Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 730: Chủ nhân Quỷ giới, cự kiếm trấn áp

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

– Không sai.

Lục Thanh gật gật đầu.

– Chàng tên gì, ta sẽ nhớ chàng.

– Nàng không cần phải nhớ ta, chẳng qua ta chỉ là khách qua đường.

– Khách qua đường ư?

Đôi mắt diễm lệ của Linh Vũ thoáng động.

– Dù khách qua đường, cũng là hiện hữu.

– Hiện hữu ư?

Lục Thanh khẽ thì thào, sau đó liếc nhìn Linh Vũ với vẻ hơi kinh ngạc.

– Nàng nói không sai, dù là khách qua đường, cũng phải hiện hữu mới đúng, nàng rất khá, ta tên là Lục Thanh.

– Lục Thanh…..

Linh Vũ gật gật đầu, không nói thêm lời nào, thân hình chợt lóe lên, đã bay về kiếm tháp của mình.

– Không ngờ Lục tuần chủ cũng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng, thật sự rất đáng mừng.

Lúc này Đoạn Thành chủ đứng dậy chúc mừng:

– Xem ra ngôi đầu lần này, không thuộc về Lục Tuần chủ thì còn ai nữa.

Ngoài ngàn trượng sắc mặt Linh Bất Quần tái xanh, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, mỉm cười nói:

– Còn người nào muốn khiêu chiến Linh Đô Lục Tuần chủ hay chăng?

Trên mấy tòa kiếm tháp không có tiếng động gì.

Giờ phút này ai ai cũng đã biết, Lục Thanh là cường giả Kiếm Hoàng hùng mạnh, chính là cường giả cấp Thành chủ. Thêm nữa hắn vừa mới lộ ra thực lực, đã dễ dàng đánh bại Kiếm Hoàng Linh Vũ của thành Càn Nguyên. Cho nên lúc này, không tên Tuần chủ nào dám ló đầu ra.

Nhìn xung quanh một vòng, Linh Bất Quần đành thầm thở dài một tiếng:

– Nếu đã như vậy, ngôi đầu của Đại Hội Luận kiếm lần này, chính là Linh Đô Lục Tuần chủ.

Linh Bất Quần vung kiếm chỉ lăng không điểm ra, ngay tức khắc, một đạo Hồn Phách Kim Quang bắn nhanh ra, trúng vào ngay giữa thạch đài mà Lục Thanh đang đứng.

– Bùng…..

Kim quang tan đi, giữa thạch đài đột ngột trồi lên một tảng đá tròn chừng một trượng trên mặt có một chiếc bình màu vàng, cạnh đó còn có một chiếc áo giáp mỏng như cánh ve màu vàng tinh thuần.

– Trong bình Quỷ thụ này là ba viên Hồn Phách Kim Châu ngưng kết từ Vạn Niên Quỷ Thụ. Bên cạnh chính là Hồn Phách Kiếm Giáp trong truyền thuyết.

Linh Bất Quần hạ giọng nói, giờ phút này trên mặt lão không hiện ra chút gì hỷ, nộ, ái, ố dường như chuyện này không hề liên quan tới lão.

Linh Bất Quần ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

– Đối với người đoạt ngôi đầu, mười đại chủ thành chúng ta còn có thể thực hiện một thỉnh cầu cho ngươi. Chỉ có điều thỉnh cầu này không thể ra ngoài phạm vi năng lực của chúng ta, coi như phần thưởng thêm của Đại Hội Luận kiếm.

Lục Thanh gật gật đầu:

– Ta muốn vào Man Hoang Kiếm Mộ.

Bọn Thành chủ Linh Bất Quần nhìn nhau.

– Được, bất quá Man Hoang Kiếm Mộ nguy hiểm vô cùng, Lục Tuần chủ phải cân nhắc cho thật kỹ, không nên tiến vào tầng ba.

Dứt lời, tay phải Linh Bất Quần lật ra, một thanh kiếm lệnh uốn khúc kỳ dị màu vàng nhạt hiện ra, đưa tới trước mặt Lục Thanh.

– Đây là chìa khóa của cửa vào Man Hoang Kiếm Mộ, có lẽ Lục Tuần chủ cũng đã biết cửa vào rồi.

