Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 817: Kim Thiên biến động

Tác giả: Thập Bộ Hành
Chọn tập

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

Giờ phút này, trên năm chiếc ghế kia có năm trung niên đang ngồi trên đó. Chuyện làm người ta ngạc nhiên chính là, năm người này có dung mạo giống nhau như đúc.

Phía dưới năm chiếc ghế vàng còn có chừng trăm chiếc ghế tử ngọc, trên đó có rất nhiều Kiếm Giả đang ngồi. Trên người mỗi Kiếm Giả đều khoác kiếm bào màu vàng, trên kiếm bào có Kiếm văn. Tuy rằng không phải là Kiếm Bảo, nhưng khí Phong Mang từ trên đó toát ra khiến cho người ta biết rằng, kiếm bảo này có được năng lực phòng ngự không hề yếu kém.

Chừng trăm tên Kiếm Giả, mỗi tên đều có thần kiếm cấp Kim Thiên. Trên dưới trăm thanh thần kiếm cấp Kim Thiên trấn áp cả đại điện, nhưng khí Phong Mang không có dấu hiệu hoành hành ngang ngược, bởi vì trên năm chiếc ghế vàng, năm thanh thần kiếm cấp Bạch Linh cổ kính đơn giản nằm sau lưng năm trung niên kia, mới có được uy nghiêm tuyệt đối.

Thần kiếm đều có linh tính, tuy rằng thần kiếm cấp Kim Thiên chưa ngưng trọng thành Kiếm Linh, nhưng linh tính của nó cũng không tầm thường. Mặc dù bị trấn áp, nhưng cũng không tỏ vẻ khiếp sợ.

Trong đại điện lúc này vô cùng yên tĩnh trên nóc điện có kiếm văn hình sông núi vạn vặt trên đời, dường như bao trùm cả tòa đại điện vào trong. Một cỗ ý chí dung nhập thiên địa lởn vởn, tuy rằng không có thanh âm, nhưng theo thần thái của nhiều Kiếm Giả đang lim dim đôi mắt, có thế biết bọn họ đang dụng tâm cảm ngộ.

Nửa canh giờ trôi qua, trong đại điện không có chút thanh âm, thậm chí cả tiếng hô hấp cũng không có, dường như tất cả đểu đã ngủ say.

Keng. ..

Như tiếng vàng rơi trên đá, trên đại điện, một tên trung niên tóc đỏ vung chỉ điểm vào tay vịn ghế, chỉ kiếm gặp nhau, tiếng vang trong trẻo.

Chỉ trong thoáng chốc, toàn đại điện chợt vang lên tiếng hô hấp của trên dưới trăm người. Bên trong đại điện Phong Lôi nổ vang, nhưng trong nháy mắt đã tiêu tan sạch sẽ. Ngay sau đó, rất nhiều Kiếm Giả mở bừng hai mắt, nhìn lên trên.

Năm tên trung niên đều mặc áo bào màu trắng, trên áo tự nhiên không có chút kiếm văn nào. Nhưng thần sắc năm người không giống nhau, chia làm năm sắc thái. Trung niên tóc đỏ ngồi giữa thần sắc như lửa, tuy rằng ngồi ngay đó nhưng bất cứ ai nhìn thấy cũng tưởng như một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ lên trời lộ ra vẻ sắc bén.

Bên tay phải y là một trung niên toàn thân màu xanh lam, thần sắc ôn hòa như nước, diện mạo đoan chính, tuy cũng giống như thần kiếm ra khỏi vỏ, nhưng sắc bén thu liễm, vừa cương vừa nhu.

Bên tay phải nữa là một trung niên toàn thân màu xanh lục, sinh cơ bừng bừng như cổ mộc vạn năm xanh rì, như mũi kiếm gỗ đã có ngàn vạn tuổi

Bên tay trái, trung niên toàn thân màu vàng đất ngồi bất động như núi, thân hình không mảy may nhúc nhích, giống như một khối sắt cổ vạn năm, tang thương thâm trầm, hùng hậu mênh mông

Cuối cùng là trung niên toàn thân màu vàng kim, nếu như trung niên màu đỏ ở giữa là núi lửa, vậy trung niên màu vàng kim này là dung nham Địa Hỏa phun trào, khí Phong Mang toàn thân gần ngưng tụ thành thực chất. Khí Phong Mang màu vàng kim vờn quanh thân thể, hóa thành hình kiếm, lúc này cũng bao phủ quanh thân.

