Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 696: Thiên Nhân tương hội

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Sư phụ. ..

Hai người bọn Liên Tề tiến tới nghênh đón.

Lúc này thấy hai người bọn Lý Trường Cầm giam giữ Huyết Vô Cương áp giải trở về, Kiếm Giả các tông và đệ tử hai tông cũng đã biết được kết quả trận chiến, bất quá đồng thời, bọn họ cũng gặp được Lục Thanh đang được vây quanh hoan nghênh. Đặc biệt là Kiếm Giả các tông, lúc trước tham gia đấu giá trên Thứ Âm Kiếm Tháp, hai tên Kiếm Chủ ngồi cạnh Lục Thanh cũng kinh hãi trong lòng, thật sự không ngờ người ngồi cạnh mình khi đó lại là một nhân vật kinh khủng như vậy.

– Liên Tề, ngươi lại đây.

Cầm Kiếm Hoàng vẫy tay gọi.

– Thanh Hà, ngươi cũng lại đây.

Tửu Kiếm Hoàng cũng gọi.

Tuy rằng cả hai nghi hoặc trong lòng, nhưng lúc này sư phụ cùng gọi, hai người đồng thời tiến lên trước mặt hai vị sư phụ.

– Hai người các ngươi có quen biết người này không?

Hai người tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn Lục Thanh trước mắt, nghĩ mãi vẫn không ra từng gặp qua ở nơi nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

– Trên đỉnh tháp Thủy Vân, bên ngoài thành Thanh Hà.

Lục Thanh cũng không để ý, tự nhiên biết rõ lúc này hai người không thể nhận ra mình.

– Trên đỉnh tháp Thủy Vân, bên ngoài thành Thanh Hà. ..

Bọn Liên Tề thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt càng ngày càng sáng rực lên, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Lúc Thanh:

– Là huynh. ..

Lục Thanh gật gật đầu:

– Liên huynh, Thanh Hà huynh, đã lâu không gặp.

Liên Tề vẫn còn chút do dự, lúc trước y đánh một trận cùng Lục Thanh trên tháp Thủy Vân, hiện giờ đã mấy năm trôi qua, không ngờ thực lực của đối phương. ..

– Được rồi, chuyện cũ để sau hãy nói.

Lý Trường Cầm mĩm cười nói sau đó nhìn về phía hai người Liên Nguyệt:

– Các ngươi. ..

– Hết thảy xin Tông chủ làm chủ.

Gương mặt diễm lệ của Liên Nguyệt đỏ bừng, đưa mắt liếc nhìn Lý Hạo Nhiên.

– Được!

Tửu Kiếm Hoàng cười to một tiếng:

– Đai lễ kiếm lữ vẫn tiến hành như trước. .

Tức thì bọn Lý Trường Cầm phong ấn Đan Điền thức hải của Huyết Vô Cương, quăng lão sang một bên, Kiếm Giả các tông ngồi xuống, Lục Thanh được hai người Tửu Kiếm Hoàng kéo lên ngọc đài cùng ngồi với hai vị Tông chủ Lý Trường cầm.

Sắc mặt hai người Liên Nguyệt bừng đỏ, dưới sự chủ trì của Lý Trường cầm rốt cục đã hành lễ giao bái xong. Sau đó, được hai người Cầm Kiếm Hoàng ra hiệu, lại tới thi lễ với Lục Thanh, lễ này cũng là tạ ơn Lục Thanh ra tay, nếu không, hôm nay hai người bọn họ có thể kết thành kiếm lữ hay không vẫn còn khó nói.

Mà Lục Thanh cũng lập tức lấy từ trong không gian Động Hư ra hai bình ngọc, trong đó là nguyên dịch thiên địa mà hắn đã chuẩn bi sẵn sàng. Nguyên dịch thiên địa này là đến từ Bạch linh Kiếm cốc, lúc trước Lục Thanh đột phá Kiếm thể Bạch linh, bên trong cũng hấp thụ rất nhiều nguyên dịch thiên địa tồn trừ lại. Với Kiếm thể Bạch linh mạnh mẽ hiện tại của Lục Thanh, bên trong huyết nhục chứa nguyên dịch thiên địa nhiều tới mức tuy không dám nói như hồ nước, một cái ao chu vi trăm trượng cũng không thành vấn đề.

