Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLDưới núi Giới Thần, cả bọn Tông sư Kiếm Phách đã chờ hết mấy tháng trời. Trong mấy tháng qua, cả núi Giới Thần thường xuyên chấn động, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Qua một năm sau, mạch đất của núi Giới Thần mới mở ra trở lại, mấy chục bóng người hiện ra trên không, nhưng chỉ còn lại không tới bốn chục người.
Ngay tức khắc, mười lăm bóng người màu tím lại hiện ra, so với trước kia, mười lăm bóng người màu tím lúc này có vẻ tách biệt nhau ra, một cỗ áp lực nặng nề đè ép cả không gian.
– Các vị, cuộc so tài Bảng Tông sư lần này sẽ được bắt đầu vào bảy ngày sau. Thế nhưng, người xếp hạng mười sáu đã được chọn xong, chính là Kiếm Tôn Lục Thanh của Tử Hà tông, giới Kim Thiên!
Lăng Phá Thiên cao giọng nói. Ngay tức khắc, dưới núi Giới Thần, rất nhiều Tông sư Kiếm Phách lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, thậm chí thần sắc của vài tên Kiếm Tôn đỉnh phong cũng tỏ ra ngưng trọng, bất quá không ai lên tiếng phản bác. Những tên Kiếm Tôn đỉnh phong này đã vượt qua được bốn tầng khảo nghiệm, tiến vào Kiếm cốc Tử Hoàng, tự nhiên đã thấy được núi Trấn Kiếm mười bốn màu.
– Dám hỏi sư thúc tổ, hiện tại Kiếm Tôn Lục Thanh đang ở nơi đâu?
Đột nhiên ở khu vực của giới Tử Hoàng, Lục Hồng lên tiếng hỏi. Lăng Phá Thiên liếc nhìn Lục Hồng, đáp:
– Lục Kiếm Tôn bị chúng ta trấn áp, ngàn năm sau tự nhiên sẽ xuất thế!
– Cái gì?!
Thần sắc bọn Liệt Sí Thiên đại biến, ai nấy ngoảnh sang nhìn Lôi Thiên, nhưng chỉ thấy Lôi Thiên cười khổ lắc lắc đầu.
– Làm sao có thể như vậy được?
Minh Thiên Hà kêu lên.
Ở ngoài xa, ánh mắt Lăng Phá Thiên khẽ chuyển, nhìn về phía một khoảng không gian
– Kế tiếp, xin mời Đại trưởng lão Kiếm Thần sơn Độc Cô Cầu Kiếm!
– Ong…
Gần như không ai phát giác ra, ở khoảng không đối diện bọn Lăng Phá Thiên, hư không mở ra, một lão nhân tóc đen, khoác áo trắng như tuyết hiện ra.
Đại trưởng lão Kiếm Thần sơn Độc Cô Cầu Kiếm! Không ít Tông sư Kiếm Phách cảm thấy chẩn động tâm thần, đạt tới cảnh giới địa vị như bọn họ, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện trên đại lục. Tuy Bảng Tông sư có nhiều vị trí, nhưng cũng có rất nhiều Tông sư Kiếm Phách không muốn ra mặt tranh chấp. Tỷ như Kiếm Thần sơn, ngoại trừ Luân Hồi Kiếm Tôn Vọng Kiếm Sinh ra, chưa từng có người nào khác tranh chấp thứ hạng trên Bảng Tông sư. Dù là Vọng Kiếm Sinh, mọi người cũng tin rằng y chỉ vì muốn rèn luyện Kiếm Đạo mới tranh mà thôi.
Mà vị Đại Trường lão của Kiếm Thần sơn vừa xuất hiện trước mặt này, chính là một vị Kiếm Tổ tuyệt thế mà mọi người mười phần e ngại.
Kiếm Tổ Độc Cô Cầu Kiếm! Theo lời đồn, lão xuất hiện rất sớm, ở vạn năm trước đã có sự xuất hiện của lão. Dù là uy năng to lớn của Kiếm Thần, e rằng cũng không thể sống quá vạn năm, nhưng lão vẫn dồi dào sức sống, một thân tu vi càng long trời lở đất, ý chí Kiếm Đạo đã đạt tới đỉnh phong.