Dưới đôi mày kiếm, đôi mắt trung niên vàng kim sáng như sao chốc chốc lập lòe, khiến cho không ai dám nhìn thẳng. Tuy rằng ghế vàng chói mắt, nhưng trước mặt trung niên vàng kim cũng ảm đạm thất sắc, cho dù trong đại điện màu vàng hiện tại đại thế hùng hậu, nhưng không thể che giấu Kiếm Ý linh hoạt sắc bén của trung niên vàng kim.

Rốt cục, trung niên đỏ lên tiếng:

Vậy là các vị đã có tin tức.

Không ai đáp. Trung niên đỏ nhìn một vòng, lại nói:

Một năm sau, tức là chỉ còn mười một tháng.

Đại điện lại chìm vào trầm tư, tiếng hô hấp cũng biến mất không thấy, kéo dài như vậy trong thời gian tàn nửa nén nhang.

– Vốn theo ý của bản điện, hiện tại phải ra tay lập tức. Nhưng mấy ngày trước, từ Kiếm Thần sơn trên giới Tử Hoàng truyền tin tới nói rằng, để người nọ lại cho thiếu chủ!

Thiếu chủ!

Chỉ trong chốc lát, rất nhiều Kiếm Giả đang ngồi đồng thời mở to hai mắt, tuy rằng cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẻ kính sợ đã lộ ra hết sức rõ ràng.

Trung niên đỏ ngừng một chút, lại trầm giọng nói:

– Cho nên chúng ta không thể xuất thủ, một năm sau, chúng ta sẽ đi một chuyến.

– Điện chủ, vậy Tử Hà tông. ..

– Không thể động tới Tử Hà tông. Trung niên đỏ lập tức lắc lắc đầu:

– Kiếm Thần sơn đã có lệnh, trữ phi có Kiếm lệnh truyền xuống, nếu không, người của Kiếm Thần Điện ta không được ra tay với Tử Hà tông. Ị

– Làm sao có thể như vây được? Chẳng lẽ ba vi lão tổ. ..

– Không phải.

– Không phải?

Giờ khắc này, rất nhiều Kiếm Giả đều lộ vẻ mê hoặc

– Là Đại nhân!

Ngay sau đó, Trung niên đỏ trầm giọng nói.

Đại nhân!

Ngay tức khắc, rất nhiều Kiếm Giả đồng thời khép chỉ thành kiếm, đứng dậy hành kiếm lễ về phía nóc điện, sau đó mới ngồi xuống.

– Vậy. Điện chủ, sau này. ..

– Mọi chuyện phải lấy thối làm tiến!

Trung niên đỏ ngẫm nghĩ một chút, nói với vẻ ưu tư, sau đó ánh mắt y trở nên hết sức âm trầm:

– Tất cả giải tán!

Sau thời gian tàn một nén nhang, bên trong đại điện chỉ còn lại năm tên trung niên. Đại điện trống trải toát ra khí nóng như lửa. Kiếm Khách thông thường không thể ở lâu trong đó.

– Đại ca, người nọ thật sự mạnh đến vậy sao?

Lần đầu tiến trung niên vàng kim mở miệng nói Kiếm Ý sắc bén trên người y lúc này như ngựa hoang sút chuồng, sau khi các Kiếm Giả đã rời đi, không còn chịu ràng buộc nữa, xông thẳng lên cao.

Ầm. ..

Nóc điện rộng lớn không ngăn nổi Kiếm Ý sắc bén, nháy mắt đã bị xuyên qua.

Trên núi Giới Thần, cự Kiếm sắc bén vốn đã biên mắt lúc trước lại hiện ra. Cự Kiếm tách sương mù nguyên khí ra, lơ lửng trên đỉnh đại điện, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời bất động. Tuy rằng uy thế của nó kém cự Kiếm xuất hiện lần trước, nhưng Kiếm Ý lại sâu sắc hơn. Trên chín tầng mây, Phong vân đột biến, nhưng tia sét tím giăng giăng. Cương Phong cuồn cuộn.

