Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 395: Bạt kiếm giương cung

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Trong khoảng không gian màu trắng, nguyên khí của trời đất dầy đặc một cách khác thường. Nếu như có thể lấy đây để kiếm giả tu luyện, một khi tới thời điểm đột phá, dựa vào nguyên khí dịch ở đây chắc chắn chỉ trong thời gian ngắn là đột phá được.

Sau khi Lục Thanh biết Diệp lão hủy diệt hết tàn niệm của Chân Long ở đây mới hiểu được tại sao mà hắn lại có thể đi vào được Long cốt. Đồng thời, Lục Thanh lại càng cảm nhận được thực lực của Diệp lão cao tới đâu. Sự hùng mạnh của Diệp lão cho dù bây giờ hắn có thực lực như vậy mà vẫn không thấy được điểm cuối.

Bây giờ, hắn còn được Diệp lão giải thích cho long vực của Chân Long bát giai có thể biến thành một nơi tu luyện. Đồng thời, do Lục Thanh có được thân thể Bán Long nên lập tức Diệp lão liền truyền cho một số ấn ký bản nguyên, nhờ đó mà Lục Thanh có thể ra vào Long vực tùy ý.

Lục Thanh ra khỏi Long cốt liền thấy một xà, một quy đang bảo vệ bên ngoài.

– Tiểu tử kia không nhận kế thừa?- Thấy Phong Lôi quấn quanh tay của Lục Thanh, cự xà sửng sốt mở miệng nói.

Nhưng ngay sau đó, từ trên người Phong Lôi liền tỏa ra một làn hơi thở hoang dã. Trong đó ẩn chứa một chút Long uy khiến cho vạn thú phải thần phục cuộn cuộn tỏa ra khiến cho hai con linh thú mặc dù là ngũ giai nhưng cũng bị trấn áp, không cất nổi một chút ý chí chiến đấu.

– Chân Long đại vương.

Ngại lập tức, hai con linh thú liền nằm rạp xuống.

Đối với sự trung thành của hai con linh thú, Lục Thanh cảm thấy rất xúc động.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Lục Thanh mở miệng nói:

– Một vị nữa đâu?

Nghe thấy Lục Thanh hỏi vậy, hai con linh thú liền tỏ ra đau thương:

– Lão Chương đã nằm xuống rồi.

“Ô…”

Nghe nói Hàn Ma Chương đã nằm xuống, Phong Lôi cất tiếng rên rỉ.

Nghĩ ngợi một chút, Lục Thanh liền vươn tay phải ra. Lập tức, hai giọt Long Nguyên dịch to bằng đầu người xuất hiện, tỏa ra một thứ long khí của Chân Long vô cùng tinh khiết.

– Đây là Long Nguyên dịch?

Hai con linh thú mở to mắt ra mà nhìn.

Lục Thanh phất tay làm cho hai quả Long Nguyên dịch bay tới trước mặt hai con linh thú rồi nói:

– Hai vị bảo vệ nơi đây nhiều năm. Đây là chút quà của Chân Long.

– Đó là sự thật? – Hai con linh thú không dám tin vào sự thật trước mặt. Cho dù trước đây gặp được Chân Long, chúng cũng chỉ có được vài giọt mà thôi. Mặc dù lúc đó chúng còn yếu nhưng sức mạnh của Long Nguyên dịch vẫn in sâu trong ký ức của chúng.

Có điều….

– Tại sao ngươi lại có được Long Nguyên dịch? – Cự xà ngạc nhiên hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ngay sau đó, từ người Lục Thanh chợt tỏa ra Long uy cực mạnh. Long khí tinh thuần nhanh chóng tản ra xung quanh, thậm chí còn mạnh hơn cả Phong Lôi. Dưới Long uy đó, hai con linh thú chẳng những cảm thấy chấn động mà còn có cả sự uy hiếp của cái chết.

– Thân thể Bán Long? – Hai con linh thú kinh ngạc kêu lên.

