Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vnTrong Võ Thần điện.
Lục Thanh ngồi xuống đối diện với đương kim tộc trưởng Thiên Linh tộc Viêm Thiên Lạc.
Chiếc ghế đồng tía to nhất dành cho Lục Thanh, hai bên là bọn sáu trưởng lão Viêm Chiến.
Bộ Phi Thiên là nhân tài mới nổi của Thiên Linh tộc, hiện tại tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Võ Phách, đã là Lục trưởng lão của Thiên Linh tộc.
Bộ Phi Thiên nhìn Lục Thanh với ánh mắt hơi phức tạp, gần trăm năm trôi qua, chênh lệch giữa hai người chẳng nhưng không thu nhỏ lại, ngược lại càng lớn.
Bốn năm qua cũng đủ cho Thiên Linh tộc biết được uy danh của Lục Thanh. Trấn áp Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Kiếm Đạo Thời Không. Kiếm Ý Nghịch Chuyển Thời Không, hết thảy nhưng chuyện này khiến cho trong lòng Bộ Phi Thiên sinh ra cảm giác vô lực.
– Đa tạ Lục tiền bối đã trả Thiên Đạo đồ trở về, giúp cho Thiên Linh tộc ta có được nền tảng.
Nhìn Lúc Thanh trước mắt. Viêm Thiên Lạc mở lời cảm tạ.
– Không cần như thế. Lúc trước, vốn là ta có lòng riêng, tự tiện xâm nhập vào động Cửu Viêm của quý tộc, hiện tại quý tộc không truy cứu tội lỗi ngày đó. Lục mỗ đã cảm thấy yên lòng. Bất quá Thiên Đạo đồ chỉ là vật về cố chủ mà thôi.
– Lục huynh quá lời…..
Viêm Chiến lập tức lên tiếng:
– Động Cửu Viêm vốn có thể để Lục huynh đi vào. Lục huynh thân là ngoại tộc trưởng lão của Thiên Linh tộc ta, tự nhiên có được tư cách này, về phần Thiên Đạo đồ, tuy rằng trong đó ẩn chứa đạo lý Ngũ Hành Thiên Đạo, ngầm mang đạo lý nguồn gốc của vạn vật nhưng rốt cục vẫn là trận đồ của Kiếm Đạo. Cũng phải nói Thiên Linh tộc ta nhờ có Lục huynh, mới có thể làm cho uy năng thật sự của nó hiển hiện. Thiên Linh tộc ta còn phải cảm tạ Lục huynh mới đúng.
Lục Thanh quan sát Viêm Chiến, trăm năm không gặp, bề ngoài của lão chẳng có vẻ gì là già đi, ngược lại trông có vẻ trẻ hơn xưa. Một thân khí huyết của Viêm Chiến vô cùng sung mãn, tối thiểu còn có thể sống được mấy trăm năm nữa. Mà tu vi của lão cũng đã tiến vào cảnh giới Võ Phách trước tiên trong năm vị trưởng lão, chỉ kém hơn Bộ Phi Thiên mà thôi.
Nghe Viêm Chiến nói như vậy, Lục Thanh cũng không lên tiếng phản đối. Thấy vậy, trên mặt bọn Đại Trưởng lão đều lộ vẻ vui mừng.
Ngay tức khắc. Viêm Thiên Lạc nói:
– Chẳng hay Lục tiền bối hiểu biết về Thiên Linh tộc ta nhiều hay ít?
Lục Thanh cau mày trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:
– Trước kia quý tộc xuất thân từ một nơi bị phong ấn.
Viêm Thiên Lạc hơi sửng sốt.
– Không ngờ Lục tiền bối cũng biết chuyện này.
– Chỉ biết được một chút mà thôi còn sau đó không biết được bao nhiêu nữa.
Vẻ mặt bọn Viêm Thiên Lạc như hiểu ra.
– Mời Lúc tiền bối theo ta.
