– Thế Giới Tù Lung!
Trên Thông Thiên Kiếm Nhai Đạo Linh khẽ quát:
-Độc Cô!
– Đạo Linh có gì dặn dò?
Một bên kiếm nhai một lần ánh sáng tím hiện ra, lộ ra bóng dáng cao ngạo của Kiếm Thần.
– Tên Lục Thanh kia gặp nạn, ngươi đi hóa giải giúp hắn một chút.
Trên mặt Độc Cô lộ vẻ khó hiểu:
– Thực lực tu vi của tên Lục Thanh này tiến bộ cực nhanh, chúng ta không phải là..
Đạo Linh lắc lắc đầu:
– Thời cơ chưa tới, hơn nữa Quỷ giới còn cần hắn trấn áp mới được. Nếu để hai giới hợp nhất, tự nhiên thế giới Thiên Đạo cũng sẽ bị thương. Thời cơ lúc này phải nắm chắc mới được
– Độc Cô đã hiểu.
-Đi đi…
Độc Cô nhìn Đạo Linh mĩm cười, xé rách hư không, giống như có một đạo linh quang màu tím rực rỡ kéo dài từ dưới chân ra, trong nháy mắt đã vượt qua hư không vô tận, tới bên ngoài Huyền Âm tông.
Bên trong không gian Động Hư, hai người Diệp Vô Tâm bất chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng. Ánh mắt cả hai ngưng trọng, thả thần niệm ra, quét khắp hư không xung quanh.
– Độc Cô, nếu ngươi đã tới, cần gì phải trốn tránh như vậy?
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ vang lên, lát sau có một bóng người màu tím hiện ra trước mặt hai người Diệp Vô Tâm.
-Kiếm Thần Độc Cô!
Diệp Vô Tâm trầm giọng nói.
– Không ngờ nhiều năm không gặp, tu vi của Phong Thần tiến bộ không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không tới mười năm nữa, sẽ đạt tới trình độ Kiếm Thánh thượng cổ, quả nhiên là một chuyện đáng mừng!
Trên mặt Kiếm Thần lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, sắc mặt hai người Diệp Vô Tâm lại lộ vẻ kỳ quái. Cũng phải nói rằng nguyện lực hương hỏa mà bọn họ dùng để tu luyện, chính là cướp lấy của Kiếm Thần. Tuy rằng Kiếm Thần cũng ỷ mạnh mới cướp được, nhưng chênh lệch về thực lực cũng đã đủ bù lại hết thảy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn nhìn Kiếm Thần trước mặt. Diệp Vô Tâm nghiêm giọng hỏi:
– Vì sao Kiếm Thần lại có quyết định này?
– Xem ra hai vi đã biết…
Kiếm Thần gật gật đầu:
– Đối với tư cách của hai vị. Kiếm Thần ta lúc nào cũng kính nể. Nếu nói trên thế giới Thiên Đạo này còn có bao nhiêu người có thể khiến cho ta tin tưởng, cũng chỉ có ba người Phong Thần mà thôi cho nên ta mới quyết định như vậy.
Diệp Vô Tâm lắc lắc đầu.
– Chỉ đáng tiếc là…
– Là gì vậy?
– Đạo Bất đồng, không thể cùng mưu!
Kiếm Thần cau mày:
– Cái mà chúng ta cầu không phải là siêu thoát, chỉ có điều thực lực giữa chúng ta khác biệt, chẳng lẽ hai vị không tháy được thành ý của ta sao? số nguyện lực hương hỏa kia, ta còn chưa hỏi tới một lời…
Diệp Vô Tâm hít sâu một hơi:
– Chuyện này để sau chúng ta hãy bàn…
Kiếm Thần gật gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười:
– Không sai phải cứu Lục tiểu hữu ra trước đã.
Lúc này Diệp Vô Tâm không còn lòng dạ nào so đo với y, chỉ nói:
– Không gian Huyền Âm tông này đã bị năm tên kia dùng Thế Giới Tù Lung phong tỏa, hai người chúng ta bị nhốt trong không gian Động Hư này, cũng không thể ra ngoài.
