Trong đan điền Lục Thanh, tiên thiên Phong Lôi Kiếm Chủng dài hai tấc tản ra ánh sáng màu xanh tím nhàn nhạt. Hiện giờ Kiếm Chủng trong đan điền của hắn càng thêm có linh tính. Khi cảm nhận được thần thức của Lục Thanh tiến tới, Kiếm Chủng phát ra một tiếng ngâm trong trẻo. Một cảm giác tương liên máu thịt dâng lên trong lòng Lục Thanh.
Thần thức của hắn tùy ý thả ra ngoài cơ thể, cùng trời đất xung quanh dung hợp thành một. Lục Thanh cảm thấy tâm thần mình yên tĩnh dị thường. Trong thức hải của hắn, vòng xoáy thần thức màu bạc lập lòe tản ra nhiều điểm sáng màu vàng rực rỡ. Những điểm sáng đó như những tiểu hài tử nghịch ngợm, thường quỷ dị lóe lên di động trong vòng xoáy thần thức rồi biến mất.
Dần dần Lục Thanh cảm thấy, giai đoạn Luyện Thần của Luyện Hồn quyết vẫn trì trệ nhiều ngày có hiện tượng muốn đột phá, chỉ còn thiếu cơ hội mà thôi.
Lục Thanh nghĩ lại lúc trước khi sư phụ Huyền Thanh giao cho hắn Kiếm Hồn kinh bị khuyết thiếu đã từng nói:
“Đây là một bản Kiếm Nguyên công thượng cổ bị khuyết thiếu mà ta thu thập được lúc còn trẻ, tên là Kiếm Hồn kinh. Tuy rằng uy lực của nó không lớn, nhưng bên trong lại có ghi lại phương pháp Luyện Hồn rất tinh thâm. Muốn ngưng tụ Kiếm Hồn thì phải chú ý ba điểm lớn. Thứ nhất là tu vi Kiếm Nguyên, thứ hai là ý cảnh kiếm pháp, còn lại thứ ba là linh hồn cùng thần thức. Mà mấu chốt để tiến giai tu vi Kiếm Nguyên cùng ý cảnh kiếm pháp. Nhưng nếu linh hồn cùng thần thức không đủ mạnh, thì khi tiến giai sẽ gặp khó khăn rất lớn.”
“Giống như là đi ngược dòng nước vậy, nếu không đủ sức thì không thể vượt lên được. Phương pháp Luyện Hồn trong Kiếm Hồn kinh rất có ích đối với rèn luyện linh hồn cùng thần thức lớn mạnh. Thậm chí nếu ngày sau ngươi có thể ngưng kết Kiếm Hồn, cũng có thể đề cao xác xuất thành công.”
Hiện tai Lục Thanh nghĩ lại thì, mấy năm qua nếu không có Kiếm Hồn kinh thì thần thức của hắn cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy. Mà khi đột phá tiến giai, tuy nói quan trọng nhất là cảnh giới, nhưng thần thức cũng là một cơ sở rất quan trọng.
Không phải sao? Kể cả là Kiếm Sư ngưng kết Kiếm Chủng, hay Kiếm Chủ áp súc tinh luyện Kiếm Chủng, hay là khả năng khống chế Kiếm Nguyên khi tu luyện, đều cần phải có lực lượng của thần thức dẫn đường. Nếu không có Luyện Hồn quyết làm trụ cột thì lúc trước Lục Thanh cũng không dễ dàng đột phá tiến giai như vậy
Có thể nói vô hình chung, Luyện Hồn quyết đã giải quyết rất nhiều vách ngăn trong tu luyện của Lục Thanh.
Mà cái gọi là tẩu hỏa nhập ma có thể chia làm hai loại. Một loại bởi vì tâm cảnh không đủ, do đó không thể khống chế được thần thức mà dẫn đến Kiếm Nguyên nghịch chuyển, kinh mạch bị đứt, đan điền bị phá vỡ. Mặt khác một loại còn lại là do thần thức không đủ mạnh. Kể cả tâm cảnh cùng cảnh giới đã đủ, nhưng nếu thần thức không đủ tinh thuần, thì khi đột phá trói buộc sẽ bị thần thức đột nhiên tăng lên mà không khống chế được, tổn hại thân mình.
