Lĩnh vực!
Nghe Long Tuyết giới thiệu Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ rốt cục mới biết được đây là một thần thông nghịch thiên của Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách.
Lĩnh vực là đáng sợ như thế nào? Theo cách nói của Long Tuyết thì giờ phút này bọn họ như con thú rơi vào một cái bẫy của người thợ săn, sống chết đều do người khác quyết định. Nguồn truyện: Truyện FULL
“Chẳng lẽ Ngũ Hành Kiếm Tôn còn sống?” Như nghĩ tới cái gì, Lạc Tâm Vũ bỗng mở miệng nói.
“Rất có thể!” Long Tuyết tiếp tục nói: “Trong lĩnh vực này vẫn còn có sinh cơ. Ta thực hoài nghi những gì mà điển lục ghi chép lại. Ngũ Hành Kiếm Tôn chỉ sợ chưa hoàn toàn ngã xuống.”
“Tiểu nha đầu! Không nghĩ tới ngươi lại có kiến thức như vậy, thực khó có được a!” Đột nhiên trong phiến không gian này, mây gió nổi lên, mặt trời năm màu trên bầu trời biến mất. Ngược lại trên bầu trời hé ra một khuôn mặt già nua, uy áp như cơn sóng trường giang ép xuống, áp bức ba người.
Rắc rắc
Từ trên người Lạc Tâm Vũ liên tục truyền ra tiếng xương cốt bị đè ép. Vốn hắn đã bị trọng thương, tuy thoạt nhìn thì đã gần khôi phục, nhưng thương tích đầy người như thế nào có thể dễ dàng khôi phục. Nhất thời hắn bị uy áp từ bầu trời ép xuống không chịu nổi.
Lục Thanh bước lên, nhanh chóng chắn trước mặt Lạc Tâm Vũ. Tuy rằng uy áp cũng đè ép người hắn, nhưng hắn bằng vào thân thể mạnh mẽ tương đương với thanh kiếm cửu phẩm mà kháng trụ được.
“Di! Thân thể tiểu tử này thật mạnh mẽ, như là một thanh kiếm được rèn lên vậy, bên trong người còn có uẩn dưỡng tia khí sắc bén. Thật là kì sự! Thực là hảo cơ duyên! Hảo kì ngộ!” Gương mặt già nua che kín mấy trăm trượng trên không trung, những lời thốt ra giống như tiếng sấm rền đinh tai nhức óc.
Không cần phải nói ba người Lục Thanh cũng biết chủ nhân của gương mặt này là ai. Thần thông bậc này trừ Ngũ Hành Kiếm Tôn ra còn có thể là ai.
“Vãn bối ra mắt Kiếm Tôn!” Hít sâu một hơi, Lục Thanh cùng Long Tuyết đồng thời cất tiếng nói.
“Ân! Rất tốt! Ba tiểu gia hỏa này rất không sai!” Gương mặt mà Ngũ Hành Kiếm Tôn huyễn hóa ra già nua vô cùng. Ba người nghe trong lời nói của lão mang theo sự tang thương vô cùng.
Vô tận năm tháng! Từ thời kì hoang dã thượng cổ tới bây giờ, đó thực là những năm tháng dài vô tận.
Chần chờ một lúc, Lục Thanh vẫn mở miệng nói: “Tiền bối vẫn còn sống tới bây giờ, vì sao lại phải kiến tạo Kiếm Mộ này?”
Nghe Lục Thanh hỏi như thế, hai người Long Tuyết cũng hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời. Đúng vậy, nếu đúng như Lục Thanh nói thì cần gì phải kiến tạo Kiếm Mộ này.
Hanh…!
Một tiếng ngâm chấn động hồn phách vang lên. Dưới ánh mắt kinh hãi của ba người, khuôn mặt già nua bao trùm mấy trăm trượng trên hư không biến mất. Ngay lập tức ở chỗ cách ba người hơn mười trượng, linh khí Ngũ Hành tụ tập lại, thân ảnh một lão nhân bình thường ngưng tụ ra.
