Mà lúc này, ánh mắt của Triệu Thiên Diệp cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Thanh.
Thức thứ nhất của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Phong Lôi Hội Tụ.
Trong mắt Triệu Thiên Diệp hiện lên thần thái khó hiểu, mà tay phải của hắn cũng khẽ động theo. Hiển nhiên là đang diễn luyện theo động tác của Lục Thanh.
Bốn người Niếp Thanh Thiên ở bên cạnh có chút đăm chiêu, bàn tay cũng run lên rất nhỏ, nhàn nhạn tiếng kiếm rít vang lên.
Tuy nói chỉ chạm được một chút con đường của Vạn Pháp Quy Tông, nhưng năm người Niếp Thanh Tiên tùy tay liền đem kiếm pháp chuyển hóa thành quyền pháp vẫn là khiến năm người trưởng lão chấn động trong lòng. Đồng thời bọn họ cũng ý thức được, năm người trước mặt này, chính là Lục Thanh đang đối chiến với Bộ Phi Thiên, đều có thể một mình đảm đương một phía thiên tài.
Lại nhìn tới giữa sân. Thiên Lôi thuần một màu tím ở trên nắm tay Lục Thanh cư nhiên cũng ngưng tụ thành một quyền ảnh màu tím, Thiên Lôi quyền ảnh này ngưng tụ cơ hồ như thực chất. Trong lòng Lục Thanh vừa động, lực trời đất trong hư không liền hướng vào trong quyền ảnh tụ tập lại.
Ầm ầm.
Đột ngột từ trong Thiên Lôi quyền ảnh màu tím vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.
Thiên Lôi giận vang, thiên uy hàng thế!
Ngay sau đó, một cỗ thiên uy bàng bạc từ trong quyền ảnh hiện ra. Mà Quyền Ý của Bộ Phi Thiên dùng để áp chế Lục Thanh liền bị thiên uy khổng lồ trong phút chốc đánh tan tành.
Sắc mặt tái nhợt, trong lòng Bộ Phi Thiên quả thực rất khiếp sợ. Hắn cảm nhận được cái gì, đó là lực trời đất. Chỉ có đật tới ngũ trọng thiên, cảnh giới Võ Hồn mới có thể lĩnh ngộ ra loại lực lượng của Thiên Đạo này, lực trời đất có ẩn chứa uy trời đất.
Huống chi Thiên Lôi chính là đại biểu cho thưởng phạt của thế gian, là thiên phạt ở bên trong có ẩn dấu uy trời đất nồng đậm. Hiện giờ lại được Lục Thanh điều động một tia lực trời đất kích phát ra quả thực như trời cao giận dữ, thiên phạt buông xuống.
Trong thời gian ngắn, Thiên Lôi quyền ảnh đề lại một mảnh chân không thoát phá hướng thẳng lên trời, đánh thẳng vào mảnh chân không do chân khí quyền ảnh của Bộ Phi Thiên đè ép ra.
Uy trời đất cơ hồ làm cho tâm thần của Bộ Phi Thiên thất thủ. Áp lực bức nhân khiến cho Quyền Ý của hắn bị bức trở lui vào cơ thể.
Bộ Phi Thiên cắn chặt răng, không hề chần chờ bạo phát toàn bộ Tử Diện chân khí ra nắm tay. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ầm
Thắng bại chỉ còn một chiêu!
Tại chỗ ngồi, năm vị trưởng lão và mười mấy hộ pháp đồng thời đứng bật dậy.
“Lực trời đất, hắn cư nhiên có thể điều động lực trời đất. Nói như vậy thì dù hiện giờ hắn chưa ngưng Kiếm Hồn, cũng chưa rèn luyện Kiếm Cương mà đã nắm giữ được Kiếm Hồn Đạo.” Lời nói của đại trưởng lão mang theo kinh ngạc thật sâu vang lên.
Làm võ giả, trời sinh chính là một ngụm tiên thiên khí trong cơ thể, chú trọng đối với thân thể hơn xa kiếm giả. Đồng dạng khả năng không chế cùng hiểu biết thân thể hơn xa so với kiếm giả. Lúc vừa mới gặp sáu người cả năm vị trưởng lão đều dễ dàng dựa vào gân cốt mà phán đoán độ tuổi của sáu người Lục Thanh.