Từ lúc bắt đầu tu luyện, có thể nói Lục Thanh chưa hề gặp phải khó khăn gì, đó chính là do công dụng của Luyện Hồn quyết. Đáng tiếc là Luyện Hồn quyết lại bị khuyết thiếu, chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Kiếm Hồn. Về sau khi ngưng tụ Kiếm Phách thì lại thiếu mất giai đoạn Hư Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lục Thanh đem những suy nghĩ mông lung loại bỏ khỏi đầu. Tâm trí hắn tiến vào cảnh giới không minh (không nghe, không nhìn). Nguyên khí trời đất nồng đậm như trăm sông đổ về một biển hướng tới Bách Hội của Thanh tụ tập lại. Thanh thế tu luyện to lớn khiến đám người Niếp Thanh Thiên ở một bên đều bừng tỉnh lại.
Mấy người lắc đầu đứng dậy ly khai khỏi chỗ Lục Thanh một khoảng cách xa rồi lại ngồi xuống tiếp tục tu luyện. Thần thức của Lục Thanh quá mức mạnh mẽ, dẫn động nguyên khí trời đất không phải người bình thường có thể sánh bằng. Chung quanh chỗ hắn tu luyện, nguyên khí trời đất không ngừng gia tăng, trở lên nồng đậm hơn.
Sáu người ngồi tu dưỡng đã được mười ngày.
Cảm thụ được Kiếm Nguyên mênh mông tràn ngập trong kinh ngạc, Lục Thanh có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài. Đợi cho hắn bình tĩnh lại mới chậm rãi thả ra thần thức chìm vào trong đan điền.
Tuy rằng Kiếm Chủng chỉ dài một tấc, nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố.
Đây là thực lực của cảnh giới Giả Hồn, không phải nói là thực lực Giả Hồn đỉnh phong! Chưa bao giờ Lục Thanh cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ như vậy. Hắn phỏng chừng, hắn của hiện tại có thể dễ dàng giết chết vài người như hắn trước đây vài ngày. Đúng vậy, chính là dễ dàng giết chết, cho dù có bị vây công.
Tu vi đột phá từ Kiếm Chủ trung thiên vị đỉnh phong tới Giả Hồn đỉnh phong, khiến cho thần thức của Lục Thanh lại tăng vọt một mảng lớn. Giờ phút này, trong thức hải của hắn, nguyên bản dòng xoáy thần thức màu bạc đã có hơn một nửa hóa thành màu vàng rực rỡ. Lực lượng thần thức màu vàng này có mang theo một tia linh hồn lực nhàn nhạt, có thể dễ dàng dung nhập trời đất. Trình độ cô đọng của thần thức này, đã vượt xa so với thần thức màu bạc lúc trước.
Đến bây giờ, đến Lục Thanh cũng không biết thần thức của mình mạnh mẽ mức nào. Vốn trước khi hắn hiểu ra căn nguyên, thần thức đã vượt qua kiếm giả cùng giai rồi. Hiện giờ lại tăng thêm một cảnh giới, Lục Thanh thật sự không thể đánh giá được độ mạnh yếu thần thức của mình. Kiếm Chủ, hắn đã hoàn toàn vượt qua, nhưng so sánh cùng cảnh giới Kiếm Hồn, hắn cũng không biết được.
Kiếm Hồn, cho dù là trong Phong Lôi quyết miêu tả cũng rất mơ hồ. Lục Thanh tuy rằng không biết nhưng vẫn cảm thấy thần thức của mình cũng kém không nhiều so với cảnh giới Kiếm Vương tiểu thiên vị bình thường.
