Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 948: Phong Lôi mất tích – Phá kén mà ra

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Kim Thiên tông.

Sơn mạch cổ lâm, trên đỉnh một ngọn núi sâu thẳm trong rừng. Bọn Lạc Tâm Vũ đang lăng không mà đứng, sắc mặt ngưng trọng.

– Có thấy gì không? Phong Lôi nó đi đâu không thấy…

Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói:

– Lúc trước nó bế quan ở đây, nói rằng muốn đột phá Linh Đạo thập giai. Nhưng gần đây, hai tên Linh Tôn bảo vệ bỗng nhiên phát hiện, khí tức của Phong Lôi dần dần biến mất không thấy.

– Đạo của Chân Long vô cùng bá đạo, càng gần tới lúc đột phá, khí thế càng mạnh, khí tức biến mất, chẳng lẽ là dấu hiệu đột phá?

Triệu Thiên Diệp lắc lắc đầu, trầm giọng nói.

– Mở núi ra đi! Bất kể đúng sai cũng phái thấy người mới được!

Nhiếp Thanh Thiên lên tiếng nói.

Ánh mắt Lạc Tâm Vũ ngưng trọng, gật gật đầu:

– Được!

Từ trên Kiếm chỉ của Lạc Tâm Vũ, một đạo Kiếm quang ngũ sắc tỏa ra. Trên ngọn núi cao hơn sáu ngàn trượng này, một bức đồ hình ngũ sắc bất chợt ngưng kết đồ hình chậm rãi xoay tròn, một cỗ lực Tiểu Thế Giới mênh mông khuếch tán ra xung quanh, trấn áp xuống ngọn núi phía dưới.

– Ầm…

Ngọn núi kêu lên ầm ầm, dưới lực Tiểu Thế Giới trấn áp, cả ngọn núi run rẩy lên kịch liệt, đá núi vỡ vụn rơi rào rào, nhưng tảng đá ngàn cân bắn ra tung tóe như mưa.

Một cái khe thật lớn từ giữa đỉnh núi lan tràn, kéo dài ra bốn phía xung quanh.

– Phá…

Lạc Tâm Vũ quát lên một tiếng, kiếm chỉ đè xuống, trong đồ hình ngũ sắc lộ ra một mũi kiếm rất lớn.

Quanh thân cự kiếm có hào quang ngũ sắc, một cổ Kiếm Ý Ngũ Hành luân chuyển khuếch tán ra. Cự kiếm huyền ảo chẳng kém gì một vùng trời đất, mũi kiếm khổng lồ hạ xuống, sau mấy trăm trượng mới lộ ra thân kiếm. Thân kiếm ngũ sắc trong suốt hoàn toàn do kiếm quang ngưng tụ mà thành Lạc Tâm Vũ rót lực Tiểu Thế Giới vào, dường như toàn bộ Ngũ Hành trong thiên địa đều hội tụ lại.

Núi thuộc Thổ, nối liền trời đất, nhưng dưới Kiếm Ý Ngũ Hành luân chuyển được rót lực Tiểu Thế Giới vào, vẫn không có lực chống cự, vỡ tan ra.

– Ầm…

Mùi kiếm hạ xuống đỉnh núi rốt cục ngọn núi không chịu nổi, lập tức sụp đổ bốn phía, khiến cho bụi đất bay lên khắp không trung.

Hai mắt chớp ngời, ngay sau đó, kiếm chỉ Nhiếp Thanh Thiên giơ lên, đánh xuống một chỉ. Một chỉ này không có khí thế Phong Mang, nhưng chỉ trong thoáng chốc, xung quanh không gian ngọn núi kia đột ngột nổi lên một cơn gió lốc đầy trời, cuốn hết bụi mù xung quanh vào trong, thổi đi xa hàng ngàn dặm.

Sau mười lần hô hấp, ngọn núi lật úp, để lộ ra một chiếc lồng màu vàng tinh thuần khổng lồ.

Chiếc lồng này khảm vào trong lòng núi trong suốt sáng loáng, tràn ngập một luồng sức mạnh hết sức tinh thuần. Đó chính là lực lượng Bản Nguyên của Long tộc. Chân lực Cổ Long.

– Lục Phong Lôi!

Một lúc sau, ba người Lạc Tâm Vũ nhìn nhau, đồng thời ra tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

– Bùng….