Lúc này, ánh mắt lão nhìn tới đâu, không ít Tông sư Kiếm Phách phải cúi đầu tránh né. Thần sắc lão vẫn tỏ ra bình tình, không vì phản ứng của các Tông sư Kiếm Phách bên dưới mà sinh ra nữa phần cao ngạo. Lúc này Độc Cô Cầu Kiếm lại lướt nhìn các Tông sư Kiếm Phách một vòng, lên tiếng nói:
– Một năm sau, bốn giới hợp nhất!
Rất nhiều Tông sư Kiếm Phách nghe vậy kinh hô thất thanh.
– Không biết lời này của tiền bối là có ý gì?
Một tên Tông sư Kiếm Tôn của giới Bạch Linh lên tiếng hỏi. Đối với vị Đại trưởng lão của Kiếm Thần sơn này, không người nào dám xưng hô ngang hàng. Vả lại tu vi của lão cao tuyệt, vượt xa mọi người, tự nhiên gọi lão là tiền bối.
Tựa hồ đã liệu trước phản ứng của mọi người, Độc Cô Cầu Kiếm trầm giọng nói:
– Một năm sau, bình phong ngăn cách giữa bốn giới sẽ được xóa bò. Đến lúc ấy đại lục hỗn chiến, ai lo thân nấy, chỉ cần đạt tới đẳng cấp yêu cầu, tự nhiên có thể đưa tông môn tiến giai!
– Như vậy là sao, tiền bối có thể nói rõ hơn chăng?
Ánh mắt Độc Cô Cầu Kiếm tỏ ra ngưng trọng, sau đó trầm giọng nói:
– Trăm năm sau, thiên địa quay ngược lại!
– Thiên địa quay ngược lại.., tiền bối có ý gì?
Độc Cô Cầu Kiếm lại nói:
– Thiên địa quay ngược lại chính là kiếp số của năm vạn năm lần này. Làm thế nào để bảo vệ lấy thân, vậy phải trông vào bản lãnh của các ngươi!
– Tiền bối…
Không đợi mọi người hỏi lại, Độc Cô Cầu Kiếm đã biến mất ngay tại chỗ.
– Các vị lão tổ!
Lăng Phá Thiên than dài:
– Các vị, xin bảo trọng!
Dứt lời, mười lăm người Lăng Phá Thiên cũng biến mất ngay tại chỗ.
– Các vị lão tổ!
Mọi người kêu lên, nhưng trong không trung đã không còn nghe thấy thanh âm nào khác.
– Lôi huynh…
Thần sắc bốn người Liệt Si Thiên lộ vẻ ngưng trọng, không biết nên nói cái gì. Lôi Thiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Đi thôi Bảng Tông sư đã không còn ý nghĩa…
Giọng của Lôi Thiên không cao, nhưng các Tông sư Kiếm Phách tại trường đều nghe rõ.
Thần sắc ai nấy tỏ ra phức tạp, từ Kiếm Tôn cái thế trở xuống, tất cả đều rời đi, dù là Kiếm Tôn cái thế cũng rời đi không ít. Đến khi bọn Lôi Thiên rời khỏi dưới chân núi Giới Thần đã không còn tới ba mươi người.
Một tháng sau, tranh tài Bảng Tông sư kết thúc, xung quanh núi Giới Thần hàng vạn dặm trở thành bình địa.
Một hôm trên núi Giới Thần, một mảng hư không mở ra, hai bóng người xuất hiện.
Đây là một trung niên thân khoác trường bào màu xám bạc, mái tóc màu xám bạc tung bay phất phơ, trên đôi mắt sáng như sao của y gần như không có lông mày. Bất quá y đứng ở đó nhưng lại như không tồn tại trong mảng không gian này.
Sau lưng y là một nữ tử tóc bạc. Trên gương mặt diễm lệ của nữ từ này vẫn còn lưu lại vài ngấn lệ, trong tay cầm một cây kiếm địch toát ra khí Phong Mang màu trắng đục, ánh mắt nhìn trung niên chằm chằm, tựa hồ một chút không rời.
– Vì sao nàng cứ theo ta như vậy?
– Lục Nguyên Thư, ngươi nghĩ rằng bỏ mặc ta dễ dâng như vậy sao?
– Ta không phải là Lục Nguyên Thư, ta là Lục Bất Quy.
Trung niên cau mày, lạnh lùng nói.
– Ta mặc kệ!
