Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 981: Tranh tài kinh thế

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Bờ Bách Chiến Hải tạm thời rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Bách Chiến Đài màu vàng đã không còn toát ra thần quang bốn phía như trước nữa, chiến ý tích lũy biết bao năm tháng qua, trước mặt hai khe nứt không gian đã bị nuốt chửng hoàn toàn, không còn sót lại chút nào.

Lục Thanh đứng thẳng người, áo xanh đón gió tung bay, giờ phút này, trông hắn vô cùng ung dung tiêu sái.

Trên không, chín tên Thần Vương sánh vai đứng đó, vẻ mặt ngưng trọng. Trong mắt Đại Thần Vương bắn ra kim quang bốn phía, nhưng đạo kim quang này đều tập trung vào người Lục Thanh như hàng ngàn hàng vạn đốm lửa trời. Nhưng vô số kim quang này vừa tới trước người Lục Thanh chừng một trượng, đã giống như gặp phải một luồng sức mạnh vô hình, tự động tan biến trong hư vô.

Quanh Bách Chiến Đài, các Tiểu Đạo không lời, giờ phút này, chỉ có một người nổi bật.

Rất lâu sau, khi vầng sáng bảo vệ của Cổ Thần bảng đã khép lại, rốt cục Đại Thần Vương hít sâu một hơi, lên tiếng nói:

– Thật không ngờ Tinh Vực Cổ Thần ta còn có cường giả Kiếm Đạo như các hạ đây, quả thật ta có mắt không tròng…

Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của các Tiểu Đạo. Đại Thần Vương lăng không hành một lễ với Lục Thanh. Lục Thanh cũng tỏ ra thận trọng vô cùng, khép chỉ thành kiếm, để lên ngực đáp lễ.

Cổ kiếm lễ!

Mắt bọn Cổ Trường Không không khởi sáng ngời, vẻ mặt bọn họ lúc này vô cùng kích động. Bọn họ chờ đợi ngày này đã rất lâu. Kiếm Đạo nhất mạch cũng đã bị lớp bụi thời gian phủ lên dày đặc. Hàng vạn năm uất ức nhục nhã, hôm nay nhất định phải rửa cho thật sạch.

Đối với Cổ kiếm lễ của Lục Thanh, sắc mặt Đại Thần Vương càng thêm ngưng trọng, rốt nghiêm nghị nói:

– Khiêu chiến vừa rồi của Bách Chiến, ta tiếp!

Chỉ trong thoáng chốc, trên Bách Chiến Đài, sắc mặt Thần Bách Chiến thoạt trắng thoạt xanh. Xưa nay y chưa từng chưa đánh mà đã bại đây là chuyện chưa từng có từ trước tới nay, cho nên lúc này y cảm thấy không thế nào tin được. Nhưng thân là một đời Thần Vương, cho nên chỉ trong vòng vài lần hô hấp ngắn ngủi, rốt cục y đã kềm ché được chiến ý nhìn qua có hơi chút buồn cười của mình.

Nhìn Lục Thanh bên ngoài vầng sáng bảo vệ. Thần Bách Chiến trầm giọng nói:

– Cái bại hôm nay. Thần Bách Chiến vĩnh viễn khắc ghi. Đến khi Thần thể đại thành, nhất định tìm các hạ đòi lại, chẳng hay tục danh của các hạ là…?

– Lục Thanh!

– Lục Thanh…

Lúc này, không ngờ Thần Bách Chiến lại nói ra nhưng lời tôn trọng như vậy, không khỏi khiến cho Lục Thanh sinh ra một tia hảo cảm với con người chấp nhất này. Tuy rằng y hiếu chiến, nhưng vẫn Thức Thời vui lòng nhận bại sau này nếu có cơ duyên, nhất định sẽ làm chấn động cả Đại Đạo Tinh Không.

Thần Bách Chiến gật gật đầu:

– Ta nhớ kỹ…

Đại Thần Vương trầm ngâm giây lát, vung tay áo lên, Cổ Thần bảng khổng lồ kia lập tức thu lại vầng sáng bảo vệ màu vàng. Khoảnh khắc sau, một tầng thần lực màu vàng nhạt giáng xuống bao phủ lấy Bách Chiến Đài. Dưới thần lực màu vàng nhạt rót vào không ngừng. Bách Chiến Đài nổi lên thần quang màu vàng nhạt, khe nứt khi nãy cũng mau chóng khép lại, chiến ý mênh mông vốn bị nuốt chửng không còn, lúc này lại bùng lên như trước.

