Ầm ầm
Dựa vào thanh thần kiếm có ẩn chứa Thiên Lôi, Tử Thiên Lôi cố gắng khỏi động một khoảng Lôi vực.
Ma Vô Thường nhếch miệng một cách thương hại, kiếm chỉ lật nhẹ khiến cho toàn bộ không gian đều bị áp chế.
Lôi vực bị phá nát. Toàn thân Tử Thiên Lôi như bị một thứ lực lượng không hiểu trấn áp khiến cho xương cốt của y vang lên những tiếng răng rắc.
Phun ra mấy đoạn nội tạng, Tử Thiên Lôi rũ người xuống. Đồng thời, đám người Đỗ Nguyên cũng phải chịu áp lực mà hộc máu, Kiếm Chủng chấn động muốn vỡ nát.
Sắc mặt thay đổi, Lục Thanh nhanh chóng xuất hiện trước mặt đám người Tử Thiên Lôi.
– Tiểu tử! Ngươi muốn làm gì. – Thấy hành động của Lục Thanh, sắc mặt Ma Vô Thường lập tức âm trầm.
– Tiểu tử đừng có lấy ý tốt của ta ra mà làm quá. Bản ma không giết ngươi là vì có nợ với Lục Thiên Thư. Nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng thì cho dù ngươi có Long Tuyền để dựa, bổn tọa cũng phải xử lý ngươi.
Lục Thanh lắc đầu, nói:
– Oan có đầu, nợ có chủ. Ma tiền bối cần gì phải liên lụy tới người vô tội? Tiên thiên ma khí cũng là do trời đất sinh ra. Chẳng lẽ Ma tiền bối không sợ Thiên đạo khiển trách hay sao?
– Thiên đạo khiển trách? – Ma Vô Thường cười lạnh một tiếng:
– Thiên đạo! Thiên đạo vốn hạn chế tiên thiên ma khí của ta nhưng cũng lại cấp cho ta một con đường sống. Cái đó gọi là chỉ có âm thì không dài mà chỉ có dương thì không sinh. Thiên địa chính khí nếu như không có sự tồn tại của bản ma thì cũng mất đi sự tồn tại tất yếu. Thiên đạo tuần hoàn, bản ma cũng là một điểm quan trọng trong sự tuần hoàn đó. Trừ khi là để cho người người oán trách nếu không Thiên đạo cũng không ra tay đối với bản ma.
Lục Thanh ngẩn người. Theo lời nói của Ma Vô Thường cũng hết sức có lý. Nhất thời, Lục Thanh không thể phản bác được.
– Thế nào? Tiểu tử ngươi lui ra đi. Bản ma khuyên ngươi một câu là nên lượng sức mình. Lúc trước, Lục Thiên Thư cũng giống như ngươi không biết tự lượng sức mình nên mới rơi vào nỗi khổ hai lần luân hồi. Cách đây hai trăm năm, y bước vào lần luân hồi thứ ba cũng là do y cổ hủ, không chịu thay đổi tính tình. Trên Kiếm Thần đại lục, nên biết mình như thế nào, nếu không sẽ rước lấy họa sát thân. – Ma Vô Thường nói với Lục Thanh:
– Tiểu tử! Ngươi nên thu liễm lại. Nếu không, ngươi nhất định sẽ bước vào con đường của y ngày đó.
Lục Thanh lập tức rơi vào trầm tư. Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn lại mở hai mắt. Lúc này, ánh mắt hắn tràn ngập một sự kiên định:
– Có những việc nên làm cũng có những việc không nên làm. Kiếm đao phản ánh thiên đạo. Chỉ có thể hiểu rõ được bản tâm mới là chính xác. Lục Thanh chưa bao giờ tự coi mình là người chính đạo. Nhưng có mấy lời biết rõ là không thể nói nhưng vẫn phải nói. Có một số việc biết rõ là không thể làm nhưng cũng vẫn phải làm. Nếu như cứ giữ lấy bản thân mình thì Lục Thanh không làm được đạo con người, chưa cần phải nói với việc đặt chân vào cảnh giới vô thượng, Thiên Nhân Hợp Nhất.