Thân hình nữ từ chợt lóe, ngăn trước mặt trung niên:
– Ta không cần biết ngươi là Lục Bất Quy hay Lục Thiên Thư, ta chỉ biết ngươi chính là Lục Nguyên Thư! Vì sao.., vì sao ngươi cứ mãi trốn tránh ta, chẳng lê ngươi đã quên những lời nói trước kia rồi sao? Chẳng lẽ từ trước tới nay, ngươi vẫn lừa gạt ta sao?
– Không sai quả thật ta đã lừa nàng!
Lục Thiên Thư sa sầm nét mặt, trầm giọng nói:
– Chính là vì muốn lấy được Tam Sanh Thạch Tâm của Huyền Âm tông nàng!
– Không, ta không tin, ngươi gạt ta, là ngươi gạt ta, có đúng không?
Nữ tử đưa tay lay lay vai Lục Thiên Thư:
– Thì ra là ngươi gạt ta, có đúng không? Nguyên Thư, ngươi nói đi…
Lục Thiên Thư đẩy tay nữ tử ra, hừ lanh:
– Ta không gạt nàng, nếu về sau nàng còn quấn lấy ta như vậy, đừng trách kiếm ta vô tình!
– Ngươi…
Ánh mắt nữ tử buồn bã vô cùng, mái đầu dường như giờ phút này bạc thêm một chút.
– Không cần nói nữa, duyên phận cùa hai ta đã dứt từ lâu. Đời này, ta là Lục Bất Quy!
Dứt lời. Lục Thiên Thư liếc nhìn nữ từ một cái, sau đó giậm chân một cái, biến mất ngay tai chỗ.
– Lục Bất Quy, Lục Bất Quy!
Nữ tử khẽ lẩm bẩm, hai dòng huyết lệ trào ra, rơi xuống chân núi Giới Thần. Ngay tức khắc, hai gốc linh hoa màu máu sinh ra, cánh hoa màu đỏ máu đón gió phấp phới bề mặt nhiều tia máu chớp động, giống như nước mắt rơi.
– Ong…
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ, sau lưng nữ tử tóc bạc, hai bóng người hiện ra giữa không trung.
Đó là một nữ tử tuổi chừng hai mươi, chiếc áo màu xanh lục nhạt mỏng manh để lộ đôi chân trần trắng như tuyết. Ngực nàng ưỡn ra phía trước, làm nhô cao bộ ngực căng tròn. Hai má trắng như bạch ngọc, toát ra một làn hào quang màu vàng nhạt, hai mắt long lanh ướt át bên trong như có nước đang lưu chuyển.
Mà bên cạnh nữ tử là một trung niên thân mặc võ y màu trắng, trung niên này có gương mặt vô cùng cương nghị, mái tóc đen dài xổ tung, trên người có một tầng khí Phong Mang màu tím vờn quanh.
– Các người là ai?
Nữ tử tóc bạc xoay người lại, trên mặt như phủ một làn sương lạnh.
– Huyền Đại ca, huynh thấy nàng…
Nữ tử kia chớp chớp hai mắt, trung niên lắc lắc đầu:
– Đây là quyết định của y, chúng ta không thể ngăn cản.
Chỉ trong chớp mắt, làn sương lạnh trên mặt nữ tử tóc bạc tan biến, chỉ còn lại vẻ thất hồn lạc phách. Bất chợt nàng ngửa mặt lên trời thét dài, dung nhan tuyệt mỹ chỉ trong thoáng chốc đã trở nên dữ tợn vô cùng.
– Lục Nguyên Thư!
Kiếm quang toát ra hàn khí bao phủ lấy thân, nữ tử tóc bạc hóa thành một đạo kiếm quang kinh người bay đi mất.
– Huyền Đại ca!
Trung niên áo trắng thở dài, trầm giọng nói:
– Y cũng không vui sướng gì…
– Không vui ư?
Nữ tử sửng sốt, nhưng dường như lập tức hiếu ra:
– Huyền Đại ca, huynh muốn nói…
– Đúng vậy, y cũng không vui sướng gì, hết sức đáng thương…
Trung niên áo trắng than dài:
– Tuy nói người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, nhưng kẻ đáng giận cũng có chỗ đáng thương. Y chính là đang lẩn trốn, trốn, nhưng cũng đang bảo vệ nàng.
– Huyền Đại ca, huynh cảm ứng được chuyện gì?
– Ta cảm nhận được một vùng trời đất này dường như có đại biến, mà đại biến này, dù là với tu vi của ta hiện tại cũng cảm thấy niệm thần tối đen như mực, dường như cũng không có đường ra.