Kiếm Thần cười nhạt, không nói lời nào, quay sang nhìn khoảng không gian trước mặt. Trong mắt y dường như có một vầng hào quang màu tím lưu chuyển. Ngay sau đó, trên người Kiếm Thần hiện ra một tầng khí Phong Mang đen sẫm, quần quanh kiếm chỉ của y, ngoài ra còn có một cỗ lực Thế Giới khiến cho hai người Diệp Vô Tâm kinh hồn thất sắc lan tràn ra.
Lực Thế Giới này đã vượt khởi phạm vi hiểu biết của hai người. Dường như một chỉ này đã xuất ra một đạo Ý chí Thế giới, không gì không phá nổi.
-Rắc…
Quả nhiên sau khi Kiếm Thần điểm ra một chỉ này, không gian Động Hư vốn hai người Diệp Vô Tâm không làm gì được, lúc này đã vỡ ra một lỗ hổng to chừng mười trượng, lộ ra hư không mặt đất núi Hỏa Phượng.
Trong Thế Giỏi Tù Lung tối đen, năm người Lăng Nguyên vốn đang dóc hết toàn lực rót lực Thế Giới vào trong Thánh Kiếm, năm người định Nhân Kiếm Hợp Nhất, liên thủ giam cầm. Nhưng không gian bị trấn áp trước mặt đột ngột vỡ ra, khiến cho năm người cảm thấy giật mình kinh hãi.
Ngay sau đó một bóng người màu tím bước ra, khiến cho năm người Lăng Nguyên không biết nói gì.
– Tử… Kiếm Thần Đại nhân!
Lăng Nguyên thầm cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cung kính.
Kiếm Thần cười nhạt:
– Năm vị đều là Thánh Giả Trấn Thế, có thù hận gì là không thể hóa giải? Chỉ bằng hôm nay để ta làm người hòa giải, chuyện ở đây xóa bỏ có được chăng?
– Chuyện này…
Lăng Nguyên không khởi ngập ngừng do dự. Đối với tâm pháp kiếm bi Bản Nguyên năm người bọn chúng rất cần, nhưng lúc này đối mặt với Kiếm Thần, khiến cho lão khó bề mở miệng, vất vả lắm mới trấn áp được Lục Thanh, bây giờ lại phải…
Lúc này, nữ tử áo đen vốn tỏ ra khó chịu vì sự có mặt của Kiếm Thần, rốt cục không nhịn được nữa, lên tiếng nói:
– Không được, tên Lục Thanh này có thù hận lớn lao với chúng ta, thả hắn ra như vậy chẳng khác nào thả hồ về rừng. Kiếm Thần nói như vậy là không được!
– Ủa, nói như vậy. Linh Kiếm Thánh không bằng lòng chứ gì?
Hai mắt Kiếm Thần thản nhiên đảo qua nhìn nữ tử áo đen, giọng y lạnh lùng, nhưng ý chí vô hình trong giọng điệu y đã khiến cho năm người Lăng Nguyên cảm thấy chấn động trong lòng. Uy nghiêm Kiếm Thần tích lũy trong nhiều năm qua, tuy rằng cũng là Kiếm Thánh, nhưng tu vi của Kiếm Thần thật sự đã đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong. Chỉ cần thế giới Kiếm Vực của y phá được hạn chế, chân chính viên mãn, vậy có thể thành tựu thế giới, thoát ra ngoài Thiên Đạo.
Về phần năm người Lăng Nguyên, bất quá chỉ là Kiếm Thánh sinh ra ở năm vạn năm hiện tại, tối đa chỉ là Kiếm Thánh sơ cảnh mà thôi. Nếu liên thủ lại, có lẽ trấn áp được Kiếm Thánh thượng cổ trung cảnh, nhưng đối mặt với Kiếm Thần vẫn còn kém rất xa.
Bị Kiếm Thần nhìn một cái, tuy rằng nữ tử áo đen cảm thấy chấn động trong lòng, nhưng nàng vẫn nghiến rằng nghiến lợi nói:
– Không sai người này không thể thả được, nếu Kiếm Thần không ngại đổi yêu cầu khác, chúng ta nhất định sẽ thực hiện được.
Kiếm Thần lắc lắc đầu, đột nhiên trong mắt y lộ ra vẻ thương hại, vẻ thương hại này hiện ra vô cùng đột ngột, dù là hai người Diệp Vô Tâm cũng không hiểu. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nữ tử áo đen Linh Kiếm Thánh đột nhiên sắc mắt đai biến.