Thân thể Bán Long ngoại trừ việc không thể hóa rồng ra thì gần như thuộc Long tộc. Chỉ cần Lục Thanh muốn thậm chí hắn có thể phóng ra cả Long chú. Có điều, Long chú cần phải để sau này hắn lĩnh ngộ mới được. Tuy rằng hắn có được thân thể Bán Long nhưng chung quy vẫn là con người. Đây là điều mà khiến cho hắn không thể có được kế thừa thực sự của Chân Long từ Hóa Long trì.

Tất nhiên, điều đó cũng không quan trọng. Có được thân thể Bán Long thì trong suy nghĩ của hai con linh thú, Lục Thanh cũng tương đương với Chân Long. Huống chi, thực lực của Chân long còn cao hơn chúng rất nhiều.

Chẳng hề do dự, hai con linh thú liền phun ra hai tia sáng bọc lấy hai quả cầu Long Nguyên dịch rồi phong bế tạm thời trong cơ thể. Chỗ Long Nguyên dịch đó đủ để giúp chúng đạt tới ngũ giai đỉnh phong, thậm chí là lục giai. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng. Quan trọng nhất đó là chỗ Long Nguyên dịch đó có thể giúp chúng có được một chút huyết mạch của Chân Long, đủ giúp chúng tu luyện sau này dễ dàng hơn rất nhiều.

– Tốt lắm! Nếu đã vậy, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. – Lục Thanh chắp tay đang định rời đi.

– Khoan đã. – Gần như cùng một lúc, hai con thú đều hô lên.

– Các vị…. – Lục Thanh dừng lại, ngơ ngác hỏi.

Hai con linh thú liếc nhau rồi con cự quy mở miệng nói:

– Nếu ngươi đã kế thừa huyết mạch của Chân Long có được thân thể Bán Long thì cũng coi như một nửa đại vương của chúng ta. Chúng ta nguyện đi theo bên cạnh ngươi.

– Đi theo…. – Lục Thanh cảm thấy sửng sốt.

– Đúng thế! Có điều… Chỉ là…. – Nói tới đây, Cự quy có chút ấp úng:

– Có điều hy vọng ngươi thi thoảng cấp cho chúng ta một hai giọt Long Nguyên dịch. Ngươi cũng biết nó đối với sự tu luyện của chúng ta….

Nghe chúng nói như vậy, Lục Thanh cảm thấy vui vẻ. Hai con linh thú ngũ giai tương đương với Kiếm Vương đại thiên vị. Nếu ở trong nước cho dù là Kiếm Vương đỉnh cũng không khiến cho chúng e ngại. Có chúng đi theo thì chính là hai sự trợ giúp cực lớn.

Về phần Long Nguyên dịch có tới một nửa cái ao đó cũng phải mấy ngàn cân. Cho hai con linh thú đó một vài giọt cơ bản chẳng có chuyện gì. Điều quan trọng là Lục Thanh rất thích sự trung thành của hai con linh thú này.

Khi Lục Thanh đồng ý, hai con linh thú cũng chẳng hề do dự. Mặc dù hắn không yêu cầu nhưng chúng vẫn chủ đông ký kết Bình Đẳng Khế Ước đối với Lục Thanh. So với những người khác mà nói thì Lục Thanh có được huyết mạch của Chân Long cũng coi như là đồng loại cả chúng. Thậm chí, do huyết mạch Chân Long mà trong lòng chúng còn có một sự kính sợ.

Cuối Bích Lạc hải…

Năm người Nhiếp Thanh Thiên nhìn bầu trời phía trên Bích Lạc hải. Trong thoáng chốc, Bích Lạc hải liền trở lại bình thường. Nước biển xanh lam một lần nữa trở lại như cũ. Ngay cả bầu trời cũng trong xanh hơn rất nhiều. Trên bề mặt Bích Lạc hải chỉ còn những con sóng nhỏ. Đồng thời, trên trời những đám mây một lần nữa xuất hiện. Dưới ánh mặt trời, Bích Lạc hải liền ánh lên một màu vàng rực.

