Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vnLục Thanh bước ra đến sân viện. Niếp Thanh Thiên vẫn như thường ngày, nhàn nhã ngồi trong sân ngắm cảnh uống rượu, bên cạnh hắn phải có mười bầu rượu đã rỗng không. Lúc này cũng gần đến hoàng hôn, sợ là Niếp Thanh Thiên đã ngồi ở đây cả ngày.
“Thế nào?” Niếp Thanh Thiên nghe tiếng bước chân, không có ngẩng đầu lên mà mở miệng hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Lục Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh Niếp Thanh Thiên, tiếp nhận bầu rượu hắn vừa đưa qua. Hai người liền ngồi uống rượu đến tối.
Cả hai đều không có đi ăn cơm. Bọn họ đã đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ, vượt qua nguyên khí kiếp, thân thể được tẩy luyện đã vượt lên trên người bình thường. Mười ngày nửa tháng không ăn uống cũng không có gì ảnh hưởng. Hàng ngày bọn họ cũng chỉ ăn một ít hoa quả, ngũ cốc để tránh cho thân thể có nhiều tạp chất.
……
Mặt trăng vừa lên cao.
Hai người Lục Thanh uống rượu xong liền ngồi xếp bằng tĩnh tọa dưỡng thần. Lúc này có thể thấy, ở trên mặt Lục Thanh có một vầng sáng màu tím dày. Sau khi hắn trải qua trận chiến với Lạc Tâm Vũ, lại tu luyện mấy ngày nay, rốt cục cũng hoàn toàn củng cố thân thể đạt tới cửu phẩm.
Nếu dựa theo Lục Thanh tự mình tu luyện thì không có nhanh như vậy. Cái đó gọi là trước phá sau lập. Lần này bởi vì bị thương mà Lục Thanh mất đi khả năng khống chế cơ thể, nên khi hồi phục lại thì khả năng khống chế của hắn lại cao hơn trước một phần. Điều này cũng giúp hắn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh nhanh hơn, mới có thể củng cố nhanh như vậy.
Đột nhiên, Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên đồng thời mở hai mắt. Ngay sau đó, ở phía xa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
“Bẩm gia chủ! Bên ngoài có người muốn gặp ngài.” Người chạy tới là Thúc Nguyên, đồng thời trong tay hắn cầm một cái bình bằng ngọc màu xanh.
“Đó là…” Đồng tử của Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên đồng thời co rút lại.
Lục Thanh liền xoay tay, một cỗ lực hút từ lòng bàn tay hắn phát ra, đem cái bình nhỏ trong tay Thúc Nguyên hút đến.
“Đây là Thanh Ngọc bình đặc chế của nội tông, chuyên để đựng đan dược.” Sắc mặt trầm trọng, Lục Thanh vừa nói vừa mở nắp bình ra nhìn.
“Quả nhiên!” Trong mắt Niếp Thanh Thiên lóe lên một tia sáng, hai người đồng thời đứng dậy.
“Hai viên hạ phẩm Tham Vương Đan, bốn viên Dưỡng Thân Đan. Người kia hiện giờ ở nơi nào?” Trong lòng Lục Thanh trầm xuống, một dự cảm không tốt dâng lên trong đầu hắn.
Lúc trước, chính Lục Thanh đã tặng cho bốn người Niếp Thanh Thiên mỗi người một chiếc Thanh Ngọc bình, bên trong có sáu viên đan dược như trên.
Hiện giờ Niếp Thanh Thiên ở đây, Triệu Thiên Diệp thì về núi Triêu Dương. Dư Cập Hóa cũng có tu vi Kiếm Sư, trừ khi có kiếm giả có cảnh giới Kiếm Sư trung thiên vị mới uy hiếp được hắn. Như vậy chỉ còn lại Đoạn Thanh Vân. Vài năm nay, đối với tính tình của Đoạn Thanh Vân, Lục Thanh cũng có lí giải, nếu có khả năng gặp chuyện không may nhất thì phải là hắn.
