Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 135: Đại lễ kế vị

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Những bông tuyết trắng bay đầy trong không trung.

Những con gió Bắc thổi xuống khiến cho bông tuyết rải đầy khắp núi đá, khe suối, động ruộng… Tất cả chỉ có một lớp tuyết trắng tinh bao phủ. Bất luận là thứ gì lộ ra bên ngoài đều chuyển thành màu trắng. Mặt đất phủ một lớp tuyết dầy tới cả thước. Năm nay, khu vực Tử Hà tông so với năm ngoài lại càng lạnh hơn.

– Đại sư huynh! – Nơi đại môn của Triêu Dương cung, hai gã đệ tử ngoại môn đứng canh cửa khom người, hành lễ với một thanh niên mặc một bộ võ phục màu trắng. Ánh mắt bọn họ có chút kính sợ. Sau lưng thanh niên có đeo một thanh kiếm to màu đen.

Phất phất tay, người thanh niên hơi mỉm cười với hai người rồi đi xuống núi. Nhìn theo bóng lưng của người thanh niên, hai gã đệ tử phát hiện, nơi hắn đi qua, trên mặt đất chỉ xuất hiện một dấu chân sâu nửa tấc. Mà vào lúc này, tuyết vẫn vẫn rơi dầy như trước, nhưng thời gian mới chỉ chừng một nhịp hô hấp.

Bước trên lớp tuyết dầy, Lục Thanh thử đem Tấn Lôi bộ trong Phong Lôi quyết vào Phong Lôi bộ. Bước chân của hắn hết sức nhẹ nhàng, như vượt qua không gian mà dẫm lên mặt tuyết chỉ để lại một dấu chân mờ nhạt.

Ngoại trừ Luyện Tâm kiếm sau lưng, bộ trang phục màu trắng của Lục Thanh như hòa vào với quang cảnh xung quanh. Tốc độ của Lục Thanh từ từ nhanh dần lên khiến cho khoảng cách giữa hai bước chân từ từ đạt tới mười trượng, để lại phía sau một cái bóng rõ ràng.

Khi dừng chân ở chân núi, Lục Thanh từ từ thoát ra khỏi trạng thái lĩnh ngộ. Tấn Lôi bộ vốn khác Phong Lôi bộ nhưng lại có cùng hiệu quả. Chỉ có điều Tấn Lôi bộ theo đuổi cực nhanh mà Phong Lôi bộ lại đi theo sự biến ảo, tốc độ chậm hơn một chút. Nhưng bây giờ, tham khảo một chút Tấn Lôi bộ lại có thể giải quyết được cái bóng sau lưng. Coi như có thu hoạch được một chút.

Lẩm bẩm vài câu, Lục Thanh quay đầu nhìn về phía Triêu Dương phong, nói:

– Hai năm rồi…

Hai năm trôi qua kể từ sau khoảng thời gian tu luyện trong Kiếm Trì. Trong hai năm, khu vực Tử Hà tông không hề có chuyện gì lớn xảy ra. Ngược lại, do luận kiếm giữa năm núi sắp đén nên tất cả đệ tử đều chìm vào tu luyện.

Còn Lục Thanh vào một năm trước, trong buổi luận kiếm đã thắng Nhiếp Thanh Thiên, dành lấy được thân phận Đại sư huynh của Triêu Dương phong. Thật sự là do hắn còn trẻ nên từ sau đó, tất cả đệ tử Triêu Dương cung, ngoại trừ lễ tiết ra còn đều gọi hắn là Đại sư huynh. Mà Lục Thanh nghe cách xưng hô như vậy liền cảm thấy thoải mái hơn nên cũng vui vẻ đón nhận.

Di chuyển một đoạn được dài, cuối cùng vào lúc màn đêm buông xuống, Lục Thanh cũng về đến Triêu Dương trấn.

Năm nay có một ý nghĩa quan trọng đối với Lục Thanh. Bởi vì qua năm mới cũng chính là lúc mà hắn tới tuổi trưởng thành, đủ tuổi để kế thừa vị trí gia chủ Lục gia. Với tâm cảnh của Lục Thanh cũng không khỏi cảm thán.