– Làm sao bây giờ? Lục Thanh vẫn còn chưa đến đây. – Dịch Nhược Vũ mở miệng nói. Nghỉ ngơi mấy thời thần mặc dù chưa đủ cho nàng hồi phục lại nhưng thương thế cũng chuyển biến rất tốt. Còn bốn người Nhiếp Thanh Thiên thì đã hồi phục lại rất nhiều.

– Bích Lạc hải tại sao lại trở nên yên tĩnh như vậy? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra ở dưới đáy? – Nhiếp Thanh Thiên nhỏ giọng nói.

Từ khi bọn họ bước chân vào khu vực của Bích Lạc hải tới giờ có quá nhiều chuyện quái dị xảy ra.

Lúc này, Long Tuyết cũng đứng dậy. Đôi mắt xinh xắn của nàng yên lặng nhìn về phía giữa biển. Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng nói:

– Ta đi xem.

– Ngươi đi xem? – Bốn người Dịch Nhược Vũ sửng sốt rồi đứng dậy.

– Cùng đi chứ. Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải tìm được hắn. – Trầm ngâm một chút, Nhiếp Thanh Thiên mở miệng nói, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm.

– Không được đi.

Lúc này, từ nơi xa vọng tới một tiếng quát lạnh lùng. Lát sau, năm người Nhiếp Thanh Thiên liền thấy năm người con gái của Nhược Thủy môn đi đứng dậy, đi tới.

– Thế nào? Thấy trời yên bể lặng, sư phụ của chúng ta sắp quay lại nên các ngươi đứng ngồi không yên đúng không? – Người con gái mặc áo xanh biếc cầm đầu mở miệng nói. Đồng thời, nàng cũng đưa mắt nhìn năm người Nhiếp Thanh Thiên:

– Ta biết ngay năm người các ngươi không phải là người tốt, lại còn dám giả mạo chuyện Kiếm Sứ kim thiên. Nghe các ngươi nói chuyện rõ ràng là có ý đồ gây rối. Nói! Các ngươi tới Nhược Thủy môn của chúng ta có mục đích gì?

Ngay lập tức, năm người cùng rút thần kiếm sau lưng chỉ về phía đám Nhiếp Thanh Thiên. Từ trên người các nàng bốc lên một làn hơi nước kỳ dị. Ngay sau đó, năm người Nhiếp Thanh Thiên liền cảm thấy không khí xung quanh có chút gì đó hơi đặc lại như bước vào trong một cái ao làm cho họ khó chịu.

– Năm vị không được ngậm máu phun người. Ở đây còn chưa tính là khu vực của Nhược Thủy môn. Các ngươi định ỷ thế hiếp người phải không? – Ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên trở nên lạnh lùng. Năm tên đệ tử của Nhược thủy môn đúng là không biết phân biệt trái phải, không chịu nói lý lẽ chỉ biết suy đoán. Cho dù cả năm người đó là thiên chi kiều nữ, là những nhân vật quan trọng của tông môn nhưng năm người bọn họ cũng là những người đứng đầu của thế hệ trẻ trong tông, sự kiêu ngạo trong lòng chẳng hề kém so với năm người kia.

Chỉ có điều bọn họ trải qua rất nhiều chuyện nên ngạo khí của mỗi người đã được thu liễm rất nhiều. Có nhiều chuyện có thể giải quyết một cách thỏa đáng nhưng điều đó cũng không có nghĩa bọn họ có thể để mặc cho người ta bắt nạt, vu khống mình.

– Ngươi! – Không ngờ tới lúc này, Nhiếp Thanh Thiên lại chẳng chút e ngại như vậy khiến cho người con gái mặc áo xanh nổi giận. Nhưng dù sao thì cũng đã vượt qua nguyên khí kiếp đạt tới Kiếm Chủ nên nhanh chóng đè nén được cơn tức trong lòng.