Đại trưởng lão thấy, Lục Thanh bất quá cũng chỉ mười chín tuổi. Mười chín tuổi mà đã bước ra khỏi cảnh giới Giả Hồn, nửa bước vào cảnh giới Kiếm Hồn. Thậm chí đến Kiếm Hồn Đạo mà chỉ cảnh giới Kiếm Hồn mới có cũng đã nắm giữ được. Người như vậy đã không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung.
Yêu nghiêt, đây là yêu nghiệt chân chính, nếu như thế giới này mà còn tồn tại!
Cho tới bây giờ, đại trưởng lão mới chính thức ý thức được hôm nay đi nhờ qua Thiên Linh tộc bọn họ là người như thế nào. Sáu người này, sợ là cả Thanh Phàm giới, thậm chí là Kim Thiên giới đều là những nhân vật số một trong thế hệ trẻ.
Đặc biệt là Lục Thanh. Theo đại trưởng lão thấy thì sợ là chỉ có tông môn ở Bạch Linh giới mới có thể bồi dưỡng được đệ tử như vậy, thậm chí cũng cần phải trăm năm mới có thể xuất hiện một người như vậy.
Xem ra Tử Hà tông thật sự sắp quật khởi!
Trong lòng đại trưởng lão nghĩ như thế, mà lão càng không biết, ở Tử Hà tông còn cất dấu một gã đệ tử tuổi trẻ đạt được truyền thừa của Kiếm Tôn. Chỉ cần có thời gian thì nhất định sẽ trở thành nhân vật đứng đầu.
Lại nhìn tới hư không phía xa xa. Rốt cuộc hai đạo quyền ảnh to lớn ở trên không trung va chạm vào nhau.
Ầm
Tiếng nổ rung trời vang lên mang theo sóng âm cuồn cuộn khuếch tán ra hư không xung quanh, cùng với đó là một mảnh chân không thoát phá.
Cứ việc sóng âm lan truyền trong hư không thì tiếng gầm rú to lớn vẫn làm không ít tộc nhân của Thiên Linh tộc đinh tai mà thối lui. Thậm chí có một số ít trẻ nhỏ cùng phụ nữ không có tu luyện Võ Đạo bị chấn cho ù tai hoa mắt, người bên cạnh thấy vậy vội đem các nàng đỡ ra phía xa xa.
Ngay sau đó, lôi quang chói mắt trong không trung bạo khởi. Thiên Lôi quyền ảnh màu tím mang theo lực trời đất khủng bố không mất nhiều sức lực liền trực tiếp đánh nát chân khí quyền ảnh của Bộ Phi Thiên, thế không giảm lao thẳng lên bầu trời.
Bộ Phi Thiên biến sắc, vội vàng thi triển bộ pháp lăng không chạy về phía năm vị trưởng lão. Cư việc như thế thì khí lãng bùng nổ vẫn theo sát không rời.
“Phi Thiên!”
Từ chỗ bàn của tam hộ pháp truyền ra tiếng kinh hô lo lắng.
Cơ hồ khi tiếng hô vừa vang lên, ở bên cạnh Bộ Phi Thiên liền xuất hiện thân hình của đại trưởng lão.
Thật nhanh!
Trong lòng năm người Niếp Thanh Thiên chấn động. Bọn họ thậm chí còn không phát hiện đại trưởng lão rời đi như thế nào, không hề có một chút không khí dao động, cứ như là hư không tiêu thất.
Vừa đỡ được Bộ Phi Thiên, đại trưởng lão liền vung tay lên. Một cỗ lực trời đất khiến kẻ khác rung động được dẫn động lại, hướng về lôi quang bốn phía trấn áp xuống. Cơ hồ chỉ trong thời gian một hơi thở, lôi quang đầy trời thoát phá chân không đã tiêu biến trong vô hình, trừ bỏ một chút chấn động ở ngoài thì đã không còn một chút động tĩnh.