– Trấn thủ đại nhân. – Một số trấn dân đang bày hàng trên đất biết Lục Thanh nên khi nhìn thấy hắn trở về đều nhiệt tình bắt chuyện.

Từ nhỏ sống ở trong trấn nên Lục Thanh hiểu rõ do không có được mười bạch ngọc tệ nên bọn họ không thể tiến vào trong phường thị để mà mua bán.

Đối với bọn họ, Lục Thanh chẳng hề có chút phân biệt. Bất cứ người nào cũng trả lời một câu khiến cho rất nhiều chủ quán càng có cảm giác tốt hơn đối với Lục Thanh.

Thực ra, trong trí nhớ của một số lão nhân thì người của Lục gia hoàn toàn khác với những gia tộc khác vẫn hay khinh người. Trái lại, nhiều lúc, người của Lục gia xuất hiện cũng không bao giờ lấn át kẻ khác. Mà bây giờ, Lục Thanh cũng lại tiếp theo cách đối xử đó.

– Thiếu chủ! Ngươi đã về. – Trên tảng đá trước trang viện của Lục gia, Dịch lão và hai gã người hầu đứng đợi ở đó từ lúc nào. Hiển nhiên, là bọn họ đã biết thời gian trở về của Lục Thanh.

– Phu nhân ở trong đại viện chờ thiếu chủ lâu rồi.

Lục Thanh nghe thấy vậy ngẩn người, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh. Hắn gật đầu rồi đi về phía đại viện. Sau lưng, nét mặt Dịch lão của chút vui mừng: “Lão gia! Thiếu chủ càng lúc càng giống ngài”.

Xuyên qua vài cái hành lang, có lẽ do sang năm mới còn có đại lễ kế vị nên tất cả lan can và xà chính đều thay đổi. Ngay cả đá trên mặt đất ở một số nơi cũng được tu sửa.

Đi tới đại viện, vào lúc này, tuyết đã ngừng rơi. Nhưng Nhan Như Ngọc đã đứng ở trong sân chờ hắn từ lúc nào. Nàng khoác một bộ áo lông cừu, trên đó dính đầy những bông tuyết. Mái tóc đen trên đầu cũng dính đầy tuyết nhưng với nhãn lực của Lục Thanh vẫn thấy được vài sợi tóc bạc.

Trong lòng cảm thấy hơi đau xót, bởi Lục Thanh biết mấy năm qua, toàn bộ Triêu Dương trấn đều được mẹ hắn và Dịch lão quan tâm. Gia nghiệp lớn như vậy đặc biệt là năm đầu tiên không có sự chống đỡ của phụ thân nên có rất nhiều thế lực bên ngoài nhòm ngó. Bất luận ở phường thị hay các phương diện khác cũng đều chèn ép sản nghiệp của Lục Thanh. Mãi cho tới khi hắn ở Lạc Nhật thành đánh bại Tư Đồ Trọng rồi bước vào vị trí thứ mười trên Long Phượng bảng, mới có thể khiến cho các thế lực đó từ từ bỏ đi ý định.

Suy nghĩ một chút, Lục Thanh lấy Luyện Tâm kiếm và Niệm Vân kiếm đặt lên lan can. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, hắn không hề e ngại mà gỡ kiếm xuống. Bởi vì, hắn hoàn toàn tự tin vào thực lực của mình.

– Mẹ… – Lục Thanh lên tiếng.

Quay đầu lại, Nhan Như Ngọc mỉm cười nói:

– Về rồi à?

Vừa đi tới gần, Lục Thanh gật đầu nói:

– Đã về.

Mặc dù chỉ ngắn gọn vài chữ nhưng trong đó là chứa đầy tình cảm khiến cho Lục Thanh cảm thấy ấm áp.

– Qua năm mới… – Dừng lại một chút, Nhan Như Ngọc mới mở miệng nói:

– Ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Mỉm cười, Lục Thanh nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt mẫu thân rồi nói:

– Mẫu thân yên tâm. Con chuẩn bị tốt rồi.

