Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Theo động tác của Diệp Cô Hàn, Huyền Băng khí trong trời đất nhanh chóng hội tụ lại. Thậm chí ngay cả ánh lửa hồng của kiếm trận cũng phải ảm đạm bởi hơi lạnh của khí Huyề Băng.
“Vù…vù..”
Trước người Diệp Cô Hàn cũng xuất hiện hơn mười mũi băng dài hơn trượng. Mỗi một cái nhũ băng trong suốt, long lanh, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cánh tay hắn run nhẹ một cái, Phi Tuyết kiếm tạo ra vô số bóng kiếm sặc sỡ. Từng cái nhũ băng chợt biến thành những đóa hoa băng. Từng cánh hoa tỏa ra những tia sáng bao trùm phạm vi hơn mười trượng, phản công về phía Triệu Thiên Diệp.
“Ầm…”
“Ầm…”
“Ầm…”
Khoảng không giữa kiếm đài bị bao phủ bơi Tử Điện Tốn Phong và Huyền Băng. Chúng còn bắn cả ra xung quanh.
“Vù…”
“Vù…”
Cả hai cùng đạp chân… Hai luồng ánh sáng một bạch một xanh tím bắt lên cao. Những tiếng sấm rền vang lên giữa không trung. Kiếm pháp tinh thâm Phân Quang Cửu Kiếm của núi Vân Vụ và Húc Nhật thập tam kiếm của núi Triêu Dương va chạm với nhau giữa không trung.
Cảnh giới kiếm pháp của cả hai người đều ở mức Cử khinh nhược trọng đại thành, ý cảnh sinh sôi liên tiếp. Phong Lôi bộ được Triệu Thiên Diệp thi triển phát huy tới mức cao nhất. Những luồng sáng màu xanh tím không ngừng hiện lên giữa không trung hòa với màn kiếm trận đang bao xung quanh. Sau hơn thời gian mười tức, Triệu Thiên Diệp vẫn không hề chậm lại.
Tuy nhiên, Diệp Cô Hàn cũng chẳng hề kém. Phi Tuyết Phân Quang bộ dưới chân hắn cũng huyền diệu không kém, để lại những bóng người giữa không trung khiến cho người ta không nhận ra vị trí cụ thể.
Tiếng kiếm khí va chạm với nhau vang lên liên tiếp. Huyền Băng kiếm khí và Phong Lôi kiếm khí bắn ra xung quanh kiếm đài, tạo ra những có hố sâu cả thước.
Thậm chí, không gian có kiếm khí của họ xẹt qua còn xuất hiện một khoảng chân không dài hơn mười trượng rồi biến mất. Không khí bị cắt nát phát ra những tiếng động xé gió.
Trong mắt Diệp Cô Hàn lóe lên tia sáng. Phi Tuyết kiếm của hắn giơ lên, Huyền Băng kiếm khí trắng như tuyết bao phủ trên thân kiếm bộc phát, phát ra những tiếng răng rắc. Trong ánh mắt ngưng trọng của Triệu Thiên Diệp, giao điểm giữa Phi Tuyết kiếm và Phong Lôi kiếm, khí Huyền Băng lan tràn. Chỉ trong nháy mắt nó đã lan tới thân của Phong Lôi kiếm, rồi nhanh chóng xâm lấn đến cổ tay hắn.
Cổ tay Triệu Thiên Diệp nhanh chóng lay động. Phong Lôi kiếm vội vàng xoay tròn, khiến cho những đốm lửa liền bắn ra giữa hai thanh kiếm, che khuất ánh mắt cả hai. Không dám chần chừ, Triệu Thiên Diệp vội vàng di chuyển, nhanh chóng lui lại hơn mười trượng.
– Tiếp chiêu đi.