Sâu không lường được! Đại trưởng lão cư nhiên có thể nắm giữ được lực trời đất khổng lồ như vậy. Lục Thanh phỏng chừng, sợ là chỉ bằng vào số lực trời đất này, đại trưởng lão chỉ trong nháy mắt là có thể đem hắn diệt sát. Chỉ bằng vào lực trời đất hắn có thể điều động trong phạm vi nghìn trượng, sợ là chỉ một cái vung tay là sẽ bị dập tắt ngay.
Lúc này cả quảng trường yên tĩnh dị thường. Ngắn ngủi suy tư một lát, Lục Thanh lại nhìn lại thì thấy từng đạo ánh mắt nhìn mình đều mang theo vẻ kính sợ cùng khâm phục.
Người Thiên Linh tộc thật sự không ngờ, một kiếm giả ngoại lai thế nhưng lại có thể sử dụng quyền pháp để đánh bại đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của bọn họ. Thậm chí một chiêu cuối cùng kia còn dẫn động cả Thiên Lôi mang theo thiên uy cuồn cuộn. Thủ đoạn như thế sợ là chỉ có năm vị trưởng lão trong tộc mới có thể làm được.
Đặc biệt Lục Thanh lại có tuổi trẻ như thế. Lúc này, cơ hồ đại bộ phận ánh mắt nữ tử của Thiên Linh tộc đều tập trung vào Lục Thanh. Người của Thiên Linh tộc đều là dám yêu dám hận, không có ngăn cản hoặc che dấu điều gì. Tuy rằng Lục Thanh cũng thích loại tính tình thẳng thắng này, nhưng bây giờ bị nhìn như vậy cũng khiến cho hắn ăn không tiêu, vội vàng phong bế thức hải khong dám đi cảm ứng.
“Ta thua!” Thanh âm của Bộ Phi Thiên không hề có vẻ gì mất mát, ngược lại còn rất lạnh nhạt. Ánh mắt hắn nhìn về Lục Thanh có vẻ cảm thán nói: “Rốt cuộc ta cũng kiến thức được cao thủ tuổi trẻ bên ngoài. Nguyên lai ta đến cả bản lĩnh để khiêu chiến cũng không có, đúng là ếch ngồi đáy giếng. Quyền pháp của ngươi, ta rất khâm phục.”
Lục Thanh lắc lắc đầu, nói: “Đó chỉ là ta mưu lợi mà thôi, tóm lại ta dùng vẫn là kiếm pháp, không thể ngưng tụ ra được Quyền Ý như ngươi. Mà dẫn động vẫn là thuộc về lực lượng của Kiếm Đạo chúng ta. Cho nên ngươi không phải thua bởi quyền pháp, mà là thua bởi kiếm pháp của ta.”
“Kiếm pháp!” Bộ Phi Thiên có chút nghi hoặc: “Ý ngươi là ngươi sử dụng nắm tay thi triển kiếm pháp.”
Gật gật đầu, Lục Thanh nói: “Vạn Pháp Quy Tông, kiếm pháp tự nhiên có thể biến thành quyền pháp, mà quyền pháp đồng dạng cũng có thể diễn hóa thành kiếm pháp. Chỉ là cảnh giới này ta mới lĩnh ngộ ra được một chút, là chút da lông bên ngoài mà thôi, chỉ có thể làm cho bề ngoài giống nhau, còn bản chất vẫn thuộc về Kiếm Đạo.”
“Vạn Pháp Quy Tông!” Bộ Phi Thiên trầm ngâm một lát, thần sắc lộ ra chút đăm chiêu nói: “Ta nghĩ ta đã có điều ngộ. Đa tạ ngươi, bằng hữu phương xa.”
Nói xong Bộ Phi Thiên liền khom người hành một lễ với Lục Thanh. Bàn tay Lục Thanh vừa nhấc lên, nhất thời một cỗ lực trời đất ngăn lại động tác của Bộ Phi Thiên, Lục Thanh nói: “Nếu đã là bằng hữu thì sao còn phải có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.”
Bộ Phi Thiên sửng sốt, lập tức đứng thẳng lên.