Toàn thân lão nhân này đều là do khí Ngũ Hành ngưng kết lại, nhưng không hề gây trở ngãi lão nhân hành động và nói chuyện.
Ánh mắt lão nhân thâm thúy giống như vực thẳm sâu không thấy đáy, không hề có một gợn sóng. Thật lâu sau, lão nhân mới thở dài một hơi, nói: “Không ai có thể sống được qua những năm tháng dài dằng dặc như vậy cả. Cho dù là tu vi của lão phu năm đó cũng tuyết đối không có khả năng.”
“Vậy sao người…?” Lạc Tâm Vũ theo bản năng mở miệng nói.
“Nói thế này, hiện tại trước mặt các ngươi chỉ là một tia thần niệm hồn phách của ta mà thôi. Có thể tồn tại đến hôm nay, cũng phải dựa vào trợ giúp của hơn nghìn hồn phách kiếm giả bị trấn áp bên ngoài. Cho dù như thế thì hôm nay gặp các ngươi cũng là lần đầu tiên ta từ trong ngủ sau tỉnh lại.”
Thì ra là thế!
Nghe Ngũ Hành Kiếm Tôn nói như thế, Lục Thanh mới hiểu được vì sao bên ngoài phải trấn áp nhiều linh hồn kiếm giả như thế. Xem ra tác dụng chính là cung cấp lực lượng để một tia thần niệm hồn phách của Ngũ Hành Kiếm Tôn sinh tồn. Trong lòng Lục Thanh phán đoán.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Thứ cho vãn bối vô lễ! Tiền bối thuộc về một đường Thiên Đạo chúng ta, nhưng sao lại vì việc tư mà trấn áp linh hồn của nhiều kiếm giả vô tội như vậy. Chẳng lẽ người không sợ làm trái với đạo trời sao?”
“Lục huynh!” Lạc Tâm Vũ đứng bên sửng sốt, vội vàng lên tiếng ngăn cả. Ánh mắt Long Tuyết bên cạnh cũng sáng ngời, nhìn về phía Lục Thanh càng thêm quỷ dị.
Lão nhân nghe được lời nói của Lục Thanh cũng ngẩn ra, nhưng lập tức trên mặt lão lộ ra vẻ khinh thường mở miệng nói: “Đạo trời sao! Cho dù làm trái mà bị phạt lão phu cũng cam tâm tình nguyện. Những loại phản đồ đó, không nói trấn áp một nghìn, kể cả là nghìn vạn lão phu cũng không ngại!”
“Phản đồ?” Ba người sửng sốt, đối với lời nói của lão nhân sinh ra tò mò.
Nhìn ba người còn đang nghi hoặc, lão nhân không muốn giải thích nhiều, mở miệng nói: “Có những việc phải chờ các ngươi đạt tới cảnh giới kia mới biết được. Hiện tại các ngươi nên lo lắng làm sao để vượt qua khảo nghiệm của lão phu, lấy được truyền thừa sở học cả đời của ta.”
Lúc này, mục đích lớn nhất mà đệ tử của bảy tông môn tiến vào Kiếm Mộ đã xuất hiện trước mặt ba người Lục Thanh. Lúc này nghĩ lại thì, năm mươi người của bảy tông môn tiến vào Kiếm Mộ, kết quả là chỉ còn lại bảy người. Những người còn lại toàn bộ bỏ mình trong Kiếm Mộ.
Đến tận đây, xem như thế hệ trẻ của sáu tông môn kia đã hoàn toàn mất hết. Nếu lúc này bọn họ còn không có biện pháp gì, thì chỉ sợ sau trăm năm nữa đến cấp bậc Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không đủ, từ đó mà bị loại khỏi danh sách tông môn cấp Thanh Phàm.