Nhưng đốm lửa biến mất, Diệp Cô Hàn nhếch mép cười lạnh. Vào lúc này, xuất hiện trước mặt Triệu Thiên Diệp là một thanh Huyền Băng kiếm cao mười lăm trượng. Thân kiếm khổng lồ khiến cho không khí xung quanh như bị cắt nát, chém thẳng xuống đầu Triệu Thiên Diệp. Khí thế đáng sợ của băng hàn vọt tới tập trung vào người Triệu Thiên Diệp.
Triệu Thiên Diệp biến sắc, nhanh chóng dịch chuyển. Phong Lôi kiếm khí bá đạo tản ra ngoài cơ thể, ngưng tụ thành một quả cầu kiếm khí rộng khoảng một trượng. Nhưng tia tử điện bằng bắp đùi màu tím được thần thức hội tụ mà xuất hiện, quấn quanh quả cầu kiếm khí.
Tiếp đó, trong nháy mắt, quả cầu kiếm khí đang bọc quanh người Triệu Thiên Diệp nhanh chóng xoay tròn. Đồng thời những tia tử điện quấn dọc trên đó xoay quanh theo một quỹ tích khó hiểu. Nhìn nó chẳng khác gì một con rồng đang quận tròn, bảo vệ thứ bên trong lòng nó.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức ẩn chứa thế thủ duy nhất, thức thứ mười bốn: Đại Nhật Phong Lôi. Đây cũng là thức cao nhất mà hiện giờ Triệu Thiên Diệp có thể lĩnh ngộ.
“Xoẹt…”
Thanh Huyền Băng cự kiếm chém mạnh lên quả cầu kiếm khí khiến cho hơi lạnh tỏa ra tràn ngập không gian. Những tia tử điện to lớn giống như những con rắn lớn quấn xung quanh quả cầu kêu lên răng rắc rồi bùng nổ, kèm theo băng tuyết bay tán loạn.
Gần như cùng một lúc, quả cầu kiếm khí cùng với Huyền Băng cự kiếm bị vỡ nát. Một khoảng chân không rộng mười trượng xuất hiện giữa hai người. Khí Huyền Băng và hai loại khí Phong Lôi xung quanh bị không khí chèn ép hóa thành những tia sáng rồi biến mất.
Yên lặng nhìn Triệu Thiên Diệp trước mặt, ánh mắt của Diệp Cô Hàn có chút thay đổi. Thấy Diệp Cô Hàn như vậy, ánh mắt của Triệu Thiên Diệp càng thêm ngưng trọng. Từ trên người Diệp Cô Hàn hắn ngửi thấy được một làn hơi thở nguy hiểm.
“Keng…”
“Cái gì?”
Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía kiếm đài. Thanh Phi Tuyết kiếm trong tay Diệp Cô Hàn vang lên tiếng ngân chói tai. Tiếng kiếm ngân tản ra xung quanh khiến cho trong Luận Kiếm cốc liền vang lên vô số những tiếng kiếm ngân hưởng ứng.
– Có chuyện gì vậy? – Vô số kiếm giả kêu lên kinh ngạc. Ngay cả những bàn tay đang nắm kiếm cũng bắt đầu rung động theo.
– Kiếm ý! Đúng rồi! Không thể sai được! Thật không ngờ. – Một vị trưởng lão đứng đầu trong số năm tông môn bình thường lên tiếng nói một cách cảm khái. Kiếm ý! Nó cứ vậy mà xuất hiện trước mặt lão. Trong số các tông môn bình thường như bọn họ, ngoại trừ tông chủ ra, còn lại không người nào có thể lĩnh ngộ Kiếm ý. Bây giờ, coi như lần thứ hai, lão có thể gặp được một loại kiếm ý khác.
Đó chính là Huyền Băng kiếm ý. Thứ Kiếm Ý thuộc về Diệp Cô Hàn.
– Thiên Kính à! Tên đệ tử của ngươi che giấu kỹ thật. – Ánh mắt có chút khác lạ, Lạc Thiên Phong mở miệng nói với Tầm Thiên Kính.