“Thiên Nhân Hợp Nhất!”
Không riêng gì Ma Vô Thường mà cả đám người Đỗ Nguyên đều ngẩn người. Khi Lục Thanh bắt đầu nói, bọn họ còn có thể hiểu được. Nhưng tới khi tới cái gọi là Thiên Nhân hợp nhất thì tất cả đều ngơ ngác. Nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được cái mà Lục Thanh gọi là Thiên Nhân hợp nhất không phải nói tới việc hòa nhập vào trong trời đất mà là hợp nhất Thiên đạo và Nhân đạo.
Thiên đạo và Nhân đạo từ trước tới nay vẫn tách thành hai phần riêng biệt. Nhưng lời nói của Lục Thanh lại khiến cho người ta phải choáng váng. Mặc dù tu vi của Ma Vô Thường có thể so với tông sư Kiếm Phách nhưng từ khi sinh ra vẫn chưa từng rời khỏi Thập Lý Bách Chiến cốc, chưa cần phải nói tới việc có người nào chỉ điểm. Những gì nó biết đều kế thừa từ tâm ma của Lục Thiên Thư. Vì vậy mà Thiên Nhân hợp nhất cũng không hề biết. Nên khi nghe thấy Lục Thanh nhắc tới lập tức bị thu hút sâu sắc.
Thân là Kiếm Linh của Ma Kiếm ẩn giấu tiên thiên ma khí, Ma Vô Thường ở trong Thiên đạo tăm tối thường có chút cảm ứng. Vì vậy mà khi nghe Lục Thanh nói, gã chỉ cảm thấy đột nhiên sự cảm ứng tăng lên vài phần. Điều này lần đầu tiên xuất hiện đối với gã trong vòng hai trăm năm qua.
– Thiên Nhân Hợp Nhất là cái gì? – Ma Vô Thường quát khẽ.
Đối diện với ánh mắt của Ma Vô Thường, trong lòng Lục Thanh nảy sinh một thứ cảm giác không thể địch nổi. Nhưng tận sâu trong lòng hắn, huyết mạch của Chân Long bất khuất luôn chống đỡ ý nghĩ trong đầu của hắn, không hề có chút sợ hãi. Lục Thanh đối diện với Ma Vô Thường, nói:
– Nếu ta nói ra. Ma tiền bối có bỏ qua cho họ hay không?
Nghe thấy vậy, Ma Vô Thường sửng sốt nhìn Lục Thanh, mãi không mở được miệng. Không khí như đứng lại, khắp không gian ma khí đỏ như máu bốc lên cuồn cuộn cũng dừng lại. Một thứ áp lực cực mạnh ép lên tất cả mọi người.
Thật lâu sau, Ma Vô Thường chợt cất tiếng cười. Ma âm vang vọng trong không gian khiến cho lòng người dao động.
– Tốt! Từ khi bản ma sinh ra tới nay, ngươi là người đầu tiên có gan đưa ra điều kiện với ta. Nếu ngươi không phải là hậu nhân của Lục Thiên Thư thì cho dù thế nào, bản ma cũng phải chém chết ngươi. Được! Ta đồng ý với ngươi. Nhưng tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì không thể miễn.
Lập tức, kiếm chỉ của Ma Vô Thường điểm nhẹ, trong không gian chợt xuất hiện những đạo thiên thiên ma khí đỏ như máu chui vào trong thân thể đám người Tử Thiên Lôi.
– Đây là. ..
Tất cả đều sửng sốt. Sau khi tiên thiên ma khí chui vào thân thể họ liền tản ra. Mặc cho bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không phát hiện được tung tích.
Ma Vô Thường hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đây là tiên thiên ma khí của bản ma. Trừ khi hồn phách hợp nhất, bước vào cảnh giới Kiếm Phách tông sư. Nếu không nghe lời, sau này khi các ngươi độ Lôi Kiếp sẽ gặp được tâm ma không chỉ mạnh hơn một lần. Tới lúc đó, có vượt qua được hay không thì còn phải xem vào vận may của các ngươi.
