Lục Thanh nhìn Liệt Phong một lúc nhưng không hề nói gì.
– Thế nào? Ngươi thân là Kiếm Đạo đại sư mà không dám chấp nhận sao? – Ngôn ngữ của Liệt Phong dần bộc lộ sự sắc bén.
Hơi nhíu mày, Lục Thanh cũng không để ý tới nữa, hắn xoay người tiến về phía Tử Hà Điện.
– Lục Thanh! – Minh Tuyết Nhi không nhịn được mở miệng nói.
Cước bộ Lục Thanh hơi dừng lại.
– Ngươi thật sự không thể tha thứ cho ta sao? – Sắc mặt Minh Tuyết Nhi vốn luôn lạnh như băng thì hiện ra một tia thê lương.
– Tha thứ. – Lục Thanh lắc đầu nói:
– Ta đã sớm tha thứ rồi.
Chính xác lúc đầu vô luận là nàng sai thế nào thì lúc đó cũng chỉ là một nữ tử mù quang tin vào một phía mà thôi.
– Vậy ngươi tại sao vẫn trốn tránh ta? – Minh Tuyết Nhi tiến lên trước vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thanh.
– Trốn tránh? – Lục Thanh khẽ lắc đầu nói:
– Có vài thứ đã mất đi thì không bao giờ có lại được nữa.
Sắc mặt lại một lần nữa trở nên buồn bã, Minh Tuyết Nhi nói:
– Ta biết lúc trước ta không tín nhiệm bằng hữu, nhưng mà chẳng lẽ thời gian dài trừng phạt như vậy còn không đủ sao?
– Đủ rồi. – Lục Thanh quay đầu lại nói:
– Ngươi không cần phải tự làm khó mình.
Nhìn thấy Lục Thanh quay đầu lại nhìn mình, sắc mặt Minh Tuyết Nhi xuất hiện vẻ mừng rỡ nói:
– Chúng ta sau này còn là bằng hữu không?
Hít sâu một hơi, Lục Thanh trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói:
– Con người không phải là thánh hiền, ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, nếu như đã là quá khứ thì nên để cho nó trôi qua.
Sắc mặt hơi trở nên vui vẻ, Minh Tuyết Nhi nói:
– Ngươi đáp ứng rồi nhé.
Một lần nữa, sắc mặt Minh Tuyết Nhi lại tràn ngập vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng mà, Liệt Phong đứng ở bên cạnh lại cau mày, đối với câu chuyện hai người nói hắn mặc dù không hiểu. Tuy nhiên hai năm truớc, hắn từng nghe phong phanh được rất nhiều những lời đồn.
Về phần chuyện của Minh Tuyết Nhi ở Triêu Dương Cung cũng có đoán được đôi chút, nhưng xem bộ dáng phải lúc này của nàng thì sắc mặt hắn không khỏi cau lại.
– Tuyết Nhi! Muội không cần phải bị lụy với hắn, không phải là công đạo ở lòng người sao, cho dù là Kiếm Đạo đại sư thì cũng không thể bẻ cong được sự thật. – Liệt Phong bước lên trước không một chút e dè nhìn chằm chằm vào Lục Thanh. Mặc dù Lục Thanh từ đầu tới cuối đều không để ý tới hắn, cũng không có nửa điểm khí thế tản ra, nhưng từ trên người Lục Thanh, hắn có thể cảm nhận được một cỗ uy nghiêm tản ra.
Ánh mắt Lục Thanh cuối cùng cũng nhìn về phía Liệt Phong, hắn nói:
– Kinh nghiệm từng trải của ngươi còn ít, công đạo không phải là do ngươi nói là có thể đoạt lại được. Ngươi hãy tới Tư Quá Nhai bế quan nửa năm để cảm ứng đại thế của sư huynh Lạc Tâm Vũ.
– Ngươi. .. . – Sắc mặt Liệt Phong hơi thay đổi, Lục Thanh bản thân là hộ tông trưởng lão, không chỉ phạt hắn, mà còn có cả quyền giết hắn. Lấy sự mạo phạm của hắn vừa rồi cũng đủ để trừng phạt, nhưng Liệt Phong làm sao có thể nuốt được cục tức này xuống? Ở trong lòng hắn, địa vị chính thức của Lục Thanh so với lúc trước đánh bại hắn không hề khác nhau. Mặc dù hắn đã buông bỏ sự tranh đấu với Lục Thanh, nhưng cũng không đại biểu cho cái nhìn của hắn đối với Lục Thanh đã có thay đổi.
Huống chi, ở trong lòng hắn, đệ nhất cao thủ thế hệ thứ mười sáu của Tử Hà Tông vẫn là đại sư huynh Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh nói như vậy làm tròng mắt Liệt Phong nhất thời đỏ lên.
– Đây là ngươi muốn chế nhạo ta và đại sư huynh sao? – Thanh âm Liệt Phong cơ hồ đã trở nên run rẩy.
– Không lấy chuyện buồn của kẻ khác, làm chuyện vui của mình, khoan dung độ lượng mới là điều chính đáng, mới hợp với thiên đạo luân hồi! – Lục Thanh nói xong những lời này kiếm chỉ lập tức điểm ra.
– Cái gì?
Cách đó không xa, dưới ánh mắt kinh hãi của một số nội môn đệ tử, Liệt Phong giống như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ lôi về phía phía đỉnh núi Tư Quá Nhai.
Thiên đạo lực lượng trấn áp khiến cho Liệt Phong không thể có năng lực phản kháng, cho dù là Kiếm Chủ bình thường thì chỉ cần chưa đạt tới Giả Hồn cảnh, hoặc là không am hiểu kiếm ý, nếu không thì đừng mong có thể thoát ra được khỏi sự trấn áp của thiên địa lực lượng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đối với một ít nội tông đệ tử đang khiếp sợ nhìn mình, Lục Thanh không hề do dự quay đầu đi.
Lúc này, cánh cửa của Tử Hà Điện được mở ra, năm người Lạc Thiên Phong từ bên trong đi ra.
– Ngươi lại tiến bộ. – Liếc mắt nhìn Lục Thanh một lúc, Lạc Thiên Phong mở miệng nói.
Bên cạnh đó, sắc mặt Huyền Thanh nhất thời lộ ra thần sắc hài lòng, mà ánh mắt ba người Huyền Minh, đặc biệt là Minh Tịch Nguyệt ở bên cạnh lại hơi co rút lại.
– Nương! – Minh Tuyết Nhi nhìn thấy Minh Tịch Nguyệt xuất hiện, lập tức tiến lên bám lấy ống tay áo mẹ mình.
Khẽ gật đầu, thấy nữ nhi đã khôi phục lại như trước, Minh Tịch Nguyệt hơi sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt lại bình phục trở lại.
Nhìn bộ dáng quen thuộc thường ngày trước đây của Minh Tuyết Nhi, trong lòng Lục Thanh không khỏi sinh ra một cỗ tình cảm ấm áp, đây cũng không phải là do động tâm, mà là trong lòng Lục Thanh đã hoàn toàn coi Minh Tuyết Nhi trở thành bằng hữu tương giao. Hiển nhiên, hết thảy những điều này Minh Tuyết Nhi đều không biết được.
Suy nghĩ một lúc, Lục Thanh nhìn về phía Minh Tịch Nguyệt mở miệng nói:
– Minh sư thúc! Thiên đạo luân hồi, âm dương tương hỗ. Chỉ có âm sẽ không sinh, chỉ có dương sẽ không dài, Phiêu Miểu Phong của người tu luyện Bích Thủy Hàn Yên Khí đã phạm vào bổn nguyên thiên đạo, sau này mong Minh sư muội sẽ không tiếp tục tu luyện nữa. Bích Thủy Hàn yên Khí nhất định sẽ không tu được tới Kiếm Hoàng, nền tảng của thiên đạo khi tu luyện loại khí này càng lên cao sẽ càng bị đánh vỡ, cho dù miễn cưỡng vượt qua được nhất trọng lôi kiếp, thì cũng sẽ không thể có được bao nhiêu thành tựu.
