Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 262: Kiếm trận! Hư không sinh vật

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

“Keng…”

Một đạo Tử Dương Kiếm Cương dài ba mươi trượng phá không bắn ra, chém một con Huyền Quy tam giai thành hai nửa. Lớp vỏ cứng rắn của Huyền Quy đối diện với đại sư cảnh giới Kiếm Hồn chẳng hề có tác dụng phòng ngự.

– Thú vực Man Hoang chẳng khác gì thời kỳ thượng cổ, linh thú tung hoành.

Đứng trên lưng Kim Dương thần điểu, Long Tuyết nói một cách cảm thán. Bàn tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc để lộ cánh tay trắng như ngọc.

Đây đã là con linh thú tam giai thứ tám bị năm người Lạc Thiên Phong chém chết. Trong khu vực Man Hoang, một khi đã có được địa bàn thì cho dù sợ hãi uy áp của Kim Dương thần điểu nhưng chúng vẫn bảo vệ địa bàn của mình đến chết cùng không chịu chạy.

Trong lúc đó, đám đệ tử của bảy tông có người muốn có được linh thú hộ thân. Nhưng đáng tiếc, cho dù đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay, linh thú lớn lên ở thú vực Man Hoang nên có một sự ngang tàng, vẫn còn một chút gì đó của thời thượng cổ, làm sao để cho con người sai khiến. Cuối cùng có chúng vẫn tự bạo, biến thành một đống máu thịt.

Sau đó, không còn có người nào ôm hy vọng thu phục được linh thú. Trừ khi là nuôi dưỡng từ nhỏ, hoặc là truyền thừa lại, chứ không có một con linh thú nào có thể dùng vũ lực để thuần phục. Linh thú trời sinh đã có linh trí, có thể sợ hãi lực lượng của trời đất hay kiếm giả mạnh. Nhưng nếu là trói buộc sự tự do của chúng thì cho dù là linh thú nhất giai cũng sẽ phản kháng.

Trên đường, đoàn người Lục Thanh ngồi yên trên lưng của Kim Dương thần điểu, cảm thụ hơi thở của mảnh đất Man Hoang. Trên mặt đất, nguyên khí rất dầy. Các loại khí có thể cảm ứng được một cách dễ dàng hơn so với bên ngoài.

Dòng Cổ Hà uốn lượn, chảy xuông chẳng biết tới mấy ngàn dặm.

Cứ theo dòng Cổ Hà mà đi, mỗi ngày khoanh chân cảm ứng trời đất, cùng với sự sống thay đổi khiến cho kiếm giả Thiên đạo hết sức trầm tĩnh. Thậm chí có một số người gặp phải chướng ngại cũng bắt đầu có động tĩnh đột phá.

Lạc Thiên Phong thốt lên một tiếng. Mấy người Hàn Kiến Tâm ở bên cũng hiểu rõ ý của hắn. Nếu có thể khai tông lập phải trong khu vực Man Hoang này thì cho dù là tông môn bình thường trong vòng hai ngàn năm cũng có thể tiến cấp Kim Thiên. Cho dù là Bạch Linh cũng có thể.

Nhưng đáng tiếc nơi này lại là mảnh trời của linh thú. Con người muốn vào làm chủ là chuyện không thể xảy ra. Trong khắp Man Hoang, linh thú tam giai nhiều vô số. Tứ giai linh thú may mắn cũng có thể thấy được một, hai con. Còn linh thú ngũ giai… Thú vực Man Hoang lớn như vậy lại không có hay sao?

Chỉ sợ là linh thú lục giai, thất giai cũng có thể có. Con người đến đây sinh sôi nảy nở, khai tông lập phái chắc chắn chúng sẽ xuất hiện. Cho dù ngươi có thực lực chống cự nhưng người dân bình thường của tông môn cũng chỉ như con kiến mà thôi.