Thúc Nguyên rùng mình, hắn nhìn biểu hiện của Lục Thanh thì biết đây là việc rất quan trọng, liền cẩn thận trả lời: “Người kia hình như vừa trải qua chiến đấu kịch liệt, trên người chảy quá nhiều máu, đến trước cửa chỉ nói được hai câu đã hôn mê. Thuộc hạ đã sai người đưa hắn đến phòng khách băng bó.”
“Dẫn đường cho ta đến đó.”
Ba người đi một đoạn đường qua một loạt phòng khách, khi đến nơi đã thấy Nhan Như Ngọc đang đứng ở cửa.
“Mẹ! thế nào rồi?”
Lắc đầu, Nhan Như Ngọc nói: “Không tốt lắm! Hắn mất máu quá nhiều, hiện giờ còn hôn mê.”
Hai người Lục Thanh nhìn nhau rồi cất bước vào trong phòng.
Nhìn qua thì thấy đây là một thiếu niên nhỏ tuổi còn chưa trưởng thành, có tu vi Kiếm Thị hậu kì. Ở tuổi này mà đã có tu vi như vậy, nếu không có gì bất ngờ thì một năm sau tuyển đệ tử nội tông, hắn có thể được thu vào làm đệ tử.
Giờ phút này, sắc mặt thiếu niên tái nhợt không có chút máu, hai môi khô cong, hơi thở có chút mong manh. Trong đan điền của hắn lúc này như đèn cạn dầu. Toàn thân rõ ràng vừa mới được băng bó, trên lớp băng gạc màu trắng vết máu đỏ tươi thấm cả ra ngoài.
Lục Thanh không chút do dự, lấy ra một viên Dưỡng Thân đan nhét vào miệng thiếu niên, đồng thời dung thần thức khống chế nửa giọt Nguyên Khí dịch, rót thẳng vào cơ thể thiếu niên.
Thương thế của thiếu niên này rất nặng. Trong cơ thể hắn, một đạo Kiếm Khí ở trong kinh mạch phá hoại khiến cho mọi chỗ kinh mạch đều có dấu vết tàn phá. Nếu cứ giữ tình trạng như vậy thì chỉ nửa khắc nữa, tu vi của thiếu niên này sẽ bị phế bỏ.
Lúc trước mấy người Nhan Như Ngọc cũng phát hiện ra, nhưng không dám chữa trị. Kiếm Khí rất sắc bén, nếu tùy ý cứu chữa, kinh mạch của thiếu niên này lại rất yếu ớt, không ai có khả năng nắm giữ thần thức chuẩn xác cả.
Nhưng Lục Thanh lại khác, thần thức của hắn mạnh mẽ tương đương với Kiếm Chủ đỉnh phong, lập tức hóa thành vô số sợi tơ bao phủ toàn thân thiếu niên. Tuy rằng không ai nhìn rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy một chút uy áp. Tuy chỉ một chút nhưng ngoại trừ Niếp Thanh Thiên những người còn lại đều nhịn không được lui về sau mấy bước.
Kiếm Khí đang tàn phá ở trong cơ thể thiếu niên chỉ có trình độ của cảnh giới Kiếm Giả, còn chưa tiếp dẫn mầm mống lực lượng thuộc tính. Bị thần thức Lục Thanh ép tới, lập tức vỡ ra.
Xuy ——
Vài giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay thiếu niên nhỏ ra. Mọi người đều cảm thấy trong mấy giọt máu tươi đều có ẩn chứa Kiếm Khí sắc bén.
Nguyên Khí dịch tinh thuần bắt đầu tản khắp toàn thân thiếu niên. Một luồng sáng màu trắng hiện lên từ trên người thiếu niến, đồng thời lúc trước thiếu niên ăn Dưỡng Thân đan vào cũng bắt đầu có tác dụng. Dược lực ôn hòa bắt đầu làm dịu đi kinh mạch và nội tạng bị thương của thiếu niên.