Lục Thanh không nói gì, đưa tay thu lấy kiếm lệnh trước mặt, sau dó ánh mắt hắn nhìn sang thạch đài.

Trên chiếc bình màu vàng có khí hồn phách nồng đậm đang lưu chuyển, bình này được chế từ thân Quỷ thụ sống bên bờ ao Chuyển Sinh, bề ngoài tràn ngập khí hồn phách tinh thuần nồng đậm. Trong bình Quỷ thụ này, ba viên tròn như hạt minh châu màu vàng đang phát tán ra hào quang hồn phách mờ mờ. Lục Thanh cảm nhận được một cỗ lực hồn phách mênh mông từ nó phát ra. Lực hồn phách mà mỗi viên như vậy chứa đựng, cũng không kém lực hồn phách của Kiếm Hoàng viên mãn như hắn hiện tại. Thậm chí mức độ tinh thuần của nó còn cao hơn mấy bậc.

Giơ tay thu chiếc bình vào trong không gian Động Hư, Lục Thanh nhìn sang Hồn Phách Kiếm Giáp trước mặt. Từng mảnh kiếm giáp đều mỏng như cánh ve, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua rõ ràng. Lục Thanh cảm nhân một cỗ sức mạnh to lớn vô cùng, dường như còn sót lại một chút bên ngoài áo. Nhưng dù là như vậy, Lục Thanh vẫn cảm nhận được sức mạnh kinh người khiến cho tim mình đập mạnh. Sức mạnh như vậy trong trí nhớ của Lục Thanh, chỉ có Ma Linh khi trước mới có thể gây cho hắn cảm giác như vậy.

Mà sức mạnh của Ma Linh khi trước, Lục Thanh vẫn còn nhớ hết sức rõ ràng. Đó là sức mạnh đủ để khiến cho không gian sụp đổ, trở về hư vô, gần như đạt tới cực hạn của cảnh giới Kiếm Phách.

Kim quang lưu chuyển trên kiếm giáp, Lục Thanh cũng không hề biết chất liệu của nó là gì, tuy nhiên nó chứa đựng một cỗ lực hồn phách gần như thực chất. Nhưng lực hồn phách này dường như biến hóa vô cùng, cũng không chỉ thuần túy như vậy, lại sinh ra cảm giác như đây là vật thật.

Cũng giống như thuộc tính biến hư thành thật, nhưng càng triệt để hơn. Dường như là thần thông của hư không tạo hóa.

Tuy nhiên Lục Thanh đã không cần tới chiếc Hồn Phách Kiếm Giáp này, sau khi lấy được Kiếm Hồn kinh, đặc biệt là bí pháp Thôn Phệ Hồn Phách trong đó kết hợp Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, Lục Thanh không hề e ngại bất kí loại công kích hồn phách nào nữa. Đương nhiên, thần thông này cần phải không ngừng hoàn thiện mới được.

Lục Thanh đưa tay ra định thu Hồn Phách Kiếm Giáp về, trong khi tay phải sắp sửa chạm vào, một dao động kỳ quái đột nhiên bốc thẳng lên cao.

Sắc mặt Lục Thanh đại biến, cước bộ đạp giữa không trung, trong nháy mắt đã lên tới đỉnh Thập Quỷ Kiếm Tháp.

– Bùng…..

Đột ngột, một cỗ lực hồn phách kỳ dị mà mạnh mẽ từ trên giáng xuống.

Chỉ trong thoáng chốc, cả không trung biến thành màu vàng nhạt, trên chín tầng mây, sấm nổ liên hồi, một cảm giác bị đè ép nặng nề bao phủ trong lòng.

Lục Thanh không sao, nhưng bọn Linh Bất Quần lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ. Ai nấy lấm lét nhìn về phía luồng sáng màu vàng nhạt trên chín tầng mây.

– Bái kiến Giới Chủ!

Gần như trong nháy mắt, bọn Linh Bất Quần khom người xuống thi lễ.

– Kẻ từ bên ngoài tới kia, ngươi không phải là người trong Quỷ giới chúng ta!

Thanh âm mênh mông cuồn cuộn đè nặng không gian, ngay sau đó, Lục Thanh chỉ cảm thấy hồn phách rung chuyển. Trên hồn phách hắn dường như có một tòa núi ngàn trượng đang đè xuống, áp lực rất nặng, chẳng những chênh lệch về lượng mà còn chênh lệch về chất.