Thời gian từng ngày trôi đi, năm mới nhanh chóng tới gần, không khí trong Triêu Dương trấn càng lúc càng nào nhiệt. Sau mười ngày, cuối cùng thì năm mới cũng tới trong một trời đầy tuyết. Không thể nghi ngờ rằng đây chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong năm của Triêu Dương trấn. Nó làm cho người ta như sống lại lúc còn bé, vui vẻ không hề có chút lo lắng.

Sau khi năm mới qua được vài ngày, Triêu Dương trấn chợt náo nhiệt hẳn lên so với bình thường. Nơi đây có rất nhiều người lạ mặt xuất hiện. Bọn họ hoàn toàn khác với những người vẫn đến mua bán. Trong số họ, có rất nhiều người ăn mặc lịch sự, lại còn có cả kiếm giả khí thế kinh người. Một số người dân trong trấn còn phát hiện ra rằng ngay cả những trấn vệ cũng phải cung kính với họ.

Đồng thời, họ cũng biết rằng mấy ngày nữa là tới đại lễ kế vị gia chủ Lục gia. Tất cả những người đó đều tới Triêu Dương hiên để ở.

Mãi cho tới ngày thứ ba, ngoài trang viện của Lục gia treo hai cái đèn lồng màu hồng rất to. Trước cửa có một cái bồn được làm bằng tử ngọc, bên trọng đựng nước suối Bích Hàn đàm. Mỗi một khách nhân đều tự giác lách sang một bên. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

– Hoàng Phủ gia tộc, Tam trưởng lão Hoảng Phủ Dục đến. Hạ lễ một vạn tử ngọc tệ, một thanh Hỏa Ngọc kiếm bát phẩm. Một tấc tử ngọc tâm tủy.

– Gia tộc Tây Môn! Nhị trưởng lão Tây Môn Tín đến. Hạ lễ năm nghìn tử ngọc tệ. Ba thanh Hàn Thiết kiếm thất phẩm. Hai cây nhân sâm tám mươi năm.

– Tứ trưởng lão Diệp Khai của Diệp gia đến. Hạ lễ một vạn tử ngọc tệ. Hai thanh Trầm Ngân kiếm thất phẩm. Hai khối phục linh chín mươi năm.

– Tam trưởng lão Nhạc Sơn của Nhạc gia đến. Hạ lễ một vạn năm ngàn tử ngọc tệ. Ba thanh Hỏa Đồng kiếm bát phẩm.

– Nhị trưởng lão Tư Đồ Ngân của gia tộc Tư Đồ đến. Hạ lễ bốn thanh Huyền Kim kiếm bát phẩm. Một cây sâm vương trăm năm.

– Gia tộc Tư Đồ? – Đừng trong đại sảnh, Lục Thanh nghe thấy vậy mà sửng sốt. Bốn đại gia tộc khác đến không sao, nhưng không ngờ gia tộc Tư Đồ cũng phái người đến. Nhưng lập tức hắn liền nhếch mép cười lạnh. Hắn biết đây là gia tộc Tư Đồ có ý cầu. Nhưng nếu như hắn không có thực lực và tiềm lực thì chỉ sợ không có được chuyện nà.

Nhưng lần này, gia tộc Tư Đồ đưa lễ cũng lớn. Mặc dù không có tử ngọc tệ, nhưng sau khi Lục Thanh đánh bại Tử Đồ Trọng đã lấy của bọn họ mười vạn Tử Ngọc Tệ. Lục Thanh còn nhớ rõ lúc đấy, lão tổng quản của gia tộc Tư Đồ đau lòng thế nào.

Mà hôm nay, bốn thanh Huyền Kim kiếm bát phẩm cũng tương đương với năm vạn Tử ngọc tệ. Chưa kể trong đó còn có một cây sâm vương trăm năm, có thể bán trong khu vực Tử Hà tông được mấy vạn Tử ngọc tệ.

Nói chung, lần này, gia tộc Tư Đồ rất có thành ý. Cho dù không có hảo cảm nhưng hôm nay là đại lễ kế vị, ngoài ra lại còn lão già Kiếm Chủ của gia tộc Tư Đồ vẫn khiến hắn hơi e ngại.