Viêm Thiên Lạc cất tiếng mời, sau đó đi vào trong đại điện.
– Lục huynh, mời!
Viêm Chiên đưa tay mời. Lục Thanh cũng không từ chối, bèn đi theo Viêm Thiên Lạc cũng vào trong điện, sáu người Viêm Chiến cũng theo sau.
Bên trong Võ Thần điện khác với bên ngoài lại có một cánh cửa rất lớn màu đò sẫm.
Cánh cửa màu đò sẫm này là do Vạn Niên Hỏa Thiết rèn nên. Vạn Niên Hỏa Thiết vốn là tài liệu có thể rèn được Thần kiếm cấp Bạch Linh, cánh cửa cao ba trăm trượng như vậy, theo như Lục Thanh thấy là vô cùng xa xỉ. Tuy nhiên ngay tức khắc, ánh mắt Lục Thanh trở nên ngưng trọng, bởi vì từ trên cánh cửa này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức tang thương cổ kính. Khí tức này đã có từ ngàn xưa, nhưng lúc trước tới Thiên Linh tộc, hắn lại không phát giác ra. Xem ra trong Thiên Linh tộc còn có rất nhiều bí mật mà hắn chưa biết.
Kiếm quang Thời Không tràn ngập trong đôi mắt, lúc này Lục Thanh cảm thấy mắt mình dường như có thể nhìn xuyên qua Thời Không vô tận, nhưng trước cánh cửa màu đỏ sẫm này lại giống như rơi vào đầm lầy đặc sệt, không thể tiến được mảy may.
Làm sao có thể như vậy được?
Lục Thanh thầm kinh hãi trong lòng, không biết đó là sức mạnh thế nào mà có thể ngăn cản ánh mắt của hắn. Bằng vào Kiếm Ý Thời Không thoát ly Thiên Đạo của hắn quan sát, dù cho đó là kiếm trận Hoàng giai cũng có thể nhìn thấu huyền ảo bên trong chỉ trong thoáng chốc. Tuy rằng phá giải thì khó, nhưng có thể ngăn cản được ánh mắt hắn, đây là một chuyện khó mà tưởng tượng.
-Nơi này là…
– Nơi đây là địa phương Bất nguồn của Thiên Linh tộc ta. Tổ Thân điện! Tổ Thần điên!
Ánh mắt Lục Thanh ngưng trọng nhìn cánh cửa màu đỏ sẫm trước mặt, trên đó có một con Chân Long vắt ngang.
Long trảo chín ngón, sừng rồng chín đoạn, toàn thân màu đỏ sẫm, mặc dù chỉ là điêu khắc nhưng vẫn toát ra khí thế uy nghiêm. Khí thế này chẳng khác gì Lục Phong Lôi hiện tại, chính là lực Bản Nguyên (căn nguyên nguồn cội) chân chính thuộc về Chân Long. Chân lực Cổ Long. Long Hoàng cửu trảo!
Điêu khắc trên cánh cửa trước mắt Lục Thanh không ngờ lại là một Long Hoàng cửu trảo chưa từng gặp qua.
Vừa nghĩ tới đây. Lục Thanh không khôi nhớ lại cổ quan tài bằng đồng xanh hiện còn đang say ngủ trong không gian Động Hư của hắn. Sau khi hắn siêu thoát Thiên Đạo, quan tài này đã ẩn nấp vào trong kiếm nguyên Thời Không của hắn. Trong kiếm nguyên Thời Không ẩn chứa Thời Không vô tận, dù là Thánh Giả Kiếm Đạo cũng không thể tra xét
Mà trên quan tài cũng có một Long Hoàng cửu Trảo, hơn nữa hiện tại huyền ảo bên trong cỗ quan tài bằng đồng xanh kia. Lục Thanh vẫn chưa thể khám phá. Hắn chỉ cảm thấy cỗ quan tài này chứa đựng bí mật lớn lao, dường như có liên hệ với hắn sâu trong cõi vô minh. Nhưng họa phúc cát hung trong mối liên hệ này, vì hắn đã thoát lỵ khôi thế giới Thiên Đạo, cho nên cảm ứng không rõ, có lẽ cho dù hắn vẫn còn tồn tại bên trong thế giới Thiên Đạo, cũng không thể cảm ứng được mảy may.