Mà giọng nói kia vừa vang lên, ánh mắt của bọn Linh Bất Quần đều tập trung nhìn về phía Lục Thanh. Không bái kiến Giới chủ, đứng ngạo nghễ giữa không trung, người như vậy rõ ràng không phải là quỷ dân của Quỷ giới bọn họ.

– Đoạn Thiên Dân, ngươi dẫn sói vào nhà!

Linh Bất Quần trầm giọng quát.

– Chuyện này…..

Sắc mặt Đoạn Thiên Dân tái nhợt, không nói nên lời. Vốn Linh Đo là một nửa tông vực đối ngoại của Quỷ giới, cần phải chú ý tăng cường đề phòng, mà y lại để cho một người sống trà trộn vào, còn trở thành Tuần chủ Linh Đô, chuyện này quả thật là một cái tát rất mạnh vào mặt y.

Trên không trung, Lục Thanh lặng lẽ nhìn luồng sáng màu vàng nhạt kia bao phủ trong phạm vi trăm dặm, bên trong ẩn chứa luồng sức mạnh vô cùng.

– Ong…..

Tiếng kiếm ngâm nhàn nhạt từ thân thể Lục Thangiờ vang lên, một tầng khí Phong Mang màu trắng tinh thuần cũng theo đó bốc lên. Thần sắc Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng chưa từng có từ trước tới nay. Giờ phút này, Lục Thanh cảm thấy Kiếm thể Bạch Linh của mình cũng run rẩy. không sai, chính là run rẩy, đây là cảm giác vô lực, khi đứng trước lực lượng tuyệt đối.

– Ầm…..

Lúc này, một mũi kiếm vàng nhạt từ luồng sáng kia hiện ra, đè ép xuống Lục Thanh.

Mũi kiếm kia giáng xuống có chiều dài khoảng ngàn trượng, giáng xuống một lúc mới hiện ra thân kiếm, e rằng rộng tới mới trăm trượng. Một cỗ Kiếm Ý khổng lồ đủ để xé rách hồn phách giáng xuống. Ngay tức khắc, trong toàn Thập Quỷ Kiếm Tháp vô số thần kiếm kêu lên tiếng kiếm ngâm tỏ vẻ thần phục. Những thanh kiếm dưới cửu phẩm tan nát một loạt.

– Ầm…..

Không gian phá nát, một đạo không gian loạn lưu hiện ra phía trước mũi kiếm khổng lồ kia, nhưng màu sắc đen ngòm của nó cũng không thể che được màu sắc của mũi kiếm. Khí Phong Mang mênh mông vô tận, cho dù cách một tầng kiếm trận Thiên giai bảo vệ cũng khiến cho Lục Thanh cảm ứng được rõ ràng cảm giác đau đớn truyền vào trong óc hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

Áp lực lớn tới nỗi gần như muốn đè Lục Thanh nằm rạp xuống. Nhưng lúc này tuy rằng thân hình Lục Thanh lảo đảo, nhưng vẫn đứng sừng sững giữ thẳng thân hình trong không gian. Những tiếng rắc vang lên, vầng sánh kiếm trận bảo vệ màu vàng phía trên Thập Quỷ Kiếm Tháp bắt đầu nứt ra vô số khe nứt màu trắng sáng.

– Thu hồi kiếm trận, mau!

Lệ Thương Sinh khẽ quát.

Cách đó không xa, Linh Bất Quần bừng tỉnh lại, vung kiếm chỉ điểm nhanh mấy đạo Hồn Phách Kim Quang bắn vào phía trên mười tòa kiếm tháp. Ngay tức khắc, vầng sáng màu vàng bao trùm mười tòa kiếm tháp lập tức tan biến mất.

Cuồng phong gào thét, mang theo những lưỡi kiếm gió hoành hoàng ngang ngược giữa không trung.

Trong mười tòa kiếm tháp, gần như hết chín phần bọn Tuần thủ đều không chịu nổi trước Kiếm Ý mênh mông cuồn trước mặt, phải ngồi xuống. Chỉ có Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cấp Tuần chủ trở lên mới có thể đứng vững nhìn hết thảy trước mặt.