Ánh mắt lão nhân quét nhìn ba người. Tuy không có khí thế gì phát ra nhưng Lục thanh vẫn cảm thấy toàn thân mình như bị nhìn thấu. Không phải nói đến Long Tuyết, lúc này trên mặt nàng cũng lộ ra hàn ý, khuôn mặt trở lên đỏ bừng.
“Hỏa khí của tiểu nha đầu này không nhỏ a! Sợ là không hợp với cảnh giới của ngươi.” Lão nhân kinh ngạc nhìn Long Tuyết, nói. Có thể hai người Lục Thanh không cảm thấy gì, nhưng trong lòng Long Tuyết lại nổi sóng. Ánh mắt lão nhân như nhìn thấu tất cả, tựa hồ như mọi bí mật trước mắt lão đều bị phơi bày.
Đây là nhãn lực của Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách!
Long Tuyết cố gắng thu liễm hàn ý trên mặt lại. Trừ bỏ khuôn mặt của nàng còn hơi đỏ lên, còn chỉ lát sau đã hoàn toàn khôi phục lại như trước.
Lão nhân gật đầu, tiếp tục nói: “Những gặp gỡ lúc trước của các ngươi xem như là khảo nghiệm thứ nhất. Có thể sống được tới đây là cơ duyên của các ngươi. Bây giờ sẽ là khảo nghiệm thứ hai.”
“Khảo nghiệm thứ hai?” Lạc Tâm Vũ nghi hoặc nói. Nghe lời nói của lão nhân hình như còn có khảo nghiệm thứ ba, thứ tư.
“Không sai! Lão phu tổng cộng có ba khảo nghiệm dành cho các ngươi. Trong ba người các ngươi cũng chỉ có một người được nhận truyền thừa của ta.” Lão nhân liếc mắt nhìn Lạc Tâm Vũ mở miệng nói.
“Nhìn kỹ!” Tay lão nhân phất lên. Khí Ngũ Hành trong trời đất như cơn sóng triều tụ tập lại. Thậm chí trong hư không, Kiếm Khí vô cùng tinh thuần, theo tay lão nhân huy đồng mà tụ tập lại.
Tuy rằng lão nhân không có nhắm vào ba người nhưng họ vẫn cảm thấy một cỗ áp lực nặng như núi đè ép lên, làm người ta khó có thể chống cự.
Thật đáng sợ!
Họ không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Lão nhân chỉ là một tia thần niệm của Ngũ Hành Kiếm Tôn vậy mà khi lão giơ tay nhấc chân đều có thể dẫn động đại thế của trời đất. Nếu đổi lại là bản thân Kiếm Tôn hay là Kiếm Tổ gì đó, thì không biết sẽ có uy lực như thế nào.
Một đoàn linh quang ngưng tụ trước mặt lão nhân. Khi Kiếm Khí của lão nhân vừa rót vào, trước mặt ba người nhanh chóng hình thành thân ảnh một người. Người này cũng lão nhân bất đồng, khi vừa dung nhập Kiếm Khí vào, một cỗ khí thế sắc bén từ trên người này phóng lên tận trời, phá nát một đám mây trôi.
“Đây là…” Cảm thụ khí thế như ngưng tụ thành thực chất của người trước mặt, ba người Lục Thanh đều rùng mình. Tuy họ chỉ thấy khí thế của người này đạt tới Kiếm Chủ trung thiên vị, nhưng không biết vì sao mỗi người đều có một cảm giác bất an dâng lên.
Lão nhân quét mắt nhìn một lượt, mở miệng nói: “Khảo nghiệm thứ hai này rất đơn giản, chỉ cần đánh thắng được Kiếm Khôi của ta. Kiếm Khôi sẽ dựa theo tu vi của mỗi người mà có cảnh giới tu vi tương ứng. Có thể thắng được nó, các ngươi mới được xem như có tư cách để nhận khảo nghiệm cuối cùng. Người thứ nhất, chính là ngươi”
Lời vừa nói hết, lão nhân liền chỉ tay vào Lạc Tâm Vũ. Đồng thời tay áo lão phất lên, Tử Hà kiếm lúc trước bị thất lạc bên ngoài Kiếm Mộ trống rỗng xuất hiện trước mặt Lạc Tâm Vũ.