Tổ Thần điện!
Không chút do dự. Viêm Thiên Lạc đánh ra một quyền chân lực Cửu Dương màu vàng ngưng tụ thành một quyền ấn nóng bỏng, ấn vào giữa cánh cửa màu đỏ sẫm kia.
Cánh cửa chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.
Nặng thật!
Lục Thanh kinh hãi từ một quyền của Viêm Thiên Lạc, Lục Thanh phát hiện ra cánh cửa màu đỏ sẫm này không ngờ có trọng lượng kinh người, e rằng không ít hơn năm ngàn vạn cân.
Tuy rằng tu vi của Viêm Thiên Lạc cao thâm, có thể so với Kiếm Tôn đỉnh Phong, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thế khiến cho cánh cửa này hơi rung động, hở ra một khe nhỏ. Nếu muốn mở ra hoàn toàn, tối thiều cũng phải xuất ra hơn ngàn quyền.
– Chậm đã…
Lục tiền bối…
– Để cho ta.
Lục Thanh khẽ nói đồng thời tiến tới hai bước, tay phải chậm rãi đỡ lấy cánh cửa kia.
– Ong……
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ, từ cổ tay Lục Thanh, một lớp khí Phong Mang đen sẫm toát ra.
– Ầm…
Dưới ánh mắt kinh sợ của Viêm Thiên Lạc, cánh cửa Tổ Thần điện theo như ghi lại nặng tới sáu ngàn vạn cân, không ngờ nhẹ nhàng mở rộng về hai phía.
Từ trên người Lục Thanh. Viêm Thiên Lạc cũng không cảm nhận được một chút dao động kiếm nguyên nào. Nói cách khác, mở cánh cửa Tổ Thần điện này ra. Lục Thanh chỉ hoàn toàn dựa vào sức lực thân thể.
Rốt cục làm như vậy cần bao nhiều sức lực?
Viêm Thiên Lạc không biết, nhưng y biết chắc một điều rằng mình không làm được, trong Thiên Linh tộc của y cũng không ai làm được.
Tổ Thần điện rộng mở, một cỗ khí tức từ trong toát ra. Từ cỗ khí tức này. Lục Thanh cảm thấy vẻ tang thương cổ kính khiến cho hắn phải chấn động tâm thần. Thậm chí Lục Thanh còn cảm thấy được khí tức giống như Tổ Long Long Châu.
– Lục tiền bối!
Viêm Thiên Lạc lại mời:
– Xin theo vãn bối tới đây.
Hai người đi xuyên qua một vùng khôi bụi mù mịt màu xám, nhưng không dính chút bụi nào. Bên trong Tổ Thần điện chỉ rộng chừng trăm trượng, cao vài trăm trượng, cũng không lớn lắm. Nhưng trong đó chỉ có một vật duy nhất mà thôi.
– Thời Không Luân Bàn!
Không sai, chính là Thời Không Luân Bàn
Giờ phút này, ngay cả Lục Thanh cũng không thể đè nén được nỗi kinh sợ trong lòng, kinh hô thất thanh.
Giờ phút này đập vào mắt Lục Thanh là một mặt nàn tròn thật lớn, chu vi mười trượng, đang lơ lửng ở giữa Tổ Thần điện. Vòm điện bên trên huyền hóa ra bầu trời đầy sao, toát ra lực Thời Không màu xám bạc vô cùng quen thuộc.
Vì sao Thời Không Luân Bàn lại ở đây?