Nói tới bốn tông môn nhân đạo, thi thoảng lại có đệ tử nhảy xuống khỏi linh thú nhặt nhạnh một ít dược thảo tỏa ra mùi quái dị hoặc là khí độc. Thậm chí còn có đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay đánh chết một hai con linh thú có độc ẩn nấp, lấy từ trên người chúng một số loại độc.

Ngoài ra, thu hút sự chú ý của đám người Lục Thanh chính là đệ tử của Vô Tình tông. Ánh mắt của bọn họ chẳng hề có chút thay đổi nhưng khi nhìn thấy linh thú liền đằng đằng sát khí. Lúc đầu, Lục Thanh còn tưởng bọn họ tu luyện chính là Sát Lục kiếm đạo, nhưng sau đó, hắn phát hiện kiếm giả ra tay mặc dù sát khí đằng đằng nhưng trên người hoàn toàn không có huyết khí của Sinh Tử môn. Ngược lại lại có một sự vô tình coi mọi thứ chẳng khác gì con kiến hôi.

Nhưng từ kiếm khí bảy màu cầu vồng sặc sỡ của họ, Lục Thanh lại cảm thấy tâm thần có chút chấn động với bảy sự biến hóa của mừng, giận, đau thương, yêu, hung ác, ham muốn.

Kiếm giả vô tình như kiếm khí lại có tình. Vô Tình kiếm đạo khiến cho người ta khó có thể hiểu nổi. Suy nghĩ một chút, Lục Thanh liền bỏ qua nó, toàn tâm toàn ý cảm nhận khí Phong Lôi ẩn chứa trong trời đất. Đồng thời, chất dịch Huyết Sát và Kiếm Nguyên ẩn chứa trong máu thịt thi thoảng lại tách ra một giọt đi vào trong từng ngóc ngách của cơ thể.

Sau thân thể cửu phẩm chính là thân thể tương đương với thần kiếm Thanh Phàm. Đây cũng là cảnh giới lớn đầu tiên của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, cũng là cánh cửa quan trọng đầu tiên. Tất nhiên, khoảng cách cho tới lúc đột phá còn rất dài. Thân thể tương đương với thanh kiếm cửu phẩm vừa mới được củng cố, không phải chỉ có thể dựa vào tinh nguyên linh vật là xong. Lục Thanh ước chừng ít nhất phải cần một năm nữa để cho hắn chuẩn bị.

Theo lời nói của Diệp lão thì thân thể cấp Thanh Phàm chính là lần lột xác mạnh nhất đầu tiên của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Một khi vượt qua thì Kiếm Cốt tự thành, bắt đầu xuất hiện thần thông. Nhưng nếu không vượt qua thì hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể vào luân hồi. Điều này chứng tỏ được lợi nhiều thì nguy hiểm cũng cực lớn.

Dọc theo dòng Cổ Hà được năm ngày, ước chừng cũng vào khu vực bên trong của thú vực Man Hoang. Ở nơi đây thi thoảng xuất hiện một số linh thú có thực lực mạnh. Thường thường có linh thú tứ giai đột kích. Tuy nhiên loại linh thú kinh khủng đó mặc dù chưa kịp tấn công đã bị mấy vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn chặt đứt, nhưng Lục Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự tụ tập mạnh mẽ của khí.

Cho dù hắn thi triển Phong Lôi dẫn cũng không thể sánh được với sự tụ tập đó. Đến lúc này, Lục Thanh mới hiểu rõ sự đáng sợ của linh thú. Có thể nói khi đạt tới tứ giai, sự mạnh mẽ của linh thú mới chính thức được thể hiện. Trước đó, linh thú đối với linh lực chỉ có một sự vận dụng nguyên thủy nhất mà thôi. Vì vậy mà cho dù có mạnh thì cũng chưa đáng được để ý.

– Đúng là nơi này.

Kim Dương thần điểu chở đám người Lục Thanh tới một đỉnh núi cao ngàn trượng liền hạ xuống.

– Nơi này….