– Ngươi. .. – Lam Huyền Y biến sắc.
– Câm mồm.
Màu đỏ trong mắt Ma Vô Thường bùng lên. Ngay sau đó, Lam Huyền Y như bị sét đánh mà bay ngược ra ngoài.
– Lam huynh! – Kiếm quang quanh người Đỗ Nguyên chợt lóe lên, đỡ lấy Lam Huyền Y. Gã đưa hồn thức ra xem xét rồi chỉ biết cười khổ. Chỉ một ánh mắt của Ma Vô Thường mà đã có uy lực khiến cho người ta phải giật mình. Vào lúc này, Kiếm Chủng của Lam Huyền Y nứt toác. Nếu không được chữa trị thì chưa tới ba ngày hồn phách sẽ biến mất.
Đến lúc này, không có ai đủ gan để sờ tới Ma Vô Thường nữa.
Ma Vô Thường lạnh lùng nhìn đám người Tử Thiên Lôi rồi nói:
– Vốn các ngươi đã chết nhưng bây giờ còn mạng sống đã là quá may mắn. Ai còn lên tiếng, ta sẽ giam cầm hồn phách của kẻ đó, để cho y trọn đời không được siêu sinh.
Câu nói hung dữ chấn động hư không. Khoảng không gian phía trên chợt xuất hiện những tia chớp đỏ như máu, tạo ra áp lực tác động lên tinh thần của đám người Tử Thiên Lôi, giữ bọn họ ở nguyên một chỗ.
– Cút!
Ngay sau đó, kiếm chỉ của Ma Vô Thường lại vung lên. Sau đó, đám người Tử Thiên Lôi liền bị ma khí bao phủ rồi biến mất. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Bọn họ – Lục thanh chần chừ nói.
– Ngươi yên tâm! Bọn họ đã bị đưa ra khỏi lĩnh vực của bản man.
Ma Vô Thường chỉ tay một cái, không gian giống như có một cục đá ném vào mà xuất hiện gợn sóng, hiện lên hình ảnh ở giữa là đám người Tử Thiên Lôi đã về tới mặt đất.
Lục Thanh gật đầu, nói:
– Ma tiền bối thật giữ lời.
Ma Vô Thường khoát tay, nói:
– Nói cho ta Thiên Đạo hợp nhất là gì?
Suy nghĩ một chút, Lục Thanh nói:
– Trong suy nghĩ của Ma tiền bối thì kiếm đạo và Thiên đạo có quan hệ thế nào?
– Quan hệ của Kiếm đạo và Thiên đạo? – Ma Vô Thường ngẩn người rồi nói:
– Kiếm đạo tiếp xúc với Thiên đạo, rồi hòa hợp với Thiên đạo chính là luân hồi thiên mệnh. Pháp tắc thay đổi và biến hóa liên tục.
Lục Thanh lắc đầu, nói:
– Lúc đầu, vãn bối cũng cho là vậy, nhưng sau này mới biết rằng thiên đạo không phải là kiếm đạo.
– Thiên đạo không có kiếm.
Ánh mắt của Ma Vô Thường lại một lần nữa ngưng trọng. Qua lời nói của Lục Thanh, sự cảm ứng của Ma Vô Thường với con đường thiên đạo lại rõ ràng hơn.
– Kiếm đạo tiếp xúc với thiên đạo là đúng. Nhưng Thiên đạo lại không phải là Kiếm đạo. Nhân đạo tiếp xúc với Thiên đạo cũng không sao. Có điều, Thiên đạo cũng không thuộc Nhân đạo. Thiên đạo có muôn hình vạn trạng. Nhân đạo ở trong Thiên đạo, Nhân đạo cũng tiếp xúc với Thiên đạo nhưng Thiên đạo lại không thuộc Nhân đạo. Vì vậy mà tu luyện Kiếm đạo nếu một lòng cầu Thiên đạo chắc chắn sẽ bị lạc lối. Nếu chỉ một lòng cầu Nhân đạo thì đồng dạng cũng chỉ có con đường chết.
