ảnh tiểu kiếm màu trắng sáng hiện ra ở Mi tâm Lục Thanh, đồng thời còn có chữ Đạo màu xanh.

Chữ Đạo màu xanh yên lặng bây lâu nay, giờ phút này vừa xuất hiện, lập tức phóng xuất ánh sáng xanh chói mắt. Ánh sáng xanh này bắn ra một luồng sức mạnh mênh mông cuồn cuộn, hung hăng tần công vào kiếm chỉ của bóng người màu tím trước mặt.

– Phịch. ..

Không gian sụp đổ màu trắng hiện ra, bóng người màu tím lập tức bị đánh văng ra xa vài dặm.

– Là ngươi, quả nhiên là ngươi!

Bóng người màu tím dừng lại, gương mặt từ đầu tới giờ vốn vẫn che lấp lần đầu tiên hiện ra rõ ràng.

Đây là một trung niên có dung mạo bình thường, thân khoác kiếm bào màu tím, mày kiếm dài hai phần. Từ hai bên tóc mai buông xuống hai lọn tóc bạc tới ngực, cả người đứng đó dường như đã dung nhập vào không gian xung quanh. Nhìn ỵ giống như một phương trời đất, cho dù là không cố ý, nhưng vẫn có một cỗ ý chí không thể nào ngăn nổi phát tán ra, khiến cho người ta kinh sợ.

Mà ở trước người Lục Thanh, chữ Đạo màu xanh kia đã trôi ra, toát ra ánh sáng xanh tràn ngập. Không gian sụp đổ khuếch tán ra không gì có thể xâm phạm mảy may, nhưng cũng không làm hại tới Lục Thanh.

Giờ phút này, Lục Thanh dường như lâm vào một thế giới hỗn độn. Từ sau khi chữ Đạo màu xanh bay ra, hắn đã chậm rãi ngã xuống mặt đất bằng linh thạch.

– Ong. ..

Cùng lúc đó, một thanh tiểu kiếm màu xanh ngọc cũng từ lòng bàn tay phải Lục Thanh chui ra, trôi nổi giữa không trung.

– Diệp Vô Tâm!

Bóng người màu tím trầm giọng nói.

– Đúng vậy!

Kiếm quang màu xanh ngọc chợt lóe, thân hình của Diệp Vô Tâm cũng ngưng hiện.

– Trận chiến ở Hư Không Kiếm cốc với ma nữ đã khiến cho lão bị thương không nhẹ, tuy nhiên muốn khôi phục. e rằng cũng không cần thời gian dài như vậy. Kiếm Thánh, cho dù mất đi thân thể vẫn là Kiếm Thánh như trước.

– Không sai!

Tà áo Diệp Vô Tâm tung bay lất phất, mái tóc màu xanh ngọc xõa xuống hai vai, đôi mắt cũng toát ra ánh sáng màu xanh ngọc, ánh mắt dường như xuyên phá cả hư không:

– Nếu ta ở cạnh hắn quá lâu, sẽ làm cho hãn sinh ra ỷ lại- Hiện tại hãn đã tiến tới bước này, tự nhiên cần thời gian lịch lãm một mình. Đạo Kiếm Phách, chưa từng có ai ỷ vào người khác mà thành tựu, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Diệp Vô Tâm ngừng một chút, sau đó hừ lạnh:

– Chỉ có điều ta thật không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, càng ngày ngươi càng thụt lùi, không ngờ lại ra tay với một tên tiểu bổi.

– Tiểu bối ư?

Bóng người màu tím lắc lắc đầu:

– Trên người hắn, ta đã thấy được kiếm khí Thời Không bắt đầu hình thành. Người đời đều cho rằng đại lục có ba đại kiếm khí tối cao, nhưng lại không biết kiếm khí tối cao duy nhất chính là kiếm khí Phong Lôi. Mà có thể lãnh ngộ kiếm khí Phong Lôi tới mức độ nảy sinh ra khí Thời Không, trong mấy vạn năm qua, ngoại trừ Lục Kiếm, hắn chính là người thứ hai.

– Dù là như vậy thì đã sao? Diệp Vô Tâm lại cười cười:

– Xem ra lúc trước ta nói không sai bao nhiêu năm tháng trời qua đã làm cho chiến ý trong lòng ngươi giảm sút. Kiếm Ý của ngươi đã biến chất, cho dù là ý chí Kiếm Đạo cũng vậy. Ngươi thừa hưởng hương hỏa của toàn đại lục. vì vậy đã trầm mê, hiện tại ngươi chỉ là một kẻ sợ hãi kẻ yếu hơn mình!

– Nói bậy!

Bóng người màu tím quát lớn, chỉ trong thoáng chốc, toàn không gian chấn động, từng đạo không gian sụp đổ sáng trắng hiện ra. ý chí kinh khủng đè ép không gian, gió lốc linh khí vô hình nổi lên, chen chúc đổ xô tới chỗ không gian sụp đổ.

– Sao hả, thẹn quá hóa giận rồi ư? Hôm nay đã tới chỗ của Kiếm Thánh hệ Thủy, ngươi còn muốn hành hung hay sao?

Diệp Vô Tâm cười to, sau đó xoay người về phía chữ Đạo màu xanh đang lơ lửng trên không, khom người thi lễ:

– Vãn bôi Diệp Vô Tâm, tham kiến Đạo Linh!