Lục Thanh mở hai mắt ra nhìn ngôi mộ thành đang như một cự thú viễn cổ ngủ đông. Hắn luôn có một cảm giác kì quái, nơi này dường như hắn đã từng đi ra.
“Mười ngày rồi! Không biết truyền thừa có thành công không?” Dịch Nhược Vũ mở miệng nói, trong mắt lộ ra một tia khẩn trương.
Thời gian mười ngày qua, bốn người Dịch Nhược Vũ đã hoàn toàn khôi phục. Trong vùng đất hoang dã này, chẳng những nguyên khí trời đất vô cùng nồng đậm, mà khí hoang dã cũng có tác dũng không hiểu đối với thần thức bọn họ. Nếu không bốn người muốn hoàn toàn khôi phục, thì thời gian một tháng cũng không đủ.
Nghe xong lời của Dịch Nhược Vũ nói, Niếp Thanh Thiên lắc đầu nói: “Cái này không thể biết được. Thủ đoạn của Kiếm Tôn chúng ta đã thấy, hiển nhiên truyền thừa sẽ có phương pháp độc đáo. Ta tin là sẽ không có gì nguy hiểm. Dù sao dựa theo cách nói của lão nhân, là một tia thần niệm hồn phách của Ngũ Hành Kiếm Tôn thì truyền thừa chỉ có một lần cơ hội.”
Mọi người cũng đều gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có cách tin tưởng cách nói của Niếp Thanh Thiên.
“Những thanh kiếm này phải làm sao bây giờ?” Theo Dịch Nhược Vũ nói, sáu người đồng thời đem ánh mắt chuyển tới hơn hai mươi thanh kiếm cắm trên mặt đất. Trong này thậm chí còn có hai thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Không phải nói cũng biết đây là những thanh kiếm mà đệ tử các tông môn lưu lại, bên trong cũng có của hai tông Thanh Ngọc cùng Phù Vân tông.
Những thanh kiếm này đều có cấp độ cùng phẩm chất rất cao, thấp nhất cũng là thất phẩm. Đặc biệt là hai thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm của hai gã Kiếm Chủ thuộc Vô Tình tông. Lục Thanh xem ra hai thanh kiếm này cũng đạt tới cấp Thanh Phàm trung phẩm.
Lục Thanh lắc đầu mở miệng nói: “Đều để ở đó đi! Tuy rằng những thanh kiếm này đều hiếm thấy, nhưng nếu mang ra ngoài sẽ khiến bảy tông phân tranh. Đến lúc đó chỉ sợ Tử Hà tông chúng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người ngắm. Cho nên, chẳng những không được mang đi những thanh kiếm này, mà đến việc Lạc huynh nhận được truyền thừa cũng phải kiên quyết phủ định.”
“Ý của người là…?” Dịch Nhược Vũ cau mày hỏi.
“Tử vô đối chứng! Giấu kín sự việc lại!”
Năm người yên lặng suy nghĩ. Lời nói của Lục Thanh không sai, bọn họ lại chưa hề lo lắng tới. Cũng khó trách họ, phần lớn thời gian mấy người đều tập trung vào tu luyện, nếu không phải hai năm gần đây Lục Thanh kế thừa chức gia chủ, hắn cũng không thể lo nghĩ xa như vậy.
Bên ngoài Kiếm Mộ.
Nhìn trận đồ năm màu đang lơ lửng trong hư không, mặt trên gần như trong suốt có thể thấy có khắc vô số kiếm văn huyền ảo. Từng hoa văn giống như khắc họa lại một loại Đạo vô cùng rộng lớn. Bên trong còn ẩn dấu Kiếm Ý khiến người ta phải sợ hãi. Ở trung ương trận đồ, năm thanh trường kiếm dựng thẳng tỏa ra ánh sáng năm màu đại biểu cho năm hệ: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
“Thời gian chỉ còn năm ngày nữa!” Tầm Thiên Kính trừng đôi mắt hổ nhìn trận đồ, nói.