– Kiếm Thần ngươi…
– Không thể được!
Bốn người Lăng Nguyên cũng phát hiện ra điểm khác thường, bởi vì lúc này, Kiếm Thần Độc Cô đã vung kiếm chỉ lên. Trên kiếm chỉ của y, khí Phong Mang đen sẫm bắn ra một chỉ điểm ra dường như xuyên phá hư không, nháy mắt đã tới trước mặt nữ tử áo đen Linh Kiếm Thánh.
Đối mặt với một chỉ này. Linh Kiếm Thánh chỉ cảm thấy tâm Thân Kinh hãi. Chưa bao giờ nàng cảm nhận lực Thế Giới mênh mông chẳng khác nào biến cả như vậy, thật sự đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của nàng. Giống như trong đó ẩn chứa một cỗ ý chí không cho pháp làm trái lại, không thể chống lại. Hết thảy sự vật dưới ý chí này đều phải cúi đầu khuất phục, không dám không nghe.
Mãi đến lúc này, bốn người Lăng Nguyên mới phát hiện ra, rốt cục bọn chúng và Kiếm Thần có chênh lệch thế nào. Chênh lệch như vậy đã không thể dùng nhân số bù lại được.
Sau một lúc, kiếm quang trong mắt Linh Kiếm Thánh lập tức trở nên âm đạm, toàn thân giống như tiêu tan thành mây khói chỉ để lại một quả Kiếm Tâm chừng một tác màu đen sẫm, lúc này đang bị Kiếm Thần nắm trong tay, giãy dựa không ngừng.
Không đợi năm người Lăng Nguyên mỡ miệng, kiếm chỉ Kiếm Thần lại điểm ra, một chút Thánh niệm bên trong Kiếm Tâm rốt cục cũng tan thành mây khói.
Đến lúc này, trong thế giới Thiên Đạo đã không còn Linh Kiếm Thánh, chỉ còn lại một quả Kiếm Tâm Động Hi
– Ong…
Lúc này phía trên Thế giới Tù Lung, thanh Thánh Kiếm Động Hư cắm ngược cũng rên rỉ ong ong, sau đó vỡ vụn từng tấc một, hóa thành hư vô.
– Thần kiếm còn có linh, huống chi là Thánh Kiếm. Thánh Kiếm chết theo chủ, coi như chết rất có nghĩa…
Kiếm Thần gật gật đầu, sau đó thu lại quả Kiếm Tâm kia.
Hóa ra. Kiếm Thần đã lãnh ngộ Ý chí Thế giới, dùng Ý chí Thế giới dung nhập vào Kiếm Đạo một kiếm xuất ra có ý chí Kiếm Đạo dung hợp Ý chí Thế giới, quả nhiên không
gì cản nổi Lăng Nguyên cười khổ, không biết nên nói gì cho phải mà ba người còn lại cũng vô cùng e ngại thực lực của Kiếm Thánh, cho nên cũng lặng im không nói.
– Ẩm…
Lúc này Thế Giới Tù Lung đã mất đi một thanh Thánh Kiếm giam cầm, vốn đang yên tĩnh đột ngột nan rẩy kịch liệt. Bên trong phát ra tiếng kiếm ngâm to như tiếng sấm, dường như xuyên qua Thời Không vô tận. Trên Thế Giới Tù Lung đen ngòm, bất chợt bắn ra vô số đạo kiếm quang màu xám bạc. Mỗi đạo kiếm quang đều như ẩn chứa một dòng sông Thời Không. Kiếm Ý Thời Không khuấy loạn hư không, khiến cho cả Thời Không xung quanh núi Hỏa Phượng đều trở nên hỗn loạn. Từng đạo Hành Lang Thời Không hiện ra, thần quỷ khó lường.
Chuyện đã tới nước này, bốn người Lăng Nguyên cũng biết không thế nào ngăn cản được, cả bốn đưa tay ra triệu tập Thánh Kiếm của mình trở về. Thế Giới Tù Lung mất đi Thánh Kiếm trấn áp, chỉ trong nháy mắt đã vỡ tan ra thành từng mảnh vụn như trứng vỡ, lộ ra thân hình Lục Thanh.