Gần như trong nháy mắt. Lục Thanh đã đi tới trước mặt Thời Không Luân Bàn. Mỗi đạo hoa văn trên đó giống như đúc hoa văn của Pháp Tướng Thời Không Luân Bàn mà Lục Thanh đã nhiều lần ngưng kết ra, thậm chí còn rõ ràng hơn nhiều.
Sau vài lần hô hấp, thần quang bùng lên trong mắt Lục Thanh, đây không phải là Thời Không Luân Bàn mà hắn đã từng thấy trước kia ở Huyền Dương tông. Tuy rằng Thời Không Luân Bàn trước mặt toát ra khí tức mạnh mẽ vô cùng, bên trong còn ẩn chứa một luồng sức mạnh chỉ có Kiếm Ý Thời Không mới có thể cảm ứng được, e rằng Kiếm Tổ Tuyệt Thế gặp phải cũng ngã xuống ngay tại chỗ, nhưng còn chưa đạt tới uy năng như của Thời Không Luân Bàn lần đầu tiên Lục Thanh nhìn thấy trong Huyền Dương tông.
Lúc trước ở Huyền Dương tông, thông qua động linh thạch thần bí kia. Lục Thanh có cảm giác kinh hãi đối với Thời Không Luân Bàn mà hắn nhìn thấy. Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại khắc sâu trong lòng Lục Thanh. Đó là một luồng sức mạnh Nghịch Chuyển Thời Không, phá nát thế giới hết sức hùng hậu. Thời Không Luân Bàn trước mắt tuy cũng rất hùng mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới mức mà Lục Thanh cảm nhận được trước kia.
Như vậy Thời Không Luân Bàn này là cái gì?
– Đây là Tiên Thiên Thần Quái của Thiên Linh tộc ta!
Tiên Thiên Thần Quái? Lục Thanh tỏ ra nghi hoặc, hắn đã thoáng nghe qua về Tiên Thiên Thần Quái nhưng cũng không hiểu được công dụng và thần thông của nó.
Lập tức Viêm Thiên Lạc giải thích:
– Tiên Thiên Thân Quái chính là thân thông huyết mạch của Thiên Linh tộc ta, do tộc nhân Thiên Linh tộc ta lấy trăm năm thọ mạng trả giá, dùng để suy tính tương lai.
Suy tính tương lai!
Đây là thần thông liên quan tới số mạng; làm sao có loại thần thông như vậy tồn tại trên đời này? Thế giới Thiên Đạo, quy tắc hết sức rõ ràng, lẽ nào cho pháp chuyện như vậy xảy ra? Chỉ là hy sinh thọ mệnh, có thật chỉ đơn giản như vậy chăng?
Giờ phút này Lục Thanh không khôi nhớ lại bốn năm trước, khi hắn triển khai Kiếm Ý Thời Không dẫn động ra dòng sông Thời Không, đưa phụ thân Lục Vân của hắn từ trong Thời Không vô tận trở lại. Bên Trong Hỗn Độn hiện ra lôi quang hủy diệt mơ hồ. uy năng như vậy, dù với thực lực hiện tại của hắn cũng không dám nói có thể chống lại. Đó là lực lượng đã vượt ra khôi sức người, nằm ngoài cả cõi u minh mờ mịt.
Lúc này tâm thần Lục Thanh không khôi cảm thấy mê man nghi hoặc, tu vi thực lực càng ngày càng cao, thiên địa hiện ra trước mặt hắn càng ngày càng rộng lớn thâm sâu. Lúc trước thân hắn còn trong thế giới Thiên Đạo còn không nói, sau khi thoát khôi thế giới Thiên Đạo, hắn lại cảm nhận ra một quy tắc vô danh mơ hồ còn cao hơn cả Thiên Đạo. Quy tắc này sâu không thể lường, gần như không có chút dấu vết gì cả, nhưng chỉ cần phạm phải, sẽ có nguy cơ chết ngay lập tức…
Trong Võ Thần điện.