Đại Thần Vương giơ tay, trầm giọng nói:

-Mời!

Đại Thần Vương bước ra một bước, theo một bước này, cả một vùng trời đất dường như xoay tròn, một tầng thần quang màu vàng nhạt bùng lên khắp toàn thân. Dây tơ tằm buộc sau gáy cũng tự động mở ra. Dây tơ tằm này vốn là thần khí màu bạc, lúc này hóa thành một chiếc đai lưng màu bạc quấn quanh eo Đại Thần Vương, thân hình cao chín thước của y lập tức bành trướng.

Bước thứ nhất, cao mười trượng.

Bước thứ hai cao trăm trượng.

Bước thứ ba, cao chín trăm trương

Thần thể khổng lồ sừng sững giữa hư không, không gian xung quanh y trở nên vặn vẹo kịch liệt, từng vòng cuộn sóng không gian trong suốt khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Bức vách không gian của Đại Đạo Tinh Không vô cùng cứng cỏi, đù là tất cả Thánh Giả Mệnh Hà đang có mặt ở đây, cũng rất ít có người có thể làm cho không gian gợn sóng, đừng nói là cuộn sóng không gian lại càng hiếm có hơn.

Giờ phút này, theo cuộn sóng không gian lan tràn, Đại Thần Vương lại bước ra một bước, dưới chân y dường như sinh ra chấn động vô cùng. Một vòng gợn sóng không gian khuếch tán ra, nháy mắt đã thấy một Thần thể cao chín trăm trượng xuất hiện ở Bách Chiến Đài.

Thực ảnh! Rất nhiều Thánh Giả lộ vẻ hoảng sợ. Nên biết rằng Thân thể của Thần tộc vô cùng mạnh mẽ, nhưng tốc độ lại yếu kém. Thế nhưng lúc này thân Cổ Thần khổng lồ của Đại Thần Vương lại có thể thi triển ra thực ảnh, tốc độ như vậy, trong vòng một lần hô hấp có thể vượt qua một trăm vạn dặm, rất nhiều Thánh Giả ở đây vẫn còn kém rất xa.

Chiến ý ngập trời, sức mạnh đơn thuần làm lay động cả chín tầng trời, vô số tầng mây bị xé rách, lộ ra mặt trời chói mắt.

Đôi mặt với chiến Ý như vậy. Lục Thanh chỉ cảm thấy chiến ý của mình đã cất kín hai trăm năm qua, lúc này bùng lên trở lại. Hắn cất tiếng cười dài cao giọng nói:

– Nơi đây không thể thi triển hết toàn lực, chúng ta ra ngoài biến đánh một trận!

Dứt lời, không đếm xỉa tới Đại Thần Vương đang sửng sốt, Lục Thanh bước ra một bước, xuất hiện trên Bách Chiến Hải.

Chỉ trong nháy mắt, một cỗ khí Phong Mang đen sẫm khiến cho trời đất phải biến sắc bùng lên, bao phủ toàn thân Lục Thanh.

Không gian Động Hư… Không, chính là khí Phong Mang, làm sao tồn tại loại khí Phong Mang linh hoạt sắc bén như vậỵ?

Khí Phong Mang bao phủ Lục Thanh, theo hắn vừa bước ra một bước, lập tức xé rách không gian, mở ra nhưng khe nứt không gian nhỏ như mạng nhện. Mà thân hình Lục Thanh quá nhanh, không ai có thể mô tả được cụ thể nó ra sao, giống như Lục Thanh vừa đi xuyên qua giữa nhiều tầng không gian, khiến cho người ta khó lòng nắm bắt.

Gần như ngay tức khắc, bóng dáng Lục Thanh đã biến mắt không thấy.

Đại Thần Vương sau giây phút sững sờ, lập tức cười to:

– Theo mong muốn của ngươi!

Cước đạp hư không như thần sơn giáng hạ. Khác với lúc này, giờ phút này Đại Thần Vương giống như một ngọn thần sơn, thân hình khổng lồ xé rách chân không, làm xuất hiện một cuộn sóng không gian mạnh mẽ, đi về phía Bách Chiến Hải.