Trong đại điện, trung niên đỏ lộ vẽ ngưng trọng, nhưng giọng điệu cũng vô cùng kiên định:

– Không chỉ mạnh như vậy, mà còn mạnh hơn nữa! Người được Thiếu chủ nhìn trúng nhất định không tầm thường, một năm sau, e rằng phải dùng tới một thức kia. ..

– Đại ca! Ba người còn lại đều chấn động. Trung niên đỏ khoát tay:

– Lần này chúng ta chỉ thăm dò thử, tuy nhiên dù là thử, cũng phải có kết quả.

Không ai nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, ngay sau đó, bốn đạo hào quang lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ, bốn người đã rời khỏi đại điện.

Trên ghế giữa, ánh mắt trung niên đỏ tỏ ra bình thản, nhìn lên nóc điện. Trên nóc điện, vạn vật thay đổi kiếm vân dày đặc, dường như sinh ra nhiều biến hóa hơn trước. Hai đạo kiếm quang màu đỏ sẫm lóe lên trong mắt trung niên đỏ, nhưng lập tức tiêu tan.

Một tiếng kiếm ngâm vang lên mạnh mẽ, bất chợt toàn bộ đại điện không còn chút sinh khí nào. Trong đại điện trống trải lúc này* chỉ còn lại một trăm chiếc ghế tử ngọc, cùng năm chiếc ghế vàng. Sức nóng hừng hực khiến cho không khí vặn vẹo, cả không gian trong đại điện cũng bắt đầu vặn vẹo.

Trên đỉnh Chính Khí Phong. Hạo Nhiên Tông, trong một động sâu có chiều cao vài trượng, vách đá bị băng tuyết phủ đây.

Ầm. ..

Bất chợt tiếng sét vang lên chấn động, khiên cho tuyết động trên vách đá rơi xuống ào ào, mấy gốc cây nho nhỏ lập tức bị tuyết rơi xuống vùi lấp.

Dưới Chính Khí Phong, trong cung Chính Khí, rất nhiều đệ tử Hạo Nhiên tông ngửa mặt nhìn lên, mặt lộ vẻ kỳ quái. Bởi vì tiếng sấm sét này đã vang lên liên tục mấy tháng qua, nhiều lần lôiápaan tụ rồi lại đột ngột tan biến, hiện tượng kỳ dị như vậy khiến cho nhiều người sinh lòng nghi hoặc. Nhưng đỉnh Chính Khí Phong bị liệt vào cấm địa, cho dù là trưởng lão cũng không lên được, chuyện này càng khiến cho nhiều đệ tử nghi ngờ hơn.

Bất quá trong mấy tháng qua, lôi âm chấn động, mỗi lần như vậy đều tẩy rửa gân cốt cho rất nhiêu đệ tử. Trải qua vài tháng lôi âm chấn động như vậy, kinh mạch của bọn họ càng thêm cứng cỏi rộng lớn hơn, gân cốt chắc chắn, kiếm pháp thi triển cũng trơn tru hơn rất nhiều. Chuyện này cũng khiến cho trong mấy tháng qua, đệ tử cung Chính Khí càng tụ càng nhiều, ngay cả đệ tử ở các Phong khác cũng hội tụ tới. Mà số đệ tử này dường như cũng cố gắng chịu đựng, trong vòng mấy tháng trời vẫn ở lại Chính Khí Phong không đi đâu cả.

Trước điện Chính Khí, có vài vị trưởng lão đang đứng cùng nhau.

– Theo lời đồn, vị ở trên kia không biết mấy tháng qua đang làm gì, lại dẫn động Thiên Lôi liên miên không ngớt. Mấy tháng qua, lôi khí của Hạo Nhiên tông ta cũng đã vượt xa mấy ngàn năm qua, cho nên rất nhiều Kiếm Giả tông khác cũng hội tụ về đây.

– Đúng vậy, Thiên Lôi tẩy thân, trải qua lần này, đệ tử Hạo Nhiên tông ta sẽ càng mạnh mẽ hơn. Món nợ này. Hạo Nhiên tông ta phải ghi nhớ.

– – Không sai, thần thông như vậy, chính là phúc lành lan rộng, nhưng liên lụy nhân quả trong đó cũng không thể nào tránh khỏi, hy vọng rằng Hạo Nhiên tông ta đúng.

– Ở Nguyên Thiên tông. Tông vực Nguyên Thiên tông nằm trên cao nguyên Thiên Phong, gió thổi ào ào năm này sang năm khác.