Ba đạo Kiếm Ý kinh thiên bùng lên, theo đó là ba luồng lực Tiểu Thế Giới, giống như núi lớn từ trên trời rơi xuống, trấn áp về phía chiếc lồng.

Ba đạo Kiếm Ý ngưng tụ thành cự kiếm, mũi cự kiếm vạn trượng vừa chém xuống, ba đạo Hỗn Độn màu xám lập tức bám vào trên thân cự kiếm, chém xuống thật mạnh vào chiếc lồng màu vàng kia.

Chiếc lồng màu vàng bị Hỗn Độn màu xám quấn quanh, vỡ nát ra như trứng vỡ.

– Không có!

Trong lòng kinh hãi Lạc Tâm Vũ lên tiếng nói.

– Không đúng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói:

– Lồng chưa bị vỡ, Phong Lôi không thể đi ra, nhưng hiện tại nó lại không có trong đó… Trong mắt Triệu Thiên Diệp bắn ra kiếm quang, lạnh lùng nói:

– Chẳng lẽ có người đột nhập vào trong, bắt Phong Lôi đi?

– Phong Lôi nhờ vào Tổ Long Long Châu, thực lực của nó đủ để sánh ngang với nhị kiếp Kiếm Tổ. Muốn bắt Phong Lôi đi một cách âm thầm lặng lẽ như vậy, không làm kinh động tới hai tên Linh Tôn thủ vệ, dù là tam kiếp Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không có khả năng.

-Thánh Giả Kiếm Đạo!

Nhiếp Thanh Thiên kinh hô thất thanh:

– Chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo mới có thế làm được chuyện này. Nhưng rốt cục người này bắt đi Phong Lôi để làm gì, muốn uy hiếp ư, hay để làm vốn sau này trấn áp chúng ta?

– Chuyện này kỳ quái vô cùng, không có manh mối gì cả. Người này tâm tư cẩn mật, không để lại chút dấu vết nào…

Lạc Tâm Vũ gật đầu:

– Chỉ có thể chờ Thất đệ, dùng Kiếm Đạo Thời Không suy diễn, truy tìm tung tích.

Ở Huyền Âm tông, trong không gian Động Hư.

Trong khoảng thời gian này, trong không gian Động Hư vốn tối đen không có gì cũng đã tràn ngập một làn sương mù màu xám. Trong làn sương mù màu xám này có một chiếc kén khổng lồ màu đen như mực, khí Phong Mang đen sẫm quẫn quanh thân kén, từng đạo khe nứt Hỗn Độn màu xám không ngừng mở ra xung quanh. Vô số sương mù màu xám này bay qua lại không ngừng trong không gian Động Hư, ngoài ra còn có lôi đình màu xám vô biên, chớp động không ngừng, toát ra uy thế Kiếm Hoàng người bên trong không gian Động Hư.

Ngoài vạn dặm, hai người Diệp Vô Tâm vẫn bất động như trước. Thời gian trôi qua đã mấy tháng ròng rã, trong khoảng thời gian này, bọn họ bị đẩy ra ngoài xa vạn dặm, nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn cảm nhận được một cỗ Kiếm Ý Phong Mang trấn áp lên người khiến cho lông tóc toàn thân dựng đứng.

Đây là một cỗ Kiếm Ý Phong Mang hết sức tinh thuần, chỉ có điều là Kiếm Ý Phong Mang này đã vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng của họ.

Kiếm Ý Phong Mang vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng của Thánh Giả Kiếm Đạo… Kiếm quang trong mắt hai người Diệp Vô Tâm càng ngày càng mạnh. Nếu lần này không có gì bất ngờ, bọn họ có thể chứng kiến một nhân vật hùng mạnh ngang với Kiếm Thần xuất thế. Mà một nhân vật như vậy lại là một Kiếm Giả siêu thoát, cũng không biết sẽ đạt tới trình độ thế nào, không biết sức mạnh chân chính có thật sự không còn trở ngại, thoát ly ra khỏi thế giới Thiên Đạo hay không?

– Bùng…

Hư không mở ra, tên Hàn Kiếm Thánh của Huyền Âm tông lại bước vào không gian Động Hư.

Hai người Diệp Vô Tâm cũng không thèm đếm xỉa tới lão. Đối với chuyện Hàn Kiếm Thánh tới đây ngấm ngầm quan sát trong mấy tháng qua, hai người cũng không để ý. Chỉ cần lão không ra tay phá hoại việc đột phá của Lục Thanh, tự nhiên hai người cũng sẽ không động thủ cùng lão.