Mở miệng cười một cách ngây ngô rồi Tầm Thiên Kính nói:
– Tông chủ cứ đùa! Tên tiểu tử này bình thường rất kiêu ngạo. Ta cũng không biết nó lĩnh ngộ lúc nào.
– Ồ… – Âm thanh của Huyền Minh hơi kéo dài. Người sáng suốt cũng có thể thấy được từ trong mắt hắn có chút không vui. Một phần cũng bởi trong lần đại hội luận kiếm này, cũng chỉ duy nhất núi Lạc Nhật của hắn là không có bất cứ người nào nổi bật. Cho dù là Tử Hà, Triêu Dương hay Phiêu Miễu cũng đều có đệ tử đạt tu vi Kiếm Chủ chuẩn đại sư. Vốn hắn vẫn nghĩ rằng ngoài núi Lạc Nhật của hắn ra vẫn còn núi Phiêu Miễu nhưng không ngờ vào lúc này lại xuất hiện một tên Diệp Cô Hàn lĩnh ngộ được Kiếm Ý. Thế này thì làm sao mà mặt mũi của hắn không giảm xuống được.
Mà cả năm vị phong chủ có người nào mà không có sự chuẩn bị từ trước? Chỉ tiếc rằng Tư Đồ Tư Dư của núi Lạc Nhật lĩnh ngộ vẫn còn kém. Khiến cho hắn có tốn bao nhiêu công sức, bất chấp tổn hao thần thức mà diễn hóa Kiếm Ý cũng không thể khiến cho hắn lĩnh ngộ ra trước đại hội. Nhưng vào lúc này, cho dù không hài lòng, Huyền Minh cũng chẳng còn có cách nào khác.
Về phần Tầm Thiên Kính vào lúc này trong lòng cảm thấy cao hứng, cũng chẳng so đo với Huyền Minh.
Trên kiếm đài, nhìn Huyền Băng kiếm ý như muốn đóng băng tất cả mọi thứ đang dâng lên trên người Diệp Cô Hàn. Xung quanh hắn nhất thời xuất hiện những cơn gió lạnh, đồng thời băng sương nhanh chóng bị ngưng kết.
Nét mặt Triệu Thiên Diệp chỉ có một sự đau khổ. Bị Kiếm Ý ép tới người, hắn chỉ cảm thấy toàn thân như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng. Kiếm Nguyên từ Phong Lôi Kiếm Chủng trong nháy mắt bị áp chế một nửa. Đặc biệt là trong Thức Hải, thần thức đang lưu chuyển một cách hùng hậu chợt chẳng khác nào một dòng suối vào mùa đông, di chuyển một cách chậm chạp. Thi thoảng còn như có những tảng băng nhọn đâm vào khiến cho hắn cảm thấy đau thấu xương.
Triệu Thiên Diệp cất tiếng cười khổ, nhìn chằm chằm Diệp Cô Hàn một lúc rồi mở miệng nói:
– Ta thua.
– Ta thua…..
Câu nói đó thoát ra từ miệng Triệu Thiên Diệp một cách đau khổ. Kiếm ý… Đây là thứ mà hắn cũng theo đuổi bao nhiêu năm. Bây giờ, chẳng những là Nhiếp Thanh Thiên mà ngay cả Lục Thanh, người được hắn giúp đỡ tiếp đón hai loại khí Phong Lôi cũng vượt qua hắn. Nhưng hắn chẳng có gì ghen ghét. Trước sau, trái tim vẫn chìm vào trong kiếm đạo. Tuy nhiên, bây giờ nó lại có chút chấn động, thoáng có cảm giác đau đớn.
Cùng là bằng hữu, Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên nhìn nhau cười khổ, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Cũng bởi vì lo lắng điều đó, nên ngay từ đầu khi Lục Thanh bắt chước được một chút Kiếm Ý của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư cũng chưa hề thi triển trước mặt Triệu Thiên Diệp. Điều đó một phần là do sự lo lắng trong lòng ra thì cũng còn có một sự tôn kính.