– Cao nguyên Thiên Phong có địa thế hiểm trở, nhiều ngọn núi lớn như thần kiếm đứng sừng sững, chĩa mũi nhọn lên trời.

– Trên Nguyên Thiên Phong, trong điện Nguyên Thiên ở ngọn chủ Phong.

– Bên trong đại điện, hai mươi vị hộ pháp trưởng lão ai nấy sắc mặt nặng nề, không ai ngồi xuống. Tử khí nặng nề tràn ngập trong đại điện, đại điện vốn thường ngày trang nghiêm nay không khí giống hệt linh đường, không ai lên tiếng.

– Tam trưởng lão, ngài nói gì đi chứ. ..

Rốt cục có người không nhịn được nữa, bèn lên tiếng.

– Ở giữa đại điện có một lão nhân đầu bạc trắng, có vẻ như mới bạc gần đây, một tia sinh cơ mông manh còn ẩn chứa. Mọi người đều biết đầu lão bạc trắng chỉ sau một đêm, sau khi được tin tức mấy tháng trước. Tam trưởng lão tĩnh tọa một đêm, sáng ra đầu tóc bạc phơ.

– Tam trưởng lão hít sâu một hơi.

Thản nhiên hỏi:

– Lục hộ pháp, tin tức thế nào rồi?

– Hồi bẩm Tam trưởng lão, điện Kim Thiên không có tin tức gì, bất quá nghe đồn, dường như. ..

– Tam trưởng lão cau mày, trầm giọng nói:

– Dường như cái gì, cứ nói ra!

– Lục hộ pháp nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra giận dữ:

– Năm đại Điện chủ xuất quan, nhưng không chịu ra tay!

– Điện Kim Thiên. ..

Tam trưởng lão thở dài:

– Người kia nói cũng không sai trước mặt áp lực lớn lao, hết thảy đều là hư ảo!

– Tam trưởng lão. ..

Mọi người đồng thanh kêu lên.

Thần sắc Tam trưởng lão dần dần bình tĩnh lại, rất lâu sau, tâm trạng dao động vừa rồi mới bình ổn đươc.

Giờ phút này, trên năm chiếc ghế kia có năm trung niên đang ngồi trên đó. Chuyện làm người ta ngạc nhiên chính là, năm người này có dung mạo giống nhau như đúc.

Phía dưới năm chiếc ghế vàng còn có chừng trăm chiếc ghế tử ngọc, trên đó có rất nhiều Kiếm Giả đang ngồi. Trên người mỗi Kiếm Giả đều khoác kiếm bào màu vàng, trên kiếm bào có Kiếm văn. Tuy rằng không phải là Kiếm Bảo, nhưng khí Phong Mang từ trên đó toát ra khiến cho người ta biết rằng, kiếm bảo này có được năng lực phòng ngự không hề yếu kém.

Chừng trăm tên Kiếm Giả, mỗi tên đều có thần kiếm cấp Kim Thiên. Trên dưới trăm thanh thần kiếm cấp Kim Thiên trấn áp cả đại điện, nhưng khí Phong Mang không có dấu hiệu hoành hành ngang ngược, bởi vì trên năm chiếc ghế vàng, năm thanh thần kiếm cấp Bạch Linh cổ kính đơn giản nằm sau lưng năm trung niên kia, mới có được uy nghiêm tuyệt đối.

Thần kiếm đều có linh tính, tuy rằng thần kiếm cấp Kim Thiên chưa ngưng trọng thành Kiếm Linh, nhưng linh tính của nó cũng không tầm thường. Mặc dù bị trấn áp, nhưng cũng không tỏ vẻ khiếp sợ.

Trong đại điện lúc này vô cùng yên tĩnh trên nóc điện có kiếm văn hình sông núi vạn vặt trên đời, dường như bao trùm cả tòa đại điện vào trong. Một cỗ ý chí dung nhập thiên địa lởn vởn, tuy rằng không có thanh âm, nhưng theo thần thái của nhiều Kiếm Giả đang lim dim đôi mắt, có thế biết bọn họ đang dụng tâm cảm ngộ.

Nửa canh giờ trôi qua, trong đại điện không có chút thanh âm, thậm chí cả tiếng hô hấp cũng không có, dường như tất cả đểu đã ngủ say.