Thân hình vừa chuyển, cuối cùng dừng lại trên người Long Tuyết, ánh mắt Bộ Phi Thiên lộ ra một tia chua xót nói: “Cô nương, ta cuối cùng đã thua. Lựa chọn của ngươi là chính xác, chỉ có vị huynh đệ này mới xứng đôi với ngươi. Nhưng bất luận thế nào ta cũng ta quên được cô nương, thân ảnh của cô nương đã in sâu trong lòng ta. Hy vọng co nương có thể cho ta được biết tên họ của mình, chờ khi tu vi của ta đủ, ta sẽ còn đi tìm cô nương.”
Bộ Phi Thiên vừa mở miệng, Lục Thanh ở bên cạnh sắc mặt có chút đỏ lên, bất quá tâm cảnh hắn rất cao, chỉ nháy mắt liền bình phục lại. Nhưng không biết vì sao, Phong Lôi châu ở trên Kiếm Chủng nguyên bản vẫn yên lặng lại quỷ dị nảy lên vào cái. Thần thức của Lục Thanh vừa thả tới liền khôi phục bình tĩnh. Mặc kệ thần thức của hắn có động tác như thế nào, cũng không thể tham tiến vào trong mảy may, đồng dạng cũng vô pháp thúc dục.
Lúc này, ánh mắt bốn người Niếp Thanh Thiên cũng có chút quái dị. Ánh mắt lúc thì nhìn Lục Thanh lúc lại quay sang nhìn Long Tuyết. Bất quá tâm cảnh của hai người thật sự cao, vô luận bọn họ có nhìn như thế nào, thì thần sắc trên mặt hai người đều không có biến hóa.
Đối mặt với ánh mắt kiên trì của Bộ Phi Thiên, Long Tuyết lắc lắc đầu, lần thứ hai mở miệng nói với hắn: “Để tên lại làm gì. Ngươi không cần đến tìm ta, hiện tại liền chặt đứt đi, bằng không thì chẳng đi tới đâu đâu.”
Sắc mặt tái nhợt, Bộ Phi Thiên nói: “Vì cái gì?”
“Vì cái gì?” Long Tuyết khẽ thì thào, ánh mắt có chút mê ly, chỉ nghe nàng thấp giọng nói: “Này vì cái gì, từ lúc năm trăm năm trước, liền có đáp án.”
Mà lúc này, ánh mắt của Triệu Thiên Diệp cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Thanh.
Thức thứ nhất của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Phong Lôi Hội Tụ.
Trong mắt Triệu Thiên Diệp hiện lên thần thái khó hiểu, mà tay phải của hắn cũng khẽ động theo. Hiển nhiên là đang diễn luyện theo động tác của Lục Thanh.
Bốn người Niếp Thanh Thiên ở bên cạnh có chút đăm chiêu, bàn tay cũng run lên rất nhỏ, nhàn nhạn tiếng kiếm rít vang lên.
Tuy nói chỉ chạm được một chút con đường của Vạn Pháp Quy Tông, nhưng năm người Niếp Thanh Tiên tùy tay liền đem kiếm pháp chuyển hóa thành quyền pháp vẫn là khiến năm người trưởng lão chấn động trong lòng. Đồng thời bọn họ cũng ý thức được, năm người trước mặt này, chính là Lục Thanh đang đối chiến với Bộ Phi Thiên, đều có thể một mình đảm đương một phía thiên tài.
Lại nhìn tới giữa sân. Thiên Lôi thuần một màu tím ở trên nắm tay Lục Thanh cư nhiên cũng ngưng tụ thành một quyền ảnh màu tím, Thiên Lôi quyền ảnh này ngưng tụ cơ hồ như thực chất. Trong lòng Lục Thanh vừa động, lực trời đất trong hư không liền hướng vào trong quyền ảnh tụ tập lại.
Ầm ầm.
Đột ngột từ trong Thiên Lôi quyền ảnh màu tím vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.
Thiên Lôi giận vang, thiên uy hàng thế!
Ngay sau đó, một cỗ thiên uy bàng bạc từ trong quyền ảnh hiện ra. Mà Quyền Ý của Bộ Phi Thiên dùng để áp chế Lục Thanh liền bị thiên uy khổng lồ trong phút chốc đánh tan tành.