Nửa khắc sau, Lục Thanh thu tay lại, ngẫm nghĩ một lúc lại điểm ngón tay vào ngực của thiếu niên.
Một tiếng rên thống khổ từ trong miệng thiếu niên vang lên. Lúc này tình huống của hắn đã tốt hơn trước rất nhiều. Nguyên Khí dịch là nguyên khí trời đất tinh thuần ngưng kết thành, tuy còn kém hơn một ít so với linh dược trăm năm, nhưng chừng đó cũng đủ bù đắp nguyên khí bị hao tổn của thiếu niên. Chỉ một lát, trong huyết mạch của thiếu niên đã sinh ra không ít máu mới.
Thiếu niên mở ra hai mắt, thấy Lục Thanh ở trước mặt liền gấp đến độ muốn đứng dậy.
“Không nên cử động, ngươi cứ mở miệng nói là được.” Lục Thanh giơ tay đè lên vai thiếu niên, nói.
“Mau cứu! Cứu sư huynh của ta.” Bị Lục Thanh đè lại, thiếu niên vội vàng nói, vẻ mặt rất khẩn trương.
“Sư huynh của ngươi?” Lục Thanh sửng sốt hỏi.
“Sư huynh ta là Đoạn Thanh Vân, chúng ta đều là cô nhi được sư phụ nuôi dưỡng.”
Thanh Vân!
Trên mặt hai người Lục Thanh đều lộ ra sát khí.
………
Sau thời gian nửa nén hương.
“Ngươi nói là Hành Chúc Nội Uẩn Đoán Tạo Pháp? ” Lục Thanh trầm giọng nói.
Hành Chúc Nội Uẩn Đoán Tạo Pháp là một phương pháp đặc biệt che dấu lại thuộc tính khi chú tạo một thanh kiếm, có thể che dấu rất tốt thuộc tính của kiếm, nếu không có Kiếm Nguyên truyền vào thì không thể phát hiện được. Nếu trong so đấu của kiếm giả có tu vi thấp, thật có thể trở thành con bài mấu chốt giành thắng lợi.
Thử nghĩ hai kiếm giả tu vi có thực lực tương đương, sử dụng thanh kiếm có phẩm cấp ngang nhau chiến đấu với nhau. Nếu thanh kiếm một bên đột nhiên có lực lượng thuộc tính, uy lực lớn hơn một phần, như vậy sẽ tạo thành kết quả như thế nào? Thậm chí chỉ vô ý không cẩn thận, sẽ mất cả tính mạng.
Không phải thiếu niên này nói ra, Lục Thanh cũng không biết trên đời còn có phương pháp như vậy. Còn có thân thế của Đoạn Thanh Vân nữa, chỉ sợ giữa năm người thì chỉ có thân thế của Lục Thanh là rõ ràng nhất, còn bốn ngươi kia chỉ biết đại khái mà thôi. Năm người đều coi trọng tình cảm, chứ không bao giờ hỏi đến những cái không trọng yếu cả.
“Sư phụ cùng sư huynh ta đã bị người bắt đi, vì giúp ta chạy trốn mà sư huynh phải đỡ một kiếm của lão thất phu kia, lúc này không biết an nguy như thế nào.” Thiếu niên nói nhiều như vậy, lúc này cũng thở dồn dập, sắc mặt tái mét.
“Chúng ta đi!” Không trì hoãn, giao thiếu niên cho Thúc Nguyên, Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên bước ra khỏi phòng, liền hóa thành hai luồng sáng bay lên trời, hướng về phía thành Triêu Dương mà đi.