-Ủa…
Giờ phút này. Kiếm Thần bất giác cất tiếng kêu kinh ngạc, nhìn chăm chú về phía Lục Thanh vừa thoát vây.
Lúc này toàn thân Lục Thanh có khí Phong Mang đen sẫm quấn quanh, kiếm quang Thời Không màu xám bạc ẩn hiện trong mắt. Lục Thanh đứng thẳng ở đó, dường như đã trở thành trung tâm của cả một vùng trời đất. Cho dù là mặt trời trên chín tầng mây, cũng không thể lấn át được hào quang Phong Mang đen sẫm kia.
– Thật không ngờ thực lực của Lục tiểu hữu lại tiến bộ nhanh như vậy, đã không kém gì Kiếm Thánh thượng cổ, thật sự rất đáng mừng.
Mắt Kiếm Thần lộ vẻ khen ngơi:
– Thật ra trước kia tên đồ đệ của ta còn muốn tranh cao thấp cùng tiểu hữu, hiện tại xem ra. y đã quá tự đại ngông cuồng. Tư chất Kiếm Đạo của Lục tiểu hữu trong mười vạn năm qua, chính là đệ nhất nhân trên đại lục.
Đối với nhưng lời khen ngợi của Kiếm Thần. Lục Thanh cũng không thèm để ý. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với chân thân của Kiếm Thần một trong năm đại cường giả cao thăm khôn lường trên đại lục. Liếc mắt nhìn qua. Lục Thanh chỉ có thể chạm tới một chút bề ngoài của Kiếm Thần, trong lòng không khởi thầm kinh hãi. Lúc này hắn thầm nghĩ, xem ra suy đoán trước kia của hai người Diệp Vô Tâm vẫn còn sai lệch, thực lực của Kiếm Thần còn hơn xa như vậy…
Bất giác ánh mắt Lục Thanh thoáng động, hai tròng mắt co rót lại.
Chỉ còn lại bốn người…
Vừa thoáng cảm ứng. Lục Thanh đã nhận ra khí tức của một cỗ chân linh vừa tan biến.
– Thế Giới Tù Lung!
Trên Thông Thiên Kiếm Nhai Đạo Linh khẽ quát:
-Độc Cô!
– Đạo Linh có gì dặn dò?
Một bên kiếm nhai một lần ánh sáng tím hiện ra, lộ ra bóng dáng cao ngạo của Kiếm Thần.
– Tên Lục Thanh kia gặp nạn, ngươi đi hóa giải giúp hắn một chút.
Trên mặt Độc Cô lộ vẻ khó hiểu:
– Thực lực tu vi của tên Lục Thanh này tiến bộ cực nhanh, chúng ta không phải là..
Đạo Linh lắc lắc đầu:
– Thời cơ chưa tới, hơn nữa Quỷ giới còn cần hắn trấn áp mới được. Nếu để hai giới hợp nhất, tự nhiên thế giới Thiên Đạo cũng sẽ bị thương. Thời cơ lúc này phải nắm chắc mới được
– Độc Cô đã hiểu.
-Đi đi…
Độc Cô nhìn Đạo Linh mĩm cười, xé rách hư không, giống như có một đạo linh quang màu tím rực rỡ kéo dài từ dưới chân ra, trong nháy mắt đã vượt qua hư không vô tận, tới bên ngoài Huyền Âm tông.
Bên trong không gian Động Hư, hai người Diệp Vô Tâm bất chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng. Ánh mắt cả hai ngưng trọng, thả thần niệm ra, quét khắp hư không xung quanh.
– Độc Cô, nếu ngươi đã tới, cần gì phải trốn tránh như vậy?
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ vang lên, lát sau có một bóng người màu tím hiện ra trước mặt hai người Diệp Vô Tâm.
-Kiếm Thần Độc Cô!
Diệp Vô Tâm trầm giọng nói.
– Không ngờ nhiều năm không gặp, tu vi của Phong Thần tiến bộ không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không tới mười năm nữa, sẽ đạt tới trình độ Kiếm Thánh thượng cổ, quả nhiên là một chuyện đáng mừng!
