“Năm trăm năm trước?” Bộ Phi Thiên sửng sốt, chỉ là ánh mắt lập tức ảm đạm xuống không hề nói nữa. Theo đó Bộ Phi Thiên xoay đầu rời đi, hai vai có hơi run lên. Trở về chỗ ngồi của mình, Bộ Phi Thiên không hề nói chuyện mà chỉ nâng bát rượu lên từng ngụm từng ngụm uống, giống như đang uống nước lã không hề có cảm giác gì.
Về phần đám người Lục Thanh cũng đồng thời sửng sốt. Năm trăm năm trước là có ý tứ gì? Mà bốn người không chú ý tới, ở bên cạnh ánh mắt của Dịch Nhược Vũ hiện lên thần sắc rất phức tạp.
Một hồi so đấu, có thể nói năm người Lục Thanh đều có điều lĩnh ngộ, mà năm vị trưởng lão Thiên Linh tộc cũng lại hiểu thêm một chút. Sau đó trong một canh giờ, mấy người đều chỉ thảo luận về cảnh giới Vạn Pháp Quy Tông. Mà mấy người Lục Thanh cũng phát hiện, kỳ thật Võ Đạo của Thiên Linh tộc cùng với Kiếm Đạo có rất nhiều điểm giống nhau, đại khái mà nói đích đến của hai con đường đều là một điểm.
“Các vị, đa tạ đã trợ giúp, ta nghĩ các vị và Thiên Linh tộc chúng ta có thể kết hạ môi quan hệ hữu hảo.” Đại trưởng lão mở miệng nói, đồng thời lấy từ trong lòng ra sáu hạt châu màu vàng phân biệt đưa cho mỗi người, nói: “Đây là Vân Kim châu do Thiên Linh tộc chúng ta đặc chế, đại biểu cho thân phận khách quý của Thiên Linh tộc chúng ta. Về sau nếu có vệc gì cần Thiên Linh tộc chúng ta giúp, chỉ cần trong phạm vi tộc chúng ta, Thiên Linh tộc nhất định toàn lực tương trợ.”
“Như thế thì cảm ơn năm vị trưởng lão.” Lục Thanh liền cảm tạ một câu. Phía trước cùng năm trưởng lão trao đổi thật sự là khiến hắn được lợi phi thường. Năm vị trưởng lão đều có cảnh giới tu vi rất cao thâm, tuy bọn họ chỉ mới vừa tiếp xúc tới cảnh giới Vạn Pháp Quy Tông, nhưng ngắn ngủi đã lĩnh ngộ ra gì đó, liền vượt xa xa Lục Thanh.
Này không thể nghi ngờ thuyết minh một chút, năm vị trưởng lão đều phải có tu vi tướng đương Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu đổi thành cảnh giới Võ Đạo theo lời bọn họ thì là cảnh giới Võ Hồn. Bọn họ lĩnh ngộ đạo lý tự nhiên có thể một suy hai, hai suy ba, đây là đến từ tích lũy kinh nghiệm thâm hậu.
Sau đó, do đại trưởng lão an bài cho sáu người vài căn nhà đá để tĩnh tu mấy canh giờ. Ngay hôm sau, khi tiếng gà gáy chưa cất lên, sáu người Lục Thanh liền cáo biệt tộc nhân Thiên Linh tộc, dọc theo Linh Đoạn Sơn Mạch mà đi.
“Sáu người này, tương lai đều sẽ là hạng phi phàm. Chúng ta hữu hảo với bọn họ chính là hy vọng tương lai sẽ không phải đối địch cùng bọn họ.” Vẫn luôn trầm mặc, tứ trưởng lão hãn hữu mở miệng nói.
“Không sai, Thiên Linh tộc chúng ta cũng cần phải sửa đổi lại một chút, quy củ của tổ tiên có lẽ đã xưa rồi. Mà ân oán năm đó đến bây giờ cũng đã tan theo thời gian rồi. Huống chi năm đó ra tay đều là những lão bất tử có tu vi thông thiên, còn những người khác cũng không liên quan.”
“Đúng vậy, cừu hận của tổ tiên chúng ta làm sao có thể báo được.”
“Báo, báo như thế nào. Đã năm vạn năm, người có tu vi cao nhất Thiên Linh tộc ta cũng chỉ là lục trọng thiên, muốn báo thù trừ phi có thể có người đạt tới thất trọng thiên trở thành Võ Thánh, có thể quét ngang thiên hạ. Nhưng chẳng lẽ Kiếm Thần Đại Lục lại không có lão bất tử nào có cảnh giới tương đương thế sao.”