Lục Thanh ngồi xuống đối diện với đương kim tộc trưởng Thiên Linh tộc Viêm Thiên Lạc.
Chiếc ghế đồng tía to nhất dành cho Lục Thanh, hai bên là bọn sáu trưởng lão Viêm Chiến.
Bộ Phi Thiên là nhân tài mới nổi của Thiên Linh tộc, hiện tại tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Võ Phách, đã là Lục trưởng lão của Thiên Linh tộc.
Bộ Phi Thiên nhìn Lục Thanh với ánh mắt hơi phức tạp, gần trăm năm trôi qua, chênh lệch giữa hai người chẳng nhưng không thu nhỏ lại, ngược lại càng lớn.
Bốn năm qua cũng đủ cho Thiên Linh tộc biết được uy danh của Lục Thanh. Trấn áp Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Kiếm Đạo Thời Không. Kiếm Ý Nghịch Chuyển Thời Không, hết thảy nhưng chuyện này khiến cho trong lòng Bộ Phi Thiên sinh ra cảm giác vô lực.
– Đa tạ Lục tiền bối đã trả Thiên Đạo đồ trở về, giúp cho Thiên Linh tộc ta có được nền tảng.
Nhìn Lúc Thanh trước mắt. Viêm Thiên Lạc mở lời cảm tạ.
– Không cần như thế. Lúc trước, vốn là ta có lòng riêng, tự tiện xâm nhập vào động Cửu Viêm của quý tộc, hiện tại quý tộc không truy cứu tội lỗi ngày đó. Lục mỗ đã cảm thấy yên lòng. Bất quá Thiên Đạo đồ chỉ là vật về cố chủ mà thôi.
– Lục huynh quá lời…..
Viêm Chiến lập tức lên tiếng:
– Động Cửu Viêm vốn có thể để Lục huynh đi vào. Lục huynh thân là ngoại tộc trưởng lão của Thiên Linh tộc ta, tự nhiên có được tư cách này, về phần Thiên Đạo đồ, tuy rằng trong đó ẩn chứa đạo lý Ngũ Hành Thiên Đạo, ngầm mang đạo lý nguồn gốc của vạn vật nhưng rốt cục vẫn là trận đồ của Kiếm Đạo. Cũng phải nói Thiên Linh tộc ta nhờ có Lục huynh, mới có thể làm cho uy năng thật sự của nó hiển hiện. Thiên Linh tộc ta còn phải cảm tạ Lục huynh mới đúng.
Lục Thanh quan sát Viêm Chiến, trăm năm không gặp, bề ngoài của lão chẳng có vẻ gì là già đi, ngược lại trông có vẻ trẻ hơn xưa. Một thân khí huyết của Viêm Chiến vô cùng sung mãn, tối thiểu còn có thể sống được mấy trăm năm nữa. Mà tu vi của lão cũng đã tiến vào cảnh giới Võ Phách trước tiên trong năm vị trưởng lão, chỉ kém hơn Bộ Phi Thiên mà thôi.
Nghe Viêm Chiến nói như vậy, Lục Thanh cũng không lên tiếng phản đối. Thấy vậy, trên mặt bọn Đại Trưởng lão đều lộ vẻ vui mừng.
Ngay tức khắc. Viêm Thiên Lạc nói:
– Chẳng hay Lục tiền bối hiểu biết về Thiên Linh tộc ta nhiều hay ít?
Lục Thanh cau mày trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:
– Trước kia quý tộc xuất thân từ một nơi bị phong ấn.
Viêm Thiên Lạc hơi sửng sốt.
– Không ngờ Lục tiền bối cũng biết chuyện này.
– Chỉ biết được một chút mà thôi còn sau đó không biết được bao nhiêu nữa.
Vẻ mặt bọn Viêm Thiên Lạc như hiểu ra.
– Mời Lúc tiền bối theo ta.