Những bông tuyết trắng bay đầy trong không trung.

Những con gió Bắc thổi xuống khiến cho bông tuyết rải đầy khắp núi đá, khe suối, động ruộng… Tất cả chỉ có một lớp tuyết trắng tinh bao phủ. Bất luận là thứ gì lộ ra bên ngoài đều chuyển thành màu trắng. Mặt đất phủ một lớp tuyết dầy tới cả thước. Năm nay, khu vực Tử Hà tông so với năm ngoài lại càng lạnh hơn.

– Đại sư huynh! – Nơi đại môn của Triêu Dương cung, hai gã đệ tử ngoại môn đứng canh cửa khom người, hành lễ với một thanh niên mặc một bộ võ phục màu trắng. Ánh mắt bọn họ có chút kính sợ. Sau lưng thanh niên có đeo một thanh kiếm to màu đen.

Phất phất tay, người thanh niên hơi mỉm cười với hai người rồi đi xuống núi. Nhìn theo bóng lưng của người thanh niên, hai gã đệ tử phát hiện, nơi hắn đi qua, trên mặt đất chỉ xuất hiện một dấu chân sâu nửa tấc. Mà vào lúc này, tuyết vẫn vẫn rơi dầy như trước, nhưng thời gian mới chỉ chừng một nhịp hô hấp.

Bước trên lớp tuyết dầy, Lục Thanh thử đem Tấn Lôi bộ trong Phong Lôi quyết vào Phong Lôi bộ. Bước chân của hắn hết sức nhẹ nhàng, như vượt qua không gian mà dẫm lên mặt tuyết chỉ để lại một dấu chân mờ nhạt.

Ngoại trừ Luyện Tâm kiếm sau lưng, bộ trang phục màu trắng của Lục Thanh như hòa vào với quang cảnh xung quanh. Tốc độ của Lục Thanh từ từ nhanh dần lên khiến cho khoảng cách giữa hai bước chân từ từ đạt tới mười trượng, để lại phía sau một cái bóng rõ ràng.

Khi dừng chân ở chân núi, Lục Thanh từ từ thoát ra khỏi trạng thái lĩnh ngộ. Tấn Lôi bộ vốn khác Phong Lôi bộ nhưng lại có cùng hiệu quả. Chỉ có điều Tấn Lôi bộ theo đuổi cực nhanh mà Phong Lôi bộ lại đi theo sự biến ảo, tốc độ chậm hơn một chút. Nhưng bây giờ, tham khảo một chút Tấn Lôi bộ lại có thể giải quyết được cái bóng sau lưng. Coi như có thu hoạch được một chút.

Lẩm bẩm vài câu, Lục Thanh quay đầu nhìn về phía Triêu Dương phong, nói:

– Hai năm rồi…

Hai năm trôi qua kể từ sau khoảng thời gian tu luyện trong Kiếm Trì. Trong hai năm, khu vực Tử Hà tông không hề có chuyện gì lớn xảy ra. Ngược lại, do luận kiếm giữa năm núi sắp đén nên tất cả đệ tử đều chìm vào tu luyện.

Còn Lục Thanh vào một năm trước, trong buổi luận kiếm đã thắng Nhiếp Thanh Thiên, dành lấy được thân phận Đại sư huynh của Triêu Dương phong. Thật sự là do hắn còn trẻ nên từ sau đó, tất cả đệ tử Triêu Dương cung, ngoại trừ lễ tiết ra còn đều gọi hắn là Đại sư huynh. Mà Lục Thanh nghe cách xưng hô như vậy liền cảm thấy thoải mái hơn nên cũng vui vẻ đón nhận.

Di chuyển một đoạn được dài, cuối cùng vào lúc màn đêm buông xuống, Lục Thanh cũng về đến Triêu Dương trấn.

Năm nay có một ý nghĩa quan trọng đối với Lục Thanh. Bởi vì qua năm mới cũng chính là lúc mà hắn tới tuổi trưởng thành, đủ tuổi để kế thừa vị trí gia chủ Lục gia. Với tâm cảnh của Lục Thanh cũng không khỏi cảm thán.