Bên cạnh Linh Bất Quần, ánh mắt Linh Vũ tỏ ra phức tạp vô cùng, nhìn Lục Thanh đứng sừng sững giữa hư không. Đối mặt với Kiếm Ý mênh mông như biển, không ngờ Lục Thanh vẫn có thể đứng thẳng như vậy, Linh Vũ dám khẳng định không phải nhờ vào tu vi thực lực, mà là nhờ ý chí Kiếm Đạo kiên cường của đối phương chống đỡ, không chịu cúi đầu trước tất cả sức mạnh áp bức. Đây mới là ý chí của Kiếm Giả!

Linh Vũ kêu khẽ trong lòng, ánh mắt nhìn Lục Thanh trân trối, lộ vẽ tiếc nuối thật sâu.

Theo mũi kiếm nặng nề như núi kia giáng xuống, trong mắt Lục Thanh lập lòe thần quang màu trắng sáng cùng với một vầng hào quang pháp tắc màu tím trắng. Lúc này trong mắt hắn dường như có một Long Vương màu vàng tím đang uốn lượn. Long Vương ngửa cổ gầm lên từng hồi, tỏ vẻ không cam lòng.

– Ong…..

Ngay sau đó, trên người Lục Thanh dâng lên một cỗ Kiếm Ý bàng bạc mênh mông Kiếm Ý này đồng thời ẩn chứa dao động ý chí bất khuất kiên cường. Giờ phút này, không gian xung quang Lục Thanh đều trở nên vặn vẹo. trong mắt Linh Vũ, những lưỡi kiếm gió tới gần xung quanh Lục Thanh đều co rút lại, sau đó lập tức bị mảng không gian vặn vẹo kia phá nát thành từng mảnh.

– Ầm…..

Đồng thời trên tận chín tầng mây, Thiên Lôi cuồn cuộn gào thét, Thiên Phong tụ lại, uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn tuy rằng không theo kịp thanh kiếm khổng lồ kia, nhưng uy thế cũng là vô tận.

Bất chợt một thanh Kiếm Ý khổng lồ màu tím trắng ngưng thực cao chừng trăm trượng xuất hiện sau lưng Lục Thanh.

– Không sai.

Lục Thanh gật gật đầu.

– Chàng tên gì, ta sẽ nhớ chàng.

– Nàng không cần phải nhớ ta, chẳng qua ta chỉ là khách qua đường.

– Khách qua đường ư?

Đôi mắt diễm lệ của Linh Vũ thoáng động.

– Dù khách qua đường, cũng là hiện hữu.

– Hiện hữu ư?

Lục Thanh khẽ thì thào, sau đó liếc nhìn Linh Vũ với vẻ hơi kinh ngạc.

– Nàng nói không sai, dù là khách qua đường, cũng phải hiện hữu mới đúng, nàng rất khá, ta tên là Lục Thanh.

– Lục Thanh…..

Linh Vũ gật gật đầu, không nói thêm lời nào, thân hình chợt lóe lên, đã bay về kiếm tháp của mình.

– Không ngờ Lục tuần chủ cũng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng, thật sự rất đáng mừng.

Lúc này Đoạn Thành chủ đứng dậy chúc mừng:

– Xem ra ngôi đầu lần này, không thuộc về Lục Tuần chủ thì còn ai nữa.

Ngoài ngàn trượng sắc mặt Linh Bất Quần tái xanh, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, mỉm cười nói:

– Còn người nào muốn khiêu chiến Linh Đô Lục Tuần chủ hay chăng?

Trên mấy tòa kiếm tháp không có tiếng động gì.

Giờ phút này ai ai cũng đã biết, Lục Thanh là cường giả Kiếm Hoàng hùng mạnh, chính là cường giả cấp Thành chủ. Thêm nữa hắn vừa mới lộ ra thực lực, đã dễ dàng đánh bại Kiếm Hoàng Linh Vũ của thành Càn Nguyên. Cho nên lúc này, không tên Tuần chủ nào dám ló đầu ra.

Nhìn xung quanh một vòng, Linh Bất Quần đành thầm thở dài một tiếng:

– Nếu đã như vậy, ngôi đầu của Đại Hội Luận kiếm lần này, chính là Linh Đô Lục Tuần chủ.