– Đuổi!

Không cần suy nghĩ, rất nhiều Thánh Giả đứng bật đậy, lực Thế Giới vô biên gần như nháy mắt trấn áp xuống dưới.

Trăm Thánh Giả hợp sức, trăm vạn chân nhân lập tức bị trấn áp ngay tại chỗ, mà trăm vị Thánh Giả ngay tức khắc cũng đã biến mất ngay tại chỗ.

Đối với sự ngang tàng bá đạo của trăm vị Thánh Giả, trăm vạn chân nhân cũng không dám hó hé chút nào. Thứ nhất trong đó có Thánh Chủ của mình, thứ hai trăm Thánh Giả liên thủ, nháy mắt có thể tiêu diệt sạch bon ho.

Trước mặt thực lực tuyệt đối tất cả đều là hư ảo. Ở Đại Đạo Tinh Không, điểm này không thể nghi ngờ. Sau đó, trăm vạn chân nhân nhất tề ngự không bay về phía Bách Chiến Hải, lên trên Tinh Chu, nhanh chóng bay ra giữa biển.

Bách Chiến Hải rộng lớn vô cùng, giữa biển. Lục Thanh lăng không đứng cách mặt biển vài trượng, lặng lẽ nhìn Thần thể khổng lồ cách mình chừng hai mươi dặm. Thần thể chín trăm trượng có uy thế không hề kém Kiếm thể vạn trượng của hắn khi trước. Mặc dù có chênh lệch, nhưng sự hùng mạnh của Thần thể này cũng sánh ngang Thánh Khí vô cùng hiếm có. Thần thể của vị Đại Thần Vương này theo như Lục Thanh cảm ứng, dường như còn mạnh mẽ hơn cả Cổ Thần bảng kia. Nếu như có người giết chết vị Đại Thần Vương này.

Đem Thần thể của y mang đi luyện chế pháp bảo, chỉ cần có chút thực lực, cho dù không giỏi luyện khí, cũng có thể dễ dàng tạo ra một món Thánh Khí Sát Lục mạnh mẽ.

Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, mãi đến sau thời gian tàn nửa nén nhang, trăm vị Thánh Giả mới tới, dừng bên ngoài phạm vi chiến trường ngàn dặm. Mà rất nhiều Tinh Chu to có nhỏ có, mãi sau thời gian tàn thời gian tàn một nén nhang mới tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Ánh mắt trăm vị Thánh Giả hội tụ, còn có ánh mắt của trăm vạn chân nhân, gần như tất cả cường giả của Tinh Vực Cổ Thần vào ngày luận đạo Cổ Thần này đều muốn chứng kiến cuộc tranh tài giữa hai vị đại cường giả cái thế. Thậm chí có người nghi ngờ, hai người đang đứng giữa biển kia không biết đã vượt ra khởi phạm trù cường giả hay chưa. UY năng tùy tiện phá nát không gian như vậy đã khiến mọi người không thể sinh ra bất cứ chiến ý nào.

Ngoài ngàn dặm, gió biển gào thét, mặt biển trong vắt như gương, khí thế cả hai dần dần dâng cao, dao động của sức lực đơn thuần vả khí Phong Mang không ngừng va chạm trong vô hình. Cuộn sóng không gian lấy hai người làm trung tâm, dẫn dần khuếch tán ra bốn phía. Bất quá khi đạt tới phạm vi ngàn dặm, lập tức biến mất một cách kỳ dị.

Các Thánh Giả thấy vậy trong lòng kinh hãi, hai người này trong lúc giao phong vẫn còn có thể khống chế lực đạo trong tay hoàn hảo như vậy, Từ đó có thể thấy rằng, đây vẫn chưa phải là cực hạn của bọn họ.

Vậy rốt cục cái gì mới gọi là cực hạn của bọn họ?

Rốt cục một đạo khe nứt không gian hình thành ngay trên không gian giữa biển, lực đạo cắn nuốt kinh khủng lan tràn ra, nuốt chửng tất cả. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lực cắn nuốt của khe nứt không gian này dường như đã biến mất không còn, giống như trên bề mặt được bịt kín bằng một lóp màng ngăn trở, ngăn tất cả lực lượng bên trong.