Không nói tới chuyện hai bình nguyên dịch thiên địa này mang lại niềm vui cho bọn Lý Trường Cầm tới mức nào. sau khi đại lễ kiếm lữ kết thúc, tới chuyện thẩm vấn Huyết Vô Cương.

Trong đại điện Bái Nguyệt, bên trong Cầm Kiếm tông trên Bái Nguyệt phong.

Kiếm Giả các tông được phái quay về tông môn bẩm báo thực hư chuyện Huyết Vô Cương, còn Đại sư các tông thì hội tụ ở đại điện Bái Nguyệt

Mọi người chia ngôi chủ khách ngồi xuống, Lục Thanh được đặc biệt an bày ngồi cạnh Tửu Kiếm Hoàng, xem như khách nhân chính.

Tuy nhiên Đại sư các tông không có gì phải nghi ngờ, phân chia chỗ ngồi hiện tại là do lúc trước mọi người đều đã thấy thực lực của Lục Thanh, cho nên không ai dám làm chuyện đắc tôi với hắn.

– Dẫn Huyết Vô Cương, Huyết Minh vào đây.

Lý Trường Cầm trầm giọng hạ lệnh, không lâu sau, Huyết Vô Cương, Huyết Minh được hai tên đệ tử Kiếm Chủ áp giải vào giữa điện.

– Huyết Vô Cương, lão còn gì để nói hay không? Lý Trường cầm lạnh lùng hỏi.

– Có gì để nói chứ?

Huyết Vô Cương cười khảy:

– Nói hay không nói có gì là khác nhau?

Dứt lời, Huyết Vô Cương đưa mắt nhìn sang Lục Thanh:

– Giỏi cho một tên Chân Long Kiếm tông, không ngờ ngươi lại có được thực lực như vậy, là ta sơ ý nhất thời!

Lục Thanh không thèm quan tâm đến lão, thần sắc tỏ ra thản nhiên, cũng không nhìn lão.

– Ngươi. ..

Huyết Vô Cương tức giận.

– Bớt lời vô nghĩa đi thôi. Nhiếp Bích Tâm trầm giọng quát:

– Nói mau, hôm nay lão tới đại lễ kiếm lữ của hai tông chúng ta là có ý đồ gì?

Ánh mắt Huyết Vô Cương lạnh lùng như băng giá, dường như không nghe thấy.

– Ngươi nói!

Nhiếp Bích Tâm lập tức nhìn sang Huyết Minh.

Huyết Minh cảm thấy toàn thân ngây dại giống như bị lửa nóng thiêu đốt. Sở dĩ trước kia Huyết Hải môn và Hạo Nhiên tông xảy ra chuyện bất hòa, chính là vì Hạo Nhiên Chính Khí có vẻ như khắc chế được khí Huyết Sát, giống như nhưng lính thú thiên địch, trời sinh ra đã đối nghịch với nhau.

Nhiếp Bích Tâm thân là tam kiếp Kiếm Hoàng, dùng ánh mắt quan sát kỹ, pháp tắc Chính Khí ngưng tụ lại thành thần quang nổi lên trong mắt, chàm chú nhìn vào Huyết Minh, chỉ trong thoáng chốc, Huyết khí trên người Huyết Minh bắt đầu khởi động, sinh ra vô số ảo ảnh oan hồn.

– Huyết Sát Hồn Thạch!

Tửu Kiếm Hoàng hừ lạnh, giơ tay khẽ vẫy, một viên đá màu đỏ máu trong suốt lập tức từ trên người Huyết Minh bay ra rơi vào tay lão.

– Giết người bừa bãi để luyện chế hung vật bực này, Huyết Hải môn quả thật hết sức oai phong.

Tửu Kiếm Hoàng tức giận nói lớn.