Keng. ..

Như tiếng vàng rơi trên đá, trên đại điện, một tên trung niên tóc đỏ vung chỉ điểm vào tay vịn ghế, chỉ kiếm gặp nhau, tiếng vang trong trẻo.

Chỉ trong thoáng chốc, toàn đại điện chợt vang lên tiếng hô hấp của trên dưới trăm người. Bên trong đại điện Phong Lôi nổ vang, nhưng trong nháy mắt đã tiêu tan sạch sẽ. Ngay sau đó, rất nhiều Kiếm Giả mở bừng hai mắt, nhìn lên trên.

Năm tên trung niên đều mặc áo bào màu trắng, trên áo tự nhiên không có chút kiếm văn nào. Nhưng thần sắc năm người không giống nhau, chia làm năm sắc thái. Trung niên tóc đỏ ngồi giữa thần sắc như lửa, tuy rằng ngồi ngay đó nhưng bất cứ ai nhìn thấy cũng tưởng như một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ lên trời lộ ra vẻ sắc bén.

Bên tay phải y là một trung niên toàn thân màu xanh lam, thần sắc ôn hòa như nước, diện mạo đoan chính, tuy cũng giống như thần kiếm ra khỏi vỏ, nhưng sắc bén thu liễm, vừa cương vừa nhu.

Bên tay phải nữa là một trung niên toàn thân màu xanh lục, sinh cơ bừng bừng như cổ mộc vạn năm xanh rì, như mũi kiếm gỗ đã có ngàn vạn tuổi

Bên tay trái, trung niên toàn thân màu vàng đất ngồi bất động như núi, thân hình không mảy may nhúc nhích, giống như một khối sắt cổ vạn năm, tang thương thâm trầm, hùng hậu mênh mông

Cuối cùng là trung niên toàn thân màu vàng kim, nếu như trung niên màu đỏ ở giữa là núi lửa, vậy trung niên màu vàng kim này là dung nham Địa Hỏa phun trào, khí Phong Mang toàn thân gần ngưng tụ thành thực chất. Khí Phong Mang màu vàng kim vờn quanh thân thể, hóa thành hình kiếm, lúc này cũng bao phủ quanh thân.

Dưới đôi mày kiếm, đôi mắt trung niên vàng kim sáng như sao chốc chốc lập lòe, khiến cho không ai dám nhìn thẳng. Tuy rằng ghế vàng chói mắt, nhưng trước mặt trung niên vàng kim cũng ảm đạm thất sắc, cho dù trong đại điện màu vàng hiện tại đại thế hùng hậu, nhưng không thể che giấu Kiếm Ý linh hoạt sắc bén của trung niên vàng kim.

Rốt cục, trung niên đỏ lên tiếng:

Vậy là các vị đã có tin tức.

Không ai đáp. Trung niên đỏ nhìn một vòng, lại nói:

Một năm sau, tức là chỉ còn mười một tháng.

Đại điện lại chìm vào trầm tư, tiếng hô hấp cũng biến mất không thấy, kéo dài như vậy trong thời gian tàn nửa nén nhang.

– Vốn theo ý của bản điện, hiện tại phải ra tay lập tức. Nhưng mấy ngày trước, từ Kiếm Thần sơn trên giới Tử Hoàng truyền tin tới nói rằng, để người nọ lại cho thiếu chủ!

Thiếu chủ!

Chỉ trong chốc lát, rất nhiều Kiếm Giả đang ngồi đồng thời mở to hai mắt, tuy rằng cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẻ kính sợ đã lộ ra hết sức rõ ràng.

Trung niên đỏ ngừng một chút, lại trầm giọng nói:

– Cho nên chúng ta không thể xuất thủ, một năm sau, chúng ta sẽ đi một chuyến.

– Điện chủ, vậy Tử Hà tông. ..

– Không thể động tới Tử Hà tông. Trung niên đỏ lập tức lắc lắc đầu:

– Kiếm Thần sơn đã có lệnh, trữ phi có Kiếm lệnh truyền xuống, nếu không, người của Kiếm Thần Điện ta không được ra tay với Tử Hà tông. Ị

– Làm sao có thể như vây được? Chẳng lẽ ba vi lão tổ. ..

– Không phải.

– Không phải?