Sắc mặt tái nhợt, trong lòng Bộ Phi Thiên quả thực rất khiếp sợ. Hắn cảm nhận được cái gì, đó là lực trời đất. Chỉ có đật tới ngũ trọng thiên, cảnh giới Võ Hồn mới có thể lĩnh ngộ ra loại lực lượng của Thiên Đạo này, lực trời đất có ẩn chứa uy trời đất.
Huống chi Thiên Lôi chính là đại biểu cho thưởng phạt của thế gian, là thiên phạt ở bên trong có ẩn dấu uy trời đất nồng đậm. Hiện giờ lại được Lục Thanh điều động một tia lực trời đất kích phát ra quả thực như trời cao giận dữ, thiên phạt buông xuống.
Trong thời gian ngắn, Thiên Lôi quyền ảnh đề lại một mảnh chân không thoát phá hướng thẳng lên trời, đánh thẳng vào mảnh chân không do chân khí quyền ảnh của Bộ Phi Thiên đè ép ra.
Uy trời đất cơ hồ làm cho tâm thần của Bộ Phi Thiên thất thủ. Áp lực bức nhân khiến cho Quyền Ý của hắn bị bức trở lui vào cơ thể.
Bộ Phi Thiên cắn chặt răng, không hề chần chờ bạo phát toàn bộ Tử Diện chân khí ra nắm tay. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ầm
Thắng bại chỉ còn một chiêu!
Tại chỗ ngồi, năm vị trưởng lão và mười mấy hộ pháp đồng thời đứng bật dậy.
“Lực trời đất, hắn cư nhiên có thể điều động lực trời đất. Nói như vậy thì dù hiện giờ hắn chưa ngưng Kiếm Hồn, cũng chưa rèn luyện Kiếm Cương mà đã nắm giữ được Kiếm Hồn Đạo.” Lời nói của đại trưởng lão mang theo kinh ngạc thật sâu vang lên.
Làm võ giả, trời sinh chính là một ngụm tiên thiên khí trong cơ thể, chú trọng đối với thân thể hơn xa kiếm giả. Đồng dạng khả năng không chế cùng hiểu biết thân thể hơn xa so với kiếm giả. Lúc vừa mới gặp sáu người cả năm vị trưởng lão đều dễ dàng dựa vào gân cốt mà phán đoán độ tuổi của sáu người Lục Thanh.
Đại trưởng lão thấy, Lục Thanh bất quá cũng chỉ mười chín tuổi. Mười chín tuổi mà đã bước ra khỏi cảnh giới Giả Hồn, nửa bước vào cảnh giới Kiếm Hồn. Thậm chí đến Kiếm Hồn Đạo mà chỉ cảnh giới Kiếm Hồn mới có cũng đã nắm giữ được. Người như vậy đã không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung.
Yêu nghiêt, đây là yêu nghiệt chân chính, nếu như thế giới này mà còn tồn tại!
Cho tới bây giờ, đại trưởng lão mới chính thức ý thức được hôm nay đi nhờ qua Thiên Linh tộc bọn họ là người như thế nào. Sáu người này, sợ là cả Thanh Phàm giới, thậm chí là Kim Thiên giới đều là những nhân vật số một trong thế hệ trẻ.
Đặc biệt là Lục Thanh. Theo đại trưởng lão thấy thì sợ là chỉ có tông môn ở Bạch Linh giới mới có thể bồi dưỡng được đệ tử như vậy, thậm chí cũng cần phải trăm năm mới có thể xuất hiện một người như vậy.
Xem ra Tử Hà tông thật sự sắp quật khởi!
Trong lòng đại trưởng lão nghĩ như thế, mà lão càng không biết, ở Tử Hà tông còn cất dấu một gã đệ tử tuổi trẻ đạt được truyền thừa của Kiếm Tôn. Chỉ cần có thời gian thì nhất định sẽ trở thành nhân vật đứng đầu.
Lại nhìn tới hư không phía xa xa. Rốt cuộc hai đạo quyền ảnh to lớn ở trên không trung va chạm vào nhau.
Ầm
Tiếng nổ rung trời vang lên mang theo sóng âm cuồn cuộn khuếch tán ra hư không xung quanh, cùng với đó là một mảnh chân không thoát phá.