Hơi biến sắc, bốn người Lạc Thiên Phong cũng hơi sửng sốt, thật không ngờ Lục Thanh lại đột nhiên nói ra những lời này. Bất quá, hôm nay Lục Thanh vô luận là tu vi hay thực lực đều có thể coi là đệ nhất nhân dưới Kiếm Hoàng của Thanh Phàm Giới.
Đây là những tin tức năm người Lạc Thiên Phong gần đây có được, nếu như là trước kia Minh Tịch Nguyệt sẽ còn phản bác lại vài câu, nhưng bây giờ Lục Thanh mở miệng nói, trong lòng bà lại hơi trầm xuống.
– Thiên đạo bổn nguyên! Không nghĩ tới Lục Thanh ngươi đã lĩnh ngộ thiên đạo tới trình độ này. – Lạc Thiên Phong không khỏi cảm thán nói.
Nhưng mà, Minh Tịch Nguyệt lại đột ngột mở miệng cắt ngang:
– Ngươi nói kiếm nguyên công Bích Thủy Hàn yên Khí của Phiêu Miểu Phong vi phạm vào thiên đạo bổn nguyên là vì sao?
Cũng không chần chờ, Lục Thanh mở miệng đáp:
– Thiên đạo có âm dương luân hồi, có sinh tử đạo làm chủ, Bích Thủy Hàn Yên Khí thuộc vào nhóm cực âm. Vốn Hàn Băng khí là một trong những thuộc tính hết sức cường đại, nhưng người sáng tạo ra nó lại đem Bích Thủy Hàn Yên khí dung nhập vào trong việc tu luyện tâm cảnh. Đem dương khí trong tâm cảnh hoàn toàn khu đuổi ra ngoài, người không có dương khí hiển nhiên không thể được âm dương tương hỗ, phá hoại thiên đạo bổn nguyên. Sư điệt nghĩ, các tiền bối của Phiêu Miển Phong khi tu luyện Bích Thủy Hàn Yên Khí cũng không có một người nào có thể sống quá một trăm năm mươi tuổi.
Trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi, ngay cả Lạc Thiên Phong cũng như thế, bởi vì Lục Thanh nói những lời này không hề có chút sai lầm. Từ khi lập tông tới nay, những vị tổ sư tu luyện Bích Thủy Hàn Yên khí không có một người nào sống quá một trăm năm mươi tuổi
– Vậy có phương pháp gì để giải quyết không? – Minh Tịch Nguyệt lúc này đối với những lời của Lục Thanh đã tin tưởng bảy tám phần.
Hơi nhíu mày, Lục Thanh nói:
– Bích Thủy Hàn Yên khí tốt nhất là không nên tu luyện nữa, mặc dù nó có thể khiến cho người tu luyện đạt được Hàn Băng kiếm khí hết sức lợi hại, nhưng nếu tiếp tục tu luyện thêm sẽ vô hình trung ảnh hưởng tới tâm tính của bản thân. Con người có thất tình lục dục, ở một trình độ nhất định có thể áp chế chúng, nhưng cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ nhân đạo. Mặc dù chúng ta tu luyện kiếm đạo, tuy nhiên dù sao chúng ta vẫn là con người.
– Dù sao cũng là con người. .. .. – Ánh mắt Lạc Thiên Phong hơi ngẩn ra nhìn về phía Lục Thanh, vẻ mặt không khỏi cót chút biến hóa.
– Thiên đạo, nhân đạo. Chẳng lẽ muốn Phiêu Miểu Phong của ta phải đem Bích Thủy Hàn Yên khí phong ấn sao? – Hàng lông mày của Minh Tịch Nguyệt hơi cau lại, Bích Thủy Hàn Yên kiếm cùng với Bích Thủy Hàn Yên khí chính là kiếm nguyên công mà Phiêu Miểu Phong nhờ đó nổi danh. Nếu như bây giờ nói thật sự phải buông bỏ, thì trong lòng bà thật khó có thể tiếp nhận được.
Tựa hồ nhận ra được suy nghĩ của Minh Tịch Nguyệt, Lục Thanh nói thêm:
– Kiếm đạo là một con đường dài, không thể vì hào quang trước mắt mà ảnh hưởng tới đại kế lâu dài. Bích Thủy Hàn Yên khí buộc phải vứt bỏ, nếu không thì cho dù tiến vào Kim Thiên Giới, Tử Hà Tông dù có sinh sống ngàn năm cũng khó có thể sản sinh ra được một gã Kiếm Hoàng.
Kiếm Hoàng!!!
Ánh mắt Minh Tịch Nguyệt lóe lên một tia quang mang, cuối cùng gật đầu nói:
– Được. Bích Thủy Hàn Yên khí này Phiêu Miểu Phong chúng ta sẽ không tu luyện nữa.
Ở bên cạnh, Tầm Thiên Kính lại mở miệng nói:
– Như vậy, Phiêu Miểu Phong sẽ không có kiếm nguyên công trấn phong. Các loại kiếm pháp tinh thâm khác cùng với kiếm nguyên công mặc dù không tồi, nhưng khó tránh khỏi sẽ khiến cho thực lực sẽ giảm xuống.
Hơi trầm ngâm một lúc, Lục Thanh nói:
– Nếu như đã quyết định bỏ, chúng ta có thể tới Hư Không Kiếm Vực của Kim Thiên Giới một lần, sư điệt nghĩ Kim Thiên Các ở đó hẳn là sẽ có thứ mà chúng ta muốn tìm.
– Hư Không Kiếm Vực? – Lạc Thiên Phong nghe thấy vậy thì gật đầu nói:
– Không sai. Kim Thiên Các hội tụ rất nhiều bảo vật của Kim Thiên Giới, muốn từ đó tìm được một quyển kiếm nguyên công tốt cũng không phải là việc có. Tử Hà Tông mặc dù mới được thành lập một ngàn sáu trăm năm, nhưng của cải chúng ta cũng có dư giả một chút.
– Đa tạ Lạc sư huynh. – Sắc mặt Minh Tịch Nguyệt trở nên trịnh trọng, quay về phía Lạc Thiên Phong cúi đầu hành lễ nói.
– Minh sư muội không cần khách khí. Tử Hà Tông chúng ta chỉ cần một phong gặp nạn thì sẽ toàn lực tương trợ. – Lạc Thiên Phong mỉm cười nói.
Ánh mắt Lạc Thiên Phong lúc này lại rơi xuống người Lục Thanh, sau khi nhìn một hồi lâu mới mở miệng nói:
– Hộ tông trưởng lão Lục Thanh hãy nhận một bái của toàn bộ Tử Hà Tông chúng ta.
Vừa dứt lời, năm người Lạc Thiên Phong đồng thời cúi người bái tạ với Lục Thanh.
Sự tình đột ngột diễn ra làm cho ngay cả Lục Thanh cũng phải ngây người ra một chút.
Ở bên cạnh, Minh Tuyết Nhi lại càng kinh ngạc, đối với tu vi của Lục Thanh, nàng đã từng nghe mẫu thân đề cập qua. Nhưng hôm nay chứng kiến năm người tông chủ hướng về phía Lục Thanh hành lễ khiến cho trong lòng nàng không khỏi chấn động.
Nguyên lai, trong lúc bất tri bất giác, tên tiểu tử ngốc mà nàng nhận biết hôm nay đã trở thành một gã kiếm đạo đại sư có uy vọng rất cao.