– Được lắm! Ngươi nói ta vu cho các ngươi. Vậy các ngươi nói mình là Kiếm Sứ Kim Thiên thì ta hỏi rằng tại sao các người chỉ có năm người? Kiếm Sứ Kim Thiên có sáu người đến từ Tử Hà tông. Đến bây giờ, tất cả tông môn trên đường đi của họ chúng ta đều biết những chuyện đó. Các ngươi nói sư huynh của mình còn phải chiếu cố tới linh thú? Được rồi! Vậy tại sao bây giờ hắn còn chưa tới? Rõ ràng là các ngươi cố ý bịa đặt vì có ý đồ bất chính.

– Sư tỷ! Chẳng cần phải nói với họ làm gì. Cứ bày trận vây lại, đợi sư phụ trở về sẽ tìm ra manh mối. Đến lúc đó có đủ bằng chứng, gặp được sư phụ chúng ta, xem họ còn nói gì nữa? – Một người con gái có thân hình thon thả đứng bên cạnh quát lên.

Người con gái mặc áo xanh cầm đầu, gật đầu nhìn năm người Nhiếp Thanh Thiên rồi nói:

– Ở yên đây, đợi sư phụ bọn ta trở về. Nếu không đừng trách kiếm của chúng ta vô tình. Cho dù tu vi của các ngươi có cao lại có cả Kiếm Ý thì với kiếm trận của bọn ta cho dù là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng chẳng tốt đẹp được đâu.

Nữ tử mặc áo xanh nói một cách cẩn thận. Tuy rằng họ có được kiếm trận nhưng Kiếm Ý mà Nhiếp Thanh Thiên thả ra lúc trước khiến cho nàng cảm thấy vô cùng e ngại. Một khi năm người đó động thủ chắc chắn các cô khó tránh khỉ bị thương. Vì vậy mà nàng định dùng kiếm trận giữ năm người Nhiếp Thanh Thiên ở lại, đợi sư phụ trở về. Đến lúc đó, cho dù có hiểu lầm thì với lời nói của năm người đó lúc nãy cũng vẫn có thể khiến trách được.

Trong khoảng không gian màu trắng, nguyên khí của trời đất dầy đặc một cách khác thường. Nếu như có thể lấy đây để kiếm giả tu luyện, một khi tới thời điểm đột phá, dựa vào nguyên khí dịch ở đây chắc chắn chỉ trong thời gian ngắn là đột phá được.

Sau khi Lục Thanh biết Diệp lão hủy diệt hết tàn niệm của Chân Long ở đây mới hiểu được tại sao mà hắn lại có thể đi vào được Long cốt. Đồng thời, Lục Thanh lại càng cảm nhận được thực lực của Diệp lão cao tới đâu. Sự hùng mạnh của Diệp lão cho dù bây giờ hắn có thực lực như vậy mà vẫn không thấy được điểm cuối.

Bây giờ, hắn còn được Diệp lão giải thích cho long vực của Chân Long bát giai có thể biến thành một nơi tu luyện. Đồng thời, do Lục Thanh có được thân thể Bán Long nên lập tức Diệp lão liền truyền cho một số ấn ký bản nguyên, nhờ đó mà Lục Thanh có thể ra vào Long vực tùy ý.

Lục Thanh ra khỏi Long cốt liền thấy một xà, một quy đang bảo vệ bên ngoài.

– Tiểu tử kia không nhận kế thừa?- Thấy Phong Lôi quấn quanh tay của Lục Thanh, cự xà sửng sốt mở miệng nói.

Nhưng ngay sau đó, từ trên người Phong Lôi liền tỏa ra một làn hơi thở hoang dã. Trong đó ẩn chứa một chút Long uy khiến cho vạn thú phải thần phục cuộn cuộn tỏa ra khiến cho hai con linh thú mặc dù là ngũ giai nhưng cũng bị trấn áp, không cất nổi một chút ý chí chiến đấu.

– Chân Long đại vương.

Ngại lập tức, hai con linh thú liền nằm rạp xuống.