Đám người Lục Thanh sửng sốt. Nơi đây rõ ràng là một ngọn núi bình thường, chỉ có nguyên khí trong trời đất dầy hơn những nơi khác một chút, còn lại cũng không có gì khác biệt. Chẳng lẽ, Ngũ Hành Kiếm Mộ nằm trong ngọn núi này?

Chẳng lẽ…

– Tiểu tử nghĩ đúng. Toàn bộ ngọn núi này là do Kiếm Trận huyễn hóa thành. – Âm thanh của Diệp lão vang lên.

– Toàn bộ do Kiếm Trận biến hóa thành? – Lục Thanh sửng sốt, rồi nghi hoặc hỏi:

– Nhưng từ ngọn núi này con cảm thấy được sinh cơ. Toàn bộ dã thú, cây có cũng đều có sức sống, chẳng lẽ kiếm trận cũng có thể tạo ra điều đó?

– Đó chính là sự cao thâm của Kiếm Trận. Nó là Kiếm Trận cao nhất trong cấp Thiên. Trong đó, ngoại trừ dã thú ra, tất cả những thứ khác đều do Kiếm Trận tạo thành. Đó chính là hư không tạo vật.

– Hư không tạo vật?

Đây là lần đầu tiên Lục Thanh nghe thấy mấy chữ này. Trong bốn chữ đó Lục Thanh cũng thoảng hiểu đó là thần thông của kiếm trận. Nói cách khác, kiếm trận này có thể tạo ra sức sống, thậm chí biến hóa ra cả sinh mệnh. Cuối cùng thì nó là loại thần thông gì?

– Thực ra nó cũng chẳng có gì cao thâm. Chỉ cần hồn phách tương hợp, thành tựu cảnh giới Tông Sư Kiếm Phách ngươi cũng có thể làm được điều đó. Kiếm trận này mới chỉ thấu triệt lực ngũ hành tới mức cao nhất mà thôi. Có thể có được hiệu quả như vậy cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, bây giờ, ngươi còn chưa thể hiểu được điều đó, nên không nói tới chuyện đó nữa. Nhìn Lạc tiểu tử làm gì đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp lão cũng không muốn nói thêm. Lục Thanh cũng hiểu, cảnh giới chưa đủ nên nếu cố gắng ghi nhớ sẽ tạo thêm gánh nặng cho bản thân.

Bảy con linh thú chở đệ tử liên quan lùi sang một bên. Hai mươi tám gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đứng một chỗ với nhau. Nơi đây gần như tụ tập lực lượng cực mạnh của hai khu vực tông môn Thiên Nhân.

Vào lúc này, đám đệ tử cũng đã đoán ra được điều gì đó. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía ngọn núi bắt đầu có chút chấn động.

Một tiếng kiếm ngân vang lên. Ra tay trước chính là mười ba đại sư Thiên đạo. Mười ba đạo Kiếm Cương dài mười trượng hội thành dòng chảy rực rỡ. Không khí trong không trung nhất thời tan biến, xuất hiện những vùng chân không. Vô số gợn sóng lập tức xuất hiện. Cuối cùng, xung quanh dòng khí xuất hiện một cái không gian Động Hư tối đen, sau đó lao thẳng về phía chân núi.

Ầm…

Một tiếng động khủng khiếp chấn động trong phạm vi mười dặm. Cho dù là đứng trên lưng Kim Dương thần điểu trong không trung, đám người Lục Thanh cũng cảm nhận được sự chấn động của mặt đất.

Lúc này, ngọn núi lớn chợt tỏa ra ánh sáng năm màu rực rỡ. Lực lượng ngũ hành tinh túy tản ra, lưu chuyển liên tục ngăn cản dòng Kiếm Cương màu hồng.

Sắc mặt Lạc Thiên Phong ngưng trọng, nói:

– Tăng lực.