Đợi cho Lạc Tâm Vũ cầm lấy Tử Hà kiếm, lão nhân lại chỉ tay ra. Hai người Lục thanh cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình đem thân hình bọn họ giam lại. Trước mặt chợt lóe lên luồng sáng năm màu, bọn họ liền xuất hiện ở một địa phương cách đó trăm trượng, đứng ở gần lão nhân.
Ngẫm nghĩ một chút, lão nhâm lại vung tay lên, nhất thời trên đỉnh đầu Lạc Tâm Vũ xuất hiện một đóa hoa nhỏ tản ra ánh sáng màu xanh lục trong suốt. Mặt trên của đóa hoa có từng giọt sương trong suốt màu xanh lục nhạt, khí hệ Mộc nồng đậm tràn ra. Giọt sương rơi vào đỉnh đầu của Lạc Tâm Vũ trong nháy mắt biến mất không thấy. Lấy mắt thường có thể thấy được vô số vết thương trên người Lạc Tâm Vũ đang dần khép lại.
“Tiểu tử ngươi cứ thả tay mà đánh. Lĩnh vực của ta nối tiếp với vùng đất hoang dã, ngươi có thể điều động Chân Hỏa khí. Chỉ cần ngươi đánh thắng Kiếm Khôi là có thể vượt qua khảo nghiệm.” Lão nhân mở miệng nói, xem như nói ra luật đấu.
Không khí bắt đầu trở lên ngưng trệ, Lạc Tâm Vũ cố gắng bình tĩnh tâm thần nhìn về phía đối thủ trước mặt. Chiến ý của hắn dần bừng cháy.
Ông…!
Tiếng kiếm ngâm cao vút từ trên người Lạc Tâm Vũ cùng Kiếm Khôi vang lên, sóng âm nhàn nhạt khuếch tán ra bốn phía.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Lĩnh vực!
Nghe Long Tuyết giới thiệu Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ rốt cục mới biết được đây là một thần thông nghịch thiên của Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách.
Lĩnh vực là đáng sợ như thế nào? Theo cách nói của Long Tuyết thì giờ phút này bọn họ như con thú rơi vào một cái bẫy của người thợ săn, sống chết đều do người khác quyết định. Nguồn truyện: Truyện FULL
“Chẳng lẽ Ngũ Hành Kiếm Tôn còn sống?” Như nghĩ tới cái gì, Lạc Tâm Vũ bỗng mở miệng nói.
“Rất có thể!” Long Tuyết tiếp tục nói: “Trong lĩnh vực này vẫn còn có sinh cơ. Ta thực hoài nghi những gì mà điển lục ghi chép lại. Ngũ Hành Kiếm Tôn chỉ sợ chưa hoàn toàn ngã xuống.”
“Tiểu nha đầu! Không nghĩ tới ngươi lại có kiến thức như vậy, thực khó có được a!” Đột nhiên trong phiến không gian này, mây gió nổi lên, mặt trời năm màu trên bầu trời biến mất. Ngược lại trên bầu trời hé ra một khuôn mặt già nua, uy áp như cơn sóng trường giang ép xuống, áp bức ba người.
Rắc rắc
Từ trên người Lạc Tâm Vũ liên tục truyền ra tiếng xương cốt bị đè ép. Vốn hắn đã bị trọng thương, tuy thoạt nhìn thì đã gần khôi phục, nhưng thương tích đầy người như thế nào có thể dễ dàng khôi phục. Nhất thời hắn bị uy áp từ bầu trời ép xuống không chịu nổi.
Lục Thanh bước lên, nhanh chóng chắn trước mặt Lạc Tâm Vũ. Tuy rằng uy áp cũng đè ép người hắn, nhưng hắn bằng vào thân thể mạnh mẽ tương đương với thanh kiếm cửu phẩm mà kháng trụ được.