Đối với sự trung thành của hai con linh thú, Lục Thanh cảm thấy rất xúc động.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Lục Thanh mở miệng nói:

– Một vị nữa đâu?

Nghe thấy Lục Thanh hỏi vậy, hai con linh thú liền tỏ ra đau thương:

– Lão Chương đã nằm xuống rồi.

“Ô…”

Nghe nói Hàn Ma Chương đã nằm xuống, Phong Lôi cất tiếng rên rỉ.

Nghĩ ngợi một chút, Lục Thanh liền vươn tay phải ra. Lập tức, hai giọt Long Nguyên dịch to bằng đầu người xuất hiện, tỏa ra một thứ long khí của Chân Long vô cùng tinh khiết.

– Đây là Long Nguyên dịch?

Hai con linh thú mở to mắt ra mà nhìn.

Lục Thanh phất tay làm cho hai quả Long Nguyên dịch bay tới trước mặt hai con linh thú rồi nói:

– Hai vị bảo vệ nơi đây nhiều năm. Đây là chút quà của Chân Long.

– Đó là sự thật? – Hai con linh thú không dám tin vào sự thật trước mặt. Cho dù trước đây gặp được Chân Long, chúng cũng chỉ có được vài giọt mà thôi. Mặc dù lúc đó chúng còn yếu nhưng sức mạnh của Long Nguyên dịch vẫn in sâu trong ký ức của chúng.

Có điều….

– Tại sao ngươi lại có được Long Nguyên dịch? – Cự xà ngạc nhiên hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ngay sau đó, từ người Lục Thanh chợt tỏa ra Long uy cực mạnh. Long khí tinh thuần nhanh chóng tản ra xung quanh, thậm chí còn mạnh hơn cả Phong Lôi. Dưới Long uy đó, hai con linh thú chẳng những cảm thấy chấn động mà còn có cả sự uy hiếp của cái chết.

– Thân thể Bán Long? – Hai con linh thú kinh ngạc kêu lên.

Thân thể Bán Long ngoại trừ việc không thể hóa rồng ra thì gần như thuộc Long tộc. Chỉ cần Lục Thanh muốn thậm chí hắn có thể phóng ra cả Long chú. Có điều, Long chú cần phải để sau này hắn lĩnh ngộ mới được. Tuy rằng hắn có được thân thể Bán Long nhưng chung quy vẫn là con người. Đây là điều mà khiến cho hắn không thể có được kế thừa thực sự của Chân Long từ Hóa Long trì.

Tất nhiên, điều đó cũng không quan trọng. Có được thân thể Bán Long thì trong suy nghĩ của hai con linh thú, Lục Thanh cũng tương đương với Chân Long. Huống chi, thực lực của Chân long còn cao hơn chúng rất nhiều.

Chẳng hề do dự, hai con linh thú liền phun ra hai tia sáng bọc lấy hai quả cầu Long Nguyên dịch rồi phong bế tạm thời trong cơ thể. Chỗ Long Nguyên dịch đó đủ để giúp chúng đạt tới ngũ giai đỉnh phong, thậm chí là lục giai. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng. Quan trọng nhất đó là chỗ Long Nguyên dịch đó có thể giúp chúng có được một chút huyết mạch của Chân Long, đủ giúp chúng tu luyện sau này dễ dàng hơn rất nhiều.

– Tốt lắm! Nếu đã vậy, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. – Lục Thanh chắp tay đang định rời đi.

– Khoan đã. – Gần như cùng một lúc, hai con thú đều hô lên.

– Các vị…. – Lục Thanh dừng lại, ngơ ngác hỏi.

Hai con linh thú liếc nhau rồi con cự quy mở miệng nói:

– Nếu ngươi đã kế thừa huyết mạch của Chân Long có được thân thể Bán Long thì cũng coi như một nửa đại vương của chúng ta. Chúng ta nguyện đi theo bên cạnh ngươi.

– Đi theo…. – Lục Thanh cảm thấy sửng sốt.