– Hai đạo Thiên Nhân.
Trong mắt của Ma Vô Thường lóe lên một tia máu, như rơi vào suy nghĩ. Xung quanh gã, ma khí bắt đầu cuồn cuộn khiến cho Lục Thanh cũng phải dao động.
– Vậy kiếm đạo chính xác là cái gì?
Ánh mắt của Ma Vô Thường sáng quắc nhìn Lục Thanh.
– Kiếm đạo tiếp xúc với Thiên đạo. Nhân đạo cũng tiếp xúc với Thiên đạo. Nếu muốn tu kiếm đạo thì phải tu Thiên Nhân hợp nhất mới là chính xác. – Lục Thanh suy nghĩ một chút rồi không giấu diếm, nói:
– Thiên đạo tu chính là cầu lấy luân hồi Thiên đạo, lấy Thiên đạo để hiểu rõ kiếm đạo. Thiên đạo làm gốc do đó mới vất bỏ thất tình lục dục. Kiếm hóa Thiên đạo, đạt tới cực hạn của Kiếm đạo. Tới lúc đó sẽ đạt được cảnh giới Kiếm thánh. Nhưng cũng không ai biết đó có phải là cực hạn của kiếm đạo hay không. Cho dù đó là cực hạn của kiếm đạo thì cũng đã mất đi nhân tính, chỉ cầu luân hồi nhân quả, thoát ra khỏi Nhân đạo, trở thành con rối của Thiên đạo.
– Mà Nhân đạo cầu cũng chỉ thuần túy lấy Nhân đạo để cầu Kiếm đạo, dùng nhân tính làm gốc, chú ý thất tình lục dục. Kiếm đạo nhập nhân đạo. Nhưng cần biết rằng nhân tính có thiện ác, thất tình lục dục. Sở dĩ thiên đạo và nhân đạo không đội trời chung chính là do cái ác ở giữa quấy phá.
Ầm ầm
Dựa vào thanh thần kiếm có ẩn chứa Thiên Lôi, Tử Thiên Lôi cố gắng khỏi động một khoảng Lôi vực.
Ma Vô Thường nhếch miệng một cách thương hại, kiếm chỉ lật nhẹ khiến cho toàn bộ không gian đều bị áp chế.
Lôi vực bị phá nát. Toàn thân Tử Thiên Lôi như bị một thứ lực lượng không hiểu trấn áp khiến cho xương cốt của y vang lên những tiếng răng rắc.
Phun ra mấy đoạn nội tạng, Tử Thiên Lôi rũ người xuống. Đồng thời, đám người Đỗ Nguyên cũng phải chịu áp lực mà hộc máu, Kiếm Chủng chấn động muốn vỡ nát.
Sắc mặt thay đổi, Lục Thanh nhanh chóng xuất hiện trước mặt đám người Tử Thiên Lôi.
– Tiểu tử! Ngươi muốn làm gì. – Thấy hành động của Lục Thanh, sắc mặt Ma Vô Thường lập tức âm trầm.
– Tiểu tử đừng có lấy ý tốt của ta ra mà làm quá. Bản ma không giết ngươi là vì có nợ với Lục Thiên Thư. Nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng thì cho dù ngươi có Long Tuyền để dựa, bổn tọa cũng phải xử lý ngươi.
Lục Thanh lắc đầu, nói:
– Oan có đầu, nợ có chủ. Ma tiền bối cần gì phải liên lụy tới người vô tội? Tiên thiên ma khí cũng là do trời đất sinh ra. Chẳng lẽ Ma tiền bối không sợ Thiên đạo khiển trách hay sao?