Viêm Thiên Lạc cất tiếng mời, sau đó đi vào trong đại điện.
– Lục huynh, mời!
Viêm Chiên đưa tay mời. Lục Thanh cũng không từ chối, bèn đi theo Viêm Thiên Lạc cũng vào trong điện, sáu người Viêm Chiến cũng theo sau.
Bên trong Võ Thần điện khác với bên ngoài lại có một cánh cửa rất lớn màu đò sẫm.
Cánh cửa màu đò sẫm này là do Vạn Niên Hỏa Thiết rèn nên. Vạn Niên Hỏa Thiết vốn là tài liệu có thể rèn được Thần kiếm cấp Bạch Linh, cánh cửa cao ba trăm trượng như vậy, theo như Lục Thanh thấy là vô cùng xa xỉ. Tuy nhiên ngay tức khắc, ánh mắt Lục Thanh trở nên ngưng trọng, bởi vì từ trên cánh cửa này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức tang thương cổ kính. Khí tức này đã có từ ngàn xưa, nhưng lúc trước tới Thiên Linh tộc, hắn lại không phát giác ra. Xem ra trong Thiên Linh tộc còn có rất nhiều bí mật mà hắn chưa biết.
Kiếm quang Thời Không tràn ngập trong đôi mắt, lúc này Lục Thanh cảm thấy mắt mình dường như có thể nhìn xuyên qua Thời Không vô tận, nhưng trước cánh cửa màu đỏ sẫm này lại giống như rơi vào đầm lầy đặc sệt, không thể tiến được mảy may.
Làm sao có thể như vậy được?
Lục Thanh thầm kinh hãi trong lòng, không biết đó là sức mạnh thế nào mà có thể ngăn cản ánh mắt của hắn. Bằng vào Kiếm Ý Thời Không thoát ly Thiên Đạo của hắn quan sát, dù cho đó là kiếm trận Hoàng giai cũng có thể nhìn thấu huyền ảo bên trong chỉ trong thoáng chốc. Tuy rằng phá giải thì khó, nhưng có thể ngăn cản được ánh mắt hắn, đây là một chuyện khó mà tưởng tượng.
-Nơi này là…
– Nơi đây là địa phương Bất nguồn của Thiên Linh tộc ta. Tổ Thân điện! Tổ Thần điên!
Ánh mắt Lục Thanh ngưng trọng nhìn cánh cửa màu đỏ sẫm trước mặt, trên đó có một con Chân Long vắt ngang.
Long trảo chín ngón, sừng rồng chín đoạn, toàn thân màu đỏ sẫm, mặc dù chỉ là điêu khắc nhưng vẫn toát ra khí thế uy nghiêm. Khí thế này chẳng khác gì Lục Phong Lôi hiện tại, chính là lực Bản Nguyên (căn nguyên nguồn cội) chân chính thuộc về Chân Long. Chân lực Cổ Long. Long Hoàng cửu trảo!
Điêu khắc trên cánh cửa trước mắt Lục Thanh không ngờ lại là một Long Hoàng cửu trảo chưa từng gặp qua.
Vừa nghĩ tới đây. Lục Thanh không khôi nhớ lại cổ quan tài bằng đồng xanh hiện còn đang say ngủ trong không gian Động Hư của hắn. Sau khi hắn siêu thoát Thiên Đạo, quan tài này đã ẩn nấp vào trong kiếm nguyên Thời Không của hắn. Trong kiếm nguyên Thời Không ẩn chứa Thời Không vô tận, dù là Thánh Giả Kiếm Đạo cũng không thể tra xét
Mà trên quan tài cũng có một Long Hoàng cửu Trảo, hơn nữa hiện tại huyền ảo bên trong cỗ quan tài bằng đồng xanh kia. Lục Thanh vẫn chưa thể khám phá. Hắn chỉ cảm thấy cỗ quan tài này chứa đựng bí mật lớn lao, dường như có liên hệ với hắn sâu trong cõi vô minh. Nhưng họa phúc cát hung trong mối liên hệ này, vì hắn đã thoát lỵ khôi thế giới Thiên Đạo, cho nên cảm ứng không rõ, có lẽ cho dù hắn vẫn còn tồn tại bên trong thế giới Thiên Đạo, cũng không thể cảm ứng được mảy may.