Nghĩ đến lúc trước, Lục Thanh chỉ cần vung kiếm chỉ lên, Liệt Phong giống như bị một bàn tay vô hình kéo về phía Tư Quá Nhai. Thực lực như vậy làm cho Minh Tuyết Nhi không thể tin được vào ánh mắt của mình.
– Tốt lắm. Tuyết Nhi! Ngươi đi về trước đi. – Lúc này, Minh Tịch Nguyệt đột ngột nhìn về phía Minh Tuyết Nhi nói.
– Vâng. – Minh Tuyết Nhi biết chuyện sáu người người sắp nói nàng khẳng định không đủ quyền để nghe.
Sau nửa canh giờ, bên trong Tử Hà Điện.
– Thật không ngờ lần này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trước đây từng nghe năm vị đại sư tới kể qua một lần, nhưng bây giờ nghe chính miệng ngươi nói ra vẫn làm cho ta có chút không thể tin nổi. – Lạc Thiên Phong cảm thán một tiếng, ánh mắt hơi dừng lại, nhìn về phía Lục Thanh nói:
-Vốn chúng ta không nên hỏi, nhưng bản thân là người đứng đầu của tông môn, ta không thể không hỏi. Nghe nói ngươi nhận được truyền thừa huyết mạch của cửu giai Long Vương Long Tuyền?
Không chút tránh né ánh mắt của Lạc Thiên Phong, Lục Thanh lắc đầu nói;
– Không có!
– Đó là do một cơ duyên khác, khi ở Kiếm Hồn Chiến Trường chỉ là lấy lý do có lệ cho Ma Vô Thường thôi. – Lục Thanh mở miệng giải thích.
Thân là người đứng đầu tông môn, có một số chuyện Lạc Thiên Phong không thể không hỏi, Lục Thanh cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên đối với câu hỏi của lão hắn cũng không hề thấy phản cảm.
Lạc Thiên Phong nghe thấy vậy thì cũng không hỏi tiếp, ngược lại cùng bốn người Huyền Thanh liếc mắt nhìn nhau, rồi mới nói tiếp:
– Chúng ta nghe mấy người Lô đại sư nói ngươi ở trong Kiếm Hồn chiến trường hóa thân thành Chân Long. Thực lực có thể đạt tới Kiếm Hoàng, mấy người chúng ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút. Thứ nhất là để ấn chứng tu vi, thứ hai là mấy người chúng ta đã quá mức quen thuộc lẫn nhau, nhiều lần giao thủ cho nên cũng không thể lĩnh ngộ được gì nhiều.
Thần sắc hơi động, Lục Thanh khẽ cười nói:
– Nếu tông chủ đã có ý như vậy, Lục Thanh hiển nhiên sẽ tận lực phụng bồi.
– Được! Chúng ta kiếm một nơi để động thủ nào. – Tầm Thiên Kính có chút nóng nảy muốn được giao thủ.
Hơi trầm ngâm một chút, ánh mắt Lạc Thiên Phong lóe lên một tia kim quang, nói:
– Thú khu!!!
Vù vù. .. .. .
Lát sau, sáu đạo kiếm quang phá không bay đi, tất cả đều nhằm về phía Lạc Nhật Thành.
Giữa Thú Khu, ở một phương viên hai mươi dặm trên sường núi, sáu người Lục Thanh chia làm hai bên đứng.
Mặc dù sáu người không phát ra khí thế của bản thân, nhưng không khí chung quanh cũng đã ngưng trệ lại, trên bầu trời Thú Khu hình thành luồng khí tức cực mạnh.
Trong Thanh Ngọc Tông.
Vĩnh Sanh Kiếm Hoàng mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thú Khu.
– Muốn thị uy sao?
Nói xong một câu, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng tựa hồ nghĩ tới gì đó, rồi lại thở dài một hơi không nói nữa.
Thú Khu.
Năm người Lạc Thiên Phong nhìn Lục Thanh ở trước mặt, tới khi bọn họ làm đối thủ của Lục Thanh thì mới phát hiện ra khí tức của hắn đã ngưng thật tới mức nào. Cho dù không cảm ứng, bọn họ cũng có thể nhận ra được huyết khí nồng nặc xung quanh người Lục Thanh, huyết khí này không phải là một nhân tộc có thể có được, đây chỉ có thể là một đầu linh thú hình người mà thôi.
– Để ta lên trước. – Tầm Thiên Kính có chút không chịu được áp lực mở miệng nói, rồi nhìn về phía Lục Thanh.
– Luyện Tâm Kiếm của ngươi đâu?
– Luyện Tâm Kiếm ở trong tâm. – Lục Thanh nhìn Tầm Thiên Kiến bình tĩnh nói.
– Kiếm ở trong tâm? – Tầm Thiên Kính thì thào nói một câu, ánh mắt chợt lóe lên thần quang:
– Nói rất hay, ngươi hãy tiếp cho tốt.
Thanh âm vừa dứt, trong hư không nhất thời hiện ra một đạo kiếm quang màu xanh, khoảng cách ba trăm trượng giữa hai bên trong nháy mắt đã vượt qua. Khi khoảng cách còn trăm trượng, Tốn Phong kiếm cương trong nháy mắt đánh xuống đỉnh đầu Lục Thanh. Thiên địa lực lượng trấn áp, ở xung quanh người Lục Thanh, từng tấc chân không bị phá nát, uy áp vô tận phủ xuống, một kiếm này được Tầm Thiên Kính khống chế khiến cho kiếm cương rất ngưng tụ, cơ hồ đã ngưng tụ thành thực chất. Kiếm cương cường đại lăng không bổ xuống tạo thành chân không thông đạo, chân không bị phá nát ở giữa hư không tạo thành một đạo ánh sáng mờ nhạt.
Ánh mắt bốn người Lạc Thiên Phong đều nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh, bọn họ muốn xem Lục Thanh sẽ làm cách nào để hóa giải một kiếm này.
Ánh mắt hơi lóe lên hai đạo thần quang màu trắng, tay phải hóa thành kiếm chỉ điểm về phía Tốn Phong kiếm cương đang lao tới.
Tiếng kiếm ngân xé gió từ tay phải của Lục Thanh vang lên một cách lờ mờ, thậm chí ngay cả kiếm ý cũng không hề thấy xuất hiện. Kiếm chỉ kia nhìn qua thì rất bình thường, nhưng nó rơi vào trong mắt Lạc Thiên Phong thì lại khác, chỉ là những người còn lại không thể nhìn ra mà thôi. Lạc Thiên Phong đã bước vào cảnh giới Kiếm Tông, cho nên hiển nhiên hắn nhìn ra được kiếm chỉ này của Lục Thanh thậm chí không vận dụng bất cứ một loại lực lượn nào.
Ba. .. ..
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tầm Thiên Kính, Tốn Phong kiếm do thần kiếm của hắn thi triển ra trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
Đinh. .. .
Không kịp thu tay lại, thần kiếm của Tầm Thiên Kính đã chém lên kiếm chỉ của Lục Thanh, lần này một thanh âm giống như châu báu va chạm vào với nhau.
Cái gì?
Tầm Thiên Kính không khỏi cả kinh, Thanh Phong thần kiếm đã rơi vào trong tay của Lục Thanh.
Không một chút chần chờ, Tốn Phong kiếm ý ác liệt thông qua Thanh Phong thần kiếm bộc phát ra. Nhất thời một luồng lốc xoáy màu xanh bộc phát ra, trong nháy mắt nó đã bao phủ lấy người Lục Thanh vào bên trong.
“Ầm. .. .. “
Sau một khắc, hư không xung quanh người Lục Thanh đã lập tức tràn ngập không gian gợn sóng.