Cứ việc sóng âm lan truyền trong hư không thì tiếng gầm rú to lớn vẫn làm không ít tộc nhân của Thiên Linh tộc đinh tai mà thối lui. Thậm chí có một số ít trẻ nhỏ cùng phụ nữ không có tu luyện Võ Đạo bị chấn cho ù tai hoa mắt, người bên cạnh thấy vậy vội đem các nàng đỡ ra phía xa xa.
Ngay sau đó, lôi quang chói mắt trong không trung bạo khởi. Thiên Lôi quyền ảnh màu tím mang theo lực trời đất khủng bố không mất nhiều sức lực liền trực tiếp đánh nát chân khí quyền ảnh của Bộ Phi Thiên, thế không giảm lao thẳng lên bầu trời.
Bộ Phi Thiên biến sắc, vội vàng thi triển bộ pháp lăng không chạy về phía năm vị trưởng lão. Cư việc như thế thì khí lãng bùng nổ vẫn theo sát không rời.
“Phi Thiên!”
Từ chỗ bàn của tam hộ pháp truyền ra tiếng kinh hô lo lắng.
Cơ hồ khi tiếng hô vừa vang lên, ở bên cạnh Bộ Phi Thiên liền xuất hiện thân hình của đại trưởng lão.
Thật nhanh!
Trong lòng năm người Niếp Thanh Thiên chấn động. Bọn họ thậm chí còn không phát hiện đại trưởng lão rời đi như thế nào, không hề có một chút không khí dao động, cứ như là hư không tiêu thất.
Vừa đỡ được Bộ Phi Thiên, đại trưởng lão liền vung tay lên. Một cỗ lực trời đất khiến kẻ khác rung động được dẫn động lại, hướng về lôi quang bốn phía trấn áp xuống. Cơ hồ chỉ trong thời gian một hơi thở, lôi quang đầy trời thoát phá chân không đã tiêu biến trong vô hình, trừ bỏ một chút chấn động ở ngoài thì đã không còn một chút động tĩnh.
Sâu không lường được! Đại trưởng lão cư nhiên có thể nắm giữ được lực trời đất khổng lồ như vậy. Lục Thanh phỏng chừng, sợ là chỉ bằng vào số lực trời đất này, đại trưởng lão chỉ trong nháy mắt là có thể đem hắn diệt sát. Chỉ bằng vào lực trời đất hắn có thể điều động trong phạm vi nghìn trượng, sợ là chỉ một cái vung tay là sẽ bị dập tắt ngay.
Lúc này cả quảng trường yên tĩnh dị thường. Ngắn ngủi suy tư một lát, Lục Thanh lại nhìn lại thì thấy từng đạo ánh mắt nhìn mình đều mang theo vẻ kính sợ cùng khâm phục.
Người Thiên Linh tộc thật sự không ngờ, một kiếm giả ngoại lai thế nhưng lại có thể sử dụng quyền pháp để đánh bại đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của bọn họ. Thậm chí một chiêu cuối cùng kia còn dẫn động cả Thiên Lôi mang theo thiên uy cuồn cuộn. Thủ đoạn như thế sợ là chỉ có năm vị trưởng lão trong tộc mới có thể làm được.
Đặc biệt Lục Thanh lại có tuổi trẻ như thế. Lúc này, cơ hồ đại bộ phận ánh mắt nữ tử của Thiên Linh tộc đều tập trung vào Lục Thanh. Người của Thiên Linh tộc đều là dám yêu dám hận, không có ngăn cản hoặc che dấu điều gì. Tuy rằng Lục Thanh cũng thích loại tính tình thẳng thắng này, nhưng bây giờ bị nhìn như vậy cũng khiến cho hắn ăn không tiêu, vội vàng phong bế thức hải khong dám đi cảm ứng.
“Ta thua!” Thanh âm của Bộ Phi Thiên không hề có vẻ gì mất mát, ngược lại còn rất lạnh nhạt. Ánh mắt hắn nhìn về Lục Thanh có vẻ cảm thán nói: “Rốt cuộc ta cũng kiến thức được cao thủ tuổi trẻ bên ngoài. Nguyên lai ta đến cả bản lĩnh để khiêu chiến cũng không có, đúng là ếch ngồi đáy giếng. Quyền pháp của ngươi, ta rất khâm phục.”