Căn cứ theo lời nói của thiếu niên thì Đoạn Thanh Vân bị Lãnh Ngôn là chủ nhân của phường thị buôn bán tại thành Triêu Dương và một Chú Kiếm Sư có cảnh giới Kiếm Chủ lạ mặt bắt đi, hiện tại thì bị bắt tới phủ đệ của Lãnh Ngôn.
Chỉ vì chiếm tuyệt kĩ của người mà có thể làm ra việc như vậy. Lục Thanh đối với Chú Kiếm sư trong miệng thiếu niên tức giận tới cực điểm. Hắn thân là Kiếm Chủ, lại không biết hổ thẹn, chỉ vì chú kiếm mà đi vào tà đạo.
Lục Thanh lấy ra mười viên Tham vương đan chia ra cho Niếp Thanh Thiên, hai người lập tức nuốt để bù lại Kiếm Nguyên tiêu hao khi ngự không. Với hai người, đã đạt tới Kiếm Chủ, Tham Vương đan cũng chỉ dùng để khôi phục Kiếm Nguyên, đối với tu vi không hề có tác dụng. Tốc độ của hai người lại tăng nhanh thêm.
Thành Triêu Dương cách trấn Triêu Dương cũng không xa, khoảng hơn mười lí. Hai người bay rất nhanh, gần nửa canh giờ sau đã tới không trung của thành Triêu Dương.
Khí tức của hai Kiếm Chủ không hề che dấu phóng ra. Thành chủ thành Triêu Dương là Phó Viêm, cũng đạt tới Kiếm Chủ trung thiên vị nên nhận ra ngay. Kiếm giả của các tông môn khác đã lần lượt rời đi, mà ở đây cũng không hề có gì hấp dẫn. Ở các thành bởi vì quá đông người mà nguyên khí rất loãng, nên kiếm giả cũng không muốn lưu lại lâu. Lúc này đột nhiên có hai Kiếm Chủ tới, nếu có chuyện bí mật sao lại còn bộc lộ ra khí tức? Điều này làm cho Phó Viêm cảm thấy khó hiểu.
Lục Thanh bước ra đến sân viện. Niếp Thanh Thiên vẫn như thường ngày, nhàn nhã ngồi trong sân ngắm cảnh uống rượu, bên cạnh hắn phải có mười bầu rượu đã rỗng không. Lúc này cũng gần đến hoàng hôn, sợ là Niếp Thanh Thiên đã ngồi ở đây cả ngày.
“Thế nào?” Niếp Thanh Thiên nghe tiếng bước chân, không có ngẩng đầu lên mà mở miệng hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Lục Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh Niếp Thanh Thiên, tiếp nhận bầu rượu hắn vừa đưa qua. Hai người liền ngồi uống rượu đến tối.
Cả hai đều không có đi ăn cơm. Bọn họ đã đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ, vượt qua nguyên khí kiếp, thân thể được tẩy luyện đã vượt lên trên người bình thường. Mười ngày nửa tháng không ăn uống cũng không có gì ảnh hưởng. Hàng ngày bọn họ cũng chỉ ăn một ít hoa quả, ngũ cốc để tránh cho thân thể có nhiều tạp chất.
……
Mặt trăng vừa lên cao.
Hai người Lục Thanh uống rượu xong liền ngồi xếp bằng tĩnh tọa dưỡng thần. Lúc này có thể thấy, ở trên mặt Lục Thanh có một vầng sáng màu tím dày. Sau khi hắn trải qua trận chiến với Lạc Tâm Vũ, lại tu luyện mấy ngày nay, rốt cục cũng hoàn toàn củng cố thân thể đạt tới cửu phẩm.
Nếu dựa theo Lục Thanh tự mình tu luyện thì không có nhanh như vậy. Cái đó gọi là trước phá sau lập. Lần này bởi vì bị thương mà Lục Thanh mất đi khả năng khống chế cơ thể, nên khi hồi phục lại thì khả năng khống chế của hắn lại cao hơn trước một phần. Điều này cũng giúp hắn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh nhanh hơn, mới có thể củng cố nhanh như vậy.