“Đúng vậy, chỉ còn năm ngày!” Lạc Thiên Phong trả lời lại. Đồng thời, hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đang ngồi ở trên khe núi cũng mở bừng hai mắt ra. Ánh mắt họ mang theo vẻ vô cùng ngưng trọng nhìn về phía trận đồ huyền ảo. Ở đó chính là hy vọng của tông môn bọn họ.
Ngày Kiếm Mộ mở ra càng tới gần, không khí xung quanh càng thêm trầm trọng. Hai mươi bảy Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, mỗi ngươi đều ngồi tại chỗ tông môn của mình. Tới bây giờ, việc họ có thể làm cũng chỉ là chờ đợi. Có thể sẽ không ai tìm được truyền thừa, cũng có thể có người chiếm được truyền thừa.
Nếu là đệ tử tông môn bọn họ thì rất tốt. Nếu là đệ tử tông môn khác chiếm được truyền thừa, thì khó mà nói trước được sẽ phát sinh chuyện gì. Trong lòng mỗi người đều rõ ràng, cho dù cùng một mạch Kiếm Đạo, thì Đại Sư của các tông môn đều có ngăn cách. Trong lòng bọn họ phi thường cảnh giác.
Mà nghe được Lạc Thiên Phong nói, một lão già mặt đỏ của Ngũ Độc tông kỳ quái lẩm bẩm: “Không biết đám người Thiên Đạo có thể có được mấy người đi ra a! Tuy vào Kiếm Mộ là cơ duyên cực lớn, nhưng bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Phải cẩn thận mới được a! Nếu không rơi vào bụng hung thú thì khó có thể đoàn tụ.”
Lão già mặt đen bên cạnh cười cạc cạc vài tiếng quái dị tiếp lời: “Chỉ sợ một người cũng sẽ không thoát được. Chỉ tiện nghi cho đám hung thú đói bụng nhiều năm.”
“Sư huynh nói rất đúng! Vẫn là người nhìn xa trông rộng, sư đệ thật bái phục!” Lão già mặt đỏ rất cũng kính vỗ mông ngựa.
Trong đan điền Lục Thanh, tiên thiên Phong Lôi Kiếm Chủng dài hai tấc tản ra ánh sáng màu xanh tím nhàn nhạt. Hiện giờ Kiếm Chủng trong đan điền của hắn càng thêm có linh tính. Khi cảm nhận được thần thức của Lục Thanh tiến tới, Kiếm Chủng phát ra một tiếng ngâm trong trẻo. Một cảm giác tương liên máu thịt dâng lên trong lòng Lục Thanh.
Thần thức của hắn tùy ý thả ra ngoài cơ thể, cùng trời đất xung quanh dung hợp thành một. Lục Thanh cảm thấy tâm thần mình yên tĩnh dị thường. Trong thức hải của hắn, vòng xoáy thần thức màu bạc lập lòe tản ra nhiều điểm sáng màu vàng rực rỡ. Những điểm sáng đó như những tiểu hài tử nghịch ngợm, thường quỷ dị lóe lên di động trong vòng xoáy thần thức rồi biến mất.
Dần dần Lục Thanh cảm thấy, giai đoạn Luyện Thần của Luyện Hồn quyết vẫn trì trệ nhiều ngày có hiện tượng muốn đột phá, chỉ còn thiếu cơ hội mà thôi.
Lục Thanh nghĩ lại lúc trước khi sư phụ Huyền Thanh giao cho hắn Kiếm Hồn kinh bị khuyết thiếu đã từng nói:
“Đây là một bản Kiếm Nguyên công thượng cổ bị khuyết thiếu mà ta thu thập được lúc còn trẻ, tên là Kiếm Hồn kinh. Tuy rằng uy lực của nó không lớn, nhưng bên trong lại có ghi lại phương pháp Luyện Hồn rất tinh thâm. Muốn ngưng tụ Kiếm Hồn thì phải chú ý ba điểm lớn. Thứ nhất là tu vi Kiếm Nguyên, thứ hai là ý cảnh kiếm pháp, còn lại thứ ba là linh hồn cùng thần thức. Mà mấu chốt để tiến giai tu vi Kiếm Nguyên cùng ý cảnh kiếm pháp. Nhưng nếu linh hồn cùng thần thức không đủ mạnh, thì khi tiến giai sẽ gặp khó khăn rất lớn.”