– Sự hùng mạnh của ngươi đã ra ngoài dự liệu của ta!

Rốt cục, vị Đại Thần Vương kia lên tiếng nói sắc mặt tỏ ra trịnh trọng. Thần thể khổng lồ khiến cho giọng nói của y cũng rền vang như Thiên Lôi mênh mông cuồn cuộn:

– Cho nên ta quyết định dốc hết toàn lực của mình để đánh bại ngươi!

– Bùng…

Ngay sau đó, từ trên người Đại Thần Vương, thần lực màu vàng nhạt lập tức tăng vọt ngưng kết quanh Thần thể, dần dần hóa thành trong suốt. Từng khối thần quang trong suốt này kết hợp với nhau, lập tức hóa thành một chiếc thần giáp, bao phủ toàn bộ Thần thề.

– Cổ Thần Chiến Giáp!

Chín đại Thần Vương còn lại kinh hô thất thanh, sắc mặt tỏ ra hết sức nghiêm trang. Từ hành động lần này của Đại Thần Vương, bọn họ có thể thấy. Đại Thần Vương coi trọng Lục Thanh tới mức nào.

Cổ Thân Chiến Giáp chính là thủ đoạn cuối cùng của Thần Vương, cho dù là Thần Vương cũng chỉ có Đại Thần Vương mới đủ trình độ ngưng kết ra được, Cổ Thần Chiến Giáp có thể so với thượng phẩm Thánh Khí, gần như không gì có thể phá được. Đây cũng là căn bản mà Đại Thần Vương trông cậy vào để có thể đứng ở vị trí đệ nhất cường giả của Tinh Vực Cổ Thần.

Trong khoảnh khắc Cổ Thần Chiến Giáp ngưng kết ra, không gian xung quanh Đại Thần Vương rốt cục giống như Lục Thanh, mở ra khe nứt không gian dữ tợn, lan tràn ra xung quanh, khiến cho khí thế của cả hai người va chạm nhau nháy mắt lên tới đỉnh điểm.

– Bùng…

Tiếng nổ vang kịch liệt như cuồng phong bão táp, chốc lát chấn động toàn Bách Chiến Tinh.

Bờ Bách Chiến Hải tạm thời rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Bách Chiến Đài màu vàng đã không còn toát ra thần quang bốn phía như trước nữa, chiến ý tích lũy biết bao năm tháng qua, trước mặt hai khe nứt không gian đã bị nuốt chửng hoàn toàn, không còn sót lại chút nào.

Lục Thanh đứng thẳng người, áo xanh đón gió tung bay, giờ phút này, trông hắn vô cùng ung dung tiêu sái.

Trên không, chín tên Thần Vương sánh vai đứng đó, vẻ mặt ngưng trọng. Trong mắt Đại Thần Vương bắn ra kim quang bốn phía, nhưng đạo kim quang này đều tập trung vào người Lục Thanh như hàng ngàn hàng vạn đốm lửa trời. Nhưng vô số kim quang này vừa tới trước người Lục Thanh chừng một trượng, đã giống như gặp phải một luồng sức mạnh vô hình, tự động tan biến trong hư vô.

Quanh Bách Chiến Đài, các Tiểu Đạo không lời, giờ phút này, chỉ có một người nổi bật.

Rất lâu sau, khi vầng sáng bảo vệ của Cổ Thần bảng đã khép lại, rốt cục Đại Thần Vương hít sâu một hơi, lên tiếng nói:

– Thật không ngờ Tinh Vực Cổ Thần ta còn có cường giả Kiếm Đạo như các hạ đây, quả thật ta có mắt không tròng…

Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của các Tiểu Đạo. Đại Thần Vương lăng không hành một lễ với Lục Thanh. Lục Thanh cũng tỏ ra thận trọng vô cùng, khép chỉ thành kiếm, để lên ngực đáp lễ.

Cổ kiếm lễ!

Mắt bọn Cổ Trường Không không khởi sáng ngời, vẻ mặt bọn họ lúc này vô cùng kích động. Bọn họ chờ đợi ngày này đã rất lâu. Kiếm Đạo nhất mạch cũng đã bị lớp bụi thời gian phủ lên dày đặc. Hàng vạn năm uất ức nhục nhã, hôm nay nhất định phải rửa cho thật sạch.