“Ngươi là nói…?”
“Có một số thứ, không thể xem ở mặt ngoài được. Này Kiếm Thần Đại Lục trải qua năm vạn năm tích lũy không biết thâm sâu bao nhiêu. Chính là không biết vị kia cùng Kiếm Thần điện gây ra đại động tĩnh năm vạn năm trước mà nay không hề thấy tung tích.”
“Chỉ sợ vị kia thân mình còn chưa lo xong. Mà trong Tử Hoàng giới còn năm đại thánh địa tồn tại, sợ rằng ở đó cũng không phải mình Kiếm Thần sơn độc bá. Nhiều năm nay tích lũy, chỉ sợ sắp tới sẽ có sóng gió.”
“Cho nên Thiên Linh tộc chúng ta phải có quyết định, nếu cứ như vậy thì cũng không ổn. Hiện giờ phong vân biến động, chúng ta sao có thể chỉ lo thân mình.” Đại trưởng lão hít sâu một hơi nói tiếp: “Chúng ta năm lão già này cũng không biết có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa, nên để cho những người phía dưới đi kinh lịch thôi.”
“Ý của ngươi là “
“Để cho Phi Thiên mang theo tộc nhân đến bên ngoài lịch lãm. Ở trong Linh Đoạn Sơn Mạch chúng ta thì không thể có được kinh lịch gì. Chỉ có khảo nghiệm máu tanh mới có thể giúp bọn họ tiến vào chân trời mới. Võ giả giết chóc chính là bản tâm, không có kinh lịch giết chóc võ giả không thể có được căn bản. Võ giả chủ chinh phạt giết chóc, không phải chỉ có khổ tu.” Ánh mắt đại trưởng lão có chút phức tạp nói.
“Có một số thứ không phải để trong lòng nhiều như vậy, nếu đã quyết định thì phải làm ngay lập tức.”
“Nhưng mà sợ là Phi Thiên còn chưa gượng dậy nổi.”
“Chưa gượng dậy nổi?” Đại trưởng lão lắc lắc đầu nói: “Nếu chỉ như vậy thôi mà đã khiến hắn không gượng dậy nổi thì thà rằng hắn phế bỏ tu vi đi còn hơn. Nếu như vậy thì Bộ Phi Thiên đã không đủ tư cách trở thành đồ đệ ta, hoặc là nói đã không đủ tư cách của một võ giả.”
“Thiên Linh tộc ta bất tri bất giác đã im hơi vạn năm. Chỉ là không biết năm tháng có phá đi dấu vết không?”
Một ngày sau, ở cuối Linh Đoạn Sơn Mạch, một tòa núi cao trăm trượng.
Phong Lôi từ trên không trung phát ra tiếng long ngâm vui sướng, hạ tới trên đỉnh núi.
Linh Đoạn Sơn Mạch tồn tại lực lượng có thể gian cầm khả năng ngự không phi hành của kiếm giả, nhưng đối với Linh Thú lại không có nhiều ảnh hưởng. Chỉ là ở bên trong Linh Đoạn Sơn Mạch, Phong Lôi cảm thấy rất không thoải mái, giống như có cái gì đó vẫn kiềm chế ở trong lòng nó. Nên vừa ra khỏi Linh Đoạn Sơn Mạch nó liền phát ra tiếng long ngâm vui mừng như thế.
Nhưng mà bị nó rống như thế, chung quanh núi rừng liên tục vang lên tiếng kêu bất an, một đám dã thú cùng Linh Thú xung quanh sợ hãi bỏ chạy mất dạng. Trong lúc nhất thời bụi đất nổi lên cuồn cuộn, vô số tiếng tê rống vang lên không dứt.
Lục Thanh dở khóc dở cười vỗ vỗ lên cái đầu to lớn của Phong Lôi. Con vật nhỏ này tuy rằng thực lực đủ rồi nhưng mà tâm tính lại luôn mãi vậy. Dù sao thì ngoài mười năm dãy dụa trong Thiên Lôi nó cũng không hề kinh lịch qua cái gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Đứng ở trên đỉnh núi nhìn lại, phương ra đều là một mảnh xanh biếc nhìn không thấy điểm cuối.