– Thiên đạo khiển trách? – Ma Vô Thường cười lạnh một tiếng:
– Thiên đạo! Thiên đạo vốn hạn chế tiên thiên ma khí của ta nhưng cũng lại cấp cho ta một con đường sống. Cái đó gọi là chỉ có âm thì không dài mà chỉ có dương thì không sinh. Thiên địa chính khí nếu như không có sự tồn tại của bản ma thì cũng mất đi sự tồn tại tất yếu. Thiên đạo tuần hoàn, bản ma cũng là một điểm quan trọng trong sự tuần hoàn đó. Trừ khi là để cho người người oán trách nếu không Thiên đạo cũng không ra tay đối với bản ma.
Lục Thanh ngẩn người. Theo lời nói của Ma Vô Thường cũng hết sức có lý. Nhất thời, Lục Thanh không thể phản bác được.
– Thế nào? Tiểu tử ngươi lui ra đi. Bản ma khuyên ngươi một câu là nên lượng sức mình. Lúc trước, Lục Thiên Thư cũng giống như ngươi không biết tự lượng sức mình nên mới rơi vào nỗi khổ hai lần luân hồi. Cách đây hai trăm năm, y bước vào lần luân hồi thứ ba cũng là do y cổ hủ, không chịu thay đổi tính tình. Trên Kiếm Thần đại lục, nên biết mình như thế nào, nếu không sẽ rước lấy họa sát thân. – Ma Vô Thường nói với Lục Thanh:
– Tiểu tử! Ngươi nên thu liễm lại. Nếu không, ngươi nhất định sẽ bước vào con đường của y ngày đó.
Lục Thanh lập tức rơi vào trầm tư. Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn lại mở hai mắt. Lúc này, ánh mắt hắn tràn ngập một sự kiên định:
– Có những việc nên làm cũng có những việc không nên làm. Kiếm đao phản ánh thiên đạo. Chỉ có thể hiểu rõ được bản tâm mới là chính xác. Lục Thanh chưa bao giờ tự coi mình là người chính đạo. Nhưng có mấy lời biết rõ là không thể nói nhưng vẫn phải nói. Có một số việc biết rõ là không thể làm nhưng cũng vẫn phải làm. Nếu như cứ giữ lấy bản thân mình thì Lục Thanh không làm được đạo con người, chưa cần phải nói với việc đặt chân vào cảnh giới vô thượng, Thiên Nhân Hợp Nhất.
“Thiên Nhân Hợp Nhất!”
Không riêng gì Ma Vô Thường mà cả đám người Đỗ Nguyên đều ngẩn người. Khi Lục Thanh bắt đầu nói, bọn họ còn có thể hiểu được. Nhưng tới khi tới cái gọi là Thiên Nhân hợp nhất thì tất cả đều ngơ ngác. Nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được cái mà Lục Thanh gọi là Thiên Nhân hợp nhất không phải nói tới việc hòa nhập vào trong trời đất mà là hợp nhất Thiên đạo và Nhân đạo.
Thiên đạo và Nhân đạo từ trước tới nay vẫn tách thành hai phần riêng biệt. Nhưng lời nói của Lục Thanh lại khiến cho người ta phải choáng váng. Mặc dù tu vi của Ma Vô Thường có thể so với tông sư Kiếm Phách nhưng từ khi sinh ra vẫn chưa từng rời khỏi Thập Lý Bách Chiến cốc, chưa cần phải nói tới việc có người nào chỉ điểm. Những gì nó biết đều kế thừa từ tâm ma của Lục Thiên Thư. Vì vậy mà Thiên Nhân hợp nhất cũng không hề biết. Nên khi nghe thấy Lục Thanh nhắc tới lập tức bị thu hút sâu sắc.
Thân là Kiếm Linh của Ma Kiếm ẩn giấu tiên thiên ma khí, Ma Vô Thường ở trong Thiên đạo tăm tối thường có chút cảm ứng. Vì vậy mà khi nghe Lục Thanh nói, gã chỉ cảm thấy đột nhiên sự cảm ứng tăng lên vài phần. Điều này lần đầu tiên xuất hiện đối với gã trong vòng hai trăm năm qua.
– Thiên Nhân Hợp Nhất là cái gì? – Ma Vô Thường quát khẽ.