Cách đó không xa, bốn người Lạc Thiên Phong đồng thời gật đầu, tu vi của Tầm Thiên Kính đã đạt tới Kiếm Vương trung thiên vị đỉnh phong, đạo kiếm ý này bộc phát ra phối hợp với thiên địa lực làm sinh ra không gian gợn sóng. Điều này cũng biểu thị cho tu vi của Tầm Thiên Kính đã không còn cách biệt lắm tới lúc đột phá.
Tuy nhiên, dù như vậy thì bốn người Lạc Thiên Phong đôi với chuyện Lục Thanh bị quấn vào trong không gian gợn sóng cũng không có bao nhiêu lo lắng.
– Đi ra. – Ánh mắt Lạc Thiên Phong chợt lóe lên tinh quang.
Ở bên trong long quyển kiếm cương chợt có đạo kiếm ngân xé gió vang lên, theo đó vô tận Phong Mang khí từ trong đó bộc phát ra khiến cho long quyển kiếm cương chỉ thoáng cái đã bị xé rách.
Tiếp tục có một thanh đạo thanh âm thanh thúy vang lên, sắc mặt Tầm Thiên Kính mau chóng thay đổi, từ trên thân Thanh Phong thần kiếm đột nhiên truyền tới luồng lực đạo rất mạnh. Luồng lực đạo này cơ hồ không thể ngăn cản được, cho dù là hắn vận dụng toàn bộ kiếm nguyên thông qua kinh mạch thì thoáng cái cũng đã bị ngăn cản ở bên ngoài.
Ngay sau đó, Huyền Minh động, Kim Dương kiếm cương vẽ thành từng đạo quỹ tích huyền ảo, phảng phất như Kim Dương thần điểu đang kêu to lên một tiếng, từ trên người Huyền Minh giống như có một cõ khí tức man hoang truyền ra.
Lại nói, Huyền Minh ở trong Man Hoang Thú vực ngưng luyện khí tức tiến vào trong kiếm thức, đương nhiên luồng khí tức này còn xa mới có thể tinh khiết như Lục Thanh ngưng luyện trong kiếm mộ.
Hôm nay, Man Hoang khí ở Ngũ Hành Kiếm Mộ đã dung nhập vào trong Chân Long huyết mạch. Trong lúc bất tri bất giác ngay cả Chân Long huyết mạch đã xảy ra một chút thay đổi, đương nhiên thay đổi này không hề rõ ràng, điều này cũng không gây ra sự chú ý của Lục Thanh.
Giờ phút này, trước mặt Lục Thanh xuất hiện một đầu Kim Dương Thần Điểu ở trên cao trăm trượng. Kim Dương Thần Điểu hoàn toàn là do Kim Dương kiếm cương ngưng tụ thành, Kim Dương chân hỏa thiêu đốt làm cho trong hư không nhất thời xuất hiện những gợn sóng không gian lờ mờ.
Biết được tu vi của Huyền Minh, ánh mắt bốn người Lạc Thiên Phong nhất thời xuất hiện thần sức vui mừng. Sau khi được Vạn Niên Bất Tử Căn chữa trị, tu vi của Huyền Minh cũng không hề lùi lại mà còn tiến lên. Hôm nay hắn rốt cục đã đột phá chướng ngại đạt tới Kiếm Vương đại thiên vị.
Kim Dương thần trỏa lăng không chụp xuống, từng đạo sóng không gian xuất hiện giữa không trung đem toàn bộ những tán mây xung quanh cắn nuốt đi.
Từ trên không áp xuống, từng đạo gợn sóng không gian sinh ra ngưng tụ thành một bức tường khí lờ mờ. Bức tường khí này bị Kim Dương chân hỏa thiêu đốt, nhanh chóng đem phương viên mấy trăm trượng xung quanh Lục Thanh bao phủ vào bên trong.
Thiên địa lực lượng ngang nhiên áp xuống, như muốn đem Lục Thanh trần áp ở bên trong.
Ánh mắt hơi ngưng trọng, từ trong mắt Lục Thanh bắn ra hai đạo quang mang sắc bén màu trắng, hai đạo quang mang này bắn thẳng vào mắt của Kim Dương Thần Điểu.
Trong nháy mắt, Kim Dương Thần Điểu liền bị tán đi, Huyền Minh lăng không lui lại phía sau chừng mười bước tới cạnh bốn người Lạc Thiên Phong mới bình tĩnh dừng lại.
Sắc mặt hơi tái nhợt, Huyền Minh đã nỗ lực trấn định tâm thần, đạo quang mang vừa rồi dường như bắn thẳng vào trong tâm thần của hắn là một con Chân Long cao cả ngàn trượng, long thủ mở ra, long uy kinh khủng chấn nhiếp trong lòng hắn.
Chỉ thoáng cái Man Hoang khí do hắn ngưng tụ thành bị tán đi, ngay cả Kim Dương kiếm nguyên trong cơ thể cũng trở nên ngưng trệ.
Kiếm thức tiêu tán, lần này xem như đã làm cho sắc mặt bốn người Lạc Thiên Phong hoàn toàn trở nên ngưng trọng.
– Kiếm đạo thần thông! – Minh Tịch Nguyệt kinh hô lên một tiếng.
Hơi gật đầu, Lạc Thiên Phong nói:
– Cái này tựa hồ như là Chân Long Nhãn trong truyền thuyết.
– Chân Long Nhãn? – Huyền Thanh trầm giọng nhắc lại.
– Trong truyền thuyết, Chân Long Nhãn có thể khám phá hết thảy mọi ảo tượng, cái này hay còn gọi là Thiên Đạo Nhãn. Kiếm đạo thần thông này của Lục Thanh nếu như không phải ta dự đoán sai thì hẳn là do nhận truyền thừa của Chân Long Nhãn mà sinh ra, hay nói chính xác hơn là thần thông của Long tộc. – Huyền Minh nói.
Xung quanh thân hình tản mát khí tức lạnh lẽo, Minh Tịch Nguyệt hơi trở tay, Bích Thủy Kiếm đã được xuất ra khỏi vỏ.
Từ trên người Minh Tịch Nguyệt trong chốc lát đã bộc phát ra một đạo bạch mang chói mắt, cỗ khí tức lạnh léo tỏa ra như muốn thẩm thấu qua thân người đối thủ. Bích Thủy Hàn Yên kiếm cương hoàn toàn động, phảng phất như biến mất giữa không trung. Thiên địa lực lượng nhanh chóng gia tăng, sau một khắc, trước mắt bốn người Lạc Thiên Phong chỉ còn lại một mảng màu trắng như dòng sông băng vô tận tỏa ra hàn khí. Trong không khí nhất thời vang lên những tiếng lờ mờ như thủy triều. Từ trong băng hà phát ra những kiếm ngân xé gió vang lên, nó mang theo cả trăm trượng sóng không gian lao về phía Lục Thanh.
– Kiếm Vương đại thiên vị! – Ánh mắt Tầm Thiên Kính lộ ra thần sắc ngạc nhiên nói:
– Minh sư muội tư chất quả nhiên là bất phàm, không ngờ muội ấy đã đột phá.
Trên mặt xuất hiện một nụ cười, Lạc Thiên Phong nói:
– Mặc dù thực lực của Lục Thanh tiến bộ rất thần tốc, nhưng chúng ta cũng không có ai là người thụt lùi.
Theo đó, Tử Dương thần kiếm xuất kích, trong hư không nhất thời tràn ra những đạo sóng không gian kinh khủng. Thiên đạo lực khổng lồ trấn áp thúc dục sóng không gian kinh khủng theo sát quỹ tích của Minh Tịch Nguyệt nhằm về phía Lục Thanh đánh tới.
“Ầm. .. . Ầm. .. .. . “
Giữa không trung, nhất thời vang vọng những tiếng sấm rất lớn, uy áp bức người trong chốc lát đã bao phủ không gian trăm trượng xung quanh. ..