Nói tới đây, trên mặt trung niên áo trắng cũng lộ vẻ ngưng trọng. Nữ tử khẽ cười, sau đó cầm tay trung niên, dịu dâng nói:
– Bất kể thế nào, muội cũng đã được chung sống cùng Huyền Đại ca
Trong mắt nữ tử lộ vẻ ôn nhu đằm thắm, tức khắc nép sát vảo người trung niên.
– Huyền Đại ca, huynh không muốn tới đó xem thử hay sao?
Trung niên hít sâu một hơi:
– Đó là số phận của hắn, chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Lúc trước ta cũng không ngờ hiện tại hắn có thể đi tới bước này. Nhưng hắn đã có thể đi tới được bước này, vậy sẽ còn tiếp tục đi tới. Hiện tại chuyện ta có thể làm được, chỉ là vì hắn chăm sóc những gì hắn muốn bảo vệ.
– Huyền Đại ca…
– Chúng ta đi thôi ở đó đã có người bầu bạn cùng hắn.
Một luồng khí Phong Mang màu tím chợt bùng lên trên người trung niên, bao phủ cả nữ tử vào trong, cả hai lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Trong hư không vô tận. Kiếm cốc Tử Hoàng.
Núi Trấn Kiếm mười bốn màu lúc này, từ chân núi trở lên bị một tầng ma khí màu máu chậm rãi tràn lên. Chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, núi Trấn Kiếm đã có trăm trượng bị ma khí lan tràn.
Dưới chân núi trước chín gốc Long Mang Linh Thụ, có một gian nhà đá. Trước gian nhà đá có một nữ tử mặc áo lụa trắng toát đang ngồi ngày ngẩn người ra, dường như muốn nhìn xuyên qua núi Trần Kiếm trước mặt. Mái tóc nàng xỏa tung trễ nải hai gò má mịn màng kẹp giữa hai đầu gối, cứ ngồi lặng lẽ nhìn như vậy, dường như đã quên mất thời gian vẫn cứ trôi đi.
Ở nơi này không có mặt trời lên xuống, chỉ có khí Phong Mang màu tím đầy trời yên tĩnh không hề có tiếng động.
Dưới núi Giới Thần, cả bọn Tông sư Kiếm Phách đã chờ hết mấy tháng trời. Trong mấy tháng qua, cả núi Giới Thần thường xuyên chấn động, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Qua một năm sau, mạch đất của núi Giới Thần mới mở ra trở lại, mấy chục bóng người hiện ra trên không, nhưng chỉ còn lại không tới bốn chục người.
Ngay tức khắc, mười lăm bóng người màu tím lại hiện ra, so với trước kia, mười lăm bóng người màu tím lúc này có vẻ tách biệt nhau ra, một cỗ áp lực nặng nề đè ép cả không gian.
– Các vị, cuộc so tài Bảng Tông sư lần này sẽ được bắt đầu vào bảy ngày sau. Thế nhưng, người xếp hạng mười sáu đã được chọn xong, chính là Kiếm Tôn Lục Thanh của Tử Hà tông, giới Kim Thiên!
Lăng Phá Thiên cao giọng nói. Ngay tức khắc, dưới núi Giới Thần, rất nhiều Tông sư Kiếm Phách lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, thậm chí thần sắc của vài tên Kiếm Tôn đỉnh phong cũng tỏ ra ngưng trọng, bất quá không ai lên tiếng phản bác. Những tên Kiếm Tôn đỉnh phong này đã vượt qua được bốn tầng khảo nghiệm, tiến vào Kiếm cốc Tử Hoàng, tự nhiên đã thấy được núi Trấn Kiếm mười bốn màu.
– Dám hỏi sư thúc tổ, hiện tại Kiếm Tôn Lục Thanh đang ở nơi đâu?
Đột nhiên ở khu vực của giới Tử Hoàng, Lục Hồng lên tiếng hỏi. Lăng Phá Thiên liếc nhìn Lục Hồng, đáp:
– Lục Kiếm Tôn bị chúng ta trấn áp, ngàn năm sau tự nhiên sẽ xuất thế!
– Cái gì?!
Thần sắc bọn Liệt Sí Thiên đại biến, ai nấy ngoảnh sang nhìn Lôi Thiên, nhưng chỉ thấy Lôi Thiên cười khổ lắc lắc đầu.