“Giống như là đi ngược dòng nước vậy, nếu không đủ sức thì không thể vượt lên được. Phương pháp Luyện Hồn trong Kiếm Hồn kinh rất có ích đối với rèn luyện linh hồn cùng thần thức lớn mạnh. Thậm chí nếu ngày sau ngươi có thể ngưng kết Kiếm Hồn, cũng có thể đề cao xác xuất thành công.”
Hiện tai Lục Thanh nghĩ lại thì, mấy năm qua nếu không có Kiếm Hồn kinh thì thần thức của hắn cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy. Mà khi đột phá tiến giai, tuy nói quan trọng nhất là cảnh giới, nhưng thần thức cũng là một cơ sở rất quan trọng.
Không phải sao? Kể cả là Kiếm Sư ngưng kết Kiếm Chủng, hay Kiếm Chủ áp súc tinh luyện Kiếm Chủng, hay là khả năng khống chế Kiếm Nguyên khi tu luyện, đều cần phải có lực lượng của thần thức dẫn đường. Nếu không có Luyện Hồn quyết làm trụ cột thì lúc trước Lục Thanh cũng không dễ dàng đột phá tiến giai như vậy
Có thể nói vô hình chung, Luyện Hồn quyết đã giải quyết rất nhiều vách ngăn trong tu luyện của Lục Thanh.
Mà cái gọi là tẩu hỏa nhập ma có thể chia làm hai loại. Một loại bởi vì tâm cảnh không đủ, do đó không thể khống chế được thần thức mà dẫn đến Kiếm Nguyên nghịch chuyển, kinh mạch bị đứt, đan điền bị phá vỡ. Mặt khác một loại còn lại là do thần thức không đủ mạnh. Kể cả tâm cảnh cùng cảnh giới đã đủ, nhưng nếu thần thức không đủ tinh thuần, thì khi đột phá trói buộc sẽ bị thần thức đột nhiên tăng lên mà không khống chế được, tổn hại thân mình.
Từ lúc bắt đầu tu luyện, có thể nói Lục Thanh chưa hề gặp phải khó khăn gì, đó chính là do công dụng của Luyện Hồn quyết. Đáng tiếc là Luyện Hồn quyết lại bị khuyết thiếu, chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Kiếm Hồn. Về sau khi ngưng tụ Kiếm Phách thì lại thiếu mất giai đoạn Hư Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lục Thanh đem những suy nghĩ mông lung loại bỏ khỏi đầu. Tâm trí hắn tiến vào cảnh giới không minh (không nghe, không nhìn). Nguyên khí trời đất nồng đậm như trăm sông đổ về một biển hướng tới Bách Hội của Thanh tụ tập lại. Thanh thế tu luyện to lớn khiến đám người Niếp Thanh Thiên ở một bên đều bừng tỉnh lại.
Mấy người lắc đầu đứng dậy ly khai khỏi chỗ Lục Thanh một khoảng cách xa rồi lại ngồi xuống tiếp tục tu luyện. Thần thức của Lục Thanh quá mức mạnh mẽ, dẫn động nguyên khí trời đất không phải người bình thường có thể sánh bằng. Chung quanh chỗ hắn tu luyện, nguyên khí trời đất không ngừng gia tăng, trở lên nồng đậm hơn.
Sáu người ngồi tu dưỡng đã được mười ngày.
Cảm thụ được Kiếm Nguyên mênh mông tràn ngập trong kinh ngạc, Lục Thanh có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài. Đợi cho hắn bình tĩnh lại mới chậm rãi thả ra thần thức chìm vào trong đan điền.
Tuy rằng Kiếm Chủng chỉ dài một tấc, nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố.