– Đúng thế! Có điều… Chỉ là…. – Nói tới đây, Cự quy có chút ấp úng:

– Có điều hy vọng ngươi thi thoảng cấp cho chúng ta một hai giọt Long Nguyên dịch. Ngươi cũng biết nó đối với sự tu luyện của chúng ta….

Nghe chúng nói như vậy, Lục Thanh cảm thấy vui vẻ. Hai con linh thú ngũ giai tương đương với Kiếm Vương đại thiên vị. Nếu ở trong nước cho dù là Kiếm Vương đỉnh cũng không khiến cho chúng e ngại. Có chúng đi theo thì chính là hai sự trợ giúp cực lớn.

Về phần Long Nguyên dịch có tới một nửa cái ao đó cũng phải mấy ngàn cân. Cho hai con linh thú đó một vài giọt cơ bản chẳng có chuyện gì. Điều quan trọng là Lục Thanh rất thích sự trung thành của hai con linh thú này.

Khi Lục Thanh đồng ý, hai con linh thú cũng chẳng hề do dự. Mặc dù hắn không yêu cầu nhưng chúng vẫn chủ đông ký kết Bình Đẳng Khế Ước đối với Lục Thanh. So với những người khác mà nói thì Lục Thanh có được huyết mạch của Chân Long cũng coi như là đồng loại cả chúng. Thậm chí, do huyết mạch Chân Long mà trong lòng chúng còn có một sự kính sợ.

Cuối Bích Lạc hải…

Năm người Nhiếp Thanh Thiên nhìn bầu trời phía trên Bích Lạc hải. Trong thoáng chốc, Bích Lạc hải liền trở lại bình thường. Nước biển xanh lam một lần nữa trở lại như cũ. Ngay cả bầu trời cũng trong xanh hơn rất nhiều. Trên bề mặt Bích Lạc hải chỉ còn những con sóng nhỏ. Đồng thời, trên trời những đám mây một lần nữa xuất hiện. Dưới ánh mặt trời, Bích Lạc hải liền ánh lên một màu vàng rực.

– Làm sao bây giờ? Lục Thanh vẫn còn chưa đến đây. – Dịch Nhược Vũ mở miệng nói. Nghỉ ngơi mấy thời thần mặc dù chưa đủ cho nàng hồi phục lại nhưng thương thế cũng chuyển biến rất tốt. Còn bốn người Nhiếp Thanh Thiên thì đã hồi phục lại rất nhiều.

– Bích Lạc hải tại sao lại trở nên yên tĩnh như vậy? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra ở dưới đáy? – Nhiếp Thanh Thiên nhỏ giọng nói.

Từ khi bọn họ bước chân vào khu vực của Bích Lạc hải tới giờ có quá nhiều chuyện quái dị xảy ra.

Lúc này, Long Tuyết cũng đứng dậy. Đôi mắt xinh xắn của nàng yên lặng nhìn về phía giữa biển. Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng nói:

– Ta đi xem.

– Ngươi đi xem? – Bốn người Dịch Nhược Vũ sửng sốt rồi đứng dậy.

– Cùng đi chứ. Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải tìm được hắn. – Trầm ngâm một chút, Nhiếp Thanh Thiên mở miệng nói, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm.

– Không được đi.

Lúc này, từ nơi xa vọng tới một tiếng quát lạnh lùng. Lát sau, năm người Nhiếp Thanh Thiên liền thấy năm người con gái của Nhược Thủy môn đi đứng dậy, đi tới.

– Thế nào? Thấy trời yên bể lặng, sư phụ của chúng ta sắp quay lại nên các ngươi đứng ngồi không yên đúng không? – Người con gái mặc áo xanh biếc cầm đầu mở miệng nói. Đồng thời, nàng cũng đưa mắt nhìn năm người Nhiếp Thanh Thiên:

– Ta biết ngay năm người các ngươi không phải là người tốt, lại còn dám giả mạo chuyện Kiếm Sứ kim thiên. Nghe các ngươi nói chuyện rõ ràng là có ý đồ gây rối. Nói! Các ngươi tới Nhược Thủy môn của chúng ta có mục đích gì?