Nhất thời, từ mười ba vị đại sư, một làn Kiếm Nguyên dao động khiến cho kẻ khác sợ hãi tản ra. Mặc dù chỉ là vô thức, nhưng vẫn khiến cho đám người Lục Thanh sử dụng Kiếm Nguyên ngăn cản. Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cho dù chỉ có một chút Kiếm Nguyên dao động cũng tạo ra kết quả đáng sợ. Bởi vậy có thể thấy được sự chênh lệch giữa cảnh giới Kiếm đạo lớn tới mức nào.

Vù vù – –

Không gian bị nghiền nát phát ra những tiếng động. Không gian Động Hư vốn bao xung quanh dòng Kiếm Cương chợt ngưng tụ trước đầu dòng chảy tạo thành một quả cầu không gian màu đen rộng mấy trượng. Lực hút kinh khủng từ nó nhanh chóng tác dụng lên ngọn núi.

Trong khoảng khắc cây cối, dã thú trên ngọn núi bị lực hút kinh người hút vào trong không gian Động hư, Lục Thanh nhìn thấy rõ, tất cả dã thú cỏ cây, thậm chí là linh thú tam giai Liệt Phong Hồ cũng bị lực hút xé nát. Khi tới sát bên không gian Động Hư chỉ còn lại bụi phấn, không còn nhận ra thứ gì nữa.

Đối mặt với sự uy hiếp mạnh mẽ, thần quang năm màu từ ngọn núi liền tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Đồng thời, một làn hơi thở từ thời thượng cổ nhanh chóng tỏa ra, khuếch tán về phía đám người Lạc Thiên Phong.

Nhưng ý chí của đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cứng cỏi tới mức nào? Làm sao chút hơi thở đó có thể khiến cho họ sợ hãi? Khí thế ngưng tụ trên bầu trời, cùng với đại thế mênh mông ngưng tụ trên đỉnh đầu mười ba vị đại sư. Nhất thời, bầu trời xuất hiện những trận cuồng phong. Lốc xoáy nổi lên xung quanh khiến cho những đàn thú trong phạm vi mười dặm nhanh chóng bỏ trốn.

“Keng…”

Một đạo Tử Dương Kiếm Cương dài ba mươi trượng phá không bắn ra, chém một con Huyền Quy tam giai thành hai nửa. Lớp vỏ cứng rắn của Huyền Quy đối diện với đại sư cảnh giới Kiếm Hồn chẳng hề có tác dụng phòng ngự.

– Thú vực Man Hoang chẳng khác gì thời kỳ thượng cổ, linh thú tung hoành.

Đứng trên lưng Kim Dương thần điểu, Long Tuyết nói một cách cảm thán. Bàn tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc để lộ cánh tay trắng như ngọc.

Đây đã là con linh thú tam giai thứ tám bị năm người Lạc Thiên Phong chém chết. Trong khu vực Man Hoang, một khi đã có được địa bàn thì cho dù sợ hãi uy áp của Kim Dương thần điểu nhưng chúng vẫn bảo vệ địa bàn của mình đến chết cùng không chịu chạy.

Trong lúc đó, đám đệ tử của bảy tông có người muốn có được linh thú hộ thân. Nhưng đáng tiếc, cho dù đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay, linh thú lớn lên ở thú vực Man Hoang nên có một sự ngang tàng, vẫn còn một chút gì đó của thời thượng cổ, làm sao để cho con người sai khiến. Cuối cùng có chúng vẫn tự bạo, biến thành một đống máu thịt.

Sau đó, không còn có người nào ôm hy vọng thu phục được linh thú. Trừ khi là nuôi dưỡng từ nhỏ, hoặc là truyền thừa lại, chứ không có một con linh thú nào có thể dùng vũ lực để thuần phục. Linh thú trời sinh đã có linh trí, có thể sợ hãi lực lượng của trời đất hay kiếm giả mạnh. Nhưng nếu là trói buộc sự tự do của chúng thì cho dù là linh thú nhất giai cũng sẽ phản kháng.