“Di! Thân thể tiểu tử này thật mạnh mẽ, như là một thanh kiếm được rèn lên vậy, bên trong người còn có uẩn dưỡng tia khí sắc bén. Thật là kì sự! Thực là hảo cơ duyên! Hảo kì ngộ!” Gương mặt già nua che kín mấy trăm trượng trên không trung, những lời thốt ra giống như tiếng sấm rền đinh tai nhức óc.
Không cần phải nói ba người Lục Thanh cũng biết chủ nhân của gương mặt này là ai. Thần thông bậc này trừ Ngũ Hành Kiếm Tôn ra còn có thể là ai.
“Vãn bối ra mắt Kiếm Tôn!” Hít sâu một hơi, Lục Thanh cùng Long Tuyết đồng thời cất tiếng nói.
“Ân! Rất tốt! Ba tiểu gia hỏa này rất không sai!” Gương mặt mà Ngũ Hành Kiếm Tôn huyễn hóa ra già nua vô cùng. Ba người nghe trong lời nói của lão mang theo sự tang thương vô cùng.
Vô tận năm tháng! Từ thời kì hoang dã thượng cổ tới bây giờ, đó thực là những năm tháng dài vô tận.
Chần chờ một lúc, Lục Thanh vẫn mở miệng nói: “Tiền bối vẫn còn sống tới bây giờ, vì sao lại phải kiến tạo Kiếm Mộ này?”
Nghe Lục Thanh hỏi như thế, hai người Long Tuyết cũng hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời. Đúng vậy, nếu đúng như Lục Thanh nói thì cần gì phải kiến tạo Kiếm Mộ này.
Hanh…!
Một tiếng ngâm chấn động hồn phách vang lên. Dưới ánh mắt kinh hãi của ba người, khuôn mặt già nua bao trùm mấy trăm trượng trên hư không biến mất. Ngay lập tức ở chỗ cách ba người hơn mười trượng, linh khí Ngũ Hành tụ tập lại, thân ảnh một lão nhân bình thường ngưng tụ ra.
Toàn thân lão nhân này đều là do khí Ngũ Hành ngưng kết lại, nhưng không hề gây trở ngãi lão nhân hành động và nói chuyện.
Ánh mắt lão nhân thâm thúy giống như vực thẳm sâu không thấy đáy, không hề có một gợn sóng. Thật lâu sau, lão nhân mới thở dài một hơi, nói: “Không ai có thể sống được qua những năm tháng dài dằng dặc như vậy cả. Cho dù là tu vi của lão phu năm đó cũng tuyết đối không có khả năng.”
“Vậy sao người…?” Lạc Tâm Vũ theo bản năng mở miệng nói.
“Nói thế này, hiện tại trước mặt các ngươi chỉ là một tia thần niệm hồn phách của ta mà thôi. Có thể tồn tại đến hôm nay, cũng phải dựa vào trợ giúp của hơn nghìn hồn phách kiếm giả bị trấn áp bên ngoài. Cho dù như thế thì hôm nay gặp các ngươi cũng là lần đầu tiên ta từ trong ngủ sau tỉnh lại.”
Thì ra là thế!
Nghe Ngũ Hành Kiếm Tôn nói như thế, Lục Thanh mới hiểu được vì sao bên ngoài phải trấn áp nhiều linh hồn kiếm giả như thế. Xem ra tác dụng chính là cung cấp lực lượng để một tia thần niệm hồn phách của Ngũ Hành Kiếm Tôn sinh tồn. Trong lòng Lục Thanh phán đoán.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Thứ cho vãn bối vô lễ! Tiền bối thuộc về một đường Thiên Đạo chúng ta, nhưng sao lại vì việc tư mà trấn áp linh hồn của nhiều kiếm giả vô tội như vậy. Chẳng lẽ người không sợ làm trái với đạo trời sao?”
