Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 828: Bước đầu của Đạo

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

– Tiên thiên Kiếm Khách!

Quản sự trung niên không kìm nổi kinh hô một tiếng, không ngờ chỉ một viên đan dược chẳng những khiến Dịch lão cải lão hồi xuân. Thậm chí còn đột phá cảnh giới đạt tới Kiếm Khách tiểu thiên vị. Người sau còn đang tiến, người đi trước đã khiến cho vô số người lộ vẻ kinh sợ. Kéo dài tuổi thọ trong mắt vô số người là chuyện không thể làm được, nhưng hiện tại đã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Chuyện xảy ra vừa rồi với Dịch lão, không chỉ là quản sự trung niên, dù là mọi người tiến đến hưởng ứng lệnh triệu tập cũng chưa từng nghe qua. Nguyên lão ba đời trung thành với chủ, hiện giờ được báo đáp như vậy, cũng khiến vô số người cảm thấy ấm áp trong lòng. Biết rằng ở Lục gia, chỉ cần trung thành và tận tâm, như vậy nhất định có thể được báo đáp ra ngoài tưởng tượng.

Lúc này nhìn lại trung niên đứng thẳng trước Lục gia trang, một thân cẩm y đã không giống người khi trước, thậm chí còn trẻ hơn nhiều, không thế nào tin được sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn hai tay mình, lão nhân muốn khom người bái tạ, bị Lục Thanh đỡ lấy.

Lục Thanh nở một nụ cười ôn hòa:

– Dịch lão phụ tá ba đời Lục gia ta, công lao vất vả, chỉ cần Lục Thanh ta còn sông ngày nào, từ nay về sau ông sẽ là tổng quản của Lục gia ta ngày đó.

Lục Thanh nói đây là lời thật trong lòng. Ngay từ đầu, lúc hắn vừa thấy bộ dạng của Dịch lão đã chấn động trong lòng. Xưa kia Dịch lão nhìn hắn lớn lên từng ngày, lúc hắn còn nhỏ, hàng ngày Dịch lão vẫn phải đọc cho hắn nghe rất nhiều sách vở về thuật rèn kiếm. Thậm chí rèn luyện gân cốt cho hắn ngay từ nhỏ, có khi không thể hoàn thành bị trừng phạt, vẫn là Dịch lão lén lút đưa cơm cho hắn. Ngày đầu năm, thấy trẻ con trong trấn chơi đùa vui vẻ. Dịch lão cũng dẫn hắn ra ngoài chơi. Phần ân tình này tuy rằng Lục Thanh không nói ra, nhưng hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.

Thậm chí cho tới bây giờ, mỗi một người, mỗi một phần ân tình, thù hận. Lục Thanh đều ghi nhớ rất rõ ràng, về phần thù hận, cần phải hóa giải hay kết thúc, mà ân tình, trong lòng Lục Thanh, nhận của người một hớp nước, phải báo đáp bằng cả dòng suối. Đây là cách hành sự của Lục Thanh, theo suy nghĩ của hắn, giữa người với nhau không chỉ có trao đối binh đẳng là đủ.

Đây chính là Nhân Đạo!

Giờ phút này, Lục Thanh mơ hồ hiểu ra, vì sao có nhưng lúc Nhân Đạo có thể xuất ra lực lượng hùng mạnh như vậy, thậm chí vượt xa cảnh giới tu vi của bản thân. Đó là do căn nguyên của thất tình lục dục, căn nguyên có thiện ác, ác đạo nguy hại vô cùng, mà thiện đạo làm ấm áp lòng người, hiểu rõ bản tâm. Có lẽ Nhân Đạo chân chính chỉ có hai chữ. ..

Trả giá!

Âm thầm lặng lẽ, trên người Lục Thanh nảy sinh ra biến hóa khó hiểu, cỗ biến hóa này huyền diệu khó giải thích, sờ không rõ, nhìn không thấu, nhưng Lục Thanh lại biết, dường như hắn đã nắm bắt được nguồn gốc của đạo. Giữa Đạo và Ma, hóa ra khác biệt cơ bản nhất là ở điểm này.

Trên mặt lộ ra một nụ cười. Lục Thanh lập tức bước vào Lục gia trang. Nhìn theo bóng Lục Thanh rời đi, nụ cười trong khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào lòng mỗi người. Giây phút ấy, bọn họ cảm thấy ấm áp, dường như có vô số dòng suối nóng chảy qua tim. Trong đám người, vài tên thanh niên may mắn tu luyện khí kiếm nguyên không nhịn được ngồi xuống. Thiên địa nguyên khí cũng đồng thời hội tụ mà đến.

Lục gia trang, không cần tìm kiếm, dưới thân niệm của Lục Thanh bao phủ, hết thảy đều hiện ở trong lòng. Dọc theo đường đi, rất nhiều tôi tớ nhìn thấy Lục Thanh, nhưng không ai mở miệng hỏi bởi vì giờ phút này trên mặt Lục Thanh lộ ra một nụ cười dường như ẩn chứa sức hấp dẫn vô cùng. Trong sức hấp dẫn này, còn có một khí thế khiến cho người ta kính sợ, không ai dám ngăn cản, cũng không có ai muốn ngăn cản hắn.

Lục Thanh đi thẳng tới vườn mai. Giờ phút này đang có hai đứa trẻ đang đùa giởn ở vườn mai, khoảng chừng ba, bốn tuổi, thân hình nhỏ bé đang chạy đuối nhau, thấy Lục Thanh cũng không sợ hãi. Hai đứa trẻ lộ vẻ thông minh vô cùng, vây lại bên cạnh Lục Thanh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

– Đại ca ca, huynh là ai, vì sao chúng ta chưa gặp qua huynh?

Hai đôi mắt to tròn nhìn Lục Thanh chằm chằm.

Cảm nhận được huyết mạch trên người bọn chúng, trong mắt Lục Thanh cũng lộ vẻ ngạc nhiên, bèn hỏi:

– Phụ mẫu hai người là ai?

– Phụ thân ta là Lục Viền, rất lợi hại là Kiếm Sư đó! Đại ca ca, huynh có muốn gặp phụ thân ta không, ta sẽ bảo phụ thân ta dạy cho huynh. ..

Một đứa bé gái lộ vẻ kiêu ngạo trên gương mặt, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, lộ ra hai chiếc răng nhỏ đảng yêu.

Giơ tay vuốt ve đầu hai đứa, Lục Thanh mĩm cười nói:

– Để về sau có thời gian đã.

Nói xong. Lục Thanh liền bước về phía vườn mai.

– A. Đại ca ca, đó là vườn mai của tộc, huynh không thể vào được. ..

Không đợi hai dứa bé nói dứt lời, bóng Lục Thanh đã khuất trong vườn mai.

Trong vườn mai đã không còn hương hoa mai tỏa ngát, tuyết cũng đã tan để lộ ra từng khoảng đất đen. Tuy rằng gốc mai trơ trọi không còn nửa đóa mai nào tồn tại, nhưng vẫn còn một mùi hương thoang thoảng truyền khắp trong vườn, kéo dài không dứt.

Nhan Như Ngọc mặc võ y màu trắng, tuy rằng tuổi bà đã gần hoa giáp, nhưng nhờ được uống Diên Thọ đan, cho nên chẳng nhưng không già đi, ngược lại so với lúc trước càng trẻ hơn không ít, nhìn bề ngoài tựa như chừng ba mươi tuổi.

Giờ phút này, dường như biết được chuyện gì, thần sắc Nhan Như Ngọc không còn điềm tĩnh như xưa, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa vườn mai, mắt rưng rưng lệ.

Mãi đến khi một bóng người cao to quen thuộc bước vào, lệ trong mắt bà rốt cục không kềm được, lăn dài trên má.

– Mẫu thân. ..

Tuy rằng đã đạt tới cảnh giới cái thế, nhưng lúc này tâm thần Lục Thanh vẫn dao động. Tâm thần dao động như vậy không nên áp chế, ngược lại cứ để nó phóng xuất ra, ngày sau sẽ giúp ích rất nhiều cho tâm cảnh.

Lục Thanh bước ra một bước tới cạnh Nhan Như Ngọc, vén áo quỳ sụp xuống:

– Hãi nhi bất hiếu, khiến mẫu thân phải nhọc lòng. ..

Không biết đã bao lâu, Lục Thanh chưa Trải qua cảm giác mềm yếu như lúc này, nhưng giờ phút này, hắn cũng đã được nếm thử. Để mặc tâm cảnh, mở rộng tâm thần, cảm nhận rõ ràng mỗi sự biến hóa của mình, cũng không phải là đề cao cảnh giới, mà là chậm rãi làm cho vững chắc nhưng lý giải về đạo của mình. Giữ vững một phần nhân tâm, như vậy giữa Đạo và Ma, hắn đã chạm tới nơi sâu nhất.

Thật không ngờ lần này trở về lại có được thu hoạch như vậy, có lẽ không phải là nâng cao tu vi thực lực, nhưng có được phần cảm ngộ này cũng giúp cho Lục Thanh tìm được một điểm khởi đầu mà trước kia hắn không thể nào phát hiện ra.

Có nhưng khi biết đường đi là một chuyện, nhưng tìm được nơi khởi điểm để bất đầu các bước lại là chuyện khác. Có lẽ trong thời gian ngắn không thể thể hiện ra, nhưng Lục Thanh tin rằng ngày càng thấm nhuần, hắn sẽ tìm được một con đường riêng cho mình, không giống với bất cứ ai.

Giờ phút này, hắn mới chân chính vứt bỏ được ba cảnh giới Kiếm Phách, nói cách khác là dung nhập vào khởi điểm con đường riêng của mình. Chỉ chờ đến khi gặp thời cơ thích hợp sẽ lột xác hoàn toàn, chuyển hóa triệt để ba cảnh giới Kiếm Phách. Mà hiện tại hắn vẫn cần phải tìm kiếm không ngừng trên con đường này, có lê sẽ có vô số chông gai hiểm trở, nhưng Lục Thanh tin rằng, chỉ cần ý chí Kiếm Đạo vững vàng, trước sau như một, lòng không thay đối nhất định có thể vượt mọi chông gai, cỡi mây lướt sóng!

– Mau đứng lên, đứng lên.

Nhìn Lục Thanh trước mặt. Nhan Như Ngọc nở một nụ cười rạng rỡ, dường như do áp lực nặng nề trong lòng đã lâu nay được tháo dỡ, khiến cho trong lòng Nhan Như Ngọc lúc này cũng sinh ra biến hóa huyền ảo. Trong nháy mắt tâm cảnh thăng hoa, dường như dung nhập vào không gian xung quanh.

– Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Nhan Như Ngọc đỡ Lục Thanh dậy, sau đó không buông ra nữa.

– Bùng. ..

Trên hai trăm trượng trên không, bất chợt có từng đợt từng đợt hơi nước màu xanh nhạt nhè nhẹ ngưng kết lại, đồng thời rất nhiều nguyên khí thiên địa hội tụ, chậm rãi bao phủ cách đầu Nhan Như Ngọc chừng năm mươi trượng.

Thủy nguyên kiếp!

Thủy nguyên kiếp do linh khí hệ Thủy và nguyên khí thiên địa kết hợp, là khảo nghiệm về lực khổng chế ý chí thiên địa của Kiếm Giả đạt tới cấp Kiếm Chủ. Nếu vượt qua thì tiến lên một tầng, nếu không vượt qua tuy rằng tu vi không giảm, nhưng sẽ xuất hiện tâm ma quấy nhiễu, vả lại cả đời không còn hy vọng tiến lên cảnh giới cao hơn.

Trong thời gian Thủy nguyên kiếp ngưng kết khoảng mười lần hô hấp, kiếm quang chớp động khắp Lục gia trang, không bao lâu sau, mười mấy người đã chạy tới. Mười mấy người này do hai lão nhân cầm đầu, tu vi ở cấp Kiếm Khách, theo sau còn có vài thanh niên nam nữ, tu vi có cao có thấp. Nhưng kẻ cao do một đôi phu phụ dẫn đầu, người chồng đạt Kiếm Sư tiểu thiên vị, người vợ đạt Kiếm Khách đại thiên vị. Nhưng người còn lại có tu vi bất đồng, từ Kiếm Giả tới Kiếm khách. Nhưng người này chưa chạy tới nơi. Lục Thanh đã cảm nhận được huyết mạch khí tức giống như mình.

– Gia chủ!

Hai lão nhân khom người nói, ngay sau đó, mười mấy người phía sau cũng khom người kêu lên.

Lục Khung, Lục Tần!

Nhìn gương mặt hai lão nhân. Lục Thanh mơ hồ nhận ra bọn họ, năm tháng bất lưu nhân, mười mấy năm trôi qua, ai nấy cũng đã già đi. ..

Đồng thời sau lưng hai người. Lục Thanh nhận ra đôi phu phụ kia, chính là Lục Viễn con của Lục Khung, khi xưa ngẫu nhiên gặp mặt, cùng Tử Yến, không ngờ rốt cục bọn họ đã kết lương duyên. Đồng thời sau lưng hai người, còn có hai đứa trẻ khi này đã gặp qua Lục Thanh. Lúc này hai đứa nhìn Lục Thanh với vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt chớp chớp, vừa thấy Lục Thanh nhìn, chúng bèn rút đầu về nấp sau lưng phu mẫu, tuy nhiên sau đó lai ló đầu ra.

Trong lúc Lục Thanh quan sát mọi người, bọn Lục Khung cũng thẳm quan sát Lục Thanh. Chỉ liếc qua một cái, bọn họ đã nhận ra rất nhiều chuyện. Tuy nhìn Lục Thanh vẫn trẻ như trước, hiện tại hắn đã hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt vẫn giống y như khi mới hai mươi.

Tuy rằng hiểu biết nông cạn, nhưng bọn họ cũng biết hiện tại tối thiểu Lục Thanh cũng có thể sống được sáu, bảy trăm năm nữa. Đây chính là năm, sáu đời của rất nhiều gia tộc, thậm chí là bảy, tám đời.

– Bùng. ..

Chỉ trong thoáng chốc. Thủy nguyên kiếp kia đã ngưng kết xong, nguyên khí kiếp màu xanh lam toát ra ánh sáng xanh dịu dàng. Một đạo nguyên khí như cái lồng rộng chừng mười trượng từ trên giáng xuống, chuẩn bị bao phủ Nhan Như Ngọc vào trong.

Bọn Lục Khung thối lui tới một góc vườn mai, có Lục Thanh là Tông sư Kiếm Phách ở đây, không cần tới bọn họ động thủ. Huống chỉ với tu vi của họ, có bọn họ hay không cũng không có gì khác biệt. Nguyên khí kiếp tuy chỉ là kiếp số của Kiếm Chủ. ý chí thiên địa không mạnh lắm, nhưng Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn thông thường không thể can thiệp được.

– Tiên thiên Kiếm Khách!

Quản sự trung niên không kìm nổi kinh hô một tiếng, không ngờ chỉ một viên đan dược chẳng những khiến Dịch lão cải lão hồi xuân. Thậm chí còn đột phá cảnh giới đạt tới Kiếm Khách tiểu thiên vị. Người sau còn đang tiến, người đi trước đã khiến cho vô số người lộ vẻ kinh sợ. Kéo dài tuổi thọ trong mắt vô số người là chuyện không thể làm được, nhưng hiện tại đã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Chuyện xảy ra vừa rồi với Dịch lão, không chỉ là quản sự trung niên, dù là mọi người tiến đến hưởng ứng lệnh triệu tập cũng chưa từng nghe qua. Nguyên lão ba đời trung thành với chủ, hiện giờ được báo đáp như vậy, cũng khiến vô số người cảm thấy ấm áp trong lòng. Biết rằng ở Lục gia, chỉ cần trung thành và tận tâm, như vậy nhất định có thể được báo đáp ra ngoài tưởng tượng.

Lúc này nhìn lại trung niên đứng thẳng trước Lục gia trang, một thân cẩm y đã không giống người khi trước, thậm chí còn trẻ hơn nhiều, không thế nào tin được sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn hai tay mình, lão nhân muốn khom người bái tạ, bị Lục Thanh đỡ lấy.

Lục Thanh nở một nụ cười ôn hòa:

– Dịch lão phụ tá ba đời Lục gia ta, công lao vất vả, chỉ cần Lục Thanh ta còn sông ngày nào, từ nay về sau ông sẽ là tổng quản của Lục gia ta ngày đó.

Lục Thanh nói đây là lời thật trong lòng. Ngay từ đầu, lúc hắn vừa thấy bộ dạng của Dịch lão đã chấn động trong lòng. Xưa kia Dịch lão nhìn hắn lớn lên từng ngày, lúc hắn còn nhỏ, hàng ngày Dịch lão vẫn phải đọc cho hắn nghe rất nhiều sách vở về thuật rèn kiếm. Thậm chí rèn luyện gân cốt cho hắn ngay từ nhỏ, có khi không thể hoàn thành bị trừng phạt, vẫn là Dịch lão lén lút đưa cơm cho hắn. Ngày đầu năm, thấy trẻ con trong trấn chơi đùa vui vẻ. Dịch lão cũng dẫn hắn ra ngoài chơi. Phần ân tình này tuy rằng Lục Thanh không nói ra, nhưng hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.

Thậm chí cho tới bây giờ, mỗi một người, mỗi một phần ân tình, thù hận. Lục Thanh đều ghi nhớ rất rõ ràng, về phần thù hận, cần phải hóa giải hay kết thúc, mà ân tình, trong lòng Lục Thanh, nhận của người một hớp nước, phải báo đáp bằng cả dòng suối. Đây là cách hành sự của Lục Thanh, theo suy nghĩ của hắn, giữa người với nhau không chỉ có trao đối binh đẳng là đủ.

Đây chính là Nhân Đạo!

Giờ phút này, Lục Thanh mơ hồ hiểu ra, vì sao có nhưng lúc Nhân Đạo có thể xuất ra lực lượng hùng mạnh như vậy, thậm chí vượt xa cảnh giới tu vi của bản thân. Đó là do căn nguyên của thất tình lục dục, căn nguyên có thiện ác, ác đạo nguy hại vô cùng, mà thiện đạo làm ấm áp lòng người, hiểu rõ bản tâm. Có lẽ Nhân Đạo chân chính chỉ có hai chữ. ..

Trả giá!

Âm thầm lặng lẽ, trên người Lục Thanh nảy sinh ra biến hóa khó hiểu, cỗ biến hóa này huyền diệu khó giải thích, sờ không rõ, nhìn không thấu, nhưng Lục Thanh lại biết, dường như hắn đã nắm bắt được nguồn gốc của đạo. Giữa Đạo và Ma, hóa ra khác biệt cơ bản nhất là ở điểm này.

Trên mặt lộ ra một nụ cười. Lục Thanh lập tức bước vào Lục gia trang. Nhìn theo bóng Lục Thanh rời đi, nụ cười trong khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào lòng mỗi người. Giây phút ấy, bọn họ cảm thấy ấm áp, dường như có vô số dòng suối nóng chảy qua tim. Trong đám người, vài tên thanh niên may mắn tu luyện khí kiếm nguyên không nhịn được ngồi xuống. Thiên địa nguyên khí cũng đồng thời hội tụ mà đến.

Lục gia trang, không cần tìm kiếm, dưới thân niệm của Lục Thanh bao phủ, hết thảy đều hiện ở trong lòng. Dọc theo đường đi, rất nhiều tôi tớ nhìn thấy Lục Thanh, nhưng không ai mở miệng hỏi bởi vì giờ phút này trên mặt Lục Thanh lộ ra một nụ cười dường như ẩn chứa sức hấp dẫn vô cùng. Trong sức hấp dẫn này, còn có một khí thế khiến cho người ta kính sợ, không ai dám ngăn cản, cũng không có ai muốn ngăn cản hắn.

Lục Thanh đi thẳng tới vườn mai. Giờ phút này đang có hai đứa trẻ đang đùa giởn ở vườn mai, khoảng chừng ba, bốn tuổi, thân hình nhỏ bé đang chạy đuối nhau, thấy Lục Thanh cũng không sợ hãi. Hai đứa trẻ lộ vẻ thông minh vô cùng, vây lại bên cạnh Lục Thanh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

– Đại ca ca, huynh là ai, vì sao chúng ta chưa gặp qua huynh?

Hai đôi mắt to tròn nhìn Lục Thanh chằm chằm.

Cảm nhận được huyết mạch trên người bọn chúng, trong mắt Lục Thanh cũng lộ vẻ ngạc nhiên, bèn hỏi:

– Phụ mẫu hai người là ai?

– Phụ thân ta là Lục Viền, rất lợi hại là Kiếm Sư đó! Đại ca ca, huynh có muốn gặp phụ thân ta không, ta sẽ bảo phụ thân ta dạy cho huynh. ..

Một đứa bé gái lộ vẻ kiêu ngạo trên gương mặt, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, lộ ra hai chiếc răng nhỏ đảng yêu.

Giơ tay vuốt ve đầu hai đứa, Lục Thanh mĩm cười nói:

– Để về sau có thời gian đã.

Nói xong. Lục Thanh liền bước về phía vườn mai.

– A. Đại ca ca, đó là vườn mai của tộc, huynh không thể vào được. ..

Không đợi hai dứa bé nói dứt lời, bóng Lục Thanh đã khuất trong vườn mai.

Trong vườn mai đã không còn hương hoa mai tỏa ngát, tuyết cũng đã tan để lộ ra từng khoảng đất đen. Tuy rằng gốc mai trơ trọi không còn nửa đóa mai nào tồn tại, nhưng vẫn còn một mùi hương thoang thoảng truyền khắp trong vườn, kéo dài không dứt.

Nhan Như Ngọc mặc võ y màu trắng, tuy rằng tuổi bà đã gần hoa giáp, nhưng nhờ được uống Diên Thọ đan, cho nên chẳng nhưng không già đi, ngược lại so với lúc trước càng trẻ hơn không ít, nhìn bề ngoài tựa như chừng ba mươi tuổi.

Giờ phút này, dường như biết được chuyện gì, thần sắc Nhan Như Ngọc không còn điềm tĩnh như xưa, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa vườn mai, mắt rưng rưng lệ.

Mãi đến khi một bóng người cao to quen thuộc bước vào, lệ trong mắt bà rốt cục không kềm được, lăn dài trên má.

– Mẫu thân. ..

Tuy rằng đã đạt tới cảnh giới cái thế, nhưng lúc này tâm thần Lục Thanh vẫn dao động. Tâm thần dao động như vậy không nên áp chế, ngược lại cứ để nó phóng xuất ra, ngày sau sẽ giúp ích rất nhiều cho tâm cảnh.

Lục Thanh bước ra một bước tới cạnh Nhan Như Ngọc, vén áo quỳ sụp xuống:

– Hãi nhi bất hiếu, khiến mẫu thân phải nhọc lòng. ..

Không biết đã bao lâu, Lục Thanh chưa Trải qua cảm giác mềm yếu như lúc này, nhưng giờ phút này, hắn cũng đã được nếm thử. Để mặc tâm cảnh, mở rộng tâm thần, cảm nhận rõ ràng mỗi sự biến hóa của mình, cũng không phải là đề cao cảnh giới, mà là chậm rãi làm cho vững chắc nhưng lý giải về đạo của mình. Giữ vững một phần nhân tâm, như vậy giữa Đạo và Ma, hắn đã chạm tới nơi sâu nhất.

Thật không ngờ lần này trở về lại có được thu hoạch như vậy, có lẽ không phải là nâng cao tu vi thực lực, nhưng có được phần cảm ngộ này cũng giúp cho Lục Thanh tìm được một điểm khởi đầu mà trước kia hắn không thể nào phát hiện ra.

Có nhưng khi biết đường đi là một chuyện, nhưng tìm được nơi khởi điểm để bất đầu các bước lại là chuyện khác. Có lẽ trong thời gian ngắn không thể thể hiện ra, nhưng Lục Thanh tin rằng ngày càng thấm nhuần, hắn sẽ tìm được một con đường riêng cho mình, không giống với bất cứ ai.

Giờ phút này, hắn mới chân chính vứt bỏ được ba cảnh giới Kiếm Phách, nói cách khác là dung nhập vào khởi điểm con đường riêng của mình. Chỉ chờ đến khi gặp thời cơ thích hợp sẽ lột xác hoàn toàn, chuyển hóa triệt để ba cảnh giới Kiếm Phách. Mà hiện tại hắn vẫn cần phải tìm kiếm không ngừng trên con đường này, có lê sẽ có vô số chông gai hiểm trở, nhưng Lục Thanh tin rằng, chỉ cần ý chí Kiếm Đạo vững vàng, trước sau như một, lòng không thay đối nhất định có thể vượt mọi chông gai, cỡi mây lướt sóng!

– Mau đứng lên, đứng lên.

Nhìn Lục Thanh trước mặt. Nhan Như Ngọc nở một nụ cười rạng rỡ, dường như do áp lực nặng nề trong lòng đã lâu nay được tháo dỡ, khiến cho trong lòng Nhan Như Ngọc lúc này cũng sinh ra biến hóa huyền ảo. Trong nháy mắt tâm cảnh thăng hoa, dường như dung nhập vào không gian xung quanh.

– Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Nhan Như Ngọc đỡ Lục Thanh dậy, sau đó không buông ra nữa.

– Bùng. ..

Trên hai trăm trượng trên không, bất chợt có từng đợt từng đợt hơi nước màu xanh nhạt nhè nhẹ ngưng kết lại, đồng thời rất nhiều nguyên khí thiên địa hội tụ, chậm rãi bao phủ cách đầu Nhan Như Ngọc chừng năm mươi trượng.

Thủy nguyên kiếp!

Thủy nguyên kiếp do linh khí hệ Thủy và nguyên khí thiên địa kết hợp, là khảo nghiệm về lực khổng chế ý chí thiên địa của Kiếm Giả đạt tới cấp Kiếm Chủ. Nếu vượt qua thì tiến lên một tầng, nếu không vượt qua tuy rằng tu vi không giảm, nhưng sẽ xuất hiện tâm ma quấy nhiễu, vả lại cả đời không còn hy vọng tiến lên cảnh giới cao hơn.

Trong thời gian Thủy nguyên kiếp ngưng kết khoảng mười lần hô hấp, kiếm quang chớp động khắp Lục gia trang, không bao lâu sau, mười mấy người đã chạy tới. Mười mấy người này do hai lão nhân cầm đầu, tu vi ở cấp Kiếm Khách, theo sau còn có vài thanh niên nam nữ, tu vi có cao có thấp. Nhưng kẻ cao do một đôi phu phụ dẫn đầu, người chồng đạt Kiếm Sư tiểu thiên vị, người vợ đạt Kiếm Khách đại thiên vị. Nhưng người còn lại có tu vi bất đồng, từ Kiếm Giả tới Kiếm khách. Nhưng người này chưa chạy tới nơi. Lục Thanh đã cảm nhận được huyết mạch khí tức giống như mình.

– Gia chủ!

Hai lão nhân khom người nói, ngay sau đó, mười mấy người phía sau cũng khom người kêu lên.

Lục Khung, Lục Tần!

Nhìn gương mặt hai lão nhân. Lục Thanh mơ hồ nhận ra bọn họ, năm tháng bất lưu nhân, mười mấy năm trôi qua, ai nấy cũng đã già đi. ..

Đồng thời sau lưng hai người. Lục Thanh nhận ra đôi phu phụ kia, chính là Lục Viễn con của Lục Khung, khi xưa ngẫu nhiên gặp mặt, cùng Tử Yến, không ngờ rốt cục bọn họ đã kết lương duyên. Đồng thời sau lưng hai người, còn có hai đứa trẻ khi này đã gặp qua Lục Thanh. Lúc này hai đứa nhìn Lục Thanh với vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt chớp chớp, vừa thấy Lục Thanh nhìn, chúng bèn rút đầu về nấp sau lưng phu mẫu, tuy nhiên sau đó lai ló đầu ra.

Trong lúc Lục Thanh quan sát mọi người, bọn Lục Khung cũng thẳm quan sát Lục Thanh. Chỉ liếc qua một cái, bọn họ đã nhận ra rất nhiều chuyện. Tuy nhìn Lục Thanh vẫn trẻ như trước, hiện tại hắn đã hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt vẫn giống y như khi mới hai mươi.

Tuy rằng hiểu biết nông cạn, nhưng bọn họ cũng biết hiện tại tối thiểu Lục Thanh cũng có thể sống được sáu, bảy trăm năm nữa. Đây chính là năm, sáu đời của rất nhiều gia tộc, thậm chí là bảy, tám đời.

– Bùng. ..

Chỉ trong thoáng chốc. Thủy nguyên kiếp kia đã ngưng kết xong, nguyên khí kiếp màu xanh lam toát ra ánh sáng xanh dịu dàng. Một đạo nguyên khí như cái lồng rộng chừng mười trượng từ trên giáng xuống, chuẩn bị bao phủ Nhan Như Ngọc vào trong.

Bọn Lục Khung thối lui tới một góc vườn mai, có Lục Thanh là Tông sư Kiếm Phách ở đây, không cần tới bọn họ động thủ. Huống chỉ với tu vi của họ, có bọn họ hay không cũng không có gì khác biệt. Nguyên khí kiếp tuy chỉ là kiếp số của Kiếm Chủ. ý chí thiên địa không mạnh lắm, nhưng Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn thông thường không thể can thiệp được.

Chọn tập
Bình luận