Trên đường, đoàn người Lục Thanh ngồi yên trên lưng của Kim Dương thần điểu, cảm thụ hơi thở của mảnh đất Man Hoang. Trên mặt đất, nguyên khí rất dầy. Các loại khí có thể cảm ứng được một cách dễ dàng hơn so với bên ngoài.

Dòng Cổ Hà uốn lượn, chảy xuông chẳng biết tới mấy ngàn dặm.

Cứ theo dòng Cổ Hà mà đi, mỗi ngày khoanh chân cảm ứng trời đất, cùng với sự sống thay đổi khiến cho kiếm giả Thiên đạo hết sức trầm tĩnh. Thậm chí có một số người gặp phải chướng ngại cũng bắt đầu có động tĩnh đột phá.

Lạc Thiên Phong thốt lên một tiếng. Mấy người Hàn Kiến Tâm ở bên cũng hiểu rõ ý của hắn. Nếu có thể khai tông lập phải trong khu vực Man Hoang này thì cho dù là tông môn bình thường trong vòng hai ngàn năm cũng có thể tiến cấp Kim Thiên. Cho dù là Bạch Linh cũng có thể.

Nhưng đáng tiếc nơi này lại là mảnh trời của linh thú. Con người muốn vào làm chủ là chuyện không thể xảy ra. Trong khắp Man Hoang, linh thú tam giai nhiều vô số. Tứ giai linh thú may mắn cũng có thể thấy được một, hai con. Còn linh thú ngũ giai… Thú vực Man Hoang lớn như vậy lại không có hay sao?

Chỉ sợ là linh thú lục giai, thất giai cũng có thể có. Con người đến đây sinh sôi nảy nở, khai tông lập phái chắc chắn chúng sẽ xuất hiện. Cho dù ngươi có thực lực chống cự nhưng người dân bình thường của tông môn cũng chỉ như con kiến mà thôi.

Nói tới bốn tông môn nhân đạo, thi thoảng lại có đệ tử nhảy xuống khỏi linh thú nhặt nhạnh một ít dược thảo tỏa ra mùi quái dị hoặc là khí độc. Thậm chí còn có đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay đánh chết một hai con linh thú có độc ẩn nấp, lấy từ trên người chúng một số loại độc.

Ngoài ra, thu hút sự chú ý của đám người Lục Thanh chính là đệ tử của Vô Tình tông. Ánh mắt của bọn họ chẳng hề có chút thay đổi nhưng khi nhìn thấy linh thú liền đằng đằng sát khí. Lúc đầu, Lục Thanh còn tưởng bọn họ tu luyện chính là Sát Lục kiếm đạo, nhưng sau đó, hắn phát hiện kiếm giả ra tay mặc dù sát khí đằng đằng nhưng trên người hoàn toàn không có huyết khí của Sinh Tử môn. Ngược lại lại có một sự vô tình coi mọi thứ chẳng khác gì con kiến hôi.

Nhưng từ kiếm khí bảy màu cầu vồng sặc sỡ của họ, Lục Thanh lại cảm thấy tâm thần có chút chấn động với bảy sự biến hóa của mừng, giận, đau thương, yêu, hung ác, ham muốn.

Kiếm giả vô tình như kiếm khí lại có tình. Vô Tình kiếm đạo khiến cho người ta khó có thể hiểu nổi. Suy nghĩ một chút, Lục Thanh liền bỏ qua nó, toàn tâm toàn ý cảm nhận khí Phong Lôi ẩn chứa trong trời đất. Đồng thời, chất dịch Huyết Sát và Kiếm Nguyên ẩn chứa trong máu thịt thi thoảng lại tách ra một giọt đi vào trong từng ngóc ngách của cơ thể.

Sau thân thể cửu phẩm chính là thân thể tương đương với thần kiếm Thanh Phàm. Đây cũng là cảnh giới lớn đầu tiên của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, cũng là cánh cửa quan trọng đầu tiên. Tất nhiên, khoảng cách cho tới lúc đột phá còn rất dài. Thân thể tương đương với thanh kiếm cửu phẩm vừa mới được củng cố, không phải chỉ có thể dựa vào tinh nguyên linh vật là xong. Lục Thanh ước chừng ít nhất phải cần một năm nữa để cho hắn chuẩn bị.