Tổ Thần điện!
Không chút do dự. Viêm Thiên Lạc đánh ra một quyền chân lực Cửu Dương màu vàng ngưng tụ thành một quyền ấn nóng bỏng, ấn vào giữa cánh cửa màu đỏ sẫm kia.
Cánh cửa chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.
Nặng thật!
Lục Thanh kinh hãi từ một quyền của Viêm Thiên Lạc, Lục Thanh phát hiện ra cánh cửa màu đỏ sẫm này không ngờ có trọng lượng kinh người, e rằng không ít hơn năm ngàn vạn cân.
Tuy rằng tu vi của Viêm Thiên Lạc cao thâm, có thể so với Kiếm Tôn đỉnh Phong, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thế khiến cho cánh cửa này hơi rung động, hở ra một khe nhỏ. Nếu muốn mở ra hoàn toàn, tối thiều cũng phải xuất ra hơn ngàn quyền.
– Chậm đã…
Lục tiền bối…
– Để cho ta.
Lục Thanh khẽ nói đồng thời tiến tới hai bước, tay phải chậm rãi đỡ lấy cánh cửa kia.
– Ong……
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ, từ cổ tay Lục Thanh, một lớp khí Phong Mang đen sẫm toát ra.
– Ầm…
Dưới ánh mắt kinh sợ của Viêm Thiên Lạc, cánh cửa Tổ Thần điện theo như ghi lại nặng tới sáu ngàn vạn cân, không ngờ nhẹ nhàng mở rộng về hai phía.
Từ trên người Lục Thanh. Viêm Thiên Lạc cũng không cảm nhận được một chút dao động kiếm nguyên nào. Nói cách khác, mở cánh cửa Tổ Thần điện này ra. Lục Thanh chỉ hoàn toàn dựa vào sức lực thân thể.
Rốt cục làm như vậy cần bao nhiều sức lực?
Viêm Thiên Lạc không biết, nhưng y biết chắc một điều rằng mình không làm được, trong Thiên Linh tộc của y cũng không ai làm được.
Tổ Thần điện rộng mở, một cỗ khí tức từ trong toát ra. Từ cỗ khí tức này. Lục Thanh cảm thấy vẻ tang thương cổ kính khiến cho hắn phải chấn động tâm thần. Thậm chí Lục Thanh còn cảm thấy được khí tức giống như Tổ Long Long Châu.
– Lục tiền bối!
Viêm Thiên Lạc lại mời:
– Xin theo vãn bối tới đây.
Hai người đi xuyên qua một vùng khôi bụi mù mịt màu xám, nhưng không dính chút bụi nào. Bên trong Tổ Thần điện chỉ rộng chừng trăm trượng, cao vài trăm trượng, cũng không lớn lắm. Nhưng trong đó chỉ có một vật duy nhất mà thôi.
– Thời Không Luân Bàn!
Không sai, chính là Thời Không Luân Bàn
Giờ phút này, ngay cả Lục Thanh cũng không thể đè nén được nỗi kinh sợ trong lòng, kinh hô thất thanh.
Giờ phút này đập vào mắt Lục Thanh là một mặt nàn tròn thật lớn, chu vi mười trượng, đang lơ lửng ở giữa Tổ Thần điện. Vòm điện bên trên huyền hóa ra bầu trời đầy sao, toát ra lực Thời Không màu xám bạc vô cùng quen thuộc.
Vì sao Thời Không Luân Bàn lại ở đây?