– Làm sao có thể như vậy được?
Minh Thiên Hà kêu lên.
Ở ngoài xa, ánh mắt Lăng Phá Thiên khẽ chuyển, nhìn về phía một khoảng không gian
– Kế tiếp, xin mời Đại trưởng lão Kiếm Thần sơn Độc Cô Cầu Kiếm!
– Ong…
Gần như không ai phát giác ra, ở khoảng không đối diện bọn Lăng Phá Thiên, hư không mở ra, một lão nhân tóc đen, khoác áo trắng như tuyết hiện ra.
Đại trưởng lão Kiếm Thần sơn Độc Cô Cầu Kiếm! Không ít Tông sư Kiếm Phách cảm thấy chẩn động tâm thần, đạt tới cảnh giới địa vị như bọn họ, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện trên đại lục. Tuy Bảng Tông sư có nhiều vị trí, nhưng cũng có rất nhiều Tông sư Kiếm Phách không muốn ra mặt tranh chấp. Tỷ như Kiếm Thần sơn, ngoại trừ Luân Hồi Kiếm Tôn Vọng Kiếm Sinh ra, chưa từng có người nào khác tranh chấp thứ hạng trên Bảng Tông sư. Dù là Vọng Kiếm Sinh, mọi người cũng tin rằng y chỉ vì muốn rèn luyện Kiếm Đạo mới tranh mà thôi.
Mà vị Đại Trường lão của Kiếm Thần sơn vừa xuất hiện trước mặt này, chính là một vị Kiếm Tổ tuyệt thế mà mọi người mười phần e ngại.
Kiếm Tổ Độc Cô Cầu Kiếm! Theo lời đồn, lão xuất hiện rất sớm, ở vạn năm trước đã có sự xuất hiện của lão. Dù là uy năng to lớn của Kiếm Thần, e rằng cũng không thể sống quá vạn năm, nhưng lão vẫn dồi dào sức sống, một thân tu vi càng long trời lở đất, ý chí Kiếm Đạo đã đạt tới đỉnh phong.
Lúc này, ánh mắt lão nhìn tới đâu, không ít Tông sư Kiếm Phách phải cúi đầu tránh né. Thần sắc lão vẫn tỏ ra bình tình, không vì phản ứng của các Tông sư Kiếm Phách bên dưới mà sinh ra nữa phần cao ngạo. Lúc này Độc Cô Cầu Kiếm lại lướt nhìn các Tông sư Kiếm Phách một vòng, lên tiếng nói:
– Một năm sau, bốn giới hợp nhất!
Rất nhiều Tông sư Kiếm Phách nghe vậy kinh hô thất thanh.
– Không biết lời này của tiền bối là có ý gì?
Một tên Tông sư Kiếm Tôn của giới Bạch Linh lên tiếng hỏi. Đối với vị Đại trưởng lão của Kiếm Thần sơn này, không người nào dám xưng hô ngang hàng. Vả lại tu vi của lão cao tuyệt, vượt xa mọi người, tự nhiên gọi lão là tiền bối.
Tựa hồ đã liệu trước phản ứng của mọi người, Độc Cô Cầu Kiếm trầm giọng nói:
– Một năm sau, bình phong ngăn cách giữa bốn giới sẽ được xóa bò. Đến lúc ấy đại lục hỗn chiến, ai lo thân nấy, chỉ cần đạt tới đẳng cấp yêu cầu, tự nhiên có thể đưa tông môn tiến giai!
– Như vậy là sao, tiền bối có thể nói rõ hơn chăng?
Ánh mắt Độc Cô Cầu Kiếm tỏ ra ngưng trọng, sau đó trầm giọng nói:
– Trăm năm sau, thiên địa quay ngược lại!
– Thiên địa quay ngược lại.., tiền bối có ý gì?
Độc Cô Cầu Kiếm lại nói:
– Thiên địa quay ngược lại chính là kiếp số của năm vạn năm lần này. Làm thế nào để bảo vệ lấy thân, vậy phải trông vào bản lãnh của các ngươi!
– Tiền bối…
Không đợi mọi người hỏi lại, Độc Cô Cầu Kiếm đã biến mất ngay tại chỗ.
– Các vị lão tổ!
Lăng Phá Thiên than dài:
– Các vị, xin bảo trọng!
Dứt lời, mười lăm người Lăng Phá Thiên cũng biến mất ngay tại chỗ.
– Các vị lão tổ!