Quả thật không sai Huyết Sát Hồn Thạch chính là vật chí hung, cần có hàng ngàn hàng vạn oan hồn ngưng tụ, sát nghiệt trong đó thật sự khó tả hết bằng lời, hơn nữa cũng không ai biết được, rốt cục Huyết Hải môn có được bao nhiêu Huyết Sát Hồn Thạch, trong gần hai vạn năm lịch sử của tông môn này, rốt cục tích lũy được nhiều hay ít, cũng không ai biết. Nhưng tất cả mọi người biết rất rõ ràng, nếu gom lại tất cả Huyết Sát Hồn Thạch, đó chính là tội nghiệt tày trời.

-Nói!

Sát ý trong mắt Tửu Kiếm Hoàng không chút do dự bắn mạnh ra, bao phủ Huyết Minh vào trong, kiếm cốt toàn thân Huyết Minh kêu lên răng rắc, nhưng tên Huyết Minh này quả thật cứng đầu, chỉ đứng yên cúi đầu không nói

– Được. nếu các ngươi không chịu mở miệng, chờ tới lúc năm tông hội tụ, tự nhiên sẽ là lúc mà các ngươi chịu khổ.

Nhiếp Bích Tâm cũng không tức giận, lúc này chỉ có hai tông bọn họ, cũng không tiện dùng sức mạnh, nếu không khó lòng tránh khỏi điều tiếng lạm dụng khổ hình.

Hỏi thêm vài câu nữa, thấy hai người Huyết Vô Cương không nói lời nào, Lý Trường Cầm bèn ra lệnh cho đệ tử giải xuống, chờ cho năm tông cùng các tông khác tụ tập đủ sẽ thẳm vấn lại lần nữa, hiện tại Huyết Ma Khí chính là kẻ địch chung của Kiếm Giả các tông, cũng không sợ Huyết Hải môn chối cãi.

Ba canh giờ sau đã an bày xong cho tất cả Đại sư các tông, trên đỉnh Bái Nguyệt phong, trong cung Bái Nguyệt, trong một sân viện giữa rừng trúc bạt ngàn, bọn Lục Thanh ngồi quây quần lại cùng nhau.

Lúc này ở đây chỉ có mấy người Cầm Kiềm Hoàng, Tửu Kiếm Hoàng, Liên Tề và Thảo Thanh Hà, còn Liên Nguyệt và Lý Hạo Nhiên, hôm nay là ngày đại hỷ của bọn họ, tự nhiên không có mặt ở nơi này, tuy nhiên trước khi đi, hai người cũng ghé qua đây nói vài câu.

– Thật không ngờ chỉ qua mấy năm ngắn ngủi, tiểu hưu đã có được thành tựu như vậy, bọn ta lấy làm hổ thẹn vô cùng. ..

Cầm Kiếm Hoàng lên tiếng trước tiên, trước mặt mọi người là hai hồ lô rượu màu xanh, còn có vài Chiếc chén ngọc, được Cầm Kiếm Hoàng cho pháp, hai người Liên Tề cũng cùng ngồi xuống, Tửu Kiếm Hoàng cũng gật gật đầu, đồng thời nhìn Lục Thanh:

– Hôm nay thấy được rõ ràng, gieo duyên tốt đến hôm nay thu được quả lớn. Quả thật trong cõi vô minh đã có định số từ trước.

Lục Thanh mắt lộ vẻ kỳ dị, hỏi:

– Tiền bối cũng tin vào nhân quả hay sao?

– Nhân quả. ..

Tửu Kiếm Hoàng hít sâu một hơi:

– Nhân Đạo đến cùng cũng nằm trong Thiên Đạo, thuyết nhân quả tự nhiên cũng có thể thích hợp sử dụng, chỉ có điều từ trước tới nay Nhân Đạo xem nhẹ việc này, cho nên mới có chuyện hôm nay hai phe Thiên nhân không cùng tư tưởng, đại đạo thật ra quy về một mối, nhưng hiện giờ các tông đều bị che mắt, hiếm người hiểu được. ..

Nhưng lúc này Cầm Kiếm Hoàng cũng lắc lắc đầu:

– Tuy rằng ít người hiểu được, nhưng cũng sợ chúng khấu đồng từ, tư tưởng này đã ăn sâu mấy vạn năm qua, muốn thay đổi e rằng mọi người khó lòng chắp nhận.