Căn cứ theo ghi lại trong Lưu Ảnh châu, ở trước mặt sáu người chính là Bích Lạc hải, mà trong Lưu Ảnh châu còn ghi chép: không thể nhập hải, cốt toái cân ly.
Về phần vì sao lại như vậy thì Lưu Ảnh châu cũng không ghi lại giải thích.
“Bích Lạc hải! Đó là biển sao?” Ánh mắt của Dịch Nhược Vũ có chút mê ly. Đích xác đây cũng không phải biển, nhiều nhất chính là một con sông hồ to lớn mà thôi. Theo trong điển tịch ghi chép lại thì cả Thanh Phàm giới chỉ có một biển đó là Kiếm Thần hải, cách Tử Hà tông bọn họ phải tới mười nghìn dặm.
Sau nửa canh giờ, sáu người Lục Thanh liền đi tới trước Bich Lạc hải.
Nước biển màu bích lam trong suốt nhìn không tới cuối. Trong Lưu Ảnh châu miêu tả thì Bích Lạc hải này đại khái rộng hai trăm lí. Ở cuối chính là một tông môn cấp Thanh Phàm thứ ba mà họ phải đi qua, Nhược Thủy môn.
Lúc này, mặt trời đã lên cao hơn phân nửa. Ánh sáng ban mai chiếc lên mặt nước làm rộ lên kim quang rạng rỡ.
Nhưng mà rất nhanh sáu người liền phát hiện có điểm không đúng. Bởi vì bọn họ thấy trên Bích Lạc hải lại không hề có cuộn sóng nào, mặt nước bình tĩnh đến đáng sợ không có một gợn sóng nào cuộn lên. Cho dù từng cơn gió to thổi quét qua, mặt nước chỉ hơi rung động rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
“Nước ở đây có cổ quái!” Niếp Thanh Thiên mở miệng nói rồi lăng không chụp một đoàn nước biển to bằng nắm tay.
“Di!” Niếp Thanh Thiên kinh dị kêu lên: “Chỉ có một chút mà nặng trên dưới mười cân.”
Mười cân?
Năm người Lục Thanh đều sửng sốt, theo bọn họ thì đoàn nước biển huyền phù trên tay Niếp Thanh Thiên cùng lắm có được nửa cân, vậy mà lúc này Niếp Thanh Thiên lại nói phải nặng tới mười cân.
“Xem ra nước biển này quả nhiên có cổ quái.” Lục Thanh nhíu mày nói: “Án chiếu theo sức nặng này sợ là người bình thường vừa vào trong lòng nước sẽ bị ép cho gân cốt vỡ vụn. Sợ là cũng không có ai biết được mực nước ở đây sâu bao nhiêu. Không biết như thế nào mà nước biển ở đây lại có sức nặng như vậy?”
“Bích Lạc hải, Bích Lạc hải! Người bình thường sợ là không thể vượt qua được nó, nhưng chúng ta cũng không vấn đề gì.” Dịch Nhược Vũ lắc lắc đầu nói.
Nhìn thấy mặt nước màu bích lam, không biết vì sao Lục Thanh cảm thấy tâm thần mình có một chút bất an. Chẳng lẽ lại sắp có chuyện gì xảy ra sao? Cho tới bây giờ cảm giác của Lục Thanh đều mạnh hơn mấy người Niếp Thanh Thiên nhiều.
Lục Thanh trầm giọng nói: “Bây giờ cưỡi Phong Lôi bay qua, bất quá tất cả đều phải cẩn thận.”
Năm người Niếp Thanh Thiên đều gật gật đầu, tất cả đều chưa có ai từng đi qua Bích Lạc hải này, cẩn thận cũng phải.
Ngâm nga một tiếng Phong Lôi liền chở sáu người Lục Thanh bay lên.
Nhưng mà vừa bay lên hư không trên Bích Lạc hải, thân thể Phong Lôi liền trầm xuống. Sáu người Lục Thanh đều cảm nhận xung quanh một cỗ áp lực sâu nặng đè lên người.
Áp lực này không hề có khí tức gì của khí thuộc tính, giống như là trọng lực ép tới đơn thuần, đại khái có trên dưới nghìn cân. Lấy lực lượng thân thể của Lục Thanh và Phong Lôi thì đương nhiên không có gì, mà năm người Niếp Thanh Thiên cũng vận chuyển Kiếm Nguyên lưu động trong kinh mạch đem cỗ áp lực này triệt tiêu.