Đến bây giờ, Lục Thanh vẫn còn nhớ như in cái buổi tối năm năm trước…
– Ngươi cảm thấy khó chịu…
– Cảm thấy rất uất ức đúng không?
– Theo ý ta, hôm nay Công Dương Vũ cũng hạ thủ lưu tình. Nhưng ngươi lại có cảm giác uất ức đúng không?
– Thế nào? Đối diện với Công Dương Vũ ngươi không dám phản kháng nhưng ở trước mặt ta lại nổi giận à?
– Đừng tưởng rằng mình là truyền nhân của Lục gia. Theo ý ta, thì người chẳng có tư cách mà kiêu ngạo. Nếu như ngươi có được chút khả năng đó, ta cũng chẳng cảm thấy nghi ngờ với địa vị truyền thừa ngàn năm của Lục gia.
– Ngươi phải nhớ kỹ, người khác có nhìn Lục gia như thế nào ngươi cũng chẳng thể làm gì được. Địa vị và vinh quang không phải cứ nói là có….
Từng câu nói đó cho tới giờ Lục Thanh vẫn nhớ kỹ. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn còn non nớt thế nào. Nếu như không có Triệu Thiên Diệp mắng thì chỉ sợ không biết đến bao giờ hắn mới tỉnh táo lại.
Mà cho dù là Nhiếp Thanh Thiên, trong vòng năm qua, bất chấp sự yêu cầu của Triệu Thiên Diệp cũng không dùng Tốn Phong Kiếm Ý để so đấu. Dựa theo lời nói của Nhiếp Thanh Thiên thì Kiếm Ý chỉ sử dụng với kẻ địch.
Nhìn bóng hình Triệu Thiên Diệp có chút mất mát, Lục Thanh thở dài một tiếng. Hắn tin rằng, nếu Triệu Thiên Diệp chính là vị tam sư huynh mắng hắn như tát nước vào mặt lúc trước thì chắc chắn gã có thể vượt qua để mà đi tới.
Phần thưởng của Kiếm Sư cũng rất phong phú. Ngoại trừ việc không cần thí luyện được phong chức hộ pháp, còn được thưởng ba viên Phá Chướng đan.
Nhưng ngay vào lúc Lạc Thiên Phong phất tay cho ba người trở về, Diệp Cô Hàn không đi, vẫn đứng đó.
– Thế nào? Ngươi có yêu cầu gì hay sao? – Lạc Thiên Phong có chút hứng thú nhìn Diệp Cô Hàn.
– Cô Hàn! Không được làm càn. – Tầm Thiên Kính đứng bên, quát.
– Ngươi cứ để cho hắn nói. Chỉ cần hợp lý, tông môn sẽ đồng ý với hắn. – Lạc Thiên Phong khoát tay áo ngăn cản Tầm Thiên Kính rồi nhìn về phía Diệp Cô Hàn:
– Nói đi! Ngươi có yêu cầu gì?
Một khi Lạc Thiên Phong đã nói, Tầm Thiên Kính cũng chỉ biết ngậm miệng. Tuy nhiên, hắn vẫn trừng mắt nhìn Diệp Cô Hàn một cái. Ý của hắn rất rõ ràng, không được đòi hỏi quá. Mặc dù trong trường hợp này, đưa ra yêu cầu gì cho dù là quá phận thì cơ bản cũng sẽ không bị từ chối.
– Đệ tử muốn khiêu chiến Lục Thanh của núi Triêu Dương.
– Đệ tử muốn khiêu chiến Lục Thanh của núi Triêu Dương. – Âm thanh của Diệp Cô Hàn vang vọng trong Luận Kiếm cốc.
– Khiêu chiến Lục Thanh? – Ánh mắt của Lạc Thiên Phong có chút ngạc nhiên.