Đối với Cổ kiếm lễ của Lục Thanh, sắc mặt Đại Thần Vương càng thêm ngưng trọng, rốt nghiêm nghị nói:

– Khiêu chiến vừa rồi của Bách Chiến, ta tiếp!

Chỉ trong thoáng chốc, trên Bách Chiến Đài, sắc mặt Thần Bách Chiến thoạt trắng thoạt xanh. Xưa nay y chưa từng chưa đánh mà đã bại đây là chuyện chưa từng có từ trước tới nay, cho nên lúc này y cảm thấy không thế nào tin được. Nhưng thân là một đời Thần Vương, cho nên chỉ trong vòng vài lần hô hấp ngắn ngủi, rốt cục y đã kềm ché được chiến ý nhìn qua có hơi chút buồn cười của mình.

Nhìn Lục Thanh bên ngoài vầng sáng bảo vệ. Thần Bách Chiến trầm giọng nói:

– Cái bại hôm nay. Thần Bách Chiến vĩnh viễn khắc ghi. Đến khi Thần thể đại thành, nhất định tìm các hạ đòi lại, chẳng hay tục danh của các hạ là…?

– Lục Thanh!

– Lục Thanh…

Lúc này, không ngờ Thần Bách Chiến lại nói ra nhưng lời tôn trọng như vậy, không khỏi khiến cho Lục Thanh sinh ra một tia hảo cảm với con người chấp nhất này. Tuy rằng y hiếu chiến, nhưng vẫn Thức Thời vui lòng nhận bại sau này nếu có cơ duyên, nhất định sẽ làm chấn động cả Đại Đạo Tinh Không.

Thần Bách Chiến gật gật đầu:

– Ta nhớ kỹ…

Đại Thần Vương trầm ngâm giây lát, vung tay áo lên, Cổ Thần bảng khổng lồ kia lập tức thu lại vầng sáng bảo vệ màu vàng. Khoảnh khắc sau, một tầng thần lực màu vàng nhạt giáng xuống bao phủ lấy Bách Chiến Đài. Dưới thần lực màu vàng nhạt rót vào không ngừng. Bách Chiến Đài nổi lên thần quang màu vàng nhạt, khe nứt khi nãy cũng mau chóng khép lại, chiến ý mênh mông vốn bị nuốt chửng không còn, lúc này lại bùng lên như trước.

Đại Thần Vương giơ tay, trầm giọng nói:

-Mời!

Đại Thần Vương bước ra một bước, theo một bước này, cả một vùng trời đất dường như xoay tròn, một tầng thần quang màu vàng nhạt bùng lên khắp toàn thân. Dây tơ tằm buộc sau gáy cũng tự động mở ra. Dây tơ tằm này vốn là thần khí màu bạc, lúc này hóa thành một chiếc đai lưng màu bạc quấn quanh eo Đại Thần Vương, thân hình cao chín thước của y lập tức bành trướng.

Bước thứ nhất, cao mười trượng.

Bước thứ hai cao trăm trượng.

Bước thứ ba, cao chín trăm trương

Thần thể khổng lồ sừng sững giữa hư không, không gian xung quanh y trở nên vặn vẹo kịch liệt, từng vòng cuộn sóng không gian trong suốt khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Bức vách không gian của Đại Đạo Tinh Không vô cùng cứng cỏi, đù là tất cả Thánh Giả Mệnh Hà đang có mặt ở đây, cũng rất ít có người có thể làm cho không gian gợn sóng, đừng nói là cuộn sóng không gian lại càng hiếm có hơn.

Giờ phút này, theo cuộn sóng không gian lan tràn, Đại Thần Vương lại bước ra một bước, dưới chân y dường như sinh ra chấn động vô cùng. Một vòng gợn sóng không gian khuếch tán ra, nháy mắt đã thấy một Thần thể cao chín trăm trượng xuất hiện ở Bách Chiến Đài.

Thực ảnh! Rất nhiều Thánh Giả lộ vẻ hoảng sợ. Nên biết rằng Thân thể của Thần tộc vô cùng mạnh mẽ, nhưng tốc độ lại yếu kém. Thế nhưng lúc này thân Cổ Thần khổng lồ của Đại Thần Vương lại có thể thi triển ra thực ảnh, tốc độ như vậy, trong vòng một lần hô hấp có thể vượt qua một trăm vạn dặm, rất nhiều Thánh Giả ở đây vẫn còn kém rất xa.