– Trấn thủ đại nhân. – Một số trấn dân đang bày hàng trên đất biết Lục Thanh nên khi nhìn thấy hắn trở về đều nhiệt tình bắt chuyện.

Từ nhỏ sống ở trong trấn nên Lục Thanh hiểu rõ do không có được mười bạch ngọc tệ nên bọn họ không thể tiến vào trong phường thị để mà mua bán.

Đối với bọn họ, Lục Thanh chẳng hề có chút phân biệt. Bất cứ người nào cũng trả lời một câu khiến cho rất nhiều chủ quán càng có cảm giác tốt hơn đối với Lục Thanh.

Thực ra, trong trí nhớ của một số lão nhân thì người của Lục gia hoàn toàn khác với những gia tộc khác vẫn hay khinh người. Trái lại, nhiều lúc, người của Lục gia xuất hiện cũng không bao giờ lấn át kẻ khác. Mà bây giờ, Lục Thanh cũng lại tiếp theo cách đối xử đó.

– Thiếu chủ! Ngươi đã về. – Trên tảng đá trước trang viện của Lục gia, Dịch lão và hai gã người hầu đứng đợi ở đó từ lúc nào. Hiển nhiên, là bọn họ đã biết thời gian trở về của Lục Thanh.

– Phu nhân ở trong đại viện chờ thiếu chủ lâu rồi.

Lục Thanh nghe thấy vậy ngẩn người, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh. Hắn gật đầu rồi đi về phía đại viện. Sau lưng, nét mặt Dịch lão của chút vui mừng: “Lão gia! Thiếu chủ càng lúc càng giống ngài”.

Xuyên qua vài cái hành lang, có lẽ do sang năm mới còn có đại lễ kế vị nên tất cả lan can và xà chính đều thay đổi. Ngay cả đá trên mặt đất ở một số nơi cũng được tu sửa.

Đi tới đại viện, vào lúc này, tuyết đã ngừng rơi. Nhưng Nhan Như Ngọc đã đứng ở trong sân chờ hắn từ lúc nào. Nàng khoác một bộ áo lông cừu, trên đó dính đầy những bông tuyết. Mái tóc đen trên đầu cũng dính đầy tuyết nhưng với nhãn lực của Lục Thanh vẫn thấy được vài sợi tóc bạc.

Trong lòng cảm thấy hơi đau xót, bởi Lục Thanh biết mấy năm qua, toàn bộ Triêu Dương trấn đều được mẹ hắn và Dịch lão quan tâm. Gia nghiệp lớn như vậy đặc biệt là năm đầu tiên không có sự chống đỡ của phụ thân nên có rất nhiều thế lực bên ngoài nhòm ngó. Bất luận ở phường thị hay các phương diện khác cũng đều chèn ép sản nghiệp của Lục Thanh. Mãi cho tới khi hắn ở Lạc Nhật thành đánh bại Tư Đồ Trọng rồi bước vào vị trí thứ mười trên Long Phượng bảng, mới có thể khiến cho các thế lực đó từ từ bỏ đi ý định.

Suy nghĩ một chút, Lục Thanh lấy Luyện Tâm kiếm và Niệm Vân kiếm đặt lên lan can. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, hắn không hề e ngại mà gỡ kiếm xuống. Bởi vì, hắn hoàn toàn tự tin vào thực lực của mình.

– Mẹ… – Lục Thanh lên tiếng.

Quay đầu lại, Nhan Như Ngọc mỉm cười nói:

– Về rồi à?

Vừa đi tới gần, Lục Thanh gật đầu nói:

– Đã về.

Mặc dù chỉ ngắn gọn vài chữ nhưng trong đó là chứa đầy tình cảm khiến cho Lục Thanh cảm thấy ấm áp.

– Qua năm mới… – Dừng lại một chút, Nhan Như Ngọc mới mở miệng nói:

– Ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Mỉm cười, Lục Thanh nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt mẫu thân rồi nói:

– Mẫu thân yên tâm. Con chuẩn bị tốt rồi.