-Ong. ..

Một làn ánh sáng xanh huyền ảo tràn tới, chữ Đạo màu xanh kia dần dần biến hóa, chậm rãi hóa thành bộ dạng của một thiếu niên. Người này mày kiếm mắt sao. ánh mắt như muốn nuốt chửng cả không gian vô tận. Trong đôi mắt này tuy không có chút tình người, nhưng Hạo Nhiên Chính Khí chất chứa trong đó không kém Hạo Nhiên Chính Khí của đại điện bên cạnh mảy may nào.

– Độc Cô tham kiến Đạo Linh!

Lúc này trung niên áo tím cũng khê khom người thi lễ với thiếu niên này.

Ánh mắt thiếu niên nhìn thoáng qua trung niên áo tím, giọng y bình thản vô cùng, dường như không hề có chút tâm tư, nhưng cũng rõ ràng lộ ra ý không cho pháp trái nghịch:

– Chưa thành Kiếm Thánh, ngươi không thể động thủ!

Gương mặt Diệp Vô Tâm lập tức lộ vẻ vui mừng, lại khom người nói với thiếu niên:

– Diệp Vô Tâm đa tạ Đạo Linh!

Đạo Linh thản nhiên nhìn lão, không nói lời nào, sau đó hóa thành chữ Đạo như trước, chìm vào trong Mi Tâm của Lục Thanh. Nhìn sang trung niên áo tím, sắc mặt y cũng trắng bệch, không biết đang suy nghĩ những gì.

– Sao hả, ngươi còn chưa chịu buông tay?

Diệp Vô Tâm lơ đãng nhìn thoáng qua đại điện màu xanh cạnh đó.

Ánh mắt trung niên áo tím chuyển động, dừng trên đại điện màu xanh một chút, rốt cục hừ lạnh một tiếng, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Diệp Vô Tâm khẽ than dài xoay người nhìn thoáng qua Lục Thanh, sau đó lại quay sang nhìn đại điên màu xanh trước mắt

– Nước thấm nhuần mọi vật, điều thiện cao cả nhất giống như nước vậy. .. Kiếm Thánh hệ Thủy, không ngờ lại gặp bà ở nơi này. ..

-Ùng,. .

Trong nháy mắt, từ đại điện màu xanh trước mặt. Hạo Nhiên Chính Khí tinh thuần không tỳ vết ngưng kết lại, chậm rãi hóa thành một bóng người xinh đẹp tuyệt trần. Đây là một nữ tử có gương mặt hết sức tinh khiết, giống như ngọc thạch tinh thuần nhất trên đời, không chút tỳ vết nào cả.

Đôi mày nàng cong vút như trăng lưỡi liềm, trên đôi môi hồng nhạt là chiếc mũi thon nhỏ cực đẹp, trong đôi mắt màu trắng nhạt lộ ra vẻ đau buồn thật sâu. Ý đau thương toát ra khiến cho mắt Lục Thanh và Hàn Lâm Lang còn đang hôn mê phải nhỏ lệ lăn dài. Mà Diệp Vô Tâm cũng thoáng sững sờ, sau đó mới thoát khỏi ảnh hường.

– Kiếm Thánh hệ Thủy, Diệp Vô Tám có lễ!

Diệp Vô Tâm lại lên tiếng.

Giờ phút này, ánh mắt nữ tử mới nhìn sang Diệp Vô Tâm:

– Năm vạn năm không gặp, Phong Thần vẫn giữ được phong thái như xưa.

Giọng nữ tử như tiếng nước chảy róc rách tinh khiết nhất trên thế gian này, không có chút tạp chất. Lại thanh lịch tao nhã như tuyết rơi trên núi, vẻ dịu dàng uy nghiêm lại mênh mông cuồn cuộn như Thiên Đạo trấn áp.

– Thủy Thần khen quá lời. Diệp mỗ tự thẹn không dám nhận. Nêu thật sự còn phong thái ngày xưa. Diệp mỗ đã không lâm vào hoàn cảnh như hiện tại.

Nữ tử cười bình thản, khiến cho toàn bộ không gian dao động cả lên. Hạo Nhiên Chính Khí phía trên đại điện màu xanh chuyển động như nước thủy triều, mênh mông cuồn cuộn.

– Phong thái của Phong Thân trước kia, người đời đều biết rõ. Tuy rằng Phong Thân không vì vạn vặt sinh linh trong thiên hạ, nhưng những chuyện ông làm cũng đường hoàng khí khái. Nếu không có Phong Thần, cũng sê không có Kiếm Thần đại lục yên ổn như hiện tại

Diệp Vô Tâm cười nhạt:

– Đó đã là chuyện năm vạn năm trước, năm vạn năm đã qua, chuyện trước kia. Diệp mỗ đã quên rồi

– Phong Thần thật sự quên được sao?

Đôi mắt nữ tử như tấm gương sáng chiếu soi liếc mắt nhìn Diệp Vô Tâm một cái, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng lão.

– Quên. .. Diệp mỗ đã quên ở trong lòng.

– Quên ở trong lòng?

Thần sắc tỏ ra sửng sốt nữ tử lập tức tỉnh ngộ:

– Quả nhiên Phong Thần ông vẫn chưa quên, không cách nào quên được!

Chọn tập
Bình luận
× sticky