Mà Hàn Kiếm Thánh kia cũng có lòng e ngại hai người Diệp Vô Tâm. Hai Kiếm Thánh Kiếm Đạo tiếp cận với Thánh Giả thượng cổ, một mình lão không thể nào chống nổi.

Bất quá chuyện làm lão chủ ý hơn chính là Lục Thanh đột phá. Từ chiếc kén đen như mực kia, lão cảm nhận được một cỗ Phong Mang hủy diệt, cỗ Phong Mang này cho dù lão đang ở ngoài vạn dặm, cũng khiến cho lão không rét mà run. Lão không dám nghĩ rằng một tên Kiếm Giả vừa đạt tới thực lực Thánh Giả Kiếm Đạo như Lục Thanh, không hiểu vì sao lại có được thực lực như vậy. Lúc trước còn bị năm người bọn lão liên thủ trấn áp, hiện giờ lại đột phá nhanh như vậy.

Trước khi đột phá. Lục Thanh đã có thực lực tranh cao thấp một phen cùng Kiếm Thánh thượng cổ, cần năm người bọn lão mới có thể liên thủ trấn áp. Hiện tại đột phá, chẳng lẽ có thể sánh ngang với Kiếm Thần sao?

Hàn Kiếm Thánh không dám xác định, cũng không dám ra tay. Chỉ đi theo xa xa hai người Diệp Vô Tâm, thỉnh thoảng tiến vào không gian Động Hư xem xét một chút. Lão chỉ mong sao khi Lục Thanh thức tỉnh, không ra tay với lão là đủ.

Khoảng tám mươi mốt ngày trôi qua, trên kén kia mới hiện ra một chút kiếm quang màu xám bạc

Kiếm quang màu xám bạc này vừa xuất hiện, đã lấy khí thế kinh người bao trùm kén vào trong. Kén màu xám bạc sừng sững giữa hư không, giống như một lá gan khổng lồ không ngừng co bóp. Khí huyết hùng mạnh của nó không giống bình thường, mà dường như đã hóa thành một ngọn thần sơn vạn trượng, lẫn lộn giừa đất trời, phát ra tiếng nổ ầm ầm .

– Sắp sửa xuất thế!

Diệp Vô Tâm thoáng động trong lòng, cất tiếng hô to.

Chỉ thấy từ trên kén màu xám bạc. Thời Không Luân Bàn ngưng kết hiện ra. So với trước kia, lúc này Thời Không Luân Bàn trở nên hết sức rõ ràng, nếu không phải trên luân bàn toát ra kiếm quang nhàn nhạt, hai người Diệp Vô Tâm đã nghĩ rằng đây là Thời Không Luân Bàn chân chính.

Kiếm văn màu xám bạc dày đặc phủ khắp mặt luân bàn. Thời Không Luân Bàn khổng lồ chậm rãi xoay tròn phía trên kén. Ở giữa Thời Không Luân Bàn bất chợt nứt ra một khe hở. Từ trong khe hở toát ra kiếm quang màu xám bạc chói mắt, dường như vượt qua Thời Không vô tận, giống như một cột sáng thật lớn rót xuống, bao phủ thân kén vào trong.

Kiếm quang mạnh mẽ tới nỗi dù hai người Diệp Vô Tâm thân là Thánh Giả Kiếm Đạo cũng không chịu nổi, phải nhắm hai mắt lại. Kiếm quang này làm cho họ cảm thấy chói mắt lần đầu tiên sau khi thành tựu Thánh Giả tới nay.

-Ong…

Một tiếng kiếm ngâm vang lên, dường như từ thuở khai thiên lập địa mà tới, xuyên qua Thời Không vô tận, giáng xuống vùng trời đất này.

Uy áp xảy ra bất thình lình giáng xuống ba người Diệp Vô Tâm. Cả ba gần như đồng thời biến sắc, từ trong uy áp này, bọn họ cảm nhận được cảm giác độc nhất vô nhị khi đối mặt với Kiếm Thần. Tuy cỗ ý chí này khác với Ý chí Thế giới, nhưng không thua kém Ý chí Thế giới mảy may nào.

Một cỗ Thời Không Luân Chuyển xuyên qua Kiếm Ý kia khuếch tán ra bốn phía, mang theo khí tức tang thương cổ kính tràn ngập hư không.