Trên mặt Kiếm Thần lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, sắc mặt hai người Diệp Vô Tâm lại lộ vẻ kỳ quái. Cũng phải nói rằng nguyện lực hương hỏa mà bọn họ dùng để tu luyện, chính là cướp lấy của Kiếm Thần. Tuy rằng Kiếm Thần cũng ỷ mạnh mới cướp được, nhưng chênh lệch về thực lực cũng đã đủ bù lại hết thảy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn nhìn Kiếm Thần trước mặt. Diệp Vô Tâm nghiêm giọng hỏi:
– Vì sao Kiếm Thần lại có quyết định này?
– Xem ra hai vi đã biết…
Kiếm Thần gật gật đầu:
– Đối với tư cách của hai vị. Kiếm Thần ta lúc nào cũng kính nể. Nếu nói trên thế giới Thiên Đạo này còn có bao nhiêu người có thể khiến cho ta tin tưởng, cũng chỉ có ba người Phong Thần mà thôi cho nên ta mới quyết định như vậy.
Diệp Vô Tâm lắc lắc đầu.
– Chỉ đáng tiếc là…
– Là gì vậy?
– Đạo Bất đồng, không thể cùng mưu!
Kiếm Thần cau mày:
– Cái mà chúng ta cầu không phải là siêu thoát, chỉ có điều thực lực giữa chúng ta khác biệt, chẳng lẽ hai vị không tháy được thành ý của ta sao? số nguyện lực hương hỏa kia, ta còn chưa hỏi tới một lời…
Diệp Vô Tâm hít sâu một hơi:
– Chuyện này để sau chúng ta hãy bàn…
Kiếm Thần gật gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười:
– Không sai phải cứu Lục tiểu hữu ra trước đã.
Lúc này Diệp Vô Tâm không còn lòng dạ nào so đo với y, chỉ nói:
– Không gian Huyền Âm tông này đã bị năm tên kia dùng Thế Giới Tù Lung phong tỏa, hai người chúng ta bị nhốt trong không gian Động Hư này, cũng không thể ra ngoài.
Kiếm Thần cười nhạt, không nói lời nào, quay sang nhìn khoảng không gian trước mặt. Trong mắt y dường như có một vầng hào quang màu tím lưu chuyển. Ngay sau đó, trên người Kiếm Thần hiện ra một tầng khí Phong Mang đen sẫm, quần quanh kiếm chỉ của y, ngoài ra còn có một cỗ lực Thế Giới khiến cho hai người Diệp Vô Tâm kinh hồn thất sắc lan tràn ra.
Lực Thế Giới này đã vượt khởi phạm vi hiểu biết của hai người. Dường như một chỉ này đã xuất ra một đạo Ý chí Thế giới, không gì không phá nổi.
-Rắc…
Quả nhiên sau khi Kiếm Thần điểm ra một chỉ này, không gian Động Hư vốn hai người Diệp Vô Tâm không làm gì được, lúc này đã vỡ ra một lỗ hổng to chừng mười trượng, lộ ra hư không mặt đất núi Hỏa Phượng.
Trong Thế Giỏi Tù Lung tối đen, năm người Lăng Nguyên vốn đang dóc hết toàn lực rót lực Thế Giới vào trong Thánh Kiếm, năm người định Nhân Kiếm Hợp Nhất, liên thủ giam cầm. Nhưng không gian bị trấn áp trước mặt đột ngột vỡ ra, khiến cho năm người cảm thấy giật mình kinh hãi.
Ngay sau đó một bóng người màu tím bước ra, khiến cho năm người Lăng Nguyên không biết nói gì.
– Tử… Kiếm Thần Đại nhân!
Lăng Nguyên thầm cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cung kính.
Kiếm Thần cười nhạt:
– Năm vị đều là Thánh Giả Trấn Thế, có thù hận gì là không thể hóa giải? Chỉ bằng hôm nay để ta làm người hòa giải, chuyện ở đây xóa bỏ có được chăng?