Lục Thanh nhìn Liệt Phong một lúc nhưng không hề nói gì.
– Thế nào? Ngươi thân là Kiếm Đạo đại sư mà không dám chấp nhận sao? – Ngôn ngữ của Liệt Phong dần bộc lộ sự sắc bén.
Hơi nhíu mày, Lục Thanh cũng không để ý tới nữa, hắn xoay người tiến về phía Tử Hà Điện.
– Lục Thanh! – Minh Tuyết Nhi không nhịn được mở miệng nói.
Cước bộ Lục Thanh hơi dừng lại.
– Ngươi thật sự không thể tha thứ cho ta sao? – Sắc mặt Minh Tuyết Nhi vốn luôn lạnh như băng thì hiện ra một tia thê lương.
– Tha thứ. – Lục Thanh lắc đầu nói:
– Ta đã sớm tha thứ rồi.
Chính xác lúc đầu vô luận là nàng sai thế nào thì lúc đó cũng chỉ là một nữ tử mù quang tin vào một phía mà thôi.
– Vậy ngươi tại sao vẫn trốn tránh ta? – Minh Tuyết Nhi tiến lên trước vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thanh.
– Trốn tránh? – Lục Thanh khẽ lắc đầu nói:
– Có vài thứ đã mất đi thì không bao giờ có lại được nữa.
Sắc mặt lại một lần nữa trở nên buồn bã, Minh Tuyết Nhi nói:
– Ta biết lúc trước ta không tín nhiệm bằng hữu, nhưng mà chẳng lẽ thời gian dài trừng phạt như vậy còn không đủ sao?
– Đủ rồi. – Lục Thanh quay đầu lại nói:
– Ngươi không cần phải tự làm khó mình.
Nhìn thấy Lục Thanh quay đầu lại nhìn mình, sắc mặt Minh Tuyết Nhi xuất hiện vẻ mừng rỡ nói:
– Chúng ta sau này còn là bằng hữu không?
Hít sâu một hơi, Lục Thanh trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói:
– Con người không phải là thánh hiền, ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, nếu như đã là quá khứ thì nên để cho nó trôi qua.
Sắc mặt hơi trở nên vui vẻ, Minh Tuyết Nhi nói:
– Ngươi đáp ứng rồi nhé.
Một lần nữa, sắc mặt Minh Tuyết Nhi lại tràn ngập vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng mà, Liệt Phong đứng ở bên cạnh lại cau mày, đối với câu chuyện hai người nói hắn mặc dù không hiểu. Tuy nhiên hai năm truớc, hắn từng nghe phong phanh được rất nhiều những lời đồn.
Về phần chuyện của Minh Tuyết Nhi ở Triêu Dương Cung cũng có đoán được đôi chút, nhưng xem bộ dáng phải lúc này của nàng thì sắc mặt hắn không khỏi cau lại.
– Tuyết Nhi! Muội không cần phải bị lụy với hắn, không phải là công đạo ở lòng người sao, cho dù là Kiếm Đạo đại sư thì cũng không thể bẻ cong được sự thật. – Liệt Phong bước lên trước không một chút e dè nhìn chằm chằm vào Lục Thanh. Mặc dù Lục Thanh từ đầu tới cuối đều không để ý tới hắn, cũng không có nửa điểm khí thế tản ra, nhưng từ trên người Lục Thanh, hắn có thể cảm nhận được một cỗ uy nghiêm tản ra.
Ánh mắt Lục Thanh cuối cùng cũng nhìn về phía Liệt Phong, hắn nói:
– Kinh nghiệm từng trải của ngươi còn ít, công đạo không phải là do ngươi nói là có thể đoạt lại được. Ngươi hãy tới Tư Quá Nhai bế quan nửa năm để cảm ứng đại thế của sư huynh Lạc Tâm Vũ.
– Ngươi. .. . – Sắc mặt Liệt Phong hơi thay đổi, Lục Thanh bản thân là hộ tông trưởng lão, không chỉ phạt hắn, mà còn có cả quyền giết hắn. Lấy sự mạo phạm của hắn vừa rồi cũng đủ để trừng phạt, nhưng Liệt Phong làm sao có thể nuốt được cục tức này xuống? Ở trong lòng hắn, địa vị chính thức của Lục Thanh so với lúc trước đánh bại hắn không hề khác nhau. Mặc dù hắn đã buông bỏ sự tranh đấu với Lục Thanh, nhưng cũng không đại biểu cho cái nhìn của hắn đối với Lục Thanh đã có thay đổi.
Huống chi, ở trong lòng hắn, đệ nhất cao thủ thế hệ thứ mười sáu của Tử Hà Tông vẫn là đại sư huynh Lạc Tâm Vũ, Lục Thanh nói như vậy làm tròng mắt Liệt Phong nhất thời đỏ lên.
– Đây là ngươi muốn chế nhạo ta và đại sư huynh sao? – Thanh âm Liệt Phong cơ hồ đã trở nên run rẩy.
– Không lấy chuyện buồn của kẻ khác, làm chuyện vui của mình, khoan dung độ lượng mới là điều chính đáng, mới hợp với thiên đạo luân hồi! – Lục Thanh nói xong những lời này kiếm chỉ lập tức điểm ra.
– Cái gì?
Cách đó không xa, dưới ánh mắt kinh hãi của một số nội môn đệ tử, Liệt Phong giống như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ lôi về phía phía đỉnh núi Tư Quá Nhai.
Thiên đạo lực lượng trấn áp khiến cho Liệt Phong không thể có năng lực phản kháng, cho dù là Kiếm Chủ bình thường thì chỉ cần chưa đạt tới Giả Hồn cảnh, hoặc là không am hiểu kiếm ý, nếu không thì đừng mong có thể thoát ra được khỏi sự trấn áp của thiên địa lực lượng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đối với một ít nội tông đệ tử đang khiếp sợ nhìn mình, Lục Thanh không hề do dự quay đầu đi.
Lúc này, cánh cửa của Tử Hà Điện được mở ra, năm người Lạc Thiên Phong từ bên trong đi ra.
– Ngươi lại tiến bộ. – Liếc mắt nhìn Lục Thanh một lúc, Lạc Thiên Phong mở miệng nói.
Bên cạnh đó, sắc mặt Huyền Thanh nhất thời lộ ra thần sắc hài lòng, mà ánh mắt ba người Huyền Minh, đặc biệt là Minh Tịch Nguyệt ở bên cạnh lại hơi co rút lại.
– Nương! – Minh Tuyết Nhi nhìn thấy Minh Tịch Nguyệt xuất hiện, lập tức tiến lên bám lấy ống tay áo mẹ mình.
Khẽ gật đầu, thấy nữ nhi đã khôi phục lại như trước, Minh Tịch Nguyệt hơi sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt lại bình phục trở lại.
Nhìn bộ dáng quen thuộc thường ngày trước đây của Minh Tuyết Nhi, trong lòng Lục Thanh không khỏi sinh ra một cỗ tình cảm ấm áp, đây cũng không phải là do động tâm, mà là trong lòng Lục Thanh đã hoàn toàn coi Minh Tuyết Nhi trở thành bằng hữu tương giao. Hiển nhiên, hết thảy những điều này Minh Tuyết Nhi đều không biết được.
Suy nghĩ một lúc, Lục Thanh nhìn về phía Minh Tịch Nguyệt mở miệng nói:
– Minh sư thúc! Thiên đạo luân hồi, âm dương tương hỗ. Chỉ có âm sẽ không sinh, chỉ có dương sẽ không dài, Phiêu Miểu Phong của người tu luyện Bích Thủy Hàn Yên Khí đã phạm vào bổn nguyên thiên đạo, sau này mong Minh sư muội sẽ không tiếp tục tu luyện nữa. Bích Thủy Hàn yên Khí nhất định sẽ không tu được tới Kiếm Hoàng, nền tảng của thiên đạo khi tu luyện loại khí này càng lên cao sẽ càng bị đánh vỡ, cho dù miễn cưỡng vượt qua được nhất trọng lôi kiếp, thì cũng sẽ không thể có được bao nhiêu thành tựu.