“Năm trăm năm trước?” Bộ Phi Thiên sửng sốt, chỉ là ánh mắt lập tức ảm đạm xuống không hề nói nữa. Theo đó Bộ Phi Thiên xoay đầu rời đi, hai vai có hơi run lên. Trở về chỗ ngồi của mình, Bộ Phi Thiên không hề nói chuyện mà chỉ nâng bát rượu lên từng ngụm từng ngụm uống, giống như đang uống nước lã không hề có cảm giác gì.
Về phần đám người Lục Thanh cũng đồng thời sửng sốt. Năm trăm năm trước là có ý tứ gì? Mà bốn người không chú ý tới, ở bên cạnh ánh mắt của Dịch Nhược Vũ hiện lên thần sắc rất phức tạp.
Một hồi so đấu, có thể nói năm người Lục Thanh đều có điều lĩnh ngộ, mà năm vị trưởng lão Thiên Linh tộc cũng lại hiểu thêm một chút. Sau đó trong một canh giờ, mấy người đều chỉ thảo luận về cảnh giới Vạn Pháp Quy Tông. Mà mấy người Lục Thanh cũng phát hiện, kỳ thật Võ Đạo của Thiên Linh tộc cùng với Kiếm Đạo có rất nhiều điểm giống nhau, đại khái mà nói đích đến của hai con đường đều là một điểm.
“Các vị, đa tạ đã trợ giúp, ta nghĩ các vị và Thiên Linh tộc chúng ta có thể kết hạ môi quan hệ hữu hảo.” Đại trưởng lão mở miệng nói, đồng thời lấy từ trong lòng ra sáu hạt châu màu vàng phân biệt đưa cho mỗi người, nói: “Đây là Vân Kim châu do Thiên Linh tộc chúng ta đặc chế, đại biểu cho thân phận khách quý của Thiên Linh tộc chúng ta. Về sau nếu có vệc gì cần Thiên Linh tộc chúng ta giúp, chỉ cần trong phạm vi tộc chúng ta, Thiên Linh tộc nhất định toàn lực tương trợ.”
“Như thế thì cảm ơn năm vị trưởng lão.” Lục Thanh liền cảm tạ một câu. Phía trước cùng năm trưởng lão trao đổi thật sự là khiến hắn được lợi phi thường. Năm vị trưởng lão đều có cảnh giới tu vi rất cao thâm, tuy bọn họ chỉ mới vừa tiếp xúc tới cảnh giới Vạn Pháp Quy Tông, nhưng ngắn ngủi đã lĩnh ngộ ra gì đó, liền vượt xa xa Lục Thanh.
Này không thể nghi ngờ thuyết minh một chút, năm vị trưởng lão đều phải có tu vi tướng đương Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu đổi thành cảnh giới Võ Đạo theo lời bọn họ thì là cảnh giới Võ Hồn. Bọn họ lĩnh ngộ đạo lý tự nhiên có thể một suy hai, hai suy ba, đây là đến từ tích lũy kinh nghiệm thâm hậu.
Sau đó, do đại trưởng lão an bài cho sáu người vài căn nhà đá để tĩnh tu mấy canh giờ. Ngay hôm sau, khi tiếng gà gáy chưa cất lên, sáu người Lục Thanh liền cáo biệt tộc nhân Thiên Linh tộc, dọc theo Linh Đoạn Sơn Mạch mà đi.
“Sáu người này, tương lai đều sẽ là hạng phi phàm. Chúng ta hữu hảo với bọn họ chính là hy vọng tương lai sẽ không phải đối địch cùng bọn họ.” Vẫn luôn trầm mặc, tứ trưởng lão hãn hữu mở miệng nói.
“Không sai, Thiên Linh tộc chúng ta cũng cần phải sửa đổi lại một chút, quy củ của tổ tiên có lẽ đã xưa rồi. Mà ân oán năm đó đến bây giờ cũng đã tan theo thời gian rồi. Huống chi năm đó ra tay đều là những lão bất tử có tu vi thông thiên, còn những người khác cũng không liên quan.”
“Đúng vậy, cừu hận của tổ tiên chúng ta làm sao có thể báo được.”
“Báo, báo như thế nào. Đã năm vạn năm, người có tu vi cao nhất Thiên Linh tộc ta cũng chỉ là lục trọng thiên, muốn báo thù trừ phi có thể có người đạt tới thất trọng thiên trở thành Võ Thánh, có thể quét ngang thiên hạ. Nhưng chẳng lẽ Kiếm Thần Đại Lục lại không có lão bất tử nào có cảnh giới tương đương thế sao.”