Nghe xong nhận định của hai vị Kiếm Hoàng, Lục Thanh cũng cảm thấy trong lòng cảm thán. Quả nhiên hai người này là kỳ nhân đương thế, tu luyện như vậy cũng đã chạm tới cửa ngõ Thiên nhân hợp nhất, không giống như hắn, trước kia nhờ có Diệp lão chỉ điểm, mới có đươc thành tựu như hiện tại.

Bên cạnh đó, hai người bọn Liên Tề không có được cảnh giới như ba người, trong lúc nhất thời nghe được nhưng lời này khác xa một trời một vực với hiểu biết của mình từ trước tới nay, cả hai đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng. nhưng không tiện mở miệng hỏi.

Tửu Kiếm Hoàng cũng không quá quan tâm, chỉ thản nhiên nói:

– Các ngươi cứ ghi nhớ thật kỹ nhưng lời này thật kỹ là được, nếu sau này có thế lãnh ngộ, ắt sẽ có lúc một bước lên mây.

– Không sai cứ nhớ kỹ đi, ngày sau lãnh ngộ cũng không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần nhớ rõ biết lượng sức mình là được.

Cầm Kiếm Hoàng cũng nói.

– Cẫn tuân lời dạy của sư tôn.

Tuy rằng hai người không hiểu lắm. nhưng vẫn cung kính vâng lời.

– Được rồi, không nói tới chuyện này nữa. Nào, chúng ta cùng nếm thử Bích Thanh Ngọc Tửu của lão tửu quỷ ngươi xem sao.

Cầm Kiếm Hoàng khoát tay, sau đó chộp về phía hồ lô rượu trên bàn, Tửu Kiếm Hoàng vung kiếm chỉ đâm tới. nhãn quang chớp động:

– Ta biết lão đã thèm từ sớm.

Cầm Kiếm Hoàng không thu tay lại, kiếm chỉ điểm ra, hai người không ai dùng tới pháp tắc kiếm nguyên chỉ đơn thuần giao thủ kiếm chiêu với nhau.

Cả hai đều là Kiếm Hoàng nổi danh, kiếm chiêu của Cầm Kiếm Hoàng như tằm nhả tơ, dẻo dai khó đứt, mà kiếm chiêu của Tửu Kiếm Hoàng bàng bạc vô biên, cương mãnh linh hoạt, tuy rằng hai người giao thủ không có kình phong tuôn ra bốn phía. nhưng vẫn toát ra uy thế khiếp người, bất quá ở đây ngoại trừ Lục Thanh, hai người Liên Tề chỉ có tu vi Kiếm Chủ cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại nhìn hai người giao thủ không chớp mắt, hiển nhiên đã quen với chuyện này.

Kiếm chiêu của hai người Tửu Kiếm Hoàng vô cùng tinh diệu, kiếm pháp đã đạt tới cảnh giới người kiếm cùng ngự. nếu tiến thêm một bước chính là nhân Kiếm hợp Nhất. Tuy rằng Lục Thanh lãnh ngộ được đạo cương nhu. nhưng về cảnh giới chỉ cao hơn hai người một bậc, lần này quan sát hai người giao thủ, hắn cũng được ích lợi không nhỏ.

Nhìn sang hai người, Lục Thanh không khỏi nghĩ tới trước kia, trên đỉnh tháp Thủy Vân, trấn Trăn Đồng, lúc đó hai người chẳng phải cũng là như vậy sao? Cũng phải nói trận chiến khi ấy là trận chiến đầu tiên mà Lục Thanh chứng kiến Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn giao thủ, lần đó có ích lợi không nhỏ đối với sự lành ngộ kiếm pháp của hắn sau này.

Tàn nửa nên nhang, kiếm chỉ hai người chạm nhau, thân hình lập tức chớp lên một cái, lập tức thu tay lại.

– Lão tửu quỹ, xem ra lão cũng chỉ có vậy mà thôi.

– Cũng như nhau cả, lão quỹ, ngươi cũng chẳng có tiến bộ chút nào.