“Lục huynh!” Lạc Tâm Vũ đứng bên sửng sốt, vội vàng lên tiếng ngăn cả. Ánh mắt Long Tuyết bên cạnh cũng sáng ngời, nhìn về phía Lục Thanh càng thêm quỷ dị.
Lão nhân nghe được lời nói của Lục Thanh cũng ngẩn ra, nhưng lập tức trên mặt lão lộ ra vẻ khinh thường mở miệng nói: “Đạo trời sao! Cho dù làm trái mà bị phạt lão phu cũng cam tâm tình nguyện. Những loại phản đồ đó, không nói trấn áp một nghìn, kể cả là nghìn vạn lão phu cũng không ngại!”
“Phản đồ?” Ba người sửng sốt, đối với lời nói của lão nhân sinh ra tò mò.
Nhìn ba người còn đang nghi hoặc, lão nhân không muốn giải thích nhiều, mở miệng nói: “Có những việc phải chờ các ngươi đạt tới cảnh giới kia mới biết được. Hiện tại các ngươi nên lo lắng làm sao để vượt qua khảo nghiệm của lão phu, lấy được truyền thừa sở học cả đời của ta.”
Lúc này, mục đích lớn nhất mà đệ tử của bảy tông môn tiến vào Kiếm Mộ đã xuất hiện trước mặt ba người Lục Thanh. Lúc này nghĩ lại thì, năm mươi người của bảy tông môn tiến vào Kiếm Mộ, kết quả là chỉ còn lại bảy người. Những người còn lại toàn bộ bỏ mình trong Kiếm Mộ.
Đến tận đây, xem như thế hệ trẻ của sáu tông môn kia đã hoàn toàn mất hết. Nếu lúc này bọn họ còn không có biện pháp gì, thì chỉ sợ sau trăm năm nữa đến cấp bậc Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không đủ, từ đó mà bị loại khỏi danh sách tông môn cấp Thanh Phàm.
Ánh mắt lão nhân quét nhìn ba người. Tuy không có khí thế gì phát ra nhưng Lục thanh vẫn cảm thấy toàn thân mình như bị nhìn thấu. Không phải nói đến Long Tuyết, lúc này trên mặt nàng cũng lộ ra hàn ý, khuôn mặt trở lên đỏ bừng.
“Hỏa khí của tiểu nha đầu này không nhỏ a! Sợ là không hợp với cảnh giới của ngươi.” Lão nhân kinh ngạc nhìn Long Tuyết, nói. Có thể hai người Lục Thanh không cảm thấy gì, nhưng trong lòng Long Tuyết lại nổi sóng. Ánh mắt lão nhân như nhìn thấu tất cả, tựa hồ như mọi bí mật trước mắt lão đều bị phơi bày.
Đây là nhãn lực của Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách!
Long Tuyết cố gắng thu liễm hàn ý trên mặt lại. Trừ bỏ khuôn mặt của nàng còn hơi đỏ lên, còn chỉ lát sau đã hoàn toàn khôi phục lại như trước.
Lão nhân gật đầu, tiếp tục nói: “Những gặp gỡ lúc trước của các ngươi xem như là khảo nghiệm thứ nhất. Có thể sống được tới đây là cơ duyên của các ngươi. Bây giờ sẽ là khảo nghiệm thứ hai.”
“Khảo nghiệm thứ hai?” Lạc Tâm Vũ nghi hoặc nói. Nghe lời nói của lão nhân hình như còn có khảo nghiệm thứ ba, thứ tư.
“Không sai! Lão phu tổng cộng có ba khảo nghiệm dành cho các ngươi. Trong ba người các ngươi cũng chỉ có một người được nhận truyền thừa của ta.” Lão nhân liếc mắt nhìn Lạc Tâm Vũ mở miệng nói.
“Nhìn kỹ!” Tay lão nhân phất lên. Khí Ngũ Hành trong trời đất như cơn sóng triều tụ tập lại. Thậm chí trong hư không, Kiếm Khí vô cùng tinh thuần, theo tay lão nhân huy đồng mà tụ tập lại.