Lục Thanh lắc lắc đầu, nói: “Đó chỉ là ta mưu lợi mà thôi, tóm lại ta dùng vẫn là kiếm pháp, không thể ngưng tụ ra được Quyền Ý như ngươi. Mà dẫn động vẫn là thuộc về lực lượng của Kiếm Đạo chúng ta. Cho nên ngươi không phải thua bởi quyền pháp, mà là thua bởi kiếm pháp của ta.”
“Kiếm pháp!” Bộ Phi Thiên có chút nghi hoặc: “Ý ngươi là ngươi sử dụng nắm tay thi triển kiếm pháp.”
Gật gật đầu, Lục Thanh nói: “Vạn Pháp Quy Tông, kiếm pháp tự nhiên có thể biến thành quyền pháp, mà quyền pháp đồng dạng cũng có thể diễn hóa thành kiếm pháp. Chỉ là cảnh giới này ta mới lĩnh ngộ ra được một chút, là chút da lông bên ngoài mà thôi, chỉ có thể làm cho bề ngoài giống nhau, còn bản chất vẫn thuộc về Kiếm Đạo.”
“Vạn Pháp Quy Tông!” Bộ Phi Thiên trầm ngâm một lát, thần sắc lộ ra chút đăm chiêu nói: “Ta nghĩ ta đã có điều ngộ. Đa tạ ngươi, bằng hữu phương xa.”
Nói xong Bộ Phi Thiên liền khom người hành một lễ với Lục Thanh. Bàn tay Lục Thanh vừa nhấc lên, nhất thời một cỗ lực trời đất ngăn lại động tác của Bộ Phi Thiên, Lục Thanh nói: “Nếu đã là bằng hữu thì sao còn phải có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.”
Bộ Phi Thiên sửng sốt, lập tức đứng thẳng lên.
Thân hình vừa chuyển, cuối cùng dừng lại trên người Long Tuyết, ánh mắt Bộ Phi Thiên lộ ra một tia chua xót nói: “Cô nương, ta cuối cùng đã thua. Lựa chọn của ngươi là chính xác, chỉ có vị huynh đệ này mới xứng đôi với ngươi. Nhưng bất luận thế nào ta cũng ta quên được cô nương, thân ảnh của cô nương đã in sâu trong lòng ta. Hy vọng co nương có thể cho ta được biết tên họ của mình, chờ khi tu vi của ta đủ, ta sẽ còn đi tìm cô nương.”
Bộ Phi Thiên vừa mở miệng, Lục Thanh ở bên cạnh sắc mặt có chút đỏ lên, bất quá tâm cảnh hắn rất cao, chỉ nháy mắt liền bình phục lại. Nhưng không biết vì sao, Phong Lôi châu ở trên Kiếm Chủng nguyên bản vẫn yên lặng lại quỷ dị nảy lên vào cái. Thần thức của Lục Thanh vừa thả tới liền khôi phục bình tĩnh. Mặc kệ thần thức của hắn có động tác như thế nào, cũng không thể tham tiến vào trong mảy may, đồng dạng cũng vô pháp thúc dục.
Lúc này, ánh mắt bốn người Niếp Thanh Thiên cũng có chút quái dị. Ánh mắt lúc thì nhìn Lục Thanh lúc lại quay sang nhìn Long Tuyết. Bất quá tâm cảnh của hai người thật sự cao, vô luận bọn họ có nhìn như thế nào, thì thần sắc trên mặt hai người đều không có biến hóa.
Đối mặt với ánh mắt kiên trì của Bộ Phi Thiên, Long Tuyết lắc lắc đầu, lần thứ hai mở miệng nói với hắn: “Để tên lại làm gì. Ngươi không cần đến tìm ta, hiện tại liền chặt đứt đi, bằng không thì chẳng đi tới đâu đâu.”
Sắc mặt tái nhợt, Bộ Phi Thiên nói: “Vì cái gì?”
“Vì cái gì?” Long Tuyết khẽ thì thào, ánh mắt có chút mê ly, chỉ nghe nàng thấp giọng nói: “Này vì cái gì, từ lúc năm trăm năm trước, liền có đáp án.”