Gần như trong nháy mắt. Lục Thanh đã đi tới trước mặt Thời Không Luân Bàn. Mỗi đạo hoa văn trên đó giống như đúc hoa văn của Pháp Tướng Thời Không Luân Bàn mà Lục Thanh đã nhiều lần ngưng kết ra, thậm chí còn rõ ràng hơn nhiều.
Sau vài lần hô hấp, thần quang bùng lên trong mắt Lục Thanh, đây không phải là Thời Không Luân Bàn mà hắn đã từng thấy trước kia ở Huyền Dương tông. Tuy rằng Thời Không Luân Bàn trước mặt toát ra khí tức mạnh mẽ vô cùng, bên trong còn ẩn chứa một luồng sức mạnh chỉ có Kiếm Ý Thời Không mới có thể cảm ứng được, e rằng Kiếm Tổ Tuyệt Thế gặp phải cũng ngã xuống ngay tại chỗ, nhưng còn chưa đạt tới uy năng như của Thời Không Luân Bàn lần đầu tiên Lục Thanh nhìn thấy trong Huyền Dương tông.
Lúc trước ở Huyền Dương tông, thông qua động linh thạch thần bí kia. Lục Thanh có cảm giác kinh hãi đối với Thời Không Luân Bàn mà hắn nhìn thấy. Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại khắc sâu trong lòng Lục Thanh. Đó là một luồng sức mạnh Nghịch Chuyển Thời Không, phá nát thế giới hết sức hùng hậu. Thời Không Luân Bàn trước mắt tuy cũng rất hùng mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới mức mà Lục Thanh cảm nhận được trước kia.
Như vậy Thời Không Luân Bàn này là cái gì?
– Đây là Tiên Thiên Thần Quái của Thiên Linh tộc ta!
Tiên Thiên Thần Quái? Lục Thanh tỏ ra nghi hoặc, hắn đã thoáng nghe qua về Tiên Thiên Thần Quái nhưng cũng không hiểu được công dụng và thần thông của nó.
Lập tức Viêm Thiên Lạc giải thích:
– Tiên Thiên Thân Quái chính là thân thông huyết mạch của Thiên Linh tộc ta, do tộc nhân Thiên Linh tộc ta lấy trăm năm thọ mạng trả giá, dùng để suy tính tương lai.
Suy tính tương lai!
Đây là thần thông liên quan tới số mạng; làm sao có loại thần thông như vậy tồn tại trên đời này? Thế giới Thiên Đạo, quy tắc hết sức rõ ràng, lẽ nào cho pháp chuyện như vậy xảy ra? Chỉ là hy sinh thọ mệnh, có thật chỉ đơn giản như vậy chăng?
Giờ phút này Lục Thanh không khôi nhớ lại bốn năm trước, khi hắn triển khai Kiếm Ý Thời Không dẫn động ra dòng sông Thời Không, đưa phụ thân Lục Vân của hắn từ trong Thời Không vô tận trở lại. Bên Trong Hỗn Độn hiện ra lôi quang hủy diệt mơ hồ. uy năng như vậy, dù với thực lực hiện tại của hắn cũng không dám nói có thể chống lại. Đó là lực lượng đã vượt ra khôi sức người, nằm ngoài cả cõi u minh mờ mịt.
Lúc này tâm thần Lục Thanh không khôi cảm thấy mê man nghi hoặc, tu vi thực lực càng ngày càng cao, thiên địa hiện ra trước mặt hắn càng ngày càng rộng lớn thâm sâu. Lúc trước thân hắn còn trong thế giới Thiên Đạo còn không nói, sau khi thoát khôi thế giới Thiên Đạo, hắn lại cảm nhận ra một quy tắc vô danh mơ hồ còn cao hơn cả Thiên Đạo. Quy tắc này sâu không thể lường, gần như không có chút dấu vết gì cả, nhưng chỉ cần phạm phải, sẽ có nguy cơ chết ngay lập tức…