Linh Bất Quần vung kiếm chỉ lăng không điểm ra, ngay tức khắc, một đạo Hồn Phách Kim Quang bắn nhanh ra, trúng vào ngay giữa thạch đài mà Lục Thanh đang đứng.

– Bùng…..

Kim quang tan đi, giữa thạch đài đột ngột trồi lên một tảng đá tròn chừng một trượng trên mặt có một chiếc bình màu vàng, cạnh đó còn có một chiếc áo giáp mỏng như cánh ve màu vàng tinh thuần.

– Trong bình Quỷ thụ này là ba viên Hồn Phách Kim Châu ngưng kết từ Vạn Niên Quỷ Thụ. Bên cạnh chính là Hồn Phách Kiếm Giáp trong truyền thuyết.

Linh Bất Quần hạ giọng nói, giờ phút này trên mặt lão không hiện ra chút gì hỷ, nộ, ái, ố dường như chuyện này không hề liên quan tới lão.

Linh Bất Quần ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

– Đối với người đoạt ngôi đầu, mười đại chủ thành chúng ta còn có thể thực hiện một thỉnh cầu cho ngươi. Chỉ có điều thỉnh cầu này không thể ra ngoài phạm vi năng lực của chúng ta, coi như phần thưởng thêm của Đại Hội Luận kiếm.

Lục Thanh gật gật đầu:

– Ta muốn vào Man Hoang Kiếm Mộ.

Bọn Thành chủ Linh Bất Quần nhìn nhau.

– Được, bất quá Man Hoang Kiếm Mộ nguy hiểm vô cùng, Lục Tuần chủ phải cân nhắc cho thật kỹ, không nên tiến vào tầng ba.

Dứt lời, tay phải Linh Bất Quần lật ra, một thanh kiếm lệnh uốn khúc kỳ dị màu vàng nhạt hiện ra, đưa tới trước mặt Lục Thanh.

– Đây là chìa khóa của cửa vào Man Hoang Kiếm Mộ, có lẽ Lục Tuần chủ cũng đã biết cửa vào rồi.

Lục Thanh không nói gì, đưa tay thu lấy kiếm lệnh trước mặt, sau dó ánh mắt hắn nhìn sang thạch đài.

Trên chiếc bình màu vàng có khí hồn phách nồng đậm đang lưu chuyển, bình này được chế từ thân Quỷ thụ sống bên bờ ao Chuyển Sinh, bề ngoài tràn ngập khí hồn phách tinh thuần nồng đậm. Trong bình Quỷ thụ này, ba viên tròn như hạt minh châu màu vàng đang phát tán ra hào quang hồn phách mờ mờ. Lục Thanh cảm nhận được một cỗ lực hồn phách mênh mông từ nó phát ra. Lực hồn phách mà mỗi viên như vậy chứa đựng, cũng không kém lực hồn phách của Kiếm Hoàng viên mãn như hắn hiện tại. Thậm chí mức độ tinh thuần của nó còn cao hơn mấy bậc.

Giơ tay thu chiếc bình vào trong không gian Động Hư, Lục Thanh nhìn sang Hồn Phách Kiếm Giáp trước mặt. Từng mảnh kiếm giáp đều mỏng như cánh ve, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua rõ ràng. Lục Thanh cảm nhân một cỗ sức mạnh to lớn vô cùng, dường như còn sót lại một chút bên ngoài áo. Nhưng dù là như vậy, Lục Thanh vẫn cảm nhận được sức mạnh kinh người khiến cho tim mình đập mạnh. Sức mạnh như vậy trong trí nhớ của Lục Thanh, chỉ có Ma Linh khi trước mới có thể gây cho hắn cảm giác như vậy.

Mà sức mạnh của Ma Linh khi trước, Lục Thanh vẫn còn nhớ hết sức rõ ràng. Đó là sức mạnh đủ để khiến cho không gian sụp đổ, trở về hư vô, gần như đạt tới cực hạn của cảnh giới Kiếm Phách.

Kim quang lưu chuyển trên kiếm giáp, Lục Thanh cũng không hề biết chất liệu của nó là gì, tuy nhiên nó chứa đựng một cỗ lực hồn phách gần như thực chất. Nhưng lực hồn phách này dường như biến hóa vô cùng, cũng không chỉ thuần túy như vậy, lại sinh ra cảm giác như đây là vật thật.