Ngay tức khắc, làn sương mù màu xám bị quét sạch không còn, trong không gian Động Hư tối om, một mảng không gian bị xé rách, lộ ra không gian Hỗn Độn trong đó rộng hàng chục dặm. Lôi đình Hỗn Độn màu xám ngưng tụ thành một con lôi long thật lớn, gào thét mà ra.

– Rống…

Tiếng long ngâm vang lên kinh thiên động địa, thậm chí vang vọng khắp không gian Động Hư này, truyền ra khắp tông vực Huyền Âm tông.

– Ở nơi đó!

Kiếm quang chớp động trong mắt Thủy Thiên Nhu.

Theo ánh mắt của bà, hai người Diệp Vô Tâm nhìn lại, chỉ thấy trong không gian bị lôi đình bao phủ, có một thanh thần kiếm cổ kính màu xám bạc đang đứng sừng sững giữa không trung. Kiếm quang màu xám bạc như nước chảy lưu chuyển trên thân kiếm. Tuy trường kiếm không mũi, nhưng lại toát ra khí Phong Mang đen sẫm. Trên mũi kiếm ngưng kết hai đạo Hỗn Độn.

Tuy rằng thanh thần kiếm đang đứng giữa không gian Động Hư này, nhưng ba người Diệp Vô Tâm có cảm giác giống như mông lung mờ mịt, không có khí tức, hòa lẫn vào một vùng trời đất.

Siêu thoát rồi ư?

Hai người Diệp Vô Tâm thầm kinh hãi trong lòng, nhìn chăm chú thanh thần kiếm màu xám trước mặt mình với vẻ không thể nào tin được.

Lúc này, hàng chục hàng trăm lôi long vạn trượng đủ để tiêu diệt Kiếm Tổ Tuyệt Thế cất tiếng gào thét, bắt đầu nuốt chửng thần kiếm màu xám bạc kia.

Thần kiếm màu xám bạc vẫn đứng sừng sững bất động, nhưng trong nháy mắt, không gian xung quanh hiện ra bốn chiếc Thời Không Luân Bàn thật lớn, xoay tròn chuyển động xung quanh. Trên mặt Luân Bàn có vô số kiếm văn huyền ảo, toát ra kiếm quang chói mắt.

Kim Thiên tông.

Sơn mạch cổ lâm, trên đỉnh một ngọn núi sâu thẳm trong rừng. Bọn Lạc Tâm Vũ đang lăng không mà đứng, sắc mặt ngưng trọng.

– Có thấy gì không? Phong Lôi nó đi đâu không thấy…

Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói:

– Lúc trước nó bế quan ở đây, nói rằng muốn đột phá Linh Đạo thập giai. Nhưng gần đây, hai tên Linh Tôn bảo vệ bỗng nhiên phát hiện, khí tức của Phong Lôi dần dần biến mất không thấy.

– Đạo của Chân Long vô cùng bá đạo, càng gần tới lúc đột phá, khí thế càng mạnh, khí tức biến mất, chẳng lẽ là dấu hiệu đột phá?

Triệu Thiên Diệp lắc lắc đầu, trầm giọng nói.

– Mở núi ra đi! Bất kể đúng sai cũng phái thấy người mới được!

Nhiếp Thanh Thiên lên tiếng nói.

Ánh mắt Lạc Tâm Vũ ngưng trọng, gật gật đầu:

– Được!

Từ trên Kiếm chỉ của Lạc Tâm Vũ, một đạo Kiếm quang ngũ sắc tỏa ra. Trên ngọn núi cao hơn sáu ngàn trượng này, một bức đồ hình ngũ sắc bất chợt ngưng kết đồ hình chậm rãi xoay tròn, một cỗ lực Tiểu Thế Giới mênh mông khuếch tán ra xung quanh, trấn áp xuống ngọn núi phía dưới.

– Ầm…

Ngọn núi kêu lên ầm ầm, dưới lực Tiểu Thế Giới trấn áp, cả ngọn núi run rẩy lên kịch liệt, đá núi vỡ vụn rơi rào rào, nhưng tảng đá ngàn cân bắn ra tung tóe như mưa.

Một cái khe thật lớn từ giữa đỉnh núi lan tràn, kéo dài ra bốn phía xung quanh.

– Phá…

Lạc Tâm Vũ quát lên một tiếng, kiếm chỉ đè xuống, trong đồ hình ngũ sắc lộ ra một mũi kiếm rất lớn.