Thời gian từng ngày trôi đi, năm mới nhanh chóng tới gần, không khí trong Triêu Dương trấn càng lúc càng nào nhiệt. Sau mười ngày, cuối cùng thì năm mới cũng tới trong một trời đầy tuyết. Không thể nghi ngờ rằng đây chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong năm của Triêu Dương trấn. Nó làm cho người ta như sống lại lúc còn bé, vui vẻ không hề có chút lo lắng.

Sau khi năm mới qua được vài ngày, Triêu Dương trấn chợt náo nhiệt hẳn lên so với bình thường. Nơi đây có rất nhiều người lạ mặt xuất hiện. Bọn họ hoàn toàn khác với những người vẫn đến mua bán. Trong số họ, có rất nhiều người ăn mặc lịch sự, lại còn có cả kiếm giả khí thế kinh người. Một số người dân trong trấn còn phát hiện ra rằng ngay cả những trấn vệ cũng phải cung kính với họ.

Đồng thời, họ cũng biết rằng mấy ngày nữa là tới đại lễ kế vị gia chủ Lục gia. Tất cả những người đó đều tới Triêu Dương hiên để ở.

Mãi cho tới ngày thứ ba, ngoài trang viện của Lục gia treo hai cái đèn lồng màu hồng rất to. Trước cửa có một cái bồn được làm bằng tử ngọc, bên trọng đựng nước suối Bích Hàn đàm. Mỗi một khách nhân đều tự giác lách sang một bên. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

– Hoàng Phủ gia tộc, Tam trưởng lão Hoảng Phủ Dục đến. Hạ lễ một vạn tử ngọc tệ, một thanh Hỏa Ngọc kiếm bát phẩm. Một tấc tử ngọc tâm tủy.

– Gia tộc Tây Môn! Nhị trưởng lão Tây Môn Tín đến. Hạ lễ năm nghìn tử ngọc tệ. Ba thanh Hàn Thiết kiếm thất phẩm. Hai cây nhân sâm tám mươi năm.

– Tứ trưởng lão Diệp Khai của Diệp gia đến. Hạ lễ một vạn tử ngọc tệ. Hai thanh Trầm Ngân kiếm thất phẩm. Hai khối phục linh chín mươi năm.

– Tam trưởng lão Nhạc Sơn của Nhạc gia đến. Hạ lễ một vạn năm ngàn tử ngọc tệ. Ba thanh Hỏa Đồng kiếm bát phẩm.

– Nhị trưởng lão Tư Đồ Ngân của gia tộc Tư Đồ đến. Hạ lễ bốn thanh Huyền Kim kiếm bát phẩm. Một cây sâm vương trăm năm.

– Gia tộc Tư Đồ? – Đừng trong đại sảnh, Lục Thanh nghe thấy vậy mà sửng sốt. Bốn đại gia tộc khác đến không sao, nhưng không ngờ gia tộc Tư Đồ cũng phái người đến. Nhưng lập tức hắn liền nhếch mép cười lạnh. Hắn biết đây là gia tộc Tư Đồ có ý cầu. Nhưng nếu như hắn không có thực lực và tiềm lực thì chỉ sợ không có được chuyện nà.

Nhưng lần này, gia tộc Tư Đồ đưa lễ cũng lớn. Mặc dù không có tử ngọc tệ, nhưng sau khi Lục Thanh đánh bại Tử Đồ Trọng đã lấy của bọn họ mười vạn Tử Ngọc Tệ. Lục Thanh còn nhớ rõ lúc đấy, lão tổng quản của gia tộc Tư Đồ đau lòng thế nào.

Mà hôm nay, bốn thanh Huyền Kim kiếm bát phẩm cũng tương đương với năm vạn Tử ngọc tệ. Chưa kể trong đó còn có một cây sâm vương trăm năm, có thể bán trong khu vực Tử Hà tông được mấy vạn Tử ngọc tệ.

Nói chung, lần này, gia tộc Tư Đồ rất có thành ý. Cho dù không có hảo cảm nhưng hôm nay là đại lễ kế vị, ngoài ra lại còn lão già Kiếm Chủ của gia tộc Tư Đồ vẫn khiến hắn hơi e ngại.

Chọn tập
Bình luận
× sticky