Chiến ý ngập trời, sức mạnh đơn thuần làm lay động cả chín tầng trời, vô số tầng mây bị xé rách, lộ ra mặt trời chói mắt.

Đôi mặt với chiến Ý như vậy. Lục Thanh chỉ cảm thấy chiến ý của mình đã cất kín hai trăm năm qua, lúc này bùng lên trở lại. Hắn cất tiếng cười dài cao giọng nói:

– Nơi đây không thể thi triển hết toàn lực, chúng ta ra ngoài biến đánh một trận!

Dứt lời, không đếm xỉa tới Đại Thần Vương đang sửng sốt, Lục Thanh bước ra một bước, xuất hiện trên Bách Chiến Hải.

Chỉ trong nháy mắt, một cỗ khí Phong Mang đen sẫm khiến cho trời đất phải biến sắc bùng lên, bao phủ toàn thân Lục Thanh.

Không gian Động Hư… Không, chính là khí Phong Mang, làm sao tồn tại loại khí Phong Mang linh hoạt sắc bén như vậỵ?

Khí Phong Mang bao phủ Lục Thanh, theo hắn vừa bước ra một bước, lập tức xé rách không gian, mở ra nhưng khe nứt không gian nhỏ như mạng nhện. Mà thân hình Lục Thanh quá nhanh, không ai có thể mô tả được cụ thể nó ra sao, giống như Lục Thanh vừa đi xuyên qua giữa nhiều tầng không gian, khiến cho người ta khó lòng nắm bắt.

Gần như ngay tức khắc, bóng dáng Lục Thanh đã biến mắt không thấy.

Đại Thần Vương sau giây phút sững sờ, lập tức cười to:

– Theo mong muốn của ngươi!

Cước đạp hư không như thần sơn giáng hạ. Khác với lúc này, giờ phút này Đại Thần Vương giống như một ngọn thần sơn, thân hình khổng lồ xé rách chân không, làm xuất hiện một cuộn sóng không gian mạnh mẽ, đi về phía Bách Chiến Hải.

– Đuổi!

Không cần suy nghĩ, rất nhiều Thánh Giả đứng bật đậy, lực Thế Giới vô biên gần như nháy mắt trấn áp xuống dưới.

Trăm Thánh Giả hợp sức, trăm vạn chân nhân lập tức bị trấn áp ngay tại chỗ, mà trăm vị Thánh Giả ngay tức khắc cũng đã biến mất ngay tại chỗ.

Đối với sự ngang tàng bá đạo của trăm vị Thánh Giả, trăm vạn chân nhân cũng không dám hó hé chút nào. Thứ nhất trong đó có Thánh Chủ của mình, thứ hai trăm Thánh Giả liên thủ, nháy mắt có thể tiêu diệt sạch bon ho.

Trước mặt thực lực tuyệt đối tất cả đều là hư ảo. Ở Đại Đạo Tinh Không, điểm này không thể nghi ngờ. Sau đó, trăm vạn chân nhân nhất tề ngự không bay về phía Bách Chiến Hải, lên trên Tinh Chu, nhanh chóng bay ra giữa biển.

Bách Chiến Hải rộng lớn vô cùng, giữa biển. Lục Thanh lăng không đứng cách mặt biển vài trượng, lặng lẽ nhìn Thần thể khổng lồ cách mình chừng hai mươi dặm. Thần thể chín trăm trượng có uy thế không hề kém Kiếm thể vạn trượng của hắn khi trước. Mặc dù có chênh lệch, nhưng sự hùng mạnh của Thần thể này cũng sánh ngang Thánh Khí vô cùng hiếm có. Thần thể của vị Đại Thần Vương này theo như Lục Thanh cảm ứng, dường như còn mạnh mẽ hơn cả Cổ Thần bảng kia. Nếu như có người giết chết vị Đại Thần Vương này.

Đem Thần thể của y mang đi luyện chế pháp bảo, chỉ cần có chút thực lực, cho dù không giỏi luyện khí, cũng có thể dễ dàng tạo ra một món Thánh Khí Sát Lục mạnh mẽ.

Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, mãi đến sau thời gian tàn nửa nén nhang, trăm vị Thánh Giả mới tới, dừng bên ngoài phạm vi chiến trường ngàn dặm. Mà rất nhiều Tinh Chu to có nhỏ có, mãi sau thời gian tàn thời gian tàn một nén nhang mới tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Ánh mắt trăm vị Thánh Giả hội tụ, còn có ánh mắt của trăm vạn chân nhân, gần như tất cả cường giả của Tinh Vực Cổ Thần vào ngày luận đạo Cổ Thần này đều muốn chứng kiến cuộc tranh tài giữa hai vị đại cường giả cái thế. Thậm chí có người nghi ngờ, hai người đang đứng giữa biển kia không biết đã vượt ra khởi phạm trù cường giả hay chưa. UY năng tùy tiện phá nát không gian như vậy đã khiến mọi người không thể sinh ra bất cứ chiến ý nào.

Ngoài ngàn dặm, gió biển gào thét, mặt biển trong vắt như gương, khí thế cả hai dần dần dâng cao, dao động của sức lực đơn thuần vả khí Phong Mang không ngừng va chạm trong vô hình. Cuộn sóng không gian lấy hai người làm trung tâm, dẫn dần khuếch tán ra bốn phía. Bất quá khi đạt tới phạm vi ngàn dặm, lập tức biến mất một cách kỳ dị.

Các Thánh Giả thấy vậy trong lòng kinh hãi, hai người này trong lúc giao phong vẫn còn có thể khống chế lực đạo trong tay hoàn hảo như vậy, Từ đó có thể thấy rằng, đây vẫn chưa phải là cực hạn của bọn họ.

Vậy rốt cục cái gì mới gọi là cực hạn của bọn họ?

Rốt cục một đạo khe nứt không gian hình thành ngay trên không gian giữa biển, lực đạo cắn nuốt kinh khủng lan tràn ra, nuốt chửng tất cả. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lực cắn nuốt của khe nứt không gian này dường như đã biến mất không còn, giống như trên bề mặt được bịt kín bằng một lóp màng ngăn trở, ngăn tất cả lực lượng bên trong.

– Sự hùng mạnh của ngươi đã ra ngoài dự liệu của ta!

Rốt cục, vị Đại Thần Vương kia lên tiếng nói sắc mặt tỏ ra trịnh trọng. Thần thể khổng lồ khiến cho giọng nói của y cũng rền vang như Thiên Lôi mênh mông cuồn cuộn:

– Cho nên ta quyết định dốc hết toàn lực của mình để đánh bại ngươi!

– Bùng…

Ngay sau đó, từ trên người Đại Thần Vương, thần lực màu vàng nhạt lập tức tăng vọt ngưng kết quanh Thần thể, dần dần hóa thành trong suốt. Từng khối thần quang trong suốt này kết hợp với nhau, lập tức hóa thành một chiếc thần giáp, bao phủ toàn bộ Thần thề.

– Cổ Thần Chiến Giáp!

Chín đại Thần Vương còn lại kinh hô thất thanh, sắc mặt tỏ ra hết sức nghiêm trang. Từ hành động lần này của Đại Thần Vương, bọn họ có thể thấy. Đại Thần Vương coi trọng Lục Thanh tới mức nào.

Cổ Thân Chiến Giáp chính là thủ đoạn cuối cùng của Thần Vương, cho dù là Thần Vương cũng chỉ có Đại Thần Vương mới đủ trình độ ngưng kết ra được, Cổ Thần Chiến Giáp có thể so với thượng phẩm Thánh Khí, gần như không gì có thể phá được. Đây cũng là căn bản mà Đại Thần Vương trông cậy vào để có thể đứng ở vị trí đệ nhất cường giả của Tinh Vực Cổ Thần.

Trong khoảnh khắc Cổ Thần Chiến Giáp ngưng kết ra, không gian xung quanh Đại Thần Vương rốt cục giống như Lục Thanh, mở ra khe nứt không gian dữ tợn, lan tràn ra xung quanh, khiến cho khí thế của cả hai người va chạm nhau nháy mắt lên tới đỉnh điểm.

– Bùng…

Tiếng nổ vang kịch liệt như cuồng phong bão táp, chốc lát chấn động toàn Bách Chiến Tinh.

Chọn tập
Bình luận