Mọi người kêu lên, nhưng trong không trung đã không còn nghe thấy thanh âm nào khác.
– Lôi huynh…
Thần sắc bốn người Liệt Si Thiên lộ vẻ ngưng trọng, không biết nên nói cái gì. Lôi Thiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Đi thôi Bảng Tông sư đã không còn ý nghĩa…
Giọng của Lôi Thiên không cao, nhưng các Tông sư Kiếm Phách tại trường đều nghe rõ.
Thần sắc ai nấy tỏ ra phức tạp, từ Kiếm Tôn cái thế trở xuống, tất cả đều rời đi, dù là Kiếm Tôn cái thế cũng rời đi không ít. Đến khi bọn Lôi Thiên rời khỏi dưới chân núi Giới Thần đã không còn tới ba mươi người.
Một tháng sau, tranh tài Bảng Tông sư kết thúc, xung quanh núi Giới Thần hàng vạn dặm trở thành bình địa.
Một hôm trên núi Giới Thần, một mảng hư không mở ra, hai bóng người xuất hiện.
Đây là một trung niên thân khoác trường bào màu xám bạc, mái tóc màu xám bạc tung bay phất phơ, trên đôi mắt sáng như sao của y gần như không có lông mày. Bất quá y đứng ở đó nhưng lại như không tồn tại trong mảng không gian này.
Sau lưng y là một nữ tử tóc bạc. Trên gương mặt diễm lệ của nữ từ này vẫn còn lưu lại vài ngấn lệ, trong tay cầm một cây kiếm địch toát ra khí Phong Mang màu trắng đục, ánh mắt nhìn trung niên chằm chằm, tựa hồ một chút không rời.
– Vì sao nàng cứ theo ta như vậy?
– Lục Nguyên Thư, ngươi nghĩ rằng bỏ mặc ta dễ dâng như vậy sao?
– Ta không phải là Lục Nguyên Thư, ta là Lục Bất Quy.
Trung niên cau mày, lạnh lùng nói.
– Ta mặc kệ!
Thân hình nữ từ chợt lóe, ngăn trước mặt trung niên:
– Ta không cần biết ngươi là Lục Bất Quy hay Lục Thiên Thư, ta chỉ biết ngươi chính là Lục Nguyên Thư! Vì sao.., vì sao ngươi cứ mãi trốn tránh ta, chẳng lê ngươi đã quên những lời nói trước kia rồi sao? Chẳng lẽ từ trước tới nay, ngươi vẫn lừa gạt ta sao?
– Không sai quả thật ta đã lừa nàng!
Lục Thiên Thư sa sầm nét mặt, trầm giọng nói:
– Chính là vì muốn lấy được Tam Sanh Thạch Tâm của Huyền Âm tông nàng!
– Không, ta không tin, ngươi gạt ta, là ngươi gạt ta, có đúng không?
Nữ tử đưa tay lay lay vai Lục Thiên Thư:
– Thì ra là ngươi gạt ta, có đúng không? Nguyên Thư, ngươi nói đi…
Lục Thiên Thư đẩy tay nữ tử ra, hừ lanh:
– Ta không gạt nàng, nếu về sau nàng còn quấn lấy ta như vậy, đừng trách kiếm ta vô tình!
– Ngươi…
Ánh mắt nữ tử buồn bã vô cùng, mái đầu dường như giờ phút này bạc thêm một chút.
– Không cần nói nữa, duyên phận cùa hai ta đã dứt từ lâu. Đời này, ta là Lục Bất Quy!
Dứt lời. Lục Thiên Thư liếc nhìn nữ từ một cái, sau đó giậm chân một cái, biến mất ngay tai chỗ.
– Lục Bất Quy, Lục Bất Quy!
Nữ tử khẽ lẩm bẩm, hai dòng huyết lệ trào ra, rơi xuống chân núi Giới Thần. Ngay tức khắc, hai gốc linh hoa màu máu sinh ra, cánh hoa màu đỏ máu đón gió phấp phới bề mặt nhiều tia máu chớp động, giống như nước mắt rơi.
– Ong…
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ, sau lưng nữ tử tóc bạc, hai bóng người hiện ra giữa không trung.
Đó là một nữ tử tuổi chừng hai mươi, chiếc áo màu xanh lục nhạt mỏng manh để lộ đôi chân trần trắng như tuyết. Ngực nàng ưỡn ra phía trước, làm nhô cao bộ ngực căng tròn. Hai má trắng như bạch ngọc, toát ra một làn hào quang màu vàng nhạt, hai mắt long lanh ướt át bên trong như có nước đang lưu chuyển.