Cũng giống như thuộc tính biến hư thành thật, nhưng càng triệt để hơn. Dường như là thần thông của hư không tạo hóa.

Tuy nhiên Lục Thanh đã không cần tới chiếc Hồn Phách Kiếm Giáp này, sau khi lấy được Kiếm Hồn kinh, đặc biệt là bí pháp Thôn Phệ Hồn Phách trong đó kết hợp Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, Lục Thanh không hề e ngại bất kí loại công kích hồn phách nào nữa. Đương nhiên, thần thông này cần phải không ngừng hoàn thiện mới được.

Lục Thanh đưa tay ra định thu Hồn Phách Kiếm Giáp về, trong khi tay phải sắp sửa chạm vào, một dao động kỳ quái đột nhiên bốc thẳng lên cao.

Sắc mặt Lục Thanh đại biến, cước bộ đạp giữa không trung, trong nháy mắt đã lên tới đỉnh Thập Quỷ Kiếm Tháp.

– Bùng…..

Đột ngột, một cỗ lực hồn phách kỳ dị mà mạnh mẽ từ trên giáng xuống.

Chỉ trong thoáng chốc, cả không trung biến thành màu vàng nhạt, trên chín tầng mây, sấm nổ liên hồi, một cảm giác bị đè ép nặng nề bao phủ trong lòng.

Lục Thanh không sao, nhưng bọn Linh Bất Quần lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ. Ai nấy lấm lét nhìn về phía luồng sáng màu vàng nhạt trên chín tầng mây.

– Bái kiến Giới Chủ!

Gần như trong nháy mắt, bọn Linh Bất Quần khom người xuống thi lễ.

– Kẻ từ bên ngoài tới kia, ngươi không phải là người trong Quỷ giới chúng ta!

Thanh âm mênh mông cuồn cuộn đè nặng không gian, ngay sau đó, Lục Thanh chỉ cảm thấy hồn phách rung chuyển. Trên hồn phách hắn dường như có một tòa núi ngàn trượng đang đè xuống, áp lực rất nặng, chẳng những chênh lệch về lượng mà còn chênh lệch về chất.

Mà giọng nói kia vừa vang lên, ánh mắt của bọn Linh Bất Quần đều tập trung nhìn về phía Lục Thanh. Không bái kiến Giới chủ, đứng ngạo nghễ giữa không trung, người như vậy rõ ràng không phải là quỷ dân của Quỷ giới bọn họ.

– Đoạn Thiên Dân, ngươi dẫn sói vào nhà!

Linh Bất Quần trầm giọng quát.

– Chuyện này…..

Sắc mặt Đoạn Thiên Dân tái nhợt, không nói nên lời. Vốn Linh Đo là một nửa tông vực đối ngoại của Quỷ giới, cần phải chú ý tăng cường đề phòng, mà y lại để cho một người sống trà trộn vào, còn trở thành Tuần chủ Linh Đô, chuyện này quả thật là một cái tát rất mạnh vào mặt y.

Trên không trung, Lục Thanh lặng lẽ nhìn luồng sáng màu vàng nhạt kia bao phủ trong phạm vi trăm dặm, bên trong ẩn chứa luồng sức mạnh vô cùng.

– Ong…..

Tiếng kiếm ngâm nhàn nhạt từ thân thể Lục Thangiờ vang lên, một tầng khí Phong Mang màu trắng tinh thuần cũng theo đó bốc lên. Thần sắc Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng chưa từng có từ trước tới nay. Giờ phút này, Lục Thanh cảm thấy Kiếm thể Bạch Linh của mình cũng run rẩy. không sai, chính là run rẩy, đây là cảm giác vô lực, khi đứng trước lực lượng tuyệt đối.

– Ầm…..

Lúc này, một mũi kiếm vàng nhạt từ luồng sáng kia hiện ra, đè ép xuống Lục Thanh.

Mũi kiếm kia giáng xuống có chiều dài khoảng ngàn trượng, giáng xuống một lúc mới hiện ra thân kiếm, e rằng rộng tới mới trăm trượng. Một cỗ Kiếm Ý khổng lồ đủ để xé rách hồn phách giáng xuống. Ngay tức khắc, trong toàn Thập Quỷ Kiếm Tháp vô số thần kiếm kêu lên tiếng kiếm ngâm tỏ vẻ thần phục. Những thanh kiếm dưới cửu phẩm tan nát một loạt.