– Chuyện này…
Lăng Nguyên không khởi ngập ngừng do dự. Đối với tâm pháp kiếm bi Bản Nguyên năm người bọn chúng rất cần, nhưng lúc này đối mặt với Kiếm Thần, khiến cho lão khó bề mở miệng, vất vả lắm mới trấn áp được Lục Thanh, bây giờ lại phải…
Lúc này, nữ tử áo đen vốn tỏ ra khó chịu vì sự có mặt của Kiếm Thần, rốt cục không nhịn được nữa, lên tiếng nói:
– Không được, tên Lục Thanh này có thù hận lớn lao với chúng ta, thả hắn ra như vậy chẳng khác nào thả hồ về rừng. Kiếm Thần nói như vậy là không được!
– Ủa, nói như vậy. Linh Kiếm Thánh không bằng lòng chứ gì?
Hai mắt Kiếm Thần thản nhiên đảo qua nhìn nữ tử áo đen, giọng y lạnh lùng, nhưng ý chí vô hình trong giọng điệu y đã khiến cho năm người Lăng Nguyên cảm thấy chấn động trong lòng. Uy nghiêm Kiếm Thần tích lũy trong nhiều năm qua, tuy rằng cũng là Kiếm Thánh, nhưng tu vi của Kiếm Thần thật sự đã đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong. Chỉ cần thế giới Kiếm Vực của y phá được hạn chế, chân chính viên mãn, vậy có thể thành tựu thế giới, thoát ra ngoài Thiên Đạo.
Về phần năm người Lăng Nguyên, bất quá chỉ là Kiếm Thánh sinh ra ở năm vạn năm hiện tại, tối đa chỉ là Kiếm Thánh sơ cảnh mà thôi. Nếu liên thủ lại, có lẽ trấn áp được Kiếm Thánh thượng cổ trung cảnh, nhưng đối mặt với Kiếm Thần vẫn còn kém rất xa.
Bị Kiếm Thần nhìn một cái, tuy rằng nữ tử áo đen cảm thấy chấn động trong lòng, nhưng nàng vẫn nghiến rằng nghiến lợi nói:
– Không sai người này không thể thả được, nếu Kiếm Thần không ngại đổi yêu cầu khác, chúng ta nhất định sẽ thực hiện được.
Kiếm Thần lắc lắc đầu, đột nhiên trong mắt y lộ ra vẻ thương hại, vẻ thương hại này hiện ra vô cùng đột ngột, dù là hai người Diệp Vô Tâm cũng không hiểu. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nữ tử áo đen Linh Kiếm Thánh đột nhiên sắc mắt đai biến.
– Kiếm Thần ngươi…
– Không thể được!
Bốn người Lăng Nguyên cũng phát hiện ra điểm khác thường, bởi vì lúc này, Kiếm Thần Độc Cô đã vung kiếm chỉ lên. Trên kiếm chỉ của y, khí Phong Mang đen sẫm bắn ra một chỉ điểm ra dường như xuyên phá hư không, nháy mắt đã tới trước mặt nữ tử áo đen Linh Kiếm Thánh.
Đối mặt với một chỉ này. Linh Kiếm Thánh chỉ cảm thấy tâm Thân Kinh hãi. Chưa bao giờ nàng cảm nhận lực Thế Giới mênh mông chẳng khác nào biến cả như vậy, thật sự đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của nàng. Giống như trong đó ẩn chứa một cỗ ý chí không cho pháp làm trái lại, không thể chống lại. Hết thảy sự vật dưới ý chí này đều phải cúi đầu khuất phục, không dám không nghe.
Mãi đến lúc này, bốn người Lăng Nguyên mới phát hiện ra, rốt cục bọn chúng và Kiếm Thần có chênh lệch thế nào. Chênh lệch như vậy đã không thể dùng nhân số bù lại được.
Sau một lúc, kiếm quang trong mắt Linh Kiếm Thánh lập tức trở nên âm đạm, toàn thân giống như tiêu tan thành mây khói chỉ để lại một quả Kiếm Tâm chừng một tác màu đen sẫm, lúc này đang bị Kiếm Thần nắm trong tay, giãy dựa không ngừng.
Không đợi năm người Lăng Nguyên mỡ miệng, kiếm chỉ Kiếm Thần lại điểm ra, một chút Thánh niệm bên trong Kiếm Tâm rốt cục cũng tan thành mây khói.
Đến lúc này, trong thế giới Thiên Đạo đã không còn Linh Kiếm Thánh, chỉ còn lại một quả Kiếm Tâm Động Hi
– Ong…
Lúc này phía trên Thế giới Tù Lung, thanh Thánh Kiếm Động Hư cắm ngược cũng rên rỉ ong ong, sau đó vỡ vụn từng tấc một, hóa thành hư vô.