Quanh thân cự kiếm có hào quang ngũ sắc, một cổ Kiếm Ý Ngũ Hành luân chuyển khuếch tán ra. Cự kiếm huyền ảo chẳng kém gì một vùng trời đất, mũi kiếm khổng lồ hạ xuống, sau mấy trăm trượng mới lộ ra thân kiếm. Thân kiếm ngũ sắc trong suốt hoàn toàn do kiếm quang ngưng tụ mà thành Lạc Tâm Vũ rót lực Tiểu Thế Giới vào, dường như toàn bộ Ngũ Hành trong thiên địa đều hội tụ lại.

Núi thuộc Thổ, nối liền trời đất, nhưng dưới Kiếm Ý Ngũ Hành luân chuyển được rót lực Tiểu Thế Giới vào, vẫn không có lực chống cự, vỡ tan ra.

– Ầm…

Mùi kiếm hạ xuống đỉnh núi rốt cục ngọn núi không chịu nổi, lập tức sụp đổ bốn phía, khiến cho bụi đất bay lên khắp không trung.

Hai mắt chớp ngời, ngay sau đó, kiếm chỉ Nhiếp Thanh Thiên giơ lên, đánh xuống một chỉ. Một chỉ này không có khí thế Phong Mang, nhưng chỉ trong thoáng chốc, xung quanh không gian ngọn núi kia đột ngột nổi lên một cơn gió lốc đầy trời, cuốn hết bụi mù xung quanh vào trong, thổi đi xa hàng ngàn dặm.

Sau mười lần hô hấp, ngọn núi lật úp, để lộ ra một chiếc lồng màu vàng tinh thuần khổng lồ.

Chiếc lồng này khảm vào trong lòng núi trong suốt sáng loáng, tràn ngập một luồng sức mạnh hết sức tinh thuần. Đó chính là lực lượng Bản Nguyên của Long tộc. Chân lực Cổ Long.

– Lục Phong Lôi!

Một lúc sau, ba người Lạc Tâm Vũ nhìn nhau, đồng thời ra tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

– Bùng….

Ba đạo Kiếm Ý kinh thiên bùng lên, theo đó là ba luồng lực Tiểu Thế Giới, giống như núi lớn từ trên trời rơi xuống, trấn áp về phía chiếc lồng.

Ba đạo Kiếm Ý ngưng tụ thành cự kiếm, mũi cự kiếm vạn trượng vừa chém xuống, ba đạo Hỗn Độn màu xám lập tức bám vào trên thân cự kiếm, chém xuống thật mạnh vào chiếc lồng màu vàng kia.

Chiếc lồng màu vàng bị Hỗn Độn màu xám quấn quanh, vỡ nát ra như trứng vỡ.

– Không có!

Trong lòng kinh hãi Lạc Tâm Vũ lên tiếng nói.

– Không đúng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói:

– Lồng chưa bị vỡ, Phong Lôi không thể đi ra, nhưng hiện tại nó lại không có trong đó… Trong mắt Triệu Thiên Diệp bắn ra kiếm quang, lạnh lùng nói:

– Chẳng lẽ có người đột nhập vào trong, bắt Phong Lôi đi?

– Phong Lôi nhờ vào Tổ Long Long Châu, thực lực của nó đủ để sánh ngang với nhị kiếp Kiếm Tổ. Muốn bắt Phong Lôi đi một cách âm thầm lặng lẽ như vậy, không làm kinh động tới hai tên Linh Tôn thủ vệ, dù là tam kiếp Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không có khả năng.

-Thánh Giả Kiếm Đạo!

Nhiếp Thanh Thiên kinh hô thất thanh:

– Chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo mới có thế làm được chuyện này. Nhưng rốt cục người này bắt đi Phong Lôi để làm gì, muốn uy hiếp ư, hay để làm vốn sau này trấn áp chúng ta?

– Chuyện này kỳ quái vô cùng, không có manh mối gì cả. Người này tâm tư cẩn mật, không để lại chút dấu vết nào…

Lạc Tâm Vũ gật đầu:

– Chỉ có thể chờ Thất đệ, dùng Kiếm Đạo Thời Không suy diễn, truy tìm tung tích.

Ở Huyền Âm tông, trong không gian Động Hư.