Theo động tác của Diệp Cô Hàn, Huyền Băng khí trong trời đất nhanh chóng hội tụ lại. Thậm chí ngay cả ánh lửa hồng của kiếm trận cũng phải ảm đạm bởi hơi lạnh của khí Huyề Băng.
“Vù…vù..”
Trước người Diệp Cô Hàn cũng xuất hiện hơn mười mũi băng dài hơn trượng. Mỗi một cái nhũ băng trong suốt, long lanh, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cánh tay hắn run nhẹ một cái, Phi Tuyết kiếm tạo ra vô số bóng kiếm sặc sỡ. Từng cái nhũ băng chợt biến thành những đóa hoa băng. Từng cánh hoa tỏa ra những tia sáng bao trùm phạm vi hơn mười trượng, phản công về phía Triệu Thiên Diệp.
“Ầm…”
“Ầm…”
“Ầm…”
Khoảng không giữa kiếm đài bị bao phủ bơi Tử Điện Tốn Phong và Huyền Băng. Chúng còn bắn cả ra xung quanh.
“Vù…”
“Vù…”
Cả hai cùng đạp chân… Hai luồng ánh sáng một bạch một xanh tím bắt lên cao. Những tiếng sấm rền vang lên giữa không trung. Kiếm pháp tinh thâm Phân Quang Cửu Kiếm của núi Vân Vụ và Húc Nhật thập tam kiếm của núi Triêu Dương va chạm với nhau giữa không trung.
Cảnh giới kiếm pháp của cả hai người đều ở mức Cử khinh nhược trọng đại thành, ý cảnh sinh sôi liên tiếp. Phong Lôi bộ được Triệu Thiên Diệp thi triển phát huy tới mức cao nhất. Những luồng sáng màu xanh tím không ngừng hiện lên giữa không trung hòa với màn kiếm trận đang bao xung quanh. Sau hơn thời gian mười tức, Triệu Thiên Diệp vẫn không hề chậm lại.
Tuy nhiên, Diệp Cô Hàn cũng chẳng hề kém. Phi Tuyết Phân Quang bộ dưới chân hắn cũng huyền diệu không kém, để lại những bóng người giữa không trung khiến cho người ta không nhận ra vị trí cụ thể.
Tiếng kiếm khí va chạm với nhau vang lên liên tiếp. Huyền Băng kiếm khí và Phong Lôi kiếm khí bắn ra xung quanh kiếm đài, tạo ra những có hố sâu cả thước.
Thậm chí, không gian có kiếm khí của họ xẹt qua còn xuất hiện một khoảng chân không dài hơn mười trượng rồi biến mất. Không khí bị cắt nát phát ra những tiếng động xé gió.
Trong mắt Diệp Cô Hàn lóe lên tia sáng. Phi Tuyết kiếm của hắn giơ lên, Huyền Băng kiếm khí trắng như tuyết bao phủ trên thân kiếm bộc phát, phát ra những tiếng răng rắc. Trong ánh mắt ngưng trọng của Triệu Thiên Diệp, giao điểm giữa Phi Tuyết kiếm và Phong Lôi kiếm, khí Huyền Băng lan tràn. Chỉ trong nháy mắt nó đã lan tới thân của Phong Lôi kiếm, rồi nhanh chóng xâm lấn đến cổ tay hắn.
Cổ tay Triệu Thiên Diệp nhanh chóng lay động. Phong Lôi kiếm vội vàng xoay tròn, khiến cho những đốm lửa liền bắn ra giữa hai thanh kiếm, che khuất ánh mắt cả hai. Không dám chần chừ, Triệu Thiên Diệp vội vàng di chuyển, nhanh chóng lui lại hơn mười trượng.
– Tiếp chiêu đi.