Theo lời nói của Diệp lão thì thân thể cấp Thanh Phàm chính là lần lột xác mạnh nhất đầu tiên của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Một khi vượt qua thì Kiếm Cốt tự thành, bắt đầu xuất hiện thần thông. Nhưng nếu không vượt qua thì hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể vào luân hồi. Điều này chứng tỏ được lợi nhiều thì nguy hiểm cũng cực lớn.

Dọc theo dòng Cổ Hà được năm ngày, ước chừng cũng vào khu vực bên trong của thú vực Man Hoang. Ở nơi đây thi thoảng xuất hiện một số linh thú có thực lực mạnh. Thường thường có linh thú tứ giai đột kích. Tuy nhiên loại linh thú kinh khủng đó mặc dù chưa kịp tấn công đã bị mấy vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn chặt đứt, nhưng Lục Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự tụ tập mạnh mẽ của khí.

Cho dù hắn thi triển Phong Lôi dẫn cũng không thể sánh được với sự tụ tập đó. Đến lúc này, Lục Thanh mới hiểu rõ sự đáng sợ của linh thú. Có thể nói khi đạt tới tứ giai, sự mạnh mẽ của linh thú mới chính thức được thể hiện. Trước đó, linh thú đối với linh lực chỉ có một sự vận dụng nguyên thủy nhất mà thôi. Vì vậy mà cho dù có mạnh thì cũng chưa đáng được để ý.

– Đúng là nơi này.

Kim Dương thần điểu chở đám người Lục Thanh tới một đỉnh núi cao ngàn trượng liền hạ xuống.

– Nơi này….

Đám người Lục Thanh sửng sốt. Nơi đây rõ ràng là một ngọn núi bình thường, chỉ có nguyên khí trong trời đất dầy hơn những nơi khác một chút, còn lại cũng không có gì khác biệt. Chẳng lẽ, Ngũ Hành Kiếm Mộ nằm trong ngọn núi này?

Chẳng lẽ…

– Tiểu tử nghĩ đúng. Toàn bộ ngọn núi này là do Kiếm Trận huyễn hóa thành. – Âm thanh của Diệp lão vang lên.

– Toàn bộ do Kiếm Trận biến hóa thành? – Lục Thanh sửng sốt, rồi nghi hoặc hỏi:

– Nhưng từ ngọn núi này con cảm thấy được sinh cơ. Toàn bộ dã thú, cây có cũng đều có sức sống, chẳng lẽ kiếm trận cũng có thể tạo ra điều đó?

– Đó chính là sự cao thâm của Kiếm Trận. Nó là Kiếm Trận cao nhất trong cấp Thiên. Trong đó, ngoại trừ dã thú ra, tất cả những thứ khác đều do Kiếm Trận tạo thành. Đó chính là hư không tạo vật.

– Hư không tạo vật?

Đây là lần đầu tiên Lục Thanh nghe thấy mấy chữ này. Trong bốn chữ đó Lục Thanh cũng thoảng hiểu đó là thần thông của kiếm trận. Nói cách khác, kiếm trận này có thể tạo ra sức sống, thậm chí biến hóa ra cả sinh mệnh. Cuối cùng thì nó là loại thần thông gì?

– Thực ra nó cũng chẳng có gì cao thâm. Chỉ cần hồn phách tương hợp, thành tựu cảnh giới Tông Sư Kiếm Phách ngươi cũng có thể làm được điều đó. Kiếm trận này mới chỉ thấu triệt lực ngũ hành tới mức cao nhất mà thôi. Có thể có được hiệu quả như vậy cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, bây giờ, ngươi còn chưa thể hiểu được điều đó, nên không nói tới chuyện đó nữa. Nhìn Lạc tiểu tử làm gì đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp lão cũng không muốn nói thêm. Lục Thanh cũng hiểu, cảnh giới chưa đủ nên nếu cố gắng ghi nhớ sẽ tạo thêm gánh nặng cho bản thân.