Mà bên cạnh nữ tử là một trung niên thân mặc võ y màu trắng, trung niên này có gương mặt vô cùng cương nghị, mái tóc đen dài xổ tung, trên người có một tầng khí Phong Mang màu tím vờn quanh.
– Các người là ai?
Nữ tử tóc bạc xoay người lại, trên mặt như phủ một làn sương lạnh.
– Huyền Đại ca, huynh thấy nàng…
Nữ tử kia chớp chớp hai mắt, trung niên lắc lắc đầu:
– Đây là quyết định của y, chúng ta không thể ngăn cản.
Chỉ trong chớp mắt, làn sương lạnh trên mặt nữ tử tóc bạc tan biến, chỉ còn lại vẻ thất hồn lạc phách. Bất chợt nàng ngửa mặt lên trời thét dài, dung nhan tuyệt mỹ chỉ trong thoáng chốc đã trở nên dữ tợn vô cùng.
– Lục Nguyên Thư!
Kiếm quang toát ra hàn khí bao phủ lấy thân, nữ tử tóc bạc hóa thành một đạo kiếm quang kinh người bay đi mất.
– Huyền Đại ca!
Trung niên áo trắng thở dài, trầm giọng nói:
– Y cũng không vui sướng gì…
– Không vui ư?
Nữ tử sửng sốt, nhưng dường như lập tức hiếu ra:
– Huyền Đại ca, huynh muốn nói…
– Đúng vậy, y cũng không vui sướng gì, hết sức đáng thương…
Trung niên áo trắng than dài:
– Tuy nói người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, nhưng kẻ đáng giận cũng có chỗ đáng thương. Y chính là đang lẩn trốn, trốn, nhưng cũng đang bảo vệ nàng.
– Huyền Đại ca, huynh cảm ứng được chuyện gì?
– Ta cảm nhận được một vùng trời đất này dường như có đại biến, mà đại biến này, dù là với tu vi của ta hiện tại cũng cảm thấy niệm thần tối đen như mực, dường như cũng không có đường ra.
Nói tới đây, trên mặt trung niên áo trắng cũng lộ vẻ ngưng trọng. Nữ tử khẽ cười, sau đó cầm tay trung niên, dịu dâng nói:
– Bất kể thế nào, muội cũng đã được chung sống cùng Huyền Đại ca
Trong mắt nữ tử lộ vẻ ôn nhu đằm thắm, tức khắc nép sát vảo người trung niên.
– Huyền Đại ca, huynh không muốn tới đó xem thử hay sao?
Trung niên hít sâu một hơi:
– Đó là số phận của hắn, chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Lúc trước ta cũng không ngờ hiện tại hắn có thể đi tới bước này. Nhưng hắn đã có thể đi tới được bước này, vậy sẽ còn tiếp tục đi tới. Hiện tại chuyện ta có thể làm được, chỉ là vì hắn chăm sóc những gì hắn muốn bảo vệ.
– Huyền Đại ca…
– Chúng ta đi thôi ở đó đã có người bầu bạn cùng hắn.
Một luồng khí Phong Mang màu tím chợt bùng lên trên người trung niên, bao phủ cả nữ tử vào trong, cả hai lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Trong hư không vô tận. Kiếm cốc Tử Hoàng.
Núi Trấn Kiếm mười bốn màu lúc này, từ chân núi trở lên bị một tầng ma khí màu máu chậm rãi tràn lên. Chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, núi Trấn Kiếm đã có trăm trượng bị ma khí lan tràn.
Dưới chân núi trước chín gốc Long Mang Linh Thụ, có một gian nhà đá. Trước gian nhà đá có một nữ tử mặc áo lụa trắng toát đang ngồi ngày ngẩn người ra, dường như muốn nhìn xuyên qua núi Trần Kiếm trước mặt. Mái tóc nàng xỏa tung trễ nải hai gò má mịn màng kẹp giữa hai đầu gối, cứ ngồi lặng lẽ nhìn như vậy, dường như đã quên mất thời gian vẫn cứ trôi đi.
Ở nơi này không có mặt trời lên xuống, chỉ có khí Phong Mang màu tím đầy trời yên tĩnh không hề có tiếng động.