Đột nhiên, Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên đồng thời mở hai mắt. Ngay sau đó, ở phía xa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
“Bẩm gia chủ! Bên ngoài có người muốn gặp ngài.” Người chạy tới là Thúc Nguyên, đồng thời trong tay hắn cầm một cái bình bằng ngọc màu xanh.
“Đó là…” Đồng tử của Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên đồng thời co rút lại.
Lục Thanh liền xoay tay, một cỗ lực hút từ lòng bàn tay hắn phát ra, đem cái bình nhỏ trong tay Thúc Nguyên hút đến.
“Đây là Thanh Ngọc bình đặc chế của nội tông, chuyên để đựng đan dược.” Sắc mặt trầm trọng, Lục Thanh vừa nói vừa mở nắp bình ra nhìn.
“Quả nhiên!” Trong mắt Niếp Thanh Thiên lóe lên một tia sáng, hai người đồng thời đứng dậy.
“Hai viên hạ phẩm Tham Vương Đan, bốn viên Dưỡng Thân Đan. Người kia hiện giờ ở nơi nào?” Trong lòng Lục Thanh trầm xuống, một dự cảm không tốt dâng lên trong đầu hắn.
Lúc trước, chính Lục Thanh đã tặng cho bốn người Niếp Thanh Thiên mỗi người một chiếc Thanh Ngọc bình, bên trong có sáu viên đan dược như trên.
Hiện giờ Niếp Thanh Thiên ở đây, Triệu Thiên Diệp thì về núi Triêu Dương. Dư Cập Hóa cũng có tu vi Kiếm Sư, trừ khi có kiếm giả có cảnh giới Kiếm Sư trung thiên vị mới uy hiếp được hắn. Như vậy chỉ còn lại Đoạn Thanh Vân. Vài năm nay, đối với tính tình của Đoạn Thanh Vân, Lục Thanh cũng có lí giải, nếu có khả năng gặp chuyện không may nhất thì phải là hắn.
Thúc Nguyên rùng mình, hắn nhìn biểu hiện của Lục Thanh thì biết đây là việc rất quan trọng, liền cẩn thận trả lời: “Người kia hình như vừa trải qua chiến đấu kịch liệt, trên người chảy quá nhiều máu, đến trước cửa chỉ nói được hai câu đã hôn mê. Thuộc hạ đã sai người đưa hắn đến phòng khách băng bó.”
“Dẫn đường cho ta đến đó.”
Ba người đi một đoạn đường qua một loạt phòng khách, khi đến nơi đã thấy Nhan Như Ngọc đang đứng ở cửa.
“Mẹ! thế nào rồi?”
Lắc đầu, Nhan Như Ngọc nói: “Không tốt lắm! Hắn mất máu quá nhiều, hiện giờ còn hôn mê.”
Hai người Lục Thanh nhìn nhau rồi cất bước vào trong phòng.
Nhìn qua thì thấy đây là một thiếu niên nhỏ tuổi còn chưa trưởng thành, có tu vi Kiếm Thị hậu kì. Ở tuổi này mà đã có tu vi như vậy, nếu không có gì bất ngờ thì một năm sau tuyển đệ tử nội tông, hắn có thể được thu vào làm đệ tử.
Giờ phút này, sắc mặt thiếu niên tái nhợt không có chút máu, hai môi khô cong, hơi thở có chút mong manh. Trong đan điền của hắn lúc này như đèn cạn dầu. Toàn thân rõ ràng vừa mới được băng bó, trên lớp băng gạc màu trắng vết máu đỏ tươi thấm cả ra ngoài.
Lục Thanh không chút do dự, lấy ra một viên Dưỡng Thân đan nhét vào miệng thiếu niên, đồng thời dung thần thức khống chế nửa giọt Nguyên Khí dịch, rót thẳng vào cơ thể thiếu niên.