Nhưng đốm lửa biến mất, Diệp Cô Hàn nhếch mép cười lạnh. Vào lúc này, xuất hiện trước mặt Triệu Thiên Diệp là một thanh Huyền Băng kiếm cao mười lăm trượng. Thân kiếm khổng lồ khiến cho không khí xung quanh như bị cắt nát, chém thẳng xuống đầu Triệu Thiên Diệp. Khí thế đáng sợ của băng hàn vọt tới tập trung vào người Triệu Thiên Diệp.
Triệu Thiên Diệp biến sắc, nhanh chóng dịch chuyển. Phong Lôi kiếm khí bá đạo tản ra ngoài cơ thể, ngưng tụ thành một quả cầu kiếm khí rộng khoảng một trượng. Nhưng tia tử điện bằng bắp đùi màu tím được thần thức hội tụ mà xuất hiện, quấn quanh quả cầu kiếm khí.
Tiếp đó, trong nháy mắt, quả cầu kiếm khí đang bọc quanh người Triệu Thiên Diệp nhanh chóng xoay tròn. Đồng thời những tia tử điện quấn dọc trên đó xoay quanh theo một quỹ tích khó hiểu. Nhìn nó chẳng khác gì một con rồng đang quận tròn, bảo vệ thứ bên trong lòng nó.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức ẩn chứa thế thủ duy nhất, thức thứ mười bốn: Đại Nhật Phong Lôi. Đây cũng là thức cao nhất mà hiện giờ Triệu Thiên Diệp có thể lĩnh ngộ.
“Xoẹt…”
Thanh Huyền Băng cự kiếm chém mạnh lên quả cầu kiếm khí khiến cho hơi lạnh tỏa ra tràn ngập không gian. Những tia tử điện to lớn giống như những con rắn lớn quấn xung quanh quả cầu kêu lên răng rắc rồi bùng nổ, kèm theo băng tuyết bay tán loạn.
Gần như cùng một lúc, quả cầu kiếm khí cùng với Huyền Băng cự kiếm bị vỡ nát. Một khoảng chân không rộng mười trượng xuất hiện giữa hai người. Khí Huyền Băng và hai loại khí Phong Lôi xung quanh bị không khí chèn ép hóa thành những tia sáng rồi biến mất.
Yên lặng nhìn Triệu Thiên Diệp trước mặt, ánh mắt của Diệp Cô Hàn có chút thay đổi. Thấy Diệp Cô Hàn như vậy, ánh mắt của Triệu Thiên Diệp càng thêm ngưng trọng. Từ trên người Diệp Cô Hàn hắn ngửi thấy được một làn hơi thở nguy hiểm.
“Keng…”
“Cái gì?”
Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía kiếm đài. Thanh Phi Tuyết kiếm trong tay Diệp Cô Hàn vang lên tiếng ngân chói tai. Tiếng kiếm ngân tản ra xung quanh khiến cho trong Luận Kiếm cốc liền vang lên vô số những tiếng kiếm ngân hưởng ứng.
– Có chuyện gì vậy? – Vô số kiếm giả kêu lên kinh ngạc. Ngay cả những bàn tay đang nắm kiếm cũng bắt đầu rung động theo.
– Kiếm ý! Đúng rồi! Không thể sai được! Thật không ngờ. – Một vị trưởng lão đứng đầu trong số năm tông môn bình thường lên tiếng nói một cách cảm khái. Kiếm ý! Nó cứ vậy mà xuất hiện trước mặt lão. Trong số các tông môn bình thường như bọn họ, ngoại trừ tông chủ ra, còn lại không người nào có thể lĩnh ngộ Kiếm ý. Bây giờ, coi như lần thứ hai, lão có thể gặp được một loại kiếm ý khác.
Đó chính là Huyền Băng kiếm ý. Thứ Kiếm Ý thuộc về Diệp Cô Hàn.
– Thiên Kính à! Tên đệ tử của ngươi che giấu kỹ thật. – Ánh mắt có chút khác lạ, Lạc Thiên Phong mở miệng nói với Tầm Thiên Kính.