Giờ khắc này, rất nhiều Kiếm Giả đều lộ vẻ mê hoặc

– Là Đại nhân!

Ngay sau đó, Trung niên đỏ trầm giọng nói.

Đại nhân!

Ngay tức khắc, rất nhiều Kiếm Giả đồng thời khép chỉ thành kiếm, đứng dậy hành kiếm lễ về phía nóc điện, sau đó mới ngồi xuống.

– Vậy. Điện chủ, sau này. ..

– Mọi chuyện phải lấy thối làm tiến!

Trung niên đỏ ngẫm nghĩ một chút, nói với vẻ ưu tư, sau đó ánh mắt y trở nên hết sức âm trầm:

– Tất cả giải tán!

Sau thời gian tàn một nén nhang, bên trong đại điện chỉ còn lại năm tên trung niên. Đại điện trống trải toát ra khí nóng như lửa. Kiếm Khách thông thường không thể ở lâu trong đó.

– Đại ca, người nọ thật sự mạnh đến vậy sao?

Lần đầu tiến trung niên vàng kim mở miệng nói Kiếm Ý sắc bén trên người y lúc này như ngựa hoang sút chuồng, sau khi các Kiếm Giả đã rời đi, không còn chịu ràng buộc nữa, xông thẳng lên cao.

Ầm. ..

Nóc điện rộng lớn không ngăn nổi Kiếm Ý sắc bén, nháy mắt đã bị xuyên qua.

Trên núi Giới Thần, cự Kiếm sắc bén vốn đã biên mắt lúc trước lại hiện ra. Cự Kiếm tách sương mù nguyên khí ra, lơ lửng trên đỉnh đại điện, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời bất động. Tuy rằng uy thế của nó kém cự Kiếm xuất hiện lần trước, nhưng Kiếm Ý lại sâu sắc hơn. Trên chín tầng mây, Phong vân đột biến, nhưng tia sét tím giăng giăng. Cương Phong cuồn cuộn.

Trong đại điện, trung niên đỏ lộ vẽ ngưng trọng, nhưng giọng điệu cũng vô cùng kiên định:

– Không chỉ mạnh như vậy, mà còn mạnh hơn nữa! Người được Thiếu chủ nhìn trúng nhất định không tầm thường, một năm sau, e rằng phải dùng tới một thức kia. ..

– Đại ca! Ba người còn lại đều chấn động. Trung niên đỏ khoát tay:

– Lần này chúng ta chỉ thăm dò thử, tuy nhiên dù là thử, cũng phải có kết quả.

Không ai nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, ngay sau đó, bốn đạo hào quang lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ, bốn người đã rời khỏi đại điện.

Trên ghế giữa, ánh mắt trung niên đỏ tỏ ra bình thản, nhìn lên nóc điện. Trên nóc điện, vạn vật thay đổi kiếm vân dày đặc, dường như sinh ra nhiều biến hóa hơn trước. Hai đạo kiếm quang màu đỏ sẫm lóe lên trong mắt trung niên đỏ, nhưng lập tức tiêu tan.

Một tiếng kiếm ngâm vang lên mạnh mẽ, bất chợt toàn bộ đại điện không còn chút sinh khí nào. Trong đại điện trống trải lúc này* chỉ còn lại một trăm chiếc ghế tử ngọc, cùng năm chiếc ghế vàng. Sức nóng hừng hực khiến cho không khí vặn vẹo, cả không gian trong đại điện cũng bắt đầu vặn vẹo.

Trên đỉnh Chính Khí Phong. Hạo Nhiên Tông, trong một động sâu có chiều cao vài trượng, vách đá bị băng tuyết phủ đây.

Ầm. ..

Bất chợt tiếng sét vang lên chấn động, khiên cho tuyết động trên vách đá rơi xuống ào ào, mấy gốc cây nho nhỏ lập tức bị tuyết rơi xuống vùi lấp.

Dưới Chính Khí Phong, trong cung Chính Khí, rất nhiều đệ tử Hạo Nhiên tông ngửa mặt nhìn lên, mặt lộ vẻ kỳ quái. Bởi vì tiếng sấm sét này đã vang lên liên tục mấy tháng qua, nhiều lần lôiápaan tụ rồi lại đột ngột tan biến, hiện tượng kỳ dị như vậy khiến cho nhiều người sinh lòng nghi hoặc. Nhưng đỉnh Chính Khí Phong bị liệt vào cấm địa, cho dù là trưởng lão cũng không lên được, chuyện này càng khiến cho nhiều đệ tử nghi ngờ hơn.