Đối diện với ánh mắt của Ma Vô Thường, trong lòng Lục Thanh nảy sinh một thứ cảm giác không thể địch nổi. Nhưng tận sâu trong lòng hắn, huyết mạch của Chân Long bất khuất luôn chống đỡ ý nghĩ trong đầu của hắn, không hề có chút sợ hãi. Lục Thanh đối diện với Ma Vô Thường, nói:
– Nếu ta nói ra. Ma tiền bối có bỏ qua cho họ hay không?
Nghe thấy vậy, Ma Vô Thường sửng sốt nhìn Lục Thanh, mãi không mở được miệng. Không khí như đứng lại, khắp không gian ma khí đỏ như máu bốc lên cuồn cuộn cũng dừng lại. Một thứ áp lực cực mạnh ép lên tất cả mọi người.
Thật lâu sau, Ma Vô Thường chợt cất tiếng cười. Ma âm vang vọng trong không gian khiến cho lòng người dao động.
– Tốt! Từ khi bản ma sinh ra tới nay, ngươi là người đầu tiên có gan đưa ra điều kiện với ta. Nếu ngươi không phải là hậu nhân của Lục Thiên Thư thì cho dù thế nào, bản ma cũng phải chém chết ngươi. Được! Ta đồng ý với ngươi. Nhưng tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì không thể miễn.
Lập tức, kiếm chỉ của Ma Vô Thường điểm nhẹ, trong không gian chợt xuất hiện những đạo thiên thiên ma khí đỏ như máu chui vào trong thân thể đám người Tử Thiên Lôi.
– Đây là. ..
Tất cả đều sửng sốt. Sau khi tiên thiên ma khí chui vào thân thể họ liền tản ra. Mặc cho bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không phát hiện được tung tích.
Ma Vô Thường hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đây là tiên thiên ma khí của bản ma. Trừ khi hồn phách hợp nhất, bước vào cảnh giới Kiếm Phách tông sư. Nếu không nghe lời, sau này khi các ngươi độ Lôi Kiếp sẽ gặp được tâm ma không chỉ mạnh hơn một lần. Tới lúc đó, có vượt qua được hay không thì còn phải xem vào vận may của các ngươi.
– Ngươi. .. – Lam Huyền Y biến sắc.
– Câm mồm.
Màu đỏ trong mắt Ma Vô Thường bùng lên. Ngay sau đó, Lam Huyền Y như bị sét đánh mà bay ngược ra ngoài.
– Lam huynh! – Kiếm quang quanh người Đỗ Nguyên chợt lóe lên, đỡ lấy Lam Huyền Y. Gã đưa hồn thức ra xem xét rồi chỉ biết cười khổ. Chỉ một ánh mắt của Ma Vô Thường mà đã có uy lực khiến cho người ta phải giật mình. Vào lúc này, Kiếm Chủng của Lam Huyền Y nứt toác. Nếu không được chữa trị thì chưa tới ba ngày hồn phách sẽ biến mất.
Đến lúc này, không có ai đủ gan để sờ tới Ma Vô Thường nữa.
Ma Vô Thường lạnh lùng nhìn đám người Tử Thiên Lôi rồi nói:
– Vốn các ngươi đã chết nhưng bây giờ còn mạng sống đã là quá may mắn. Ai còn lên tiếng, ta sẽ giam cầm hồn phách của kẻ đó, để cho y trọn đời không được siêu sinh.
Câu nói hung dữ chấn động hư không. Khoảng không gian phía trên chợt xuất hiện những tia chớp đỏ như máu, tạo ra áp lực tác động lên tinh thần của đám người Tử Thiên Lôi, giữ bọn họ ở nguyên một chỗ.
– Cút!
Ngay sau đó, kiếm chỉ của Ma Vô Thường lại vung lên. Sau đó, đám người Tử Thiên Lôi liền bị ma khí bao phủ rồi biến mất. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Bọn họ – Lục thanh chần chừ nói.
– Ngươi yên tâm! Bọn họ đã bị đưa ra khỏi lĩnh vực của bản man.