Sư phụ. ..

Hai người bọn Liên Tề tiến tới nghênh đón.

Lúc này thấy hai người bọn Lý Trường Cầm giam giữ Huyết Vô Cương áp giải trở về, Kiếm Giả các tông và đệ tử hai tông cũng đã biết được kết quả trận chiến, bất quá đồng thời, bọn họ cũng gặp được Lục Thanh đang được vây quanh hoan nghênh. Đặc biệt là Kiếm Giả các tông, lúc trước tham gia đấu giá trên Thứ Âm Kiếm Tháp, hai tên Kiếm Chủ ngồi cạnh Lục Thanh cũng kinh hãi trong lòng, thật sự không ngờ người ngồi cạnh mình khi đó lại là một nhân vật kinh khủng như vậy.

– Liên Tề, ngươi lại đây.

Cầm Kiếm Hoàng vẫy tay gọi.

– Thanh Hà, ngươi cũng lại đây.

Tửu Kiếm Hoàng cũng gọi.

Tuy rằng cả hai nghi hoặc trong lòng, nhưng lúc này sư phụ cùng gọi, hai người đồng thời tiến lên trước mặt hai vị sư phụ.

– Hai người các ngươi có quen biết người này không?

Hai người tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn Lục Thanh trước mắt, nghĩ mãi vẫn không ra từng gặp qua ở nơi nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

– Trên đỉnh tháp Thủy Vân, bên ngoài thành Thanh Hà.

Lục Thanh cũng không để ý, tự nhiên biết rõ lúc này hai người không thể nhận ra mình.

– Trên đỉnh tháp Thủy Vân, bên ngoài thành Thanh Hà. ..

Bọn Liên Tề thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt càng ngày càng sáng rực lên, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Lúc Thanh:

– Là huynh. ..

Lục Thanh gật gật đầu:

– Liên huynh, Thanh Hà huynh, đã lâu không gặp.

Liên Tề vẫn còn chút do dự, lúc trước y đánh một trận cùng Lục Thanh trên tháp Thủy Vân, hiện giờ đã mấy năm trôi qua, không ngờ thực lực của đối phương. ..

– Được rồi, chuyện cũ để sau hãy nói.

Lý Trường Cầm mĩm cười nói sau đó nhìn về phía hai người Liên Nguyệt:

– Các ngươi. ..

– Hết thảy xin Tông chủ làm chủ.

Gương mặt diễm lệ của Liên Nguyệt đỏ bừng, đưa mắt liếc nhìn Lý Hạo Nhiên.

– Được!

Tửu Kiếm Hoàng cười to một tiếng:

– Đai lễ kiếm lữ vẫn tiến hành như trước. .

Tức thì bọn Lý Trường Cầm phong ấn Đan Điền thức hải của Huyết Vô Cương, quăng lão sang một bên, Kiếm Giả các tông ngồi xuống, Lục Thanh được hai người Tửu Kiếm Hoàng kéo lên ngọc đài cùng ngồi với hai vị Tông chủ Lý Trường cầm.

Sắc mặt hai người Liên Nguyệt bừng đỏ, dưới sự chủ trì của Lý Trường cầm rốt cục đã hành lễ giao bái xong. Sau đó, được hai người Cầm Kiếm Hoàng ra hiệu, lại tới thi lễ với Lục Thanh, lễ này cũng là tạ ơn Lục Thanh ra tay, nếu không, hôm nay hai người bọn họ có thể kết thành kiếm lữ hay không vẫn còn khó nói.

Mà Lục Thanh cũng lập tức lấy từ trong không gian Động Hư ra hai bình ngọc, trong đó là nguyên dịch thiên địa mà hắn đã chuẩn bi sẵn sàng. Nguyên dịch thiên địa này là đến từ Bạch linh Kiếm cốc, lúc trước Lục Thanh đột phá Kiếm thể Bạch linh, bên trong cũng hấp thụ rất nhiều nguyên dịch thiên địa tồn trừ lại. Với Kiếm thể Bạch linh mạnh mẽ hiện tại của Lục Thanh, bên trong huyết nhục chứa nguyên dịch thiên địa nhiều tới mức tuy không dám nói như hồ nước, một cái ao chu vi trăm trượng cũng không thành vấn đề.