Bất quá trong mấy tháng qua, lôi âm chấn động, mỗi lần như vậy đều tẩy rửa gân cốt cho rất nhiêu đệ tử. Trải qua vài tháng lôi âm chấn động như vậy, kinh mạch của bọn họ càng thêm cứng cỏi rộng lớn hơn, gân cốt chắc chắn, kiếm pháp thi triển cũng trơn tru hơn rất nhiều. Chuyện này cũng khiến cho trong mấy tháng qua, đệ tử cung Chính Khí càng tụ càng nhiều, ngay cả đệ tử ở các Phong khác cũng hội tụ tới. Mà số đệ tử này dường như cũng cố gắng chịu đựng, trong vòng mấy tháng trời vẫn ở lại Chính Khí Phong không đi đâu cả.

Trước điện Chính Khí, có vài vị trưởng lão đang đứng cùng nhau.

– Theo lời đồn, vị ở trên kia không biết mấy tháng qua đang làm gì, lại dẫn động Thiên Lôi liên miên không ngớt. Mấy tháng qua, lôi khí của Hạo Nhiên tông ta cũng đã vượt xa mấy ngàn năm qua, cho nên rất nhiều Kiếm Giả tông khác cũng hội tụ về đây.

– Đúng vậy, Thiên Lôi tẩy thân, trải qua lần này, đệ tử Hạo Nhiên tông ta sẽ càng mạnh mẽ hơn. Món nợ này. Hạo Nhiên tông ta phải ghi nhớ.

– – Không sai, thần thông như vậy, chính là phúc lành lan rộng, nhưng liên lụy nhân quả trong đó cũng không thể nào tránh khỏi, hy vọng rằng Hạo Nhiên tông ta đúng.

– Ở Nguyên Thiên tông. Tông vực Nguyên Thiên tông nằm trên cao nguyên Thiên Phong, gió thổi ào ào năm này sang năm khác.

– Cao nguyên Thiên Phong có địa thế hiểm trở, nhiều ngọn núi lớn như thần kiếm đứng sừng sững, chĩa mũi nhọn lên trời.

– Trên Nguyên Thiên Phong, trong điện Nguyên Thiên ở ngọn chủ Phong.

– Bên trong đại điện, hai mươi vị hộ pháp trưởng lão ai nấy sắc mặt nặng nề, không ai ngồi xuống. Tử khí nặng nề tràn ngập trong đại điện, đại điện vốn thường ngày trang nghiêm nay không khí giống hệt linh đường, không ai lên tiếng.

– Tam trưởng lão, ngài nói gì đi chứ. ..

Rốt cục có người không nhịn được nữa, bèn lên tiếng.

– Ở giữa đại điện có một lão nhân đầu bạc trắng, có vẻ như mới bạc gần đây, một tia sinh cơ mông manh còn ẩn chứa. Mọi người đều biết đầu lão bạc trắng chỉ sau một đêm, sau khi được tin tức mấy tháng trước. Tam trưởng lão tĩnh tọa một đêm, sáng ra đầu tóc bạc phơ.

– Tam trưởng lão hít sâu một hơi.

Thản nhiên hỏi:

– Lục hộ pháp, tin tức thế nào rồi?

– Hồi bẩm Tam trưởng lão, điện Kim Thiên không có tin tức gì, bất quá nghe đồn, dường như. ..

– Tam trưởng lão cau mày, trầm giọng nói:

– Dường như cái gì, cứ nói ra!

– Lục hộ pháp nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra giận dữ:

– Năm đại Điện chủ xuất quan, nhưng không chịu ra tay!

– Điện Kim Thiên. ..

Tam trưởng lão thở dài:

– Người kia nói cũng không sai trước mặt áp lực lớn lao, hết thảy đều là hư ảo!

– Tam trưởng lão. ..

Mọi người đồng thanh kêu lên.

Thần sắc Tam trưởng lão dần dần bình tĩnh lại, rất lâu sau, tâm trạng dao động vừa rồi mới bình ổn đươc.

Chọn tập
Bình luận