Bảy con linh thú chở đệ tử liên quan lùi sang một bên. Hai mươi tám gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đứng một chỗ với nhau. Nơi đây gần như tụ tập lực lượng cực mạnh của hai khu vực tông môn Thiên Nhân.

Vào lúc này, đám đệ tử cũng đã đoán ra được điều gì đó. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía ngọn núi bắt đầu có chút chấn động.

Một tiếng kiếm ngân vang lên. Ra tay trước chính là mười ba đại sư Thiên đạo. Mười ba đạo Kiếm Cương dài mười trượng hội thành dòng chảy rực rỡ. Không khí trong không trung nhất thời tan biến, xuất hiện những vùng chân không. Vô số gợn sóng lập tức xuất hiện. Cuối cùng, xung quanh dòng khí xuất hiện một cái không gian Động Hư tối đen, sau đó lao thẳng về phía chân núi.

Ầm…

Một tiếng động khủng khiếp chấn động trong phạm vi mười dặm. Cho dù là đứng trên lưng Kim Dương thần điểu trong không trung, đám người Lục Thanh cũng cảm nhận được sự chấn động của mặt đất.

Lúc này, ngọn núi lớn chợt tỏa ra ánh sáng năm màu rực rỡ. Lực lượng ngũ hành tinh túy tản ra, lưu chuyển liên tục ngăn cản dòng Kiếm Cương màu hồng.

Sắc mặt Lạc Thiên Phong ngưng trọng, nói:

– Tăng lực.

Nhất thời, từ mười ba vị đại sư, một làn Kiếm Nguyên dao động khiến cho kẻ khác sợ hãi tản ra. Mặc dù chỉ là vô thức, nhưng vẫn khiến cho đám người Lục Thanh sử dụng Kiếm Nguyên ngăn cản. Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cho dù chỉ có một chút Kiếm Nguyên dao động cũng tạo ra kết quả đáng sợ. Bởi vậy có thể thấy được sự chênh lệch giữa cảnh giới Kiếm đạo lớn tới mức nào.

Vù vù – –

Không gian bị nghiền nát phát ra những tiếng động. Không gian Động Hư vốn bao xung quanh dòng Kiếm Cương chợt ngưng tụ trước đầu dòng chảy tạo thành một quả cầu không gian màu đen rộng mấy trượng. Lực hút kinh khủng từ nó nhanh chóng tác dụng lên ngọn núi.

Trong khoảng khắc cây cối, dã thú trên ngọn núi bị lực hút kinh người hút vào trong không gian Động hư, Lục Thanh nhìn thấy rõ, tất cả dã thú cỏ cây, thậm chí là linh thú tam giai Liệt Phong Hồ cũng bị lực hút xé nát. Khi tới sát bên không gian Động Hư chỉ còn lại bụi phấn, không còn nhận ra thứ gì nữa.

Đối mặt với sự uy hiếp mạnh mẽ, thần quang năm màu từ ngọn núi liền tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Đồng thời, một làn hơi thở từ thời thượng cổ nhanh chóng tỏa ra, khuếch tán về phía đám người Lạc Thiên Phong.

Nhưng ý chí của đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cứng cỏi tới mức nào? Làm sao chút hơi thở đó có thể khiến cho họ sợ hãi? Khí thế ngưng tụ trên bầu trời, cùng với đại thế mênh mông ngưng tụ trên đỉnh đầu mười ba vị đại sư. Nhất thời, bầu trời xuất hiện những trận cuồng phong. Lốc xoáy nổi lên xung quanh khiến cho những đàn thú trong phạm vi mười dặm nhanh chóng bỏ trốn.

Chọn tập
Bình luận