Ngay lập tức, năm người cùng rút thần kiếm sau lưng chỉ về phía đám Nhiếp Thanh Thiên. Từ trên người các nàng bốc lên một làn hơi nước kỳ dị. Ngay sau đó, năm người Nhiếp Thanh Thiên liền cảm thấy không khí xung quanh có chút gì đó hơi đặc lại như bước vào trong một cái ao làm cho họ khó chịu.

– Năm vị không được ngậm máu phun người. Ở đây còn chưa tính là khu vực của Nhược Thủy môn. Các ngươi định ỷ thế hiếp người phải không? – Ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên trở nên lạnh lùng. Năm tên đệ tử của Nhược thủy môn đúng là không biết phân biệt trái phải, không chịu nói lý lẽ chỉ biết suy đoán. Cho dù cả năm người đó là thiên chi kiều nữ, là những nhân vật quan trọng của tông môn nhưng năm người bọn họ cũng là những người đứng đầu của thế hệ trẻ trong tông, sự kiêu ngạo trong lòng chẳng hề kém so với năm người kia.

Chỉ có điều bọn họ trải qua rất nhiều chuyện nên ngạo khí của mỗi người đã được thu liễm rất nhiều. Có nhiều chuyện có thể giải quyết một cách thỏa đáng nhưng điều đó cũng không có nghĩa bọn họ có thể để mặc cho người ta bắt nạt, vu khống mình.

– Ngươi! – Không ngờ tới lúc này, Nhiếp Thanh Thiên lại chẳng chút e ngại như vậy khiến cho người con gái mặc áo xanh nổi giận. Nhưng dù sao thì cũng đã vượt qua nguyên khí kiếp đạt tới Kiếm Chủ nên nhanh chóng đè nén được cơn tức trong lòng.

– Được lắm! Ngươi nói ta vu cho các ngươi. Vậy các ngươi nói mình là Kiếm Sứ Kim Thiên thì ta hỏi rằng tại sao các người chỉ có năm người? Kiếm Sứ Kim Thiên có sáu người đến từ Tử Hà tông. Đến bây giờ, tất cả tông môn trên đường đi của họ chúng ta đều biết những chuyện đó. Các ngươi nói sư huynh của mình còn phải chiếu cố tới linh thú? Được rồi! Vậy tại sao bây giờ hắn còn chưa tới? Rõ ràng là các ngươi cố ý bịa đặt vì có ý đồ bất chính.

– Sư tỷ! Chẳng cần phải nói với họ làm gì. Cứ bày trận vây lại, đợi sư phụ trở về sẽ tìm ra manh mối. Đến lúc đó có đủ bằng chứng, gặp được sư phụ chúng ta, xem họ còn nói gì nữa? – Một người con gái có thân hình thon thả đứng bên cạnh quát lên.

Người con gái mặc áo xanh cầm đầu, gật đầu nhìn năm người Nhiếp Thanh Thiên rồi nói:

– Ở yên đây, đợi sư phụ bọn ta trở về. Nếu không đừng trách kiếm của chúng ta vô tình. Cho dù tu vi của các ngươi có cao lại có cả Kiếm Ý thì với kiếm trận của bọn ta cho dù là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng chẳng tốt đẹp được đâu.

Nữ tử mặc áo xanh nói một cách cẩn thận. Tuy rằng họ có được kiếm trận nhưng Kiếm Ý mà Nhiếp Thanh Thiên thả ra lúc trước khiến cho nàng cảm thấy vô cùng e ngại. Một khi năm người đó động thủ chắc chắn các cô khó tránh khỉ bị thương. Vì vậy mà nàng định dùng kiếm trận giữ năm người Nhiếp Thanh Thiên ở lại, đợi sư phụ trở về. Đến lúc đó, cho dù có hiểu lầm thì với lời nói của năm người đó lúc nãy cũng vẫn có thể khiến trách được.

Chọn tập
Bình luận
× sticky