Không nói tới chuyện hai bình nguyên dịch thiên địa này mang lại niềm vui cho bọn Lý Trường Cầm tới mức nào. sau khi đại lễ kiếm lữ kết thúc, tới chuyện thẩm vấn Huyết Vô Cương.

Trong đại điện Bái Nguyệt, bên trong Cầm Kiếm tông trên Bái Nguyệt phong.

Kiếm Giả các tông được phái quay về tông môn bẩm báo thực hư chuyện Huyết Vô Cương, còn Đại sư các tông thì hội tụ ở đại điện Bái Nguyệt

Mọi người chia ngôi chủ khách ngồi xuống, Lục Thanh được đặc biệt an bày ngồi cạnh Tửu Kiếm Hoàng, xem như khách nhân chính.

Tuy nhiên Đại sư các tông không có gì phải nghi ngờ, phân chia chỗ ngồi hiện tại là do lúc trước mọi người đều đã thấy thực lực của Lục Thanh, cho nên không ai dám làm chuyện đắc tôi với hắn.

– Dẫn Huyết Vô Cương, Huyết Minh vào đây.

Lý Trường Cầm trầm giọng hạ lệnh, không lâu sau, Huyết Vô Cương, Huyết Minh được hai tên đệ tử Kiếm Chủ áp giải vào giữa điện.

– Huyết Vô Cương, lão còn gì để nói hay không? Lý Trường cầm lạnh lùng hỏi.

– Có gì để nói chứ?

Huyết Vô Cương cười khảy:

– Nói hay không nói có gì là khác nhau?

Dứt lời, Huyết Vô Cương đưa mắt nhìn sang Lục Thanh:

– Giỏi cho một tên Chân Long Kiếm tông, không ngờ ngươi lại có được thực lực như vậy, là ta sơ ý nhất thời!

Lục Thanh không thèm quan tâm đến lão, thần sắc tỏ ra thản nhiên, cũng không nhìn lão.

– Ngươi. ..

Huyết Vô Cương tức giận.

– Bớt lời vô nghĩa đi thôi. Nhiếp Bích Tâm trầm giọng quát:

– Nói mau, hôm nay lão tới đại lễ kiếm lữ của hai tông chúng ta là có ý đồ gì?

Ánh mắt Huyết Vô Cương lạnh lùng như băng giá, dường như không nghe thấy.

– Ngươi nói!

Nhiếp Bích Tâm lập tức nhìn sang Huyết Minh.

Huyết Minh cảm thấy toàn thân ngây dại giống như bị lửa nóng thiêu đốt. Sở dĩ trước kia Huyết Hải môn và Hạo Nhiên tông xảy ra chuyện bất hòa, chính là vì Hạo Nhiên Chính Khí có vẻ như khắc chế được khí Huyết Sát, giống như nhưng lính thú thiên địch, trời sinh ra đã đối nghịch với nhau.

Nhiếp Bích Tâm thân là tam kiếp Kiếm Hoàng, dùng ánh mắt quan sát kỹ, pháp tắc Chính Khí ngưng tụ lại thành thần quang nổi lên trong mắt, chàm chú nhìn vào Huyết Minh, chỉ trong thoáng chốc, Huyết khí trên người Huyết Minh bắt đầu khởi động, sinh ra vô số ảo ảnh oan hồn.

– Huyết Sát Hồn Thạch!

Tửu Kiếm Hoàng hừ lạnh, giơ tay khẽ vẫy, một viên đá màu đỏ máu trong suốt lập tức từ trên người Huyết Minh bay ra rơi vào tay lão.

– Giết người bừa bãi để luyện chế hung vật bực này, Huyết Hải môn quả thật hết sức oai phong.

Tửu Kiếm Hoàng tức giận nói lớn.