Đây là thực lực của cảnh giới Giả Hồn, không phải nói là thực lực Giả Hồn đỉnh phong! Chưa bao giờ Lục Thanh cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ như vậy. Hắn phỏng chừng, hắn của hiện tại có thể dễ dàng giết chết vài người như hắn trước đây vài ngày. Đúng vậy, chính là dễ dàng giết chết, cho dù có bị vây công.
Tu vi đột phá từ Kiếm Chủ trung thiên vị đỉnh phong tới Giả Hồn đỉnh phong, khiến cho thần thức của Lục Thanh lại tăng vọt một mảng lớn. Giờ phút này, trong thức hải của hắn, nguyên bản dòng xoáy thần thức màu bạc đã có hơn một nửa hóa thành màu vàng rực rỡ. Lực lượng thần thức màu vàng này có mang theo một tia linh hồn lực nhàn nhạt, có thể dễ dàng dung nhập trời đất. Trình độ cô đọng của thần thức này, đã vượt xa so với thần thức màu bạc lúc trước.
Đến bây giờ, đến Lục Thanh cũng không biết thần thức của mình mạnh mẽ mức nào. Vốn trước khi hắn hiểu ra căn nguyên, thần thức đã vượt qua kiếm giả cùng giai rồi. Hiện giờ lại tăng thêm một cảnh giới, Lục Thanh thật sự không thể đánh giá được độ mạnh yếu thần thức của mình. Kiếm Chủ, hắn đã hoàn toàn vượt qua, nhưng so sánh cùng cảnh giới Kiếm Hồn, hắn cũng không biết được.
Kiếm Hồn, cho dù là trong Phong Lôi quyết miêu tả cũng rất mơ hồ. Lục Thanh tuy rằng không biết nhưng vẫn cảm thấy thần thức của mình cũng kém không nhiều so với cảnh giới Kiếm Vương tiểu thiên vị bình thường.
Lục Thanh mở hai mắt ra nhìn ngôi mộ thành đang như một cự thú viễn cổ ngủ đông. Hắn luôn có một cảm giác kì quái, nơi này dường như hắn đã từng đi ra.
“Mười ngày rồi! Không biết truyền thừa có thành công không?” Dịch Nhược Vũ mở miệng nói, trong mắt lộ ra một tia khẩn trương.
Thời gian mười ngày qua, bốn người Dịch Nhược Vũ đã hoàn toàn khôi phục. Trong vùng đất hoang dã này, chẳng những nguyên khí trời đất vô cùng nồng đậm, mà khí hoang dã cũng có tác dũng không hiểu đối với thần thức bọn họ. Nếu không bốn người muốn hoàn toàn khôi phục, thì thời gian một tháng cũng không đủ.
Nghe xong lời của Dịch Nhược Vũ nói, Niếp Thanh Thiên lắc đầu nói: “Cái này không thể biết được. Thủ đoạn của Kiếm Tôn chúng ta đã thấy, hiển nhiên truyền thừa sẽ có phương pháp độc đáo. Ta tin là sẽ không có gì nguy hiểm. Dù sao dựa theo cách nói của lão nhân, là một tia thần niệm hồn phách của Ngũ Hành Kiếm Tôn thì truyền thừa chỉ có một lần cơ hội.”
Mọi người cũng đều gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có cách tin tưởng cách nói của Niếp Thanh Thiên.
“Những thanh kiếm này phải làm sao bây giờ?” Theo Dịch Nhược Vũ nói, sáu người đồng thời đem ánh mắt chuyển tới hơn hai mươi thanh kiếm cắm trên mặt đất. Trong này thậm chí còn có hai thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Không phải nói cũng biết đây là những thanh kiếm mà đệ tử các tông môn lưu lại, bên trong cũng có của hai tông Thanh Ngọc cùng Phù Vân tông.