Hơi biến sắc, bốn người Lạc Thiên Phong cũng hơi sửng sốt, thật không ngờ Lục Thanh lại đột nhiên nói ra những lời này. Bất quá, hôm nay Lục Thanh vô luận là tu vi hay thực lực đều có thể coi là đệ nhất nhân dưới Kiếm Hoàng của Thanh Phàm Giới.
Đây là những tin tức năm người Lạc Thiên Phong gần đây có được, nếu như là trước kia Minh Tịch Nguyệt sẽ còn phản bác lại vài câu, nhưng bây giờ Lục Thanh mở miệng nói, trong lòng bà lại hơi trầm xuống.
– Thiên đạo bổn nguyên! Không nghĩ tới Lục Thanh ngươi đã lĩnh ngộ thiên đạo tới trình độ này. – Lạc Thiên Phong không khỏi cảm thán nói.
Nhưng mà, Minh Tịch Nguyệt lại đột ngột mở miệng cắt ngang:
– Ngươi nói kiếm nguyên công Bích Thủy Hàn yên Khí của Phiêu Miểu Phong vi phạm vào thiên đạo bổn nguyên là vì sao?
Cũng không chần chờ, Lục Thanh mở miệng đáp:
– Thiên đạo có âm dương luân hồi, có sinh tử đạo làm chủ, Bích Thủy Hàn Yên Khí thuộc vào nhóm cực âm. Vốn Hàn Băng khí là một trong những thuộc tính hết sức cường đại, nhưng người sáng tạo ra nó lại đem Bích Thủy Hàn Yên khí dung nhập vào trong việc tu luyện tâm cảnh. Đem dương khí trong tâm cảnh hoàn toàn khu đuổi ra ngoài, người không có dương khí hiển nhiên không thể được âm dương tương hỗ, phá hoại thiên đạo bổn nguyên. Sư điệt nghĩ, các tiền bối của Phiêu Miển Phong khi tu luyện Bích Thủy Hàn Yên Khí cũng không có một người nào có thể sống quá một trăm năm mươi tuổi.
Trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi, ngay cả Lạc Thiên Phong cũng như thế, bởi vì Lục Thanh nói những lời này không hề có chút sai lầm. Từ khi lập tông tới nay, những vị tổ sư tu luyện Bích Thủy Hàn Yên khí không có một người nào sống quá một trăm năm mươi tuổi
– Vậy có phương pháp gì để giải quyết không? – Minh Tịch Nguyệt lúc này đối với những lời của Lục Thanh đã tin tưởng bảy tám phần.
Hơi nhíu mày, Lục Thanh nói:
– Bích Thủy Hàn Yên khí tốt nhất là không nên tu luyện nữa, mặc dù nó có thể khiến cho người tu luyện đạt được Hàn Băng kiếm khí hết sức lợi hại, nhưng nếu tiếp tục tu luyện thêm sẽ vô hình trung ảnh hưởng tới tâm tính của bản thân. Con người có thất tình lục dục, ở một trình độ nhất định có thể áp chế chúng, nhưng cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ nhân đạo. Mặc dù chúng ta tu luyện kiếm đạo, tuy nhiên dù sao chúng ta vẫn là con người.
– Dù sao cũng là con người. .. .. – Ánh mắt Lạc Thiên Phong hơi ngẩn ra nhìn về phía Lục Thanh, vẻ mặt không khỏi cót chút biến hóa.
– Thiên đạo, nhân đạo. Chẳng lẽ muốn Phiêu Miểu Phong của ta phải đem Bích Thủy Hàn Yên khí phong ấn sao? – Hàng lông mày của Minh Tịch Nguyệt hơi cau lại, Bích Thủy Hàn Yên kiếm cùng với Bích Thủy Hàn Yên khí chính là kiếm nguyên công mà Phiêu Miểu Phong nhờ đó nổi danh. Nếu như bây giờ nói thật sự phải buông bỏ, thì trong lòng bà thật khó có thể tiếp nhận được.
Tựa hồ nhận ra được suy nghĩ của Minh Tịch Nguyệt, Lục Thanh nói thêm:
– Kiếm đạo là một con đường dài, không thể vì hào quang trước mắt mà ảnh hưởng tới đại kế lâu dài. Bích Thủy Hàn Yên khí buộc phải vứt bỏ, nếu không thì cho dù tiến vào Kim Thiên Giới, Tử Hà Tông dù có sinh sống ngàn năm cũng khó có thể sản sinh ra được một gã Kiếm Hoàng.
Kiếm Hoàng!!!
Ánh mắt Minh Tịch Nguyệt lóe lên một tia quang mang, cuối cùng gật đầu nói:
– Được. Bích Thủy Hàn Yên khí này Phiêu Miểu Phong chúng ta sẽ không tu luyện nữa.
Ở bên cạnh, Tầm Thiên Kính lại mở miệng nói:
– Như vậy, Phiêu Miểu Phong sẽ không có kiếm nguyên công trấn phong. Các loại kiếm pháp tinh thâm khác cùng với kiếm nguyên công mặc dù không tồi, nhưng khó tránh khỏi sẽ khiến cho thực lực sẽ giảm xuống.
Hơi trầm ngâm một lúc, Lục Thanh nói:
– Nếu như đã quyết định bỏ, chúng ta có thể tới Hư Không Kiếm Vực của Kim Thiên Giới một lần, sư điệt nghĩ Kim Thiên Các ở đó hẳn là sẽ có thứ mà chúng ta muốn tìm.
– Hư Không Kiếm Vực? – Lạc Thiên Phong nghe thấy vậy thì gật đầu nói:
– Không sai. Kim Thiên Các hội tụ rất nhiều bảo vật của Kim Thiên Giới, muốn từ đó tìm được một quyển kiếm nguyên công tốt cũng không phải là việc có. Tử Hà Tông mặc dù mới được thành lập một ngàn sáu trăm năm, nhưng của cải chúng ta cũng có dư giả một chút.
– Đa tạ Lạc sư huynh. – Sắc mặt Minh Tịch Nguyệt trở nên trịnh trọng, quay về phía Lạc Thiên Phong cúi đầu hành lễ nói.
– Minh sư muội không cần khách khí. Tử Hà Tông chúng ta chỉ cần một phong gặp nạn thì sẽ toàn lực tương trợ. – Lạc Thiên Phong mỉm cười nói.
Ánh mắt Lạc Thiên Phong lúc này lại rơi xuống người Lục Thanh, sau khi nhìn một hồi lâu mới mở miệng nói:
– Hộ tông trưởng lão Lục Thanh hãy nhận một bái của toàn bộ Tử Hà Tông chúng ta.
Vừa dứt lời, năm người Lạc Thiên Phong đồng thời cúi người bái tạ với Lục Thanh.
Sự tình đột ngột diễn ra làm cho ngay cả Lục Thanh cũng phải ngây người ra một chút.
Ở bên cạnh, Minh Tuyết Nhi lại càng kinh ngạc, đối với tu vi của Lục Thanh, nàng đã từng nghe mẫu thân đề cập qua. Nhưng hôm nay chứng kiến năm người tông chủ hướng về phía Lục Thanh hành lễ khiến cho trong lòng nàng không khỏi chấn động.
Nguyên lai, trong lúc bất tri bất giác, tên tiểu tử ngốc mà nàng nhận biết hôm nay đã trở thành một gã kiếm đạo đại sư có uy vọng rất cao.