Mở miệng cười một cách ngây ngô rồi Tầm Thiên Kính nói:
– Tông chủ cứ đùa! Tên tiểu tử này bình thường rất kiêu ngạo. Ta cũng không biết nó lĩnh ngộ lúc nào.
– Ồ… – Âm thanh của Huyền Minh hơi kéo dài. Người sáng suốt cũng có thể thấy được từ trong mắt hắn có chút không vui. Một phần cũng bởi trong lần đại hội luận kiếm này, cũng chỉ duy nhất núi Lạc Nhật của hắn là không có bất cứ người nào nổi bật. Cho dù là Tử Hà, Triêu Dương hay Phiêu Miễu cũng đều có đệ tử đạt tu vi Kiếm Chủ chuẩn đại sư. Vốn hắn vẫn nghĩ rằng ngoài núi Lạc Nhật của hắn ra vẫn còn núi Phiêu Miễu nhưng không ngờ vào lúc này lại xuất hiện một tên Diệp Cô Hàn lĩnh ngộ được Kiếm Ý. Thế này thì làm sao mà mặt mũi của hắn không giảm xuống được.
Mà cả năm vị phong chủ có người nào mà không có sự chuẩn bị từ trước? Chỉ tiếc rằng Tư Đồ Tư Dư của núi Lạc Nhật lĩnh ngộ vẫn còn kém. Khiến cho hắn có tốn bao nhiêu công sức, bất chấp tổn hao thần thức mà diễn hóa Kiếm Ý cũng không thể khiến cho hắn lĩnh ngộ ra trước đại hội. Nhưng vào lúc này, cho dù không hài lòng, Huyền Minh cũng chẳng còn có cách nào khác.
Về phần Tầm Thiên Kính vào lúc này trong lòng cảm thấy cao hứng, cũng chẳng so đo với Huyền Minh.
Trên kiếm đài, nhìn Huyền Băng kiếm ý như muốn đóng băng tất cả mọi thứ đang dâng lên trên người Diệp Cô Hàn. Xung quanh hắn nhất thời xuất hiện những cơn gió lạnh, đồng thời băng sương nhanh chóng bị ngưng kết.
Nét mặt Triệu Thiên Diệp chỉ có một sự đau khổ. Bị Kiếm Ý ép tới người, hắn chỉ cảm thấy toàn thân như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng. Kiếm Nguyên từ Phong Lôi Kiếm Chủng trong nháy mắt bị áp chế một nửa. Đặc biệt là trong Thức Hải, thần thức đang lưu chuyển một cách hùng hậu chợt chẳng khác nào một dòng suối vào mùa đông, di chuyển một cách chậm chạp. Thi thoảng còn như có những tảng băng nhọn đâm vào khiến cho hắn cảm thấy đau thấu xương.
Triệu Thiên Diệp cất tiếng cười khổ, nhìn chằm chằm Diệp Cô Hàn một lúc rồi mở miệng nói:
– Ta thua.
– Ta thua…..
Câu nói đó thoát ra từ miệng Triệu Thiên Diệp một cách đau khổ. Kiếm ý… Đây là thứ mà hắn cũng theo đuổi bao nhiêu năm. Bây giờ, chẳng những là Nhiếp Thanh Thiên mà ngay cả Lục Thanh, người được hắn giúp đỡ tiếp đón hai loại khí Phong Lôi cũng vượt qua hắn. Nhưng hắn chẳng có gì ghen ghét. Trước sau, trái tim vẫn chìm vào trong kiếm đạo. Tuy nhiên, bây giờ nó lại có chút chấn động, thoáng có cảm giác đau đớn.
Cùng là bằng hữu, Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên nhìn nhau cười khổ, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Cũng bởi vì lo lắng điều đó, nên ngay từ đầu khi Lục Thanh bắt chước được một chút Kiếm Ý của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư cũng chưa hề thi triển trước mặt Triệu Thiên Diệp. Điều đó một phần là do sự lo lắng trong lòng ra thì cũng còn có một sự tôn kính.