Quả thật không sai Huyết Sát Hồn Thạch chính là vật chí hung, cần có hàng ngàn hàng vạn oan hồn ngưng tụ, sát nghiệt trong đó thật sự khó tả hết bằng lời, hơn nữa cũng không ai biết được, rốt cục Huyết Hải môn có được bao nhiêu Huyết Sát Hồn Thạch, trong gần hai vạn năm lịch sử của tông môn này, rốt cục tích lũy được nhiều hay ít, cũng không ai biết. Nhưng tất cả mọi người biết rất rõ ràng, nếu gom lại tất cả Huyết Sát Hồn Thạch, đó chính là tội nghiệt tày trời.

-Nói!

Sát ý trong mắt Tửu Kiếm Hoàng không chút do dự bắn mạnh ra, bao phủ Huyết Minh vào trong, kiếm cốt toàn thân Huyết Minh kêu lên răng rắc, nhưng tên Huyết Minh này quả thật cứng đầu, chỉ đứng yên cúi đầu không nói

– Được. nếu các ngươi không chịu mở miệng, chờ tới lúc năm tông hội tụ, tự nhiên sẽ là lúc mà các ngươi chịu khổ.

Nhiếp Bích Tâm cũng không tức giận, lúc này chỉ có hai tông bọn họ, cũng không tiện dùng sức mạnh, nếu không khó lòng tránh khỏi điều tiếng lạm dụng khổ hình.

Hỏi thêm vài câu nữa, thấy hai người Huyết Vô Cương không nói lời nào, Lý Trường Cầm bèn ra lệnh cho đệ tử giải xuống, chờ cho năm tông cùng các tông khác tụ tập đủ sẽ thẳm vấn lại lần nữa, hiện tại Huyết Ma Khí chính là kẻ địch chung của Kiếm Giả các tông, cũng không sợ Huyết Hải môn chối cãi.

Ba canh giờ sau đã an bày xong cho tất cả Đại sư các tông, trên đỉnh Bái Nguyệt phong, trong cung Bái Nguyệt, trong một sân viện giữa rừng trúc bạt ngàn, bọn Lục Thanh ngồi quây quần lại cùng nhau.

Lúc này ở đây chỉ có mấy người Cầm Kiềm Hoàng, Tửu Kiếm Hoàng, Liên Tề và Thảo Thanh Hà, còn Liên Nguyệt và Lý Hạo Nhiên, hôm nay là ngày đại hỷ của bọn họ, tự nhiên không có mặt ở nơi này, tuy nhiên trước khi đi, hai người cũng ghé qua đây nói vài câu.

– Thật không ngờ chỉ qua mấy năm ngắn ngủi, tiểu hưu đã có được thành tựu như vậy, bọn ta lấy làm hổ thẹn vô cùng. ..

Cầm Kiếm Hoàng lên tiếng trước tiên, trước mặt mọi người là hai hồ lô rượu màu xanh, còn có vài Chiếc chén ngọc, được Cầm Kiếm Hoàng cho pháp, hai người Liên Tề cũng cùng ngồi xuống, Tửu Kiếm Hoàng cũng gật gật đầu, đồng thời nhìn Lục Thanh:

– Hôm nay thấy được rõ ràng, gieo duyên tốt đến hôm nay thu được quả lớn. Quả thật trong cõi vô minh đã có định số từ trước.

Lục Thanh mắt lộ vẻ kỳ dị, hỏi:

– Tiền bối cũng tin vào nhân quả hay sao?

– Nhân quả. ..

Tửu Kiếm Hoàng hít sâu một hơi:

– Nhân Đạo đến cùng cũng nằm trong Thiên Đạo, thuyết nhân quả tự nhiên cũng có thể thích hợp sử dụng, chỉ có điều từ trước tới nay Nhân Đạo xem nhẹ việc này, cho nên mới có chuyện hôm nay hai phe Thiên nhân không cùng tư tưởng, đại đạo thật ra quy về một mối, nhưng hiện giờ các tông đều bị che mắt, hiếm người hiểu được. ..

Nhưng lúc này Cầm Kiếm Hoàng cũng lắc lắc đầu:

– Tuy rằng ít người hiểu được, nhưng cũng sợ chúng khấu đồng từ, tư tưởng này đã ăn sâu mấy vạn năm qua, muốn thay đổi e rằng mọi người khó lòng chắp nhận.