– Ầm…..

Không gian phá nát, một đạo không gian loạn lưu hiện ra phía trước mũi kiếm khổng lồ kia, nhưng màu sắc đen ngòm của nó cũng không thể che được màu sắc của mũi kiếm. Khí Phong Mang mênh mông vô tận, cho dù cách một tầng kiếm trận Thiên giai bảo vệ cũng khiến cho Lục Thanh cảm ứng được rõ ràng cảm giác đau đớn truyền vào trong óc hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

Áp lực lớn tới nỗi gần như muốn đè Lục Thanh nằm rạp xuống. Nhưng lúc này tuy rằng thân hình Lục Thanh lảo đảo, nhưng vẫn đứng sừng sững giữ thẳng thân hình trong không gian. Những tiếng rắc vang lên, vầng sánh kiếm trận bảo vệ màu vàng phía trên Thập Quỷ Kiếm Tháp bắt đầu nứt ra vô số khe nứt màu trắng sáng.

– Thu hồi kiếm trận, mau!

Lệ Thương Sinh khẽ quát.

Cách đó không xa, Linh Bất Quần bừng tỉnh lại, vung kiếm chỉ điểm nhanh mấy đạo Hồn Phách Kim Quang bắn vào phía trên mười tòa kiếm tháp. Ngay tức khắc, vầng sáng màu vàng bao trùm mười tòa kiếm tháp lập tức tan biến mất.

Cuồng phong gào thét, mang theo những lưỡi kiếm gió hoành hoàng ngang ngược giữa không trung.

Trong mười tòa kiếm tháp, gần như hết chín phần bọn Tuần thủ đều không chịu nổi trước Kiếm Ý mênh mông cuồn trước mặt, phải ngồi xuống. Chỉ có Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cấp Tuần chủ trở lên mới có thể đứng vững nhìn hết thảy trước mặt.

Bên cạnh Linh Bất Quần, ánh mắt Linh Vũ tỏ ra phức tạp vô cùng, nhìn Lục Thanh đứng sừng sững giữa hư không. Đối mặt với Kiếm Ý mênh mông như biển, không ngờ Lục Thanh vẫn có thể đứng thẳng như vậy, Linh Vũ dám khẳng định không phải nhờ vào tu vi thực lực, mà là nhờ ý chí Kiếm Đạo kiên cường của đối phương chống đỡ, không chịu cúi đầu trước tất cả sức mạnh áp bức. Đây mới là ý chí của Kiếm Giả!

Linh Vũ kêu khẽ trong lòng, ánh mắt nhìn Lục Thanh trân trối, lộ vẽ tiếc nuối thật sâu.

Theo mũi kiếm nặng nề như núi kia giáng xuống, trong mắt Lục Thanh lập lòe thần quang màu trắng sáng cùng với một vầng hào quang pháp tắc màu tím trắng. Lúc này trong mắt hắn dường như có một Long Vương màu vàng tím đang uốn lượn. Long Vương ngửa cổ gầm lên từng hồi, tỏ vẻ không cam lòng.

– Ong…..

Ngay sau đó, trên người Lục Thanh dâng lên một cỗ Kiếm Ý bàng bạc mênh mông Kiếm Ý này đồng thời ẩn chứa dao động ý chí bất khuất kiên cường. Giờ phút này, không gian xung quang Lục Thanh đều trở nên vặn vẹo. trong mắt Linh Vũ, những lưỡi kiếm gió tới gần xung quanh Lục Thanh đều co rút lại, sau đó lập tức bị mảng không gian vặn vẹo kia phá nát thành từng mảnh.

– Ầm…..

Đồng thời trên tận chín tầng mây, Thiên Lôi cuồn cuộn gào thét, Thiên Phong tụ lại, uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn tuy rằng không theo kịp thanh kiếm khổng lồ kia, nhưng uy thế cũng là vô tận.

Bất chợt một thanh Kiếm Ý khổng lồ màu tím trắng ngưng thực cao chừng trăm trượng xuất hiện sau lưng Lục Thanh.

Chọn tập
Bình luận