Đến bây giờ, Lục Thanh vẫn còn nhớ như in cái buổi tối năm năm trước…
– Ngươi cảm thấy khó chịu…
– Cảm thấy rất uất ức đúng không?
– Theo ý ta, hôm nay Công Dương Vũ cũng hạ thủ lưu tình. Nhưng ngươi lại có cảm giác uất ức đúng không?
– Thế nào? Đối diện với Công Dương Vũ ngươi không dám phản kháng nhưng ở trước mặt ta lại nổi giận à?
– Đừng tưởng rằng mình là truyền nhân của Lục gia. Theo ý ta, thì người chẳng có tư cách mà kiêu ngạo. Nếu như ngươi có được chút khả năng đó, ta cũng chẳng cảm thấy nghi ngờ với địa vị truyền thừa ngàn năm của Lục gia.
– Ngươi phải nhớ kỹ, người khác có nhìn Lục gia như thế nào ngươi cũng chẳng thể làm gì được. Địa vị và vinh quang không phải cứ nói là có….
Từng câu nói đó cho tới giờ Lục Thanh vẫn nhớ kỹ. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn còn non nớt thế nào. Nếu như không có Triệu Thiên Diệp mắng thì chỉ sợ không biết đến bao giờ hắn mới tỉnh táo lại.
Mà cho dù là Nhiếp Thanh Thiên, trong vòng năm qua, bất chấp sự yêu cầu của Triệu Thiên Diệp cũng không dùng Tốn Phong Kiếm Ý để so đấu. Dựa theo lời nói của Nhiếp Thanh Thiên thì Kiếm Ý chỉ sử dụng với kẻ địch.
Nhìn bóng hình Triệu Thiên Diệp có chút mất mát, Lục Thanh thở dài một tiếng. Hắn tin rằng, nếu Triệu Thiên Diệp chính là vị tam sư huynh mắng hắn như tát nước vào mặt lúc trước thì chắc chắn gã có thể vượt qua để mà đi tới.
Phần thưởng của Kiếm Sư cũng rất phong phú. Ngoại trừ việc không cần thí luyện được phong chức hộ pháp, còn được thưởng ba viên Phá Chướng đan.
Nhưng ngay vào lúc Lạc Thiên Phong phất tay cho ba người trở về, Diệp Cô Hàn không đi, vẫn đứng đó.
– Thế nào? Ngươi có yêu cầu gì hay sao? – Lạc Thiên Phong có chút hứng thú nhìn Diệp Cô Hàn.
– Cô Hàn! Không được làm càn. – Tầm Thiên Kính đứng bên, quát.
– Ngươi cứ để cho hắn nói. Chỉ cần hợp lý, tông môn sẽ đồng ý với hắn. – Lạc Thiên Phong khoát tay áo ngăn cản Tầm Thiên Kính rồi nhìn về phía Diệp Cô Hàn:
– Nói đi! Ngươi có yêu cầu gì?
Một khi Lạc Thiên Phong đã nói, Tầm Thiên Kính cũng chỉ biết ngậm miệng. Tuy nhiên, hắn vẫn trừng mắt nhìn Diệp Cô Hàn một cái. Ý của hắn rất rõ ràng, không được đòi hỏi quá. Mặc dù trong trường hợp này, đưa ra yêu cầu gì cho dù là quá phận thì cơ bản cũng sẽ không bị từ chối.
– Đệ tử muốn khiêu chiến Lục Thanh của núi Triêu Dương.
– Đệ tử muốn khiêu chiến Lục Thanh của núi Triêu Dương. – Âm thanh của Diệp Cô Hàn vang vọng trong Luận Kiếm cốc.
– Khiêu chiến Lục Thanh? – Ánh mắt của Lạc Thiên Phong có chút ngạc nhiên.