Thương thế của thiếu niên này rất nặng. Trong cơ thể hắn, một đạo Kiếm Khí ở trong kinh mạch phá hoại khiến cho mọi chỗ kinh mạch đều có dấu vết tàn phá. Nếu cứ giữ tình trạng như vậy thì chỉ nửa khắc nữa, tu vi của thiếu niên này sẽ bị phế bỏ.
Lúc trước mấy người Nhan Như Ngọc cũng phát hiện ra, nhưng không dám chữa trị. Kiếm Khí rất sắc bén, nếu tùy ý cứu chữa, kinh mạch của thiếu niên này lại rất yếu ớt, không ai có khả năng nắm giữ thần thức chuẩn xác cả.
Nhưng Lục Thanh lại khác, thần thức của hắn mạnh mẽ tương đương với Kiếm Chủ đỉnh phong, lập tức hóa thành vô số sợi tơ bao phủ toàn thân thiếu niên. Tuy rằng không ai nhìn rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy một chút uy áp. Tuy chỉ một chút nhưng ngoại trừ Niếp Thanh Thiên những người còn lại đều nhịn không được lui về sau mấy bước.
Kiếm Khí đang tàn phá ở trong cơ thể thiếu niên chỉ có trình độ của cảnh giới Kiếm Giả, còn chưa tiếp dẫn mầm mống lực lượng thuộc tính. Bị thần thức Lục Thanh ép tới, lập tức vỡ ra.
Xuy ——
Vài giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay thiếu niên nhỏ ra. Mọi người đều cảm thấy trong mấy giọt máu tươi đều có ẩn chứa Kiếm Khí sắc bén.
Nguyên Khí dịch tinh thuần bắt đầu tản khắp toàn thân thiếu niên. Một luồng sáng màu trắng hiện lên từ trên người thiếu niến, đồng thời lúc trước thiếu niên ăn Dưỡng Thân đan vào cũng bắt đầu có tác dụng. Dược lực ôn hòa bắt đầu làm dịu đi kinh mạch và nội tạng bị thương của thiếu niên.
Nửa khắc sau, Lục Thanh thu tay lại, ngẫm nghĩ một lúc lại điểm ngón tay vào ngực của thiếu niên.
Một tiếng rên thống khổ từ trong miệng thiếu niên vang lên. Lúc này tình huống của hắn đã tốt hơn trước rất nhiều. Nguyên Khí dịch là nguyên khí trời đất tinh thuần ngưng kết thành, tuy còn kém hơn một ít so với linh dược trăm năm, nhưng chừng đó cũng đủ bù đắp nguyên khí bị hao tổn của thiếu niên. Chỉ một lát, trong huyết mạch của thiếu niên đã sinh ra không ít máu mới.
Thiếu niên mở ra hai mắt, thấy Lục Thanh ở trước mặt liền gấp đến độ muốn đứng dậy.
“Không nên cử động, ngươi cứ mở miệng nói là được.” Lục Thanh giơ tay đè lên vai thiếu niên, nói.
“Mau cứu! Cứu sư huynh của ta.” Bị Lục Thanh đè lại, thiếu niên vội vàng nói, vẻ mặt rất khẩn trương.
“Sư huynh của ngươi?” Lục Thanh sửng sốt hỏi.
“Sư huynh ta là Đoạn Thanh Vân, chúng ta đều là cô nhi được sư phụ nuôi dưỡng.”
Thanh Vân!
Trên mặt hai người Lục Thanh đều lộ ra sát khí.
………
Sau thời gian nửa nén hương.
“Ngươi nói là Hành Chúc Nội Uẩn Đoán Tạo Pháp? ” Lục Thanh trầm giọng nói.