Trong khoảng thời gian này, trong không gian Động Hư vốn tối đen không có gì cũng đã tràn ngập một làn sương mù màu xám. Trong làn sương mù màu xám này có một chiếc kén khổng lồ màu đen như mực, khí Phong Mang đen sẫm quẫn quanh thân kén, từng đạo khe nứt Hỗn Độn màu xám không ngừng mở ra xung quanh. Vô số sương mù màu xám này bay qua lại không ngừng trong không gian Động Hư, ngoài ra còn có lôi đình màu xám vô biên, chớp động không ngừng, toát ra uy thế Kiếm Hoàng người bên trong không gian Động Hư.

Ngoài vạn dặm, hai người Diệp Vô Tâm vẫn bất động như trước. Thời gian trôi qua đã mấy tháng ròng rã, trong khoảng thời gian này, bọn họ bị đẩy ra ngoài xa vạn dặm, nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn cảm nhận được một cỗ Kiếm Ý Phong Mang trấn áp lên người khiến cho lông tóc toàn thân dựng đứng.

Đây là một cỗ Kiếm Ý Phong Mang hết sức tinh thuần, chỉ có điều là Kiếm Ý Phong Mang này đã vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng của họ.

Kiếm Ý Phong Mang vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng của Thánh Giả Kiếm Đạo… Kiếm quang trong mắt hai người Diệp Vô Tâm càng ngày càng mạnh. Nếu lần này không có gì bất ngờ, bọn họ có thể chứng kiến một nhân vật hùng mạnh ngang với Kiếm Thần xuất thế. Mà một nhân vật như vậy lại là một Kiếm Giả siêu thoát, cũng không biết sẽ đạt tới trình độ thế nào, không biết sức mạnh chân chính có thật sự không còn trở ngại, thoát ly ra khỏi thế giới Thiên Đạo hay không?

– Bùng…

Hư không mở ra, tên Hàn Kiếm Thánh của Huyền Âm tông lại bước vào không gian Động Hư.

Hai người Diệp Vô Tâm cũng không thèm đếm xỉa tới lão. Đối với chuyện Hàn Kiếm Thánh tới đây ngấm ngầm quan sát trong mấy tháng qua, hai người cũng không để ý. Chỉ cần lão không ra tay phá hoại việc đột phá của Lục Thanh, tự nhiên hai người cũng sẽ không động thủ cùng lão.

Mà Hàn Kiếm Thánh kia cũng có lòng e ngại hai người Diệp Vô Tâm. Hai Kiếm Thánh Kiếm Đạo tiếp cận với Thánh Giả thượng cổ, một mình lão không thể nào chống nổi.

Bất quá chuyện làm lão chủ ý hơn chính là Lục Thanh đột phá. Từ chiếc kén đen như mực kia, lão cảm nhận được một cỗ Phong Mang hủy diệt, cỗ Phong Mang này cho dù lão đang ở ngoài vạn dặm, cũng khiến cho lão không rét mà run. Lão không dám nghĩ rằng một tên Kiếm Giả vừa đạt tới thực lực Thánh Giả Kiếm Đạo như Lục Thanh, không hiểu vì sao lại có được thực lực như vậy. Lúc trước còn bị năm người bọn lão liên thủ trấn áp, hiện giờ lại đột phá nhanh như vậy.

Trước khi đột phá. Lục Thanh đã có thực lực tranh cao thấp một phen cùng Kiếm Thánh thượng cổ, cần năm người bọn lão mới có thể liên thủ trấn áp. Hiện tại đột phá, chẳng lẽ có thể sánh ngang với Kiếm Thần sao?

Hàn Kiếm Thánh không dám xác định, cũng không dám ra tay. Chỉ đi theo xa xa hai người Diệp Vô Tâm, thỉnh thoảng tiến vào không gian Động Hư xem xét một chút. Lão chỉ mong sao khi Lục Thanh thức tỉnh, không ra tay với lão là đủ.

Khoảng tám mươi mốt ngày trôi qua, trên kén kia mới hiện ra một chút kiếm quang màu xám bạc

Kiếm quang màu xám bạc này vừa xuất hiện, đã lấy khí thế kinh người bao trùm kén vào trong. Kén màu xám bạc sừng sững giữa hư không, giống như một lá gan khổng lồ không ngừng co bóp. Khí huyết hùng mạnh của nó không giống bình thường, mà dường như đã hóa thành một ngọn thần sơn vạn trượng, lẫn lộn giừa đất trời, phát ra tiếng nổ ầm ầm .

– Sắp sửa xuất thế!