“Ngươi là nói…?”
“Có một số thứ, không thể xem ở mặt ngoài được. Này Kiếm Thần Đại Lục trải qua năm vạn năm tích lũy không biết thâm sâu bao nhiêu. Chính là không biết vị kia cùng Kiếm Thần điện gây ra đại động tĩnh năm vạn năm trước mà nay không hề thấy tung tích.”
“Chỉ sợ vị kia thân mình còn chưa lo xong. Mà trong Tử Hoàng giới còn năm đại thánh địa tồn tại, sợ rằng ở đó cũng không phải mình Kiếm Thần sơn độc bá. Nhiều năm nay tích lũy, chỉ sợ sắp tới sẽ có sóng gió.”
“Cho nên Thiên Linh tộc chúng ta phải có quyết định, nếu cứ như vậy thì cũng không ổn. Hiện giờ phong vân biến động, chúng ta sao có thể chỉ lo thân mình.” Đại trưởng lão hít sâu một hơi nói tiếp: “Chúng ta năm lão già này cũng không biết có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa, nên để cho những người phía dưới đi kinh lịch thôi.”
“Ý của ngươi là “
“Để cho Phi Thiên mang theo tộc nhân đến bên ngoài lịch lãm. Ở trong Linh Đoạn Sơn Mạch chúng ta thì không thể có được kinh lịch gì. Chỉ có khảo nghiệm máu tanh mới có thể giúp bọn họ tiến vào chân trời mới. Võ giả giết chóc chính là bản tâm, không có kinh lịch giết chóc võ giả không thể có được căn bản. Võ giả chủ chinh phạt giết chóc, không phải chỉ có khổ tu.” Ánh mắt đại trưởng lão có chút phức tạp nói.
“Có một số thứ không phải để trong lòng nhiều như vậy, nếu đã quyết định thì phải làm ngay lập tức.”
“Nhưng mà sợ là Phi Thiên còn chưa gượng dậy nổi.”
“Chưa gượng dậy nổi?” Đại trưởng lão lắc lắc đầu nói: “Nếu chỉ như vậy thôi mà đã khiến hắn không gượng dậy nổi thì thà rằng hắn phế bỏ tu vi đi còn hơn. Nếu như vậy thì Bộ Phi Thiên đã không đủ tư cách trở thành đồ đệ ta, hoặc là nói đã không đủ tư cách của một võ giả.”
“Thiên Linh tộc ta bất tri bất giác đã im hơi vạn năm. Chỉ là không biết năm tháng có phá đi dấu vết không?”
Một ngày sau, ở cuối Linh Đoạn Sơn Mạch, một tòa núi cao trăm trượng.
Phong Lôi từ trên không trung phát ra tiếng long ngâm vui sướng, hạ tới trên đỉnh núi.
Linh Đoạn Sơn Mạch tồn tại lực lượng có thể gian cầm khả năng ngự không phi hành của kiếm giả, nhưng đối với Linh Thú lại không có nhiều ảnh hưởng. Chỉ là ở bên trong Linh Đoạn Sơn Mạch, Phong Lôi cảm thấy rất không thoải mái, giống như có cái gì đó vẫn kiềm chế ở trong lòng nó. Nên vừa ra khỏi Linh Đoạn Sơn Mạch nó liền phát ra tiếng long ngâm vui mừng như thế.
Nhưng mà bị nó rống như thế, chung quanh núi rừng liên tục vang lên tiếng kêu bất an, một đám dã thú cùng Linh Thú xung quanh sợ hãi bỏ chạy mất dạng. Trong lúc nhất thời bụi đất nổi lên cuồn cuộn, vô số tiếng tê rống vang lên không dứt.
Lục Thanh dở khóc dở cười vỗ vỗ lên cái đầu to lớn của Phong Lôi. Con vật nhỏ này tuy rằng thực lực đủ rồi nhưng mà tâm tính lại luôn mãi vậy. Dù sao thì ngoài mười năm dãy dụa trong Thiên Lôi nó cũng không hề kinh lịch qua cái gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Đứng ở trên đỉnh núi nhìn lại, phương ra đều là một mảnh xanh biếc nhìn không thấy điểm cuối.
Căn cứ theo ghi lại trong Lưu Ảnh châu, ở trước mặt sáu người chính là Bích Lạc hải, mà trong Lưu Ảnh châu còn ghi chép: không thể nhập hải, cốt toái cân ly.
Về phần vì sao lại như vậy thì Lưu Ảnh châu cũng không ghi lại giải thích.
“Bích Lạc hải! Đó là biển sao?” Ánh mắt của Dịch Nhược Vũ có chút mê ly. Đích xác đây cũng không phải biển, nhiều nhất chính là một con sông hồ to lớn mà thôi. Theo trong điển tịch ghi chép lại thì cả Thanh Phàm giới chỉ có một biển đó là Kiếm Thần hải, cách Tử Hà tông bọn họ phải tới mười nghìn dặm.
Sau nửa canh giờ, sáu người Lục Thanh liền đi tới trước Bich Lạc hải.
Nước biển màu bích lam trong suốt nhìn không tới cuối. Trong Lưu Ảnh châu miêu tả thì Bích Lạc hải này đại khái rộng hai trăm lí. Ở cuối chính là một tông môn cấp Thanh Phàm thứ ba mà họ phải đi qua, Nhược Thủy môn.
Lúc này, mặt trời đã lên cao hơn phân nửa. Ánh sáng ban mai chiếc lên mặt nước làm rộ lên kim quang rạng rỡ.
Nhưng mà rất nhanh sáu người liền phát hiện có điểm không đúng. Bởi vì bọn họ thấy trên Bích Lạc hải lại không hề có cuộn sóng nào, mặt nước bình tĩnh đến đáng sợ không có một gợn sóng nào cuộn lên. Cho dù từng cơn gió to thổi quét qua, mặt nước chỉ hơi rung động rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
“Nước ở đây có cổ quái!” Niếp Thanh Thiên mở miệng nói rồi lăng không chụp một đoàn nước biển to bằng nắm tay.
“Di!” Niếp Thanh Thiên kinh dị kêu lên: “Chỉ có một chút mà nặng trên dưới mười cân.”
Mười cân?
Năm người Lục Thanh đều sửng sốt, theo bọn họ thì đoàn nước biển huyền phù trên tay Niếp Thanh Thiên cùng lắm có được nửa cân, vậy mà lúc này Niếp Thanh Thiên lại nói phải nặng tới mười cân.
“Xem ra nước biển này quả nhiên có cổ quái.” Lục Thanh nhíu mày nói: “Án chiếu theo sức nặng này sợ là người bình thường vừa vào trong lòng nước sẽ bị ép cho gân cốt vỡ vụn. Sợ là cũng không có ai biết được mực nước ở đây sâu bao nhiêu. Không biết như thế nào mà nước biển ở đây lại có sức nặng như vậy?”
“Bích Lạc hải, Bích Lạc hải! Người bình thường sợ là không thể vượt qua được nó, nhưng chúng ta cũng không vấn đề gì.” Dịch Nhược Vũ lắc lắc đầu nói.
Nhìn thấy mặt nước màu bích lam, không biết vì sao Lục Thanh cảm thấy tâm thần mình có một chút bất an. Chẳng lẽ lại sắp có chuyện gì xảy ra sao? Cho tới bây giờ cảm giác của Lục Thanh đều mạnh hơn mấy người Niếp Thanh Thiên nhiều.
Lục Thanh trầm giọng nói: “Bây giờ cưỡi Phong Lôi bay qua, bất quá tất cả đều phải cẩn thận.”
Năm người Niếp Thanh Thiên đều gật gật đầu, tất cả đều chưa có ai từng đi qua Bích Lạc hải này, cẩn thận cũng phải.
Ngâm nga một tiếng Phong Lôi liền chở sáu người Lục Thanh bay lên.
Nhưng mà vừa bay lên hư không trên Bích Lạc hải, thân thể Phong Lôi liền trầm xuống. Sáu người Lục Thanh đều cảm nhận xung quanh một cỗ áp lực sâu nặng đè lên người.
Áp lực này không hề có khí tức gì của khí thuộc tính, giống như là trọng lực ép tới đơn thuần, đại khái có trên dưới nghìn cân. Lấy lực lượng thân thể của Lục Thanh và Phong Lôi thì đương nhiên không có gì, mà năm người Niếp Thanh Thiên cũng vận chuyển Kiếm Nguyên lưu động trong kinh mạch đem cỗ áp lực này triệt tiêu.