– Thần kiếm còn có linh, huống chi là Thánh Kiếm. Thánh Kiếm chết theo chủ, coi như chết rất có nghĩa…
Kiếm Thần gật gật đầu, sau đó thu lại quả Kiếm Tâm kia.
Hóa ra. Kiếm Thần đã lãnh ngộ Ý chí Thế giới, dùng Ý chí Thế giới dung nhập vào Kiếm Đạo một kiếm xuất ra có ý chí Kiếm Đạo dung hợp Ý chí Thế giới, quả nhiên không
gì cản nổi Lăng Nguyên cười khổ, không biết nên nói gì cho phải mà ba người còn lại cũng vô cùng e ngại thực lực của Kiếm Thánh, cho nên cũng lặng im không nói.
– Ẩm…
Lúc này Thế Giới Tù Lung đã mất đi một thanh Thánh Kiếm giam cầm, vốn đang yên tĩnh đột ngột nan rẩy kịch liệt. Bên trong phát ra tiếng kiếm ngâm to như tiếng sấm, dường như xuyên qua Thời Không vô tận. Trên Thế Giới Tù Lung đen ngòm, bất chợt bắn ra vô số đạo kiếm quang màu xám bạc. Mỗi đạo kiếm quang đều như ẩn chứa một dòng sông Thời Không. Kiếm Ý Thời Không khuấy loạn hư không, khiến cho cả Thời Không xung quanh núi Hỏa Phượng đều trở nên hỗn loạn. Từng đạo Hành Lang Thời Không hiện ra, thần quỷ khó lường.
Chuyện đã tới nước này, bốn người Lăng Nguyên cũng biết không thế nào ngăn cản được, cả bốn đưa tay ra triệu tập Thánh Kiếm của mình trở về. Thế Giới Tù Lung mất đi Thánh Kiếm trấn áp, chỉ trong nháy mắt đã vỡ tan ra thành từng mảnh vụn như trứng vỡ, lộ ra thân hình Lục Thanh.
-Ủa…
Giờ phút này. Kiếm Thần bất giác cất tiếng kêu kinh ngạc, nhìn chăm chú về phía Lục Thanh vừa thoát vây.
Lúc này toàn thân Lục Thanh có khí Phong Mang đen sẫm quấn quanh, kiếm quang Thời Không màu xám bạc ẩn hiện trong mắt. Lục Thanh đứng thẳng ở đó, dường như đã trở thành trung tâm của cả một vùng trời đất. Cho dù là mặt trời trên chín tầng mây, cũng không thể lấn át được hào quang Phong Mang đen sẫm kia.
– Thật không ngờ thực lực của Lục tiểu hữu lại tiến bộ nhanh như vậy, đã không kém gì Kiếm Thánh thượng cổ, thật sự rất đáng mừng.
Mắt Kiếm Thần lộ vẻ khen ngơi:
– Thật ra trước kia tên đồ đệ của ta còn muốn tranh cao thấp cùng tiểu hữu, hiện tại xem ra. y đã quá tự đại ngông cuồng. Tư chất Kiếm Đạo của Lục tiểu hữu trong mười vạn năm qua, chính là đệ nhất nhân trên đại lục.
Đối với nhưng lời khen ngợi của Kiếm Thần. Lục Thanh cũng không thèm để ý. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với chân thân của Kiếm Thần một trong năm đại cường giả cao thăm khôn lường trên đại lục. Liếc mắt nhìn qua. Lục Thanh chỉ có thể chạm tới một chút bề ngoài của Kiếm Thần, trong lòng không khởi thầm kinh hãi. Lúc này hắn thầm nghĩ, xem ra suy đoán trước kia của hai người Diệp Vô Tâm vẫn còn sai lệch, thực lực của Kiếm Thần còn hơn xa như vậy…
Bất giác ánh mắt Lục Thanh thoáng động, hai tròng mắt co rót lại.
Chỉ còn lại bốn người…
Vừa thoáng cảm ứng. Lục Thanh đã nhận ra khí tức của một cỗ chân linh vừa tan biến.