Nghĩ đến lúc trước, Lục Thanh chỉ cần vung kiếm chỉ lên, Liệt Phong giống như bị một bàn tay vô hình kéo về phía Tư Quá Nhai. Thực lực như vậy làm cho Minh Tuyết Nhi không thể tin được vào ánh mắt của mình.
– Tốt lắm. Tuyết Nhi! Ngươi đi về trước đi. – Lúc này, Minh Tịch Nguyệt đột ngột nhìn về phía Minh Tuyết Nhi nói.
– Vâng. – Minh Tuyết Nhi biết chuyện sáu người người sắp nói nàng khẳng định không đủ quyền để nghe.
Sau nửa canh giờ, bên trong Tử Hà Điện.
– Thật không ngờ lần này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trước đây từng nghe năm vị đại sư tới kể qua một lần, nhưng bây giờ nghe chính miệng ngươi nói ra vẫn làm cho ta có chút không thể tin nổi. – Lạc Thiên Phong cảm thán một tiếng, ánh mắt hơi dừng lại, nhìn về phía Lục Thanh nói:
-Vốn chúng ta không nên hỏi, nhưng bản thân là người đứng đầu của tông môn, ta không thể không hỏi. Nghe nói ngươi nhận được truyền thừa huyết mạch của cửu giai Long Vương Long Tuyền?
Không chút tránh né ánh mắt của Lạc Thiên Phong, Lục Thanh lắc đầu nói;
– Không có!
– Đó là do một cơ duyên khác, khi ở Kiếm Hồn Chiến Trường chỉ là lấy lý do có lệ cho Ma Vô Thường thôi. – Lục Thanh mở miệng giải thích.
Thân là người đứng đầu tông môn, có một số chuyện Lạc Thiên Phong không thể không hỏi, Lục Thanh cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên đối với câu hỏi của lão hắn cũng không hề thấy phản cảm.
Lạc Thiên Phong nghe thấy vậy thì cũng không hỏi tiếp, ngược lại cùng bốn người Huyền Thanh liếc mắt nhìn nhau, rồi mới nói tiếp:
– Chúng ta nghe mấy người Lô đại sư nói ngươi ở trong Kiếm Hồn chiến trường hóa thân thành Chân Long. Thực lực có thể đạt tới Kiếm Hoàng, mấy người chúng ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút. Thứ nhất là để ấn chứng tu vi, thứ hai là mấy người chúng ta đã quá mức quen thuộc lẫn nhau, nhiều lần giao thủ cho nên cũng không thể lĩnh ngộ được gì nhiều.
Thần sắc hơi động, Lục Thanh khẽ cười nói:
– Nếu tông chủ đã có ý như vậy, Lục Thanh hiển nhiên sẽ tận lực phụng bồi.
– Được! Chúng ta kiếm một nơi để động thủ nào. – Tầm Thiên Kính có chút nóng nảy muốn được giao thủ.
Hơi trầm ngâm một chút, ánh mắt Lạc Thiên Phong lóe lên một tia kim quang, nói:
– Thú khu!!!
Vù vù. .. .. .
Lát sau, sáu đạo kiếm quang phá không bay đi, tất cả đều nhằm về phía Lạc Nhật Thành.
Giữa Thú Khu, ở một phương viên hai mươi dặm trên sường núi, sáu người Lục Thanh chia làm hai bên đứng.
Mặc dù sáu người không phát ra khí thế của bản thân, nhưng không khí chung quanh cũng đã ngưng trệ lại, trên bầu trời Thú Khu hình thành luồng khí tức cực mạnh.
Trong Thanh Ngọc Tông.
Vĩnh Sanh Kiếm Hoàng mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thú Khu.
– Muốn thị uy sao?
Nói xong một câu, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng tựa hồ nghĩ tới gì đó, rồi lại thở dài một hơi không nói nữa.
Thú Khu.
Năm người Lạc Thiên Phong nhìn Lục Thanh ở trước mặt, tới khi bọn họ làm đối thủ của Lục Thanh thì mới phát hiện ra khí tức của hắn đã ngưng thật tới mức nào. Cho dù không cảm ứng, bọn họ cũng có thể nhận ra được huyết khí nồng nặc xung quanh người Lục Thanh, huyết khí này không phải là một nhân tộc có thể có được, đây chỉ có thể là một đầu linh thú hình người mà thôi.
– Để ta lên trước. – Tầm Thiên Kính có chút không chịu được áp lực mở miệng nói, rồi nhìn về phía Lục Thanh.
– Luyện Tâm Kiếm của ngươi đâu?
– Luyện Tâm Kiếm ở trong tâm. – Lục Thanh nhìn Tầm Thiên Kiến bình tĩnh nói.
– Kiếm ở trong tâm? – Tầm Thiên Kính thì thào nói một câu, ánh mắt chợt lóe lên thần quang:
– Nói rất hay, ngươi hãy tiếp cho tốt.
Thanh âm vừa dứt, trong hư không nhất thời hiện ra một đạo kiếm quang màu xanh, khoảng cách ba trăm trượng giữa hai bên trong nháy mắt đã vượt qua. Khi khoảng cách còn trăm trượng, Tốn Phong kiếm cương trong nháy mắt đánh xuống đỉnh đầu Lục Thanh. Thiên địa lực lượng trấn áp, ở xung quanh người Lục Thanh, từng tấc chân không bị phá nát, uy áp vô tận phủ xuống, một kiếm này được Tầm Thiên Kính khống chế khiến cho kiếm cương rất ngưng tụ, cơ hồ đã ngưng tụ thành thực chất. Kiếm cương cường đại lăng không bổ xuống tạo thành chân không thông đạo, chân không bị phá nát ở giữa hư không tạo thành một đạo ánh sáng mờ nhạt.
Ánh mắt bốn người Lạc Thiên Phong đều nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh, bọn họ muốn xem Lục Thanh sẽ làm cách nào để hóa giải một kiếm này.
Ánh mắt hơi lóe lên hai đạo thần quang màu trắng, tay phải hóa thành kiếm chỉ điểm về phía Tốn Phong kiếm cương đang lao tới.
Tiếng kiếm ngân xé gió từ tay phải của Lục Thanh vang lên một cách lờ mờ, thậm chí ngay cả kiếm ý cũng không hề thấy xuất hiện. Kiếm chỉ kia nhìn qua thì rất bình thường, nhưng nó rơi vào trong mắt Lạc Thiên Phong thì lại khác, chỉ là những người còn lại không thể nhìn ra mà thôi. Lạc Thiên Phong đã bước vào cảnh giới Kiếm Tông, cho nên hiển nhiên hắn nhìn ra được kiếm chỉ này của Lục Thanh thậm chí không vận dụng bất cứ một loại lực lượn nào.
Ba. .. ..
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tầm Thiên Kính, Tốn Phong kiếm do thần kiếm của hắn thi triển ra trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
Đinh. .. .
Không kịp thu tay lại, thần kiếm của Tầm Thiên Kính đã chém lên kiếm chỉ của Lục Thanh, lần này một thanh âm giống như châu báu va chạm vào với nhau.
Cái gì?
Tầm Thiên Kính không khỏi cả kinh, Thanh Phong thần kiếm đã rơi vào trong tay của Lục Thanh.
Không một chút chần chờ, Tốn Phong kiếm ý ác liệt thông qua Thanh Phong thần kiếm bộc phát ra. Nhất thời một luồng lốc xoáy màu xanh bộc phát ra, trong nháy mắt nó đã bao phủ lấy người Lục Thanh vào bên trong.
“Ầm. .. .. “
Sau một khắc, hư không xung quanh người Lục Thanh đã lập tức tràn ngập không gian gợn sóng.