Ma Vô Thường chỉ tay một cái, không gian giống như có một cục đá ném vào mà xuất hiện gợn sóng, hiện lên hình ảnh ở giữa là đám người Tử Thiên Lôi đã về tới mặt đất.
Lục Thanh gật đầu, nói:
– Ma tiền bối thật giữ lời.
Ma Vô Thường khoát tay, nói:
– Nói cho ta Thiên Đạo hợp nhất là gì?
Suy nghĩ một chút, Lục Thanh nói:
– Trong suy nghĩ của Ma tiền bối thì kiếm đạo và Thiên đạo có quan hệ thế nào?
– Quan hệ của Kiếm đạo và Thiên đạo? – Ma Vô Thường ngẩn người rồi nói:
– Kiếm đạo tiếp xúc với Thiên đạo, rồi hòa hợp với Thiên đạo chính là luân hồi thiên mệnh. Pháp tắc thay đổi và biến hóa liên tục.
Lục Thanh lắc đầu, nói:
– Lúc đầu, vãn bối cũng cho là vậy, nhưng sau này mới biết rằng thiên đạo không phải là kiếm đạo.
– Thiên đạo không có kiếm.
Ánh mắt của Ma Vô Thường lại một lần nữa ngưng trọng. Qua lời nói của Lục Thanh, sự cảm ứng của Ma Vô Thường với con đường thiên đạo lại rõ ràng hơn.
– Kiếm đạo tiếp xúc với thiên đạo là đúng. Nhưng Thiên đạo lại không phải là Kiếm đạo. Nhân đạo tiếp xúc với Thiên đạo cũng không sao. Có điều, Thiên đạo cũng không thuộc Nhân đạo. Thiên đạo có muôn hình vạn trạng. Nhân đạo ở trong Thiên đạo, Nhân đạo cũng tiếp xúc với Thiên đạo nhưng Thiên đạo lại không thuộc Nhân đạo. Vì vậy mà tu luyện Kiếm đạo nếu một lòng cầu Thiên đạo chắc chắn sẽ bị lạc lối. Nếu chỉ một lòng cầu Nhân đạo thì đồng dạng cũng chỉ có con đường chết.
– Hai đạo Thiên Nhân.
Trong mắt của Ma Vô Thường lóe lên một tia máu, như rơi vào suy nghĩ. Xung quanh gã, ma khí bắt đầu cuồn cuộn khiến cho Lục Thanh cũng phải dao động.
– Vậy kiếm đạo chính xác là cái gì?
Ánh mắt của Ma Vô Thường sáng quắc nhìn Lục Thanh.
– Kiếm đạo tiếp xúc với Thiên đạo. Nhân đạo cũng tiếp xúc với Thiên đạo. Nếu muốn tu kiếm đạo thì phải tu Thiên Nhân hợp nhất mới là chính xác. – Lục Thanh suy nghĩ một chút rồi không giấu diếm, nói:
– Thiên đạo tu chính là cầu lấy luân hồi Thiên đạo, lấy Thiên đạo để hiểu rõ kiếm đạo. Thiên đạo làm gốc do đó mới vất bỏ thất tình lục dục. Kiếm hóa Thiên đạo, đạt tới cực hạn của Kiếm đạo. Tới lúc đó sẽ đạt được cảnh giới Kiếm thánh. Nhưng cũng không ai biết đó có phải là cực hạn của kiếm đạo hay không. Cho dù đó là cực hạn của kiếm đạo thì cũng đã mất đi nhân tính, chỉ cầu luân hồi nhân quả, thoát ra khỏi Nhân đạo, trở thành con rối của Thiên đạo.
– Mà Nhân đạo cầu cũng chỉ thuần túy lấy Nhân đạo để cầu Kiếm đạo, dùng nhân tính làm gốc, chú ý thất tình lục dục. Kiếm đạo nhập nhân đạo. Nhưng cần biết rằng nhân tính có thiện ác, thất tình lục dục. Sở dĩ thiên đạo và nhân đạo không đội trời chung chính là do cái ác ở giữa quấy phá.