Hành Chúc Nội Uẩn Đoán Tạo Pháp là một phương pháp đặc biệt che dấu lại thuộc tính khi chú tạo một thanh kiếm, có thể che dấu rất tốt thuộc tính của kiếm, nếu không có Kiếm Nguyên truyền vào thì không thể phát hiện được. Nếu trong so đấu của kiếm giả có tu vi thấp, thật có thể trở thành con bài mấu chốt giành thắng lợi.
Thử nghĩ hai kiếm giả tu vi có thực lực tương đương, sử dụng thanh kiếm có phẩm cấp ngang nhau chiến đấu với nhau. Nếu thanh kiếm một bên đột nhiên có lực lượng thuộc tính, uy lực lớn hơn một phần, như vậy sẽ tạo thành kết quả như thế nào? Thậm chí chỉ vô ý không cẩn thận, sẽ mất cả tính mạng.
Không phải thiếu niên này nói ra, Lục Thanh cũng không biết trên đời còn có phương pháp như vậy. Còn có thân thế của Đoạn Thanh Vân nữa, chỉ sợ giữa năm người thì chỉ có thân thế của Lục Thanh là rõ ràng nhất, còn bốn ngươi kia chỉ biết đại khái mà thôi. Năm người đều coi trọng tình cảm, chứ không bao giờ hỏi đến những cái không trọng yếu cả.
“Sư phụ cùng sư huynh ta đã bị người bắt đi, vì giúp ta chạy trốn mà sư huynh phải đỡ một kiếm của lão thất phu kia, lúc này không biết an nguy như thế nào.” Thiếu niên nói nhiều như vậy, lúc này cũng thở dồn dập, sắc mặt tái mét.
“Chúng ta đi!” Không trì hoãn, giao thiếu niên cho Thúc Nguyên, Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên bước ra khỏi phòng, liền hóa thành hai luồng sáng bay lên trời, hướng về phía thành Triêu Dương mà đi.
Căn cứ theo lời nói của thiếu niên thì Đoạn Thanh Vân bị Lãnh Ngôn là chủ nhân của phường thị buôn bán tại thành Triêu Dương và một Chú Kiếm Sư có cảnh giới Kiếm Chủ lạ mặt bắt đi, hiện tại thì bị bắt tới phủ đệ của Lãnh Ngôn.
Chỉ vì chiếm tuyệt kĩ của người mà có thể làm ra việc như vậy. Lục Thanh đối với Chú Kiếm sư trong miệng thiếu niên tức giận tới cực điểm. Hắn thân là Kiếm Chủ, lại không biết hổ thẹn, chỉ vì chú kiếm mà đi vào tà đạo.
Lục Thanh lấy ra mười viên Tham vương đan chia ra cho Niếp Thanh Thiên, hai người lập tức nuốt để bù lại Kiếm Nguyên tiêu hao khi ngự không. Với hai người, đã đạt tới Kiếm Chủ, Tham Vương đan cũng chỉ dùng để khôi phục Kiếm Nguyên, đối với tu vi không hề có tác dụng. Tốc độ của hai người lại tăng nhanh thêm.
Thành Triêu Dương cách trấn Triêu Dương cũng không xa, khoảng hơn mười lí. Hai người bay rất nhanh, gần nửa canh giờ sau đã tới không trung của thành Triêu Dương.
Khí tức của hai Kiếm Chủ không hề che dấu phóng ra. Thành chủ thành Triêu Dương là Phó Viêm, cũng đạt tới Kiếm Chủ trung thiên vị nên nhận ra ngay. Kiếm giả của các tông môn khác đã lần lượt rời đi, mà ở đây cũng không hề có gì hấp dẫn. Ở các thành bởi vì quá đông người mà nguyên khí rất loãng, nên kiếm giả cũng không muốn lưu lại lâu. Lúc này đột nhiên có hai Kiếm Chủ tới, nếu có chuyện bí mật sao lại còn bộc lộ ra khí tức? Điều này làm cho Phó Viêm cảm thấy khó hiểu.