Cách đó không xa, bốn người Lạc Thiên Phong đồng thời gật đầu, tu vi của Tầm Thiên Kính đã đạt tới Kiếm Vương trung thiên vị đỉnh phong, đạo kiếm ý này bộc phát ra phối hợp với thiên địa lực làm sinh ra không gian gợn sóng. Điều này cũng biểu thị cho tu vi của Tầm Thiên Kính đã không còn cách biệt lắm tới lúc đột phá.
Tuy nhiên, dù như vậy thì bốn người Lạc Thiên Phong đôi với chuyện Lục Thanh bị quấn vào trong không gian gợn sóng cũng không có bao nhiêu lo lắng.
– Đi ra. – Ánh mắt Lạc Thiên Phong chợt lóe lên tinh quang.
Ở bên trong long quyển kiếm cương chợt có đạo kiếm ngân xé gió vang lên, theo đó vô tận Phong Mang khí từ trong đó bộc phát ra khiến cho long quyển kiếm cương chỉ thoáng cái đã bị xé rách.
Tiếp tục có một thanh đạo thanh âm thanh thúy vang lên, sắc mặt Tầm Thiên Kính mau chóng thay đổi, từ trên thân Thanh Phong thần kiếm đột nhiên truyền tới luồng lực đạo rất mạnh. Luồng lực đạo này cơ hồ không thể ngăn cản được, cho dù là hắn vận dụng toàn bộ kiếm nguyên thông qua kinh mạch thì thoáng cái cũng đã bị ngăn cản ở bên ngoài.
Ngay sau đó, Huyền Minh động, Kim Dương kiếm cương vẽ thành từng đạo quỹ tích huyền ảo, phảng phất như Kim Dương thần điểu đang kêu to lên một tiếng, từ trên người Huyền Minh giống như có một cõ khí tức man hoang truyền ra.
Lại nói, Huyền Minh ở trong Man Hoang Thú vực ngưng luyện khí tức tiến vào trong kiếm thức, đương nhiên luồng khí tức này còn xa mới có thể tinh khiết như Lục Thanh ngưng luyện trong kiếm mộ.
Hôm nay, Man Hoang khí ở Ngũ Hành Kiếm Mộ đã dung nhập vào trong Chân Long huyết mạch. Trong lúc bất tri bất giác ngay cả Chân Long huyết mạch đã xảy ra một chút thay đổi, đương nhiên thay đổi này không hề rõ ràng, điều này cũng không gây ra sự chú ý của Lục Thanh.
Giờ phút này, trước mặt Lục Thanh xuất hiện một đầu Kim Dương Thần Điểu ở trên cao trăm trượng. Kim Dương Thần Điểu hoàn toàn là do Kim Dương kiếm cương ngưng tụ thành, Kim Dương chân hỏa thiêu đốt làm cho trong hư không nhất thời xuất hiện những gợn sóng không gian lờ mờ.
Biết được tu vi của Huyền Minh, ánh mắt bốn người Lạc Thiên Phong nhất thời xuất hiện thần sức vui mừng. Sau khi được Vạn Niên Bất Tử Căn chữa trị, tu vi của Huyền Minh cũng không hề lùi lại mà còn tiến lên. Hôm nay hắn rốt cục đã đột phá chướng ngại đạt tới Kiếm Vương đại thiên vị.
Kim Dương thần trỏa lăng không chụp xuống, từng đạo sóng không gian xuất hiện giữa không trung đem toàn bộ những tán mây xung quanh cắn nuốt đi.
Từ trên không áp xuống, từng đạo gợn sóng không gian sinh ra ngưng tụ thành một bức tường khí lờ mờ. Bức tường khí này bị Kim Dương chân hỏa thiêu đốt, nhanh chóng đem phương viên mấy trăm trượng xung quanh Lục Thanh bao phủ vào bên trong.
Thiên địa lực lượng ngang nhiên áp xuống, như muốn đem Lục Thanh trần áp ở bên trong.
Ánh mắt hơi ngưng trọng, từ trong mắt Lục Thanh bắn ra hai đạo quang mang sắc bén màu trắng, hai đạo quang mang này bắn thẳng vào mắt của Kim Dương Thần Điểu.
Trong nháy mắt, Kim Dương Thần Điểu liền bị tán đi, Huyền Minh lăng không lui lại phía sau chừng mười bước tới cạnh bốn người Lạc Thiên Phong mới bình tĩnh dừng lại.
Sắc mặt hơi tái nhợt, Huyền Minh đã nỗ lực trấn định tâm thần, đạo quang mang vừa rồi dường như bắn thẳng vào trong tâm thần của hắn là một con Chân Long cao cả ngàn trượng, long thủ mở ra, long uy kinh khủng chấn nhiếp trong lòng hắn.
Chỉ thoáng cái Man Hoang khí do hắn ngưng tụ thành bị tán đi, ngay cả Kim Dương kiếm nguyên trong cơ thể cũng trở nên ngưng trệ.
Kiếm thức tiêu tán, lần này xem như đã làm cho sắc mặt bốn người Lạc Thiên Phong hoàn toàn trở nên ngưng trọng.
– Kiếm đạo thần thông! – Minh Tịch Nguyệt kinh hô lên một tiếng.
Hơi gật đầu, Lạc Thiên Phong nói:
– Cái này tựa hồ như là Chân Long Nhãn trong truyền thuyết.
– Chân Long Nhãn? – Huyền Thanh trầm giọng nhắc lại.
– Trong truyền thuyết, Chân Long Nhãn có thể khám phá hết thảy mọi ảo tượng, cái này hay còn gọi là Thiên Đạo Nhãn. Kiếm đạo thần thông này của Lục Thanh nếu như không phải ta dự đoán sai thì hẳn là do nhận truyền thừa của Chân Long Nhãn mà sinh ra, hay nói chính xác hơn là thần thông của Long tộc. – Huyền Minh nói.
Xung quanh thân hình tản mát khí tức lạnh lẽo, Minh Tịch Nguyệt hơi trở tay, Bích Thủy Kiếm đã được xuất ra khỏi vỏ.
Từ trên người Minh Tịch Nguyệt trong chốc lát đã bộc phát ra một đạo bạch mang chói mắt, cỗ khí tức lạnh léo tỏa ra như muốn thẩm thấu qua thân người đối thủ. Bích Thủy Hàn Yên kiếm cương hoàn toàn động, phảng phất như biến mất giữa không trung. Thiên địa lực lượng nhanh chóng gia tăng, sau một khắc, trước mắt bốn người Lạc Thiên Phong chỉ còn lại một mảng màu trắng như dòng sông băng vô tận tỏa ra hàn khí. Trong không khí nhất thời vang lên những tiếng lờ mờ như thủy triều. Từ trong băng hà phát ra những kiếm ngân xé gió vang lên, nó mang theo cả trăm trượng sóng không gian lao về phía Lục Thanh.
– Kiếm Vương đại thiên vị! – Ánh mắt Tầm Thiên Kính lộ ra thần sắc ngạc nhiên nói:
– Minh sư muội tư chất quả nhiên là bất phàm, không ngờ muội ấy đã đột phá.
Trên mặt xuất hiện một nụ cười, Lạc Thiên Phong nói:
– Mặc dù thực lực của Lục Thanh tiến bộ rất thần tốc, nhưng chúng ta cũng không có ai là người thụt lùi.
Theo đó, Tử Dương thần kiếm xuất kích, trong hư không nhất thời tràn ra những đạo sóng không gian kinh khủng. Thiên đạo lực khổng lồ trấn áp thúc dục sóng không gian kinh khủng theo sát quỹ tích của Minh Tịch Nguyệt nhằm về phía Lục Thanh đánh tới.
“Ầm. .. . Ầm. .. .. . “
Giữa không trung, nhất thời vang vọng những tiếng sấm rất lớn, uy áp bức người trong chốc lát đã bao phủ không gian trăm trượng xung quanh. ..