Nghe xong nhận định của hai vị Kiếm Hoàng, Lục Thanh cũng cảm thấy trong lòng cảm thán. Quả nhiên hai người này là kỳ nhân đương thế, tu luyện như vậy cũng đã chạm tới cửa ngõ Thiên nhân hợp nhất, không giống như hắn, trước kia nhờ có Diệp lão chỉ điểm, mới có đươc thành tựu như hiện tại.

Bên cạnh đó, hai người bọn Liên Tề không có được cảnh giới như ba người, trong lúc nhất thời nghe được nhưng lời này khác xa một trời một vực với hiểu biết của mình từ trước tới nay, cả hai đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng. nhưng không tiện mở miệng hỏi.

Tửu Kiếm Hoàng cũng không quá quan tâm, chỉ thản nhiên nói:

– Các ngươi cứ ghi nhớ thật kỹ nhưng lời này thật kỹ là được, nếu sau này có thế lãnh ngộ, ắt sẽ có lúc một bước lên mây.

– Không sai cứ nhớ kỹ đi, ngày sau lãnh ngộ cũng không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần nhớ rõ biết lượng sức mình là được.

Cầm Kiếm Hoàng cũng nói.

– Cẫn tuân lời dạy của sư tôn.

Tuy rằng hai người không hiểu lắm. nhưng vẫn cung kính vâng lời.

– Được rồi, không nói tới chuyện này nữa. Nào, chúng ta cùng nếm thử Bích Thanh Ngọc Tửu của lão tửu quỷ ngươi xem sao.

Cầm Kiếm Hoàng khoát tay, sau đó chộp về phía hồ lô rượu trên bàn, Tửu Kiếm Hoàng vung kiếm chỉ đâm tới. nhãn quang chớp động:

– Ta biết lão đã thèm từ sớm.

Cầm Kiếm Hoàng không thu tay lại, kiếm chỉ điểm ra, hai người không ai dùng tới pháp tắc kiếm nguyên chỉ đơn thuần giao thủ kiếm chiêu với nhau.

Cả hai đều là Kiếm Hoàng nổi danh, kiếm chiêu của Cầm Kiếm Hoàng như tằm nhả tơ, dẻo dai khó đứt, mà kiếm chiêu của Tửu Kiếm Hoàng bàng bạc vô biên, cương mãnh linh hoạt, tuy rằng hai người giao thủ không có kình phong tuôn ra bốn phía. nhưng vẫn toát ra uy thế khiếp người, bất quá ở đây ngoại trừ Lục Thanh, hai người Liên Tề chỉ có tu vi Kiếm Chủ cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại nhìn hai người giao thủ không chớp mắt, hiển nhiên đã quen với chuyện này.

Kiếm chiêu của hai người Tửu Kiếm Hoàng vô cùng tinh diệu, kiếm pháp đã đạt tới cảnh giới người kiếm cùng ngự. nếu tiến thêm một bước chính là nhân Kiếm hợp Nhất. Tuy rằng Lục Thanh lãnh ngộ được đạo cương nhu. nhưng về cảnh giới chỉ cao hơn hai người một bậc, lần này quan sát hai người giao thủ, hắn cũng được ích lợi không nhỏ.

Nhìn sang hai người, Lục Thanh không khỏi nghĩ tới trước kia, trên đỉnh tháp Thủy Vân, trấn Trăn Đồng, lúc đó hai người chẳng phải cũng là như vậy sao? Cũng phải nói trận chiến khi ấy là trận chiến đầu tiên mà Lục Thanh chứng kiến Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn giao thủ, lần đó có ích lợi không nhỏ đối với sự lành ngộ kiếm pháp của hắn sau này.

Tàn nửa nên nhang, kiếm chỉ hai người chạm nhau, thân hình lập tức chớp lên một cái, lập tức thu tay lại.

– Lão tửu quỹ, xem ra lão cũng chỉ có vậy mà thôi.

– Cũng như nhau cả, lão quỹ, ngươi cũng chẳng có tiến bộ chút nào.

Chọn tập
Bình luận