Tuy rằng lão nhân không có nhắm vào ba người nhưng họ vẫn cảm thấy một cỗ áp lực nặng như núi đè ép lên, làm người ta khó có thể chống cự.
Thật đáng sợ!
Họ không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Lão nhân chỉ là một tia thần niệm của Ngũ Hành Kiếm Tôn vậy mà khi lão giơ tay nhấc chân đều có thể dẫn động đại thế của trời đất. Nếu đổi lại là bản thân Kiếm Tôn hay là Kiếm Tổ gì đó, thì không biết sẽ có uy lực như thế nào.
Một đoàn linh quang ngưng tụ trước mặt lão nhân. Khi Kiếm Khí của lão nhân vừa rót vào, trước mặt ba người nhanh chóng hình thành thân ảnh một người. Người này cũng lão nhân bất đồng, khi vừa dung nhập Kiếm Khí vào, một cỗ khí thế sắc bén từ trên người này phóng lên tận trời, phá nát một đám mây trôi.
“Đây là…” Cảm thụ khí thế như ngưng tụ thành thực chất của người trước mặt, ba người Lục Thanh đều rùng mình. Tuy họ chỉ thấy khí thế của người này đạt tới Kiếm Chủ trung thiên vị, nhưng không biết vì sao mỗi người đều có một cảm giác bất an dâng lên.
Lão nhân quét mắt nhìn một lượt, mở miệng nói: “Khảo nghiệm thứ hai này rất đơn giản, chỉ cần đánh thắng được Kiếm Khôi của ta. Kiếm Khôi sẽ dựa theo tu vi của mỗi người mà có cảnh giới tu vi tương ứng. Có thể thắng được nó, các ngươi mới được xem như có tư cách để nhận khảo nghiệm cuối cùng. Người thứ nhất, chính là ngươi”
Lời vừa nói hết, lão nhân liền chỉ tay vào Lạc Tâm Vũ. Đồng thời tay áo lão phất lên, Tử Hà kiếm lúc trước bị thất lạc bên ngoài Kiếm Mộ trống rỗng xuất hiện trước mặt Lạc Tâm Vũ.
Đợi cho Lạc Tâm Vũ cầm lấy Tử Hà kiếm, lão nhân lại chỉ tay ra. Hai người Lục thanh cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình đem thân hình bọn họ giam lại. Trước mặt chợt lóe lên luồng sáng năm màu, bọn họ liền xuất hiện ở một địa phương cách đó trăm trượng, đứng ở gần lão nhân.
Ngẫm nghĩ một chút, lão nhâm lại vung tay lên, nhất thời trên đỉnh đầu Lạc Tâm Vũ xuất hiện một đóa hoa nhỏ tản ra ánh sáng màu xanh lục trong suốt. Mặt trên của đóa hoa có từng giọt sương trong suốt màu xanh lục nhạt, khí hệ Mộc nồng đậm tràn ra. Giọt sương rơi vào đỉnh đầu của Lạc Tâm Vũ trong nháy mắt biến mất không thấy. Lấy mắt thường có thể thấy được vô số vết thương trên người Lạc Tâm Vũ đang dần khép lại.
“Tiểu tử ngươi cứ thả tay mà đánh. Lĩnh vực của ta nối tiếp với vùng đất hoang dã, ngươi có thể điều động Chân Hỏa khí. Chỉ cần ngươi đánh thắng Kiếm Khôi là có thể vượt qua khảo nghiệm.” Lão nhân mở miệng nói, xem như nói ra luật đấu.
Không khí bắt đầu trở lên ngưng trệ, Lạc Tâm Vũ cố gắng bình tĩnh tâm thần nhìn về phía đối thủ trước mặt. Chiến ý của hắn dần bừng cháy.
Ông…!
Tiếng kiếm ngâm cao vút từ trên người Lạc Tâm Vũ cùng Kiếm Khôi vang lên, sóng âm nhàn nhạt khuếch tán ra bốn phía.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi