Trong đám người, sắc mặt của Kiếm Khách trung niên vẫn được Lục Thanh để ý trở nên ngưng trọng. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm động tác của Lục Thanh. Những tia sáng lóe lên liên tục trong mắt đệ lộ ra một sự khó hiểu.
– Đây…đây.. – Thanh âm Lục Triển có chút lắp bắp nhưng không che giấu được sự mừng rỡ.
Tuy nhiên vào lúc này, hắn không chú ý thấy Thúc Nguyên đứng bên cạnh, nét mặt hoàn toàn ngơ ngác.
Trên đài Sinh Tử vào lúc này, Tư Đồ Long đã không còn lực phản kháng. Lục Thanh tùy ý cũng khiến cho hắn bây giờ phải cố gắng cầm thanh Huyền Kim kiếm trong tay. Máu tươi chảy ròng ròng lên chuôi kiếm.
Tư Đồ Long nổi giận gầm lên một tiếng. Toàn thân hắn tỏa ra kiếm khí hệ Kim dài bốn thước. Trong không khí xuất hiện những tiếng xoẹt xoẹt. Lúc này, Tư Đồ Long như biến thành một quả cầu to màu vàng.
Nhếch mép cười khinh bỉ, kiếm chỉ của Lục Thanh giơ lên, bắn ra một đạo Phong Lôi kiếm khí dài gần hai thước. Kiếm khí Tử điện và Tốn Phong quấn lấy nhau, phá tan kiếm khí hộ thể của Tư Đồ Long.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người dưới đài, kiếm khí hộ thân của Tư Đồ Long bị xuyên thủng. Đồng thời, Lục Thanh bước lên một bước, kiếm chỉ nhanh chóng chọc thẳng vào đan điền của đối phương.
Kêu lên một tiếng đau đớn, Tư Đồ Long giống như bị sát đánh bay ngược ra ngoài, rơi xuống dưới Sinh Tử đài.
– Ngươi! Ngươi! – Tư Đồ Long lắp bắp. Máu tiếng từ miệng hắn phun ra ngoài. Tay phải hắn chốc Huyền Kim kiếm cố gắng giữ vững thân mình. Đôi mắt nhìn Lục Thanh chằm chằm.
Lục Thanh lẳng lặng nhìn Tư Đồ Long đứng dưới đài, nói:
– Hôm nay chỉ phế đi tu vi của ngươi. Trở về nói với Tư Đồ Trọng rằng gia nghiệp của Lục gia không phải là thứ mà hắn có thể mơ ước. Nếu không nói, ta sẽ cho gia tộc Tư Đồ của ngươi máu chảy thành sông.
Ánh mắt hắn sáng như sao, nhìn quanh dưới đài, lạnh lùng nói:
– Ngay cả các ngươi cũng vậy. – Trong đám người này chắc chắn có cả thế lực khác cũng tới để xem. Nhân dịp, Lục Thanh cũng cảnh cáo luôn. Tới khi có việc xảy ra, hắn cũng chẳng cần phải nhiều lời.
Sau khi đi xuống Sinh Tử đài, Lục Thanh chẳng thèm để ý tới Tư Đồ Long đang đau đớn đứng đó, mà đi thẳng về cửa hàng kiếm của Lục gia.
Đám người đứng xem cũng từ từ tản đi. Nhìn hai gã người hầu tới nâng Tư Đồ Long, tất cả kiếm giả đều thở dài. Đối với một kiếm giả mà nói thì điều quan trọng nhất không phải tính mạng mà chính là tu vi của bản thân. Vào lúc này, Lục Thanh phế bỏ Đan Điền của Tư Đồ Long, còn khiến cho hắn đau khổ hơn là chết. Từ nay về sau, Tư Đồ Long cũng chỉ có thể làm một người bình thường, sống trong gia tộc cho đến hết đời mà thôi.
Sau khi trở lại cửa hàng kiếm của Lục gia, Lục Thanh ngồi xếp bằng ở hậu đường. Thứ nhất, nếu gia tộc Tư Đồ muốn trả thù thì hôm nay chắc chắn sẽ tới. Thứ hai, trận chiến với Tư Đồ Long giúp hắn cảm ngộ được một chút.
Đây là trận chiến đầu tiên từ sau khi hắn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Trong đầu điểm lại diễn biến của cuộc chiến mấy lần, Lục Thanh vui mừng lẫn sợ hãi khi phát hiện ra sau khi tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh thành tựu, chẳng những tốc độ vận chuyển Kiếm Nguyên tăng lên mà ngay cả tốc độ thân thể cũng tăng lên rất nhiều. Sau khi thân thể được tăng cường mạnh, đối mặt với kiếm khí hệ Kim của Tư Đồ Long, hắn còn có thể đứng yên mặc cho kiếm khí chém lên người.
Ngũ phẩm kiếm khí không thể làm cho thân thể bị thương đúng là quá mạnh nói gì tới kiếm khí của Tư Đồ Long. Mà Lục Thanh vốn chú kiếm nên hiểu rất rõ, nếu chỉ dựa vào kiếm khí để mà chặt đứt được thanh kiếm phát ra được ngũ phẩm kiếm khí thì tối thiểu cũng phải có tu vi Kiếm Khách đại thiên vị. Đương nhiên, đó cũng chỉ là kiếm khí bình thường thuộc ngũ hành. Thậm chí nhiều kiếm khí có thuộc tính khác thì uy lực cũng không đồng nhất, nên rất khó phán đoán.
Nhưng cho dù như thế thì bây giờ, Lục Thanh cũng tự tin có thể đánh một trận với Kiếm Khách đại thiên vị. Chỉ cần cảnh giới kiếm pháp của đối phương không vượt qua là hắn có thể nắm chắc bẩy phần đánh thắng được đối phương.
Vào lúc này, trong đầu Lục Thanh chợt xuất hiện hình ảnh của Triệu Thiên Diệp. Không biết bây giờ bản thân và hắn chênh lệch như thế nào. Lúc trước, Triệu Thiên Diệp hoàn toàn vượt qua Lục Thanh. Tu vi và cảnh giới kiếm pháp của Lục Thanh không thể bằng Triệu Thiên Diệp. Nhưng sau khi hoàn toàn dung hợp Phong Lôi nhị khí thì Phong Lôi kiếm khí lại mạnh hơn Triệu Thiên Diệp một phần. Hơn nữa, bây giờ, Lục Thanh còn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh nên đã hoàn toàn khác biết.
“Có lẽ vẫn còn kém hơn một chút”. – Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Thanh lẩm bẩm. Bởi vì cảnh giới Kiếm Nguyên có thể thi triển kiếm pháp tinh thâm, trong khi đó hắn lĩnh ngộ chiêu thức của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm không bằng Triệu Thiên Diệp. Mà chiêu thức của kiếm pháp tinh thâm càng về sau, uy lực càng mạnh. Nhưng hắn chưa có thời gian để nghiên cứu cẩn thận.
Trong trận đánh với Tư Đồ Long, nếu ngay từ đầu đối phương đã sử dụng chiêu thức của kiếm pháp tinh thâm thì Lục Thanh cũng phải tốn rất nhiều công sức. Nhưng đáng tiếc, Tư Đồ Long coi thường Lục Thanh còn trẻ, lĩnh ngộ kiếm pháp không cao nên ra chiêu tùy ý. Vì vậy mà để cho Lục Thanh chiếm được cơ hội từng bước ép sát, làm cho bó chân bó tay. Nếu không, gã cũng không bị thảm bại như vậy.
Vào lúc này, phía trước hậu đường, Lục Triển và Thúc Nguyên lẳng lặng đứng gác. Đồng thời cả hai phân phó hạ nhân không được quấy rầy. Lúc này, trong cửa hàng kiếm, kẻ cả hai người còn có hai gã Chú Kiếm sư mới chạy tới. Nét mặt hai người đó đều kích động, bởi vì bọn họ cảm nhận được từ người Lục Thanh một hy vọng chấn hưng Lục gia mạnh mẽ.
Bọn họ đều là người được Lục gia nuôi dưỡng từ nhỏ, vì vậy mà hoàn toàn trung thành và tận tâm với gia tộc. Mà gia tộc cũng chẳng để ý tới thân phận người ngoài mà truyền cho tuyệt học. Vì vậy mà trong lòng bọn họ, Lục gia chính là nhà của mình. Bởi vì Lục gia có sự ảnh hưởng của tổ huấn nên không có việc nội chiến tranh quyền đoạt lợi. Đó cũng là nguyên nhân tại sao mà hai nhánh của Lục gia ở Triêu Dương trấn tới bức, mọi người lại đồng lòng chống lại.
Thời gian thoáng cái đã tới giữa trưa. Vào lúc này, không khí trên con phố Lạc Nhật rất nặng nề. Tất cả cửa hàng vào lúc này đều lắng tai quan sát. Bọn họ biết, gia tộc Tư Đồ chắc chắn sẽ có hành động. Dù sao thì gia tộc số một ở Lạc Nhật thành, chưa từng có người nào dám phế bỏ tu vi của một vị trưởng lão của bọn họ như Lục Thanh. Điều này chắc chắn đã xúc phạm vào uy nghiêm tích lũy bao năm của Lục gia.
Phủ đệ của gia tộc Tư Đồ nằm gần với phủ thành chủ, trong khu vực của các thế lực quyền thế. Nơi đây, vòng quanh phủ thành chủ toàn là các thế lực lớn. Trong đó có một ngôi nhà lớn được xây toàn bằng đá trắng dài hai thước. Xung quanh nó có hơn mười ngôi nhà có kích thước khác nhau bao quanh. Đó đúng là gia tộc số một ở Lạc Nhật thành, khu nhà cao cấp của gia tộc Tư Đồ.
Trong đại sảnh vào lúc này tự tập hơn mười người có quyền cao nhất của gia tộc Tư Đồ. Tư Đồ Long bị Lục Thanh phế bỏ tu vi, sắc mặt tái nhợt, thất thần ngồi trên cái ghế thứ ba ở đầu. Ở giữa chính là đại trưởng lão Tư Đồ Trọng của gia tộc Tư Đồ mà bọn họ đã gặp vào lúc Ô Thiết độ nguyên kiếp.
Vào lúc này, nét mặt của Tư Đồ Trọng nghiêm túc đang nghe lời của dạ nhân dìu Tư Đồ Trọng trở về nói lại. Sau khi nghe xong, nét mặt của hắn vẫn như vậy. Ngồi bên cạnh hắn lúc này kể cả Tư Đồ Long nữa là ba gã trung niên. Bọn họ chính là bốn đại trưởng lão của gia tộc Tư Đồ. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Tại gia tộc Tư Đồ thì trưởng lão có quyền lực cao hơn cả gia chủ. Gia chủ chỉ có nhiệm vụ đối ngoại mà thôi.
– Đại trưởng lão! Ra tay đi. Đối phương đã nói nếu như gia tộc Tư Đồ chúng ta mà không đáp ứng thì sau này uy tín của chúng ta ở Lạc Nhật thành sẽ rơi xuống ngàn trượng. Đây là vấn đề thể diện của gia tộc chúng ta. – Một người trung niên có bộ râu ngắn nồi ở ghế đầu tiên mở miệng nói. Đây đúng là gia chủ Tư Đồ Cơ của gia tộc Tư Đồ.
Hắn nói không sai. Đối với một đại gia tộc như bọn họ mà nói thì điều quan trọng nhất chính là thể diện. Vào lúc này, âm mưu đoạt gia nghiệp của người ta không được, nếu như lùi bước như lời đối phương nói, chắc chắn sẽ bị các thế lực khác nhạo báng. Về phần âm mưu đoạt gia nghiệp của Lục gia thì được làm vua, thua làm giặc. Cường giả được tôn trọng đó là pháp tắc tuần hoàn. Gia tộc Tư Đồ của hắn cứ từng bước như vậy mà đi lên.
– Gia chủ nói đúng. Đại trưởng lão quyết định đi. – Một gã trưởng lão mà Tư Đồ Long đang dựa vào cũng mở miệng.
– Đúng vậy, xin đại trưởng lão giữ uy tín ngàn năm của gia tộc Tư Đồ chúng ta. – Nhất thời, tất cả những người phía dưới đều nhao nhao nói. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Tư Đồ Trọng.
Trầm ngâm một chút, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Tư Đồ Trọng:
– Lục Thanh không phải là kẻ đơn giản, có thể nói là loại người quyết đoán. Mặc dù Tư Dư được bái làm đệ tử của Lạc tông chủ nhưng vẫn không bằng hắn.
Dừng một chút, chợt trên người Tư Đồ Trọng nổi lên một luồng sát khí khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng, ánh mắt nhìn hắn càng thêm kính sợ.
– Lục Thanh không chết thì với tốc độ tăng tiến của hắn chắc chắn sẽ đối đầu với gia tộc Tư Đồ chúng ta. Nếu hôm nay đã nói toạc ra như vậy thì phải một nhát giết chết hắn mới có thể trừ được hậu họa vĩnh viễn. – Cuối cùng thì Tư Đồ Trọng cũng đưa ra được quyết định.
Đưa mắt nhìn về phía Tư Đồ Cơ, suy nghĩ một chút, Tư Đồ Trọng lại mở miệng nói:
– Ngũ đệ! Ngươi lấy cho ta hai thanh Lãnh Nguyệt kiếm cửu phẩm cất giấu trong bảo khố của gia tộc rồi mang tới Tử Hà phong và Lạc Nhật phong bái kiến Lạc Tông chủ và Huyền phong chủ. Mặc dù chỉ là một gã đệ tử nội tông như với thiên tư như vậy, chắc chắn hắn sẽ được phong chủ Triêu Dương phong – Huyền Thanh coi trọng. Đến lúc đó, phải nhờ hai vị đại nhân ra mặt mới được.
– Vâng! – Tư Đồ Cơ lên tiếng rồi dẫn theo một người nữa đi ra ngoài.
Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại bốn gã trưởng lão. Sắc mặt Tư Đồ Trọng trở nên âm trầm, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Nét mặt hiện lên một sự tàn nhẫn.
Trong đám người, sắc mặt của Kiếm Khách trung niên vẫn được Lục Thanh để ý trở nên ngưng trọng. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm động tác của Lục Thanh. Những tia sáng lóe lên liên tục trong mắt đệ lộ ra một sự khó hiểu.
– Đây…đây.. – Thanh âm Lục Triển có chút lắp bắp nhưng không che giấu được sự mừng rỡ.
Tuy nhiên vào lúc này, hắn không chú ý thấy Thúc Nguyên đứng bên cạnh, nét mặt hoàn toàn ngơ ngác.
Trên đài Sinh Tử vào lúc này, Tư Đồ Long đã không còn lực phản kháng. Lục Thanh tùy ý cũng khiến cho hắn bây giờ phải cố gắng cầm thanh Huyền Kim kiếm trong tay. Máu tươi chảy ròng ròng lên chuôi kiếm.
Tư Đồ Long nổi giận gầm lên một tiếng. Toàn thân hắn tỏa ra kiếm khí hệ Kim dài bốn thước. Trong không khí xuất hiện những tiếng xoẹt xoẹt. Lúc này, Tư Đồ Long như biến thành một quả cầu to màu vàng.
Nhếch mép cười khinh bỉ, kiếm chỉ của Lục Thanh giơ lên, bắn ra một đạo Phong Lôi kiếm khí dài gần hai thước. Kiếm khí Tử điện và Tốn Phong quấn lấy nhau, phá tan kiếm khí hộ thể của Tư Đồ Long.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người dưới đài, kiếm khí hộ thân của Tư Đồ Long bị xuyên thủng. Đồng thời, Lục Thanh bước lên một bước, kiếm chỉ nhanh chóng chọc thẳng vào đan điền của đối phương.
Kêu lên một tiếng đau đớn, Tư Đồ Long giống như bị sát đánh bay ngược ra ngoài, rơi xuống dưới Sinh Tử đài.
– Ngươi! Ngươi! – Tư Đồ Long lắp bắp. Máu tiếng từ miệng hắn phun ra ngoài. Tay phải hắn chốc Huyền Kim kiếm cố gắng giữ vững thân mình. Đôi mắt nhìn Lục Thanh chằm chằm.
Lục Thanh lẳng lặng nhìn Tư Đồ Long đứng dưới đài, nói:
– Hôm nay chỉ phế đi tu vi của ngươi. Trở về nói với Tư Đồ Trọng rằng gia nghiệp của Lục gia không phải là thứ mà hắn có thể mơ ước. Nếu không nói, ta sẽ cho gia tộc Tư Đồ của ngươi máu chảy thành sông.
Ánh mắt hắn sáng như sao, nhìn quanh dưới đài, lạnh lùng nói:
– Ngay cả các ngươi cũng vậy. – Trong đám người này chắc chắn có cả thế lực khác cũng tới để xem. Nhân dịp, Lục Thanh cũng cảnh cáo luôn. Tới khi có việc xảy ra, hắn cũng chẳng cần phải nhiều lời.
Sau khi đi xuống Sinh Tử đài, Lục Thanh chẳng thèm để ý tới Tư Đồ Long đang đau đớn đứng đó, mà đi thẳng về cửa hàng kiếm của Lục gia.
Đám người đứng xem cũng từ từ tản đi. Nhìn hai gã người hầu tới nâng Tư Đồ Long, tất cả kiếm giả đều thở dài. Đối với một kiếm giả mà nói thì điều quan trọng nhất không phải tính mạng mà chính là tu vi của bản thân. Vào lúc này, Lục Thanh phế bỏ Đan Điền của Tư Đồ Long, còn khiến cho hắn đau khổ hơn là chết. Từ nay về sau, Tư Đồ Long cũng chỉ có thể làm một người bình thường, sống trong gia tộc cho đến hết đời mà thôi.
Sau khi trở lại cửa hàng kiếm của Lục gia, Lục Thanh ngồi xếp bằng ở hậu đường. Thứ nhất, nếu gia tộc Tư Đồ muốn trả thù thì hôm nay chắc chắn sẽ tới. Thứ hai, trận chiến với Tư Đồ Long giúp hắn cảm ngộ được một chút.
Đây là trận chiến đầu tiên từ sau khi hắn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Trong đầu điểm lại diễn biến của cuộc chiến mấy lần, Lục Thanh vui mừng lẫn sợ hãi khi phát hiện ra sau khi tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh thành tựu, chẳng những tốc độ vận chuyển Kiếm Nguyên tăng lên mà ngay cả tốc độ thân thể cũng tăng lên rất nhiều. Sau khi thân thể được tăng cường mạnh, đối mặt với kiếm khí hệ Kim của Tư Đồ Long, hắn còn có thể đứng yên mặc cho kiếm khí chém lên người.
Ngũ phẩm kiếm khí không thể làm cho thân thể bị thương đúng là quá mạnh nói gì tới kiếm khí của Tư Đồ Long. Mà Lục Thanh vốn chú kiếm nên hiểu rất rõ, nếu chỉ dựa vào kiếm khí để mà chặt đứt được thanh kiếm phát ra được ngũ phẩm kiếm khí thì tối thiểu cũng phải có tu vi Kiếm Khách đại thiên vị. Đương nhiên, đó cũng chỉ là kiếm khí bình thường thuộc ngũ hành. Thậm chí nhiều kiếm khí có thuộc tính khác thì uy lực cũng không đồng nhất, nên rất khó phán đoán.
Nhưng cho dù như thế thì bây giờ, Lục Thanh cũng tự tin có thể đánh một trận với Kiếm Khách đại thiên vị. Chỉ cần cảnh giới kiếm pháp của đối phương không vượt qua là hắn có thể nắm chắc bẩy phần đánh thắng được đối phương.
Vào lúc này, trong đầu Lục Thanh chợt xuất hiện hình ảnh của Triệu Thiên Diệp. Không biết bây giờ bản thân và hắn chênh lệch như thế nào. Lúc trước, Triệu Thiên Diệp hoàn toàn vượt qua Lục Thanh. Tu vi và cảnh giới kiếm pháp của Lục Thanh không thể bằng Triệu Thiên Diệp. Nhưng sau khi hoàn toàn dung hợp Phong Lôi nhị khí thì Phong Lôi kiếm khí lại mạnh hơn Triệu Thiên Diệp một phần. Hơn nữa, bây giờ, Lục Thanh còn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh nên đã hoàn toàn khác biết.
“Có lẽ vẫn còn kém hơn một chút”. – Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Thanh lẩm bẩm. Bởi vì cảnh giới Kiếm Nguyên có thể thi triển kiếm pháp tinh thâm, trong khi đó hắn lĩnh ngộ chiêu thức của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm không bằng Triệu Thiên Diệp. Mà chiêu thức của kiếm pháp tinh thâm càng về sau, uy lực càng mạnh. Nhưng hắn chưa có thời gian để nghiên cứu cẩn thận.
Trong trận đánh với Tư Đồ Long, nếu ngay từ đầu đối phương đã sử dụng chiêu thức của kiếm pháp tinh thâm thì Lục Thanh cũng phải tốn rất nhiều công sức. Nhưng đáng tiếc, Tư Đồ Long coi thường Lục Thanh còn trẻ, lĩnh ngộ kiếm pháp không cao nên ra chiêu tùy ý. Vì vậy mà để cho Lục Thanh chiếm được cơ hội từng bước ép sát, làm cho bó chân bó tay. Nếu không, gã cũng không bị thảm bại như vậy.
Vào lúc này, phía trước hậu đường, Lục Triển và Thúc Nguyên lẳng lặng đứng gác. Đồng thời cả hai phân phó hạ nhân không được quấy rầy. Lúc này, trong cửa hàng kiếm, kẻ cả hai người còn có hai gã Chú Kiếm sư mới chạy tới. Nét mặt hai người đó đều kích động, bởi vì bọn họ cảm nhận được từ người Lục Thanh một hy vọng chấn hưng Lục gia mạnh mẽ.
Bọn họ đều là người được Lục gia nuôi dưỡng từ nhỏ, vì vậy mà hoàn toàn trung thành và tận tâm với gia tộc. Mà gia tộc cũng chẳng để ý tới thân phận người ngoài mà truyền cho tuyệt học. Vì vậy mà trong lòng bọn họ, Lục gia chính là nhà của mình. Bởi vì Lục gia có sự ảnh hưởng của tổ huấn nên không có việc nội chiến tranh quyền đoạt lợi. Đó cũng là nguyên nhân tại sao mà hai nhánh của Lục gia ở Triêu Dương trấn tới bức, mọi người lại đồng lòng chống lại.
Thời gian thoáng cái đã tới giữa trưa. Vào lúc này, không khí trên con phố Lạc Nhật rất nặng nề. Tất cả cửa hàng vào lúc này đều lắng tai quan sát. Bọn họ biết, gia tộc Tư Đồ chắc chắn sẽ có hành động. Dù sao thì gia tộc số một ở Lạc Nhật thành, chưa từng có người nào dám phế bỏ tu vi của một vị trưởng lão của bọn họ như Lục Thanh. Điều này chắc chắn đã xúc phạm vào uy nghiêm tích lũy bao năm của Lục gia.
Phủ đệ của gia tộc Tư Đồ nằm gần với phủ thành chủ, trong khu vực của các thế lực quyền thế. Nơi đây, vòng quanh phủ thành chủ toàn là các thế lực lớn. Trong đó có một ngôi nhà lớn được xây toàn bằng đá trắng dài hai thước. Xung quanh nó có hơn mười ngôi nhà có kích thước khác nhau bao quanh. Đó đúng là gia tộc số một ở Lạc Nhật thành, khu nhà cao cấp của gia tộc Tư Đồ.
Trong đại sảnh vào lúc này tự tập hơn mười người có quyền cao nhất của gia tộc Tư Đồ. Tư Đồ Long bị Lục Thanh phế bỏ tu vi, sắc mặt tái nhợt, thất thần ngồi trên cái ghế thứ ba ở đầu. Ở giữa chính là đại trưởng lão Tư Đồ Trọng của gia tộc Tư Đồ mà bọn họ đã gặp vào lúc Ô Thiết độ nguyên kiếp.
Vào lúc này, nét mặt của Tư Đồ Trọng nghiêm túc đang nghe lời của dạ nhân dìu Tư Đồ Trọng trở về nói lại. Sau khi nghe xong, nét mặt của hắn vẫn như vậy. Ngồi bên cạnh hắn lúc này kể cả Tư Đồ Long nữa là ba gã trung niên. Bọn họ chính là bốn đại trưởng lão của gia tộc Tư Đồ. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Tại gia tộc Tư Đồ thì trưởng lão có quyền lực cao hơn cả gia chủ. Gia chủ chỉ có nhiệm vụ đối ngoại mà thôi.
– Đại trưởng lão! Ra tay đi. Đối phương đã nói nếu như gia tộc Tư Đồ chúng ta mà không đáp ứng thì sau này uy tín của chúng ta ở Lạc Nhật thành sẽ rơi xuống ngàn trượng. Đây là vấn đề thể diện của gia tộc chúng ta. – Một người trung niên có bộ râu ngắn nồi ở ghế đầu tiên mở miệng nói. Đây đúng là gia chủ Tư Đồ Cơ của gia tộc Tư Đồ.
Hắn nói không sai. Đối với một đại gia tộc như bọn họ mà nói thì điều quan trọng nhất chính là thể diện. Vào lúc này, âm mưu đoạt gia nghiệp của người ta không được, nếu như lùi bước như lời đối phương nói, chắc chắn sẽ bị các thế lực khác nhạo báng. Về phần âm mưu đoạt gia nghiệp của Lục gia thì được làm vua, thua làm giặc. Cường giả được tôn trọng đó là pháp tắc tuần hoàn. Gia tộc Tư Đồ của hắn cứ từng bước như vậy mà đi lên.
– Gia chủ nói đúng. Đại trưởng lão quyết định đi. – Một gã trưởng lão mà Tư Đồ Long đang dựa vào cũng mở miệng.
– Đúng vậy, xin đại trưởng lão giữ uy tín ngàn năm của gia tộc Tư Đồ chúng ta. – Nhất thời, tất cả những người phía dưới đều nhao nhao nói. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Tư Đồ Trọng.
Trầm ngâm một chút, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Tư Đồ Trọng:
– Lục Thanh không phải là kẻ đơn giản, có thể nói là loại người quyết đoán. Mặc dù Tư Dư được bái làm đệ tử của Lạc tông chủ nhưng vẫn không bằng hắn.
Dừng một chút, chợt trên người Tư Đồ Trọng nổi lên một luồng sát khí khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng, ánh mắt nhìn hắn càng thêm kính sợ.
– Lục Thanh không chết thì với tốc độ tăng tiến của hắn chắc chắn sẽ đối đầu với gia tộc Tư Đồ chúng ta. Nếu hôm nay đã nói toạc ra như vậy thì phải một nhát giết chết hắn mới có thể trừ được hậu họa vĩnh viễn. – Cuối cùng thì Tư Đồ Trọng cũng đưa ra được quyết định.
Đưa mắt nhìn về phía Tư Đồ Cơ, suy nghĩ một chút, Tư Đồ Trọng lại mở miệng nói:
– Ngũ đệ! Ngươi lấy cho ta hai thanh Lãnh Nguyệt kiếm cửu phẩm cất giấu trong bảo khố của gia tộc rồi mang tới Tử Hà phong và Lạc Nhật phong bái kiến Lạc Tông chủ và Huyền phong chủ. Mặc dù chỉ là một gã đệ tử nội tông như với thiên tư như vậy, chắc chắn hắn sẽ được phong chủ Triêu Dương phong – Huyền Thanh coi trọng. Đến lúc đó, phải nhờ hai vị đại nhân ra mặt mới được.
– Vâng! – Tư Đồ Cơ lên tiếng rồi dẫn theo một người nữa đi ra ngoài.
Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại bốn gã trưởng lão. Sắc mặt Tư Đồ Trọng trở nên âm trầm, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Nét mặt hiện lên một sự tàn nhẫn.