Những thanh kiếm này đều có cấp độ cùng phẩm chất rất cao, thấp nhất cũng là thất phẩm. Đặc biệt là hai thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm của hai gã Kiếm Chủ thuộc Vô Tình tông. Lục Thanh xem ra hai thanh kiếm này cũng đạt tới cấp Thanh Phàm trung phẩm.
Lục Thanh lắc đầu mở miệng nói: “Đều để ở đó đi! Tuy rằng những thanh kiếm này đều hiếm thấy, nhưng nếu mang ra ngoài sẽ khiến bảy tông phân tranh. Đến lúc đó chỉ sợ Tử Hà tông chúng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người ngắm. Cho nên, chẳng những không được mang đi những thanh kiếm này, mà đến việc Lạc huynh nhận được truyền thừa cũng phải kiên quyết phủ định.”
“Ý của người là…?” Dịch Nhược Vũ cau mày hỏi.
“Tử vô đối chứng! Giấu kín sự việc lại!”
Năm người yên lặng suy nghĩ. Lời nói của Lục Thanh không sai, bọn họ lại chưa hề lo lắng tới. Cũng khó trách họ, phần lớn thời gian mấy người đều tập trung vào tu luyện, nếu không phải hai năm gần đây Lục Thanh kế thừa chức gia chủ, hắn cũng không thể lo nghĩ xa như vậy.
Bên ngoài Kiếm Mộ.
Nhìn trận đồ năm màu đang lơ lửng trong hư không, mặt trên gần như trong suốt có thể thấy có khắc vô số kiếm văn huyền ảo. Từng hoa văn giống như khắc họa lại một loại Đạo vô cùng rộng lớn. Bên trong còn ẩn dấu Kiếm Ý khiến người ta phải sợ hãi. Ở trung ương trận đồ, năm thanh trường kiếm dựng thẳng tỏa ra ánh sáng năm màu đại biểu cho năm hệ: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
“Thời gian chỉ còn năm ngày nữa!” Tầm Thiên Kính trừng đôi mắt hổ nhìn trận đồ, nói.
“Đúng vậy, chỉ còn năm ngày!” Lạc Thiên Phong trả lời lại. Đồng thời, hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đang ngồi ở trên khe núi cũng mở bừng hai mắt ra. Ánh mắt họ mang theo vẻ vô cùng ngưng trọng nhìn về phía trận đồ huyền ảo. Ở đó chính là hy vọng của tông môn bọn họ.
Ngày Kiếm Mộ mở ra càng tới gần, không khí xung quanh càng thêm trầm trọng. Hai mươi bảy Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, mỗi ngươi đều ngồi tại chỗ tông môn của mình. Tới bây giờ, việc họ có thể làm cũng chỉ là chờ đợi. Có thể sẽ không ai tìm được truyền thừa, cũng có thể có người chiếm được truyền thừa.
Nếu là đệ tử tông môn bọn họ thì rất tốt. Nếu là đệ tử tông môn khác chiếm được truyền thừa, thì khó mà nói trước được sẽ phát sinh chuyện gì. Trong lòng mỗi người đều rõ ràng, cho dù cùng một mạch Kiếm Đạo, thì Đại Sư của các tông môn đều có ngăn cách. Trong lòng bọn họ phi thường cảnh giác.
Mà nghe được Lạc Thiên Phong nói, một lão già mặt đỏ của Ngũ Độc tông kỳ quái lẩm bẩm: “Không biết đám người Thiên Đạo có thể có được mấy người đi ra a! Tuy vào Kiếm Mộ là cơ duyên cực lớn, nhưng bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Phải cẩn thận mới được a! Nếu không rơi vào bụng hung thú thì khó có thể đoàn tụ.”
Lão già mặt đen bên cạnh cười cạc cạc vài tiếng quái dị tiếp lời: “Chỉ sợ một người cũng sẽ không thoát được. Chỉ tiện nghi cho đám hung thú đói bụng nhiều năm.”
“Sư huynh nói rất đúng! Vẫn là người nhìn xa trông rộng, sư đệ thật bái phục!” Lão già mặt đỏ rất cũng kính vỗ mông ngựa.