Diệp Vô Tâm thoáng động trong lòng, cất tiếng hô to.

Chỉ thấy từ trên kén màu xám bạc. Thời Không Luân Bàn ngưng kết hiện ra. So với trước kia, lúc này Thời Không Luân Bàn trở nên hết sức rõ ràng, nếu không phải trên luân bàn toát ra kiếm quang nhàn nhạt, hai người Diệp Vô Tâm đã nghĩ rằng đây là Thời Không Luân Bàn chân chính.

Kiếm văn màu xám bạc dày đặc phủ khắp mặt luân bàn. Thời Không Luân Bàn khổng lồ chậm rãi xoay tròn phía trên kén. Ở giữa Thời Không Luân Bàn bất chợt nứt ra một khe hở. Từ trong khe hở toát ra kiếm quang màu xám bạc chói mắt, dường như vượt qua Thời Không vô tận, giống như một cột sáng thật lớn rót xuống, bao phủ thân kén vào trong.

Kiếm quang mạnh mẽ tới nỗi dù hai người Diệp Vô Tâm thân là Thánh Giả Kiếm Đạo cũng không chịu nổi, phải nhắm hai mắt lại. Kiếm quang này làm cho họ cảm thấy chói mắt lần đầu tiên sau khi thành tựu Thánh Giả tới nay.

-Ong…

Một tiếng kiếm ngâm vang lên, dường như từ thuở khai thiên lập địa mà tới, xuyên qua Thời Không vô tận, giáng xuống vùng trời đất này.

Uy áp xảy ra bất thình lình giáng xuống ba người Diệp Vô Tâm. Cả ba gần như đồng thời biến sắc, từ trong uy áp này, bọn họ cảm nhận được cảm giác độc nhất vô nhị khi đối mặt với Kiếm Thần. Tuy cỗ ý chí này khác với Ý chí Thế giới, nhưng không thua kém Ý chí Thế giới mảy may nào.

Một cỗ Thời Không Luân Chuyển xuyên qua Kiếm Ý kia khuếch tán ra bốn phía, mang theo khí tức tang thương cổ kính tràn ngập hư không.

Ngay tức khắc, làn sương mù màu xám bị quét sạch không còn, trong không gian Động Hư tối om, một mảng không gian bị xé rách, lộ ra không gian Hỗn Độn trong đó rộng hàng chục dặm. Lôi đình Hỗn Độn màu xám ngưng tụ thành một con lôi long thật lớn, gào thét mà ra.

– Rống…

Tiếng long ngâm vang lên kinh thiên động địa, thậm chí vang vọng khắp không gian Động Hư này, truyền ra khắp tông vực Huyền Âm tông.

– Ở nơi đó!

Kiếm quang chớp động trong mắt Thủy Thiên Nhu.

Theo ánh mắt của bà, hai người Diệp Vô Tâm nhìn lại, chỉ thấy trong không gian bị lôi đình bao phủ, có một thanh thần kiếm cổ kính màu xám bạc đang đứng sừng sững giữa không trung. Kiếm quang màu xám bạc như nước chảy lưu chuyển trên thân kiếm. Tuy trường kiếm không mũi, nhưng lại toát ra khí Phong Mang đen sẫm. Trên mũi kiếm ngưng kết hai đạo Hỗn Độn.

Tuy rằng thanh thần kiếm đang đứng giữa không gian Động Hư này, nhưng ba người Diệp Vô Tâm có cảm giác giống như mông lung mờ mịt, không có khí tức, hòa lẫn vào một vùng trời đất.

Siêu thoát rồi ư?

Hai người Diệp Vô Tâm thầm kinh hãi trong lòng, nhìn chăm chú thanh thần kiếm màu xám trước mặt mình với vẻ không thể nào tin được.

Lúc này, hàng chục hàng trăm lôi long vạn trượng đủ để tiêu diệt Kiếm Tổ Tuyệt Thế cất tiếng gào thét, bắt đầu nuốt chửng thần kiếm màu xám bạc kia.

Thần kiếm màu xám bạc vẫn đứng sừng sững bất động, nhưng trong nháy mắt, không gian xung quanh hiện ra bốn chiếc Thời Không Luân Bàn thật lớn, xoay tròn chuyển động xung quanh. Trên mặt Luân Bàn có vô số kiếm văn huyền ảo, toát ra kiếm quang chói mắt.

Chọn tập
Bình luận